
Chương 14
Quay vòng vòng cả ngày, ở xã khu những người được các bác gái "mời" đi dựng sân khấu cũng đã làm xong được phông cảnh trên sân khấu ra hình ra dạng, các bác trai bác gái nói chuyện y y nha nha với nhau.
Tuy nói người xem vốn không nhiều, kết quả đến giờ bắt đầu lại thấy đúng là đã đánh giá thấp năng lực giúp vui của các nhân sĩ đang nhàm chán trong xã khu.
Ăn no thì nên ra ngoài đi lại cho tiêu bớt, ở nhà hóng hơi máy lạnh quá nhiều cũng nên ra ngoài hóng gió trời.
Hoạt động này thật đúng là kính chiếu yêu với những người nhàn hạ trong xã hội a. Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy cả đám người ngồi trước sân khấu mà cảm thán. Chẳng qua mấy cái kia thiết kế không tồi đi, nếu có tiền để làm loại chuyện nhàm chán này không bằng nấu nước ô mai đi phát miễn phí sẽ hay hơn a.
Hạ mẫu thân đối với đám đông đang chen chúc thì vạn phần vừa lòng, vừa đúng lúc nhìn thấy con mình cùng Tiểu Nghiêm vừa mới chiếm được chỗ ngồi.
Đang mùa hè ngồi giữa đám người chen chúc quả thật khó chịu, Hạ Tuấn Lâm tìm vị trí ngay tại góc khuất, ở dưới một tán cây đại thụ, hai người đi vòng qua đám đông chen đến ngồi xuống.
Không biết là vị trí tuyển được thật tốt, hay là do công lực đóng băng của Nghiêm Hạo Tường thực mạnh mẽ, tự động dựng lên một bức tường trong suốt ngăn cách với chung quanh, tuy rằng trước mắt là một mảnh ồn ào, nhưng dưới tán cây họ ngồi lại là chỗ độc nhất yên lặng, âm thanh lớn trên sân khấu truyền đến cũng có vẻ thật xa xôi.
Cứ như vậy nhẹ nhẹ nhàng nhàng làm cho tâm hồn người ta trôi nổi theo.
Hạ Tuấn Lâm thực hưởng thụ cảm giác này, đối với buổi biểu diễn này cậu vốn không có hứng thú, lúc đầu còn mơ màng mở mắt, về sau thì tầm mắt bắt đầu loạn lên không an phận. Về phần Nghiêm Hạo Tường, khả năng tập trung của anh ta thật cao, ngồi lưng thẳng không hề dựa ra phía sau lưng ghế, ánh mắt nhìn không chuyển chăm chú về phía sân khấu.
Hạ Tuấn Lâm quét mắt nhìn toàn cảnh một vòng, lại quay đầu nhìn nhìn Nghiêm Hạo Tường.
"Nghiêm tiên sinh, có cái gì hay không?"
Nghiêm Hạo Tường quay đầu đối mặt với cậu rồi mới nghiêm túc trả lời
"Đi lệch nhạc bảy lần, sai từ một lần, ống tay thủy tụ bị người kế bên giẫm một lần, còn có cô gái kia lúc đi vào bảy bước, lúc đi ra chỉ còn sáu bước."
"..." Hạ Tuấn Lâm nghe xong đã muốn trợn mắt há hốc mồm, tìm không ra được cách trả lời
Nghiêm tiên anh thật không thể xét qua tướng mạo bên ngoài, anh là đang tỉnh bơ cười nhạo người khác sao, anh im lặng là đang che giấu sự độc ác trong lời nói của mình sao, anh hơi quá đáng rồi, anh thực sự có lỗi với thành quả lao động của người ta, nhân viên biểu diễn đều là các bác gái nhiệt tình, sai sót một chút là có lỗi với anh hay sao a, thực xấu hổ mới mời anh đến xem loại biểu diễn này, đều là lỗi cuả tôi a!!.
Nghiêm Hạo Tường không đợi cho Hạ Tuấn Lâm phát biểu lời giải thích, liền quay đầu tiếp tục xem.
Hạ Tuấn Lâm cũng không muốn cùng anh thảo luận về màn biểu diễn, cậu là người ngoài nghề thì đến xem náo nhiệt là được rồi, Nghiêm tiên sinh là người trong nghề nên cứ việc ngồi tự đánh giá trong nội tâm cao quý của anh đi a. Vì thế cậu bắt đầu tựa lưng lên ghế, ngửa đầu nhìn lên trời.
"Sao hôm nay thiệt nhiều a."
Bầu trời xanh thăm thẳm không chút gợn mây tạo cảm giác đặc biệt cao, nhiều đốm nhỏ sáng lấp lánh tựa như bảo thạch trên áo cà sa bảo bối của Đường Tăng. Đáng tiếc không thể hái xuống kiếm tiền lời, nhưng nếu thiên thạch rơi xuống trước mặt thì hình như cũng đáng giá phải không?
"Uh." Vốn nghĩ rằng Nghiêm Hạo Tường đang chăm chú xem biểu diễn, không ngờ lại có thể nghe được câu lẩm bẩm của cậu, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn sao.
"Ngày mai trời sẽ nắng." Đây là kết quả quan sát được.
Nghiêm tiên sinh, tôi biết anh rất có tài năng, bất quá đối với các tinh tú xinh đẹp anh cũng chỉ có thể nghĩ ra được mấy cái loại khí tượng hằng ngày như vậy, các loại tri thức nhỏ này chẳng qua chỉ là các môn học mà không phải là liên tưởng lãng mạn gì sao, tôi thực cảm thấy bi ai cho đời sống khô cằn của anh nha.
Hạ Tuấn Lâm vẫn duy trì tư thế móc đầu, nhưng lại dùng khóe mắt liếc nhìn Nghiêm Hạo Tường một cái, cứ như vậy nhìn lại làm cho cậu không khỏi bị hấp dẫn, bất tri bất giác quay đầu lại nhìn thẳng vào anh.
Góc cạnh gương mặt Nghiêm Hạo Tường phía sau sân khấu náo động lại đặc biệt nổi bật, tạo thành một hình ảnh thật xinh đẹp.
Có phải là não trong đầu bị sân khấu ảnh hưởng nên hoạt động mãn mẽ hơn không, giờ phút này Nghiêm Hạo Tường trong mắt Hạ Tuấn Lâm cứ như một diễn viên điện ảnh được ánh sát nhu hòa bao quanh, cho dù mấy đường nét cứng ngắc kia cũng sẽ được photoshop chỉnh cả trăm lần, ngay cả áo dệt hư cùng với giọng hát lệch nhịp cũng trở thành bối cảnh tốt nhất.
"Nghiêm tiên sinh, lông mi của anh thật dài a..." Cậu thì thào nói.
Đề tài đột nhiên từ các vì sao chuyển sao lông mày, Nghiêm Hạo Tường có điểm thích ứng không kịp, vì thế quay đầu nhìn nhìn Hạ Tuấn Lâm.
Cách anh nhìn Hạ Tuấn Lâm trước giờ đều là im lặng đem tầm mắt dừng lại trên người cậu, tuy rằng không có ngôn từ biểu đạt, tuy rằng ánh mắt bình tĩnh vững vàng không có nội dung nhưng vẫn khiến cho Hạ Tuấn Lâm ngây dại.
Ngừng lại a, mau cho tôi cái chốt để ngừng lại a, tôi cũng không phải đi muốn đi làm bảo vệ của Vương gia, cũng không muốn làm Ngô Vũ Sâm đóng phim hay gì gì đó đâu, nên mau cho tôi dừng ở đây đi a!!!
Hạ Tuấn Lâm nỗ lực vùng vẫy thoát khỏi ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường, kia đâu phải là một ao xuân thủy đâu mà là hầm băng ở Seberia đó.
"Ha ha ha... Lông mày đậm như vậy nghĩ muốn...muốn nhổ a."
Nghiêm Hạo Tường nâng lên một bàn tay, đè lại một con mắt, sau đó buông ra một câu
"Sẽ đau."
"... Nghiêm tiên sinh anh ngàn vạn lần đừng nhổ đi a."
Không phải đâu Nghiêm tiên sinh, đây chỉ là câu nói vui đùa thôi, anh không cần nghiêm túc cân nhắc đâu a, nếu anh liều mạng làm như vậy thì một mỹ nam hiếm thấy trong chốc lát sẽ lập tức bị hủy hoại, tôi nhất định sẽ bị quần chúng nhân dân khắp nơi đuổi giết đó.
Hạ Tuấn Lâm sâu sắc cảm thấy được, hình như mọi lời nói của mình Nghiêm Hạo Tường đều nghiêm túc suy nghĩ, vô luận chuyện có phi lý cỡ nào cũng sẽ ráng thử một chút. Hơn nữa cậu tin chắc, nếu quả thực có thể làm được, Nghiêm Hạo Tường nhất định sẽ làm.
Không được, vì Nghiêm tiên sinh, cậu nhất định phải khống chế cái miệng xe lửa của mình. Tuy rằng đã đem hơn phân nửa câu chưa kịp phun nuốt trong bụng, nhưng cậu vẫn nên cẩn thận hơn từ lời nói đến việc làm.
Đang lạc giữa những suy nghĩ lung tung trong đầu, chỉ thấy bàn tay của Nghiêm Hạo Tường chụp tới trên ót của cậu.
Tựa hồ không có nương tay, Hạ Tuấn Lâm hoàn toàn trở thành con muỗi xẹp lép. Nghiêm tiên sinh, tôi chỉ là thích nói giỡn một chút, anh có cần ngay lập tức đánh tôi không a...
Cậu trừng đôi mắt to nhìn Nghiêm Hạo Tường, chỉ thấy Nghiêm Hạo Tường buông lỏng,
"Có muỗi."
Một con bị đập bẹp dính cả máu trong lòng bàn tay của Nghiêm Hạo Tường.
Thấm thoát đã gần tới tám giờ, họ đang ngồi dưới tàn cây, ngày mùa hè lại xắn tay áo lên nên muỗi đã ăn đến no nê rồi. Chỉ có con muỗi đáng thương này lại bị Nghiêm Hạo Tường theo dõi....
"..." Lần này dấu chắm lửng dùng để chỉ sự im lặng tuyệt đối dài hơn so với lần trước. mấy câu nói trong đầu Hạ Tuấn Lâm định tung ra đều biến mất. Thật lâu sau, cậu mới nghĩ ra một câu,
"Về nhà của tôi rửa tay đi."
"Uh."
Vì thế Hạ Tuấn Lâm xoa xoa ót, lại thuận tay đem con muỗi trên tay Nghiêm Hạo Tường vuôt xuống. Đợi đến lúc chuyển tiết mục mới chạy đi thông báo cho Hạ mẫu thân.
"Đã biết ngồi sẽ không yên mà." Hạ mẫu thân cũng không ngăn cản "Trong tủ lạnh có canh đu đủ nấu với nấm tuyết, con cùng Tiểu Nghiêm nếu đói bụng có thể về uống."
"Nga." Hạ Tuấn Lâm đáp ứng xuống tới, "Ba đâu?"
"Ở trong phòng âm thanh a." Hạ mẫu thân chỉ chỉ sân khấu bên kia.
"... Con đi về trước."
Chẳng trách nhiều người đi trật nhịp như vậy, nguyên lai là phần trang bị âm thanh có vấn đề.
Vì thế hai người chấm dứt buổi tối xem biểu diễn, quay trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro