
Chương 13
Tại thời điểm tụ hội, nếu dẫn theo một người khác phái xinh đẹp, bạn sẽ cả thấy thật hãnh diện, vênh váo tự đắc. Nhưng nếu dẫn theo một người đẹp cùng phái, sự tình này liền hỏng bét.
Hạ Tuấn Lâm dẫn theo Nghiêm Hạo Tường vừa xuất hiện ở sân hoạt động, nhóm các bác gái liền sục sôi, nguồn tài nguyên nữ tính như các cô gái không bao giờ thiếu trong tầm tay họ.
"Tiểu Hạ a, vị này chính là ai?"
"Sếp của cháu."
Hạ Tuấn Lâm liếc mắt một cái liền nhìn ra ý đồ của các bà, thật sự là ruồi bọ luôn đốt chích vào khe hở quả trứng, ai bảo khe hở của Nghiêm tiên sinh anh quá lớn! Bát tự của mình còn chưa vứt đi thì toàn bộ các bác gái chỉ lo nhìn Nghiêm tiên sinh. Cậu trước tiên ngăn chặn người khác, nửa bước cũng không được tiếp cận anh, ngắn gọn giới thiệu cho qua, ngay cả tên cũng không nói.
Vì thế các bác gái chuyển chiến trường sang Nghiêm Hạo Tường
"Tiên...."
Chữ sinh còn chưa kịp phun ra, đã thấy ánh mắt Nghiêm Hạo Tường quét tới, các bác gái bỗng nhiên rùng mình một cái, mặc dù hiện giờ đang là mùa hè nắng nóng.
Quả nhiên hiện tại trừ bỏ mình không có ai có thể chịu được ánh mắt của Nghiêm tiên sinh ha ha ha. Hạ Tuấn Lâm rất muốn chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười dài ba phút không dứt.
Thừa dịp mọi người vẫn còn đang đóng băng, Hạ Tuấn Lâm lôi kéo Nghiêm Hạo Tường tìm một vị trí ngồi xuống.
Các loại hoạt động xã khu đơn giản chỉ là một bãi đất trống đặt một cái đài lớn, phía trước bày ra một số ghế ngồi, mọi người tùy ý muốn ngồi ở đâu cũng được.
Muốn cho bọn họ biểu diễn đúng giờ là không có khả năng, nhân viên biểu diễn đồng thời kiêm luôn nhân viên công tác, có mấy bác gái hóa trang một nửa, mặc thủy tụ còn đang tiếp đón người khác hay mở micro thử âm thanh.
Hạ Tuấn Lâm tựa vào ghế , vô cùng buồn chán nhìn lên đám người đi lên đi xuống trên sân khấu, ngáp một cái. Nghiêm Hạo Tường ngồi thực thẳng, mắt nhìn phía trước không biết đang suy nghĩ gì. Kỳ thật hiện tại chính cũng không có nhiều người đang ngồi, đại bộ phận đều là những người hay cười vô giúp vui mà thôi.
Tổng thể mà nói, đây là không khí liên hoan rất vui vẻ của toàn bộ mọi người ở đây.
Hạ mẫu thân đảm nhiệm công việc chủ trì, đứng ở trên sân khấu duyệt lại một số tiết mục đơn, hơi hướng mắt xuống đã nhìn thấy con mình cùng sếp của nó.
"Ai, Tiểu Nghiêm đã tới sớm như vậy nha." Bà bước tới chào hỏi.
Nghiêm Hạo Tường đứng lên gật đầu hành lễ.
"Chưa ăn tối sao?" Hạ mẫu thân vừa hỏi như vậy, Hạ Tuấn Lâm ngồi ở một bên mới nhớ tới mẹ mình cả ngày hôm nay còn chưa làm bữa tối, ngay cả chính mình còn chưa ăn, vì thế cậu từ bên trái Nghiêm Hạo Tường nhoài người qua cướp lời nói,
"Chưa ăn, chưa ăn."
"Con đi qua một bên đi." Hạ mẫu thân trừng mắt không thèm nhìn đứa con.
Nghiêm Hạo Tường nhìn nhìn Hạ Tuấn Lâm, cũng lắc lắc đầu.
"Cậu xem đứa con của tôi luôn sơ ý như vậy, cũng không biết trước nhất nên dẫn cậu đi ăn chút gì đó nữa." Hạ mẫu thân híp mắt cười nói "Không bằng như vậy đi, vẫn còn chút thời gian trước khi bắt đầu, hai đứa cứ đi gần đây ăn một chút, khi nào bắt đầu ta sẽ gởi tin nhắn cho."
"Được." Nghiêm Hạo Tường tỏ vẻ đồng ý.
Hai người liền cùng nhau đi về phía cổng, Hạ Tuấn Lâm theo thói quen, tự giác đem Nghiêm Hạo Tường dẫn tới quán ăn quen thuộc của mình.
Tiệm ăn nho nhỏ này so với nhà hàng mà Nghiêm Hạo Tường đã mời so ra kém hơn nhiều, nhưng mặt dày Hạ Tuấn Lâm một chút cũng không chuyển hồng.
Anh là giai cấp tư sản, tôi là giai cấp vô sản, mọi người ở đây cũng không ai là đại gia, anh cứ nên nhập gia tùy tục đi.
Nghiêm Hạo Tường một chút cũng không phản đối, im lặng đi theo Hạ Tuấn Lâm, tìm cái bàn rồi ngồi xuống.
"Ông chủ, cho cháu một phần mì xào nha."
Hạ Tuấn Lâm quay qua chủ quán trong bếp gọi món, sau đó từ bên cạnh lấy ra thực đơn dính chút dầu mỡ đưa cho Nghiêm Hạo Tường
"Anh muốn ăn gì?"
Nghiêm Hạo Tường đem cái thực đơn dựng thẳng trước mặt mình, giống như đang tinh tế nghiên cứu một luận văn tốt nghiệp. Hạ Tuấn Lâm chống cằm chỉ nhìn thấy mặt sau thực đơn, cũng không thể thấy được biểu tình của Nghiêm Hạo Tường. Nhưng mà cậu biết một chút giá trị để nhìn cũng không có, dù sao sẽ chẳng thay đổi gì đâu.
Một phút đồng hồ đi qua, Nghiêm Hạo Tường buông thực đơn nói, "Tôi ăn hủ tiếu."
Vì thế Hạ Tuấn Lâm lại lấy giọng hô to một câu "Ông chủ, thêm một phần hủ tiếu."
"Rồi." Lão bản hô to lại, để lộ ra nồi nước sôi lớn bên cạnh, ném hủ tiếu vào.
Bởi vì bà chủ quán đã chạy tới xã khu giúp vui, quán chỉ còn một mình ông chủ trông coi, bên trong cửa hàng cũng chỉ có hai thực khách là Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường .
Trong lúc chờ đợi thức ăn được bưng lên, Nghiêm Hạo Tường nhìn tới nhìn lui một hồi, lần thứ hai cầm thực đơn để nghiên cứu. Hạ Tuấn Lâm cầm đồ điều khiển tivi đặt gần đó lên, dùng sức ngước cổ lên nhìn cai tivi bảy tấc. Cái tivi vốn đã đủ nhỏ rồi, còn đặt cao như vậy để làm gì, Diêu Minh đến đây cũng nhìn không tới a, bộ muốn tất cả mọi người đều mắc bệnh về xương cổ hay sao?
Yên lặng không nói gì một hồi, Nghiêm Hạo Tường bỗng nhiên nói chuyện.
"Đồ ăn nơi này thật rẻ." Anh nói ra kết luận sau một hồi nghiền nát cả cái thực đơn.
Đó là đương nhiên, một bữa ăn trong nhà hàng Nghiêm tiên sinh anh thường dẫn tôi đi có thể ăn ở đây cả tháng a. Hạ Tuấn Lâm bĩu môi.
Nghiêm Hạo Tường không có chú ý, lúc này mì xào và hủ tiếu đã được đem lên.
Hạ Tuấn Lâm cầm đôi đũa vừa được chà chanh định đem chọc vào tô mình, lại ngừng lại, đưa cho Nghiêm Hạo Tường.
"Cho anh"
"Cám ơn." Nghiêm Hạo Tường hai tay tiếp nhận.
Như thế nào, ông chủ ở đây làm không tồi đi. Hạ Tuấn Lâm luôn kiên trì cho rằng dù là một quán nhỏ cũng tốt hơn cái nhà hàng Tây kia gấp trăm lần.
Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm ăn nhanh nhẹn thập phần hăng hái, Hạ Tuấn Lâm thấy anh chậm chạp chưa chịu động đũa, thúc giục nói,
"Ăn đi, quán này uy tín lâu năm đó, món ăn cũng rất ngon, tôi trước đây vẫn là thường cùng ba tới đây dùng bữa."
Ông chủ một bên đang dọn dẹp, nghe xong liền ha ha cười
"Đúng a, Tiểu Hạ trước đây cũng rất là phá phách đó."
"Ông chủ đừng làm cháu mất mặt chứ."
Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm, không biết là đang suy nghĩ gì, nhìn suốt nửa phút rồi lại cúi đầu ăn.
"Ăn ngon." Nghiêm Hạo Tường bình luận.
"Đúng vậy!" Hạ Tuấn Lâm nở nụ cười như hoa.
"Cậu thực thích nơi này."
"Uh, thích a." Hạ Tuấn Lâm miệng đầy mì xào, phi thường không có chút hình tượng.
"Tôi cũng thích." Nghiêm Hạo Tường nói ra cảm tưởng của mình, thấy Hạ Tuấn Lâm cười híp mắt gật đầu, anh lại nói tiếp, "Lần sau không đi nhà hàng Tây."
"Ừ... A?" Hạ Tuấn Lâm mới vừa miệng đồng ý, lại đột nhiên cảm thấy được không thích hợp."Anh nói lần sau ăn cơm?"
Nghiêm Hạo Tường gật gật đầu.
Hình như có điểm kỳ lạ, thật ra cho tới bây giờ anh chưa từng hỏi sự tình Nghiêm Hạo Tường đột nhiên mời cậu dùng cơm, chẵng lẽ anh ta tính thường xuyên ăn a?
"Nghiêm tiên sinh, tôi hỏi anh một chuyện."
Nghiêm Hạo Tường giương mắt nhìn cậu nghiêm túc chờ đợi vấn đề, không có phản đối ngữ khí nhún thuận của Hạ Tuấn Lâm.
"Vì sao trước đây anh lại mời tôi ăn cơm?"
Nghiêm Hạo Tường không trả lời ngay, trầm mặc một chút giống như đang tự hỏi, Hạ Tuấn Lâm cũng không quấy rầy.
"Bởi vì tôi muốn cùng cậu ăn cơm." Sau một lúc chờ đợi đã nhận được đáp án như vậy.
.....nghe xong có chút cao hứng, lại có chút nghi hoặc. Lần đầu tiên Nghiêm tiên sinh chịu mở rộng tấm lòng, nghĩ lại vẫn làm cho cậu vừa mừng vừa lo sợ. Quên đi, coi như mình chưa hỏi tới. Hạ Tuấn Lâm lười suy nghĩ nhiều, liền gật gật đầu, thay đổi bằng vấn đề ăn uống
"Vậy lần sau không đi nhà hàng Tây, ăn đồ ăn Trung Quốc."
"Được." Nghiêm Hạo Tường đáp ứng.
Đang nói bỗng nhiên di động của Hạ Tuấn Lâm rung lên, phía bên kia hẳn là đã bắt đầu rồi.
Hai người nhanh chóng ăn hết mọi thứ. Nghiêm Hạo Tường tính trả tiền, sờ soạng một hồi phát hiện ví để trong túi áo khoác đã ném vào trong xe.
Hạ Tuấn Lâm thấy Nghiêm Hạo Tường lục kiếm ví tiền, thực hào phóng nói,
"Không cần đâu, để tôi tính tiền."
Vì thế lấy ra một tờ hai mươi nhân dân tệ đặt ở trên bàn, hào khí giống như các diễn viên điện ảnh đánh bạc vung tiền ra.
Bất quá người ta là hai trăm vạn, cậu là hai chục nhân dân tệ.
Tầm mắt Nghiêm Hạo Tường nhìn theo động tác Hạ Tuấn Lâm, từ tay cậu chuyển qua tờ tiền kia.
"Cám ơn."
"Hừ hừ hừ."
Đúng, kẻ có tiền ở thục, kẻ có tiền trước mặt lại như rất mập mạp, thập phần vừa lòng.
Được rồi, tuy rằng chỉ có hai mươi nhân dân tệ, nhưng nếu là bạn thì bạn có làm vậy không a?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro