Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Thương tích, chính là huân chương của một người đàn ông.

Bởi vì người nào đó có quan hệ với mình mà bị thương một cách vẻ vang như Nghiêm Hạo Tường, thì đúng là một người đàn ông chân chính.

Được rồi, bả vai đau cũng gọi là thương tích.

Coi khinh bả vai đau, tương lai người đó nhất định sẽ bị viêm vai mà khóc lóc.

Trong não chạy qua hàng loạt lời rủa thầm, hai tay Hạ Tuấn Lâm dừng sức xoa bóp bả vai cho Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường chỉ là di chuyển thân thể một chút.

"Đau không?" Hạ Tuấn Lâm mệt nên hơi thở có chút gấp gáp.

Nghiêm Hạo Tường gật gật đầu.

Cho dù anh đau cũng làm ơn có tí biểu cảm hoặc là hừ một tiếng đi. Anh cũng không phải là Lưu Bá Thừa làm điệp viên phẫu thuật mắt, cũng không phải là Quan Vũ được Hoa Đà cạo xương a.

Không nghe được tiếng Nghiêm Hạo Tường tê tê hô đau, trong lòng Hạ Tuấn Lâm có điểm khó chịu.

Nghiêm Hạo Tường không có khả năng phát hiện ra chút đen tối trong lòng Hạ Tuấn Lâm, nhìn nhìn thấy trên trán cậu toát ra mồ hôi, nâng tay lau đi.

"Có thể."

Hạ Tuấn Lâm không để ý lắm, dùng cánh tay lau lau cái trán,

"Không có việc gì a, anh phải cẩn thận một chút, một điểm tổn thương nhỏ không chú ý tương lai sẽ trở thành thành đại họa, cái gọi là lượng biến khiến cho chất biến, cái gọi là con đê dài nghìn dặm bị hủy chỉ vì một cái khe a, ai, hiện tại thanh niên trẻ tuổi đều ngồi phòng làm việc thật dễ dàng xuất hiện mấy tật xấu này, một chút cũng không thể xem nhẹ, bằng không về già anh nhất định sẽ hối hận."

Tính giác ngộ của đồng chí Hạ Tuấn Lâm phi thường cao, nguyên lý lượng biến chất học ở trung học sau nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ kỹ. Tên nhóc hiện tại hoàn toàn không có tư cách giáo dục người khác, hơn nữa tên gia hỏa này đã hoàn toàn quên đi đầu sỏ gây ra tội trước mắt là ai, cứ thế mà thao thao bất tuyệt, nếu cằm còn có ba thước râu đẹp nhất định sẽ rất hợp với cậu lúc này.


Nghiêm Hạo Tường bị Hạ Tuấn Lâm giáo dục lại tỏ vẻ đồng ý gật đầu

"Tôi sẽ nhớ kỹ."

Vì thế Hạ Tuấn Lâm đang định tiếp tục mát xa, nhưng Nghiêm Hạo Tường lại đứng lên,

"Cậu mệt rồi, nhà của tôi có máy mát xa."

Gì?! Có máy mát xa sao anh cư nhiên lại không sớm nói a, nhìn thấy người ta hì hục làm như trâu vậy thì cho là tôi nhẫn nại lắm sao!

Vốn buổi chiều Hạ Tuấn Lâm chứng kiến Nghiêm Hạo Tường vì bả vai đau, mà cầm cây bút máy xinh đẹp kia để ký văn kiện có chút vặn vẹo, trong lòng áy náy xoẹt xoẹt nổi lên, lúc tan tầm mát xa hồi lâu mới biết nhà Nghiêm Hạo Tường có máy mát xa.

Hiện tại chút áy náy này đã hoàn toàn tan thành mây khói.

Cậu thẳng thắn vỗ hai tay, "Vậy được rồi, tôi về nhà."

Hạ Tuấn Lâm vung ba lô, cũng không đợi Nghiêm Hạo Tường nói gì, quay đầu rời đi.

Đứng trong thang máy, hai mắt to mở trừng nhìn thấy bảng đèn đang hiển thị báo đến tầng trệt, Hạ Tuấn Lâm có điểm rầu rĩ. Giống như bị người trêu đùa? Cậu là bị người khác trêu đùa sao? Chính là loại cảm giác kỳ lạ không xác định này làm cho cậu thật ấm ức. Loại cảm giác này người bình thường khó có thể lý giải, mặc dù là chuyện thường tình vớ vẩn, bình thường cậu sẽ không thèm để ý, nhưng đối với Nghiêm Hạo Tường, anh ta thoạt nhìn chững chạc đàng hoàng, nhưng bị loại người cứng nhắc nghiêm túc như vậy trêu đùa mới càng làm cho người ta khó chịu, cư nhiên buồn không răng lại khiến cho người ta làm không công.

Ngươi này từ Hoàng Thế Nhân học cái gì nửa đêm gáy a, nửa đêm gáy chính là Chu Bái Bì, tóm lại là phải đưa tôi phí tăng ca!

Tiếng thang máy đing đong vang lên, Hạ Tuấn Lâm thở dài một hơi, bước nhanh ra khỏi tòa cao ốc.

Ra khỏi tòa nhà còn phải thêm một đoạn đường mới đến được trạm xe bus, buổi chiều tích tụ nhiệt lượng cả một ngày làm cho cả người vô cùng nóng bức. Hạ Tuấn Lâm đá chân đi lên phía trước.

Một chiếc xe chạy oạch đến đừng lại bên cạnh cậu. Hạ Tuấn Lâm liếc mắt nhìn qua, các nhà tư bản đại gian đại ác các người có tiền có xe thì giỏi lắm sao, còn dừng ở bên cạnh người vô sản như tôi?

Kính xe chợt hạ xuống, bên trong lộ ra cái đầu của Nghiêm Hạo Tường


Thật sự là cúi đầu không thấy, ngẩng đầu liền thấy.

"Tôi chở cậu về nhà."

"Không cần."

Nghiêm Hạo Tường dừng xe,Hạ Tuấn Lâm thừa dịp này tăng tốc đi lên phía trước, sau đó chợt nghe tiếng mở cửa xe từ phía sau truyền đến. Nghiêm Hạo Tường chạy vài bước đã theo kịp.

"Cậu tức giận."

"Đúng a, đúng là vậy a."

"Vì cái gì?"

Không cần nghiêm túc khiến cho tôi thêm nghi hoặc được không?!

"Anh sớm nói cho tôi biết nhà anh có máy mát xa có phải tốt không, làm hại tôi phải tốn sức lao lực giúp đỡ a, chẵng lẽ mát xa tự nhiên thì tốt hơn sao hả?"

"Tự nhiên có vẻ tốt hơn." Nghiêm Hạo Tường thành thật trả lời.

A! Tức chết rồi. Hạ Tuấn Lâm càng dùng sức giậm từng bước. Nghiêm Hạo Tường yên lặng đi theo phía sau.

"Anh theo tôi làm gì? Xe của anh đậu chiếm chỗ trái luật giao thông sẽ bị ăn hóa đơn phạt, tôi không chi trả giùm anh đâu."

"Uh."

"Coi như anh có nhiều tiền không sợ bị phạt cũng nên lo lắng cho những người phía sau đang lưu thông, có đạo đức xã hội một chút đi a."


"Uh."

"... Anh rốt cuộc muốn đi theo tới khi nào?" Hạ Tuấn Lâm nhụt chí.

"Tới khi cậu hết tức giận." Nghiêm Hạo Tường phi thường nghiêm túc.

"..." A a a vì cái gì giống như ông nói gà bà nói vịt, hiện tại chúng ta đều là con người mà, ai nói tiếng người ngoài hành tinh thì mau mau nhận tội đi nha!

Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm mặt Hạ Tuấn Lâm, thấy cậu nghiêm mặt, cũng không thèm nói chuyện, hai người cứ thế đứng dưới mặt trời lớn nắng chói chang hơn nửa ngày. Hạ Tuấn Lâm không hao tổn tâm trí nữa, quay đầu muốn bỏ đi.

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên đưa tay kéo cậu lại, "Thực xin lỗi."

Tuy rằng Hạ Tuấn Lâm cực kỳ tin tưởng trình độ thành thực của Nghiêm Hạo Tường, nhưng vì sao lời xin lỗi lại có vẻ chính nghĩa như vậy, giống như người sai là người khác a, hơn nữa cậu dám dùng một trăm hộp bánh trứng, cùng một ngàn đôi giày và một ngàn cái bánh donut đánh cược, Nghiêm tiên sinh nhà anh tám phần không biết vì sao phải đi xin lỗi tôi.

"Tôi đưa cậu về." Nghiêm Hạo Tường lặp lại một lần.

Được rồi được rồi, dù sao trong thời tiết nóng chết người này không nên hành động theo cảm tính, tranh chấp mãi như vậy cũng chẳng giải quyết được gì, không bằng cứ ngồi xe về cho sướng tấm thân.

Vì thế Nghiêm Hạo Tường nắm cổ tay Hạ Tuấn Lâm quay trở lại, sau đó mở cửa xe đem người nhét vào trong, rốt cục cũng có thể về nhà.

Ngồi trong ô tô có hơi lạnh thật thích, ngọn lửa nhỏ trong lòng Hạ Tuấn Lâm nhờ vậy mà bị dập tắt. Cậu ngồi kế bên vị trí người lái xe, hết ngó đông lại ngó tây, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại trên gương mặt Nghiêm Hạo Tường.

Thời điểm tan tầm đường xá luôn đông đúc, vừa kẹt xe vừa phải đợi đèn đỏ, ngược lại Nghiêm Hạo Tường hình như đã quen với việc này, không có chút vội vàng, Hạ Tuấn Lâm dù sao cũng có xe ngồi, có máy điều hòa thổi mát nên chẳng vội gì, nhưng là cậu nhàm chán a.

Nhàm chán dễ sinh ra nhiều suy nghĩ.

Giờ phút này chuyện mà cậu nghĩ khi nhìn trân trân gương mặt Nghiêm Hạo Tường chính là, nếu Nghiêm tiên sinh cười rộ lên thì sẽ có dạng gì.

Bị ánh mắt nóng bỏng như vậy quét khắp người, ngay cả tượng đá cũng sẽ có cảm giác. Vì thế Nghiêm Hạo Tường quay đầu lại hỏi

"Chuyện gì?"

Hạ Tuấn Lâm thật thẳng thắn nói ra,

"Anh cười một chút đi."


Nghiêm Hạo Tường trầm mặc, trầm mặc cực kỳ cực kỳ cực kỳ lâu a, lâu tới nỗi Hạ Tuấn Lâm cũng bắt đầu hoảng hốt.

Oh ~ NO, chẳng lẽ đụng đến nỗi đau thầm kín của Nghiêm tiên sinh, tôi thực sự không biết dây thần kinh trên mặt anh có bệnh không thể nói ra, tôi không phải cố ý a!

"Không, cái kia... Không cười cũng không sao." Hạ Tuấn Lâm khó khăn đánh vỡ sự im lặng.

Nhưng là Nghiêm Hạo Tường vẫn im lặng, nhiệt độ bên trong xe đã hạ thật thấp đến mức khiến cho Hạ Tuấn Lâm muốn mở cửa sổ chui ra ngoài phơi nắng cho rồi.

Phía trước các hàng xe đã bắt đầu đi tới, bọn họ thấy chiếc xe của anh vẫn không có ý định di chuyển, những người phía sau liền nóng lên.

Có người đưa đầu ra ngoài cửa sổ chửi ầm lên,

"Xe phía trước đi mau, chó ngoan không cản đường!"

Nghiêm Hạo Tường giống như đột nhiên vừa hoàn hồn lại, một cước đạp xuống chân ga, chạy lên đường trống phía trước.

Hình như có chuyện gì đó không đúng.

Thời điểm vẫy tay chào tạm biệt Nghiêm Hạo Tường lúc về tới nhà, tuy rằng anh vẫn tỏ vẻ không có gì, nhưng Hạ Tuấn Lâm lại cảm thấy thật chán nản.

Chuyện đang êm đẹp tự nhiên kêu người ta cười làm chi a, cũng đâu phải Đăng Đồ Tử ra đầy đường cười với con gái người ta đâu.

Sâu trong lòng Hạ Tuấn Lâm cảm thấy mình đã lật lên vết sẹo của Nghiêm Hạo Tường, cùng với chuyện làm bả vai anh đau lúc chiều càng khiến cho cậu thêm áy náy.

Không được, phải làm chút gì đó bù lại.

Cậu một bên buồn rầu, một bên đi lên cầu thang.

Mở cửa nhà ra, cậu vẫn còn trong trạng thái buồn rầu cho nên không phát hiện trong nhà có vài thím trong xã đang ngồi, vừa thấy cậu xuất hiện hai mắt liền tỏa hào quang bổ nhào qua, đem hai tờ giấy nhét vào trong tay cậu.

"Tiểu Hạ a, cái này cho con."

Cái gì a?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro