Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Phiên ngoại 4 - Phú Quý biết tuốt

Phú Quý biết tên của mình, cùng với thân phận còn có... huyết thống.

Mèo Phú Quý rất thông minh, là một chú mèo Golden. Nó được chủ nhân Hạ Tuấn Lâm mua về từ một trung tâm mèo con bị bỏ rơi CFA trong thành phố S. Thân thể khỏe mạnh, tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn an tĩnh, cử chỉ lại đoan trang hào phóng, sợ lạnh. Thích ngồi xổm trên đùi Hạ Tuấn Lâm, cùng ngồi với cậu xem phim về thế giới động vật, không thích phim kinh dị và bạn trai Nghiêm Hạo Tường của Hạ Tuấn Lâm.

Phú Quý không thích Nghiêm Hạo Tường, nó nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường liền sợ hãi, bởi vì Nghiêm Hạo Tường sẽ nắm lấy cổ của nó, đem nó từ trên thân Hạ Tuấn Lâm kéo xuống để lên khung chơi cho mèo. Đáng sợ nhất là, Nghiêm Hạo Tường vừa đến đêm khuya liền sẽ làm Hạ Tuấn Lâm ô ô phát khóc, cực kỳ đáng thương. Thế nhưng Phú Quý chỉ là mèo con, không có cách nào cứu Hạ Tuấn Lâm ra.

Mỗi lúc trời tối, sau khi tắt đèn Phú Quý đều trốn trong ổ của nó. Nó chưa từng nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường động thủ, nhưng khắp nhà đều tràn ngập tiếng đánh người 'ba ba' cùng với tiếng khóc của Hạ Tuấn Lâm, còn có hơi thở mệt mỏi của Nghiêm Hạo Tường phát ra lúc đánh người. Nó đều nghe hiểu được, nó biết Nghiêm Hạo Tường chính là đang đánh Hạ Tuấn Lâm, Phú Quý cũng không phải một con mèo ngốc.

Phú Quý không biết vì sao mỗi ngày đều bị đánh mà Hạ Tuấn Lâm còn muốn ở cùng với Nghiêm Hạo Tường.

Có thể là giống như trên TV nói, loài người thường hay mắc hội chứng Stockholm. Nếu như không có loại bệnh này tồn tại, loài người sẽ giống với loài mèo, khi tranh đoạt địa bàn liền đánh nhau bán sống bán chết.

Trong lúc giao lưu đám mèo đã cùng ra kết luận này, tức là chứng bệnh Stockholm là một loại bệnh thiết yếu của người nuôi mèo.

—— nhưng cũng có thể là Hạ Tuấn Lâm tham luyến cử chỉ ôn nhu của Nghiêm Hạo Tường lúc hắn không có đánh cậu đi.

Lúc Phú Quý trải người trên ghế sofa, nhìn hai người tựa sát bên nhau nói chuyện trời đất liền kìm lòng không đặng mà nghĩ.

Sau đó nó nghiêng đầu nhìn hai người một chút, Hạ Tuấn Lâm đang ngoan ngoãn giúp Nghiêm Hạo Tường bóp chân. Nghiêm Hạo Tường ngồi xem tin tức, nhìn thấy thân thể mập mạp của Phú Quý từ từ lướt qua trước tivi, liền không kiên nhẫn mà phất phất tay với nó: "Phú Quý, đi ra."

Không phải, vẫn là hội chứng Stockholm.

Phú Quý bước nhanh hai bước, nghiêm túc nghĩ: bệnh của Hạ Tuấn Lâm lúc nào mới có thể chữa khỏi đây?

Cứ cách hai tuần, Hạ Tuấn Lâm sẽ lại mang Phú Quý tới thẩm mỹ viện cho thú cưng tắm rửa.

Lúc sửa soạn mỹ dung, Phú Quý nhận ra mấy bạn tốt là anh gạo nhỏ nhắn và thú bông chít chít.

Anh gạo nhỏ và chít chít là bạn thân chí cốt, lớn hơn Phú Quý một tuổi, bọn họ thường thảo luận với Phú Quý về 'hội chứng Stockholm' của loài người.

Hai con mèo này tính tình cũng kém hơn so với Phú Quý. Phú Quý là một con mèo đã thấy qua việc đời, lúc bị giam trong hộp thổi lông vẫn rất bình tĩnh, không giống Tiểu Mễ, nó ở trong hộp tránh lên tránh xuống, rất không ưu nhã.

"Phú Quý," Hạ Tuấn Lâm vỗ lên trên lưng Phú Quý, "Không được ăn vụng đồ của mèo nhỏ."

Phú Quý từ trong mâm đồ ăn vặt của mèo nhỏ nâng đầu lên, vô tội nhìn Hạ Tuấn Lâm.

"Em nhìn em kìa, ăn đến dính đầy lông." Hạ Tuấn Lâm nhẹ nhàng chọc chọc đầu Phú Quý.

"Không sao, cứ để Phú Quý ăn đi," Trương Thanh Thanh chủ nhân của mèo nhỏ mở miệng: "Mèo nhỏ cũng ăn không hết."

Phú Quý nghe thấy Trương Thanh Thanh thiện lương cho nó chỗ dựa, nhấc vuốt đẩy ngón tay Hạ Tuấn Lâm một chút, lại dúi đầu vào trong mâm của mèo nhỏ.

Hạ Tuấn Lâm đang muốn xách nó ra, cửa viện thẩm mỹ thú cưng lại bị đẩy ra, máy cảm ứng treo ở cổng 'meo' một tiếng. Một người đàn ông cao lớn ôm một con chó con Labrador đứng ngoài cửa, đứng bên cạnh hắn là chuyên viên tắm rửa cho thú cưng.

Hạ Tuấn Lâm và Trương Thanh Thanh đều quay đầu nhìn, người đàn ông đó nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm, tay ôm Labrador không tự chủ được mà nắm thật chặt khiến chú cún Labrador kêu lên vài tiếng. Người kia nhìn chằm chằm Hạ Tuấn Lâm, thăm dò hỏi: "Tuấn Lâm?"

Hạ Tuấn Lâm cũng ngẩn người, nhận ra hắn: "Lớp trưởng?"

"Cậu về thành phố S khi nào vậy?" Phạm Dịch Trì đem cún Labrador giao cho nhân viên, bước nhanh đến bên người Hạ Tuấn Lâm.

Phú Quý đột nhiên 'meo meo' gọi vài tiếng, nghe tiếng Phú Quý cậu liền ôm nó lên, đáp: "Đầu năm ngoái tớ mới trở về."

Phạm Dịch Trì cũng vừa về nước không lâu.

Vốn dĩ hắn đang làm việc tại một công ty danh tiếng bên Mỹ, năm nay rốt cuộc cũng thăng chức, công ty bên kia phái hắn về nước làm quản lý. Vừa lúc bên cạnh công ty của Phạm Dịch Trì có một tòa chung cư, vậy nên hắn không ở nhà cha mẹ mà tách ra sống một mình.

Mấy tháng trước, nhà bạn Phạm Dịch Trì có chó con lai giống, nhìn Phạm Dịch Trì một mình quá cô đơn nên liền đưa cho hắn một con. Phạm Dịch Trì nuôi một thời gian cũng thấy quen hơi, hôm nay mang nó tới đây tắm rửa ai ngờ lại đụng phải Hạ Tuấn Lâm đã nhiều năm không gặp.

Mèo nhỏ thổi khô lông xong liền đến phiên Phú Quý. Phú Quý thấy phải tắm rửa, lập tức mặt mày trắng bệch, chăm chú đào áo len của Hạ Tuấn Lâm lên ý là không muốn tắm rửa, còn phát ra âm thanh 'Ùng ục, ùng ục'.

Hạ Tuấn Lâm nhịn không được bật cười, lộ ra lúm đồng tiền cùng răng nanh: "Phú Quý, ngoan một chút."

"Đây là mèo của cậu?" Phạm Dịch Trì cúi đầu hỏi Hạ Tuấn Lâm, hắn nhìn lúm đồng tiền trên mặt Hạ Tuấn Lâm: "Tuấn Lâm, cậu một chút cũng không thay đổi."

Hạ Tuấn Lâm nhét Phú Quý vào bồn tắm, nhân viên thực quen thuộc tiếp nhận, xong xuôi cậu mới quay đầu nói chuyện cùng Phạm Dịch Trì: "Thật sao?"

Lúc Hạ Tuấn Lâm còn bên Mỹ, Phạm Dịch Trì từng gặp cậu vào lễ Noel năm thứ hai sau khi Hạ Tuấn Lâm đến Mỹ. Hắn vốn cũng không để Hạ Tuấn Lâm biết, chỉ là đứng xa xa mà nhìn cậu một hồi. Chỗ Hạ Tuấn Lâm ở là một tòa nhà lớn, hôm ấy trời đổ tuyết rất lâu, Hạ Tuấn Lâm từ trong tòa nhà đi ra, cả người đều được bao lại như cái bánh chưng, đung đưa đi qua đón xe. Phạm Dịch Trì nhìn thấy quả thực muốn cười nhưng lại cười không nổi.

"Phải," Phạm Dịch Trì nhìn Phú Quý đang chạy nhảy trong bồn: "Bây giờ cậu ở đây một mình sao?"

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu: "Tôi ở cùng Nghiêm Hạo Tường."

Phạm Dịch Trì hiện tại đã hiểu Nghiêm Hạo Tường hơn so với trước đây, hắn đang giúp công ty của Nghiêm Hạo Tường làm hợp đồng, mỗi ngày đều cùng liên hệ với nhân viên của anh, chỉ là không có gặp qua chính chủ.

Biết Hạ Tuấn Lâm ở cùng với Nghiêm Hạo Tường, Phạm Dịch Trì cũng không có đặc biệt thương cảm, hắn đổi chủ đề trò chuyện mấy thứ khác với Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm cũng sẽ không tự mình đa tình đến mức cảm thấy đã nhiều năm như vậy, Phạm Dịch Trì vẫn còn thích cậu. Chỉ coi như gặp lại bạn cũ mà cùng nhau nói chuyện phiếm, ôn lại những chuyện đã qua.

Lúc nói tới Hạ Tuấn Lâm rất dễ cười, cậu còn không thừa nhận.

Phạm Dịch Trì nói: "Vậy để tôi để chuyện cười cho cậu."

Hắn còn chưa nói Hạ Tuấn Lâm đã bật cười: "Cậu đừng có kể." lúc cười hai cái răng nhanh nho nhỏ loe lóe lên.

Phú Quý tắm xong, được nhân viên ôm ra xoa xoa rồi nhét vào hộp thổi, nó ghé vào lan can mà tội nghiệp nhìn Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm tiến tới chăm sóc Phú Quý, đứng trước khung nói: "Đừng sợ, cũng không phải lần đầu tiên."

"Nghiêm Hạo Tường để cậu nuôi mèo sao?" Phạm Dịch Trì hỏi Hạ Tuấn Lâm, hắn cảm thấy Nghiêm Hạo Tường không phải người có lòng như vậy.

"Dĩ nhiên." Hạ Tuấn Lâm kỳ quái nhìn Phạm Dịch Trì một chút, khí thế hào hùng mà nói: "Trong nhà chúng tôi, tôi làm chủ."

Phạm Dịch Trì xém chút đã bật cười, nhè nhẹ gật đầu: "Ừ."

Điện thoại của Hạ Tuấn Lâm vang lên, lông của Phú Quý cũng đã được thổi khô, cậu vừa bước qua ôm lấy Phú Quý, bỏ nó vào bao chuyên dụng cho mèo vừa nhận điện thoại.

Nghiêm Hạo Tường nói anh mới dừng xe bên ngoài cửa hàng, hỏi cậu có muốn anh vào giúp cậu xách Phú Quý không.

Hạ Tuấn Lâm luôn muốn làm nũng gây phiền cho Nghiêm Hạo Tường, muốn anh đích thân vào nhưng vừa nói xong, lại nhìn Phạm Dịch Trì một chút lập tức đổi giọng nói: "Không cần, tự em mang ra."

Phía Nghiêm Hạo Tường đã vang lên tiếng đóng cửa xe, Hạ Tuấn Lâm liền cảm thấy không khỏe.

Cậu ôm Phú Quý lên xông ra bên ngoài, trước cửa tiệm liền gặp được Nghiêm Hạo Tường, cậu liền ngọt ngào gọi anh: "Lão công."

Nghiêm Hạo Tường tiếp nhận bao đựng mèo trong tay cậu, đứng ở cổng không chịu đi: "Em lại gây họa gì rồi?"

"Không có." Hạ Tuấn Lâm nói, tóm lấy cánh tay Nghiêm Hạo Tường muốn kéo anh ra xe.

Còn chưa kéo được người, Phạm Dịch Trì đã tới tham gia náo nhiệt: "Tuấn Lâm, không hẹn gặp lại đã đi sao?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy Phạm Dịch Trì, nghĩ một chút liền nhận ra, anh vươn tay bắt tay Phạm Dịch Trì: "Phạm tiên sinh."

"Nghiêm tổng còn nhớ rõ tôi sao?" Phạm Dịch Trì nói.

Nghiêm Hạo Tường đáp: "Báo cáo hợp đồng của quý công ty làm rất tốt."

Phạm Dịch Trì cười cười, không nói gì. Hạ Tuấn Lâm hỏi hắn: "Hai người còn cùng làm ăn sao?"

Nghiêm Hạo Tường xoa xoa đầu Hạ Tuấn Lâm. Phạm Dịch Trì nói muốn đi vào, Hạ Tuấn Lâm lập tức nói với hắn: "Gặp lại sau."

Hạ Tuấn Lâm không phải cảm thấy Nghiêm Hạo Tường sẽ để ý, cậu đã học được rồi. Nghiêm tổng luôn làm bộ rất để ý sau đó dùng những thứ này để uy hiếp, áp bức cậu, cậu nhất định phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.

Nhưng vẫn là không có bảo vệ tốt.

"Mà nói, không phải cậu nói ở nhà cậu làm chủ sao," Trước khi đi Phạm Dịch Trì còn muốn vạch trần Hạ Tuấn Lâm: "Làm sao thấy Nghiêm tổng lại như thấy quỷ vậy?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm một chút, chậm rãi nói: "Nhà chúng tôi là Lâm Lâm làm chủ."

Hạ Tuấn Lâm cúi đầu bước đi không dám ngẩng lên, bị Nghiêm Hạo Tường nắm tay kéo vào trong xe.

Phú Quý phát hiện một bí mật kinh thiên động địa, Nghiêm Hạo Tường là một người tốt. Hóa ra không phải hắn đang đánh Hạ Tuấn Lâm, mà là đang giúp Hạ Tuấn Lâm chích ngừa chữa bệnh.

Lúc Phú Quý triệt sản cũng phải chích, khi đó đau nhức cực kỳ, là một hồi ức khiến cõi lòng mèo tan nát. Hạ Tuấn Lâm lúc ấy còn ngồi cạnh, nói với nó là chờ một lúc liền không đau nữa rồi, nhưng đến lúc chính hắn phải chích còn không phải là khóc đến không dừng được sao?

Con người thật sự là một loài sinh vật nói một đằng làm một nẻo. So ra thì còn kém hơn so với loài mèo.

Phú Quý nhìn Hạ Tuấn Lâm ở trên giường bị thứ thô tô của Nghiêm Hạo Tường chích vào, đâm cho phát khóc, liền lắc lắc đầu mèo mà đi xuống cầu thang trở về ổ của chính mình.

Để lại Hạ Tuấn Lâm nằm trên nệm, toàn thân đưa đẩy theo tiết tấu của Nghiêm Hạo Tường, một chân treo trước ngực, huyệt nhỏ phía sau lại bị Nghiêm Hạo Tường đâm chọc cả trăm lần, từ sớm đã ướt mềm tới chịu không nổi. Nước mắt của Hạ Tuấn Lâm không ngừng từ khóe mắt tuôn rơi, chỉ biết hé miệng rên rỉ ngênh hợp.

Buổi chiều theo Nghiêm Hạo Tường lên xe cậu đã biết kỳ này không ổn rồi, liền tích cực chủ động nhận sai. Đem Phú Quý thả ra ôm ở trên đùi, nói với Nghiêm Hạo Tường: "Hôm nay anh về thật sớm a?"

"Không sớm làm sao thấy được lớp trưởng Phạm bên người em, nối lại tiền duyên?" Nghiêm Hạo Tường cười như không cười liếc cậu một cái.

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy Nghiêm Hạo Tường đã nhìn thấu hết thảy, nhưng vẫn muốn mạnh miệng: "Anh không thể vu khống em như vậy."

"Anh làm sao dám, trong nhà đều do em làm chủ mà." Nghiêm Hạo Tường nịnh nọt cậu.

"Em sợ anh nhìn thấy Phạm Dịch Trì rồi lại suy nghĩ nhiều." Hạ Tuấn Lâm sờ sờ lông của Phú Quý, tìm cớ cho mình: "Anh sao lại nhỏ mọn như vậy."

Nghiêm Hạo Tường đáp: "Em là sợ anh mượn cớ để nói chuyện của mình đi."

Hạ Tuấn Lâm kéo lỏng dây an toàn ra một chút, vươn người qua úp sấp lên người Nghiêm Hạo Tường nói: "Sao anh có thể làm thế."

"Anh sẽ không sao?" Nghiêm Hạo Tường hỏi.

"Sẽ không." Hạ Tuấn Lâm trả lời rất nhanh, Nghiêm Hạo Tường cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Nghiêm Hạo Tường đưa Hạ Tuấn Lâm cùng Phú Quý đi ăn cơm, rồi lại đi hóng mát mới trở về nhà. Nỗi lòng lo lắng của Hạ Tuấn Lâm lại lảo đảo chạy trở về, trong lòng tràn ngập chuyện bị bỏ qua lúc chiều, hiện tại cậu chính là nhân vật chính trong ngôi nhà này.

Về đến nhà, trước tiên Hạ Tuấn Lâm tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lỳ ở trên giường xem sách. Còn đang muốn ngủ thì đột nhiên bóng tối bao phủ lấy cơ thể cậu, cậu quay đầu thấy Nghiêm Hạo Tường, bên hông anh còn đang quấn khăn tắm, mặt không chút thay đổi mà nhìn cậu.

Hạ Tuấn Lâm lật người, cố gắng trấn định mà ngồi lên chỉ trích Nghiêm Hạo Tường: "Anh cản mất ánh đèn rồi em xem sách thế nào được?"

"Còn muốn đọc sách?" Nghiêm Hạo Tường nắm lấy tay Hạ Tuấn Lâm kéo lên đặt trên đầu giường.

Hạ Tuấn Lâm mặc áo ngủ lụa mềm mại, nhìn qua vừa mềm ngọt lại ngon miệng, Nghiêm Hạo Tường cúi đầu xuống hôn lên đôi môi cậu.

Nghiêm Hạo Tường hôn rất ôn nhu, cánh tay không bị Nghiêm Hạo Tường đè lại của Hạ Tuấn Lâm giơ lên, vòng qua ôm lấy cổ Nghiêm Hạo Tường, hai mắt từ từ nhắm lại nghiêm túc đáp trả. Nghiêm Hạo Tường nhìn đôi mắt nhắm chặt cùng hàng mi dài của Hạ Tuấn Lâm, nếm lấy hương vị ngọt ngào mang theo mùi bạc hà của cậu.

Nghiêm Hạo Tường biết Phạm Dịch Trì và Hạ Tuấn Lâm không có quan hệ gì, nhưng vẫn nổi ý xấu muốn dùng nó để áp chế Hạ Tuấn Lâm, muốn làm chút chuyện mà bình thường cậu không đồng ý làm.

Nghiêm Hạo Tường cởi vạt áo của Hạ Tuấn Lâm ra, vuốt ve làn da bóng loáng non mịn của cậu rồi bế người lên giường.

.

.

Buổi sáng một tuần sau đó, Hạ Tuấn Lâm ghé vào khung chơi cho mèo bế Phú Quý ra, bưng mặt nó lên mà lau mắt.

Hôm nay cậu làm rất nghiêm túc, bởi vì ngày mai sẽ phải cùng giáo sư tới thủ đô tham gia buổi giao lưu học tập.

Nghiêm Hạo Tường ở trên lầu thay đồ rồi xuống dưới, nhìn Hạ Tuấn Lâm chổng mông lên ôm mặt Phú Quý mà lau, nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Đợi Hạ Tuấn Lâm lau mặt cho nó xong, lúc cậu đi giặt khăn Nghiêm Hạo Tường liền gọi người lại.

Hạ Tuấn Lâm đi qua hỏi anh: "Làm sao vậy?"

Nghiêm Hạo Tường chỉ chỉ Phú Quý, lại chỉ chỉ vào mình: "Hạ Tuấn Lâm, em phân biệt đối xử."

Hạ Tuấn Lâm nhìn đồng hồ trên tay mình, nói: "Mười hai giờ em bay, giờ đã gần 9h, anh nhanh lên mau đưa em ra sân bay."

Nghiêm Hạo Tường nắm lấy eo Hạ Tuấn Lâm kéo người lại. Hạ Tuấn Lâm sải chân ngồi trên thân anh, dùng ánh mắt tin cậy mà nhìn anh, hôn một chút lên chóp mũi Nghiêm Hạo Tường, lại hôn hôn lên miệng: "Em chỉ đi hai ngày, bọn họ còn muốn chơi nhưng em sẽ về trước."

"Ừm," Nghiêm Hạo Tường ôm Hạ Tuấn Lâm dặn cậu: "Còn gì nữa?"

"Không có nha." Hạ Tuấn Lâm vui sướng nói.

Nghiêm Hạo Tường vỗ một cái lên mông cậu: "Đến thì gọi điện thoại cho anh."

Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu, Nghiêm Hạo Tường đem cậu thả xuống, đưa người ra sân bay.

Hạ Tuấn Lâm cùng với hai tiến sĩ khác đi theo giáo sư tới trường đại học U ở thủ đô, tiến hành buổi giao lưu học tập. Ngày đầu tiên, buổi chiều bọn họ tham quan thư viện lớn của trường rồi mở cuộc hội đàm, ăn tối xong liền trở lại khách sạn.

Hạ Tuấn Lâm quen ở một mình, giáo sư cũng biết thói quen này của cậu nên ngầm đồng ý để cậu tự thuê một phòng riêng.

Bọn họ ở tại khách sạn lớn tại thành phố U, hai tiến sĩ kia cũng là người của đại học trong nước, có nhiều bạn bè nên hẹn ra ngoài ăn bữa khuya. Hạ Tuấn Lâm sợ người lạ nên không có đi, bọn họ còn nói sẽ mang đồ về cho Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm về đến phòng ngoan ngoãn tắm rửa, liền lên giường gọi điện thoại cho Nghiêm Hạo Tường.

Đúng lúc Nghiêm Hạo Tường đang đọc tin tức, lập tức nhận điện. Hạ Tuấn Lâm thấy điện thoại vừa kêu đã được tiếp nhận, còn ngẩn ngơ mà nói: "Anh nghe máy cũng thật nhanh a."

Giọng nói của Hạ Tuấn Lâm truyền qua điện thoại liền trở nên mềm nhẹ hơn, giống như cậu đang úp mặt xuống giường, muốn gọi Nghiêm Hạo Tường về nhà còn hỏi anh đang ở đâu.

"Còn ở công ty." Nghiêm Hạo Tường nói cho Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm 'A' một tiếng, nói: "Anh còn chưa về nhà sao?"

Nghiêm Hạo Tường nói Hạ Tuấn Lâm không ở nhà, mà cũng đã muộn nên anh sẽ ngủ lại ở văn phòng.

Hạ Tuấn Lâm ở đầu bên kia "ừm" một tiếng, sau chốc lát lại nói tối ngày mai cậu sẽ trở về.

Nghiêm Hạo Tường bảo cậu không cần gấp như vậy, Hạ Tuấn Lâm liền nói: "Em sợ anh ngủ không ngon."

Chiều tối ngày mai buổi giao lưu của Hạ Tuấn Lâm mới kết thúc, thực tế thì Nghiêm Hạo Tường không nỡ để cậu mệt mỏi mà bay về muộn. Anh vốn muốn nói mình đã ở một mình nhiều năm như vậy... nhưng lời đến khóe miệng lại vẫn không nói ra, chỉ hỏi: "Cũng không có bao lâu."

Bên kia Hạ Tuấn Lâm mở loa ngoài, dường như đang đổi đài nghe.

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên gọi cậu: "Lâm Lâm?"

"Ừm?" Hạ Tuấn Lâm không hài lòng lại đổi đài.

"Một mình em một phòng?" Âm thanh của Nghiêm Hạo Tường đè xuống rất thấp, Hạ Tuấn Lâm cảm giác mặt mình đều đã nóng lên, cũng thì thào nói: "Đúng vậy."

"Không có anh bên cạnh, em có vụng trộm làm chuyện xấu không đó?" Nghiêm Hạo Tường hỏi cậu.

Hạ Tuấn Lâm lập tức phủ nhận: "Đương nhiên không có."

"Vậy em có đồng ý làm chút chuyện giúp anh ngủ được hay không?" Nghiêm Hạo Tường nói.

Hạ Tuấn Lâm ngẩn người một lúc mới phản ứng được, mềm giọng hỏi Nghiêm Hạo Tường: "Làm thế nào a?"

Bạn của Hạ Tuấn Lâm đã ăn xong bữa khuya liền mang cháo tới cho Hạ Tuấn Lâm, hắn tới trước cửa phòng cậu gõ cửa: "Tuấn Lâm, đã ngủ chưa?"

Bên trong dường như không có âm thanh gì, hắn cho là Hạ Tuấn Lâm đã ngủ liền cầm cháo rời đi.

Hạ Tuấn Lâm nằm lỳ ở trên giường, một tay cầm điện thoại dán bên tai, một tay nghe lời mà làm huyệt phía sau của chính mình. Bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa, bị dọa đến xém chút nữa là khóc.

Nghiêm Hạo Tường ở đầu bên kia hỏi cậu: "Có người gõ cửa?"

"Ừm..." Ngón tay Hạ Tuấn Lâm còn đang nhét phía sau, nghe thấy bên ngoài không còn âm thanh nữa mới bình tĩnh lại, tính khí thẳng tắp cọ lên ga trải giường, không được thỏa mãn mà muốn càng nhiều.

"Đừng để ý đến hắn." Nghiêm Hạo Tường thấp giọng nói: "Lại thêm một ngón tay."

Hạ Tuấn Lâm nhét ba ngón tay vào, mô phỏng chuyện quan hệ mà đưa đẩy, nhịn không được mà phát ra tiếng hừ nhẹ, còn mang giọng mũi. Nghiêm Hạo Tường nhịn xuống cơn nghẹn khuất, một lúc mới nói: "Lâm Lâm, em mở video đi."

Hạ Tuấn Lâm ngẩn người, bên kia Nghiêm Hạo Tường đã tắt máy, lại gọi video qua.

Hiện tại dáng vẻ của Hạ Tuấn Lâm có chút chịu không thấu, cậu do dự một chút nhưng vẫn đứng lên nhận điện. Camera bên phía Nghiêm Hạo Tường là một mảnh đen kịt, Hạ Tuấn Lâm có chút bất mãn: "Mặt anh đâu?"

Hạ Tuấn Lâm mặc áo sơ mi, chỉ có gương mặt đỏ ửng để lộ ra vừa rồi cậu đang làm cái gì.

Nghiêm Hạo Tường không trả lời, anh nói: "Em đeo tai nghe lên đi."

Hạ Tuấn Lâm nhìn chằm chằm màn hình nhìn hai giây, nhẹ nhàng 'Hừ' một tiếng. Đặt di động để ở một bên, lấy tai nghe bluetooth trong balo ra đeo lên, âm thanh tận lực đè nén của Nghiêm Hạo Tường liền dán bên tai cậu.

"Đặt di động lên trên tủ TV đi." Nghiêm Hạo Tường ra mệnh lệnh cho cậu. Hạ Tuấn Lâm biết Nghiêm Hạo Tường đang suy nghĩ cái gì liền không nói tiếng nào làm theo, còn điều chỉnh vị trí cho camera chiếu vào giường. Hạ Tuấn Lâm ngồi trên giường nhìn về phía điện thoại, hỏi Nghiêm Hạo Tường: "Sau đó thì làm gì a?"

"Tiếp tục." Nghiêm Hạo Tường nói.

Hạ Tuấn Lâm chuyển hướng nằm qua, thấm chút dịch lên ngón tay rồi duỗi xuống dưới tự làm chính mình. Vạt áo sơ mi của cậu quá dài, che khuất bộ vị trọng điểm, Nghiêm Hạo Tường chỉ có thể nhìn thấy lều nhỏ đang dựng lên của Hạ Tuấn Lâm, còn có từng động tác trên mu bàn tay.

Nghiêm Hạo Tường nhìn trong chốc lát liền thấy không thỏa mãn, mở miệng: "Lâm Lâm, nằm sấp làm đi."

Hạ Tuấn Lâm mở mắt nhìn camera một chút, nói: "Không muốn."

Chất giọng của cậu nhuốm màu khoái cảm, làm nó sâu sắc ngâm nga cùng với vẻ khó nhịn. Nghiêm Hạo Tường không thấy rõ nét mặt của cậu, lại cảm thấy thần thái lúc cao trào của Hạ Tuấn Lâm như hiện ra trước mắt.

"Ngoan một chút." Nghiêm Hạo Tường dụ dỗ cậu.

Hạ Tuấn Lâm lại đưa đẩy mấy lần mới đổi thành tư thế quỳ sấp, thế nhưng vạt áo sơ mi vẫn che khuất cái mông của cậu. Mà Hạ Tuấn Lâm không chịu được dụ hoặc, tay xoa lên trên tính khí của mình lại không muốn làm phía sau. Nghiêm Hạo Tường qua video chỉ có thể nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm đang khe khẽ động.

"Lâm Lâm, nếu em không ngoan về nhà đừng nghĩ tới chuyện đi ngủ." Nghiêm Hạo Tường nửa uy hiếp nửa dụ dỗ: "Sẽ đem em khóa lại trên giường."

Hạ Tuấn Lâm quay đầu nhìn anh một cái, chút lí trí bị dục vọng mài đi lại quay trở về. Cậu cân nhắc lợi hại về sau, mới ngoan ngoãn đem vạt áo vén lên, lộ ra bờ mông trắng nõn, sau đó liền ngừng lại.

"Sao lại bất động rồi?" Nghiêm Hạo Tường hỏi Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm nghĩ trong chốc lát, mới nói: "Không được..."

Hạ Tuấn Lâm vẫn e ngại, dù bị tình dục thiêu đến mức toàn thân phát hỏa cũng không muốn trần trụi thế này mà hướng về ống kính thẩm du, Nghiêm Hạo Tường thở dài: "Cứ coi như vậy đi."

Sau đó liền cúp điện thoại. Hạ Tuấn Lâm nghe âm thanh 'Tút tút' trong tai nghe cả người đều xụi lơ. Trong lòng cũng không biết nên nói là mất mát hay là nhẹ nhàng thở ra. Cậu tháo tai nghe, nằm trên giường tắt đèn muốn đợi dục vọng tự nhiên biến mất, cửa phòng lại bị gõ vang.

Hạ Tuấn Lâm không nghĩ đã trễ như vậy còn có người đến tìm cậu, đành chậm rãi mặc quần vào đi tới một bên cửa, nhỏ giọng hỏi "Ai đó?"

Đối phương không lên tiếng, lại gõ gõ cửa.

Hạ Tuấn Lâm không dám mở, lại hỏi một câu, cửa đột nhiên 'Tích' một tiếng, bị người từ bên ngoài mở ra. Hạ Tuấn Lâm ngay cả khóa cửa cũng không kịp cài lên, lui về sau một bước, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Một người đàn ông cao lớn đẩy cửa bước đến ôm Hạ Tuấn Lâm lên, đá chân đóng cửa rồi đi vào trong.

Nghiêm Hạo Tường đem Hạ Tuấn Lâm ấn xuống giữa giường, nói: "Kiểm tra phòng."

Hạ Tuấn Lâm biết Nghiêm Hạo Tường sẽ không bỏ qua cho mình, lưng vừa tiếp xúc với giường liền xoay người bò lên phía trước, lại bị anh nắm lấy mắt cá chân kéo trở về.

Nghiêm Hạo Tường một tay ấn giữ Hạ Tuấn Lâm, một cái tay khác bận rộn cởi dây lưng. Hạ Tuấn Lâm vừa kinh ngạc vừa sợ, nhưng bên trong lại kẹp lấy một chút ý vị hưng phấn, dục vọng vốn đã gần như tắt ngóm lại một lần nữa bị đốt lên, mềm giọng mắng Nghiêm Hạo Tường: "Hù chết em."

Nghiêm Hạo Tường cúi người hôn cậu, tính khí trướng căng, cứng rắn chọc lên mông Hạ Tuấn Lâm. Anh dùng hai ngón tay đâm vào tiểu huyệt mà Hạ Tuấn Lâm vừa khuếch trương mà quấy lộng. Hạ Tuấn Lâm vừa rồi nghe lời anh mà làm một hồi, tự mình khuếch trương nhục huyệt đến vừa mềm vừa ướt. Nghiêm Hạo Tường dùng tay cắm vào trong chốc lát, liền ôm lấy hông cậu mà đỉnh vào.

Bên trong gian phòng, chỉ còn lại tiếng kêu tựa như khóc lại tựa như dễ chịu tới cực hạn của Hạ Tuấn Lâm, cùng với tiếng thân thể va chạm.

.

.

Đến thời gian cơm tối, cửa nhà mở ra, người đi tới là Thích Tĩnh – thư ký của Nghiêm Hạo Tường, Phú Quý liền biết buổi tối hôm nay hai người chủ nhân sẽ không về nhà.

Nhưng nó vẫn rất vui vẻ nghênh đón, bởi vì nó là một con mèo Golden mặt dẹt kiên cường, tuyệt sẽ không giống với loài người chỉ biết 'ô ô' khóc kia.

Thích Tĩnh đổ đồ ăn cho mèo, lại ngồi xổm một bên nhìn Phú Quý ăn.

Vốn ngày mai, theo định kỳ họ sẽ tới thủ đô tham gia hội nghị, quỷ mới biết vì sao Nghiêm tổng đột nhiên vội vàng đặt chuyến muộn mà bay qua, còn đem chìa khóa nhà ném cho cô, bảo cô tới chăm mèo.

Chẳng qua Phú Quý cũng thật là đáng yêu a, Thích Tĩnh đưa thay sờ sờ cái đầu lông xù của Phú Quý, thực hi vọng ngày mai Nghiêm tổng cũng đừng trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro