Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Phiên Ngoại 3

Năm Đầu Tiên.

Lúc Nghiêm Hạo Tường vừa tốt nghiệp đại học chính là kẻ một nghèo hai trắng, anh ký hợp đồng thuê phòng ở của Hạ Tuấn Lâm một năm, trong tay liền không còn tiền dư.

Kỳ Dương lại lôi anh về cùng mở công ty, hắn nhận thấy tiềm năng của trò chơi mà anh đang viết dang dở thời học đại học, hai người cùng đi tìm mấy lập trình viên, không quản ngày đêm ở công ty lập trình.

Nghiêm Hạo Tường còn muốn đưa trò chơi này tham gia chương trình lớn, mỗi ngày đều loay hoay làm liên tục không nghỉ, suốt ngày suốt đêm.

Anh cũng không muốn dừng lại, hi vọng mỗi ngày mình đều sẽ mệt đến vô lực mới trở lại chung cư, làm bộ như Hạ Tuấn Lâm đang ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, oán trách anh về nhà quá muộn.

Nhưng lúc về nhà Hạ Tuấn Lâm vẫn không có ở đó.

Hạ Tuấn Lâm vừa tới Thụy Sĩ, ăn uống không quen, ngôn ngữ cũng không thông, phải tìm một giáo sư dạy ngôn ngữ, rất tốn kém.

Cực kỳ nhớ Nghiêm Hạo Tường.

    Năm Thứ Hai.

Trò chơi được ra mắt, lời khen ùa đến như nước thủy triều, khi được nhận khoản tiền phân chia từ nó Nghiêm Hạo Tường liền mua lại phòng đã thuê, đây là bất động sản đầu tiên trong cuộc đời anh.

Anh cứ cắm rễ tại thành phố S, nhưng Hạ Tuấn Lâm thì không biết đang phiêu bạt nơi nào.

Nghiêm Hạo Tường cảm thấy, chỉ cần Hạ Tuấn Lâm không ở bên anh, đều có thể xem là đi phiêu bạt.

Bởi vì Hạ Tuấn Lâm, hẳn là nên bị anh giữ lấy trong lòng bàn tay, ở bên cạnh anh.

Hạ Tuấn Lâm lên đại học. Cậu không muốn có quá nhiều tiếp xúc với người khác, vì vậy xin học một khoa cổ quái kỳ lạ như hệ thư viện.

Nhưng đợi khai giảng, Hạ Tuấn Lâm mới phát hiện, kỳ thật chuyện học khác khoa cùng với xã giao cũng không có bao nhiêu liên quan.

Trong trường học này người Hoa cũng không nhiều, không có lục đục với nhau như trong lời đồn. Tất cả mọi người rất hòa thuận, ở chung cũng hòa hợp, có chuyện gì cũng sẽ không rơi trên người Hạ Tuấn Lâm, cậu cũng dần dần học được cách giao lưu với người khác.

Cũng có người không tốt với Hạ Tuấn Lâm, nhưng dẫu sao cũng đều không thể phát triển quan hệ sâu sắc hơn với cậu.

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy, nếu như mình muốn cô độc mà sống nốt quãng đời còn lại, tốt nhất là nên nuôi một con mèo.

    Năm Thứ Ba.

Sau khi bán lại trò chơi với giá tốt, Nghiêm Hạo Tường lại dùng hết vốn liếng mà mua một mảnh đất.

Về sau, công ty đi vào quỹ đạo rồi Nghiêm Hạo Tường lại càng bận rộn. Logo mới của công ty làm ra mười phần đại khí, là điều khiến Nghiêm Hạo Tường hài lòng nhất trong năm nay.

Nghiêm Hạo Tường nhờ một người có chút quan hệ bên sở thông tin, để đối phương giúp mình điều tra tin tức về Hạ Tuấn Lâm.

Tìm kiếm hơn hai tháng anh mới nhận được một phần báo cáo, trên đó viết lịch sử hoạt động trong nước của Hạ Tuấn Lâm, tới khi cậu từ sân bay thủ đô bay sang Dubai thì sau đó không còn tin tức nữa.

Giám đốc bên đó gọi điện cho Nghiêm Hạo Tường, nói nếu như tìm sớm một chút thì không chừng có thể tìm được nhiều tin tức hữu dụng hơn.

Nghiêm Hạo Tường nhận lấy tư liệu, gửi tiền qua cho hắn rồi mới trở lại căn hộ nhỏ của mình. Áo ngủ của Hạ Tuấn Lâm còn chỉnh tề xếp trong ngăn tủ, Nghiêm Hạo Tường đụng cũng không dám đụng.

Quần áo, ga giường đã sớm không còn hương vị của Hạ Tuấn Lâm, bởi Hạ Tuấn Lâm rời đi đã ba năm rồi.

Lúc Hạ Tuấn Lâm từ trên cầu thang đi xuống bị ngã, chân đau, phải dùng gậy chống mà nhún nhảy đi đường, đặc biệt hi vọng có Nghiêm Hạo Tường ở bên.

Cậu cảm thấy nếu như mình mặt dày mày dạn quấn lấy Nghiêm Hạo Tường, có thể anh vẫn sẽ cõng cậu lên lầu.

Cõng cậu đi học, cõng cậu đến sân chơi, cõng cậu đi xem buổi hòa nhạc.

Không biết Nghiêm Hạo Tường ở bên Mỹ có làm quen với bạn mới hay không, người như anh, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy nhất định sẽ có. Có lẽ còn yêu đương, thậm chí còn định hôn ước.

Cho nên cậu càng thêm nhung nhớ Nghiêm Hạo Tường.

    Năm Thứ Tư.

Sự nghiệp của Nghiêm Hạo Tường thuận buồm xuôi gió, nhưng mặt tình cảm lại cực kỳ cằn cỗi.

Toàn bộ thời gian anh đều dùng để công tác, Kỳ Dương cũng khuyên anh đừng liều mạng như vậy, tiền kiếm không hết. Từ mấy năm trước, nụ cười của Nghiêm Hạo Tường cũng không còn thường xuất hiện nữa, Kỳ Dương có suy đoán riêng nhưng cũng không dám nhiều lời.

Nghiêm Hạo Tường mua một chiếc SUV, xe rất lớn, chứa được anh và Hạ Tuấn Lâm.

Sau khi thiết kế xong bản thảo cho vòng đu quay, Nghiêm Hạo Tường sửa đi sửa lại, cuối cùng cũng làm được hiệu ứng rất giống với sân chơi kia, chỉ là thêm vào rất nhiều ánh đèn lung ling.

Hạ Tuấn Lâm vô cùng thích ngành học này, cho rằng hệ thư viện học rất hợp với cậu liền nghiêm túc cân nhắc, xin một công việc bên nghiên cứu sinh. Chọn lựa đầu tiên chính là nước Mỹ, bởi vì bên Mỹ không khí học tập nồng hậu, đất rộng của nhiều, kinh tế phát đạt, thư viện đông đảo, còn có Nghiêm Hạo Tường.

Một năm này, Hạ Tuấn Lâm đổi quốc tịch, vẫn như trước không có về nước.

    Năm Thứ Năm.

Hạng mục vòng đu quay của Nghiêm Hạo Tường khởi động, anh rất để tâm.

Vòng đu quay được xây dựng rất lớn, mỗi sáng sớm Nghiêm Hạo Tường kéo màn cửa sổ ra liền có thể trông thấy cứ địa của anh, công trình của anh. Vòng đu quay nhờ trời mà tạo, tương lai sẽ trở thành một bộ phận cảnh đêm tuyệt đêm.

Nếu như Hạ Tuấn Lâm trở lại căn chung cư này, trở lại thành phố S, muốn ngồi liền có thể đi qua, lại cũng không cần đứng trong gió lạnh, rụt tay lại mà xếp hàng.

Mặc dù như vậy cũng không phải là không có vui thú.

Hạ Tuấn Lâm xin đến một trường học phù hợp, đắn đo mãi mới đi.

Cậu tưởng tượng trong lòng cả trăm lần, giả thiết nếu mình có thể ngẫu nhiên gặp được Nghiêm Hạo Tường, sẽ nói cái gì với anh, rồi lại tự phủ định từng câu.

    Năm Thứ Sáu.

Công ty của Nghiêm Hạo Tường ở bến cảng trên đảo gần thành phố, anh đi cùng Kỳ Dương tới cảng làm lễ khai trương.

Ánh đèn flash đuổi theo chân bọn họ, phóng viên rất thích dáng vẻ anh tuấn cùng lý lịch truyền kỳ của anh. Đây chính là thời khắc đứng trên đỉnh nhân sinh, thân phận cùng với vinh quanh đều thu vào trong túi, Kỳ Dương kích động đến mức âm thanh phát run. Chỉ duy Nghiêm Hạo Tường vẫn không hề bị lay động.

Ban đêm lúc cùng uống rượu chúc mừng, Kỳ Dương hỏi anh, đến cùng anh có cái gì mong ước mà không được, mới sầu não uất ức như vậy. Nghiêm Hạo Tường không nói gì, anh còn đang nhớ Hạ Tuấn Lâm.

Bên Mỹ không khí học tập nồng hậu, đất rộng của nhiều, kinh tế phát đạt, thư viện đông đảo, nhưng không có Nghiêm Hạo Tường.

Những năm gần đây, Hạ Tuấn Lâm đã không còn thích sống chung như vậy, khả năng xã giao không tốt tựa như là thiếu hụt trời sinh của cậu. Cậu đã nghe ngóng nhiều nơi, nhưng không nghe thấy gì về học bá cao lớn lại anh tuấn họ Nghiêm. Hạ Tuấn Lâm hoài nghi là do vòng xã giao của mình quá ít ỏi, Nghiêm Hạo Tường nhất định là ở đây.

Thẳng đến một ngày, lúc cậu tới siêu thị của người Hoa mua sắm, trên TV lại chiếu chương trình về cảng đảo ngày trước. Hạ Tuấn Lâm đứng nhìn trong chốc lát, cũng không quá nghe hiểu tiếng Quảng Đông, đành nhìn dòng chữ tiếng Anh phiên dịch dưới đáy. Lúc phát tới tin tức kinh tế, cậu nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường.

   Năm Thứ Bảy.

Nghiêm Hạo Tường làm kinh tế nhưng lại lười đi xã giao, liền đem Kỳ Dương đẩy đi. Kỳ Dương khổ không thể tả, thà rằng đi công tác cũng không muốn đi ra mắt cục.

Còn có không ít người nói Nghiêm Hạo Tường nên đổi xe, Nghiêm Hạo Tường cũng không để ý tới.

Viết xong luận văn tốt nghiệp, Hạ Tuấn Lâm chuẩn bị trở về nước.

Mã Úy gần đây luôn tìm cậu đòi tiền. Cậu tìm người điều tra Mã Úy, phát hiện bà lại đang nuôi một tên hám tiền, lừa đảo. Hạ Tuấn Lâm liền gửi cho bà một khoản tiền, đồng thời đem chứng cứ vượt quá giới hạn của hắn gửi cho bà xem.

Mã Úy gần đây rất nhanh già, bởi vì nghiện thuốc. Hạ Tuấn Lâm rất muốn tìm người thương lượng, nhưng lại không có ai có thể cùng nói.

Cậu tìm kiếm thông báo tuyển dụng trên mạng, đột nhiên phát hiện có một cái đến từ Lịch Thành.

    Năm Thứ Tám.

Gần đây, lúc ăn tết, Nghiêm Hạo Tường đột nhiên quyết định trở về Lịch Thành một chuyến.

Trước khi đi lại quét dọn trong nhà một lần, ở phía dưới ghế sofa tìm thấy một phần bài thi cũ kỹ.

Hạ Tuấn Lâm học toán rất kém, lớp mười hai đều không thi được quá một trăm điểm. Nghiêm Hạo Tường mang bài thi ấy theo người, ép vào trong cuốn từ điển dày cộp.

Hạ Tuấn Lâm lưu lại rất nhiều, rất nhiều đồ vật, nhưng cậu vẫn không có ở đây.

Hạ Tuấn Lâm về nước, làm công tại thư viện Lịch Thành, 9h tới 5h về. Lại đặt mua online một cái chuồng đáng yêu cho mèo, hứng thú bừng bừng mà sắp xếp gọn gàng, quyết định nuôi một con mèo, còn đang chọn.

    Năm Thứ Chín.

Một ngày vào tháng mười hai, Nghiêm Hạo Tường về đến nhà. Hạ Tuấn Lâm còn đang ôm Phú Quý xem TV.

Gần đây cậu mê say xem phim phóng sự, đang xem một kênh giảng giải về tập tính của chim cánh cụt, nghe thấy Nghiêm Hạo Tường trở về, cậu liền tạm dừng mà ôm Phú Quý chạy ra nghênh đón Nghiêm Hạo Tường.

"Tối hôm nay có chuyện gì không?" Nghiêm Hạo Tường hôn một cái lên trán Hạ Tuấn Lâm, hỏi cậu.

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu nói không có, Nghiêm Hạo Tường liền nói: "Sân chơi ngoại ô gần đây có thay đổi, vừa mới xây dựng, em có muốn đi không?"

"Có đông người không?" Hạ Tuấn Lâm đang nghĩ lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới nhiều năm trước bị lạnh tới phát run mà xếp hàng ở ngoài sân chơi, có chút do dự.

Nghiêm Hạo Tường bóp mặt Hạ Tuấn Lâm một cái: "Không muốn đi?"

Hạ Tuấn Lâm nghĩ nghĩ, chạy tới đem Phú Quý đặt lên trên kệ chơi cho mèo, lại lên lầu mặc một cái áo lông thật dày, rồi chạy xuống kéo tay Nghiêm Hạo Tường: "Đi thôi."

Nghiêm Hạo Tường dở khóc dở cười: "Anh không được thay quần áo à?"

"A, vậy anh nhanh đổi đi." Hạ Tuấn Lâm thúc giục Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường đổi âu phục thành thường phục, nhìn qua cũng trẻ hơn một chút. Hạ Tuấn Lâm lên xe liền dò xét Nghiêm Hạo Tường, khích lệ anh: "Nhìn qua thì, hôm nay nhìn anh và sân chơi gần như hòa thành một thể rồi đó."

Nói xong tự mình cười khanh khách. Nghiêm Hạo Tường thở dài, coi như là cảm nhận được tâm tình kích động của Hạ Tuấn Lâm, cũng không có so đo với cậu mà vuốt vuốt mái tóc quăn.

Hạ Tuấn Lâm cũng kéo kéo tóc của mình, hỏi Nghiêm Hạo Tường: "Tóc em có phải là quá dài rồi không?"

Nghiêm Hạo Tường lại vừa nói chuyện, Hạ Tuấn Lâm lại tự hỏi tự trả lời: "Ngày mai đi cắt tóc."

"Tới sân chơi liền vui vẻ như vậy?" Nghiêm Hạo Tường hạ thấp giọng mà hỏi cậu. Giờ đã hơn sáu giờ tối, bên ngoài toàn bộ đều là một mảng đen kịt.

Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu, quay sang nhìn Nghiêm Hạo Tường: "Em muốn, lại đi mua một chiếc mũ cá mập."

"Cái kia của em đâu?" Nghiêm Hạo Tường hỏi.

Hạ Tuấn Lâm dừng một chút: "Lúc từ Thụy Sĩ qua Mỹ, bên vận chuyển làm mất một rương hành lý, về sau cũng không tìm được."

"Hiện tại không nhất định là vẫn còn bán" Nghiêm Hạo Tường nói: "Không có thì thôi, mua mũ con mèo con thỏ."

Hạ Tuấn Lâm không để ý tới anh, bóp bóp ngón tay của mình mà nói: "Vậy em cũng phải nhìn một chút."

Công viên trò chơi chính là chỗ có rất nhiều người, ban đêm không có mặt trời, gió vừa lớn, vừa lạnh. Hạ Tuấn Lâm đội mũ áo lông lên, lại sai Nghiêm Hạo Tường dùng khăn quàng cổ đem chính mình bọc lại, chỉ lộ mỗi đôi mắt.

Nghiêm Hạo Tường quấn xong, nói Hạ Tuấn Lâm nhìn qua thật giống con sâu róm, Hạ Tuấn Lâm căn bản là nghe không được, trừng mắt phát ra âm thanh buồn bực: "Anh nói cái gì?"

Bên cạnh có mấy cô gái nhìn bọn họ cười cười, may mắn cậu không có nhìn thấy.

Lúc đầu Nghiêm Hạo Tường muốn mang cậu đi ngồi xe cáp treo hoặc trò nhảy lầu cơ, Hạ Tuấn Lâm đều cự tuyệt. Cậu nói mấy cái đó chả có ý nghĩa gì, là trò chơi của đám nhỏ.

Nghiêm Hạo Tường quay đầu cười cậu, bị Hạ Tuấn Lâm bắt tại chỗ, Hạ Tuấn Lâm thẹn quá thành giận mà biện hộ cho chính mình: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Đúng vậy, Lâm Lâm nói cái gì cũng đều đúng." Nghiêm Hạo Tường giúp cậu che lại kín một chút: "Nói như vậy đêm nay chúng ta chỉ ngồi vòng đu quay thôi sao?"

"Trò quặng xe kia cũng không tệ." Hạ Tuấn Lâm chỉ vào một trò chơi nhìn đã biết không chút kích thích mà nói.

Nghiêm Hạo Tường liên tục gật đầu: "Được."

Trò quặng xe này không có gì lớn, vừa không kích thích vừa không lãng mạn, người xếp hàng so với những chỗ khác đều ít hơn, bọn họ trước hết qua chơi trò này. Lại đi tới đi lui trong khu trò chơi một lát, cũng đã đến tám giờ tối, Hạ Tuấn Lâm tuyên bố: "Ngồi vòng đu quay một vòng, lại đi xem mấy cửa hàng là có thể về nhà."

Cậu làm bộ như trong nhà mình là người làm chủ, Nghiêm Hạo Tường chỉ có thể đáp ứng.

Hàng người đợi ngồi vòng đu quay cũng không còn dài. Đợi hơn nửa giờ là tới lượt bọn họ, một khoang có thể ngồi bốn người, ngồi đối diện bọn họ cũng là một đôi tình nhân.

Hạ Tuấn Lâm bước vào trong khoang liền đem khăn quàng cổ và mũ cởi bỏ, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn mà nhìn xung quanh.

Đôi sinh viên kia nhìn Hạ Tuấn Lâm vài lần, hai người nhỏ giọng giao lưu vài câu, nữ sinh mới mở miệng hỏi Hạ Tuấn Lâm: "Xin hỏi, ngài là thầy Giang phải không ạ?"

Hạ Tuấn Lâm 'A' một tiếng, không biết nên trả lời thế nào. Nghiêm Hạo Tường nín cười đáp thay cậu: "Phải rồi, cậu ấy đang làm việc tại thư viện của đại học S."

Nữ sinh nói bọn họ cũng là sinh viên của đại học S, trên forum trường học cũng có topic về Hạ Tuấn Lâm, còn có rất nhiều trang. Cậu vừa cởi khăn quàng cổ bọn họ liền nhận ra.

Hạ Tuấn Lâm giật nảy cả mình, hỏi bọn họ trên đó viết cái gì.

Lần này hai sinh viên lại ấp úng nói không nên lời, Hạ Tuấn Lâm quyết định qua mấy ngày nữa mình phải nhìn xem một chút.

Sau khi xuống khỏi vòng đu quay, Hạ Tuấn Lâm kéo Nghiêm Hạo Tường sang bên cạnh mới nói: "Cũng không có đặc sắc lắm nha, lần sau em muốn ngồi ở vòng quay mà công ty anh chế tạo."

Sau đó liền đi về hướng các cửa hàng xung quanh đường phố.

Kỳ thật, cơ bản thì đồ vật trong mấy cửa hàng này đều giống nhau. Lúc vào một cửa tiệm, Nghiêm Hạo Tường thích một cái mũ tai mèo, liền bọc nó quanh đầu Hạ Tuấn Lâm nhưng không có che mất mắt cậu. Hạ Tuấn Lâm lấy mũ xuống, trừng mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường, mềm giọng oán trách: "Không cần mang mấy đồ linh tinh cho em a."

Nghiêm Hạo Tường cảm thấy rất hài lòng, tự tiện cầm ở trong tay. Cách đó không xa, Hạ Tuấn Lâm tìm được cái mũ cá mập kia, dúi nó cho Nghiêm Hạo Tường: "Em muốn cái này, không muốn cái con mèo kia."

"Cũng không phải mua cho em." Nghiêm Hạo Tường đùa cậu, "Anh mua cho Phú Quý, không được sao?"

Hạ Tuấn Lâm hết nhìn đông tới nhìn tây, lúc còn đang suy nghĩ làm sao để Nghiêm Hạo Tường từ bỏ suy nghĩ ấy, Nghiêm Hạo Tường đã mua xong. Hạ Tuấn Lâm nhìn anh cầm theo cái túi từ quầy hàng đi tới, Nghiêm Hạo Tường mặc quần áo bình thường cũng như hạc giữa bầy gà. Hạ Tuấn Lâm cảm thấy mình thực thích Nghiêm Hạo Tường, thích đến không chịu nổi.

Hạ Tuấn Lâm nhìn Nghiêm Hạo Tường từng bước đi tới, dắt tay mình, liền thuận thế gạt tay anh ra, dùng ánh mắt mềm mại, ỷ lại mà nhìn anh.

Chín năm trôi qua, Hạ Tuấn Lâm từ tiểu bằng hữu lá gan lớn như cây kim, đã biến thành một thanh niên có thể độc lập sinh hoạt. Nghiêm Hạo Tường cũng từ một cậu học sinh đi làm công, biến thành một giám đốc xí nghiệp thành công. Hai người đứng cùng một chỗ vẫn mang đến cảm giác tim đập rộn ràng.

Giống như có gì đó ngăn ra một bức tường quanh bọn họ, đám người ồn ào trong cửa hàng cũng không nhìn thấy nữa, chỉ nghe thấy hô hấp của đối phương, sờ đến nhiệt độ trên người đối phương. Nghiêm Hạo Tường im lặng không lên tiếng, nắm tay cậu kéo ra phía bên ngoài sân chơi.

Nhịp tim của Hạ Tuấn Lâm đập rất nhanh, đột nhiên cũng không nói chuyện nữa mà để Nghiêm Hạo Tường kéo mình trở lại trong xe.

Nghiêm Hạo Tường không đi đường chính mà chọn một địa điểm vắng vẻ, ngừng lại, đem chỗ ngồi của Hạ Tuấn Lâm hạ thấp, đè chặt cậu không tha.

Hạ Tuấn Lâm giật nảy mình, hỏi anh muốn làm gì.

"Hạ Tuấn Lâm." Nghiêm Hạo Tường nói, "Em đã trưởng thành, về sau ở chỗ công cộng không nên bày ra loại biểu tình kia."

Trong mắt Hạ Tuấn Lâm càng thêm nghi ngờ: "Cái gì cơ?"

Nghiêm Hạo Tường ấn gáy Hạ Tuấn Lâm ép buộc cậu hôn mình. Khí tức của Hạ Tuấn Lâm vờn quanh trong xe, như có thể chạm đến.

Năm thứ chín, những chuyện muốn làm mà không làm được, bọn họ đều làm một lần. Như vậy mới có thể càng hoàn mỹ hơn mà đem điểm dừng năm ấy kéo dài, ôm hôn người mình yêu, biểu đạt yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro