Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 (H)

Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm, quả thực bị cậu chọc tức tới muốn bật cười. Tám năm trước, người này quan hệ với anh một đêm rồi lại không từ mà đi, ngay cả một tin tức cũng không có. Cuối cùng lại còn mạnh mẽ định cho anh tội danh "Không thích".

Nghiêm Hạo Tường nghiêm mặt hỏi cậu: "Cái gì gọi là anh không thích em ở bên. Hạ Tuấn Lâm, em đã từng hỏi qua anh sao?"

"Hỏi cái gì?" Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ấy như kêu gọi tâm trí Nghiêm Hạo Tường, muốn anh theo cậu mà chua thành một mảnh thương tâm.

Nghiêm Hạo Tường không nói được nữa, anh nắm lấy vai Hạ Tuấn Lâm, ngăn cái miệng của cậu lại. Không muốn cho Hạ Tuấn Lâm cơ hội biện bạch lần thứ hai.

Hạ Tuấn Lâm không nghĩ tới việc Nghiêm Hạo Tường sẽ hôn cậu, cậu như bất động bị Nghiêm Hạo Tường ấn xuống. Nụ hôn của Nghiêm Hạo Tường mang theo ý tứ hàm xúc, có chút không minh bạch lại ám muội, chiếm lấy môi lưỡi của cậu, cũng chiếm lấy tâm trí cậu.

"Lâm Lâm." Nghiêm Hạo Tường rời khỏi Hạ Tuấn Lâm một chút, nhìn cậu. Đã rất lâu anh không nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm, lâu tới mức anh không có cách nào phát hiện thay đổi của cậu. Ngoại trừ việc dường như cậu đã cao lên khoảng 3cm, tóc có hơi dài, còn những cái khác đều không tính là gì. Hạ Tuấn Lâm giống hệt như thời điểm cậu rời đi tám năm trước, ở cùng anh trong một khách sạn cũ nát, trong không gian ấm áp đó chỉ có hai người bọn họ.

Đôi môi Hạ Tuấn Lâm bị Nghiêm Hạo Tường gặm cắn tới hồng hào, khẽ nhếch lên, mơ hồ lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi phía sau hàm răng trắng bóc.

"Vì sao em phải rời đi?" Nghiêm Hạo Tường ngồi xổm trước mặt cậu hỏi: "Không phải em muốn cùng anh tới Mỹ sao, em bỏ đi làm cái gì chứ?"

Hạ Tuấn Lâm mê man nhìn Nghiêm Hạo Tường: "Là anh không muốn em đi."

Nghiêm Hạo Tường một mực phủ nhận: "Anh muốn đưa em đi."

Thế nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn bày ra bộ dáng cái gì cũng không hiểu.

Đại khái Nghiêm Hạo Tường cũng đã hiểu rằng nói nhiều với Hạ Tuấn Lâm cũng vô dụng, anh ôm lấy Hạ Tuấn Lâm đẩy người lên giường, bản thân thì đè lên trên.

Anh cũng biết mình làm như vậy thật thiếu chín chắn, quá xúc động và lỗ mãng, nhưng trong lòng anh đang có một luồng khí nóng, chỉ có thể dựa vào người trước mặt để dội tắt. Hạ Tuấn Lâm nợ anh tám năm, anh không ở trong thư viện làm cậu đã là tử tế rồi.

Hạ Tuấn Lâm ngây ngốc nằm dưới thân Nghiêm Hạo Tường, áo và quần đều bị anh cởi ra, lộ ra thân thể non mềm, ánh mắt có chút kinh hoảng cùng thất thố. Nhưng đối tượng là Nghiêm Hạo Tường, cậu liền không muốn từ chối, ngấm ngầm thừa nhận để anh muốn làm gì thì làm.

Phần cằm thô ráp của Nghiêm Hạo Tường cọ cọ trên cổ Hạ Tuấn Lâm, cọ tới mức khiến cậu vừa đau vừa ngứa, tay thì xoa loạn trên người cậu. Thân thể Hạ Tuấn Lâm cũng bị anh khơi lên lửa nóng, mở chân ra vòng quanh eo Nghiêm Hạo Tường như không muốn thả anh đi.

Nghiêm Hạo Tường nhận ra Hạ Tuấn Lâm đang chủ động, nắm lấy mặt Hạ Tuấn Lâm để cậu nhìn mình. Đôi chân đang quấn lấy eo anh lỏng ra, cậu đưa đôi môi lên dán vào cằm anh, không chút kết cấu mà hôn anh.

Toàn thân Hạ Tuấn Lâm đều đã mềm oặt mặc cho Nghiêm Hạo Tường uy hiếp, dù cậu có nằm trên giường không nhúc nhích cũng có thể khiến Nghiêm Hạo Tường cứng tới phát đau. Huống hồ đã tám năm không gặp, dường như cậu vẫn là người năm ấy tự nguyện nằm trên người Nghiêm Hạo Tường mà ngủ.

Nghiêm Hạo Tường lột sạch người cậu, đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh, trên giá đỡ có thuốc bôi trơn đặc thù cùng bao cao su.

Hạ Tuấn Lâm nhìn anh đi tới, giống như quá khứ mà nằm úp sấp xuống, nhếch mông lên, đầu xoay sang đây nhìn anh như thể rất sợ anh sẽ rời đi. Nghiêm Hạo Tường vỗ vỗ mông của cậu giúp cậu thả lỏng, dùng chút thuốc bôi trơn chen lấn đi vào, vừa mở rộng vừa thăm hỏi tiểu Lâm phía trước.

Da Hạ Tuấn Lâm trắng như tuyết, đè trên khăn trải giường thêu hoa của nhà nghỉ khiến nó trông càng cũ kĩ.

"Anh đều đưa em tới khách sạn chả tốt đẹp gì." Đột nhiên Nghiêm Hạo Tường nói. Anh rút ba ngón tay ra, lật người Hạ Tuấn Lâm lại để cậu nằm đối diện với mình, chậm rãi để bản thân đi vào, thưởng thức biểu tình nhịn đau của Hạ Tuấn Lâm.

Anh không muốn bỏ qua mỗi một dáng vẻ chứa đựng ý niệm "Yêu Nghiêm Hạo Tường" của Hạ Tuấn Lâm.

Phía dưới của Hạ Tuấn Lâm đã đau đến tê rần, trên trán nổi một tầng mồ hôi lạnh, từ ba ngón tay đổi thành tên to xác Nghiêm Hạo quả thực có chút miễn cưỡng. Nghiêm Hạo Tường còn không đợi cậu chậm rãi tiếp nhận, liền dùng biên độ nhỏ mà đưa đẩy, khiến nước mắt sinh lý từ mắt Hạ Tuấn Lâm tràn ra, rơi vào tóc cậu.

Hạ Tuấn Lâm nghe được lời Nghiêm Hạo Tường nói, nhưng không biết tại sao anh lại nói như vậy. Cậu bị Nghiêm Hạo Tường đè thẳng lên người, lưng bị khăn trải giường thêu hoa thô cứng mài đến phát đau.

Nghiêm Hạo Tường cũng không nói nữa, anh cúi đầu hôn lên nước mắt của Hạ Tuấn Lâm, lại hôn hôn lên gò má cậu, hạ thân vận động lại càng hung hãn. Hạ Tuấn Lâm sắp bị anh làm tới ngất đi, cánh tay gấp gáp vịn lên vai Nghiêm Hạo Tường, cầu anh chậm một chút.

Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng cầm lấy hai cổ tay của Hạ Tuấn Lâm, dùng một tay chế trụ tay cậu lên đỉnh đầu, giống như cái còng mà trói cậu lại. Hạ Tuấn Lâm bị Nghiêm Hạo Tường làm cho cả người mềm nhũn, không phân rõ hiện thực, chỉ biết mình đang làm tình với người mình thích, tuy rằng đau tới muốn đòi mạng, nhưng người đó là Nghiêm Hạo Tường. Cậu trợn mắt thấy người kia phát tiết dục vọng bên trong cơ thể mình, tiểu Lâm bởi vì đau đớn mà uể oải xìu xuống nay lại hơi ngóc đầu lên.

Nghiêm Hạo Tường cũng chú ý tới biến hóa của Hạ Tuấn Lâm, anh thay đổi góc độ đỉnh lộng trong cơ thể cậu. Đau đớn ban đầu dần trôi qua, lúc Nghiêm Hạo Tường sáp qua địa phương nào đó, tay chân Hạ Tuấn Lâm liền nhũn cả ra, phát ra tiếng kêu lớn khiến chính cậu nghe còn thấy đỏ mặt.

Nghiêm Hạo Tường bị tiếng kêu của cậu làm suýt chút nữa là đầu hàng, liền buông lỏng tay vỗ vỗ lên mặt Hạ Tuấn Lâm: "Dâm đãng."

Hạ Tuấn Lâm nghiêng mặt đi, Nghiêm Hạo Tường liền nắm cằm cậu lại hôn môi. Tiếng hôn môi ẩm ướt vang lên, hạ thân thi thoảng lại đỉnh đến vị trí mẫn cảm trong quá khứ của Hạ Tuấn Lâm. Cậu bị anh làm cho chỉ còn chút khí lực, ngả mình xuống giường.

Không biết qua bao lâu, trận làm tình này mới xem như thực sự kết thúc. Nghiêm Hạo Tường lại không mang bao cao su, bắn tinh dịch vào trong cơ thể Hạ Tuấn Lâm, một giọt cũng không lọt. Nghiêm Hạo Tường lui ra khỏi thân thể cậu, nơi giao hợp giữa hai người lộ ra chút chất lỏng trăng trắng. Vết tích này chảy dần xuống bắp đùi trắng như tuyết của Hạ Tuấn Lâm, mà cậu thì đến khí lực xấu hổ cũng không có, thở hổn hển dựa vào một bên không muốn động đậy.

Nghiêm Hạo Tường sờ soạng vài vòng trên dưới cơ thể cậu xong mới cam lòng đi tắm. Anh ôm Hạ Tuấn Lâm vào bồn tắm rửa ráy, hơi nước xông lên mờ ảo khiến vết xước đỏ trên lưng do khăn trải giường mài lên lộ ra. Da cậu vốn trắng nên vết xước càng thêm dọa người, Nghiêm Hạo Tường đau lòng cực kỳ lại tự trách chính mình lỗ mãng, hỏi cậu tại sao không nói.

Hạ Tuấn Lâm lại không nghĩ nhiều, nói với anh: "Cũng không quá đau."

Bồn tắm trong nhà nghỉ không biết có sạch sẽ hay không, Nghiêm Hạo Tường cũng không dám để cậu ngâm lâu, rửa sạch một chút liền ra ngoài lau khô.

Anh ôm Hạ Tuấn Lâm, thả người lại trên giường, ngón tay lồng khít vào nhau.

Tuổi của hai người gộp lại đã ngoài 50, là anh để mất bảo bối, cho tới giờ mới có thể tìm được người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro