Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17 (H)

Nghiêm Hạo Tường không hỏi nhiều, bảo Hạ Tuấn Lâm chờ sau đó liền xuống giường mặc áo khoác xong liền ra ngoài.

Nghiêm Hạo Tường cũng hơi ngại khi gọi bác bảo vệ dậy, đốt cho bác một điếu thuốc rồi nói người yêu của mình nháo đòi chia tay cần phải nhanh chóng ra ngoài gặp.

Bác bảo vệ hít một hơi thuốc lá, vỗ vỗ vai Nghiêm Hạo Tường bảo anh phải dỗ dành người ta thật tốt. Các cô gái nhỏ đều yêu kiều dễ vỡ, phải chăm sóc sau đó mở ngăn kéo, cầm thẻ giúp anh mở cửa.

Nghiêm Hạo Tường ra ngoài, mưa gió lạnh căm đánh vào trên mặt. Anh liếc nhìn hai bên cửa, thấy Hạ Tuấn Lâm che dù, co rúm lại đứng cạnh cây cột mà chờ mình.

Năm nay thời tiết lạnh tới sớm hơn so với năm trước, Hạ Tuấn Lâm đứng trong mưa gió không biết đã đông cứng thành cái dạng gì.

Nghiêm Hạo Tường chạy tới, ôm trọn Hạ Tuấn Lâm vào trong lồng ngực. Hạ Tuấn Lâm dính mưa cả buổi, trên người vừa ướt vừa lạnh, hàm răng run lẩy bẩy.

Nghiêm Hạo Tường ôm cậu, tâm trạng như thắt lại buổi tối liền từ trên người Hạ Tuấn Lâm trở lại trong túi anh. Nghiêm Hạo Tường dán vào bên tai Hạ Tuấn Lâm không nỡ rời đi, hỏi cậu: "Em không đi tìm lớp trưởng Phạm mà tới tìm anh sao?"

Hạ Tuấn Lâm hơi quay đầu, muốn nhìn Nghiêm Hạo Tường mà nói chuyện. Nghiêm Hạo Tường ấn cậu lại không cho động: "Lâm Lâm, để cho anh ôm một chút."

Hạ Tuấn Lâm liền nghe lời mà bất động.

Nghiêm Hạo Tường cũng thật sự chỉ ôm cậu một lúc sau đó liền đưa Hạ Tuấn Lâm ra phía ngoài cổng trường, tìm một nhà nghỉ vẫn sáng đèn mà thuê tạm một phòng.

Nhà nghỉ bên ngoài trường đại học, chủ yếu đều là cung cấp một nơi nghỉ ngơi cho các đôi tình nhân, thiết bị đơn sơ nhưng thứ nên có đều có. Hạ Tuấn Lâm đi vào liền bị Nghiêm Hạo Tường cởi chỉ còn áo lót sau đó bị đẩy mạnh vào buồng trong tắm nước nóng.

Quần áo của Hạ Tuấn Lâm tất cả đều bị xối ướt không mặc được, cậu cũng không buồn giặt đồ mà quấn miếng khăn tắm xong liền đi ra. Nghiêm Hạo Tường đem người nhét vào trong chăn, chính mình cũng đi tắm.

Lúc Nghiêm Hạo Tường tắm rửa, Hạ Tuấn Lâm mở tivi say mê xem, cư nhiên không thèm chú ý tới anh.

Nghiêm Hạo Tường rất không vừa ý mà nằm bên người Hạ Tuấn Lâm, tắt tivi đi, rồi lại dán vào thân thể mềm mại của Hạ Tuấn Lâm, nắm nhẹ lấy cằm cậu mà hỏi: "Em đến tìm anh, đến tột cùng là muốn làm gì?"

Sắc môi Hạ Tuấn Lâm vẫn còn chút tím, cậu thoạt nhìn có chút kì lạ, như rất trống vắng, lại như không có gì.

"Muốn gặp anh một lần." Hạ Tuấn Lâm lao lực mà ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường: "Cám ơn anh."

Trên mặt Nghiêm Hạo Tường cũng không lộ ra cảm xúc gì mà nhìn Hạ Tuấn Lâm một lúc lâu, lại hỏi cậu: "Em gặp được rồi, thì sẽ thế nào đây?"

Hạ Tuấn Lâm không nghĩ tới Nghiêm Hạo Tường sẽ nói như vậy, cậu trề miệng một cái muốn nói cho Nghiêm Hạo Tường biết mình phải đi rồi, muốn tới nói lời tạm biệt với anh. Nghiêm Hạo Tường lại mở miệng trước còn đưa tay che miệng cậu lại, nhìn Hạ Tuấn Lâm tỏ vẻ không nói lý mà bảo cậu: "Em đừng có nói hươu nói vượn rồi giận anh."

Đôi môi mềm mại của Hạ Tuấn Lâm trong lòng bàn tay Nghiêm Hạo Tường khẽ nhúc nhích một chút. Nghiêm Hạo Tường buông lỏng tay ra, nằm bên cạnh mà đánh giá cậu bạn nhỏ Hạ Tuấn Lâm.

"Nghiêm Hạo Tường." Hạ Tuấn Lâm mắt cũng không chớp một cái mà nhìn anh, gọi tên của anh.

"Em nói đi." Nghiêm Hạo Tường tiến đến gần gương mặt kia, Hạ Tuấn Lâm chỉ cần ngửa cổ lên một chút là có thể hôn Nghiêm Hạo Tường được rồi.

Hạ Tuấn Lâm như bị Nghiêm Hạo Tường yểm bùa, ánh mắt mê man nhìn anh, tự mình tiến tới gần hơn, đôi môi chạm lên môi Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm, không nói gì, cũng không nhúc nhích. Hạ Tuấn Lâm dán môi lên một lúc liền rời ra, cậu lén nhìn Nghiêm Hạo Tường vừa muốn mở miệng thì sau gáy lại bị Nghiêm Hạo Tường dùng sức ấn trở lại, Nghiêm Hạo Tường mạnh mẽ đè lên hôn cậu.

Nghiêm Hạo Tường đè lên vai Hạ Tuấn Lâm, giống như muốn ăn sạch cậu mà mút lấy môi lưỡi Hạ Tuấn Lâm, mùi thuốc lá từ trong miệng anh truyền tới trong miệng Hạ Tuấn Lâm. Hạ Tuấn Lâm bị anh đặt ở dưới thân, không thể hô hấp. Nghiêm Hạo Tường một bên nắm lấy cằm cậu, ép cậu há miệng ra, nửa người dưới chen vào giữa hai chân Hạ Tuấn Lâm, đem một chân của cậu nâng lên. Hạ Tuấn Lâm cảm giác có một vật vừa cứng vừa nóng đỉnh vào mông mình. Nghiêm Hạo Tường thả lỏng cánh tay đang nắm lấy cằm cậu, trượt xuống chạm lên cánh mông mềm mại, ngón tay phảng phất lướt qua miệng huyệt đang đóng chặt. Hạ Tuấn Lâm sợ đến mức kẹp chặt chân lại.

Nghiêm Hạo Tường nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp kéo từ khóe miệng Hạ Tuấn Lâm xuống gặm cắn trên cần cổ của cậu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn xuống gương mặt Hạ Tuấn Lâm: "Lâm Lâm."

Hạ Tuấn Lâm bị Nghiêm Hạo Tường làm cho mơ hồ, cậu hỏi Nghiêm Hạo Tường: "Làm sao vậy?"

Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường da thịt dán sát, thân thể cậu bị anh làm cho khô nóng khó nhịn, vật nhỏ phía trước cũng ngẩng đầu, hiện lên trong đôi mắt to tròn cũng là gương mặt Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường nhấn ngón tay vào địa phương khó nói trên cơ thể Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm phát ra tiếng kêu lớn đầy khó chịu lại bị Nghiêm Hạo Tường ôn nhu hôn lên.

"Lâm Lâm, đem em cho anh, được không?" Nghiêm Hạo Tường thấy cậu do do dự dự, mặt tỏ vẻ không rành thế sự bèn dụ dỗ cậu: "Sẽ không đau đâu."

Hạ Tuấn Lâm rõ ràng Nghiêm Hạo Tường muốn làm cái gì với cậu, rất hồi hộp lại cũng vừa sợ, nhưng cuối cùng vẫn cắn môi gật gật đầu. Bất luận vì sao Nghiêm Hạo Tường lại muốn cùng cậu lên giường thì giờ có thể tạo được một chút hồi ức cũng là chuyện tốt.

Nghiêm Hạo Tường buông chân của Hạ Tuấn Lâm ra, tay đặt bên mép Hạ Tuấn Lâm, nói với cậu: "Liếm đi."

Hạ Tuấn Lâm nghe lời liếm liếm lên ngón tay Nghiêm Hạo Tường, miệng cậu khẽ há ra, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi. Giống như một chú mèo nhỏ mà nghiêm túc từng chút, từng chút liếm láp ngón tay trỏ của Nghiêm Hạo Tường, liếm xong một cái lại đổi sang bên cạnh.

Nghiêm Hạo Tường nhìn tới nỗi hạ thân càng thêm cứng, trực tiếp nhét ba ngón tay vào trong miệng Hạ Tuấn Lâm, quấy đảo trong vòm miệng cậu khiến nước miếng của Hạ Tuấn Lâm tràn ra khỏi khóe miệng.

Nghiêm Hạo Tường lấy tay ra, bảo Hạ Tuấn Lâm mở chân ra, cẩn thận giúp cậu làm mở rộng. Tính khí đặt bên lối vào mềm mại, để Hạ Tuấn Lâm tự mình đỡ anh đi vào.

Hạ Tuấn Lâm mở rộng chân, bàn tay trắng nõn chạm lên tính khí trương cứng mà nói với Nghiêm Hạo Tường: "Anh chậm một chút."

Nghiêm Hạo Tường từng chút, từng chút đem chính mình nhét vào trong thân thể Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm đau tới mức bật khóc.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm khóc, nước mắt của cậu liên tiếp từ khóe mắt rơi xuống, miệng khẽ thở dốc, thoạt nhìn rất đáng thương lại cũng rất dâm đãng.

"Lâm Lâm, anh động nhé." Nghiêm Hạo Tường nói với Hạ Tuấn Lâm, bắt đầu nhấp vài cái, mỗi một đụng chạm đều khiến Hạ Tuấn Lâm mềm mại kêu lên một tiếng, vừa khóc vừa gọi tên anh. Nghiêm Hạo Tường sắp bị tiếng kêu của cậu làm bắn, động tác chậm lại rồi cúi thấp người hôn lên nước mắt của cậu, gọi cậu là tiểu bảo bối, lại hỏi Hạ Tuấn Lâm vì sao vào lúc này lại vẫn có thể đáng yêu như thế.

Hạ Tuấn Lâm không nói lời nào, mắt mở hé xuyên qua hàng nước mắt nhìn lên Nghiêm Hạo Tường, hỏi anh: "Anh không động nổi sao... A?"

Nghiêm Hạo Tường không ngờ Hạ Tuấn Lâm đã như vậy rồi còn dám nghi vấn năng lực của anh, đem Hạ Tuấn Lâm lật lại, từ phía sau nhanh chóng đâm vào. Hạ Tuấn Lâm bị anh đâm trúng chỗ mẫn cảm, cậu bé phía trước ngẩng cao đầu, dịch thể rỉ ra nhỏ giọt trên ráp trải giường. Cậu như một bé ngoan, quỳ gối mặc Nghiêm Hạo Tường quấn lấy một hồi, lại quay đầu cùng Nghiêm Hạo Tường hôn môi.

Hạ thân Nghiêm Hạo Tường hung ác di chuyển, nhưng nụ hôn lại mềm nhẹ, như có như không mà hôn cậu, tay lại vươn lên hầu hạ tiểu Hạ Tuấn Lâm phía trước. Chỉ lát sau Hạ Tuấn Lâm liền bắn, bên trong mạnh mẽ kẹp chặt lấy Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường cũng nhanh chóng lên đỉnh, nắm lấy eo Hạ Tuấn Lâm đem cậu đặt nằm trở lại, đâm chọc tới mức Hạ Tuấn Lâm chỉ có thể nằm trên giường thở dốc. Hạ Tuấn Lâm khẩn trương vịn lên vai Nghiêm Hạo Tường, tùy ý để Nghiêm Hạo Tường ra vào bên trong thân thể mình.

Nghiêm Hạo Tường đem Hạ Tuấn Lâm làm tới mức chân muốn rã rời mới chịu bắn vào bên trong cậu. Hạ Tuấn Lâm bình phục nhịp tim một chút, muốn Nghiêm Hạo Tường đem tính khí đã bán mềm lấy ra, nhưng ngay cả sức giơ tay lên cũng không có.

Nghiêm Hạo Tường lại dùng sức hôn lên mặt cậu một cái, ôm cậu tới buồng tắm rửa ráy.

Hạ Tuấn Lâm liền dựa vào người Nghiêm Hạo Tường mà ngủ, ngủ tới khi bị anh ôm trở lại giường. Cậu bị Nghiêm Hạo Tường làm cho rối tinh rối mù, ngủ cũng không thoải mái, hàng lông mày khẽ nhăn lại. Nghiêm Hạo Tường xoa xoa lên mi tâm của cậu, để nó giãn ra rồi mới đứng lên đứng bên cửa sổ hút thuốc.

Đêm nay anh đã hút rất nhiều, anh nghĩ vẫn là mang theo Hạ Tuấn Lâm cùng đi thôi.

Anh là một đại nam nhân có tay có chân, tới đâu mà không thể sống được chứ. Không thể kêu Hạ Tuấn Lâm lấy tiền của Hạ Bác Viễn nữa, Nghiêm Hạo Tường có thể làm thêm mấy việc lặt vặt để nuôi sống Hạ Tuấn Lâm, không thể lại để cho cậu chịu khổ.

Thành tích của Hạ Tuấn Lâm quá kém, tới Mỹ trước tiên cũng phải học nói, có thể học ở nơi mà anh theo học.

Bọn họ sẽ thuê nhà trọ, phòng không cần quá lớn, nhưng giường thì phải lớn một chút, còn phải có tủ sách.

Chờ có tiền, nhàn rỗi có thể mua một chiếc xe, đưa Hạ Tuấn Lâm đi khắp nơi, dọc theo đường cái số 1 mà đi, chạy tới Los Angeles. Tốt nhất là mua một chiếc SUV, có thể ở trong xe mà làm tình, nhưng Hạ Tuấn Lâm có lẽ sẽ không vui.

Nghiêm Hạo Tường suy nghĩ rất nhiều chuyện, anh suy tính về những chuyện sau này, mà trong tất cả quy hoạch ấy đều có thêm tên của Hạ Tuấn Lâm.

Nghiêm Hạo Tường dụi tắt điếu thuốc, vừa định lên giường lại nghĩ tới Hạ Tuấn Lâm rất ghét mùi thuốc lá liền đi rửa sạch tay và đánh răng. Sau đó mới mĩ mãn trở lại giường ôm lấy bảo bối của mình, cảm thấy có thể nhắm mắt ngủ một giấc thật dài.

Lúc anh tỉnh lại là ba giờ chiều, ngày 27 tháng 11.

Hạ Tuấn Lâm không còn nằm bên cạnh anh, mà tám năm sau đó cậu cũng đều không ở bên cạnh anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro