Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Ban đầu Hạ Tuấn Lâm nghe không hiểu, vài giây sau mới dần liên tưởng soạt một cái mặt liền trắng bệch. Cậu không ngờ Nghiêm Hạo Tường lúc đó vẫn chưa ngủ, bằng không đánh chết cậu cũng không nằm trên giường làm loại việc này.

Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm đã sắp muốn khóc, liền không đành lòng, tự trách mình không giữ mồm giữ miệng vội vã bổ sung: "Anh đùa thôi."

Hạ Tuấn Lâm miễn cưỡng gật đầu, không nói một lời bước lên lầu. Nghiêm Hạo Tường làm sao có khả năng cứ như vậy để cậu đi, vươn tay đem cậu kéo tới bên người mình, nắm cằm của cậu nâng lên.

Mặt Hạ Tuấn Lâm vừa tái nhợt vừa đáng thương, thật giống như đứa nhỏ luống cuống vì bí mật đáng xấu hổ nhất bị Nghiêm Hạo Tườngphá vỡ, hết thảy sự bẩn thỉu đều bị bày ra trước pháp trường, phơi bày trước ánh sáng.

"Đây là chuyện rất bình thường," Nghiêm Hạo Tường nói cho cậu biết: "Không có gì đáng xấu hổ."

Anh quả thực không có cách nào nhìn Hạ Tuấn Lâm gặp phải dù chỉ một chút buồn bã, Hạ Tuấn Lâm có thể tác động tới tất thảy tâm tình đang chôn vùi trong lòng anh, khiến anh tự làm tự chịu.

Hạ Tuấn Lâm vẫn không chịu nói chuyện, cắn môi nhìn Nghiêm Hạo Tường, như có chút sợ sệt lại hoang mang.

"Anh cũng sẽ như vậy thôi," Nghiêm Hạo Tường kiên trì nói, "Bọn anh ở phòng ngủ cùng nhau xem mấy tấm hình sau đó sẽ thay phiên nhau mà vào nhà vệ sinh... chuyện này..."

"Phải vậy không?" Hạ Tuấn Lâm ngạc nhiên hỏi, dáng vẻ nghiêm túc như thể Nghiêm Hạo Tườngnói cái gì cậu cũng sẽ tin.

Nghiêm Hạo Tường chỉ có thể tiếp tục lừa cậu: "Đàn ông đều sẽ như vậy, chuyện này cho thấy em đã lớn rồi."

"Vậy sao anh lại ngủ ở ghế sofa?" Hạ Tuấn Lâm nheo mắt hỏi anh.

Nghiêm Hạo Tường ho khan một tiếng rồi mới đáp lại: "Không phải anh sợ ảnh hưởng tới việc em phát huy sao?"

Mặt Hạ Tuấn Lâm liền đỏ lên, cậu há miệng vài lần rồi mới nói: "Hôm nay em sẽ không như vậy."

"Ừ," Nghiêm Hạo Tường buông lỏng tay, cằm Hạ Tuấn Lâm đã bị anh nắm đến đỏ cả lên: "Vậy anh lên đó ngủ với em."

Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu, đi về phía cầu thang, đi được hai bước lại quay đầu muốn xác nhận với Nghiêm Hạo Tường: "Anh nói thật sao? Các anh ở phòng ngủ đồng thời..."

"Thật sự!" Nghiêm Hạo Tường lấy điện thoại di động ra: "Em muốn hỏi bạn cùng phòng của anh không?"

Hạ Tuấn Lâm vội vàng nói không cần, lại tiếp: "Vậy em không muốn ở ký túc xá."

Nghiêm Hạo Tường ngẩn người, Hạ Tuấn Lâm còn nói: "Em nghe Phạm Dịch Trì nói ở Mỹ đều thuê phòng sống chung, vậy chúng ta có thể thuê cùng một phòng ha."

Nghiêm Hạo Tường cúi đầu nhìn cậu, Hạ Tuấn Lâm cũng cúi đầu xuống, cậu vẫn luôn ám chỉ với Nghiêm Hạo Tường vì cậu không muốn tách khỏi anh. Nghiêm Hạo Tường đi đâu cậu cũng muốn đi theo tới đó, cũng là đang ám chỉ với chính mình. Cậu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Nghiêm Hạo Tường, bướng bỉnh lặp lại quyết định của chính mình, lòng vừa chua xót vừa đáng thương.

Nghiêm Hạo Tường thở dài, bỏ qua để tài ấy mà hỏi cậu: "Làm sao lại bất động rồi? Không phải muốn đi ngủ ư?"

Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt có chút bi thương không rõ, Nghiêm Hạo Tường rốt cuộc cũng thả lỏng một chút: "Chờ anh nắm được offer lại nói tiếp được không?"

Lúc này Hạ Tuấn Lâm mới chậm rãi gật đầu, kề sát Nghiêm Hạo Tường mà đi lên lầu.

Kỳ thi toàn quốc của khối 11 được sắp xếp vào cuộc thi cuối kỳ, Hạ Tuấn Lâm thi xong cũng được nghỉ hè. Kỳ nghỉ hè của Nghiêm Hạo Tườngcũng đã bắt đầu được mấy ngày, năm nay anh cũng không trở lại Lịch Thành, giống như trước đây mà ở lại trường học giúp chuẩn bị cho các công việc sắp tới.

Điểm tích lũy và điểm ngôn ngữ của anh cũng rất cao, lý lịch lại đẹp, người viết thư giới thiệu cho anh chính là một giáo sư nổi danh, lẽ ra đã có thể đăng ký ngay vào trường học mong muốn, nhưng Nghiêm Hạo Tường cần nhất chính là học bổng toàn phần.

Hạ Tuấn Lâm thi xong môn cuối cùng, cùng Phạm Dịch Trì ra khỏi cổng trường liền thấy Nghiêm Hạo Tường đứng cách đó không xa nhìn bọn họ. Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy Tần Hành, nghĩ tới buổi biểu diễn lúc chiều liền sải bước đi nhanh hơn một chút. Phạm Dịch Trì còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Hạ Tuấn Lâm chạy tới trước mặt một gã to xác, thân mật nói chuyện với hắn.

Phạm Dịch Trì chưa từng thấy Hạ Tuấn Lâm có dáng vẻ ỷ lại người khác như vậy, ngay cả tiếng nói chuyện cũng mềm mại hơn mấy phần, thân thiết hỏi đối phương: "Sao anh lại tới đây nha?"

"Tới đón em." Nghiêm Hạo Tường xoa xoa đầu Hạ Tuấn Lâm, ánh mắt lại rơi xuống trên người Phạm Dịch Trì.

Chiều cao của Phạm Dịch Trì và anh cũng không chênh lệch nhiều lắm, nhìn ánh mắt của hắn mang theo một chút phòng bị cùng địch ý, Nghiêm Hạo Tườn gkhẽ mỉm cười hỏi Hạ Tuấn Lâm: "Lâm Lâm, đây chính là lớp trưởng của em?"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu, giới thiệu hai người với nhau.

Phạm Dịch Trì cảm thấy Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm đứng chung một chỗ nhìn quá mức chói mắt liền tìm lý do đi trước.

Hạ Tuấn Lâm không hiểu, lầu bầu: "Mới vừa nãy còn nói cùng nhau đi ăn cơm?"

Nghiêm Hạo Tường liếc mắt nhìn tiểu nam sinh đang thời kỳ trưởng thành này liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, thái độ của Phạm Dịch Trì với Hạ Tuấn Lâm rất không đơn thuần, là tình cảm, dục vọng chiếm hữu hay là cái gì khác không nói rõ được. Nhưng anh chẳng hề nhắc nhở Hạ Tuấn Lâm, mà nắm tay cậu hướng tới lối đi bộ: "Anh dẫn em đi ăn."

Hạ Tuấn Lâm dịu ngoan hỏi anh ăn cái gì, Nghiêm Hạo Tường thuận miệng nói: "Nổ lớp trưởng."

"Đó là cái gì?" Hạ Tuấn Lâm chưa từng nghe thấy món này, cảm giác có chút buồn nôn, "Ăn có ngon không?"

Nghiêm Hạo Tường nói: "Chính là đồ bị nổ, em sẽ không thích chúng ta ăn cái khác đi."

Hạ Tuấn Lâm nghe cái tên đó đã thấy không ngon miệng, nói muốn ăn đậu mò, hai người liền thay đổi phương hướng đi.

Ngày đi xem biểu diễn hôm ấy, Nghiêm Hạo Tường phải nhận không ít cuộc gọi. Học muội kia bán đứng anh, toàn thế giới đều biết anh mua hai tấm vé xem Jane biểu diễn, muốn mang bạn cùng tới xem.

Bọn họ mỗi người nói một kiểu, có người đoán là mỹ nữ bên ngoài, có người đoán là nữ sinh anh dạy thêm, thậm chí có người còn hỏi anh phải chăng đi xem một mình có hơi mất mặt nên mới mua hai vé. Buổi trưa anh tới nhà Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm còn đang ôm cái gối ôm mới mua mà say giấc, Nghiêm Hạo Tường lay cậu một lúc lâu mới có thể lôi người khỏi gối bắt cậu ra ăn cơm.

"A, đúng rồi! Buổi biểu diễn!" Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống, sốt sắng hỏi anh: "Em ngủ quên sao?"

"Vẫn còn sớm," Nghiêm Hạo Tường kéo cậu lại giúp Hạ Tuấn Lâm sửa sang lại tóc.

Cả một buổi chiều, Hạ Tuấn Lâm cứ như vừa hít thuốc lắc đi như bay mà vọt tới trước, còn ở trong phòng mà té lộn mèo một cái, chân bị bầm tím khắp nơi. Nghiêm Hạo Tường tìm được dầu bôi lần trước mua thuốc đã tiện thể mua luôn mà đuổi theo Hạ Tuấn Lâm chạy khắp phòng.

"Khó ngửi muốn chết." Hạ Tuấn Lâm bị Nghiêm Hạo Tường đè xuống ghế sofa, cật lực chống cự việc bị bôi thuốc chống bầm.

Nghiêm Hạo Tường không để ý sự phản kháng của cậu, thẳng tay mở nắp bình, mùi thuốc bay ra làm Hạ Tuấn Lâm suýt nữa nghẹt thở. Cậu chiêu gì cũng đều xuất ra, ôm eo Nghiêm Hạo Tường mặt chôn trong lồng ngực của anh nói gì cũng không chịu buông ra.

Nghiêm Hạo Tường hết cách đành phải bỏ cuộc, bảo đảm rất nhiều lần sẽ không thoa thuốc thì Hạ Tuấn Lâm mới thả tay ra, ai ngờ cậu vừa thả tay xuống thì liền bị Nghiêm Hạo Tường tóm lấy. Nghiêm Hạo Tường nhìn xung quanh một chút, không thấy đồ thích hợp để trói, vừa định rút đai lưng bên hông Hạ Tuấn Lâm ra, không biết sao lại để cậu trốn được. Hạ Tuấn Lâm chạy lên lầu, hướng dưới này mà gào, biểu thị cậu sẽ không bao giờ tin tưởng bất cứ câu nói nào của Nghiêm Hạo Tường nữa. Nghiêm Hạo Tường nói khô cả họng mới có thể dỗ cậu đi xuống, áp trên thảm trải sàn mà khi dễ một trận.

Náo loạn một hồi, Nghiêm Hạo Tường đưa Hạ Tuấn Lâm ra ngoài ăn bữa tối đơn giản rồi tới khu vực biểu diễn đợi vào xem.

Hạ Tuấn Lâm sợ đi lạc, theo sát Nghiêm Hạo Tường như cái đuôi nhỏ. Nghiêm Hạo Tường nói muốn làm cho cậu một bộ vòng cổ để tiện dắt đi, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên lại im lặng rồi đỏ mặt, Nghiêm Hạo Tường trêu chọc rất lâu cũng không mở miệng.

Buổi biểu diễn mới được một nửa thì trời bắt đầu tí tách mưa. Bọn họ ngồi ở khán đài phía trước, mưa bị gió hắt vào một chút, Hạ Tuấn Lâm liền lén lút tiến tới gần Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường cởi áo khoác che trên đầu Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm cảm nhận được nhiệt độ trên đầu từ áo khoác của Nghiêm Hạo Tường, ngẩng đầu nhìn anh một cái.

"Anh có lạnh không?" Hạ Tuấn Lâm sợ Nghiêm Hạo Tường nghe không rõ, đến gần hỏi anh.

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu, giúp cậu mặc áo tử tế, Hạ Tuấn Lâm liền trùm áo khoác của Nghiêm Hạo Tường vào tiếp tục nghe nhạc.

Lúc buổi biểu diễn kết thúc đã hơn 10h tối. Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường theo dòng người đi ra, khi xuống thang còn hắt hơi một cái, lúc nói chuyện đều mang giọng mũi.

Nghiêm Hạo Tường bất đắc dĩ giúp cậu kéo dây kéo áo khoác lên, hỏi: "Hạ Tuấn Lâm em làm từ đậu phụ đấy à?" (*)

(*) Ý nói em nhỏ yếu ớt như miếng đậu phụ dễ vỡ vậy đó =)))

Hạ Tuấn Lâm vẫn còn chìm trong hưng phấn từ buổi biểu diễn chưa thoát ra được, ông nói gà bà nói vịt mà đáp: "Em còn muốn xem."

Nghiêm Hạo Tường vuốt mặt cậu nói: "Lại dính mưa thì phải đưa em tới gặp bác sĩ thôi."

Lúc này Hạ Tuấn Lâm mới nói không muốn xem nữa, bị xô đẩy mà dựa vào người Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường giơ tay ôm cậu.

Thời điểm ra về người người đều chen lấn, trên người Nghiêm Hạo Tường lại rất ấm khiến người ta an tâm, suốt đường đi anh vẫn luôn che chở Hạ Tuấn Lâm. Tâm trạng phấn khích của Hạ Tuấn Lâm theo thời gian cũng dần qua đi, có chút tiếc nuối. Cậu ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường một cái, cằm của Nghiêm Hạo Tường rất kiên nghị, là thanh niên mang dáng vẻ của một nam nhân. Hạ Tuấn Lâm nghĩ, rõ ràng là mình rất yêu thích Tần Hành, nhưng dù cậu có yêu thích Nghiêm Hạo Tường đến đâu thì có lẽ vẫn sẽ như trước, không thể có được anh.

Phía sau Hạ Tuấn Lâm có người kêu bọn họ đi chậm quá, đẩy cậu một cái làm cậu bước hụt suýt chút nữa ngã xuống cầu thang. May là Nghiêm Hạo Tường nắm được tay cậu, phía trước cũng toàn là người nên không có ngã xuống. Nghiêm Hạo Tường phản ứng rất nhanh mà đỡ lấy cậu, quay đầu lại quét mắt nhìn người kia một cái, hắn bị dọa liền vội nói xin lỗi.

Trở lại nhà Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm thấy Nghiêm Hạo Tường còn muốn đi liền kéo anh lại: "Anh đừng đi."

Đều đã sắp hừng đông, trời còn mưa tàu điện ngầm cũng đã ngừng, cậu không biết tại sao Nghiêm Hạo Tường lại cứ muốn đi.

Nghiêm Hạo Tường nhìn giờ thấy quả thực đã muộn mới ở lại nhà Hạ Tuấn Lâm. Lúc anh giặt đồ xong đi ra Hạ Tuấn Lâm đã đang ngủ, có lẽ là do mệt mỏi miệng cậu hơi hé ra theo hô hấp, lông mi run run một cái, ngủ rất say.

Trên lầu không gian khá nhỏ, kê một cái giường thấp lại thêm cái buồng tắm là không còn chỗ. Hạ Tuấn Lâm vì Nghiêm Hạo Tường mà để lại đèn bàn, tiếng mưa bên ngoài đánh vào cửa sổ tí tách vang lên, khiến nội thất yên tĩnh mà ấm áp hiện lên càng thêm quý giá.

Đây đã là mùa mưa tháng 6, mưa mãi không ngớt.

Nghiêm Hạo Tường cầm bàn nhỏ đặt bên giường đọc sách một lúc, lại nhìn qua Hạ Tuấn Lâm, cảm thấy có chút mệt mỏi mới ấn tắt đèn.

Vẫn ngủ không nổi, Nghiêm Hạo Tường đột nhiên cảm giác có gì đó mềm mại dán lên môi mình, rất nhanh liền phát hiện, là Hạ Tuấn Lâm đang hôn anh.

Hạ Tuấn Lâm cẩn thận hôn từng li từng tí một, rất nghiêm túc, cũng rất ngốc. Cậu chỉ là dán mình lên môi Nghiêm Hạo Tường, đôi môi có chút run rẩy mà làm phiền anh, hô hấp hai người quấn quít bên nhau. Cậu không có muốn được Nghiêm Hạo Tường đáp lại, chỉ muốn gần gũi với anh một chút, muốn tìm chút ấm áp từ anh để lòng thầm mến của mình không trở nên quá chua xót.

Nghiêm Hạo Tường nhắm hai mắt phối hợp để Hạ Tuấn Lâm hôn mình, tay phải chặt chẽ nắm thành quyền.

Anh muốn Hạ Tuấn Lâm, nhưng lại không thể. Nếu như Hạ Tuấn Lâm là người tùy tiện một chút, Nghiêm Hạo Tường có lẽ đã có thể kiên định từ chối, hoặc là song phương ăn ý vui đùa một chút. Nhưng đây là Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm quá nghiêm túc anh khiến không thể dính dáng tới cậu được. Huống hồ Hạ Bác Viễn chỉ cần động đầu ngón tay áp út thôi cũng có thể bóp chết hai người bọn họ.

Hạ Tuấn Lâm dán vào Nghiêm Hạo Tường cọ cọ một hồi, lại nằm bên người Nghiêm Hạo Tường, nhè nhẹ hô hấp, chẳng bao lâu liền ngủ mất.

Nghiêm Hạo Tường lại mất ngủ tới hơn nửa đêm, chân tâm của anh thật giống như cũng bị Hạ Tuấn Lâm nắm đi, anh chỉ cần dời tay một cái là có thể nắm chặt Hạ Tuấn Lâm trong lòng bàn tay. Nghiêm Hạo Tường quay đầu, trong bóng tối ngắm nhìn đường cong trên sườn mặt Hạ Tuấn Lâm, trái tim căng tới phát đau, chỉ một giây sau liền muốn giao phó chính mình cho Hạ Tuấn Lâm. Nghiêm Hạo Tường gắt gao nắm tay thật chặt mới có thể duy trì lý trí.

Đổi thành lúc Nghiêm Hạo Tường hơn 30 tuổi thì xử lý việc này cũng không phải chuyện khó, anh có biện pháp thành thạo điêu luyện, coi trời bằng vung mà đạt được thứ mình muốn. Nhưng lúc này anh cũng chỉ là một sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp, cầm học bổng rồi chỉ lo bước sai một bước là sẽ lỡ mất kế hoạch triển khai cuộc sống của bản thân.

Hạ Tuấn Lâm nếu như chỉ là ỷ lại vào anh, Nghiêm Hạo Tường nguyện ý dẫn cậu đi, có thể con đường Hạ Tuấn Lâm muốn đi quá khó khăn, cũng quá kích động, không nói tới giới tính cũng không có lý trí.

Nghiêm Hạo Tường không có cách nào cùng cậu đi, nhìn sang Hạ Tuấn Lâm đang ngủ say sưa mà âm thầm ra quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro