Chương 1
"Nghiêm tiên sinh, đây là kho lưu trữ tập san theo kỳ của chúng tôi, phòng này xây từ năm 1965, năm ngoái có sửa lại một lần, lắp thêm máy sưởi vào." Giám đốc bảo tàng đẩy cánh cửa gỗ ra, mùi sách cũ lẫn vào không khí ấm áp tràn ra khiến Nghiêm Hạo Tường ngứa mũi.
Giám đốc bảo tàng thư viện Lịch Thành bày ra thủ thế mời, Nghiêm Hạo Tường khách khí gật gật đầu với giám đốc bảo tàng rồi đi vào tham quan.
Sau khi tốt nghiệp đại học Nghiêm Hạo Tường luôn bận bịu công tác, tám năm qua chưa từng trở về Lịch Thành. Năm nay rốt cuộc cũng rảnh rỗi anh mới trở về một chuyến. Anh áo gấm về nhà, làm chút lễ bái rồi đi khắp chốn nhìn lại một chút. Nghe cháu gái nói thư viện nhỏ trong thành phố bị phá, liền quyết định bỏ vốn cho huyện, xây dựng lại một tòa thư viện mới.
Vốn dĩ bỏ tiền xong anh sẽ đi luôn, xác định chiều hôm đó sẽ từ sân bay ngoài núi Lân thị trở lại thành phố S. Buổi sáng khi kéo màn cửa sổ ra, đã thấy tuyết phủ trắng xóa bên ngoài phòng, ép gãy cành cây tùng già trăm năm ngoài nhà trọ.
Đang yên đang lành, mùng chín năm nay Lịch Thành bị một trận tuyết lớn suốt đêm ngăn lại lối ra, người bên trong không ra được, bên ngoài cũng không vào được.
Vừa đúng lúc, mấy ngày nay giám đốc bảo tàng vẫn luôn liên hệ nhiều lần, nói dù thế nào anh cũng là tư nhân bỏ tiền túi ra xây, muốn mời anh ăn bữa cơm quê nhà. Nghiêm Hạo Tường suy nghĩ một chút, đáp ứng giao hẹn với giám đốc bảo tàng.
Ăn cơm trưa xong, giám đốc bảo tàng hỏi buổi chiều Nghiêm Hạo Tường có sắp xếp gì chưa, nếu không thì có thể cùng ông qua thư viện nhìn xem.
Toàn bộ lịch trình đã sắp xếp của Nghiêm Hạo Tường đều bị hủy bỏ, hiện tại anh cũng không có việc gì liền theo giám đốc bảo tàng tới tham quan.
Lý lịch của Nghiêm Hạo Tường hơi có chút sắc thái truyền kỳ. Anh vốn là người của một sơn thôn nhỏ trong Lịch Thành, xuất thân cực khổ, từ lúc anh còn nhỏ cha mẹ đã qua đời vì tai nạn.
Thời điểm sơ trung anh đạt được giải thưởng, được một trường cấp ba tại thành phố S chiêu mộ liền rời khỏi Lịch Thành.
Sau khi tốt nghiệp đại học S, Nghiêm Hạo Tường bỏ qua toàn bộ giải thưởng, tới nhậm chức tại công ty khoa học kỹ thuật do một học trưởng mở. Ở đó anh phát minh ra phần mềm nổi tiếng một thời, lúc danh tiếng vang dội liền bán lại với giá cao. Quay đầu lại đuổi kịp thời điểm thương mại điện tử đang lên, vượt qua kẻ cùng giới đoạt được thực nghiệp cùng điền sản. Nghiêm Hạo Tường tay trắng dựng nghiệp, một bước cũng không sai, mới qua bảy, tám năm đã trở thành nhân vật giậm chân một cái cũng khiến thành phố S chấn động.
Nghiêm Hạo Tường giao tiếp rất giỏi, là kiểu người mang khí chất phú thương, theo thói quen không mảy may dao động. Anh và giám đốc bảo tàng Thiên Nam Hải trò chuyện rất hòa hợp, khiến vị giám đốc này thả lỏng rất nhiều.
Mới đi nửa đường, bầu trời lại bắt đầu có tuyết rơi, hoa tuyết to bằng móng tay bay bay ngoài cửa xe. Tuyết rơi khiến đường trơn trượt, giám đốc bảo tàng lái xe rất cẩn thận, tốc độ xe không quá 20 – 30km/h, cảnh phố bên ngoài chậm rãi lướt qua đáy mắt Nghiêm Hạo Tường.
Lúc anh học xong ba năm sơ trung tại Lịch Thành đã là chuyện mười mấy năm trước, Lịch Thành bây giờ đã mang chút khí tức hiện đại, có khác biệt rất lớn so với Lịch Thành trong ấn tượng của anh. Anh nhìn giám đốc bảo tàng mà cảm thán, thời anh học sơ trung, ngay cả xe cũng không có được mấy chiếc, mà hiện tại đèn xanh, đèn đỏ cũng phải đợi thêm mấy lần.
Lúc đi qua trạm xe lửa Lịch Thành, đột nhiên Nghiêm Hạo Tường dừng nói chuyện, nhìn mấy chữ cái màu đỏ sậm bên kia, tựa như nhớ tới cái gì đó. Giám đốc bảo tàng không nghe thấy tiếng Nghiêm Hạo Tường, liền hỏi một câu. Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng phục hồi tinh thần, tiếp tục nói chuyện.
Không lâu sau đã tới thư viện.
Thư viện Lịch Thành mang nét cổ xưa từ trong thấm ra ngoài, gạch xanh Bình phòng cũng phải tới mấy thập niên, thư tịch rách rưới, thẻ mượn đọc viết tay, còn có mấy máy vi tính nhìn như đồ cổ dùng hệ điều hành windows98.
Nơi này quả thực không giống như thư viện tồn tại ở thế kỉ 21.
"Có chút mùi vị ẩm ướt" – Giám đốc bảo tàng ngượng ngùng xoa xoa tay: "Người trong huyện không coi trọng chỗ chúng tôi, hàng năm cũng chỉ đẩy qua chút tiền nên vẫn phải tiết kiệm."
Bên trong kho lưu trữ tập san theo kỳ đều đã sáng đèn. Nói là đèn, nhưng kỳ thực nhìn như kỳ đà cản mũi được treo trên nóc nhà, mỗi cái bóng đèn tròn chỉ có thể rọi sáng một mảng nhỏ.
Nghiêm Hạo Tường và giám đốc cùng đi vào, bước qua ba, bốn giá sách liền nhìn thấy một người đang chỉnh lý cái giá xếp báo chí.
Người kia đưa lưng về phía bọn họ, bóng lưng nhìn rất gầy, không cao, không thấp, tóc hơi rối, không dài nhưng nhìn qua xù xù như lông vũ. Người đó đang kiễng chân cất một tờ báo cũ vào tầng cao nhất trên giá.
Cậu tên là Hạ Tuấn Lâm, là nhân viên mới tới của thư viện, học lực rất đẹp, có thể bước ra ngoài tỉnh nhưng không biết vì sao lại muốn tới Lịch Thành.
Thư viên đã thiếu người nhiều năm, chiêu mộ khó khăn. Con gái giám đốc bảo tàng nghỉ hè được về nhà, liền nghe cha mình cả ngày ở nhà than thở, cô bèn giúp ông lên mạng ra thông báo tuyển mộ nhân tài. Tiền lương một ngàn tám, làm công nhân hợp đồng, cũng không nghĩ có thể tìm được người đặc biệt thích hợp.
Sau hai ngày, nhận được CV trên mạng của Hạ Tuấn Lâm, con gái giám đốc bảo tàng một mực chắc chắn đây là tên lừa đảo. Sau khi người đến Lịch Thành, lấy ra học vị và giấy chứng nhận, giám đốc bảo tàng mới biết đây thực sự là một học sinh danh giá, còn là hàng nước ngoài danh giá! Tuy rằng nhìn qua có vẻ là người hướng nội, nhưng cũng không phải vấn đề lớn lao gì.
Sau khi Hạ Tuấn Lâm đến, còn dẫn theo mấy người tình nguyện, chỉ trong hai tháng đã sửa sang lại toàn bộ sách xưa sưu tập được trong thư viện, các thư mục đều được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ.
Hiện tại còn thu được tiền quyên góp của Nghiêmtiên sinh, thư viện Lịch Thành cuối cùng cũng có thể trở thành nơi có nhân khí.
Hạ Tuấn Lâm kiễng chân còn không với tới tầng cao nhất, thả người loạng chà loạng chạng. Nghiêm Hạo Tường thấy tay kia của cậu đè lên lớp báo giấy lớn, như thể chỉ lát nữa là ngã, liền tiến lên một bước giúp cậu cất sách báo lên trên.
"Cảm ơn." Đối phương xoay người lại.
Nghiêm Hạo Tường đứng phía sau cậu, hai người dán nhau rất gần. Đối phương vừa ngẩng đầu, Nghiêm Hạo Tường liền nhìn thấy gương mặt anh sáng nhớ chiều mong kia, chỉ cách anh không tới 10cm, còn nói cám ơn với anh. Cổ họng Nghiêm Hạo Tường căng cứng, đứng chết trân tại chỗ.
Nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm cũng sững sờ, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngay cả tay chân cũng không biết nên để đâu.
Giám đốc bảo tàng không rõ nội tình, nhiệt tình giới thiệu với hai người: "Nghiêm tiên sinh, đây là sinh viên tài cao học giỏi mới tới chỗ chúng ta không lâu, Hạ Tuấn Lâm. Tuấn Lâm, đây là Nghiêm tiên sinh, cậu ấy là người đã quyên số tiền lớn để xây dựng tòa nhà mới."
"Nghiêm tiên sinh." Hạ Tuấn Lâm cúi đầu không nhìn, nhỏ giọng chào hỏi anh. "Chào anh."
Vẻ thất thố của Nghiêm Hạo Tường chỉ giằng co trong một giây, liền khôi phục như lúc ban đầu, anh cười cười, đưa tay về hướng Hạ Tuấn Lâm: "Chào cậu."
Hạ Tuấn Lâm nhìn cánh tay đưa tới trước mặt, cũng đưa tay ra nắm lấy tay anh.
Ai ngờ Nghiêm Hạo Tường lại nắm chặt tay cậu, không thả ra mà rất tự nhiên kéo Hạ Tuấn Lâm đến bên người, làm bộ rất có hứng thú mà xem báo chí trên giá sách.
Giám đốc bảo tàng không chú ý tới tư thế của hai người, ông phát hiện trong góc nhà kho có một cái bóng đèn tròn bị tắt, liền để Hạ Tuấn Lâm bắt chuyện cùng Nghiêmtiên sinh, chính mình thì qua đó xem.
Giá sách chặn lại tầm nhìn của giám đốc bảo tàng, góc nhỏ bên này chỉ còn dư lại hai người Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm.
" Lâm Lâm," Nghiêm Hạo Tường cúi đầu sát bên tai Hạ Tuấn Lâm, lặng lẽ nói, siết lấy tay cậu thật chặt: "Đã lâu không gặp."
Hạ Tuấn Lâm cúi đầu, bày ra bộ dáng mặc cho người ức hiếp, không tiếp chuyện Nghiêm Hạo Tường.
Giám đốc bảo tàng truyền đạt qua điện thoại, gọi người lại đây sửa bóng đèn tròn. Nghiêm Hạo Tường buông tay Hạ Tuấn Lâm ra, đi tới tạm biệt giám đốc bảo tàng, nói công ty có một số việc phải xử lý, phải lập tức về nhà trọ.
Giám đốc bảo tàng liền vội vàng gật đầu, nói sẽ đưa anh trở lại, Nghiêm Hạo Tường lại muốn Hạ Tuấn Lâm đưa anh đi.
Giám đốc bảo tàng có chút lo lắng, Hạ Tuấn Lâm là người rất hướng nội. Tuy rằng Nghiêm Hạo Tường này làm người khéo đưa đẩy, nhưng đụng tới Hạ Tuấn Lâm sợ là còn tẻ nhạt hơn. Ông vừa định điều đình, Hạ Tuấn Lâm đã tự mình đáp ứng.
Giám đốc bảo tàng không thể làm gì khác hơn là nhìn theo hai người đi ra ngoài, tiếp tục ở lại chỗ cũ chờ người đến sửa bóng đèn.
Hạ Tuấn Lâm đã mua một chiếc xe ở Lịch Thành để khỏi phải đi bộ, đang đỗ ở nhà xe phía dưới cửa thư viện.
Bên ngoài tuyết đã ngừng, gió lại rất lớn, khiến tuyết trên nền đất một lần nữa bị cuốn trở về không trung. Lúc hai người bước ra bên ngoài, mắt Hạ Tuấn Lâm bị tuyết thổi vào, dưới chân trượt một cái nên hơi lảo đảo, Nghiêm Hạo Tường thuận thế nắm tay cậu đi về phía trước.
Vào trong xe, Hạ Tuấn Lâm liền mở máy sưởi, trời đầy tuyết khiến tín hiệu không tốt, cậu xoay tròn radio làm âm hưởng của ca khúc hiện đại bên trong đứt quãng vang lên. Hạ Tuấn Lâm cảm thấy đáng ghét, lại tắt đi.
Nghiêm Hạo Tường vẫn nhìn cậu khiến cậu vô cùng buồn bực, mất tập trung. Tâm tư nho nhỏ đầy phiền muộn của chính mình khi chạy tới Lịch Thành sống, cũng bị Nghiêm Hạo Tường phát hiện.
Cậu xem phỏng vấn riêng, thấy Nghiêm Hạo Tường nói mình đã bảy, tám năm không trở về Lịch Thành. Sau đó đúng lúc thấy trên mạng đăng, thư viện Lịch Thành đang cần người, cậu mới quyết định về nước. Lịch Thành là một địa phương rất an tĩnh, khiến Hạ Tuấn Lâm an tâm. Cậu tưởng tượng tới việc sau này mình sẽ đi làm tại thư viện, 9h đến 5h về, trong nhà nuôi một, hai con mèo, sống cô độc tới cuối đời tại thành phố nhỏ này.
Kết quả không quá nửa năm, liền bị Nghiêm Hạo Tường tóm gọn.
Nhiệt độ phía sau thùng xe tăng cao, Hạ Tuấn Lâm thả lỏng phanh xe, chậm rãi rời đi nhưng lại không biết phương hướng. Cậu hỏi Nghiêm Hạo Tường: "Anh ở nơi nào?"
"Nhà nghỉ Lịch Thành," Nghiêm Hạo Tường nói: "Em thì sao? Em ở nơi nào?"
Hạ Tuấn Lâm làm bộ không nghe, tăng nhanh tốc độ đi về hướng nhà nghỉ.
Lịch Thành không phải thành phố du lịch, kinh tế cũng không phát đạt. Nhà nghỉ Lịch Thành này vốn là quán rượu chính quy, lúc thư ký của Nghiêm Hạo Tường xác nhận phòng, thấy hình ảnh quảng cáo liền nhíu chặt mày. Nhưng dù sao Nghiêm Hạo Tường đã quá quen với cuộc sống mộc mạc gian khổ rồi, nên ngược lại không hề cảm thấy khó chịu.
"Lâm Lâm, sao em lại tới Lịch Thành? Chẳng lẽ là bởi vì..."
"Không phải!" Nghiêm Hạo Tường vừa mở miệng, Hạ Tuấn Lâm liền cảm thấy không ổn, lập tức ngắt lời anh: "Không phải là vì anh, anh không nên nghĩ quá nhiều."
Nghiêm Hạo Tường mỉm cười: "Anh cũng không có nói là bởi vì anh."
Hạ Tuấn Lâm "Hừ" một tiếng, chuyên tâm lái xe.
Đến cửa nhà nghỉ, Hạ Tuấn Lâm tức tối bảo Nghiêm Hạo Tường xuống xe.
Nghiêm Hạo Tường tháo dây an toàn, lôi kéo Hạ Tuấn Lâm mà hỏi cậu: "Lâm Lâm, muốn vào ngồi một chút không?"
Hạ Tuấn Lâm vốn không muốn đi lên, đều tại tuyết bắt đầu rơi, ngay cả xe đạp cậu còn đi không tốt nên lái xe lại càng không an toàn. Đành phải chấp nhận lời mời của anh mà đi theo.
Phòng của Nghiêm Hạo Tường ở tầng ba, trong phòng có một giường lớn, đồ vật bên trong rất cũ kỹ. Tay nắm trên tủ đầu giường cũng hỏng, nước sơn trên vỏ gỗ cũng đang tróc ra từng mảng. Hạ Tuấn Lâm ngồi trên ghế sofa bên giường, nhìn Nghiêm Hạo Tường pha trà cho mình.
Nghiêm Hạo Tường bưng hai chén trà lại đây, ngồi xuống đầu kia của ghế sofa, tự nhiên uống trà, cùng ôn chuyện với Hạ Tuấn Lâm: "Những năm qua em đã ở đâu?"
Hạ Tuấn Lâm nhìn anh, cảm thấy giấu diễm cũng không có ý nghĩa gì, liền nói: "Em qua B thị, không bao lâu sau thì đi Thụy Sĩ, sau đó lại tới Mỹ."
"Có phải em đã sửa lại quốc tịch?" Nghiêm Hạo Tường hỏi cậu, mấy năm qua anh cũng có không ít nhân mạch, liền sai người tra xét dữ liệu của Hạ Tuấn Lâm, vẫn thường chú ý hướng đi của cậu. Sau khi Hạ Tuấn Lâm xuất cảnh từ thì B thị thì không còn ghi chép nhập cảnh nào khác, mà hiện tại người đã ở trong quốc nội, tất nhiên là đã đổi một thân phận khác trở về.
Hạ Tuấn Lâm "Ừ" một tiếng, nhìn chằm chằm ngón tay của chính mình.
"Nước Mỹ?" Nghiêm Hạo Tường lại hỏi: "Em qua Mỹ du học?"
Hạ Tuấn Lâm bất đắc dĩ gật gật đầu.
"Em muốn đi tìm anh?" Nghiêm Hạo Tường đã hiểu rõ.
"Không phải," Hạ Tuấn Lâm phản bác: "Anh đừng tưởng bở."
"Ồ? Là anh tự mình đa tình sao?" Nghiêm Hạo Tường đứng lên, đi tới trước mặt Hạ Tuấn Lâm, cúi người ấn vào tay vịn trên ghế tựa, áp sát cậu: "Vậy trước kia là ai hôn anh, chạy tới trường học tìm anh, kêu anh dẫn cậu ta đi thuê phòng?"
"Đó là chuyện trước đây," Hạ Tuấn Lâm nói: "Hơn nữa..."
Hạ Tuấn Lâm không nói được nữa, cậu âm thầm thích Nghiêm Hạo Tường nhiều năm như vậy, mỗi một chuyện cậu làm, ngay cả ước nguyện ban đầu đều trộn trong đó tên của một người. Chính là Nghiêm Hạo Tường. Nhưng cậu chưa bao giờ có ý muốn cưỡng ép anh tiếp nhận mình.
Rời xa rồi lại gặp lại, tâm sự của cậu bị Nghiêm Hạo Tường dùng ngữ khí như vậy nói ra, khiến trong lòng cậu khó chịu không nguôi.
Nghiêm Hạo Tường vẫn ép hỏi cậu: "Hơn nữa cái gì?"
"Là em thích anh." Hạ Tuấn Lâm nhỏ giọng nói, cúi đầu không nhìn Nghiêm Hạo Tường: "Nhưng không phải anh không thích em ở bên anh sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro