34
Chương 34: Người cần giam giữ - Hạ Mẫn Du.
•
5 ngày sau
Tại một biệt thự sang trọng, người dân nơi đây nói rằng chủ tịch của một công ty hay tập đoàn nào đó nổi tiếng đã đến đây trú ngụ. Hàng ngày họ còn được nhìn thấy người con trai cao lớn, mang vẻ đẹp nam tính, lạnh lùng đi làm, nhưng khi gặp hàng xóm, cậu ta luôn mỉm cười thân thiện. Những người đã bước qua tuổi tứ tuần ở cạnh ngôi biệt thự, họ được thỏa mãn niềm ao ước, đó là được gặp cựu nghệ sĩ quyền lực của ngành giải trí xưa kia – Cao Thanh Trần. Họ nhìn thấy bà sống ở đây với người con trai kia và thêm một tiểu thư đỏng đảnh. Hàng ngày họ xưng hô mẹ con với nhau, chắc ai cũng phải hiểu người phụ nữ này là phu nhân của tập đoàn Cung thị.
Hôm nay, Cung Tuấn đi đến công ty sớm hơn thường ngày, vì chi nhánh của Cung thị ở đây khá kém, mặc dù không ảnh hưởng nhiều đến danh tiếng nhưng hiện tại hoạt động ở đây, cậu phải quyết tâm làm phát triển nó đến cùng. Ngôi nhà đã rộng, người giúp việc còn đông, khiến cho không gian náo nhiệt vô cùng, tuy nhiên không khí lúc nào cũng lạnh băng không có tình cảm thân thương ấm áp.
Bà Cung nghỉ ngơi trên phòng, mấy ngày nay sang Trung không khí khiến bà không quen vì ở Anh Quốc khá lâu, khí hậu bên đó đã hài hòa với thân thể ngọc nữ của bà. Mặc dù đã giải nghệ khỏi ngành giải trí khá lâu nhưng vóc dáng và khuôn mặt vẫn được bà đặt lên hàng đầu, đó là điều mà bà tự hào nhất khi tuổi đã cao nhưng vẫn mang một vẻ đẹp sắc sảo, sang chảnh. Người giúp việc đi ra đi vào để mang những đồ ăn, đồ uống dinh dưỡng tốt cho cơ thể. Khí hậu bên này khiến sức khỏe của bà bị ảnh hưởng.
Ở dưới phòng khách, một vị tiểu thư đang ngồi vắt vẻo trên ghế sofa ăn bồi bổ để tốt cho thai nhi của mình. Cô vui vẻ, tay vừa xoa bụng, tay còn lại nhấn chuyển kênh trên ti vi đang xem. Đầu óc non nớt không nghĩ hậu quả của hành động mình gây ra, cô còn càng ngày càng dấn thân vào nguy hiểm mà không hề hay biết. Nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn mà chưa có điện thoại của người bên Hạ thị, khiến cô không khỏi tức giận, không hài lòng, hơi thở bắt đầu gấp gáp, bực bội. Quá 20 phút, tiếng chuông điện thoại reo lên, việc đầu tiên của cô là phàn nàn tên nhân viên châm chạp:
- Cậu hẹn tôi chín giờ sáng, cậu xem lại xem giờ là mấy giờ? Tác phong làm việc của cậu như vậy hả?
Đầu dây bên kia không thèm để tâm đến lời phàn nàn của con gái cưng chủ tịch Hạ, giọng nói của tên nhân viên có phần hoang mang, lo sợ:
- Tiểu thư, tiểu thư, không xong rồi, không ổn rồi tiểu thư, tiểu thư mau trốn đi, nhanh nhanh...
Không để cậu ta nói hết lời, Hạ Mẫn Du khó hiểu ngắt lời:
- Trốn trốn cái gì? Làm sao? Nói rõ xem nào?
Người bên kia, run rẩy đáp lại, nghe rõ cả tiếng của hai hàm răng va cầm cập vào nhau:
- Tiểu thư, tôi không vào được thông tin dữ liệu của MBC nữa.
Hạ Mẫn Du nhếch môi cười khinh bỉ, đúng là cái loại vô dụng, vậy mà ba cô cũng để cho tên này vào Hạ thị làm việc được sao:
- Chẳng phải cậu nổi tiếng nhất tập đoàn của ba tôi là hacker giỏi nhất sao, có mỗi mấy cái việc đấy mà cũng không làm được. Dữ liệu hồi trước cậu gửi cho tôi vẫn chưa đủ về cái tên Trương Triết Hạn ấy, cái tôi cần là bí mật về gia đình anh ta, những bí mật động trời về chuyện riêng tư của anh ta. Cậu hiểu chưa hả cái tên ngu xuẩn kia!
Giọng nói bên kia dường như lo lắng đến nỗi bị bóp méo, nhanh dồn dập mà phân tích cho Hạ Mẫn Du hiểu:
- Tiểu thư à, vấn đề không phải ở tôi mà ở MBC. Trương Triết Hạn, hắn ta phát hiện ra rồi, tôi còn nhận được thông tin là trong vòng một đêm, hắn ta đã điều tra ra được người xâm nhập dữ liệu của MBC là Hạ Mẫn Du tức là tiểu thư. Cái tôi lo lắng là hắn ta từ trước đến nay luôn bảo vệ an ninh cho dữ liệu rất nghiêm ngặt, bây giờ tiểu thư đã vi phạm phải điều đối kị với hắn, hắn ta sẽ không thể tha cho tiểu thư đâu.
Tiếng nói của Hạ Mẫn Du bắt đầu chậm lại, nỗi lo lắng dâng lên, sự hoảng sợ cũng bắt đầu phát ra. Cái quái gì đang diễn ra vậy, chỉ trong vòng một đêm mà Trương Triết Hạn đã tìm được ra sao, anh ta là cái thể loại gì vậy. Ba cô nhiều lúc đã sử dụng tên nhân viên này để xâm nhập, ăn cắp một số bản chương trình của nhiều tập đoàn khác nhưng chưa ai có thể tìm ra người đứng sau. Vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi anh ta có thể chặn được virus xâm nhập, thậm chí còn lùng ra được người chủ mưu.
- Tiểu thư, tôi ở trong giới kinh doanh và chính trị, tôi hiểu rất rõ con người tên Trương Triết Hạn đó. Người ta có câu : "Nếu Ôn Khách Hành là ác ma của bóng tối thì Trương Triết Hạn đại diện cho ánh sáng, một ánh sáng tàn khốc". Cách làm việc của anh ta biến những việc vô lí thành điều hiển nhiên trước sự phơi bày của ánh sáng. Anh ta luôn dùng pháp lí để giải quyết mâu thuẫn, nhưng luật pháp sẽ bị anh ta bóp méo để phục vụ cho lợi ích của bản thân mà không hề sai sót. Tiểu thư, tôi xin lỗi vì không thể giúp gì cho cô.
Tâm trạng hoảng loạn, cô không ngờ thế lực của tên đó lại mạnh đến vậy. Thì ra anh ta cũng ngang hàng với ba cô, ba cô đã xảo quyệt dối trá rồi, tên này còn khủng khiếp hơn cả ba cô. Đầu óc của Trương Triết Hạn làm sao có thể điều hành ghê gớm như vậy:
- Ngươi báo cáo ngay với ba của ta, nhanh. Bảo ta đang gặp nguy hiểm và người tấn công là Trương Triết Hạn. NHANH!!!!
Tiếng điện thoại đã tắt, tâm trạng của Hạ Mẫn Du tồi tệ vô cùng. Cô hét lên ra lệnh khiến cả biệt thự giật mình, chẳng biết chuyện gì xảy ra nhưng cô ta đã điên lên trong sự sợ hãi. Tiếng thét chói tai của cô khiến cho bà Cung tò mò mà chậm rãi bước xuống lầu.
"Rầm"
Cánh cửa bị vung mạnh, bật ra kinh khủng. Hàng loạt người áo đen đi vào, đông như tổ kiến, khiến bao người giúp việc nhìn nhau sợ hãi. Vừa đúng lúc bà Cung đi xuống lầu, cảnh tượng này làm bà hoang mang, lo sợ. A Tuấn nhà bà gây ra chuyện gì sao? Nếu về vấn đề tiền nong thì bà sẽ lo được.
- Các người là ai? Sao lại vào nhà tôi? A Tuấn nhà tôi đã đắc tội với các người sao?
Bà Cung vội vàng tiến lên, hơn chục tên áo đen vệ sĩ khiến không khí bí bách, mọi người trong nhà đứng yên, dừng mọi hoạt động. Hạ Mẫn Du run rẩy đứng lên, cô đang tự hỏi, có phải bọn họ đến tìm cô không, hay đến tìm Cung Tuấn. Những câu hỏi nghi vấn liên tục tuôn ra, đến khi bọn họ tách ra, một người con gái lạnh lẽo, cao ráo, quyến rũ giữa bộ đồ đen tôn lên đôi chân dài miên man, đi giữa một rừng người hắc ám. Người con gái đó có đôi mắt cuốn hút vô cùng, bộ tóc dài được buộc kiểu công sở, khuôn mặt trang điểm kĩ càng nhấn mạnh từng góc cạnh. Ngón tay thuôn dài cầm theo còng tay lạnh bén, tay còn lại cầm chiếc điện thoại nắm chặt. Người này, bà đã gặp và đương nhiên bà Cung vào luôn vấn đề:
- Thư kí của chủ tịch MBC đến đây có việc gì vậy?
Không lạ gì khi Cung phu nhân nhớ mình, Cố Tương kiêu ngạo bước đến, phải nói dáng người của cô là niềm mơ ước của bao phụ nữ trên đời, từ khuôn mặt, vóc dáng đến học thức, tất cả đều hoản hảo:
- Chủ tịch tôi có lệnh, bắt người xâm nhập dữ liệu trái phép, ăn cắp thông tin vô điều kiện. Người cần giam giữ - Hạ Mẫn Du.
Lời thông báo vừa dứt, Hạ Mẫn Du đứng phắt dậy. Đôi chân không yên phận mà chạy ra phía sau bà Cung. Trừng mắt đanh đá nhìn Cố Tương, cô ta là cái thá gì mà dám bắt cô chứ, cứ thử động vào xem, ba cô, chủ tịch Hạ thị sẽ không tha cho cả gia đình, tổ tông nhà cô ta:
- Cô đừng nói láo, tôi không bao giờ làm những chuyện vớ vẩn, bẩn thỉu ấy. Cô mà dám động vào một cọng lông trên người tôi thì đừng trách ba tôi cho cả gia đình cô ra đứng đường. Cô có biết ba tôi là ai không? Ba tôi là người cầm đầu Hạ thị. Muốn sống tử tế thì đừng động vào tôi.
Lời đe dọa tác động đến Cố Tương nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến bản thân cô. Cố Tương cười khểnh, một nụ cười khinh bỉ đến tột cùng. Chẳng cố chấp hay lằng nhằng với cô ta lâu, Cố Tương ra lệnh cho vệ sĩ bắt cô ta lại. Mặc Hạ Mẫn Du gào thét và giãy dụa đến đâu nhưng Cố Tương vẫn kiên quyết bắt cô ta về cho chủ tịch xử lí. Những người áo đen lực lưỡng đưa cô ta ra xe và ấn cho ngồi vào ghế sau của xe. Một số người còn lại đang đợi Cố Tương ra ngoài.
Cố Tương chưa quay đầu về luôn, cô nhìn bà Cung một lúc lâu. Thở dài lên tiếng:
- Phu nhân vẫn vậy nhỉ? Quả không hổ danh là mỹ nhân không tuổi.
Bà Jeon nháy mắt cho một người hầu và chưa đến hai phút, trên tay bà đã được người giúp việc đưa cho một chén trà nóng hổi.
- Quá khen, Cố Tương. Tôi chỉ mong cô nhẹ tay với con dâu tôi một chút, nó đang mang thai.
Bà Cung đưa chén trà đến trước mặt Cố Tương, cô lễ phép cúi đầu nhận nó:
- Phu nhân chắc là dòng máu của họ Cung chứ?
Giọng nói sắc bén cũng như khuôn mặt. Bà Cung thật nể nang người con gái này. Ánh mắt của bà dành cho cô là trìu mến vì trước kia, bà đã từng muốn hạ sinh một đứa con gái nhưng khi sinh ra Cung Tuấn, nhan sắc của bà đã tụt dốc nhiều. Vậy nên, để muốn giữ gìn được dung nhan vẹn sắc bà không thể hạ sinh thêm đứa con thứ 2.
Hết chén trà, Cố Tương quay đầu bước đi, một chút biểu cảm cũng không thể hiện. Bà Cung tiễn cô đến tận cổng, Cố Tương đứng khựng lại một chút, không ngoái đầu lại nhưng giọng nói cất lên. Một lời khuyên chân thành:
- Hãy gọi cho cậu Cung đến cứu Hạ Mẫn Du nếu không muốn bị tổn hại đến đứa bé.
Bà Cung bất ngờ, cứ nghĩ cô sẽ bỏ đi lạnh lùng nhưng không, cô sợ chủ tịch cô sẽ làm những chuyện kinh khủng lên Hạ Mẫn Du. Mà cô ta đang mang trong mình sinh mệnh của một đứa bé. Đứa bé ấy không có tội, không nên làm tổn thương đến nó. Bà Cung mỉm cười hiền hậu, người con gái này không những tài giỏi, xinh đẹp mà còn tính cách tốt. Ngoài lạnh trong nóng.
Cố Tương bước vào xe, chiếc xe thể thao đen sành điệu bóng loáng khởi động đi mất. Tiếng kêu hét của Hạ Mẫn Du trong xe, hai bàn tay đập vào cửa kính xe màu đen bốp bốp khẩn cầu bà Cung cứu. Nhưng xe có cách âm, cửa kính cũng hiện đại vì vậy người ngoài không thể nghe và cũng không thể nhìn bên trong xe ra sao nhưng bên trong có thể thấy rõ mồn một mọi thứ bên ngoài. Chiếc xe đã rời đi. Bà Cung lấy chiếc điện thoại nói tường tận mọi việc cho Cung Tuấn. Cậu không nói gì, chỉ gật đầu "Mẹ đừng lo lắng, con sẽ cố gắng đưa Hạ Mẫn Du trở về."
Tại Ôn thị
- Chủ tịch, tin đồn đang lan rộng trong giới kinh doanh chúng ta.
Một cậu thư kí đeo chiếc kính tròn to, trông vô cùng tri thức. Nhìn như một tên cù lần, nhưng đừng đánh giá vẻ ngoài của một con người. Đó chỉ là phong cách dị của cậu ta, còn bộ óc thì hung ác không kém.
- Tin đồn? Về ai?
Cậu ta đi thẳng đến bàn làm việc của người chủ tịch quyền lực, đang ngồi giải quyết đống dữ liệu, sổ sách. Nhưng sự mệt mỏi của công việc không hề làm mờ đi vẻ đẹp điển trai, mỹ nam của anh ta.
- Hạ Mẫn Du bị Trương Triết Hạn bắt cóc, nghe nói đã cả gan xâm nhập vào thông tin dữ liệu bí mật của MBC.
Ôn Khách Hành dừng bút, anh bật cười thành tiếng:
- Cô ta có lá gan to nhỉ? Ôi ôi sợ chết!!!
Tiếng nói trào phúng mang giọng điệu thú vị. Có việc hay rồi, anh muốn nhúng tay vào, dù gì cũng phải chơi vài trò cho khuây khỏa sau mấy tuần làm việc vất vả.
- A Nhứ, tối nay chúng ta đến MBC xem "kịch".
Cậu thư kí cúi gập người tuân lệnh:
- Tôi sẽ sắp xếp xe, thưa chủ tịch.
Tại Anh Quốc
Hai người đàn ông trung niên, khuôn mặt già dặn, mang bao sóng gió của thời gian sự nghiệp đang ngồi nói chuyện trong văn phòng mang tên Chủ tịch. Tiếng cười hồ hởi kéo dài trong cuộc nói chuyện nhưng hôm nay đã bị một nhân viên phá đám. Thậm chí còn chẳng gõ cửa hay thưa báo với thư kí của ông mà chạy xồng xộc vào vô lễ. Nhưng nếu là một công chức quèn mà mạnh bạo như vậy, ông sẽ đuổi thẳng cổ ra đường đứng nhưng vì đây là nhân viên cục vàng của ông, người hacker giỏi nhất ở Hạ thị.
- Chủ tịch, tiểu thư Hạ đã bị bắt. Chủ tịch, chủ tịch...
Ông Hạ ban đầu bình tĩnh nghe, nhưng sau khi hiểu được câu nói của cậu ta. Ông Hạ không thể không đanh mặt:
- Ai? Ai dám làm con gái cưng của ta? Kẻ nào to gan?
Người nhân viên thở hổn hển lấy sức:
- Chủ tịch tập đoàn MBC – Trương Triết Hạn.
Ông Cung ngồi cạnh vô cùng ngạc nhiên, hết sức bất ngờ khi cái tên vừa rồi lọt vào tai mình. Nhưng ông đã lấy lại được phong thái, ông biết việc ông hủy hợp đồng và đưa Cung Tuấn về Anh Quốc lấy vợ từ 5 năm trước đã gây ra bước đường cùng cho cậu ta. Ông chắc rằng một ngày nào đó cậu ta sẽ bước chân vào cuộc sống của ông, cuộc đời của Cung Tuấn. Chỉ là không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy.
- Ông Hạ, con dâu của tôi hình như đụng phải nhầm người rồi.
Lời nói của Ông Cung như đè nặng lên vai của chủ tịch Hạ.
- Nếu muốn cứu Mẫn Du, tôi khuyên ông nên trở về Trung ngay lập tức. Trương Triết Hạn, vị chủ tịch trẻ tuổi đó không dễ chơi đâu, ông Hạ, ông đang đối mặt với hang cọp đấy.
———————————————
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro