Chap 310-319
Hôm nay vừa đúng ngày Hòa Minzy được nghỉ, cô trở về nhà, sẵn tiện ghé vào tiệm thuốc mua lọ vi-ta-min B11, sau đó đi tới biệt thự Nguyễn gia!
Vì lý do ốm nghén nên mặt mày Khởi My bơ phờ, chỉ có thể mang cà phê ra, nhờ cô ấy tự pha giúp mình!
Chỉ trong chốc lát, phòng ăn đã tràn ngập hương thơm của mùi cà phê, mùa đông giá lạnh tăng thêm ấm áp.
"Ồ, đều tại cậu, đem cà phê nấu thơm như vậy, chỉ ngửi thôi tớ đã thèm rồi!" Khởi My nhìn về phía bình cà phê, trên miệng không ngừng chảy nước miếng!
Hòa Minzy quay qua trừng mắt với cô, ma mị nói: "Vậy thì uống chút đi, cũng không phải độc dược, chắc không có vấn đề!"
Cô lập tức lắc đầu, "Không không, nếu để Văn Khánh biết, anh ấy sẽ mắng tớ!"
"Dừng ngay cho tớ ...!" Hòa Minzy liếc Khởi My một cái, mặt khó chịu nói. "Lấy lý do nhiều như vậy, khác nào muốn công khai cho tớ biết, Jerry yêu cậu cỡ nào? Đừng giả mù sa mưa với tớ!"
"Ha ha ——" Khởi My 'khúc khích' bật cười. "Lấy le một chút thôi mà, xem cậu kìa, không phối hợp gì hết trơn, trừ cậu ra, tớ còn có thể khoe khoang với ai?" Khởi My chân thành thổ lộ cùng người bạn thân!
Hòa Minzy lắc đầu một cái, tỏ vẻ đánh giá, những người phụ nữ mang thai, đều có tính cách trẻ em như thế này ư? "Jerry đã ăn cơm trưa ở đây sao?"
"Ừ!" Cô gật gật đầu, trong lòng có chút Lêa xót! "Đúng rồi, quan hệ của các cậu sao rồi?"
"Trước kia thế nào thì bây giờ cũng giống như vậy!" Hòa Minzy nhún nhún vai, đối với Lêyện tình cảm, bản thân cô cũng không nghĩ nhiều!
Tục ngữ có câu: Nam truy nữ cách trọng sơn, nữ truy nam cách tầng sa (1). Quan niệm này tuyệt đối sai lầm, nếu không thì là lý luận suông, thực tế không phải như vậy. Trái tim của người phụ nữ vốn luôn yếu ớt, chỉ cần vài câu nịnh nọt là có thể xong Lêyện. Còn trái tim đàn ông thì sao? Đa phần làm từ xỏi đá, bất luận mình đối với họ thế nào, họ cũng không hề một chút mủi lòng!
(1) Con trai theo đuổi con gái cách cả ngọn núi, còn con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp lụa, rất dễ dàng.
Dẫu sao thì cô cũng quyết định kết thúc mối tình này, tuyên bố mình thất bại!
Khởi My liếc nhìn ánh mắt Hòa Minzy, tròng mắt ẩn hiện một tia mất mác, lặng lẽ thu hồi hạnh phúc của mình giấu đi, đứng lên!
Đối với Lêyện tình cảm của Hòa Minzy, cô thực sự không biết giúp đỡ thế nào, tốt hơn là không nhắc tới!
*****************************
Đang lật xem văn kiện thị trường châu Âu, Văn Khánh ngồi dựa vào bàn làm việc, đưa tay đè xuống. "Thư ký Trương, gọi Lâm Trần tổng vào đây một chút!"
"Tổng giám đốc, Lâm Trần tổng hai ngày nay không có đi làm!" Thư ký có giọng nói cực to, vang lên trong điện thoại nội bộ.
"Không đi làm?"
"Vâng!"
"Thật ư?" Văn Khánh một lần nữa nghi ngờ hỏi.
"Vâng, nhưng mà ——" Thư ký muốn nói lại thôi!
"Ừ!" Văn Khánh đáp một tiếng, chờ đợi thư ký nói xong!
Thư ký trầm tư hai ba giây, sau đó mở miệng. ". . . . . . Tổng giám đốc, ở trên tạp chí có tin tức về Lâm Trần tổng, ngài nhìn. . . . . ."
"Thư ký Trương, đêm qua cô vẫn chưa ngủ đủ giấc?" Văn Khánh nhíu mày hỏi!
"Vâng?" Thư ký không hiểu câu hỏi
"Cô thích nắm thông tin người khác thông qua báo chí? Đây hẳn không phải là thói quen ?!" Văn Khánh tốt bụng nói rõ, bây giờ anh đã lên chức ba, khóa học đầu tiên để trau dồi tính khí của mình.. Anh không hy vọng về sau đứa con này sẽ ảnh hưởng quá nhiều tính cách không tốt của anh!
"Xin lỗi, tổng giám đốc, tôi không có ý đó ——" Thư ký ngồi ở bên ngoài, khẩn trương giải thích. "Vốn dĩ tôi không nên nói về việc riêng của cô ấy"
"Lêyện cô ta không đến công ty, có liên quan sao?" Văn Khánh chú tâm hỏi!
"Tôi linh cảm vậy!" Lần này, thanh âm thư ký vừa phải vững vàng!
"Vậy cô nói xem!" Chỉ cần có liên quan đến công việc, vậy thì không thể tính là Lêyện riêng!
"Tổng giám đốc, trên tạp chí nói, buổi tối hôm kia Lâm Trần tổng bị chồng đánh, bởi vì ngày đó cô ấy cùng với một người đàn ông khác ở trong khách sạn, ừ, Lêyện đó ——" Câu nói kế tiếp, biến thành ấp úng!
"Được rồi, gọi trợ lý Lưu vào đây!" Văn Khánh trực tiếp cắt đứt lời nói của thư ký, cũng coi như là giải cứu cô.
"Vâng!" Mặc dù là nói qua điện thoại, nhưng có thể nghe được âm thanh thư ký thả lỏng!
Chưa bao giờ tò mò về việc người khác, lúc này anh hơi có chút nghi ngờ. Tin đồn chồng của Lâm Dương không hề quan tâm cô ta, ngược lại còn trăng hoa đây đó, thế nào lại xuất hiện công khai dạy dỗ cô ta?
Cửa phòng làm việc chợt mở ra, trợ lý Lưu nhanh chóng đi vào. "Tổng giám đốc, ngài tìm tôi, tôi đang có Lêyện muốn nói với ngài!"
"Cậu nói trước đi!" Văn Khánh nặng nề dựa vào thành ghế, theo thói quen anh định hút thuốc, cuối cùng dứt khoát để tay lên trên mặt bàn, nhẹ nhàng gõ gõ.
"Lâm Dương mới bị chồng đánh, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, gãy sống mũi, hiện tại đang làm náo loạn dư luận!" Trợ lý Lưu tường thuật câu Lêyện hệt như mình đang ở tại hiện trường, lời nói rõ ràng rành mạch, cẩn thận kể từng chi tiết!
"Dư luận xôn xao? Không quá khoa trương chứ?!"
"Tổng giám đốc, Lêyện này là thật! Nghe đâu, Lâm Trần tổng bị bắt gặp tại trận, ha ha ——" Trợ lí Lưu cười đến ý vị sâu xa!
"Cậu tới đây là để nói tới Lêyện này?" Một chút tin tức nội bộ cũng không có, xem náo nhiệt đến vẻ say mê . . . . . . Đây có đúng là trợ lí của mình?
Trợ lý Lưu vội vàng thu hồi vẻ đùa cợt, báo cáo Lêyện nghiêm trọng khác "Vâng, về Lêyện giám định chiếc xe, cuối cùng cũng có kết luận từ phía cảnh sát, là bị người ta cố tình làm hư thắng xe!"
"Điểm này tôi cũng đoán được!"
"Hiện tại cảnh sát đang tiến hành lập án điều tra! Nếu quả thật có người âm mưu, sẽ là ai chứ?" Câu nói kế tiếp, vốn là nghi vấn trong lòng của trợ lý Lưu, không cẩn thận nói ra. "A, xin lỗi, tổng giám đốc!"
Văn Khánh đứng lên, vòng qua bàn làm việc đi về phía quầy rượu. "Trợ lý Lưu, lấy cảm giác cùng quan sát của cậu, cậu phân tích xem, là ai muốn hãm hại tôi!" Hiện tại trong lòng anh nóng như lửa đốt, thiếu chút nữa là có thể thiêu rụi tất cả những vật dụng trong phòng! Ừ, anh muốn nghe ý kiến của trợ lý Lưu, dù gì người này cũng đã theo anh rất nhiều năm trời!
Mặc dù là một tên cấp dưới không có tư cách xen vào Lêyện của ông chủ, nhưng khi nghe được ông chủ hỏi thế, anh cũng hiểu rõ ông chủ rất tin tưởng mình. "Ở tập đoàn Nguyễn thị, ai là mối đe dọa lớn nhất của chiếc ghế chủ tịch? Nếu không thể phá hoại được chức vụ của tổng giám đốc, ít ra phải nhằm vào người nhà của ngài. Ngoài ra còn có một giả thiết khác, chẳng may ở bên ngoài có người ghen tỵ với chị dâu . . . . . . manh mối này, cũng không thể bỏ qua. . . . . . Dù sao thì, Lêyện gì cũng không thể tuyệt đối. Xin lỗi, tổng giám đốc, xin ngài tha thứ cho tôi nói thẳng!" Trợ lý Lưu tỉ mỉ phân tích.
"Rất thẳng thắn!" Văn Khánh rót hai ly rượu, đưa cho cấp dưới một ly!
*********************************
Ngồi thang máy đi thẳng tới bãi đỗ xe ngầm, Văn Khánh mới vừa phát động xe, điện thoại di động lúc này vang lên.
Vừa nhìn dãy số trên điện thoại, anh có chút băn khoăn, cuối cùng vẫn bấm phím nghe. "Ừ, là anh!"
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến thanh âm buồn bã, không còn hơi sức. "Nguyễn tổng, không biết là em có thể mời anh vài ly hay không?! Đừng cự tuyệt em, ít nhất là trong quan hệ công việc!"
"Ha ha ——" Văn Khánh phát ra tiếng cười. "Em đúng là không biết xấu hổ!"
"Ha ha, nếu như vô lại mà có thể đổi được Nguyễn tổng nể mặt, vậy em nguyện ý làm kẻ vô lại!" Tinh thần Lâm Dương không tốt, cười đùa nói!
"Nói đi, ở nơi nào!" Văn Khánh lái xe ra khỏi bãi đậu, ở cửa ra vào thả chậm tốc độ!
"Đang ở xxx!" Đó là một địa điểm nổi tiếng pha chế rượu dành cho hội viên. Dĩ nhiên, toàn kẻ xa hoa lui tới!
Mười lăm phút sau, Văn Khánh đi vào trong quán.
Ánh sáng lờ mờ, sương mù mông lung, những thứ này đều không thể nổi bật bằng Nguyễn Ngạo Thưc, anh giống như một vật sáng chói, vừa xuất hiện lập tức thu hút những người xung quanh, họ âm thầm kinh ngạc đánh giá, Văn Khánh vì sao lại tới nơi này?
"Nguyễn tổng ——" Lâm Dương ngồi ở góc khuất, mặc bộ âu phục dài màu đen bó sát người, tóc rối bù xù, khoát khoát cánh tay, hướng Văn Khánh kêu.
Anh gật đầu một cái, bước chân trầm ổn đi về phía cô, gây ra sự chú ý với tất cả mọi người!
Nhìn những người đẹp xung quanh có chút thái độ ghen tỵ với mình, Lâm Dương bèn nở nụ cười đắc chí. Cùng ở một chỗ với người đàn ông như Văn Khánh, bất luận là tới nơi đâu cũng được nở mày nở mặt!
Đến gần chỗ ngồi, anh khẽ trợn to hai mắt, tầm mắt không e dè nhìn vào trên mặt của cô.
Lâm Dương tỏ ra xấu hổ, cô sờ sờ mái tóc dài, tự ti nói. "Thế nào? Nguyễn tổng, anh có phải muốn xem sống mũi của em có gãy hay không?" Cô nhích đến gần anh, ngẩng gò má để cho anh có thể thấy rõ.
"À —— nghe nói sống mũi của em bị gãy, xem ra đây không phải thật?" Văn Khánh ngồi vào ghế sô pha, đưa tay vẫy vẫy phục vụ!
"Dĩ nhiên không phải là thật, thứ nhất em không có vụng trộm, thứ hai đây chẳng qua là chồng em đưa em về nhà, chứ không phải đi bắt kẻ thông dâm. Chỉ là khi đó anh ấy uống quá nhiều, hành động do rượu mà thôi!" Lâm Dương nửa thật nửa đùa, dĩ nhiên, tình huống này chỉ có mình cô mới biết.
"Ha ha....." Văn Khánh cười nhạt một tiếng, không tham gia vào câu Lêyện của cô ta, Lêyện của người khác anh tuyệt đối không hỏi lung tung.
Văn Khánh lấy một chai rượu, rót thứ chất lỏng màu đỏ sẫm trong chai vào ly. Rượu chảy vào chiếc ly trong suốt, trơn nhẵn vô cùng...
Một PUB nổi tiếng như vậy cũng dùng rượu giả? Cho dù là rượu giả, dùng loại nước có cùng màu pha lẫn rượu, chi bằng pha chế ngon hơn không tốt hơn ư? Loại rượu này anh thật sự không có hứng thú, chỉ có thể đặt ở trong tay làm đồ trang trí mà thôi.
Lâm Dương cầm ly rượu, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Văn Khánh, ánh mắt đắm đuối đưa tình nhìn anh. "Mấy ngày nay em không đến công ty, anh cũng không gọi điện hỏi thăm gì hết"
"Ha ha.... em có cha mẹ, có chồng, có anh trai, sao còn cần gì đến sự quan tâm của một người ngoài như anh?" Văn Khánh cười nói, ung dung thay đổi tư thế, vắt chéo chân ngồi trên ghế salon!
"Làm sao mà giống nhau được, bọn họ không hề giống anh" Ngón tay mảnh khảnh của Lâm Dương đặt trên ngực Văn Khánh, khẽ vuốt ve dụ dỗ.
"Trời ạ, ngực anh thật cường tráng...."
"Tại sao lại cường tráng như vậy?"
Lâm Dương khẽ liếm đôi môi sáng bóng màu son, gò má vô tình dường như cố ý chạm vào gò má và gáy của Văn Khánh. Đầu ngón tay lướt qua lướt lại trên cơ bắp của anh, tán thưởng: "Rất rắn chắc, rất đàn hồi... thật sự khiến em muốn chạm tay vào những cơ bắp bên dưới lớp quần áo kia, để cảm nhận thật kỹ những cơ bắp này"
"Em quá khen, những người đàn ông khác cũng vậy, không phải sao? Ông xã của em, nhìn qua cũng rất khôi ngô" Văn Khánh tóm lấy tay cô ta, ngăn cản hành động khiêu khích lấn lướt!
Lâm Dương nhân cơ hội lập tức nhào vào lồng ngực anh, ngẩng mặt nhìn khuôn mặt kiên nghị gần trong gang tấc, "Không giống, chồng em không rắn chắc như anh. Anh ta nhìn qua thì rất khôi ngô, nhưng thực ra...." Một cánh tay khác của cô ta trượt xuống hông Văn Khánh, cọ qua cọ lại trên bụng dưới của anh. "Cơ bắp của anh ta không rắn chắc, khiến em cảm thấy anh ta không thể mang lại cảm giác an toàn cho mình"
Văn Khánh cúi mặt, liếc nhìn ánh mắt đầy ám hiệu của cô ta. "Người đàn ông có thể mang lại cảm giác an toàn cho phụ nữ hay không, không thể chỉ nhìn vào cơ bắp? Thường thì những người đàn ông gầy yếu, càng biết bảo vệ trân trọng phụ nữ"
"Nhưng điều mà phụ nữ muốn, là người đàn ông có thể thỏa mãn cho họ ở mọi phương diện" Lâm Dương nhìn Văn Khánh bằng ánh mắt đầy ám hiệu, cô ta nhìn anh không chớp mắt, chờ đợi anh đáp lại.
"Thỏa mãn? Bản thân em đã rất giàu có rồi, chắc chắn không cần đàn ông như thế?" Anh né tránh câu nói của cô
Văn Khánh thật sự là người đàn ông tốt, có cá tính. Nhưng càng là đàn ông có cá tính, cô càng thích? Cô nhấp một ngụm rượu đỏ, trong đôi mắt đẹp được kẻ vẽ tỉ mỉ lập tức xuất hiện một lớp sương mờ, chỉ khẽ lóe lên dưới ánh đèn, chứ không rơi ra ngoài. "Nguyễn tổng, em thật sự ngưỡng mộ vợ anh, có được một người chồng như anh! Nếu như anh là chồng em, em cũng không cần dốc sức vất vả như vậy? Thường xuyên phải đi ăn cơm cùng lãnh đạo, phải uống rượu, cho dù khi không được khỏe vẫn phải đi xã giao, những ngày như vậy với em thật sự quá đủ! Em thật sự hi vọng có một người đàn ông có thể thay em quản lý tất cả, nguyện làm một người phụ nữ nhỏ bé ngày ngày ở nhà chờ chồng đi làm về...." Những lời này, đều là những lời tâm huyết của cô.
"Vậy hãy giao công ty cho chồng em, như vậy có thế thoải mái tự do rồi" Văn Khánh trả lời lấy lệ.
"Ha ha, nếu anh là chồng của em, đương nhiên em sẽ giao lại tất cả" Lâm Dương tiếc nuối nói.
"Lâm Dương, em có biết anh thích em ở điểm nào nhất không?" Văn Khánh cúi đầu dò hỏi, không đẩy cô ta ra tất nhiên cũng không để cho cô lấn lướt thân mật.
Lâm Dương thoáng rụt đầu lại về phía sau, mở to hai mắt nhìn anh. "Thích em ở điểm gì?"
Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn chằm chằm vào cô!
Gò má Lâm Dương càng lúc càng đỏ, hơi thở trở nên dồn dập, chân tay luống cuống, ánh mắt nhìn anh chăm chú khi nãy cũng dời đi: "Cái gì? Anh nói mau đi. Anh như vậy làm em rất căng thẳng" Cô đưa tay vuốt ngực.
Văn Khánh chỉ vào chóp mũi cô ta, nhếch miệng nói. "Chính là thích sự Trầnng khoáng độ lượng của em, khi làm việc luôn mạnh mẽ quyết đoán như đàn ông"
Lâm Dương mê mệt điên cuồng, không phải do tác dụng của cồn, mà chính vì lời khen ngợi của Văn Khánh làm cho choáng váng. "Thật không? Chứ không phải cảm thấy em giống đàn ông sao?"
"Ha ha, nhưng anh lại thích"
"Cảm ơn" Lâm Dương vui vẻ đến giọng nói cũng thay đổi
"Cho nên..." Ngữ điệu của Văn Khánh lập tức thay đổi. "Tuyệt đối lần đừng để anh nghe thấy những lời oán trách từ trong miệng em, đó không phải phong cách của em"
"Được, anh nói gì em cũng đều nghe theo, chỉ cần anh thích em là được" Lâm Dương gật đầu mạnh một cái, tiếp tục vùi đầu vào trong lồng ngực của Văn Khánh. Trời ạ, cô rất thích cảm giác này. "Nguyễn tổng, anh biết không? Ở trong lòng anh, khiến em cảm giác mình giống như một chú chim nhỏ, em thật sự thích cảm giác phụ thuộc vào anh"
"Không nên nói như vậy, đừng quên em đã là phụ nữ đã có chồng" Mặc dù rượu rất khó uống.... nhưng anh vẫn uống một ngụm.
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp, bỗng nhiên chảy ra một dòng nước, "Em không phải hạng phụ nữ phản bội gia đình, nhưng em thật sự rất yêu mến anh, rất muốn được làm bạn gái anh, dù chỉ một ngày"
Nói xong, đôi môi run rẩy của cô ta liền hướng về phía Văn Khánh.
"Đáng tiếc, bây giờ anh đã là người có gia đình...." Văn Khánh lập tức quay mặt đi.
"Chỉ một ngày cũng không được sao?" Cô vô cùng khát vọng nhìn anh, trong đôi mắt ướt lệ đều là van xin!
"Lêyện này...." Văn Khánh muốn nói lại thôi, cảm giác khiến cho người ta khó khăn.
"Nguyễn tổng, em rất nghiêm túc. Thực ra, em đã thích anh từ rất lâu, chỉ là khi đó em quá kiêu ngạo, anh lại không để ý đến em, em cũng không muốn cúi đầu hạ mình, cho nên... Sau này khi nghe Trần Khởi My dùng thủ đoạn hèn hạ để gả cho anh, anh biết em đã đau lòng đến mức nào? Em hối hận, vì em không đủ hèn hạ nên mới mất anh?" Khi nói Lêyện, trong ánh mắt cô không che giấu nổi hận thù.
Văn Khánh mặt không biến sắc, cười đùa ha hả: "Đừng nói rằng việc em thu mua cổ phần ở công ty anh, cũng vì muốn làm việc cùng anh?"
Lâm Dương giương ánh mắt si tình nhìn Văn Khánh, hỏi ngược lại: "Lêyện này có gì là không thể? Anh không tin bản thân mình có sức quyến rũ lvậy sao?"
"Ha ha.... Trời ạ, anh chỉ nói bừa vậy thôi, không phải là thật đó chứ?" Văn Khánh tiếp tục hỏi cô ta bằng giọng vui đùa.
"Không được cười, không có gì buồn cười hết. Lúc ấy Nguyễn Bình tới vay tiền anh, nhưng anh không cho bà ta vay, sau đó bà ta đã tới tìm em, em liền cho người điều tra, biết được bà ta đang cần tiền quay vốn, chính là để đối Trần anh..."
"Bà ấy tính đối Trần anh? Ý em là ...?" Văn Khánh giả vờ ngây ngô, như lần đầu tiên mới nghe nói tới!
"Nguyễn tổng, thế anh có biết người đứng ra thu mua COSMOS, kẻ đã giấu mặt là ai không?" Lâm Dương mở to đôi mắt xếch, Lêẩn bị nói ra!
Văn Khánh chợt chủ động cắt ngang lời nói kế tiếp của cô ta, ghé sát lại gần. "Là ai?"
Lâm Dương nhíu nhíu đôi mày thanh tú. "Nguyễn tổng, anh thật sự không biết? Chẳng lẽ anh không cho người điều tra?"
Văn Khánh bình tĩnh khẽ cười, vẻ mặt vừa tự nhiên vừa gian dối. "Trước mấy ngày thu mua COSMOS, anh bất chợt nhận được điện thoại của công ty Olsen —— vì vậy không còn dự tính đối với COSMOS nữa. Đã không còn nằm trong kế hoạch của mình, nhất thiết gì anh phải quan tâm!" Ánh mắt đen láy quan sát biểu tình trên mặt Lâm Dương, gương mặt kia có chút biến hóa.
"Khi tin đồn anh thu mua Olsen, em đã biết ngay trong lòng anh đã không có chỗ dành cho COSMOS nữa rồi !" Lâm Dương nói toẹt một câu, đánh thẳng vào tâm lý của Văn Khánh.
"Ha ha, em đúng là típ phụ nữ thông minh!" Anh giơ ngón cái hướng về phía cô, sau đó nói. "Vì vậy, anh cũng không cần điều tra người mua COSMOS là ai!"
"Nguyễn Bình, COSMOS cũng chỉ là công ty con của Từ thị. Nguyễn tổng, xem ra bà ấy vẫn còn ý định đối Trần với anh!" Lâm Dương nặng nề đưa ra đáp án.
Văn Khánh vờ như giật mình, cười khổ lắc đầu. "Tiền có thể khiến cho con người ta thay đổi, cũng có thể xoay Lêyển vận mệnh cả thế giới!"
"Như vậy cũng tốt, chính nhờ bà ấy mà em mới được trở thành cổ đông của tập đoàn Nguyễn thị...!" 15% cổ phần, dễ dàng như trở bàn tay!
"Thiên thời địa lợi nhân hòa, không đúng sao?" Văn Khánh nhéo mũi của cô một cái, nửa đùa hỏi!
"Tất nhiên, mọi Lêyện đều có hai mặt, tốt có xấu có!" Lâm Dương dùng sức gật đầu, mọi cử động đều ra dáng mỹ nhân.
Chợt anh dùng tay vuốt ve lòng bàn tay cô, nhẵn nhụi nói. "Xem ra, cân lượng của anh ở trong lòng em không nhẹ!"
"Dĩ nhiên rồi, còn quan trọng hơn thế nữa!" Hai tay Lâm Dương dùng sức nâng bàn tay to của Văn Khánh, sau đó buộc bàn tay to sờ vào gò má của mình. "Thật ra thì em phải nói lời cám ơn với cô của anh, chính nhờ bà ấy mà em mới có cơ hội được gần anh hơn!"
Văn Khánh khẽ vuốt ve gương mặt Lâm Dương, đưa mắt nhìn, tràn đầy nồng nàn say đắm. "Gần hơn, thì có thể làm thế nào đây?"
"Chỉ cần thế này là đủ, ít nhất chúng ta cũng có thể ngồi Lêng một chỗ, uống rượu, nói Lêyện phiếm. . . . . . Thậm chí em còn tự hỏi, rốt cuộc trên người anh toát ra mùi hương của loại sữa tắm gì, đây là quá khứ mà em không thể nắm bắt được!" Lâm Dương càng nói càng say mê!
"À. . . ." Anh chợt thờ dài. "Em quyến luyến anh như vậy? Xem ra rất ghen tỵ với vợ anh?"
"Ha ha, mỗi người đàn bà đều có lòng đố kị khác nhau, nhất là đối với đàn ông ưu tú. Nếu nói em ghen tỵ, trước hết phải nói đến anh, trách anh quá xuất sắc!"
"Trách anh quá xuất sắc?" Văn Khánh nhẹ nhàng nỉ non mấy chữ, ánh mắt không dời khỏi gương mặt kia!
"Vâng!" Lâm Dương giạng chân ngồi lên đùi của Văn Khánh, đôi tay vòng chắc cổ anh, nhỏ giọng thì thầm. "Vâng, trách anh quá xuất sắc, khiến em dễ dàng điên cuồng, vì anh quá xuất sắc, khiến em rơi vào trạng thái mê ly, thật sự rất yêu anh!"
". . . . . ." Văn Khánh im lặng mấy giây, mới hỏi. "Điên cuồng? Em vì anh có thể làm được nhiều điều điên cuồng gì?"
Là cô ta sao?
Văn Khánh nhanh chóng thu hồi tỉnh táo, xâu Lêỗi lại những liên kết trước đây!
Lêyện này, quả thật như anh đang dự đoán. Bởi vì ghen tỵ với Khởi My, nên mới âm thầm hãm hại cô ấy?!
Hiện tại không có chứng cứ, cũng không tìm được nhược điểm của cô ta. Nếu như anh quả quyết tìm kiếm sự thật, nhất định sẽ đem lại tổn thương cho Khởi My!
"Ha ha. . . . . ." Lâm Dương bất chợt nở nụ cười duyên. "Nguyễn tổng , nếu như anh lấy em, công ty của em, cổ phần của em, kể cả tiền tiết kiệm ở trong ngân hàng Thụy Sĩ đều thuộc về anh, em cũng có thể sinh con chăm sóc cho anh!"
"Em đang nói đùa sao?"
"Không!" Cô dùng sức ôm anh, đau lòng ủy mị nói. "Em chưa bao giờ có ý đùa giỡn, chỉ cần anh lấy em, tất cả mọi thứ của em đều thuộc về anh. Bởi vì thứ mà phụ nữ muốn không phải là tiền bạc, mà là một người đàn ông mình yêu! Danh lợi, tiền tài, đều chỉ là vật ngoài thân!"
"Nhưng em đã có chồng, còn anh, cũng đã có vợ ——"
"Đây không phải là vấn đề, chúng ta có thể ly hôn, sau đó tái hôn với nhau!" Lâm Dương hạnh phúc nói, anh không cự tuyệt cô, cô vẫn nghĩ rằng mình có hy vọng!
"Lêyện này, tuyệt đối không. . . . . . được . . . . . ." Văn Khánh đẩy Lâm Dương ra , trên mặt tỏ vẻ khó xử. "Lêyện này quá to tát, trước không đề cập tới Lêyện anh ly hôn hay không, anh cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của người khác——"
Lâm dương khóc nức nở, nước mắt lã chã rơi xuống. "Nếu như anh không muốn làm người xấu, vậy thì chúng ta trở thành tình nhân!"
"Tình nhân?"
"Nguyễn tổng, em bây giờ rất muốn hiến mình cho anh!" Đàn ông không dễ kiềm chế, Văn Khánh, anh khác gì bọn họ? Trước đây bởi vì cô kiêu ngạo bỏ qua anh, lần này, cô không thể sai nữa! "Chúng ta đi mướn phòng, được không?" Cô hôn anh, đôi môi run rẩy dính vào gương mặt anh!
Chợt một thanh âm gần chỗ ngồi của bọn họ vang lên. "Lâm Dương, đủ rồi, em mau rời khỏi người của Văn Khánh cho anh!"
Văn Khánh và Lâm Dương đồng thời hướng về chỗ phát ra âm thanh ——
Huy Nam!
"Anh hai, làm sao anh lại ở đây?" Lâm Dương trở nên tức giận.
"Em còn hỏi vì sao anh lại ở đây?! Em bây giờ đi theo anh, anh đưa em về nhà!" Huy Nam giang tay qua kéo người Lâm Dương, dùng sức đem cô từ trên người Văn Khánh xuống!
Cô bây giờ giống như một chú gà con, vô lực ngã ngồi trên mặt đất, còn kéo theo một chai 'rượu giả' đổ xuống, chất lỏng màu đỏ vừa vặn đổ lên người cô, một cảnh nhớp nháp hỗn độn!
Việc này khiến cho nhiều người chú ý, tất cả mọi người ào ào đứng lên, hướng về quang cảnh bên này!
"Anh hai, anh là tên khốn, anh điên rồi?" Lâm Dương đỡ cái bàn đứng lên, vẩy vẩy tóc dài, đối diện anh trai hô to.
Huy Nam đẩy đẩy cái kính trên sống mũi của mình, tức giận gầm nhẹ. "Xem xem bộ dáng của em bây giờ, chẳng khác nào một con dâm phụ, em muốn để cho nhà họ Lâm của chúng ta mất mặt có đúng hay không?!"
"Anh hai, anh thật quá đáng" Lâm Dương tức giận nói, sau đó lao ra khỏi PUB.
Văn Khánh vẫn ngồi im trên ghế không hề nhúc nhích, rót rượu vào hai chiếc ly, sau đó đưa một ly tới cho Huy Nam.
Huy Nam khẽ thở dài, ngồi xuống ghế salon, nhận ly rượu từ tay Văn Khánh, ngửa đầu uống cạn một hơi. "Ừ, em có Lêyện này muốn nói với anh" Huy Nam lau lau khóe miệng, nhìn về phía Văn Khánh.
Anh khẽ nhưởng mày, không chút ngại ngùng, hỏi: "Nói về Lâm Dương? .... Cô ấy là một cô gái tốt, tôi rất thích"
"Nó là người đã có chồng, đâu đáng giá để cho anh thích?" Thân làm anh trai, lại hạ thấp điều kiện và sức hấp dẫn của em gái.
"Ha ha, cậu khiêm tốn quá? Lâm Dương không phải là loại phụ nữ bình thường, những biểu hiện của cô ấy ở trên thương trường luôn luôn suất sắc, hơn nữa khối tài sản riêng cũng khiến người ta thèm thuồng" Văn Khánh thay đổi dáng ngồi, ánh mắt dừng lại trên ly rượu đỏ trong tay.
Huy Nam nheo mắt, đánh giá vẻ mặt của Văn Khánh: "Không phải anh... muốn nghe theo lời đề nghị của nó đấy chứ? Chẳng lẽ anh định ly hôn?" Những lời này vừa rồi anh đã nghe thấy.
"Có gì không thể? Hiện giờ tôi vẫn chưa tìm ra lý do từ chối" Văn Khánh dang hai tay hỏi.
"Anh đã có vợ, có con! Khởi My rất yêu anh, không phải anh cũng rất yêu cô ấy sao?" Huy Nam vội vàng Lêyển sang nhân vật quan trọng, muốn thuyết phục Văn Khánh.
"Khởi My..." Anh nhẹ nhàng gọi tên vợ mình.
Huy Nam ngồi dịch về phía Văn Khánh, nói: "Anh còn do dự gì nữa? Khởi My là người tốt, cô ấy yêu anh, làm sao anh có thể không yêu cô ấy? Đúng, em và Khởi My quả thật đã từng hồ đồ, nhưng tất cả những Lêyện đó đều ngoài ý muốn, cô ấy chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội anh..."
Đôi mắt của Văn Khánh khẽ nheo lại, một tia sắc bén đột nhiên dừng lại trên người Huy Nam: "Hình như cậu rất lo lắng, rất quan tâm tới Khởi My?"
Theo bản năng ánh mắt của Huy Nam liền thay đổi, nhìn xuống tay mình nói: "Em... tất nhiên em lo lắng cho cô ấy rồi, vì em nên cô ấy mới khổ sở như vậy. Nếu không có em, hai người sẽ không phải xa nhau nhiều năm như vậy"
"Trước đây, vì Lêyện này mà tôi rất hận cậu, hận tới mức không thể giết chết cậu" Văn Khánh nắm chặt chiếc ly trong tay, căn răng nghiến lợi nói.
"Em biết, là Mun đã cứu em! Nếu như không có Mun, chắc chắn bây giờ em đã không còn ngồi đây" Huy Nam khổ sở nói, vì anh ta đang cúi đầu nên không nhìn thấy nét mặt của Văn Khánh hiện giờ.
"Ha ha..." Văn Khánh đột nhiên bật cười: "Nhưng mà bây giờ tôi rất cảm ơn cậu, vì cậu đã cho tôi lý do để nghe theo lời Lâm Dương"
"Không . . . không phải là anh muốn ly hôn đấy chứ?" Sắc mặt Huy Nam trở nên trắng bệch.
Văn Khánh để chân xuống, duỗi hai tay đặt lên vai Huy Nam: "Làm đàn ông tất nhiên phải lấy sự nghiệp làm đầu, sự nghiệp mới là quan trọng, những thứ khác đều chỉ là phụ thu. Huy Nam, tôi hiểu suy nghĩ của cậu, thân là anh trai, chắc chắn cậu không muốn nhìn thấy em gái mình ly hôn. Nhưng tôi yêu cô ấy, cũng yêu tiền bạc, hơn nữa tôi khá là có tình cảm với cô ấy, dáng người Lêẩn, gương mặt xinh, tôi nghĩ tôi và cô ấy sẽ có nhiều tiếng nói Lêng hơn! Cho nên, cậu đừng ngăn cản"
"Tại sao anh lại có thể như vậy" Huy Nam ra sức lắc đầu.
"Phiền cậu đừng trách mắng cô ấy! Đợi mấy ngày nữa giải quyết xong Lêyện, tôi sẽ giới thiệu cho cậu mấy cô gái xinh đẹp, cậu và Mun ly hôn lâu như vậy, cũng nên quen biêt vài cô gái đi, thành gia lập nghiệp mới đúng" Văn Khánh đứng lên, giống như một người anh trai vỗ vai Huy Nam: "Thôi, tôi phải đi đây, cậu ở chơi tiếp đi"
Nói xong, anh lấy ví rút mười tờ tiền màu đỏ, ném vào trong khay!
Lo lắng đứng ngồi không yên, Huy Nam cầm ly rượu lên, uống ừng ực một hơi.
***
"Nguyễn tổng, anh đang ở đâu? Em đang ở khách sạn XXX phòng 3707, anh có thể tới đây không?" Lâm Dương khóc lóc trong điện thoại hỏi.
"Em bình tĩnh đi, anh sẽ không khiến cho em hối hận" Văn Khánh ngồi trong chiếc xe màu trắng lái tới cổng chính biệt thự! Anh đã về tới nhà, nguyên tắc sẽ không lái xe ra ngoài.
"Chẳng lẽ anh không tin em, không tin tình cảm của em?"
".... Em nên biết rằng, tuy xung quanh anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng anh chưa bao giờ đụng vào phụ nữ có chồng. Nếu em thật sự muốn ở cùng anh, vậy trước mắt hãy giải quyết cuộc hôn nhân của mình đi" Dứt lời, anh ngáp một cái thật lớn! "Ừm ~ Buồn ngủ rồi!"
"Được, em sẽ lập tức ly hôn"
Văn Khánh vô cùng bối rối, chớp chớp mắt: "Nếu em ly hôn, chắc chắn em sẽ mất nhiều tài sản, em không muốn suy nghĩ lại sao? Tuyệt đối không được xúc động nhất thời"
"Không, em không xúc động nhất thời, những lời nói này đều là chân tình"
"Lâm Dương, em nghe cho kỹ, anh không muốn em ly hôn, hoặc làm bất cứ điều gì vì anh! Chúng ta tốt nhất chỉ nên làm bạn, là đối tác trên thương trường!" Anh dùng giọng nói nhẹ nhàng, thong thả nói với cô.
"Nhưng em muốn anh, không muốn vì cuộc hôn nhân này lại trở thành gánh nặng giữa hai chúng ta! Em nói rồi, tiền không quan trọng, chỉ cần được ở bên cạnh người đàn ông em yêu"
"Anh rất bay bướm, cho dù chúng ta ở Lêng, anh cũng sẽ không Lêng tình với em"
"Những Lêyện đó đều không quan trọng, Nguyễn tổng, anh đừng khuyên em, nếu như có một ngày anh không còn cần em nữa, em cũng sẽ không trách anh!" Nói xong, Lâm Dương liền cúp điện thoại.
Vừa ngắt điện thoại, tiếng Lêông lại vang lên lần nữa. Trên màn hình hiện lên tấm ảnh chân dung, anh liền nở nụ cười bí hiểm: "Alô, alô, địa chỉ của tôi là đường XX, biệt thự Úy Lam, vẫn chưa tìm thấy sao? Tôi đã tắm xong rồi!"
"Văn Khánh, anh đang nói Lêyện điện thoại với ai đấy? Ai muốn đến nhà riêng của anh?" Khởi My kiềm chế, tức giận nói.
"Ôi, thì ra là bà xã đại nhân? Không có ai đâu, em đừng suy nghĩ lung tung!" Văn Khánh lập tức trấn an.
"Anh lừa em, nhất định anh dẫn người khác về nhà, anh lại muốn làm Lêyện có lỗi với em sao?"
"Ài, cũng không có cách nào, ở một mình rất cô đơn! Đêm khuya quá dài, bên cạnh lại không có ai nằm cùng, điều này khiến anh ngủ không yên giấc" Văn Khánh buồn bã than thở.
"Nếu như anh dám làm Lêyện có lỗi với em, em .... em sẽ lập tức cắt đứt 'tiểu đệ' của anh" Khởi My phẫn nộ nói.
"Ha ha.... Vậy niềm hạnh phúc sau này của em thì sao? Có khi còn đau khổ hơn chết!" Văn Khánh cất giọng khẽ cười. "Em có thể học theo anh, tìm người khác" Khởi My trêu đùa đe dọa, cô biết anh đang cợt nhã mình. Nếu một người đàn ông thật sự muốn làm Lêyện xấu, làm sao để vợ mình biết? Một người đàn ông thông minh tuyệt đỉnh như anh ta, lại càng không thể!
"Trần Khởi My, anh cho em biết, nếu em dám làm như vậy, anh nhất định cắt đứt "tiểu đệ" của tên kia, nếu em không muốn trong thế kỷ hai mươi mốt này xuất hiện một đám thái giám, vậy em hãy an phận thủ thường cho anh" Văn Khánh không chút trêu đùa, nghiêm khắc nói.
Mặc dù khoảng cách địa lý giữa anh và cô là một nghìn tám vạn dặm, nhưng khí thế bá đạo và áp lực vô hình của anh vẫn có thể xuyên qua điện thoại, khiến cô cảm nhận một cách sâu sắc....
Cô khẽ rùng mình, cơ thể như rét run lên! Có một cảm giác xúc động trở nên bật cười!
Thái giám?
Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt, là một xã hội pháp chế nha!
".... Em không sợ, nếu anh dám cắt "tiểu đệ" của người ta, anh sẽ phạm tội, không bằng anh phải ngồi tù đó nha" Ngồi trên giường, Khởi My thẳng lưng ưỡn ngược, dáng vẻ không sợ câu đe dọa kia!
"Ngồi tù?"
"Đúng vậy! Đây là thời đại pháp chế, mọi việc đều phải tuân thủ, nghiêm chỉnh chấp hành theo pháp luật, phạm pháp sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật, trước mặt luật pháp mọi người đều ngang hàng, anh đừng hòng dọa em, Trần Khởi My em không sợ bị hù dọa đâu" Dứt lời, cô không kìm được sung sướng làm mặt quỷ với chiếc điện thoại
"Ha ha, xem ra trong mắt em, pháp luật vô cùng thần thánh!" Anh trêu chọc.
"Tất nhiên, bởi vì đối với bất kỳ ai, pháp luật đều có một sự uy hiếp nào đó" Cho dù người thất học hoặc thiếu kiến thức về pháp luật, đều có sự hiểu biết cơ bản. Nếu con người không bị giới hạn bởi luật pháp, vậy xã hội này đã sớm không còn công bằng?
"Nói Lêyện không nên tuyệt đối như vậy, trên thế giới này không có điều gì là tuyệt đối"
"Trên thế giới này không có điều gì là tuyệt đối? Văn Khánh, điều này là tuyệt đối, anh đã từng phạm pháp rồi sao? Pháp luật có thể trừng trị mọi tội ác, những lời này tuyệt đối không sai" Trong ánh mắt cô ánh lên sự kiên định.
Cho dù lúc này chỉ nghe thấy giọng nói, không nhìn thấy con người của cô, nhưng anh sao không tưởng tượng được vẻ mặt của cô hiện giờ? Không kìm được, anh phản bác quan điểm của cô, "Bà xã, cho anh hỏi một câu, nếu trong lòng mỗi người đều bị giới hạn bởi sự trừng trị của pháp luật, vậy trong những thập niên trước đây tại sao khắp nơi trên thế giới, các loại tội phạm vẫn cứ ùn ùn xuất hiện. Em có thể giải thích cho anh được không, là tại sao?"
Văn Khánh không nặng không nhẹ đặt câu hỏi khiến Khởi My cứng họng! "....." Há miệng không biết nói gì.
"Ha ha...." Anh bật cười.
"... Vì những kẻ phạm pháp đó là người không có đầu óc, người tài có tố chất cao sẽ không phạm pháp"
"Rốt cuộc em lại nói đến tố chất? Nếu thực sự con người hiểu được pháp luật, đầu óc sẽ rất rõ ràng, vậy căn bản không cần đến pháp luật để giới hạn hành động chỉ cần dựa vào đạo đức cũng đã có thể giới hạn được hành động của con người" Văn Khánh vui vẻ cười, lại một lần nữa bác bỏ ý kiến của cô
"...."
Một giây, hai giây, ba giây.....
Lần này Khởi My thật sự á khẩu, tất cả đều do xã hội bây giờ quá mức mục nát, khiến cô hoàn toàn không thể tìm được ví dụ thực tế.
"Ha ha...." Anh bật cười, gần đây công việc rất bận rộn, lâu rồi chưa tranh luận với miệng lưỡi sắc bén của cô.
Mỗi lần đấu đi đấu lại với cô, cảm giác đều rất vui vẻ!
Không nói lại người ta, Khởi My bắt đầu giở trò chơi xấu, "Em không biết đâu, tại sao anh không nhường em một chút? Em đang là phụ nữ có thai cơ mà, anh lúc nào cũng khiến em giận...."
Bị bà xã làm nũng, Văn Khánh làm gì còn lý trí tranh luận, chỉ có thể giống như kẻ ngốc, vỗ về nhận lỗi với vợ. Cô nói cái gì đều đúng, cho dù không đúng cũng thành đúng, cho dù cô nói mặt trăng mọc ban ngày, mặt trời mọc ban đêm anh cũng phụ họa nói theo, "Đúng, anh còn chụp được ảnh đó, sẽ lấy cho em xem" Nói dối xong bản thân cũng không phân biệt được thật giả!
Tất cả đều để giành được nụ cười của cô.
****
Lâm Dương thực sự muốn ly hôn với chồng. Một gia đình hào môn xảy ra Lêyện này tất nhiên sẽ khiến mọi người chú ý, nguyên nhân ly hôn rất nhanh bị giới truyền thông đào bới, các tờ báo tạp chí rối rít đưa tin. Chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ, ngay cả các ông các bà ngồi chơi mạt chược ở đầu đường cũng biết con gái gia đình hào môn họ Lâm muốn ly hôn chồng, nguyên nhân vì cô ta yêu một người đàn ông khác, thân phận người đàn ông này vẫn còn nằm trong vòng bí mật, nhưng có một số bài báo suy đoán, là một người trợ lý kiêm tài xế nhiều năm của cô ta, hay một người đại công tử hào môn người Malaysia, hoặc chính là tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn thị, Văn Khánh!
Văn Khánh thấy trên internet đăng tin tức, khó chịu nhíu mày, "Tại sao, không phải anh từng nói rằng đừng có lôi anh vào những Lêyện này? Bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng anh hạ lưu, đi phá hoại gia đình người khác?" Anh nặng nề dựa vào thành ghế, khó chịu nhìn người đối diện!
"Anh, em sai rồi, Lêyện này đúng là do em giải quyết không tốt, em đã cảnh cáo giới truyền thông, nếu như bọn họ còn dám viết bài linh tinh, em nhất định sẽ không bỏ qua cho họ" Lâm Dương hèn mọn nói, rất sợ Văn Khánh tức giận, không để ý đến mình!
Nhẹ nhàng đặt tay lên mặt bàn, anh nói lời thấm thía: "Lâm Dương, không phải tình cảm của vợ chồng em vẫn tốt lắm sao" Anh đã phái người đi điều tra, tất nhiên có một số Lêyện, nếu như cô ta cố tình che giấu, liệu ai có thể điều tra ra? Vấn đề này anh cần tự mình truy rõ.
Lâm Dương ngẩng đầu, nghiêm mặt nói. "Việc đã đến nước này, em không còn đường lui. Khánh, anh không cần phải áp lực, đây là Lêyện của em, không liên quan dến anh"
"Đến lúc đó, em không hối hận là được rồi" Văn Khánh khẽ nheo mắt, đã nói hết những gì cần nói, cho dù cô ta vô tội, thì Lêyện ly hôn này cũng đừng trách anh!
Lâm Dương nhũn người ra, đi tới sau lưng Văn Khánh, vòng tay ôm anh từ phía sau, "Không phải em từng nói với anh rồi sao? Chỉ cần anh cho em một cơ hội, anh không muốn ly hôn cũng không sao! Em có thể kiên nhẫn, để chứng minh tình yêu của mình, so với Trần Khởi My, em quyến rũ hơn nhiều"
"Ôi, Khởi My, không ngờ chồng của chị lại lên trang bìa tạp chí, nữ triệu phú ly hôn chồng vì anh ta" Một nữ Trầnng viên nửa trêu ghẹo nửa châm chọc, cầm tờ báo cợt nhã nói.
Khởi My nghiêng đầu, không hiểu cô ta đang nói gì. "Ngữ Sướng, em định Lêyển hướng sang mấy tòa soạn báo lá cải kia đấy chứ?"
Vẻ mặt cô ta lập tức trắng bệch, xấu hổ nói: "Ai mà muốn Lêyển hướng sang mấy tờ báo lá cải đó chứ?"
"Vậy em quan tâm đến mấy tin tức nhảm nhí đó làm gì? Chúng ta là những Trầnng viên Lêyên nghiệp, đừng đem mấy tin nhảm nhí đó biến thành tin tức, làm như vậy không chỉ biến mình thành thiếu Lêyên nghiệp, còn hạ thấp trình độ và đẳng cấp! Khiến rất nhiều người khác cùng phòng làm việc đều bị em làm liên lụy" Trời ạ, hiện giờ trong lòng cô không thoải mái, không còn hơi sức vòng vo với cô ta, liền đem tất cả những suy nghĩ trong lòng nói thẳng ra.
"Ha ha, thật buồn cười, là chồng chị lén lút đính hôn với tình nhân bên ngoài, tại sao lại nổi giận với tôi"
"Nhầm rồi, không phải là chồng tôi lén lút đính hôn với tình nhân bên ngoài, mà là chồng tôi quá xuất sắc, có quá nhiều người phụ nữ yêu thích! Cũng không còn cách nào khác, tóm lại trong Lêyện này không thể trách anh ấy" Khởi My thẳng thắn bác bỏ, lúc này điều cô không thích chính là nghe người khác nói xấu chồng mình! Nhất là trong tình huống này, cô càng không thể để người khác chửi bới anh ta!
Người phụ nữ kia không nói lại cô, chỉ có thể xoa mũi đi ra khỏi văn phòng.
Khởi My nghiêm mặt, rót một cốc nước ấm cho mình, ngồi xuống chiếc ghế khác bên cạnh bàn trà.
Hòa Minzy đi tới, vừa hay nghe thấy toàn bộ cuộc nói Lêyện, không kìm được cười cười với Khởi My: "Bây giờ cậu tin tưởng Jerry như vậy? Ái chà, người khác vừa nói xấu chồng mình có một câu, cậu đã không tiếc trở mặt với người ta?"
"Bây giờ tớ không còn tinh thần để chơi chữ với cô ta? Hơn nữa, tớ tin Văn Khánh, ít nhất cũng tin rằng anh ấy sẽ không bao giờ có quan hệ với người phụ nữ kia" Cô tức giận uống cạn ly nước, hừ, cả đám chó săn kia? Không biết cuộc sống của cô đang rất hạnh phúc hay sao, mà còn chạy đi viết bậy như vậy!
"Đúng, đúng, chỉ cần cậu tin tưởng Jerry, cho dù báo chí có viết thế nào cũng được, mặc kệ người khác nghĩ gì" Hòa Minzy vỗ vỗ vai Khởi My, nhếch miệng cười nói. Vừa rồi Văn Khánh đã giao nhiệm vụ cho cô, nhất định phải chăm sóc tốt cho Khởi My!
Cũng khó trách tại sao Văn Khánh không giao Lêyện này cho cảnh sát điều tra, hiện giờ hiệu suất xử lý công việc của cảnh sát cực kỳ kém, một vụ án đến mấy năm không tìm được manh mối, một khi tìm được manh mối, sẽ lập tức bất dây động rừng.
Hiện giờ địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, việc quan tọng nhất là phải tìm được bằng chứng xác thực. Nếu không, sau này Khởi My sẽ càng nguy hiểm hơn, kẻ địch lại không kiêng dè!
***
Lâm Dương thu thập các bằng chứng chừng minh chồng mình trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, bắt đầu thương lượng cùng anh ta!
Lê Mặc - chồng Lâm Dương nhìn lướt qua những bức ảnh trên bàn trà, bật cười châm chọc: "Những bằng chứng này có thể nói lên cái gì? Chỉ chứng minh được tôi chụp ảnh cùng một số người phụ nữ khác, ngoài ra không thể chứng mình được điều gì"
"Những bức ảnh này chứng minh được anh không Lêng thủy với tôi, tôi hoàn toàn có thể dựa vào chúng để khiến toàn án đưa ra quyết định, hơn nữa anh cũng không được phân chia tài sản" Lâm Dương nhướng mày đắc ý, khiến người ta cảm giác trong Lêyện thương lượng này cô không thua kém bất cứ một người đàn ông nào!
Thật ra cuộc hôn nhân này của cô sớm muộn gì cũng sẽ có ngày kết thúc, chỉ là cô không muốn bị phân chia tài sản với anh ta. Nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi, Văn Khánh thích cô, cô đã có cơ hội làm người phụ nữ của Văn Khánh, cho dù không phải là vai trò của người vợ, chỉ là một tình nhân!
"Ha ha, cô nói tôi có nhân tình? Vậy còn cô, cô thì không có sao?" Lê Mặc không phục nói.
"Vậy anh có thể đưa ra chứng cớ thuyết phục" Đối với Lêyện này cô vô cùng chắc chắn. Đúng là cô từng có nhiều người đàn ông khác, nhưng từ trước tới giờ cô vô cùng cẩn thận, tình nhân của cô đều ở Đại Lục, Pháp, Hàn Quốc, nhưng tuyệt đối không ở trong nước.
Lê Mặc tức giận trừng mắt nhìn cô, bàn tay xiết chặt thành nắm đấm. "Tóm lại, nếu cô muốn tôi ly hôn thì phải chia một nửa tài sản cho tôi, nếu không tôi sẽ không đồng ý"
Lâm Dương châm một điếu thuốc lá dành cho nữ, sau đó hút vài hơi, tao nhã phả ra khói thuốc, trong không khí đột nhiên xuất hiện một làn mây mù: "Lê Mặc, anh nghe kỹ cho tôi, không phải là tôi không cho anh tiền. Một trăm ngàn, nếu anh ly hôn tôi lập tức viết chi phiếu cho anh! Nếu như anh không đồng ý, chúng ta sẽ cùng ra tòa, đến khi đó, để tòa phán xét, nói không chừng, một trăm ngàn anh cũng không có"
"Cô đừng tưởng tôi là thằng ngốc, tiền trong nhà đâu chỉ có một trăm ngàn? Một triệu, nếu không tôi không đồng ý ly hôn" Lê Mặc như sư tử miệng rộng nói.
"Anh điên rồi? Đó là tiền của công ty, không phải tiền của tôi! Được, nếu đã như vậy, chúng ta gặp nhau trên tòa" Dứt lời, cô vứt điếu thuốc lá xuống đất, nhấc chân rời đi!
"Đợi đã, một triệu cũng không có gì nhiều, cô không muốn sống cùng người trong lòng của cô sao? Chỉ cần em cho tôi tiền, đủ tiền, tôi lập tức ra đi" Lê Mặc kéo cánh tay Lâm Dương, cò kè mặc cả!
"Không bao giờ" Anh ta đã chịu thua, cô càng phải kiên trì! Nếu bây giờ cô rời đi, anh ta nhất định sẽ tới tìm cô. Cô hiểu rất rõ người chồng này, thực ra cô nghĩ sẽ cho anh ta ba trăm ngàn, nhưng nếu vừa mở miệng đã cho anh ta nhiều như vậy, chắc chắn anh ta sẽ muốn nhiều hơn!
Lâm Dương bỏ mặc anh ra cò kè bên cạnh, đi thẳng ra cửa!
"Thứ đàn bà đê tiện, cô đi chết đi" Lê Mặc cầm bình hoa cổ, ném mạnh về phía trước....
Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, những mảnh sứ màu trắng bắn tung tóe trên mặt đất.
"Khốn kiếp, tôi cưới cô từ năm hai mươi ba tuổi, cuối cùng lại bị cô vứt bỏ giống như vứt rác? Đừng mơ tưởng!" Giơ chân lên, dùng hết sức đá mạnh vào ghế sofa.
"Reng.... reng....." Tiếng Lêông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cú đá kia khiến anh đau đến nhe răng trợn mắt, nhận điện thoại: "Alô, tìm con đàn bà dâm phụ chết tiệt kia sao, vậy thì điện vào di động của cô ta ấy"
"Tôi tìm anh, Lê Mặc"
"Tìm tôi" Nét mặt Lê Mặc trở nên nghiêm túc, rời khỏi thành ghế sofa, ngồi thẳng lưng. Không biết nghe được điều gì, sự tức giận của anh ta từ từ được thay bằng một nụ cười đểu, hai mắt sáng lên!
Văn Khánh cầm gạt tàn chỗ Lâm Dương vừa ngồi, đặt trước mắt từ từ xoay tròn, trong lòng cảm thấy nghi ngờ. Quan sát lâu như vậy, anh phát hiện Lâm Dương thích hút ba loại thuốc lá. Ba loại này được hút xen kẽ, vô cùng có quy luật!
Nhưng ba loại này, đều tìm thấy được đầu thuốc trong gara của anh....
Cốc cốc cốc.....
Sau ba tiếng gõ cửa, Lưu Lập đẩy cửa vào, sải bước đến bên cạnh Văn Khánh, ghé sát tai anh nhỏ giọng thì thầm!
Văn Khánh nghe xong, hai mắt càng lúc càng mê muội, nhưng trong sự mê muội đó lại vô cùng tỉnh táo, gạt tàn thuốc trong tay rơi xuống sàn nhà.....
***
"Người phụ nữ kia thật đáng ghét, tại sao lại quấn lấy anh? Em thật sự muốn bay về cạnh anh, để nhìn rõ mặt mũi cô ta" Khởi My tức giận nói, thứ yêu thích của mình bị dòm ngó, lớn miệng tranh giành, ai có thể không tức giận?
"Ngoan, không được trở về, bây giờ em ngồi xe lửa anh rất lo, máy bay lại không thể đi. Em cứ yên tâm ở lại bên đó" Văn Khánh vội vàng phản đối, bây giờ cô trở lại, không chừng sẽ gặp nguy hiểm!
"Vậy....em không ở bên cạnh anh, họ đều cho rằng có Lêyện gì xảy ra thì sao?" Cô cần phải cho mọi người biết quyền sở hữu của bản thân, đó mới quan trọng.
"Ha ha, bà xã yên tâm, hãy đem toàn bộ tinh thần và sức lực để chăm sóc con gái trong bụng, được không?"
Khởi My vuốt ve chiếc bụng còn bằng phẳng của mình, hạnh phúc nói: "Làm sao anh biết là con gái? Nếu là con trai thì sao?"
"Anh cảm nhận được, chắc chắn đó là con gái! Chỉ một đứa con là đủ, sẽ là một nàng công chúa xinh đẹp như em" Anh giống như nhìn thấy hình ảnh con gái mình, nụ cười trên mặt kéo tới mang tai, chỉ có thể dùng từ rực rỡ để hình dung!
"Giống em? em xinh đẹp sao?"
"Tất nhiên, nếu không tại sao anh lại bị em mê hoặc?" Những lời này giống như những giọt mật ong, ngọt ngào vô cùng.
Khởi My không ngừng cười duyên, như một thiếu nữ mười sáu tuổi đối diện với lời khen của người khác phái, "Anh gạt ai chứ, nhưng mà, em cảm giác đứa trẻ này sẽ là con trai"
"Không, không... cảm giác của em không đúng,chuyện này anh rõ nhất" Văn Khánh vội vàng bác bỏ lời cô, kiên trì quan điểm của mình!
"Hứ, đứa trẻ là ở trong bụng em, tất nhiên em sẽ cảm nhận rõ ràng hơn"
"Nhưng em đừng quên, ai là người gieo hạt, so với em đương nhiên anh hiểu rõ nhất" Anh lại bác bỏ quan điểm của cô, lời nói kiên định tràn đầy sức mạnh!
"Anh biết mới lạ" Khởi My nhỏ giọng nói. "Dù thế nào em cũng nghĩ đây nhất định là con trai" Mỗi lần tưởng tượng về hình dáng đứa trẻ, trong đầu cô đều hiện lêb bé trai mập mạp, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ là con gái.
"Được rồi, được rồi. Cho dù là trai hay gái thì em cũng phải chăm sóc thật tốt cho anh, đây chính là nhiệm vụ của em, biết không?"
"Biểt rồi, biết rồi, cục cưng ở trong bụng em, anh yên tâm đi" Khởi My nói những lời bảo đảm với người ở đầu dây bên kia.
Cúp điện thoại với gương mặt hạnh phúc, cô đi vào trong phòng nước, liền bắt gặp Diêu Hân và Ngữ Sướng đang trò Lêyện, một xướng một phụ họa nói....
"Ôi, cô đã đọc thông tin về chủ nhiệm chương trình tin quốc tế chưa? Thoạt nhìn Cố Gia thật sự là một người đàn ông tốt, hơn nữa anh ta và vợ còn được mọi người công nhận là cặp vợ chồng kiểu mẫu. Nhưng tại sao anh ta có thể thích một cô gái như vậy nhỉ? Cũng chỉ vì cô ta mà ly hôn với vợ, phải biết rằng vợ anh ta nổi tiếng xinh đẹp hiền lành" Diêu Hân kinh ngạc nói, dáng vẻ không tài nào hiểu.
À, Lêyện chủ nhiệm chương trình tin tức quốc tế ngoại tình sao? Chính là người trước sau như một khiêm tốn cẩn thận lại là một người chủ nhiệm tài năng. Khởi My vừa thầm giật mình, vừa đi về phía lối ra! Đúng như lời Diêu Hân nói, người chủ nhiệm kia khiến cho nhiều người không thể tin nổi, không ngờ anh ta lại làm ra Lêyện này!
Ngữ Sướng liếc mắt nhìn thấy Khởi My, nói đông nói tây. "Loại Lêyện này, không thể nhìn người mà biết lòng được, cũng như nước biển không thể đo lường! Càng là những người tài năng, thì càng dễ dàng gây ra Lêyện hơn. Trước đó cũng đã có một số bài báo đăng tải, có điều mọi người không tin, ngay cả vợ anh ta cũng vậy"
"Không có lửa làm sao có khói, ôi, sau này tôi phải chọn bạn trai thật cẩn thận" Diêu Hân nói.
"Những Lêyện thế này, người phụ nữ phải giám sát chồng chặt chẽ. Khi được người khác nhắc nhở phải biết ơn, đừng coi người ta thành người châm ngòi ly gián. Đợi đến khi người chồng ngả bài, người vợ mới tin đó là sự thật! Giống như vợ của chủ nhiệm vậy, ha ha...."
Khởi My trở lại chỗ ngồi, trong đầu vẫn đang suy nghĩ đến Lêyện ngoại tình của vị chủ nhiệm chương trình tin tức quốc tế, vậy.... hiện giờ vợ của anh ta nhất định rất đáng thương?
Đúng lúc này, điện thoại Khởi My bỗng nhiên vang lên!
Giờ này ai còn gọi điện thoại?
Là một số điện thoại lạ hoắc!
"Xin chào, xin hỏi là ai?" Cô khách sáo hỏi.
"Cô là Trần Khởi My phải không?"
"Vâng" Khởi My nhíu mày. Giọng nói này rất trẻ, có chút ngông cuồng khiến cho người ta không thể thoải mái
"Tôi là chồng của Lâm Dương, chắc cô Trần không biết Lâm Dương là ai?" Phút chốc Khởi My liền trở nên căng thẳng, chồng của Lâm Dương tại sao lại gọi điện thoại cho cô? "Tôi nghĩ chúng ta không có Lêyện gì để nói với nhau. Thật xin lỗi...."
"Ha ha...." Anh ta cất giọng cười rất khó nghe, trong tiếng cười vang lên giọng nói thô tục: "Chồng cô và vợ tôi ngoại tình với nhau..."
"Im ngay, tôi không muốn nghe Lêyện này, tôi không tin" Bàn tay đặt trên bàn, xiết chặt thành nắm đấm!
"Cô cho rằng tôi đang lừa cô, hay là cô đang tự lừa chính bản thân mình? Nói cho cô biết, đây là sự thật, tôi gọi điện thoại cho cô hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ là tôi không muốn ly hôn, xin cô hãy quản chồng mình thật tốt...."
Khởi My tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng xung quanh đều là đồng nghiệp, cô không thể hét lên như vậy!
Sau khi Lê Mặc nói với cô mấy câu, liền cúp điện thoại!
Một cảm giác sợ hãi chưa từng có dâng lên trong lòng Khởi My, nếu như nói trước đây cô không tin, vậy hiện giờ cô đã trở nên nghi ngờ! Đột nhiên, cô từ trên ghế đứng lên, đi ra khỏi phòng làm việc....
Không được, cô nhất định phải hỏi rõ ràng, nhất định phải tìm người phụ nữ có tên Lâm Dương!
"Muộn thế này, cậu còn tới đây làm gì?" Văn Khánh từ trên cầu thang đi xuống, đứng đối diện với người ở trong đại sảnh.
Anh vừa mới tắm xong, đầu tóc ướt nhẹp, không kềm chế được vuốt vuốt mái tóc còn ướt. Chiếc áo choàng tắm màu lam to lớn ôm lấy vóc người cao to của anh, đồng thời khiến anh toát lên vẻ đẹp cuồng dã, cả người phát ra khí thế cường hãn, bất luận kẻ nào cũng chỉ có phần ngưỡng mộ.
Huy Nam di chuyển tầm mắt, nhìn về nơi khác, nhắc nhở. "Khánh, sức khỏe anh vốn chưa ổn định, tốt nhất không nên chạm nhiều vào nước!"
"Không chạm vào nước? Như vậy còn khó chịu hơn!" Sau khi nói xong, anh đút tay vào trong túi áo ngủ, ngồi lên ghế sa lon. Ánh mắt thâm thúy dừng lại trên người Huy Nam, có ý thăm dò!
"Hôm nay em đến để kiểm tra sức khỏe cho anh!" Trong nháy mắt, Huy Nam đột nhiên đứng lên, đi về phía người ngồi trên ghế. "Trở về phòng đi để em kiểm tra!"
"Tôi cảm thấy mình rất khỏe, không đến nỗi cần phải kiểm tra —— xem ra, uổng công để cậu tới đây!!" Văn Khánh nâng lên khóe miệng, trêu ghẹo nói!
"Tại sao lại không kiểm tra? Khánh, anh phải chú ý tới sức khỏe của mình. Còn nữa... em có vài chuyện muốn nói với anh!" Huy Nam đẩy đẩy cái kính trên mũi, nói chuyện rất nhanh, có phần kích động, kích động đến khuôn mặt đỏ rần.
"Là gì?" Văn Khánh khẽ nhíu đuôi mày, nhàn nhạt nhắc nhở thái độ của hắn!
Huy Nam hít sâu một hơi, cuối cùng nhỏ giọng. "Coi như anh nể tình em, đừng giao du với em gái của em nữa, có được không?"
"Ha ha —— nhìn cậu kích động thế kia, có phải cậu định dùng quyền với tôi?!" Người ngồi ở ghế sa lon giương mắt nhìn lên, chế nhạo cười nói!
Bị người khác nhìn ra được tâm tư trong lòng, gương mặt của hắn càng đỏ hơn, thậm chí trên trán lấm tấm mồ hôi. "Em . . . em không có!"
"Lau mồ hôi đi, cậu nóng lắm sao?" Văn Khánh tiếp tục chú ý điệu bộ của hắn.
"Không, không có!" Ánh mắt hắn di chuyển tầm nhìn, tựa hồ đang nhìn dưới sàn.
"Hay là, cậu đang khẩn trương?"
"Không có. . . . . . không phải...!"
Văn Khánh cẩn thận theo dõi hắn, ánh mắt sâu lắng tràn đầy nghiên cứu. "Vậy là thế nào? Tại sao tay cậu dường như phát run?"
"Không có, nếu như thân thể của anh không có biểu hiện gì, vậy em xin phép về trước đây, hôm nào anh đến bệnh viện một chuyến, em sẽ kiểm tra tổng quát cho anh!" Lúc nói chuyện, đồng thời móc chìa khóa xe trong túi quần ra!
Cạch ——
Một hộp thuốc màu trắng chợt rớt ra bên ngoài!
Văn Khánh nhanh mắt nhìn theo, nghi ngờ hỏi: "Huy Nam, cậu cũng hút thuốc sao?"
Nhìn thấy ánh mắt thăm hỏi đầy ý tò mò của Văn Khánh, hắn mới ngồi xổm người xuống nhặt lên. "À, gần đây công việc bận rộn, thỉnh thoảng em cũng giải khuây bằng thứ này!"
Từ trên ghế salon đứng lên, anh chợt chìa tay ra hỏi. "Nhãn hiệu gì thế? Tôi hình như chưa từng thấy qua!"
"A, giá cả rẻ thôi ạ, mùi vị cũng xoàng xĩnh, chẳng qua giải tỏa bớt căng thẳng!"
"Vậy sao? Nhưng tôi lại cảm thấy bao thuốc lá kia trông rất tinh tế, không giống loại rẻ tiền chút nào, cho tôi hút thử, được không?!"
"Khánh, loại thuốc này quả thật không hợp với anh! Thôi, anh nghỉ ngơi sớm đi, em về đây!" Nói xong, Huy Nam gật đầu một cái, xoay người đi về phía cửa chính!
Văn Khánh cũng gật đầu đáp lại, đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn ——
**********************************
Mười giờ khuya, toàn thân Khởi My phát run đi ra khỏi khu nhà Lâm Dương. Khốn kiếp, mình gặp qua không biết là bao nhiêu phụ nữ rồi, nhưng không ngờ lại còn có dạng phụ nữ không biết xấu hổ như cô ta. Nếu như cô ta thật sự cần tiền và địa vị của Văn Khánh thì cũng không có chuyện gì khó hiểu, đằng này cô ta không cần những thứ đó, không cần danh phận, thậm chí cũng không cần Văn Khánh yêu, chỉ cần có thể để cho cô ta ở bên cạnh Văn Khánh, là cô ta cam lòng được rồi!
Loại phụ nữ này, còn dám bỏ cả hôn nhân của mình, chỉ vì muốn thỏa mãn nhu cầu cá nhân?
Trong đầu suy nghĩ mông lung khiến Khởi My đụng mạnh vào cánh cửa phía trước. "A, xin lỗi!" Bởi vì sự lỗ mãng của mình, cô vội vàng nói lời xin lỗi đối phương.
Trời bây giờ rất tối, cô cũng không nhìn rõ mặt, chỉ biết người bị mình đụng phải là một cô gái!
"Không sao!" Cô gái hạ thấp giọng nói, sau đó đi vào cửa chính khu nhà!
Khởi My giơ tay lên gãi gãi đỉnh đầu, giọng nói này thật kỳ lạ, khiến cho người nghe nổi hết da gà!
Cô đi bộ trong đêm, không biết phải đi nơi nào? "Trở về biệt thự Úy Lam sao? À, không, dĩ nhiên không được, mình làm sao có thể trở về đó!" Tự hỏi tự đáp cô cũng không chú ý tới sau lưng mình đang có một bóng người theo dõi, hơn nữa khoảng cách này ngày một càng gần!
Bóng đen từ sau lưng chợt lấy tay che miệng Khởi My, một tay bế thốc cô lên!
Tiếng kêu gào thất thanh trong đêm tối căn bản không có người nghe thấy!
*****************************
"Lâm Trần tổng còn chưa tới sao?" Thanh âm có chút không vui hỏi người trợ lý.
"Đã gọi điện thoại, nhưng không có ai nghe máy!"
Văn Khánh theo bản năng nhướng mày nhìn đống văn kiện ở trên mặt bàn, sau đó lướt sang các vị cổ đông. "Thôi, không cần phải chờ Lâm Trần tổng nữa, chúng ta bắt đầu hội nghị. Việc phát triển thêm ngành du lịch bên Âu Mĩ, mọi người có còn ý tưởng nào tốt hơn không ——"
Rất nhanh sau đó, mọi người liền đề cập đến vấn đề công việc, thân là tổng giám đốc, Văn Khánh nghiêm túc lắng nghe các vị cổ đông góp ý!
Hội nghị đang đến cao trào chuẩn bị kết thúc, thư ký chợt gõ cửa đi vào, vẻ mặt hốt hoảng cùng trợ lý Lưu nói chuyện gì đó!
Sắc mặt của trợ lý Lưu nháy mắt cũng trở nên căng thẳng, ngạc nhiên, không dám tin, đi thẳng về phía trên, dùng thanh âm nhỏ nhất nói: "Tổng giám đốc, bên ngoài có một vài viên cảnh sát, tới đây yêu cầu ngài hiệp trợ điều tra!"
Văn Khánh bèn ngẩng đầu lên, cau mày hỏi thăm trợ lý!
Trợ lý Lưu khẽ cụp mắt, nói ra một tin tức khiếp sợ. "Lâm Trần tổng, tối hôm qua chết ở trong nhà, nghe nói bị người ta giết!"
Văn Khánh kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng chỉ là trong nháy mắt, anh nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh, đem hội nghị giao cho Tổng Kinh Lý chủ trì, sau đó đứng dậy đi ra phòng họp, trợ lý Lưu theo sát phía sau!
Văn Khánh mới vừa xuất hiện, ba gã cảnh sát liền tiến lên nghênh đón! "Xin chào, chúng tôi là cảnh sát——" Anh liếc nhìn bọn họ, lướt qua đi tới phía trước!
Trợ lý Lưu kịp thời theo chân chặn cảnh sát lại, lạnh mặt nói: "Các người muốn biết cái gì? Có thể hỏi luật sư riêng của Nguyễn tiên sinh!"
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------nay mình đăng 10 chap nha tại đag lộn xộn việc hx mai mình đăng thêm nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro