Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 271-275

"Nhung nhỏ, Nhung, Phi Nhung!"


Phạm An Hạ liên tục hô gọi tên em gái, đột nhiên ngồi bật dậy trên giường.


"Hạ, Hạ, làm sao vậy?" Nam Long nằm bên cạnh An Hạ, bị cô làm cho tỉnh giấc, hơi mơ màng ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng hỏi.


An Hạ nhìn Nam Long, biết rằng bản thân vừa trải qua một giấc mơ, bây giờ mới âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, vươn tay chủ động ôm lấy người yêu, vùi mặt vào ngực anh, nhỏ giọng nói: "Không có gì đâu, em gặp ác mộng thôi."


Nam Long cũng choàng qua ôm lại An Hạ, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, tay dịu dàng vỗ về sau lưng cô: "Ngủ đi, đừng sợ, có anh đây rồi."


An Hạ không nói gì, tăng thêm lực ôm thắt lưng anh.


Đêm tối, lại một lần nữa rơi vào im lặng, An Hạ cảm giác được nhịp thở của người đàn ông bên cạnh trở nên nhịp nhàng đều đặn, cô biết anh đã lần nữa chìm vào giấc ngủ, nhưng cô lại có chút khó khăn không thể ngủ lại.


An Hạ mở to mắt, nhìn Trình Dạng đang nhắm mắt ngủ say, sau đó lặng lẽ nhấc tay anh ra khỏi người mình đặt sang một bên, xốc chăn lên, xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.


An Hạ đi tới phòng bếp, lấy một lon bia lạnh trong tủ, mở nắp, uống một ngụm, sau đó đi đến ban công, nhìn màn đêm tĩnh lặng, mọi thứ đều chìm trong tăm tối, lại nhớ tới cơn ác mộng mình vừa mơ thấy.


Ở trong mơ, Phi Nhung biết chị đã làm chuyện sai trái, dùng ánh mắt ngập lửa nhìn về phía chị, nói rằng chị đã hủy hoại hạnh phúc cả đời của cô ấy. Sau đó, Phi Nhung còn vừa khóc vừa nói rằng, với cô ấy chị luôn là người tuyệt vời nhất trên thế giới này, vậy mà tại sao chị lại có thể đối xử như vậy với cô ấy?


Sự chỉ trích ấy, tức giận ấy, đay nghiến ấy, khiến cho An Hạ dù trong mơ cũng không nhận thức được, giấc mơ quá đỗi chân thật.


An Hạ không nhịn được nắm chặt lon bia, cảm giác lành lạnh của lon bia khiến cho tâm trạng bất an của chị bình tĩnh hơn một chút.


Từ nhỏ, An Hạ, Gia Mộc và Phi Nhung cùng nhau lớn lên, ba người như hình với bóng, dường như không bao giờ có gì gọi là bí mật cả, nhưng mà có một việc, Phi Nhung biết, nhưng Hứa Gia Mộc lại không biết.


Trước khi tốt nghiệp đại học, cô vẫn là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, cuộc sống giàu sang, có rất nhiều bạn trai vây quanh, trong số những người bạn trai đó, có người là vì cảm xúc nhất thời, có người là vì cảm thấy thú vị muốn chinh phục, cũng có người vì nhàm chán nên đồng ý, nhưng mà, như vậy cũng không có nghĩa là trái tim cô đã bị lay động.


Một lần gần tới tốt nghiệp, cô qua lại với người chủ quản của một đài truyền hình, người đàn ông ấy cao lớn, tuấn tú, giọng nói lãnh đạm, cho cô cảm giác khao khát chinh phục. Tuy nhiên, điều thực sự cuốn hút cô nhất chính là, người đàn ông đó rất cao ngạo, lạnh lùng, có chút giống với...Nguyễn Mạnh Quỳnh.


Lúc đó cô cũng giống như bây giờ, tuy không cam lòng, nhưng lại không muốn ôm hi vọng với Mạnh Quỳnh. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, chính là yêu người đàn ông kia, có lẽ sẽ biết được cảm giác khi ở bên cạnh Mạnh Quỳnh.


Nói ngắn gọn lại, cuối cùng cô cũng có chút rung động, muốn kết hôn với anh ta, nhưng mà, mỗi lần nhắc chuyện này với ba mẹ cô, họ luôn quyết liệt phản đối, hơn nữa còn nói với cô rằng, cô phải gả cho Trịnh Gia Mộc.


Thời điểm đó, cô mới biết, thì ra Phạm gia với Trịnh gia đã có hôn ước.


Sản nghiệp của Trịnh gia rất lớn, Gia Mộc là con một, xem như là một người chồng tốt khó gặp.


Tuy rằng ba mẹ đối xử rất tốt với Phi Nhung, nhưng động tới chuyện tốt này, vẫn phải nghĩ đến con gái của mình trước tiên.


Tất cả cha mẹ, ai cũng nghĩ rằng quyết định của mình là tốt cho con cái, An Hạ đã từng cố thuyết phục ba mẹ của mình, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là thất bại, và dĩ nhiên cô và người đàn ông kia cũng phải chia tay.


An Hạ vẫn luôn xem Gia Mộc là bạn thân của mình, không có một chút tình cảm yêu đương nào với anh, nhưng cô lại không thể chống lại ba mẹ mình, vậy nên vô cùng lo lắng chuyện mình sẽ bị ép gả cho Gia Mộc.


An Hạ luôn cảm thấy vấn đề này vô cùng đau đầu và phức tạp, thậm chí cô còn nghĩ tới việc ra nước ngoài du học, dùng phương pháp học hơn mười năm cũng không quay lại để trốn tránh đám cưới. Nhưng một lần nọ, trong lúc cô vô tình ở trong nhà, lại nghe trộm được một đoạn đối thoại.


Hôm đó là một buổi chiều ngày đầu hè, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ rất rõ, ngày hôm đó thời tiết đẹp vô cùng, trời xanh mây trắng, gió nhẹ mây thưa.


Hôm đó, An Hạ vừa đi chơi về, người giúp việc đang dọn dẹp phòng cho cô, mà cô lại cần đi vệ sinh gấp nên đành vào phòng Phi Nhung mượn tạm nhà vệ sinh. Trong lúc buồn chán, thế nào lại lấy ra một cây bút ghi âm mới được tặng nghịch một chút, đang định mở miệng nói mấy câu để thu vào, kết quả lại nghe được tiếng mở cửa ở phòng ngoài, sau đó là giọng nói của Phi Nhung truyền tới: "Anh Gia Mộc, em cần anh giúp em một chuyện, nhưng mà anh nhất định phải giữ bí mật cho em."


Con người trời sinh đều có tính hiếu kỳ, lúc cô nghe được câu nói kia, nhất thời liền quên mất chuyện mình đang định làm, trái lại đứng lên từ bồn cầu, dán tai vào của nhà vệ sinh, nghe trộm. Sau đó cô theo cuộc đối thoại của Phi Nhung cùng Gia Mộc mà biết, lần này Phi Nhung tìm Gia Mộc tới đây, là để giúp em ấy xem xét một bức thư tình.


Nội dung trong bức thư tình kia, quả thật được viết rất tốt, từng câu từng chữ chan chứa tình cảm nồng nàn.


Gia Mộc nghe Phi Nhung đọc xong thư tình, vô cùng nghiêm túc nhận xét, góp ý những chỗ anh cảm thấy cần sửa.


Phi Nhung cũng ngoan ngoãn tiếp thu ý kiến của Gia Mộc, vui vẻ cám ơn anh, còn hào phóng thực hiện lời hứa lúc ban đầu khi tìm Gia Mộc xem xét thư tình, mời Gia Mộc đi ăn kem ly, vì vậy cả hai rất nhanh liền rời khỏi phòng ngủ.


Cho đến lúc bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh lại, An Hạ mới phục hồi tinh thần, trong đầu vừa suy nghĩ xem người Phi Nhung thích rốt cuộc là ai, vừa mở cửa trở về phòng ngủ của mình, đợi đến khi cô hoàn toàn thoát khỏi sự tò mò mới phát hiện chiếc bút trong tay mình vẫn nằm ở trạng thái ghi âm. Lúc cô chuẩn bị tắt trạng thái ghi âm đi, trong đầu lại bất chợt hiện lên một ý tưởng, cô do dự một lát, liền lưu đoạn ghi âm kia lại, sau đó mở lại một lần, lúc đang nghe đến đoạn đối thoại của Phi Nhung và Gia Mộc, trong đầu nảy lên một suy nghĩ.


Cô lập tức chạy đến trước bàn, mở máy tính của mình ra, chép đoạn ghi âm kia vào, đem những nội dung không cần thiết cắt đi, chỉ giữ lại một đoạn nội dung mà bản thân cảm thấy quan trọng, sau đó chép lại vào trong cây bút ghi âm rồi chạy vội đến nhà họ Trịnh.
(Không cần thiết của chị đảo lộn 1 gđ nha chị :)))))))) sao chị kỳ dzậy?)


Cô biết, Gia Mộc và Phi Nhung đã đi ăn kem, nhưng vẫn giả vờ như không biết, nói với quản gia nhà họ Trịnh rằng muốn tìm Gia Mộc, cuối cùng biết được Gia Mộc không có ở nhà, liền đi tới trước mặt Hồ Như Sơ, nói muốn cho bà nghe một ca khúc mà mình mới thu âm.


Hồ Như Sơ tất nhiên sẽ đồng ý, chẳng qua là khi cô vừa bấm nút mở bút ghi âm, thứ phát ra lại không phải là bài hát, mà là đoạn ghi âm bị mình động tay động chân kia.


Sau đó cô lại giả vờ làm ra bộ dạng hoảng hốt, tắt cây bút đi, nhưng Hồ Như Sơ đã nghe được một phân của cuộc đối thoại, yêu cầu cô phát toàn bộ.


Cô duy trì vẻ mặt lo lắng, ngồi bên cạnh bà, đợi đến khi máy ghi âm phát xong cuộc đối thoại, cô mới cẩn thận nói với Hồ Như Sơ: "Bác Trịnh, xin bác đừng để cho Gia Mộc và Nhung nhỏ biết, bác biết chuyện bọn họ yêu nhau không? Bọn họ đã nói với cháu, bảo cháu phải giữ bí mật."
(Như này thì iem 3 đầu 6 tay hay 100 cái miệng cũng không bênh chị dc :))))))))))) )


-


Nghĩ lại đến đây, An Hạ liền giơ tay lên, uống một hơi cạn lon bia trong tay.


Khi ấy, ai cũng không thể thay đổi cuộc hôn nhân sắp đặt của An Hạ và Gia Mộc. Vậy nên vì chuyện riêng của bản thân, không thể làm gì khác hơn là bán đứng hạnh phúc cả đời của em gái mình - Phạm Phi Nhung.


Cô biết Hồ Như Sơ yêu con trai mình như mạng sống, nên mới cố ý diễn kịch cho bà xem, khiến bà cho rằng con trai của mình cùng Phi Nhung thật lòng yêu nhau.


Ưóc chừng qua hai tuần lễ sau, cô vô ý nghe lén được cha mẹ mình nói chuyện phiếm, biết được Hồ Như Sơ nhìn trúng Phi Nhung là con dâu, chứ không phải An Hạ.


Trong thời khắc ấy, cô biết, nguyện vọng của mình đã thành hiện thực.


Nhưng mà, sau khi cô được toại nguyện, đáy lòng lại trở nên vô cùng bất an, ban đêm thường nằm mơ thấy ánh mắt oán hận của Phi Nhung, có thể là vì muốn bù đắp sai lầm của bản thân, cũng có thể là vì muốn để cho lòng mình bớt ân hận hơn một chút, cho nên từ lúc ấy về sau, cô luôn dốc sức mà đối tốt với Phi Nhung.


Cho đến buổi chiều hôm trước, cô biết được Phi Nhung đã kết hôn với Gia Mộc, mà vẫn dây dưa với Mạnh Quỳnh.


Sau đó, cô liền đem chiếc bút ghi âm năm đó luôn mang bên người, lặng lẽ đặt trên xe Mạnh Quỳnh.


Nguyên nhân cô làm vậy rất đơn giản, chính là vì để cho Mạnh Quỳnh biết, Phi Nhung cùng Gia Mộc là thật lòng yêu nhau, bất kể anh có yêu Phi Nhung nhiều đến đâu, có quan tâm Phi Nhung đến nhường nào cũng nhất định không thể có kết quả tốt đẹp gì, vậy nên muốn anh buộc phải vứt bỏ tình cảm oan trái này.



Bởi vì cô không thể trơ mắt nhì Phi Nhung và Mạnh Quỳnh làm chuyện sai trái như vậy sau lưng Gia Mộc, nếu lỡ một ngày khi mọi chuyện bại lộ, chắc chắn chỉ có Phi Nhung là người bị chỉ trích, nhục mạ!


5 năm trước, cô làm một chuyện sai lầm, đã có lỗi với Phi Nhung một lần.
(Giờ làm lần 2 cho chẵn hả chị :))))))) sao chị kỳ dzậy? Thân chủ giáng thẳng 1 cú tát vào mặt luật sư biện hộ)


Vậy nên hiện tại, cô chỉ muốn cố gắng bảo vệ cho em gái thật tốt, không để cho con bé phải chịu bất kỳ đắng cay, đau khổ, nhục nhã nào.


-


Phi Nhung một tay cầm chìa khóa, một tay cầm hộp quà màu xanh, đứng ở cửa phòng sách hít một hơi thật sâu.


Cô đã từng tặng quà sinh nhật cho rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu cô hồi hộp như vậy.


Phi Nhung giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, đợi một hồi lâu, trong phòng sách cũng không có động tĩnh, lúc này mới cầm chìa khóa, mở cửa, sau đó cầm tay nắm vặn một vòng, đẩy he hé của ra.


Có mùi thuốc lá nồng đậm gay mũi, bay thẳng vào mặt, Phi Nhung suýt nữa bị nghẹn ho khan, cũng may cô phản ứng nhanh kịp thời bịt mũi lại, đưa đầu vào dò xét, con ngươi đảo quanh hai vòng, nhắm ngay về phía Mạnh Quỳnh đang đứng quay lưng về phía cửa đứng ở chỗ cửa sổ.


Dáng anh dong dỏng cao, trên mặt đất rải rác rất nhiều mẩu tàn thuốc lá.


Chỉ mới một lúc, mà đã hút nhiều như vậy?


Đầu chân mày của Phi Nhung nhíu lại, lấy dũng khí bước vào trong phòng sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước từng bước nhỏ, đi từ từ đến bên người Mạnh Quỳnh.


Cho đến khi ở sát gần anh, cô mới nhìn thấy, một tay anh kẹp điếu thuốc lá, tay còn lại thì cầm một vật rất giống cây bút, mà ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cây bút kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.


Phi Nhung cắn cắn môi dưới, lại gần chỗ của anh thêm một chút, mà Mạnh Quỳnh vẫn cứ thất thần không hay biết, vài giây sau anh mới cảm giác được có người tới gần, nghiêng đầu, cặp mắt lạnh như băng nhìn lướt qua Phi Nhung, ngay sau đó lập tức nhét cây bút ghi âm cầm trong tay vào túi quần, giọng nói có chút lạnh lùng hỏi một câu: "Ai cho cô vào?"


Đã một thời gian dài, Mạnh Quỳnh không còn dùng giọng điệu lạnh lẽo chết người này để nói chuyện với cô.


Phi Nhung có chút run run không thích ứng được, sợ hãi liếc mắt nhìn anh một cái, phát hiện vẻ mặt của anh, lạnh lẽo có chút dọa người, cô lại bắt đầu lo lắng sợ hãi, theo bản năng dùng sức nắm chặt hộp quà trong tay, hít một hơi sâu, sau đó nhắm mắt lại, cầm món đồ trong tay, đưa tới trước mặt của anh, giọng nói khe khẽ mềm mại nói một câu: "Tặng cho anh."


Nói xong này ba chữ, Phi Nhung mới phát hiện trái tim của cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.


Cô cảm thấy thời khắc này, hệt như lúc trước khi cô vừa tỉ mỉ viết xong bức thư tình, bất chấp đường sá xa xôi bay vào Sài Gòn tìm anh muốn thổ lộ, bất an, khẩn trương, kích động, cứ như vậy ngắn ngủn một phút đồng hồ trôi qua, trong lòng bàn tay của cô đều ướt nhẹp mồ hôi.


Mạnh Quỳnh lại lạnh nhạt quay đầu đi, nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Phi Nhung đang cầm cái hộp quà màu lam kia, mi tâm nhíu lại, ánh mắt mang theo vẻ khó hiểu nhìn vào mặt của Phi Nhung, nhưng lại không có ý định vươn tay nhận lấy.


Phi Nhung cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, cánh tay cô giơ lên hộp quà có chút run run, đáy lòng cô càng thêm luống cuống, nhịn không được vụng trộm nhìn thoáng qua khuôn mặt anh, phát hiện tầm mắt sâu thẳm lạnh lẽo của anh, giống như băng tuyết ngàn năm không bao giờ đổi, nhìn chằm chằm vào cô, ngón tay của Phi Nhung đang cầm hộp quà run run một chút, theo bản năng lui về phía sau từng bước, mới nhỏ giọng nói thêm bốn chữ: "Sinh nhật vui vẻ."


Giọng nói của Phi Nhung rất nhỏ, nhưng lại truyền vào trong tai của Mạnh Quỳnh rất rõ ràng.


Khuôn mặt lạnh như băng của anh, trong nháy mắt liền sửng sốt, nhìn chằm chằm mặt Phi Nhung, ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc, anh giống như là không thể tin được, một lát sau, giọng nói bình tĩnh mở miệng, hỏi lại một câu: "Cô nói cái gì?"


Đêm nay từ lúc theo anh về nhà đến bây giờ, đây là câu nói đầu tiên anh nói, tuy rằng chỉ có bốn chữ, nhưng là lại làm toàn thân Phi Nhung thả lỏng ngay lập tức.


Lá gan của cô càng lớn hơn một chút, ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt lạnh lùng như cũ của Mạnh Quỳnh, lặp lại lời nói cô vừa nói một lần nữa: "Sinh nhật vui vẻ."


Dừng một chút, Phi Nhung lại mở miệng thêm vào hai chữ: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ!"


Phi Nhung liên tục hai lần nói "Sinh nhật vui vẻ", làm cho Mạnh Quỳnh cuối cùng cũng xác định được mình không nghe lầm.


Sinh nhật vui vẻ...Bốn chữ rất đơn giản, nhưng, đối với anh mà nói, lại vô cùng xa lạ.


Lần cuối cùng anh nghe được bốn chữ này, hẳn là đã 17-18 năm về trước?


Mạnh Quỳnh muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy cổ họng giống như bị cái gì chặn lại vậy, mở miệng, nhưng không cách nào phát ra âm thanh.



Anh nhìn chằm chằm Phi Nhung rất lâu, mới cố gắng đè nén không cho bản thân lún sâu vào ba câu "Sinh nhật vui vẻ" liên tiếp của Phi Nhung. Ngay cả như vậy, anh cũng cố ý nói giọng lạnh lùng, còn mang theo chút run rẩy: "Làm sao mà cô biết, hôm nay là sinh nhật tôi?"


Phi Nhung nghe được lời này, càng trở nên hồi hộp, bối rối hơn. Cô vốn chỉ nghĩ tới mua quà sinh nhật tặng anh, cho anh niềm vui bất ngờ, nhưng lại quên sinh nhật của anh là bản thân mình nghe trộm mới biết được.


Sắc mặt Phi Nhung hơi đỏ, cắn cắn khóe môi, cười có chút xấu hổ, thành thật mở miệng nói: "Hôm trước tôi lên phòng gọi anh ăn cơm, vô tình nghe được anh và trợ lý nói chuyện..."


Phi Nhung nói tới đây, nâng mặt lên quan sát vẻ mặt Mạnh Quỳnh, phát hiện không có thay gì đổi đặc biệt, lúc này mới lấy dũng khí nói hết lời lúc nãy còn chưa nói xong: "Vậy nên...tôi biết sinh nhật anh."


Âm lượng những lời này của Phi Nhung càng lúc càng nhỏ, lúc tới âm cuối, giọng trực tiếp biến mất luôn, nhưng Mạnh Quỳnh nghe hiểu được ý tứ của cô.


Thì ra lúc trợ lý phàn nàn với anh thứ sáu là sinh nhật anh, thì cô đứng ở bên ngoài cửa thư phòng.


Lần đầu tiên trong đời Mạnh Quỳnh cảm thấy bản thân có một người trợ lý nhiều chuyện, quả là lợi ích đúng đắn.
:)))))))))))))))))))))


Phi Nhung không nghe thấy Mạnh Quỳnh nói gì, lại nâng mí mắt len lén chăm chú nhìn anh.


Vẻ mặt Mạnh Quỳnh không thay đổi gì nhiều, đôi mắt thâm sâu, giống như có cảm xúc gì đó đang cuộn trào, nhưng lại giống như không có gì cả.


Phi Nhung có phần không đoán ra phía sau gương mặt lạnh lùng của Mạnh Quỳnh rốt cuộc có vui hay không, vì thế mang theo mấy phần lấy lòng, tay nâng hộp quà của mình lên, giống như giải thích mở miệng nói: "Đây là quà sinh nhật tặng anh, chiều hôm trước lúc tôi dạo phố với chị An Hạ, đã chọn nó."


Mạnh Quỳnh chớp mắt một cái, con người lặng lẽ nhìn chằm chằm Phi Nhung một lúc, sau đó mới vươn tay, cầm hộp quà từ tay cô.


Không ai chú ý tới, đầu ngón tay anh đã hơi run rẩy.


Sau chừng 10 giây, dường như đã khống chế được cảm xúc của bản thân, Mạnh Quỳnh mới lên tiếng, hỏi một câu thăm dò: "Là quà gì vậy?"


Phi Nhung nghe Mạnh Quỳnh hỏi như vậy, hoàn toàn yên tâm, thấy vẻ mặt anh hơi giãn ra, trong lòng cũng theo đó vui sướng, khéo léo đáng yêu nói: "Quà tặng không thể tiết lộ, anh phải tự mở ra xem mới có ý nghĩa."


"Vậy sao?" Mạnh Quỳnh nhẹ nhàng hỏi lại một câu, sau đó ngón tay thon dài bóc mở giấy gói quà bên ngoài, tiếp đó mở nắp hộp quà ra, để lộ một hộp nhung màu vàng óng, bên trong đặt một chiếc kẹp cravate tinh xảo.


Ngọn đèn trong nhà chiếu xuống, mặt trên được dát mảnh kim cương nhỏ li ti, chiếu vào có chút chói mắt, không hiểu sao đáy mắt anh hơi nóng lên.


Trước kia khi anh sống cùng mẹ mình, điều kiện cuộc sống không đầy đủ, làm sao mà có tiền dư giả để mua quà tặng cho anh? Thậm chí ngay cả bánh ngọt, cũng là mẹ đi làm ở hộp đêm lén lút mang về cho, đây có lẽ là món quà đầu tiên và duy nhất trong sinh nhật anh.


Sau khi mẹ qua đời, sinh nhật của anh cũng không có ai quan tâm, cho nên ngay cả bản thân anh cũng chẳng thèm để ý tới.


Nhưng anh không nghĩ đến, lại có ngày bất ngờ như thế này, anh nhận được một món quà từ người khác dành tặng sinh nhật mình.


Hơn nữa món quà tặng này, lại còn là của người con gái anh yêu suốt nhiều năm tặng cho.


Món quà duy nhất được tặng bởi người duy nhất anh yêu, thật sự có ý nghĩa rất lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro