Chương 3 ( Địa ngục trần gian)
Cô nghe theo lời anh, sau khi tắm rửa xong thì ra ngoài vườn đứng không ăn uống gì cả. Sau khi làm xong hết công việc ngoài đó thì cô quỳ ở một góc, bầu trời âm u báo hiệu sẽ có một cơn mưa lớn nhưng cô vẫn quỳ đó. Những cô hầu gái trong nhà thì hả hê nhưng những người làm lâu năm thì không hỏi thương xót cho cô gái nhỏ.
Tí tách......
Những giọt mưa rơi xuống, rồi dần dần là một trận mưa lớn. Không ít cô chú người làm khuyên cô vào nhà nhưng cô không vô chỉ nói " Dạ con không sao đâu, cảm ơn cô chú lo lắng.. Mọi người vào nhà đi kẻo lạnh...! " Đến tối anh mới về nhà, bước vào nhà nhưng không thấy cô, anh hỏi người làm thì họ nói cô vẫn còn trong vườn. Tim anh lé lên tia đau xót nhưng nó nhanh chóng vụt mất, anh cho rằng đó là hình phạt thích đáng mà cô phải nhận. Bước lên phòng, nhìn qua cửa sổ, anh thấy đó là một hình bóng nhỏ bé đang nằm dài trên mặt đất. Nhìn thật kĩ thì đó chính là cô, anh vội vã chạy ra sân bế cô vào nhà nhưng lại ném mạnh cô lên giường và bảo thiếm Miên chăm sóc cho cô. Anh khó chịu trong lòng nhưng không biết tại sao anh lại có cảm giác đó, cái cảm giác tội lỗi nhưng cố trấn an và biện minh đó là sự thương hại, đúng đó chỉ là sự thương hại cùng khinh bỉ.
" Thiếm chăm sóc cô ta thật tốt, cháu không muốn thấy cô ta chết dễ dàng như vậy, cô ta phải trả giá!"
Mọi người ban đầu còn sửng sốt vì hạnh động của anh nhưng khi nghe anh nói thì lại dẹp luôn cái suy nghĩ đó, một vài người cảm thấy sợ hãi và một số cảm thấy vui vui khi nghĩ anh thay đổi và chăm sóc cho cô nhưng họ lại trở về bình thường khi cái câu nói độc địa của anh vang lên.
Đêm đó cô bị cơn sốt hành hạ, thiếm Miên lau người cho cô thì không khỏi đau xót khi thấy những vết thương chằng chịt trên người cô.
" Cậu chủ, nếu cậu không bảo vệ phu nhân thì sẽ có ngày cậu phải hối hận! "
Vì là người chăm sóc cho anh từ nhỏ đến lớn nên thiếm ấy dễ dàng thấy được cảm xúc của anh.
____________
Sáng hôm sau, tuy thân người mệt nhừ, cô cố gắng dậy thật sớm bỏ qua cái cảm giác khó chịu trong người để làm điểm tâm cho anh, thiếm Miên cố hết sức khuyên cô nghỉ ngơi nhưng cô không chịu cứ ngốc nghếch sợ anh đói lại không biết rằng anh sẽ chẳng liếc nhìn huống chi là ăn.
Hôm nay, nhiều người làm trong nhà nghỉ làm nên mọi chuyện trong nhà đều giao cho cô. Vài cô chú ở lại phụ giúp cô. Cô vào phòng làm việc của hắn, thấy trên bàn làm việc là tấm hình của hắn chụp với cô ấy. Trong hình, hắn cười rạng rỡ với cô ấy, nhìn tấm hình, cô tủi thân nước mắt lại cứ rơi...rơi....
Trong ngày cưới của cô và anh, anh luôn tỏ vẻ khó chịu, ngay cả khi chụp hình cưới, anh không chỉ chẳng thèm cười mà còn cho đốt sạch hết, may ra cô còn giữ lại được một bức đã bị cháy ở một góc, lúc đó cô còn bị bỏng nhẹ.
Khi cô đang dọn dẹp....
Choảng....
Cô lỡ tay làm bể con búp bê sứa mà anh ta luôn xem như là bảo vật. Nghe được âm thanh phát ra từ phòng mình, Mạnh Quỳnh vội vàng chạy lên thì thấy cái cảnh tượng trước mắt. Anh tức giận xô cô ngã xuống, tay Phi Nhung đè lên cho con búp bê bị vỡ...
Chát.....
" Cô đúng là loại phụ nữ ác độc, ngay cả đồ của cô ấy mà cô còn muốn phá hoại. "
" Em...em.. xin.. lỗi, em không.. cố ý...anh nghe em giải thích.."
" Giải thích, cô còn giải thích. "
Cô vội vàng nhặt lại từng mảnh vỡ trên đất thì bị Hạ Vũ đẩy ra.
" Cô không xứng để chạm vào đồ của cô ấy! "
Anh tỉ mỉ nhặt lại con búp bê sứ đã vỡ bỏ vào chiếc hộp tuyệt đẹp nhưng không hề để ý đến cô gái đang đứng ở một góc với đôi bàn tay đang rỉ máu và vừa mới khỏe bệnh kia.
" Từ nay về sau cô không được vào đây, nếu tôi còn thấy cô tự ý vào phòng tôi, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết. "
Mạnh Quỳnh bước ra khỏi phòng, tâm trạng tức giận và bên sâu trong đôi mắt phượng đó là lòng căm thù.
Cô khóc, cô tủi thân nhưng có ai sẽ chia sẻ cho cô chứ, chỉ cần một câu hỏi thăm của hắn cũng có thể làm cô cười, làm cô vui vẻ có thể chịu bất kì khổ nhọc nào. Nhưng không, đối với anh cô không xứng để được hỏi thăm.
Phi Nhung lặng lẽ trở về "phòng", à không.....mà nói chính xác thật ra đó là một nhà kho, một nơi u tối.
___________
Mn bấm vào sao ⭐ để ủng hộ nhé....
Love ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro