Chương 86: Đại kết cục
Tuy rằng đặt nickname là tên của nhau nghe cũng khá hay, nhưng mà....Thử tưởng tượng đến cảnh bạn bè như Triệu Sinh đến đây thăm thì gặp được đám chó mèo ở nhà, sau khi dò hỏi tên tụi nó là gì thì.....
Chậc chậc, nghĩ đến cảnh đó thật không nhìn nổi.
Da mặt Tiêu Chiến vốn đủ dày nên cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng nếu nghĩ sâu hơn chút nữa thì sao đây, rất có thể Triệu Sinh sẽ ôm bé mèo rồi lại luôn miệng gọi "tiểu Nhất Bác ", nghĩ đến đấy thì cảm thấy không ổn chút nào cả, hắn nói: "Cái đấy là tên riêng của bọn nó, chỉ có chúng mình mới được gọi thôi, hay là giờ mình đặt thêm nhũ danh cho bọn nó đi."
Nhưng mà cả hai đều là người không giỏi đặt tên.
Chú mèo con lông xù đáng yêu cứ thế mà bị các anh dùng cách đơn giản thô bạo nhất đặt cho cái tên "Kiên Quả". Còn chú chó Samoyed[1] thì vẫn hồn nhiên thè lưỡi đi vòng quanh Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác quan sát nó hồi lâu rồi chợt nói: "Gọi nó là Sài Sài đi."
Kiên quả thì liên tục kêu meo, Sài sài thì nước mắt lưng tròng ngồi rên ư ử, cả hai đứa đều như đang kháng nghị với cái tên mới này.
Tiêu Chiến chọn cách là quyết đoán lơ đi bọn nó, tay ôm Vương Nhất Bác bắt đầu thiếu nghiêm túc.
Bàn tay hư hỏng từ từ luồn vào trong vạt áo vuốt ve lung tung làm cho hai mang tai Vương Nhất Bác đỏ lựng hết lên, cậu co chân đạp người kia một phát sau đó thấp giọng cằn nhằn: "Trước mặt hai đứa nhỏ đừng có mà sờ soạn lung tung."
Tiêu Chiến ngoan ngoãn tiếp thu, hắn đổ ít thức ăn ra sài sài và Kiên quả, tiếp đến còn cẩn thận dặn dò anh em chúng nó phải chơi đùa hòa thuận không được đánh nhau, cuối cùng thì cắp lấy con mèo lớn nhất nhà mang lên lầu.
Không hiểu tại sao, khi bị ánh mắt tràn đầy dục vọng và chiếm hữu của Tiêu Chiến nhìn chằm chằm thì chân của Vương Nhất Bác lại bị mềm nhũn cả ra, cậu tựa vào vai người kia khẽ nói: "Tiêu tổng, ban ngày ban mặt mà chơi trò thân mật, hình như không hay cho lắm?"
Lúc này Tiêu Chiến đã đè cậu xuống giường, nhoẻn miệng cười ranh mãnh: "Cái này gọi là tiểu biệt thắng tân hôn."
Vương Nhất Bác mặc cho hắn tùy ý "cướp đoạt" từng món quần áo của mình, tiện miệng nhắc nhở một câu: "Ngày tân hôn của tụi mình, anh ngủ giường, em ngủ đất, sáng hôm sau em bị cảm luôn đấy."
"......." Tiêu Chiến hôn dài từ trên thái dương xuống dưới cằm cậu, vẻ mặt đầy sự hối hận: "Đáng ra anh nên sớm đối xử tốt với em một chút."
Vương Nhất Bác buồn cười nói: "Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, anh suy nghĩ vớ vẩn gì đấy. Trước khác nay khác, lúc trước em cũng đâu có thích anh đâu đúng không."
Tiêu Chiến cúi đầu xuống nhìn anh: "Hiện giờ thì sao?"
Vương Nhất Bác: "Em đã nói bây giờ khác rồi còn gì?"
Tiêu Chiến ôm lấy eo cậu, hài lòng cười: "Ừm, nghe được đó, em nói em yêu anh, yêu đến muốn chết đi sống lại."
"Đừng có tự tiện thêm mắm dặm muối."
Phần thân trên của Vương Nhất Bác đã bị bóc trần sạch sẽ làm lộ ra vòng băng gạc ở thắt lưng. Thật ra miệng vết thương đã khép lại từ tám kiếp trước rồi, chỉ vì Tiêu Chiến sợ cậu vận động mạnh sẽ lại làm động đến miệng vết thương nên nhất quyết không cho cậu tháo ra.
Đêm hôm đó, sau khi đưa Vương Nhất Bác vào đến viện thì khắp người hắn toàn là máu của Vương Nhất Bác.
Đời này của hắn, ngoại trừ sợ ma ra thì chưa có chuyện gì làm hắn hoảng sợ đến như vậy.
Nhưng ngày hôm đó thật sự khiến hắn rất sợ, nỗi sợ theo hắn hằng đêm làm cho hắn mất ngủ triền miên, mãi đến bây giờ tâm tình mới được thả lỏng độ chút.
Tiêu Chiến duỗi tay vuốt ve vùng bụng nơi bị đạn bắn trúng, sau đó hắn lại cẩn thận cởi bỏ băng gạc vừa mới thay sáng nay ra. Cũng may không bị lưu lại vết sẹo quá rõ, thoạt nhìn vùng bụng vẫn trắng nõn như trước đây.
Vương Nhất Bác bị hắn sờ tới sờ lui đến phát nhột, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế không né tránh, khẽ cười nói: "Này, đừng sờ nữa. Hoài thai không được, sau này chúng ta sẽ không thể có con."
Tâm trạng tồi tệ của Tiêu Chiến vừa hay được câu nói này khuấy động mà trở nên tốt hơn, cọ đầu lung tung vào cổ cậu sau đó lại cười gian xảo đến mức làm lông mao sau lưng Vương Nhất Bác dựng đứng cả lên: "Ai nói không được, không làm thử thì sao biết được."
Vương Nhất Bác: "Anh có tin em sắp báo cảnh sát luôn rồi không, đừng có nghĩ bậy nghĩ bạ."
Tiêu Chiến áp sát vào vành tai, giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy từ tính, lúc này đây kẻ bị "bỏ đói" suốt hai tháng nhìn chằm chằm vào miếng thịt tươi,
"Nếu nỗ lực nhất định sẽ có." Hắn nói với giọng điệu nghiêm túc: "Trời thương những người cần cù."
Vương Nhất Bác: ".....Anh im đi."
Tiêu Chiến không những không ngậm miệng lại mà ngược lại còn quấn lấy Vương Nhất Bác mà nói những lời khiêu khích. Bình thường khi yêu thì hắn toàn ôm ấp nâng niu Vương Nhất Bác như bảo bối, lại còn dẻo miệng kêu cậu Bác nhi, thế nên cho dù Vương Nhất Bác có bị hắn phá đến mệt cũng không thể nào giận dỗi. Thế nhưng khi vừa lên đến giường thì bao nhiêu sự dịu dàng chăm sóc của người này đều như tan thành mây khói, dường như hắn hận không thể ép linh hồn nhỏ bé của cậu ra ngoài.
Đang lúc sức cùng lực kiệt mơ mơ màng màng thì Vương Nhất Bác chợt cảm thấy dưới cổ chân truyền đến cảm giác lành lạnh. Cậu rưng rưng nước mắt muốn gọi Tiêu Chiến nhưng khi vừa mở miệng thì bất giác phát ra một tiếng nức nở khe khẽ làm cho hốc mắt của cậu càng hồng thêm, trong giọng nói còn mang theo chút run rẩy: "....Anh làm gì đấy?"
Tiêu Chiến bị vẻ đáng yêu của cậu làm cho hỏng rồi, mừng rỡ ôm cậu sau đó hung hăng ngậm đôi môi ngọt ngào của cậu: "Đeo cho em món đồ."
Vương Nhất Bác vừa nghiêng đầu nhìn thì thấy Tiêu Chiến đã đeo một sợi dây lên chân cậu.
Đó là một sợi dây màu đỏ, vì cậu nhìn từ xa nên khó mà thấy được những hoa văn nhỏ khắc trên miếng ngọc thạch, hơn nữa sợi dây còn được trang trí bởi những chiếc chuông nhỏ, chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể làm những chiếc chuông kia vang lên "đinh đang" không ngừng.
Màu da của cậu vốn trắng mịn như tuyết, nay lại thêm sợi dây đỏ này tô điểm, vệt đỏ giữa nền trắng làm cho người ta cảm thấy rất quyến rũ.
"Quà kỷ niệm một năm đấy." Tiêu Chiến nhìn thấy vẻ bất ngờ đến mức ngơ ngác của cậu nên từ tốn giải thích: "Ban đầu anh định tặng vòng tay nhưng nghĩ lại thấy không tiện cho lắm nên mới đổi thành thứ này."
Vương Nhất Bác trầm mặt vài giây sau đó hỏi một câu tận đáy lòng: "Anh bị biến thái à?"
Về việc Tiêu Chiến có biến thái hay không, người khác có thể không biết nhưng Vương Nhất Bác thì lĩnh ngộ đủ rồi.
Từ bệnh viện trở về, cậu không những không được nghỉ ngơi cho tốt mà còn bị hành đến kiệt sức, trực tiếp ngủ thiếp đi. Cậu ngủ từ lúc xế chiều đến tận tối mịt, sau đó lại bị Tiêu Chiến đánh thức, đút cháo cho ăn rồi mới được ngủ tiếp.
Sáng hôm sau mãi đến 9 giờ cậu mới từ từ tỉnh dậy.
Tên đầu sỏ gây tội đang ôm chặt lấy cậu, bốn mắt nhìn nhau, ngay lúc cậu vừa trợn mắt lên thì đã nhanh một bước hôn lên mi cậu: "Chào buổi sáng, Bác nhi."
Toàn thân Vương Nhất Bác chỗ nào cũng bủn rủn ê ẩm nên chả buồn cử động, đại não phải mất hết 3 giây mới nhớ lại được những chuyện xảy ra tối hôm qua, khiến cho cậu hận không thể biến thành con đà điểu nên đành vùi đầu sâu vào ngực hắn: "Chào buổi sáng."
"Anh vừa mới đặt vé máy bay vào ngày mai." Người đàn ông này sau khi được thoả mãn thì liền quay về dáng vẻ dịu dàng, chăm sóc chu đáo: "Bảo bối này, trước đây em nói muốn đi thăm mẹ với Uyển Uyển mà."
Vương Nhất Bác lười nhác gật đầu "à" một tiếng, suy nghĩ chốc lát lại ngẩng đầu lên nói: "Trước lúc đi mình đến thăm chị đi."
Tiêu Chiến đương nhiên là không cự tuyệt, hắn gật đầu nói được.
Vương Nhất Bác khép hờ mắt lại, cậu chưa bao giờ cảm thấy tốt đẹp như lúc này. Toàn bộ người xấu đều đã bị bắt, ngủ dậy sau một giấc liền thấy người mình yêu ở ngay bên cạnh.
Cậu và Tiêu Chiến sẽ mãi bên nhau cho đến cuối cuộc đời.
Thời gian thoi đưa, cũng lâu rồi Vương Nhất Bác mới đưa Tiêu Chiến về thành phố D, nhớ lúc ấy Tiêu Chiến vẫn chưa có tình cảm với cậu, cậu cũng có thành kiến đối với Tiêu Chiến. Thế nhưng lần này hai người họ đã tay trong tay cùng nhau đến, Vương Nhất Bác đoán chắc chị Vương Mi sẽ bị doạ cho sốc.
Cậu mang hoa hồng trắng -loài hoa mà Vương Mi yêu thích nhất đến. Khi đến bên mộ thì phát hiện trên đó còn bày vài bó hoa đã úa tàn nên đoán chắc là Hứa Trú đã từng đến đây.
Cậu đang đảo mắt nhìn khắp một lượt những bó hoa kia thì bỗng nhiên sững người, cậu lấy hai bó hoa diên vĩ tím lẫn trong đấy ra. Hai bó hoa đã khô héo từ rất lâu này chắc chắn không phải Hứa Trú mang đến.
Trong đầu chầm chậm hiện lên tên người tặng hoa.
Vương Nhất Bác đoán rất có thể vào ngày Bạch lão gia tử qua đời của mấy tháng trước, Bạch Dụ đã mang một bó đến đây. Sau đó, có thể trước lúc hắn ta quyết định cùng chết với Tiết Cảnh Sơn thì lại đến đây một lần nữa.
cậu và Tiêu Chiến đưa mắt nhìn nhau, cậu hơi do dự một chút sau đó mang hai bó hoa này đặt ra xa rồi mới đặt hoa hồng trắng trong tay mình xuống. Cậu nhìn vào cô gái thanh tú trên ảnh, giọng nói nặng nề: "Chị, em về rồi."
Sau khi báo thù cho chị, em đã trở về rồi đây.
Giây phút thất thần trôi qua, Vương Nhất Bác lại tiếp tục nói: "Chị còn trách em đúng không? Nếu còn trách thì tối nay nhớ vào mộng tìm em nói chuyện. Đã lâu rồi chị không vào mộng của em."
"À, hôm nay đến đây còn có việc muốn nói cho chị biết." cậu quỳ xuống trước mộ, đầu tựa vào tấm bia còn tay thì nắm chặt lấy tay của Tiêu Chiến: "Chị còn nhớ Tiêu Chiến không.... Anh ấy cũng đến này, em với anh ấy đã yêu nhau lâu rồi. Nếu chị có chỗ nào không hài lòng về anh ấy cũng có thể tìm anh ấy nói chuyện."
Tiêu Chiến dở khóc dở cười nhưng mà vẫn ngoan ngoãn gật đầu, còn chân thành nói: "Chị Vương Mi, em sẽ chăm sóc tốt cho Bác nhi, nếu như chị vẫn không yên tâm thì.... thì cứ đến tìm em."
Nói xong hai người lại nhìn nhau cười, Vương Nhất Bác tháo chiếc nhẫn vẫn đeo trên cổ ra. Tiêu Chiến đón lấy, hôn chiếc nhẫn lẫn bàn tay người kia, biểu cảm của hắn lúc này vừa dịu dàng vừa nghiêm túc trang trọng, sau đó hắn cẩn thận đeo chiếc nhẫn kia lên ngón tay Vương Nhất Bác.
Trên bàn tay thon dài xinh đẹp này nay lại có thêm một chiếc nhẫn minh chứng cho hôn nhân cả đời.
Hắn kìm lòng không được lại hôn lên bàn tay kia, biểu tình trên mặt hết sức ôn nhu: "Bây giờ bàn tay này là đẹp nhất, Bác nhi."
Thời tiết vào tháng mười đã chuyển sang se se lạnh làm cho khuôn mặt Vương Nhất Bác cũng hơi ửng hồng: "Còn gì nữa?"
Tiêu Chiến nhìn cậu: "Cả đời này em là người của anh, anh đã đóng dấu rồi này."
Vương Nhất Bác nhướng mày cười cười.
Tiêu Chiến nắm lấy tay cậu, nói thêm: "Kiếp sau cũng thế."
Đi thăm mẹ vợ và em vợ là một việc đúng tình hợp lý, vì thế Tiêu Chiến vừa xin nghỉ một phát liền xin tận nửa tháng trời, cứ như đi hưởng tuần trăng mật.
Hết thảy sự bất mãn của ba Tiêu đều bị mẹ Tiêu âm thầm nhìn thấu.
Nghĩ đến hai đứa Kiên quả và Sài sài còn quá nhỏ, sợ mang đến Tiêu gia lại nghịch ngợm phá phách đủ thứ nên Tiêu Chiến đã kêu người thuê bảo mẫu đến chăm sóc riêng cho tụi nó.
Lần đầu tiên Vương Nhất Bác thấy người ta làm như vậy, nhịn không được mà đăng một tin sân si trên trang WeiBo cá nhân.
Rất nhanh đã nhận được sự hưởng ứng của mọi người.
[Triệu Sinh: Lúc tôi đi công tác lại quên mất phải làm như vậy, báo hại Na Na nhà tôi cứ bị bệnh tới bệnh lui. Phải học hỏi mới được.]
[Chu Nghiêu Xuân: Hừ, vô nhân tính thật.]
[Văn Sâm: Cậu có còn nhớ mình là người của công chúng không vậy.]
[Tiết Hướng Du: Online đăng bài mà lại không trả lời tin nhắn của tôi à! Chu Tước nhỏ của tôi đi đâu đấy?]
Vương Nhất Bác: "........"
Vương Nhất Bác tự động lựa chọn lơ đi hai dòng bình luận cuối cùng, hai người đấy nói chuyện chả liên quan gì cả.
Tiêu Chiến đặt vé máy bay vào buổi sáng vì thế 5 giờ chiều hai người đã sang đến nơi, lần này sang thăm không báo trước với mẹ Vương và Uyển Uyển nên Tiêu Chiến dặn người của mình đến đón.
Dọc đường người nọ cũng đã tiện thể báo cho cậu và Tiêu Chiến biết một số chuyện về tình hình bên này của hai mẹ con. Người của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sắp xếp đều chăm sóc hai người họ rất tốt.
Lúc xe đến bệnh viện thì sắc trời đã chuyển sang chạng vạng tối, kêu là bệnh viện nhưng thật ra phải nói nơi đó là viện điều dưỡng cao cấp mới đúng. Vương Nhất Bác đã từng đến các bệnh viện lớn để hỏi thăm nhưng tất cả họ đều nói rằng bất lực với tình trạng của Vương Uyển. Nhưng may thay, trước lúc xuất ngoại Tiêu Chiến đã tìm được một nhóm chuyên gia y khoa, sau khi trao đổi với họ thì biết được vết thương ở chân của Vương Uyển đã vô phương cứu chữa nhưng đôi mắt của cô thì vẫn còn hy vọng.
Tuy chỉ là một tia hy vọng mỏng manh nhưng ít ra vẫn còn có nơi để đặt niềm tin.
Vương Nhất Bác giữ chặt chuyện này trong lòng, tạm thời vẫn chưa nói cho Vương Uyển biết. Hai người đứng trước cửa phòng bệnh, Tiêu Chiến nắm chặt tay cậu, cùng nhìn vào bên trong.
Lúc này Vương Uyển đang tán gẫu với một y tá trẻ tuổi, mới hơn một năm không gặp mà con bé đã cao lên rất nhiều, càng lớn càng giống với chị Vương Mi. Lúc trước Vương Nhất Bác cũng định cho cô đến trường của người khiếm thị, nhưng sau khi bị cô phản đối kịch liệt thì cậu liền dẹp bỏ ý định kia, chỉ cần cô vui vẻ là được. Trời sinh Vương Uyển thông minh lanh lợi nên tuy không được đến trường học nhưng cô tiếp thu nhanh và học được rất nhiều thứ. Tuy học hỏi rất gian nan nhưng bây giờ cô đã có thể dùng ngôn ngữ của quốc gia này nói chuyện trôi chảy với các y tá.
Cô hỏi thời tiết hôm nay thế nào, tuy trời đã tối nhưng y tá vẫn kiên nhẫn trả lời. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì liền nhìn về hướng cửa sau đó "a" một tiếng rồi báo: "Là hai người đàn ông phương Đông rất điển trai!"
Từ nhỏ Vương Uyển đã không thể nhìn thấy nên làm sao biết được "điển trai" là gì. Nhưng trực giác con bé lại rất nhạy bén, lúc Vương Nhất Bác vừa bước vào phòng thì nụ cười trên môi Vương Uyển bỗng nhiên ngưng bặt.
Tiếng bước chân quen thuộc dần đến bên mép giường, tuy cậu vẫn chưa nói lời nào nhưng cô đã nhanh chóng lao vào vòng tay, nước mắt rơi xuống như mưa: "Anh, anh ơi!"
Vương Nhất Bác vòng tay ôm lấy cô rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, áy náy nói nhỏ: "Anh xin lỗi Uyển Uyển vì lâu vậy rồi mới đến đây thăm em. Mẹ đâu rồi?"
Vương Uyển cứ khóc thút tha thút thít thêm một hồi nữa mới chịu nín hẳn. Tiêu Chiến đứng bên cạnh đúng lúc đưa đến một chiếc khăn sạch, Vương Nhất Bác cẩn thận lau sạch mặt cho Vương Uyên, cười bảo: "Mèo con."
Vương Uyển đỏ mặt ngại ngùng nói lảng sang chuyện khác: "Dạo này mẹ mới quen với một dì bệnh nhân kia, chắc bây giờ họ đang đi dạo với nhau." Dừng lại một chút, con bé lại quay đầu sang hướng về phía Tiêu Chiến đang đứng, nhỏ giọng hỏi: "Là.....là người lần trước anh dẫn đến đây đúng không ạ?"
Vương Nhất Bác bình tĩnh đáp lời: "Ừ, chính là người đó, em kêu chị dâu đi."
Tinh thần mẫn cảm của Vương Uyển nhanh chóng nhận ra bầu không khí giữa hai người họ không giống như trước kia nên không hề do dự, ngoan ngoãn gọi hai tiếng: "Chị dâu."
Tiêu Chiến lặng lẽ véo véo mặt của Vương Nhất Bác rồi nhận lấy hai tiếng "chị dâu" này.
Sự xuất hiện của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chắc hẳn là một bất ngờ to lớn, mẹ Vương sau khi nhận được tin đã nhanh chóng quay về, sau khi trách móc con trai mình vài câu thì không ngăn được cảm xúc mà phải rơi lệ. Vương Nhất Bác bận rộn dỗ dành hai mẹ con nhà này, không rảnh mà lo cho Tiêu Chiến, thế nhưng Tiêu Chiến vẫn an tĩnh ngồi bên cạnh cậu và thỉnh thoảng còn mở miệng nói giúp cậu vài câu.
Sau khi ở bên cạnh chăm sóc mẹ và Uyển Uyển suốt ba ngày thì Vương Nhất Bác bị chính mẹ ruột của mình đuổi đi, bảo phải trở về bên cạnh Tiêu Chiến - người bị lãng quên ở lãnh cung suốt mấy ngày nay.
Vương Nhất Bác chột dạ che che cổ áo, nói rằng hắn không hề bị ghẻ lạnh đâu. Hai người bọn họ ở tại khách sạn gần viện điều dưỡng nhất, cứ mỗi đêm trở về, Tiêu Chiến đều tìm đủ mọi lý do để hành cậu thêm vài tiếng.
Nhưng mà những chuyện như vậy làm sao có mặt mũi nói ra. Trước khi cùng Tiêu Chiến rời khỏi viện điều dưỡng, Vương Nhất Bác còn hứa với Vương Uyển rằng lần sau sẽ mang bánh Macarons[2] đến cho em ấy.
Tiêu Chiến tiện thể quan sát khung cảnh xung quanh sau đó khẽ ôm lấy Vương Nhất Bác, nói: "Gần đây có một nhà thờ rất nổi tiếng, muốn đi xem không?"
Tuy Vương Nhất Bác không thấy hứng thú với chuyện này cho lắm nhưng nếu cùng đi với Tiêu Chiến thì lại thấy có chút thú vị. Cậu vui vẻ gật đầu, hai người cứ thế tay trong tay đi dạo khắp các con đường ở nơi đất khách quê người này.
Một thành phố với bề dày lịch sử lâu đời hằn sâu vết tích của thời gian, những ngôi nhà mang kiến trúc cổ xưa được xây cất san sát nhau, phía trên đầu là một khoảng trời mênh mông lại trong veo giống như hình ảnh phản chiếu đẹp đẽ của mặt biển. Những người đi đường dường như cũng bị sự thanh bình hiếm có này ảnh hưởng đến, chỉ bước đi trên đường thôi cũng cảm thấy tinh thần thoải mái.
Chỉ có điều, đi mãi một lúc lâu vẫn chưa đến được nơi muốn tới.
Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, tinh tế hỏi: "Hình như anh dẫn sai hướng rồi thì phải?"
Tiêu Chiến trầm mặt một lúc sau đấy lại nhìn không xa thấy một quảng trường, nên bình tĩnh mặt không đổi sắc dẫn cậu sang đó: "Quảng trường này đẹp thật đấy. Bảo bối à, có muốn cho bồ câu ăn không?"
Vương Nhất Bác buồn cười nhìn hắn, nể mặt hắn nên không nói thêm lời nào, nghiêm túc đi cho bồ câu ăn.
Lúc hai người trở ra trời cũng không còn sớm, hoàng hôn phía cuối chân trời chỉ còn lưu lại một vài tia sáng le lói. Gió đêm thổi mang theo không khí se lạnh, Vương Nhất Bác mang chiếc khăn quàng cổ, mặc một chiếc áo gió trắng tinh khôi dường như khiến cho lũ bồ câu đặc biệt yêu mến, chỉ trong chốc lát mà đã thu hút được một đám bồ câu trắng, chúng liên tục phe phẩy những đôi cánh trắng của mình, thoạt nhìn giống như những thiên sứ trên trời.
Khóe môi cậu mang theo tia cười mỉm, chậm rãi xé từng miếng bánh mì, đầu hơi nghiêng nghiêng, còn có một chú bồ câu to gan lớn mật đậu lên vai cậu. Ánh chiều tà ấm áp hắc lên sườn mặt của cậu, làm cho nó càng thêm thanh tú, dịu dàng mềm mại như nước.
Làm cho Tiêu Chiến nhất thời cũng không dám hô hấp mạnh, hắn bình tĩnh nhìn cảnh tượng đẹp đẽ động lòng người này một lúc lâu sau đó lặng lẽ chụp lại một bức ảnh.
Tiếp ngay sau đó, hắn mở Weibo của mình lên, đăng ảnh chụp cùng với dòng chữ:
"Thiên sứ của tôi."
- ----HOÀN CHÍNH VĂN-----
Có phiên ngoại tui sẽ cập nhật tiếp cả nhà đọc nhé.
Có nhiều bạn nhắn tin cho tui rằng hãy chuyển bộ thực ảo. Nhưng mà tui cũng còn phân vân lắm. Chưa biết có nên đăng lên cho cả nhà cùng đọc giải trí ko nữa. Hihi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro