Chương 72: Công khai
Trong thoáng chốc, đáy lòng luôn cứng rắn bỗng trở nên yếu ớt khi được nụ hôn như ánh mặt trời ấm áp chiếu qua, tràn đầy vị ngọt như mật, Vương Nhất Bác không cách nào hình dung vào giờ khắc này, trong lòng cậu Tiêu Chiến là gì, cậu nhích lại gần, ôm chặt Tiêu Chiến, ở trong ngực hắn mà hít sâu một hơi, cảm thấy mê mang bối rối trong lòng mới vừa rồi đều giống như mây mù tan đi hơn một nửa.
" Tiêu Chiến......" Vương Nhất Bác không biết nói gì, ra sức ôm chặt lấy eo hắn, ngẩng đầu tức giận nói, "Tới được bao lâu rồi? Ai bảo anh tới? Em đã hai ba tuổi rồi, không phải trẻ lên ba!"
Tiêu Chiến mặc cho cậu vừa khóc lóc vừa la lối, ôm người ngồi lên xe, Trương Minh đã học được cách lờ đi cách mà hai người bọn họ ở chung, bình tĩnh lái xe về nhà.
Lấy một viên kẹo sữa từ trong ngăn tủ nhỏ trên xe ra đút cho Vương Nhất Bác xong, Tiêu Chiến mới trả lời: "Em vừa ra ngoài anh đã tới, không yên lòng, chồng lo em bị người ta bắt đi mất, nếu thật sự muốn anh ngủ một giấc thật ngon thì về nhà ngủ cùng anh đi."
Vương Nhất Bác chọc chọc trán hắn: "Xem ra không phải là em ba tuổi, mà là anh bốn tuổi, ngủ cũng cần có người ngủ cùng."
Tiêu Chiến lấy điện thoại cậu ra, xem xét tên lưu (trong danh bạ) của mình, rất tự nhiên mà chuyển từ " Tiêu Chiến ba tuổi lưu manh" thành " Tiêu Chiến bốn tuổi đáng yêu", nói: "Em trai, vậy Em đến nhìn anh lớn lên nhé, đền bù một phần trong mười năm lãng phí của hai ta."
Vương Nhất Bác tự động sửa một từ khó tả "đáng yêu" thành "lưu manh", im lặng một lát, mỉm cười với hắn: "Được thôi."
Tiêu Chiến nhìn cậu: "Bây giờ đã vui lên một chút rồi chứ?"
Vương Nhất Bác nói: "Anh cho rằng anh là quả Vui Vẻ à?"
Tiêu Chiến "a" một tiếng, Vương Nhất Bác cắn cắn viên kẹo sữa kia, dựa vào vai hắn, cười: "Anh đúng là nó thật."
Tiêu Chiến giả vờ tức giận, véo một cái vào eo cậu. Eo Vương Nhất Bác mẫn cảm, mỗi lần bị véo, chưa cần dùng lực gì đã nhanh chóng cầu buông tha, môi mỏng nhấp nhấp, sửa sang lại suy nghĩ cho thật tốt, kể lại lời khi gặp Bạch Dụ một cách đại khái nhất.
Trước kia cậu đã suy đoán rất nhiều lần về quan hệ của Bạch Dụ và Vương Mi, không ngờ lại thảm thiết như vậy, không ngờ những chuyện Bạch Dụ trải qua cũng thật thê thảm.
Nhưng mà những chuyện mà Bạch Dụ trải qua cũng chẳng liên quan đến cậu, hắn ta là một trong những người tổn thương Vương Mi, đây là sự thật không thể thay đổi.
Vương Nhất Bác khó có thể nói rõ về chút tâm lý phức tạp này, bởi vì Bạch Dụ nói, hắn ta muốn đưa Vương Mi đi.
Vừa kể xong cũng là lúc về đến nhà, hai người cảm ơn Trương Minh, cùng đi vào. Vương Nhất Bác nói một mạch, khát khô cả miệng, Tiêu Chiến rót nước, bỏ thêm chút mật ong đưa cho cậu, như nghĩ đến cái gì đó: "Khó trách thái độ của Bạch Dụ lại kỳ quái như vậy."
Nước ấm mang theo vị ngọt làm nhuận cổ họng, cuối cùng một chút ý lạnh trong thân thể Vương Nhất Bác cũng bị xua tan, cậu cầm lấy cái ly. Sau khi dọn về, Tiêu Chiến đã lau chùi đống đồ dùng hàng ngày một lần, nào là dép tình nhân, ly tình nhân, áo ngủ tình nhân, ngay cả cái ly cũng mua chung loại, kiêu ngạo khoe khoang.
cậu ôm cái ly, Tiêu Chiến lại ôm cậu, tự hỏi về rất nhiều thứ Bạch Dụ chưa nói xong.
Người thân mà Bạch Dụ để ý chỉ có ông nội hắn ta, án binh bất động cũng là vì ông nội hắn ta đã dặn dò tỉ mỉ.
Bạch gia phất lên không nhiều năm, quan hệ giữa lão gia tử và con trai lại không tốt, đại khái chỉ có thể ngửi được một chút không bình thường.
Vậy lão gia tử có biết cháu trai út của ông ta bị chính con trai ông đưa lên giường một nam nhân khác không?
Nếu không biết thì còn tốt, nếu biết rồi, Bạch Dụ cũng không khỏi quá......
"Lão gia tử không thể nào không biết gì được." Tiêu Chiến gối đầu lên cổ Vương Nhất Bác, dựa tới thật thân mật, lúc nói chuyện thì lồng ngực hơi phập phồng, Vương Nhất Bác đều cảm nhận rất rõ ràng.
"Vậy Bạch Dụ có biết không?" Vương Nhất Bác cảm thấy câu hỏi của mình quá ngu ngốc, hỏi xong thì lắc đầu, vừa định bỏ qua chủ đề này, Tiêu Chiến lại đáp.
"Có biết hay không cũng vậy thôi."
Vương Nhất Bác uống xong chút nước cuối cùng, nhìn trần nhà, sau một lúc lâu mới gật gật đầu.
Cũng vậy thôi. Cho dù Bạch lão gia tử cam chịu để mặc con trai đưa cháu trai đi làm lợi thế, Bạch Dụ cũng sẽ không bỏ mặc ông ta - người duy nhất cho hắn ta ấm áp. Những người đã từng hưởng ngọt ngào và ấm áp đều sẽ có chút nhút nhát, có rất nhiều điều luyến tiếc và không thể buông xuống được.
Bạch Dụ chắc rất đau khổ.
Nhưng, so với hắn ta, Vương Mi lại càng đau khổ hơn.
Nếu không phải là đã hoàn toàn tuyệt vọng, sao có thể vứt bỏ mong muốn chạy thật xa?
Bạch Dụ muốn dẫn Vương Mi đi, sao lại không phải chính hắn ta cũng muốn đi đây.
Nhưng những cảm xúc thích, áy náy, đau khổ, tự trách, căm hận của hắn ta đều không liên quan đến Vương Mi, cũng không liên quan đến Vương Nhất Bác. Phạm sai lầm chính là phạm sai lầm.
Tiêu Chiến hiểu rất rõ Vương Nhất Bác, nhìn vẻ mặt của cậu là biết trước đây cậu đang rối rắm về cái gì, nhàn nhạt nói: "Không cần phải đồng cảm với cậu ta, đứng ở trên lập trường của em, cậu ta không có gì đáng để đồng cảm hết. Cho dù có đồng cảm, cũng không cần phải thấy áy náy, từ trước đến nay em cũng không phải là người cứng rắn, lạnh lùng gì."
Vương Nhất Bác thở dài một hơi, gật gật đầu, quay đầu lại nhìn thấy quầng thâm ở mắt Tiêu Chiến, đau lòng hôn lên.
Trước kia cậu cảm thấy Tiêu Chiến là một chuyện ngoài ý muốn, bây gờ chuyện ngoài ý muốn này lại đâm vào lòng cậu. Duyên phận thật diệu kỳ, một năm trước cậu tuyệt đối sẽ không nghĩ đến cậu và Tiêu Chiến sẽ ở bên nhau, cũng sẽ không cảm thấy Tiêu Chiến sẽ là người có tính tình ôn hoà. Khi ấy chỉ cảm thấy Tiêu Chiến là một tên ngạo mạn, ai ở bên cạnh hắn sẽ là người xui xẻo.
Loại bỏ đi thành kiến và hiểu lầm, còn dư lại, tất cả đều tốt cả.
"Chắc anh mệt lắm." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn hắn một cái, "Ngủ một lát đi."
Tiêu Chiến đúng là rất mệt mỏi và buồn ngủ, lười nhác tiếp nhận sự dịu dàng của Vương Nhất Bác. Ôm người trong ngực không muốn động đậy, Vương Nhất Bác kéo chăn lên, rúc vào trong ngực Tiêu Chiến, thấp giọng nói chuyện với Tiêu Chiến.
"Bạch Dụ sẽ không ngăn cản chúng ta."
"Ừ, sẽ không, cũng không có cái gọi là không có sẽ không, chồng em sẽ giúp em tiêu diệt cậu ta."
"Bạch lão gia tử thân thể không tốt lắm, Bạch Dụ nói là ung thư gan." Vương Nhất Bác muốn xoay người, nhưng bị ôm đến chặt quá nên không xoay được, nhẹ nhàng đạp chân Tiêu Chiến, "Tuy rằng nói như vậy không tốt lắm, nhưng mà tuổi thọ của lão gia tử không biết còn được bao nhiêu nữa, Bạch Dụ phải đợi ông ta qua đời mới có thể ra tay. Anh ta ở tổ chức nhiều năm như vậy, một khi ra tay, động thái hẳn là sẽ lớn hơn nữa."
Tiêu Chiến lim dim mắt, gật gật đầu.
"Hắn ta cũng hận những người đó......" Giọng nói của Vương Nhất Bác nhỏ đến mức như đang thôi miên: "Em không thích hắn ta, chỉ là hình như chị cũng không hận hắn ta như vậy."
Lúc gặp nhau ở quán cà phê, lúc Bạch Dụ đau khổ nhớ lại chuyện xưa, kể lại những chuyện đó, Vương Nhất Bác nhớ tới nhật ký của Vương Mi.
Chỉ có vài người xem qua cuốn sổ đó, anh xem đi xem lại vô số lần, Vương Mi đã từng viết trong nhật ký, cô rất cảm kích người cuối cùng ở bên cạnh cô.
Những người cuối cùng ở bên cô là Bạch Dụ và Hứa Trú. Đã nhiều năm như vậy, Vương Nhất Bác không thể hiểu được tường tận tâm lý của Vương Mi, ngoại trừ hận ra, hẳn là phải có cảm xúc nào khác. Có lẽ chính là ở thời khắc Bạch Dụ nói muốn mang cô và người của Diệp gia đi.
Nhưng mà một chút xúc động không thay đổi được hận thù, Vương Mi vẫn lựa chọn từ chối Bạch Dụ, nhảy xuống lầu cao.
Tiêu Chiến không đáp lại, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, Tiêu Chiến đã bất tri bất giác ngủ mất.
cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Chiến lúc ngủ một lát, cảm thấy bản thân xui xẻo hơn hai mươi năm, có thể là vì đợi Tiêu Chiến tới.
Có lẽ cậu và Tiêu Chiến không phải là trời xui đất khiến ghé vào cùng một nơi, mà ngay từ đầu đã là định mệnh.
Bàn tay đặt bên eo vừa bá đạo vừa ấm áp, còn may là sô pha đủ mềm đủ rộng, chứa được 2 người đàn ông trưởng thành. Vương Nhất Bác không ngủ được, đại não trống rỗng, ánh mắt chuyển qua bức tranh treo trên tường phòng khách kia.
Vẫn là mang về rồi treo ở phòng khách.
Tuy lão đại Tiêu Chiến không vui, nhưng thấy cậu hứng trí bừng bừng, cũng không ngăn cản.
Mẹ Tiêu muốn một quý công tử ôn tồn lễ độ dịu dàng làm con trai, hoặc là một đứa con gái đáng yêu. Đáng tiếc, khi còn bé Tiêu Chiến là một tên Hỗn Thế Ma Vương, cả hai loại trên đều không liên quan tới. Lúc bà sinh Tiêu Chiến rất khó sinh, suýt chút nữa là không xuống được giường sinh, ba Tiêu sợ tới mức hồn vía lên mây, chết cũng không muốn bà xảy ra chuyện gì, từ chối đề nghị sinh thêm đứa nữa.
Mẹ Tiêu giận từ trong lòng giận ra, nhân lúc Tiêu Chiến còn nhỏ, trong sáng dễ lừa, thường xuyên đốc thúc hắn mặc các loại váy nhỏ dễ thương. Ba Tiêu không chỉ không ngăn cản, ngược lại còn hùa theo, nhìn thấy con trai trắng hồng nộn nộn, đáng yêu tới nỗi lòng người đều mềm nhũn, từ đó mới chậm rãi lấp đầy cảm giác tiếc nuối.
Ngoại trừ bức tranh này, Tiêu gia còn có album, bên trong đều là Tiêu Chiến lúc còn bé mặc các loại váy nữ tính.
Vì phòng ngừa Tiêu Chiến trộm album ra nhằm tiêu huỷ lịch sử đen tối, mẹ Tiêu trịnh trọng đem album gửi trong két sắt ngân hàng, đùa giỡn bảo đợi sinh nhật của Vương Nhất Bác tới rồi làm như lễ vật mà đưa tới.
Người của Tiêu gia đều thật đáng yêu, Tiêu Chiến cũng vậy.
Vương Nhất Bác thu hồi ánh mắt, lén lút nói một tiếng "Cảm ơn".
Sau khi Bạch Dụ thẳng thắn không qua hai ngày, chỗ Lý Hằng Nhiên lại có tiến triển mới, nói lấy được một cái danh sách.
Trước mắt, bên đối phương đã đá ra ba bốn kẻ chết thay, Lý Hằng Nhiên vừa nói những lời này, rõ ràng là đối phương đã bị dọa rồi. Dù sao vụ án của Đàm Kỳ là ngoài dự liệu, bọn họ cũng không muốn đẩy vị kia ra, sau khi Lý Hằng Nhiên tới thẩm vấn, cũng không phải là không có khả năng lấy được danh sách.
Cái gọi là danh sách trên đến tột cùng có ai nữa biết không thì còn chưa rõ, danh sách không hoàn chỉnh, còn cần đào sâu, tạm thời chưa thể công bố. Mấy gia tộc bị Tiêu Chiến và một đống anh em ảnh hưởng đến càng dao động không ngừng, lo Lý Hằng Nhiên chỉ đang gạt người, nhưng lại sợ đây là thật.
Chủ động đầu thú mà nói thì còn có thể giảm nhẹ một chút hành vi phạm tội, nếu chờ cảnh sát tới bắt thì không giống rồi.
Huống chi thật ra đại bộ phận gia tộc và xí nghiệp bị kéo xuống nước chỉ là cung cấp tiền và lấy tiền, rất ít tham gia những hoạt động biến thái đó, để mà nói ấy, bọn họ cũng không hề làm những việc thương thiên hại lý, chỉ là hùa theo, đứng giữa hưởng chút ngon ngọt, lại không thể thoát thân.
Những kẻ dao động đã bắt đầu suy xét làm thế nào để thoát ly tổ chức, Tiêu Chiến vui vẻ cống hiến sức lực. Bất luận là nhà cao tầng như thế nào cũng do gạch ngói tạo thành, không có ngàn vạn căn cơ, những người ở trung tâm có lợi hại hơn nữa cũng vô dụng. Những người này rời đi một người, cái tổ chức kia sẽ yếu đi một chút, vốn dĩ cũng không phải quan hệ ổn định gì, người đi hết, xuống tay với bọn họ cũng càng dễ dàng.
Khuyết điểm duy nhất là, sẽ có một số người xấu kiên trì không đi.
Vương Nhất Bác để chính mình suy xét đại cục, tạm thời không thèm quan tâm tới những con tôm con cá vụn vặt đó.
Những lời Lý Hằng Nhiên thả ra đương nhiên là giả, hung thủ giết chết Đàm Kỳ ngoài việc xin lỗi cha của nạn nhân thì không chịu nói gì nữa. Gần đây miệng hắn cũng không còn chặt như vậy nữa, nhưng vẫn chưa moi được thông tin gì.
Cái danh sách dối trá này, là dùng để lừa nội gián của cục cảnh sát.
Kết hợp với danh sách mà Tiết Hướng Du giao cho, trong vòng 3 ngày lại bắt được hai người, đối phương cuối cùng cũng luống cuống, không hề duy trì tình trạng theo dõi, phái người tới trộm danh sách.
Lý Hằng Nhiên chờ đợi đã lâu, gậy ông đập lưng ông, một phát bắt được mấy người.
Nhưng mà không ai trong số họ nằm trong số ba người khiến Vương Nhất Bác chú ý.
Thả con mồi thứ nhất có thể câu được một lần, sẽ có thể câu được lần thứ hai. Đối phương nhất định phải lấy được danh sách, Lý Hằng Nhiên mừng rỡ nhìn chính họ tới cắn câu.
Chỉ là không bao lâu sau, anh ta thu được bưu kiện đe dọa chuyển phát nhanh. Bưu kiện chứa một cái đầu người, đôi mắt còn mở to. Là đạo cụ giả dùng để đóng phim, được chế tạo rất chân thật, tóc nhiễm máu, mắt trợn trừng, nữ cảnh sát duy nhất của tiểu đội sợ tới mức hoa dung thất sắc, suýt chút nữa kêu ra tiếng.
Lý Hằng Nhiên lại rất bình tĩnh, một mình anh ta lẻ loi, không lo đối phương sẽ dùng người nhà để uy hiếp, dùng cái chết để uy hiếp cũng sẽ không dọa được anh ta. Đâu chỉ là uy hiếp, đem chuyển phát nhanh gửi đến cục cảnh sát, còn mang theo khiêu khích rõ ràng.
Tra theo địa chỉ chuyển phát nhanh, quả nhiên không tra được gì.
Vương Nhất Bác biết chuyện này, nhắc nhở Lý Hằng Nhiên cẩn thận một chút, vừa khéo, buổi tối Tiết Hướng Du cũng gọi một cuộc điện thoại đến, nhắc cậu cẩn thận một chút.
"Tiết Cảnh Sơn đã biết việc cậu và Bạch Dụ lén gặp nhau, gần đây làm ầm ĩ với Bạch Dụ mấy lần, nói là muốn ra tay với cậu." Tiết Hướng Du vui sướng khi người gặp họa, lại khinh thường: "Nếu tôi là Bạch Dụ, sớm nhân lúc anh ta ngủ rồi bóp chết anh ta rồi. Cẩn thận chút đi, sự ghen ghét và tâm lý vặn vẹo của anh ta cậu không thể tưởng tượng nổi đâu."
Vương Nhất Bác nhướng mày, liếc mắt với Tiêu Chiến một cái, cúp điện thoại, liệt kê ra những chỗ mà Tiết Cảnh Sơn có thể tập kích.
Nói đi nói lại, cậu nghĩ một chút: "Lần trước nói anh bao dưỡng em, lần này thì nói thế nào đây?"
Tiêu Chiến "a" một tiếng, tự hỏi một lát, rồi cầm lấy điện thoại di động, ôm Vương Nhất Bác vào trong ngực, "tách, tách" chụp vài bức ảnh: "Tiêu phu nhân có để ý nếu hôm nay hai ta công khai?"
Vương Nhất Bác thật sự không đồng tình, lấy lại di động: "----- Anh chụp em thật xấu."
Ba phút sau, Vương Nhất Bác mò lên Weibo đã lâu không vào, đăng lên bức ảnh mà hai người chụp chung.
Lần trước việc Tiêu Chiến đã theo đuổi được Vương Nhất Bác tuôn ra, không ít người đã phỏng đoán kỳ thực bọn họ đã sớm kết hôn, ảnh chụp chung vừa đăng lên, Tiêu Chiến thuận tay chia sẽ, nhẹ nhàng bâng quơ kèm thêm một câu: Quà tặng kỉ niệm ngày kết hôn, là kẻ xấu đều phải đền tội.
Gần đây dưa quá nhiều, rất nhiều cư dân mạng ăn đến no căng, Weibo của Vương Nhất Bác vừa đăng lên, lời kiểu gì cũng có, suy đoán nghi ngờ, nói mát, người qua đường ăn dưa, nhiều nhất vẫn là những lời chúc phúc.
Đặc biệt là fans của cậu, nhìn thấy cư dân mạng lôi những chuyện đau khổ trong quá khứ của cậu ra, nói không phải khoa trương đâu, tựa như coi cậu như thịt trên đầu quả tim, đau lòng đến mức phát khóc luôn.
Vương Nhất Bác đã chuẩn bị tốt tâm lý tiếp thu tất cả nghi ngờ, không ngờ khi mở bình luận ra, điều đầu tiên thấy lại là ngoài dự đoán.
Anh đã trải qua rất nhiều đau khổ, có người có thể ở bên cạnh anh, bọn em đều rất yên tâm rồi.
Khoảng cách giữa idol và fans là trong sinh hoạt của fans chỗ nào cũng có cậu, nhưng cậu lại cách họ xa cả ngàn vạn dặm.
Mặc kệ là có bao nhiêu đau khổ, chúng em đều ở bên anh, tin tưởng kẻ ác đều sẽ bị trừng trị, chị sẽ được an giấc ngàn thu!
Anh vĩnh viễn là ánh mặt trời của chúng em!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro