Chương 69: Kết án Đàm Kỳ, xem phim
Tiêu Chiến không bị ép khô, nhưng Vương Nhất Bác lại kiệt sức, bị dỗ nói lời mặt đỏ tai hồng, mới có thể "thở dốc". Sau khi được "rửa sạch" thì được Tiêu Chiến ôm về giường, sắc mặt của cậu liền trầm xuống, đưa lưng về phía Tiêu Chiến không chịu xoay người lại.
Tiêu Chiến cũng không vội, ôm lấy eo cậu, đầu gối dễ dàng tách hai chân cậu ra mà chen vào, chậm rãi cọ xát một lát, thấp giọng nói: "Xác định muốn đưa lưng về phía anh?"
Eo Vương Nhất Bác hơi mềm nhũn ra, tự hỏi một lúc lâu mới rầu rĩ quay lại.
Tiêu Chiến rất thích mặt đối mặt ôm cậu, nhẹ ngửi ở cần cổ cậu một chút, nói: "Muốn anh dỗ à?"
"....." Vương Nhất Bác run lên, nổi da gà, đẩy đầu hắn ra, "Anh coi em là cô gái nhỏ chắc?"
"Em có là cô gái nhỏ thì anh cũng thích." Tiêu Chiến nói, lại ôm cậu, "Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều cho phiền lòng, chuyện gì cũng có cách giải quyết."
Ban đêm yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng lá cây sàn sạt lay động bên ngoài, bên trong phòng chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng, chậm chạp.
Vương Nhất Bác nhích vào trong ngực của Tiêu Chiến, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, từng nhịp từng nhịp, biến nó thành một bài hát ru, lẩm bẩm nói một câu.
Đuôi lông mày Tiêu Chiến khẽ nhúc nhích: "Cái gì?"
Vương Nhất Bác nhắm hai mắt: "Ngủ. Đã trễ thế này, nếu chọc em thì em sẽ không cần đến anh."
Tiêu Chiến không nói thêm gì nữa, ôm lấy cậu, nhẹ nhàng xoa xoa lưng của cậu.
Thật ra thì hắn nghe được.
Vương Nhất Bác nói "Gặp được anh thật tốt".
Hắn muốn được nghe Vương Nhất Bác nói lần nữa, hoặc là rất nhiều lần nữa.
Beta: Tui muốn gặp được người để tui có thể nói câu này.
Video giám sát đưa đến tay Lý Hằng Nhiên lập tức có tác dụng.
Đàm Kỳ và tên côn đồ làm kẻ chết thay kia đều bị chết oan uổng, án phúc thẩm, tin tức vừa ra liền khiến truyền thông nằm vùng (ẩn nấp để theo dõi theo dõi) cả kinh, người ngã ngựa đổ, hướng trời kêu la đây là chuyện gì. Nông dân trồng dưa trồng trọt quá cần mẫn, ăn dưa đều sắp no chết rồi. [1]
[1]: Ý ví việc quần chúng hóng tin tức như ăn dưa hấu ấy, mà tin tức nhiều quá nên ăn no sắp chết =))
Những nhân viên có quan hệ với vụ án của Đàm Kỳ năm đó đều bị triệu tập, Lý Hằng Nhiên mang theo người, trực tiếp đem những người nhiều năm trước kiêu ngạo không ai sánh nổi về cục cảnh sát.
Cả người lúc trước mà nay đã lên chức thẩm phán cũng trở lại.
Chứng cứ vô cùng xác thực, chỉ là đối phương có tiền, mời luật sư biện hộ, muốn kéo dài thời gian.
Tiêu Chiến biết được tin tức, mày cũng không nhăn một cái, nhìn trong đám bạn bè của mình, mời một người cũng là luật sư khá nổi danh đến hỗ trợ, chửi nhau một cách văn minh.
Triệu Sinh thích náo nhiệt, còn thần thông quảng đại, tìm bạn của cái tên côn đồ kia bắt về, lại thông báo cho người cha vẫn còn sống ở trên đời của Đàm Kỳ.
Năm đó Đàm Kỳ xảy ra chuyện, mẹ hắn liền mang bệnh, không chịu được đả kích, sau khi về nhà tinh thần lại càng sa sút, không bao lâu thì buông tay ra đi. Cha Đàm chịu tang vợ tang con, lòng đau như đao cắt, nỗi đau tuy đã nhiều năm trôi qua mà không thể phai mờ, bây giờ biết được cái chết của Đàm Kỳ có điểm kì quái, liền ngàn dặm xa xôi đến đây. Ông là một giáo viên già tóc đã bạc trắng, hốc mắt hồng hồng, bi thương vô cùng, chỉ cần một cái công đạo.
Trên mạng lan truyền chút tin tức, nói hung thủ là một phú nhị đại. Cư dân mạng sôi nổi thảo phạt, đàm luận, đề tài đột nhiên lại bị lái đi, biến thành thảo luận những tên con nhà giàu bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Kết quả thành phố A có bao nhiêu phú nhị đại đều không thoát khỏi chuyện này, tất cả đều bị lôi ra nói một lần.
Triệu Sinh nhàn rỗi không có việc gì làm liền chạy tới nhà Tiêu Chiến, còn mang theo mấy hộp kem, tuy nói là để cho Vương Nhất Bác ăn, kết quả nhìn thấy những lời này, trong cơn giận dữ, toàn bộ kem do hắn ta mang tới đều tiến vào bụng mình để hạ hoả.
"Chị dâu!" Triệu Sinh than khóc, "Anh nhìn xem trên mạng nói em thế nào kìa! Bao gái? Trên ảnh chụp đó là chị của em! Chơi siêu xe? Trong thành phố có ai không có mấy chiếc xe thể thao? Thần kỳ nhất là, nói em không lo kinh thương [2] mà cứ đi lo chuyện bao đồng..... Lo chuyện bao đồng thì liên quan đến ai chứ?"
Vương Nhất Bác: "......"
Triệu Sinh: "Chị dâu?"
Vương Nhất Bác ôn hòa cười, đẩy hộp kem cuối cùng đến trước mặt hắn ta: "Ăn nhiều một chút, bớt giận đi."
Triệu Sinh vừa ăn vừa tiếp tục xem, được một lát, nói: "Chị dâu, Tiêu Chiến cũng bị lôi lên."
Chân mày Vương Nhất Bác run lên, lập tức lấy di động ra xem.
Quả nhiên một người cũng không buông tha, Tiêu Chiến trước giờ làm việc khiêm tốn bây giờ nằm không cũng trúng đạn, tìm không thấy điểm đen cũng muốn tận lực bôi đen.
"Nghĩ sao lại coi trọng một minh tinh nhỏ, cũng chỉ là hạng xướng ca vô loài, còn vung tiền như rác, cả ngày chính sự không làm, chỉ lo nhớ thương tình nhân nhỏ, ra nước ngoài du học còn du đến nửa người dưới?"
Vương Nhất Bác không cảm xúc nhìn một lát, mặt lạnh ôm di động bấm một hồi, Triệu Sinh thấy đầu ngón tay của cậu lướt trên di động một hồi, tự nhiên lại thấy có một cỗ sát khí, thật cẩn thận hỏi: "Chị dâu, anh đang làm gì?"
Vương Nhất Bác ném điện thoại lên bàn, điềm nhiên nói: "Liên hệ người đại diện, tìm thuỷ quân, thuận tiện cũng mấy tên ngốc mắng nhau một chút."
Ăn kem no, đột nhiên không kịp phòng ngừa lại bị đút một đống thức ăn cho chó, Triệu Sinh thật sự nghẹn đến hoảng: "Chị dâu, anh đối xử với người cũng quá khác biệt đi? Người ta mới vừa bị mắng, anh chỉ tủm tỉm cười nhìn, còn Tiêu Chiến bị mắng anh liền đi mắng lại....."
Vương Nhất Bác bổ sung nói: "Cũng giúp cậu mắng lại."
Triệu Sinh cảm động đến nước mắt lưng tròng, một giây liền sửa miệng: "Anh đúng là chị dâu của em, hôm trước vừa mua một chiếc xe thể thao, anh có muốn không, hôm khác sẽ mang đến cho anh!"
Tìm ít thủy quân mắng vài câu tùy tiện liền có thể có được một chiếc xe thể thao, Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, vội xua xua tay ý bảo miễn.
Triệu Sinh cười cười, cũng không nói gì, Vương Nhất Bác còn tưởng việc này chỉ vậy liền xong, kết quả đêm đó liền có người liên hệ cậu, đem xe đưa tới.
Vương Nhất Bác chỉ vào xe nhìn Tiêu Chiến nói: "Phú nhị đại các anh đều như vậy sao?"
Tiêu Chiến nói: "Đúng vậy, không có việc gì liền đưa, vui vẻ hơn thì đưa một căn hộ, lúc tâm tình tốt hơn nữa có khả năng sẽ đưa chút cổ phần."
Vương Nhất Bác đang suy xét xem có nên thuê thuỷ quân để phản chiến nữa không: "....."
Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt của cậu liền muốn cười: "Ngoan, nhận đi, Triệu Sinh không thiếu chút tiền này đâu. Cũng sắp sinh nhật em rồi, đây là quà của hắn, một chút tâm ý mà thôi."
Vương Nhất Bác đánh giá chiếc xe, chiếc này ít nhất cũng mấy trăm vạn, cảm thấy tâm lý bị kích thích quá mức, cân nhắc việc trả lại cho Triệu Sinh. Cậu nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến một lát, nhẹ nhàng nhấc đuôi lông mày.
"Vậy quà của anh là gì?"
Tiêu Chiến trầm tư: "Tặng tấm thân này cho em được không? Tương lai của anh, con cháu của anh đều thuộc về em."
Mặt Vương Nhất Bác không khống chế được mà đỏ lên: "......Cút!"
Tên luật sư mà tên phú nhị đại giết người kia tìm đến bị người Tiêu Chiến mời đến không một chữ thô tục mà mắng từ trong ra ngoài, trực tiếp bại trận rút lui.
Nhiều năm trước Đàm Kỳ chết thảm ở trong hẻm tối cùng tên côn đồ vô tội bị liên luỵ chết oan, hai mạng người đó, rốt cuộc dù muộn cũng đã quả báo trên người tên hung thủ.
Xét thấy hung thủ cũng có liên quan đến cái tập đoàn phạm tội đang bị điều tra kia, Lý Hằng Nhiên đưa người về tiếp tục hỏi chuyện.
Cha Đàm mang theo ảnh chụp của vợ và con trai, đơn độc đến thành phố A, chỉ nghĩ muốn đòi lại cho con trai một công đạo, không còn mong muốn gì khác, nghe được phán quyết cuối cùng thì ôm ảnh con trai khóc thất thanh.
Chuyện này vẫn chưa xong, tất cả những người có dính dáng đến chuyện năm đó đều phải tra một lượt, đặc biệt là người đã lên chức thẩm phán kia.
Cha Đàm không biết những chuyện này, cũng không ai nhẫn tâm nói với ông ấy, con trai ông ấy chết, nói không chừng chỉ là vì những tên cầm thú đó nhất thời nổi hứng.
Mặt ngoài, người cống hiến sức lực lớn nhất cho vụ này là vị luật sư kia và Lý Hằng Nhiên, lúc cha Đàm đến cục cảnh sát cám ơn thì Vương Nhất Bác cũng ở đó.
Rõ ràng còn chưa đến bảy tám chục tuổi nhưng tóc cha Đàm đã bạc trắng, nhìn như một ông lão. Ông ấy nhìn thấy Lý Hằng Nhiên lập tức muốn quỳ xuống, Lý Hằng Nhiên vội vàng đỡ lấy ông ấy, bởi vì thường xuyên phải hút thuốc uống cà phê để nâng cao tinh thần nên tiếng nói bị trầm xuống: "...Bác đừng như vậy, đây đều là những điều cháu nên làm."
"Hãy tin tưởng chúng cháu, người ác cuối cùng đều sẽ phải đền tội."
"Tuy rằng đã muộn, nhưng Đàm Kỳ đã đòi được công bằng..... Còn rất nhiều người khác, cũng sẽ đòi được công bằng." Vương Nhất Bác đứng ở sau, yên lặng nhìn cha Đàm.
Cha mẹ Đàm Kỳ đều là giáo sư đại học, tuy bây giờ cha Đàm đã lớn tuổi nhưng vẫn nhìn ra được khí chất nho nhã.
Ở trên toà lúc mắng hung thủ, mắng đến tàn nhẫn nhất cũng chỉ là "Mày điên rồi" "Tâm địa rắn rết" "Chết không được tử tế".
Nếu lúc trước không xảy ra chuyện gì thì Vương Mi và Đàm Kỳ đã có thể đến với nhau, người này sẽ là cha chồng của Vương Mi, là thông gia của Vương gia.
Hoặc là Đàm Kỳ không có chấp nhất mà đi tìm tòi chân tướng, yếu đuối một chút, không cần đến biệt thự đó, là có thể sống tốt.
Chỉ là những suy nghĩ đó không hề sai lầm.
Không có gì gọi là không nên, không có gì gọi là nếu như. Bọn họ đều không sai, sai chính là đám người ác độc vô pháp vô thiên đó.
Cậu cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, tiến lên vài bước, muốn nói điều gì, hầu kết chuyển động vài cái lại không nói nên lời.
Cha Đàm nhìn người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú trước mắt, thần sắc nghi hoặc. Sau một lúc lâu, ông thấy đối phương cúi đầu như có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng hỏi: "Bác à, cháu có thể ôm bác một cái không?"
Cha Đàm nhận thấy thiện ý, không chút chần chờ, mở đôi tay ra ôm cậu một cái.
Cảm giác được thân thể cha Đàm gầy yếu, hốc mắt Vương Nhất Bác càng chua xót, nhẹ giọng hỏi: "Bác à, hung thủ có nói với bác điều gì không?"
Cha Đàm nhàn nhạt nói: "Hắn nói "Thật xin lỗi"."
Không cần Vương Nhất Bác tiếp tục truy vấn, ông ấy nói: "Tôi không đồng ý tha thứ."
Cha Đàm không ở lại lâu, lúc trở về là Vương Nhất Bác tiễn ông ra ngoài.
Đối với thiện ý bất ngờ của chàng trai trẻ trước mặt, cha Đàm cảm thấy tò mò, nhưng lại không hỏi gì, tận đến lúc sắp đến cổng kiểm tra, mới quay đầu hỏi: "Cậu là bạn của Kỳ Kỳ sao?"
Vương Nhất Bác hơi ngây ra.
Nếu Đàm Kỳ còn sống, nói không chừng bọn họ thật sự sẽ là bạn bè. Vì thế cậu gật đầu, khẽ mỉm cười: "Đúng vậy. Cháu là bạn của anh ấy. Chúc bác lên đường bình an."
Cha Đàm gật đầu với cậu, trả lời: "Vạn sự trôi chảy"
Tiêu Chiến đứng ở xa, thấy cha Đàm rời đi mới đi tới, ôm vai Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cười với hắn: "Hôm nay không đi làm?"
Tiêu Chiến cũng cười đáp lại: "Hôm nay tạm gác chuyện kiếm tiền, tất cả đều giao cho ba."
Tiêu Chiến đấu tranh với cha hắn thật lâu, rốt cuộc thành công phủi tay, chia bớt một nửa công việc ra ngoài.
Đương nhiên là có điều kiện. Chờ mọi chuyện ổn định, hắn phải hoàn toàn tiếp quản Tiêu thị.
Ba Tiêu đã muốn về dưỡng lão từ lâu.
Tiêu Chiến không ngờ trong lòng Vương Nhất Bác có việc, còn làm bộ nhẹ nhàng cùng cậu nói chuyện, mặt không đổi sắc mà chọc cậu vui vẻ: "Nhà khác đều là tranh quyền đoạt thế, cha già phải đến lúc bệnh sắp chết mới bằng lòng đem quyền đưa cho con cháu. Còn ba anh, anh vừa mới tốt nghiệp trở về liền ước gì anh đem công ty tiếp quản hết, để ông ấy có thể nhẹ nhàng mà sống với vợ."
Vương Nhất Bác rầu rĩ mà cười: "Đây là ba tin tưởng anh."
"Anh cũng muốn được nhẹ nhàng sống với vợ." Tiêu Chiến giả vờ thở dài, "Kết hôn mới bắt đầu yêu đương, cái gì mà tỏ tình dưới nến, đi du lịch, xem phim tất cả đều bị bỏ qua. Chỉ có duy nhất một điều coi như tốt là không cần phải giục em nhanh chóng đi lãnh giấy kết hôn."
Vương Nhất Bác tưởng tượng hình ảnh Tiêu Chiến đứng giữa một trái tim thắp bằng nến, hô to anh yêu em, lập tức ớn lạnh: "Tỏ tình dưới nến thì bỏ đi, em ngại chết, những cái khác, sau này em sẽ cùng anh!"
"Anh không muốn sau này lại tự khiến mình ấm ức nữa." Tiêu Chiến dừng xe nghiêng đầu cười nói: "Anh muốn hôm nay cùng em xem phim."
Ánh đèn neon hắt vào từ bên ngoài cửa sổ, hiện lên dung nhan anh tuấn, khiến người khác không khỏi mặt đỏ tim đập nhanh. Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến chính là viên đường độc nhất của cậu, lúc không vui, chỉ cần đến gần hắn, nếm thử một chút lại thấy thế giới này thật ngọt ngào.
Cậu nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện Tiêu Chiến đã ngừng trước một rạp chiếu phim.
Tiêu Chiến phối hợp với tình hình, từ trong túi rút ta hai vé xem phim đưa tới trước mặt Vương Nhất Bác, nho nhã lễ độ nói: "Vương tiên sinh, anh có thể mời em xem phim được không? Anh rất thích một diễn viên trong bộ phim này và muốn cùng em xem nó."
Vương Nhất Bác cúi đầu rũ mắt nhìn, có chút ngoài ý muốn.
Là bộ phim đã quay từ năm nào.
Thời gian trôi qua cũng lâu, gần đây lại không có tâm tư quản những chuyện này. Tháng trước Văn Sâm có nói với cậu, bộ phim sắp công chiếu, cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Những chuyện gần đây loạn đến mức làm cho dư luận xôn xao, Văn Sâm không ngốc, tất nhiên thấy được, tự nhiên đau lòng cho nghệ sĩ nhà mình.
Hiện tại Văn Sâm đối với cậu giống như đồ cổ, không dám lớn tiếng nói chuyện, làm gì cũng phải cẩn thận, sợ cậu không chịu được áp lực, sẽ nghĩ quẩn trong lòng.
Dứt khoát liền không nói đến chuyện công việc.
Không nghĩ đến dù cậu quên mà Tiêu Chiến vẫn nhớ rõ.
Suy nghĩ thất thần, vừa hoàn hồn thì nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn kiên nhẫn chờ đáp án, Vương Nhất Bác giương mắt nói: "Mời em xem phim, không sợ Tiêu phu nhân buồn à?"
Tiêu Chiến nghiêm trang trả lời: "Vương phu nhân rất vui, tôi nghĩ Tiêu phu nhân cũng sẽ không có ý kiến."
Vương Nhất Bác đối diện với hắn. Sau một lúc lâu, nhoẻn miệng cười: "Đúng vậy, Tiêu phu nhân đồng ý."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro