Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64: Câu cá


Suy nghĩ lại cẩn thận, lúc trước, ở bữa tiệc rượu, là Tiết Hướng Du chủ động tiếp cận, lưu lại danh thiếp cho cậu.

Ngay từ đầu Vương Nhất Bác đã không tin tưởng Tiết Hướng Du, cũng không tin tưởng Lý Hằng Nhiên, nhưng đối với hai người chủ động tiếp cận cậu trước này, tâm trạng của cậu lại rất phức tạp.

Tận sâu trong lòng vẫn hy vọng bọn họ đừng đứng ở phía đối lập.

Phương Hành Viễn có người quen ở Tiết gia, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều đoán rằng rất có thể là Tiết Cảnh Sơn, hoặc là đồng lõa của Tiết Cảnh Sơn.

Ai ngờ thế mà lại là Tiết Hướng Du.

Nhất thời trong đầu xuất hiện vô số suy nghĩ, Phương Hành Viễn và Tiết Hướng Du còn đang nói chuyện với nhau.

Giọng điệu của Tiết Hướng Du vừa tùy tiện lại vừa mỉa mai, Phương Hành Viễn tức giận không nhẹ, nhưng vẫn phải nhịn xuống, nói: "Lúc trước anh nói, cho anh một phần ảnh chụp, sau này chỉ cần tôi không nhiều lời, anh sẽ không lấy mạng tôi...... Tôi chỉ muốn sống thôi, anh muốn phá vỡ ước định thì cũng đừng trách tôi nói cho Tiết Cảnh Sơn biết anh đã làm những gì!"

Tiết Hướng Du cười nhạo: "Thế thì đã là gì? Không phải là giúp VươngThanh Thanh đâm sau lưng Tiết Cảnh Sơn một dao ư, những gì tôi làm được còn ít? Anh thật sự cho rằng có thể uy hiếp tôi?"

Phương Hành Viễn tức tới mức mặt trắng bệch.

Vương Nhất Bác nghe được có hơi mơ hồ, bình tâm tĩnh khí nghe đến cuối, lặng yên sắp xếp trong lòng.

Người Tiết gia mà Phương Hành Viễn nói chuyện cùng kia, không còn nghi ngờ gì chính là Tiết Hướng Du.

Nhưng mà Tiết Hướng Du lại nói với cậu, anh ta vừa mới đạt được sự tín nhiệm của Tiết Cảnh Sơn, ở ngoài tổ chức, không dám lại tiến thêm một bước, ngoại trừ biết được một chút chuyện về chị của cậu thì một mực không biết thêm gì nữa...... Tất cả đều là dối trá.

Từ lúc bắt đầu cho tới giờ, trong miệng người này không có lời nào là thật.

Vương Nhất Bác phân biệt rõ ràng những tin tức thật thật giả giả mà anh ta tiết lộ từ khi quen biết đến nay, nhưng cũng không ngoài dự đoán nhiều. Cậu phòng bị với Tiết Hướng Du, cũng không thấy Tiết Hướng Du khờ dại tin tưởng cậu.

Những điều Tiết Hướng Du biết được nhất định còn nhiều hơn so với những gì anh ta nói ra, lúc trước nói rằng sẽ giúp cậu...... Càng giống như là đang trộn lẫn với nước (ý chỉ nửa thật nửa giả, trộn với nước làm nhão nhoét ra ấy).

Anh ta làm như vậy để làm gì?

Mang tới phiền phức cho Tiết gia?

Vương Nhất Bác nhớ tới thân thế của Tiết Hướng Du.

Mẹ và ông nội trên danh nghĩa xảy ra quan hệ sau đó sinh ra anh ta, sau khi tâm trí bà chịu đả kích, trở nên không bình thường, bà để cho anh ta cầm máy quay rồi nhảy xuống hồ tự sát.

Một người mẹ phải hận con mình đến đâu mới có thể làm ra chuyện này cơ chứ.

Tiết Hướng Du suốt ngày cười đến vô tâm vô phế, nhưng đáy lòng lại u ám không kém ai cả.

Năm sáu tuổi thì anh ta trở về Tiết gia, không biết đã trải qua bao nhiêu vũ nhục và tra tấn...... Trong lòng người này cực kỳ hận Tiết gia, lợi dụng cậu và Tiêu Chiến, lần đó ra tay châm ngòi ly gián, chỉ sợ là muốn thử xem quan hệ giữa cậu và Tiêu Chiến là như thế nào.

Anh ta vừa mới nói... đã từng giúp Vương Mi?

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, lấy tư liệu của Tiết Hướng Du ra, xem lại một lần nữa.

Xem ra tấm ảnh trong tay Phương Hành Viễn không hữu dụng như anh đã nghĩ, chín năm trước, sau khi Vương Mi xảy ra chuyện thì người của Tiết gia đã chuẩn bị giải quyết anh ta, chỉ là Phương Hành Viễn dùng việc Tiết Hướng Du đã giúp Vương Mi đâm sau lưng Tiết Cảnh Sơn một dao để uy hiếp anh ta, rồi đạt thành một hiệp nghị giữa hai bên.

Chỉ là thoạt nhìn, Tiết Hướng Du tựa hồ không quá để ý chuyện đó, cũng không định tiếp tục thực hiện ước định kia nữa.

Câu ra con cá lớn này thật sự là ngoài dự đoán, Tiêu Chiến cũng cân nhắc một lát, mỉm cười hỏi: "Bảo bối, trói cả hai người bọn họ lại thì sao?"

Đúng lúc đó, cậu nhận được một tin nhắn, Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn, lắc đầu: "Bắt Phương Hành Viễn là được rồi...... Con cá lớn chúng ta câu được vừa mới gửi tin nhắn cho em, mời em đi ăn một bữa cơm với anh ta vào tối nay."

Tiêu Chiến nhạy bén nắm bắt điểm cần chú ý: "Một mình?"

Vương Nhất Bác buồn cười nói: "Anh ta đi một mình, còn em có đi một mình hay không thì anh ta không quản được."

Người của Tiêu Chiến theo dõi Phương Hành Viễn đã lâu, sớm hầm hè xoa xoa tay muốn làm một vụ thật lớn, nhận được điện thoại, lập tức ra tay.

Cửa nhà Phương Hành Viễn có kín mít cũng vô dụng.

Cùng lúc đó, bên thành phố D truyền tới tin tức mới.

Bắt được người.

Lý Hằng Nhiên tọa trấn thành phố A, không nói phái người đi để làm gì, cho đến khi bắt được người mới thở phào nhẹ nhõm, gọi cho Vương Nhất Bác, chuẩn bị làm chuyện được sắp xếp đã lâu.

Vương Nhất Bác trình ra nhật ký và video của Vương Mi, lấy thân phận người nhà của người bị hại đến cục cảnh sát.

Sau khi xác định sẽ điều tra vụ án Vương Mi nhảy lầu, bên ngoài cục cảnh sát tập trung rất nhiều phóng viên, cũng có người còn đang mờ mịt, vì sao một người chết đi đã lâu lại tạo ra chấn động lớn như vậy.

Sau khi Vương Mi xảy ra chuyện, mỗi ngày trong nhà từng có rất nhiều phóng viên nằm vùng và paparazzi, Vương Nhất Bác có một loại tâm lý chán ghét và sợ hãi đối với đèn flash và máy quay.

Mấy năm nay khắc phục bóng ma tâm lý, tiếp thu phỏng vấn còn chưa tính, bây giờ lại như trở lại rất nhiều năm về trước, có một đám người chẳng đến vì chính nghĩa mà đơn thuần chỉ đang xem náo nhiệt.

Vương Nhất Bác bực bội trong lòng, cự tuyệt tất cả phỏng vấn, ở trong cục cảnh sát suốt một buổi trưa.

Đại đội hình trinh vốn dĩ đã rất vội, vụ án của Diệp Mi vừa công bố lại càng vội, thành lập thêm một tổ điều tra nhỏ, rất nhiều chứng cứ được thu thập từ trước tới nay đều đã có thể quang minh chính đại lấy ra dùng.

Thấy những người không quen biết đang tất bật chạy đi chạy lại, nhất thời cậu có hơi hoảng hốt.

Mấy năm trước, lúc vừa mới lấy được nhật ký của Vương Mi, cậu mang tâm trạng vừa thống khổ vừa bi phẫn tới tìm cảnh sát, ngược lại là bị nhạo báng một hồi, vốn là bởi vì mẫn cảm với chuyện trong nhà nên từ đó đến nay càng thêm đa nghi.

Cho rằng Vương Mi khó có thể lấy lại được sự trong sạch, kẻ thù chỉ có thể bị chính tay cậu giết chết...... tất thảy những chuyện bây giờ cậu vẫn chưa từng nghĩ tới.

Sáng nay sau khi công bố video, tin nhắn từ những người không quen biết như thủy triều dội tới WeChat của cậu, Vương Nhất Bác cũng chưa trả lời dù chỉ một cái, ngồi ở trong phòng một lát thì ra hành lang hít thở không khí.

Tinh thần cậu mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn gặp Tiêu Chiến một lát, ôm hắn một cái, Tiêu Chiến hôn cậu hai cái, cậu liền có sức tiếp tục bước về phía trước rồi.

Từ thành phố D đưa đến có bảy người, Đại đội hình trinh thẩm vấn từng người một, đối phương vì bắt Hứa Trú, lúc này cuối cùng cũng dùng người của bản thân, không lo sẽ không tìm ra người này.

Đã bắt được đuôi cáo.

Chỉ là người trong tổ chức kia lại quá phức tạp, Vương Nhất Bác cũng không cho rằng như vậy là có thể đánh sập đối phương, nhổ tận gốc bọn họ, chờ đến khi sắc trời hơi tối đi, Tiêu Chiến đến giờ tan tầm.

Phóng viên vây bên ngoài suốt một buổi trưa mà không có kết quả, có một nửa chọn rút lui, còn một nửa vẫn kiên nhẫn chấp nhận chờ, vừa đi ra chắc chắn sẽ bị bao vây.

Chu Nghiêu Xuân thẩm vấn xong một người, chưa hỏi được gì, buồn bực, đi ra hút điếu thuốc, thấy Vương Nhất Bác đang nhíu mày nhìn ra bên ngoài, tự hỏi một lượt, tiêu sái cởi cảnh phục ra, đưa cho Vương Nhất Bác: "Cho anh mượn."

Vương Nhất Bác mỉm cười, nói: "Cảm ơn cảnh sát Chu, chỉ là thế này không hợp quy định lắm."

Chu Nghiêu Xuân cào cào tóc đen, dựa người vào trên tường, hút thuốc, không giống một cảnh sát mà càng giống một tên du côn, cà lơ phất phơ, nói: "Minh tinh cũng là người dân, vì nhân dân phục vụ thôi. Anh cứ đi đi ra ngoài như vậy, bọn họ có thể sẽ vây lấy anh đến sáng mai, nếu mặc cảnh phục đi ra ngoài thì sẽ không, bọn họ chỉ quen mặt đội trưởng Lý."

Lý Hằng Nhiên sau khi dùng nước lạnh rửa mặt cũng đã ra tới, nghe được những lời này thì trừng anh ta một cái: "Có nhìn thấy nội quy trên tường không hả? Cấm hút thuốc! Còn cho mượn cảnh phục? Sao cậu không bò lên trên mái nhà cục cảnh sát dùng cảnh phục của cậu lau cảnh huy (phù hiệu cảnh sát) luôn đi? Cả ngày đều vô kỷ luật, chờ mọi việc bận rộn xong, viết kiểm điểm ba nghìn chữ cho tôi!"

Chu Nghiêu Xuân không sợ trời không sợ đất, lại sợ Lý Hằng Nhiên, ngượng ngùng tắt thuốc: "Lão đại, đừng đi....."

Đôi mắt Lý Hằng Nhiên chằng chịt tơ máu, nghe thấy lời này, nhịp nhịp tay, nói: "Sáu ngàn, không cho phép tìm "chim én" và Nguyên Li viết hộ."

Không để ý đến Chu Nghiêu Xuân đang nhăn mặt, anh ta nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Về trước đi, cửa sau có chỗ hẳn là không bị vây, để Xuân nhi dẫn cậu đi. Bây giờ cậu có thể tin tưởng chúng tôi."

Vương Nhất Bác bắt tay anh ta, từ tận đáy lòng nói: "Cảm ơn anh, đội trưởng Lý."

Luồn lách một hồi, Vương Nhất Bác đi theo Chu Nghiêu Xuân lén ra ngoài từ một cửa khác.

Chu Nghiêu Xuân nhân cơ hội đang ở ngoài mà hút một điếu thuốc, hút hai hơi, vẫy vẫy tay với cậu, xoay người trở về.

Sắc trời tối sầm, liền nổi gió lạnh, Tiêu Chiến chờ bên ngoài, dựa vào bên cạnh cửa xe, cả ngày vội vàng lại lo âu, là một kẻ nghiện thuốc lá, ngửi thấy mùi khói thuốc, nhịn xuống không hút, ném sang một bên.

Còn muốn hôn vợ yêu, phải khắc chế xuống.

Đợi một lát, từ trong gió đêm, Vương Nhất Bác run bần bật đi ra, Tiêu Chiến lập tức chú ý đến cậu, sải bước tiến lên, kéo áo gió ra, ôm cậu vào trong ngực rồi cuốn chặt lại, thấp giọng nói: "Có mệt không?"

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, lên xe, xoa thái dương.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, tạm thời không có tâm trạng.

Theo thói quen, Tiêu Chiến luôn mang theo kẹo sữa trên xe, thấy cậu nhíu mày, thuần thục lột vỏ một viên rồi cho vào miệng cậu.

Trong xe mở một bản nhạc du dương, Tiêu Chiến còn chưa nghĩ xong nên mở miệng thế nào, Vương Nhất Bác ngọt ngào hỏi: "Phương Hành Viễn nói thế nào?"

"Hắn ta sợ mất mật, không chịu mở miệng." Tiêu Chiến thong dong nói: "Chỉ là anh đã cho người bịt miệng hắn rồi đập cho một trận, sau đó mới để hắn mở miệng."

Người này thật gian tà, nhưng mà cậu thích, nhân lúc đèn đỏ, tiến lại gần, hôn hắn một cái hôn thơm mùi sữa coi như khen thưởng.

"So với lời Hứa Trú nói thì không khác biệt lắm, lúc trước hắn cảm thấy chị giả bộ thanh cao, lại nghe nói không ít cao tầng trong Tập đoàn Vinh Vũ đều là người trẻ tuổi thích ăn chơi trát táng, liền muốn đưa chị lên giường những kẻ đó." Tiêu Chiến nhận được nụ hôn khen thưởng ngọt ngào, tinh thần phấn chấn, nói chuyện càng thêm lưu loát: "Trước khi chị uống rượu hắn đưa đều luôn rất tín nhiệm hắn."

Cảm giác bị người mình tin tưởng phản bội, chỉ sợ so với cảm giác vạn tiễn xuyên tâm(vạn mũi tên đâm vào tâm) còn thống khổ hơn.

Lúc Vương Mi uống ly rượu có pha thuốc mê kia, Phương Hành Viễn đã tính toán tiền đồ của mình sẽ rất tốt, anh ta xuất thân là trẻ mồ côi, khi còn nhỏ rất sợ nghèo, cơ hồ nhìn thấy tiền đều đỏ mắt.

Anh ta chỉ có tiếp xúc sơ qua với người của Tiết gia, sau là mơ hồ biết có một tổ chức. Trước đây vì lợi ích mà bán đứng Vương Mi, sau lại vì giữ mạng mà lợi dụng Vương Mi.

Vương Nhất Bác toát ra một thân mồ hôi, cắn nát viên kẹo trong miệng, một hồi lâu mới đè xuống được sát khí trong lòng,

Nếu không phải hiện tại có Tiêu Chiến, cậu không biết bản thân mình có thể nhẫn nhịn được không.

Báo thù xong, cậu muốn sống bên cạnh Tiêu Chiến thật tốt, không muốn tay mình dính máu.

Tiêu Chiến lén quan sát biểu cảm của Vương Nhất Bác, có chút hối hận vì nói cho cậu biết những chuyện này, làm hỏng tâm trạng.

Vương Nhất Bác không muốn để hắn lo lắng, hơi mỉm cười, biểu tình khôi phục lại như thường: "Nghe nói sinh nhật của đội trưởng Lý sắp đến rồi, đưa anh ta cho đội trưởng Lý làm quà đi."

Tiêu Chiến há miệng thở dốc, phụ họa theo vợ: "Đội trưởng Lý nhất định sẽ rất thích món quà này."

Tiết Hướng Du hẹn gặp ở một nhà hàng món Tây, không biết là cố ý hay chỉ là vô tình, là một trong số những nhà hàng thuộc chuỗi nhà hàng của Tiêu thị.

Là tự tin thái quá, hay là muốn lấy được lòng tin của Tiêu Chiến?

Bên này Tiêu Chiến mới vừa nghe trộm được, bên kia anh ta đã lập tức gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, quá trùng hợp đi, khó mà khiến cho người ta không nghĩ nhiều.

Trước khi vào cửa, hai người liếc nhau một cái, Tiêu Chiến kéo vợ ra sau lưng, binh đến hắn chặn, đất đến hắn đào, Tiết Hướng Du tới hắn đánh.

Mở cửa liền thấy Tiết Hướng Du mặc một bộ quần áo thoải mái, tư thái cũng rất nhàn nhã, giống như đi gặp bạn bè. Nhìn thấy Tiêu Chiến, Tiết Hướng Du cũng không hoảng hốt, rót một ly rượu, kính hắn: "Đã nói rõ là chỉ đi một mình, hai vị đúng là một thể."

Tiêu Chiến nhướng mày, cũng không nhiều lời, cùng Vương Nhất Bác đi vào, ngồi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười: "Thời tiết bên ngoài cũng phải thay đổi, Tiết thiếu đúng là nhàn nhã."

Tiết Hướng Du luôn luôn nói chuyện lòng vòng, loanh quanh, thật giả lẫn lộn, nghe vậy liền đặt ly rượu xuống, tươi cười hơi nhạt, hiếm có lại đi thẳng vào vấn đề ngay từ đầu, nói thẳng: "Cũng không phải vậy, hai vị làm chút chuyện, bằng không, hôm nay Phương Hành Viễn cũng sẽ không liên hệ với tôi."

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng chưa tỏ thái độ gì, đồ ăn trên bàn, cũng không ai động đến.

Tiết Hướng Du tự nói luôn: "Tiêu tổng phái người theo dõi Phương Hành Viễn, sau khi tôi biết liền cấm hắn liên lạc với tôi. Chỉ tên ngu xuẩn ấy, từ xưa đến nay đều luôn thiếu kiên nhẫn."

Vương Nhất Bác nhấc mí mắt lên, cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu lành lạnh: "Cho nên Tiết thiết quyết định ngừng hợp tác?"

"Không." Tiết Hướng Du đứng lên, vươn tay về phía cậu, tươi cười có kèm chút đứng đắn: "Trước kia không tính là hợp tác. Đại khái là vì có cùng mục đích, những gì tôi có so với các cậu nghĩ còn nhiều hơn, còn có giá trị, không phải sao?"

Tiêu Chiến không chút để ý mà thưởng thức bàn tay của Vương Nhất Bác bên dưới bàn, khóe môi chứa ý cười, ánh mắt lại lạnh lùng: "Ngại quá, Tiết thiếu. Anh có chỗ nào đáng để tin tưởng sao?"

Tươi cười của Tiết Hướng Du không đổi, cũng không thu tay về: "Không phải Tiêu tổng đã điều tra thân thế của tôi rồi sao, hẳn là đoán được tôi muốn làm gì. Cây cột tốt bị sâu mọt gặm hết thì nên đổ, đám rác rưởi kia dùng hết phúc mà tổ tiên tích cóp được thì nên chết, sớm muộn gì cũng phải sụp, đẩy một cái không phải rất thú vị sao. Dù Tiết gia có gầy thì cũng là lạc đà, Tiêu tổng thật sự không muốn chia một phần sao?"

Tiêu Chiến từ trước đến nay đều không ham lợi ích quá mức, không hề dao động, chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta.

Đột nhiên Tiết Hướng Du thấy đau đầu, nguyên nhân anh ta không muốn để Tiêu Chiến đến chính là vì chuyện này.

Ở trước mặt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến luôn giả bộ ngoan ngoãn, so với bất kỳ ai đều dịu dàng hơn, nhưng đối với người ngoài, hắn lòng vững như sắt, ai thấy cũng đều đau đầu.

Tuy anh ta tận lực muốn nắm được quyền chủ động, nhưng quyền chủ động này lại bị Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nắm chặt mất, anh ta thực sự ở thế yếu.

Dằng co một lát, Tiết Hướng Du lùi bước: ".....Vậy, đêm nay tôi sẽ gửi một phần tư liệu cho Tiêu tổng trước, sau khi Tiêu tổng xem xong lại quyết định xem có muốn hợp tác với tôi hay không, thế nào?"

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng hạ thấp thân phận tôn quý, chuẩn bị muốn cùng Vương Nhất Bác về nhà, nghiêng đầu liền thấy anh có hơi thất thần, thấp giọng hỏi: "Bác nhi, em sao vậy?"

Bị một câu này của Tiêu Chiến làm hoảng sợ, Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến, giương mắt nhìn Tiết Hướng Du, ánh mắt phức tạp: "Anh từng giúp chị tôi?"

Tiết Hướng Du bình tĩnh nói: "Tôi đã gặp cô ấy hai lần. Lần đầu tiên, toàn thân cô ấy trần trụi, nằm trên mặt đất, tóm lấy ống quần của tôi, cầu xin tôi cứu cô ấy."

Hô hấp của Vương Nhất Bác trở nên nặng nề, gắt gao nhìn chằm chằm anh ta.

Tiết Hướng Du cũng không che dấu, gằn từng chữ một, vừa rõ ràng vừa tàn nhẫn: "Tôi nói với cô ấy, tôi không cứu được."

Vương Nhất Bác lẩm bẩm: "Anh....."

Tiết Hướng Du nói: "Tối khoác cho cô ấy chiếc áo, liền rời đi." Dừng một chút, anh ta nói tiếp: "Lần thứ hai, cô ấy lén mang theo camera đến đó, bị tôi phát hiện. Tôi giúp nàng giấu giếm, cũng không phải là giúp, chỉ là tôi thấy cô ấy đáng thương."

Vương Nhất Bác không nói gì nữa, cho đến khi đứng dậy cùng Tiêu Chiến, lúc đi đến cửa, mới quay đầu lại, trầm giọng nói: "Cảm ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro