Chương 63: Không phải là để vi phạm sao?
Tiêu Chiến hiểu rõ tính cha mình, đại khái mà nói, dù có một chút băn khoăn, ông cũng sẽ không ngăn cản hắn, nói không chừng còn lặng lẽ giúp một phen.
Tính toán tốt trong lòng, hắn xoay người đi ra sau nhà, gọi điện cho bạn.
Hồ sơ vụ án của Đàm Kỳ rất đơn giản, thoạt nhìn chính là án giết người bình thường, nhưng hắn yêu cầu điều tra kĩ càng hơn, bao gồm cảnh sát năm dó tiếp nhận vụ án này, thẩm phán, nhân chứng.
Trở lại trong phòng, Vương Nhất Bác đang cuộn người trên sô pha, trò chuyện với Lý Hằng Nhiên. Người của Lý Hằng Nhiên ngày mai sẽ đưa người bạn truyền video của Tiêu Chiến đến tòa cao ốc bên kia, hai người bọn họ đang thương nghị chi tiết.
Vương Nhất Bác và Lý Hằng Nhiên, Tiêu Chiến đã thương lượng rất nhiều lần, rốt cuộc có muốn tung video về Vương Mi kia hay không, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác đang rối rắm cái gì.
Trên phương diện tình cảm, đương nhiên Vương Nhất Bác không muốn.
Vương Mi đã từng bị những người đó gán tội, bị bắt bại lộ trước mặt đại chúng, có miệng không thể nói, không có người tin lời cô giải thích, cô cũng đã từng giải thích, ngược lại càng bị mắng nhiều hơn, nói cô chột dạ, nói cô giãy giụa hấp hối, đứng đỉnh cao của đạo đức, cao cao tại thượng mà dẫm người.
Lời giải thích đầu tiên đưa ra, người đồng tính quá ít, cơ hồ tất cả mọi người đều đang nhục mạ cùng với loan truyền ý dâm, lời đồn đãi so với quyền cước càng làm người đau hơn. Đây là nhấn chìm cọng rơm cứu mạng của lạc đà.
Nhưng lý trí nói, đây là bước đầu tiên giúp Vương Mi sửa lại án sai, hơn nữa dù anh có nguyện ý hay không, đợi sau này chân tướng sáng tỏ thì vẫn sẽ có vô số người thảo luận về Vương Mi, lại lần nữa để cô xuất hiện trước đại chúng.
Lý Hằng Nhiên hỏi: “Nghĩ kỹ rồi sao?”
Trầm mặc thật lâu, Vương Nhất Bác thấp giọng nói: “Đội trưởng Lý, chị ấy sẽ trách tôi sao?”
Lý Hằng Nhiên dừng một chút, hiểu ý của cậu, giọng nói có chút nhu hòa: “Những việc cậu đang làm đều vì cô ấy, cô ấy sẽ không trách cậu.”
Tiêu Chiến ở bên cạnh nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác hình dáng mảnh khảnh xinh đẹp một lát, nhưng do giáo dục, cuộc sống cũng bất đồng, tính tình chân thực của Vương Nhất Bác còn hơn cả nhím, ánh mắt trước sau vẫn sạch sẽ trong sáng.
Dù cho liều mạng muốn báo thù, cũng không muốn làm những việc đụng đến điểm mấu chốt của mình.
Khiến người khác đau lòng.
Cũng may hắn thuần phục được chú mèo con này.
Vương Nhất Bác rũ mắt, không chú ý đến việc mình bị người nhìn trộm, nhẹ giọng nói lời tạm biệt với Lý Hằng Nhiên, trước mặt bỗng xuất hiện một đóa sơn chi tản ra mùi hương dịu ngọt, cánh hoa trăng trắng trong khá đẹp.
Đóa hoa này như là có ma lực, cũng có thể do mùi hương quá mức buồn bã, mắt cậu di chuyển đến bàn tay đang cầm hoa, hờn dỗi tích tụ trong lòng tan hơn phân nửa, duỗi tay cầm lấy.
Tiêu Chiến ngồi xuống, nói: “Mẹ thích hoa sơn chi, ba mới trồng một hàng, nghiêm cấm anh phá hư. Vừa rồi mới ở trong sân lén ngắt, chờ lát nữa giấu đi đừng để bị phát hiện, bằng không anh lại phải lãnh gia huấn”
Vương Nhất Bác nhịn không được cười rộ lên.
Tiêu Chiến nhìn thấy cậu cười, cũng cười theo: “Mẹ đi đâu rồi?”
“Lên lầu rồi.” Vương Nhất Bác nâng mắt lên, hắc bạch phân minh, thanh triệt vô tội, “Hỏi em muốn quà gì, em cảm thấy bức tranh anh mặc váy trước kia không tệ, muốn đem về treo trong phòng khách, anh cảm thấy thế nào?”
Tiêu Chiến đối diện ánh mắt cậu, bất đắc dĩ: “Anh cảm thấy…… Anh đều nghe em.”
Trở về liền đưa mèo Triệu Sinh nuôi về, xé nát bức tranh không nên tồn tại kia, sau đó đổ tội cho con mèo.
Tội danh cuối cùng vẫn là Triệu Sinh nhận.
Kế hoạch đổ tội chuyên nghiệp như thế liền diễn ra trong đầu Tiêu Chiến.
Vui vẻ quyết định được chuyện này, tâm tình Vương Nhất Bác không tệ, mở một chương trình giải trí lên xem. Tiêu Chiến thuận tay đập vỏ hạt thông, nhớ tới chú sóc làm cho Vương Nhất Bác gặp ác mộng hồi tết, trong mắt chứa ý cười.
Vương Nhất Bác còn tưởng rằng hắn là lột cho chính mình, duỗi tay đòi, nửa ngày không thấy động tĩnh, lúc quay đầu ánh mắt thực ủy khuất.
Tiêu Chiến dỗ cậu: “Mở miệng, a.”
“……”Vương Nhất Bác khóe môi còn dính vụn điểm tâm, một lời khó nói hết nhìn hắn “Anh xem em như trẻ con mà nuôi à?”
Tiêu Chiến nuôi đến cam tâm tình nguyện, thích thú, đem hạt thông để lên bàn, rướn người tới vươn đầu lưỡi liếm đi vụn điểm tâm bên khóe môi cậu, thấp giọng nói câu “Thật ngọt”, liền mềm nhẹ hôn lên đôi môi kia.
Còn không kịp xâm nhập, trên cầu thang truyền đến một trận ho khan, Vương Nhất Bác bị dọa, đẩy nhanh Tiêu Chiến ra, tóm lấy hạt thông dịch sang bên cạnh, bị gia trưởng thấy được cảnh thân thiết, mặt đỏ hơn phân nửa.
Tiêu Chiến hơi dừng lại, da mặt khiến người không sợ, thực tự nhiên mà ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Ba, mẹ, hai người làm sao xuống nhanh như vậy.”
Mẹ Tiêu nhìn Vương Nhất Bác bên cạnh tai đều đã đỏ lên, trừng hắn một cái.
Ở chung cùng người Tiêu gia thực nhẹ nhàng, vừa vặn dì giúp việc mấy ngày nay không có tới, cơm nước xong, Vương Nhất Bác chủ động nhận việc rửa chén, trong lòng bắt đầu đếm ngược.
Quả nhiên không đến nửa phút, Tiêu Chiến liền chui vào, vén tay áo lên, đứng ngang với cậu, cùng nhau rửa chén, nói: “Vợ, anh ghét rửa chén.”
Vương Nhất Bác nhấc mắt nhìn hắn: “Vậy chén trong nhà ai rửa?”
“Mua cái máy rửa chén đi.” Tiêu Chiến trước kia sống một người, kỳ thật còn mời người giúp việc, mỗi ngày tự nấu cơm ăn xong để đó, tan tầm trở về liền rửa xong.
Đang rửa chén, lại nghĩ đến đống quần áo tai bay vạ gió kia, Tiêu Chiến âm thầm lên kế hoạch, mua mấy bộ giống nhau, mỗi ngày ném vài cái, làm bộ giặt xong rồi.
Vương Nhất Bác không biết tính toán trong lòng Tiêu Chiến, giọng nói thả nhẹ, thiếu chút nữa bị tiếng nước lấn át: “Đội trưởng Lý nói cho em biết, hung thủ án vứt xác tự sát.”
Rốt cuộc có phải tự sát hay không không biết, nhưng mà hiển nhiên đám người kia chú ý tới, bên trong có thể sẽ có chút rung chuyển, nói không chừng tụ hội tháng sau chính là vì nghiêm tra một phen.
“Chờ tung ra video, lấy được chứng cứ, lập án, đội trưởng Lý liền có thể quang minh chính đại mà tra xét.” Tiêu Chiến ở trong bồn rửa chén cầm ngón tay cậu, “Đến lúc đó Phương Hành Viễn hẳn là sẽ có dị động, người của anh liền ở phụ cận nhà hắn theo dõi, trong phòng tất cả đều là máy nghe trộm và camera, hắn chạy không được.”
Vương Nhất Bác gật gật đầu, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy lo lắng: “Hắn đang làm người đại diện cho Khương sư đệ, rốt cuộc……”
Là cảm thấy Khương Nguyên Dư cùng Vương Mi có vài phần rất giống, muốn đem Khương Nguyên Dư lên con đường giống Vương Mi, hay là do tâm lý áy náy quấy phá?
Bất kể như thế nào, hắn ta đừng nên là người đại diện của ai là tốt nhất.
Rốt cuộc là hai người đã từng đồng thời theo đuổi “ánh trăng sáng”, Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác để ý, vẫn luôn ngậm miệng không đề cập tới, hiện tại thấy cậu chủ động nhắc tới, tản mạn nói: “Vậy để hắn không làm nổi người đại diện nữa là được.”
Vương Nhất Bác nhướn mi.
Tiêu Chiến cảm thấy biểu cảm này của anh thật sự đáng yêu, muốn véo một phen, nâng tay đầy xà phòng lên, đành phải thu lại, nói: “Anh và chủ cũ của em từng đi uống vài lần, nói được mấy câu, đuổi việc một người cũng không thành vấn đề, lúc sau lại cho Khương sư đệ của em một người đại diện tốt.”
“Cái gì gọi là ‘Khương sư đệ của em’?” Vương Nhất Bác bất mãn, “Không phải “ánh trăng sáng” của anh sao?”
Tiêu Chiến ôn nhu mà nhìn hắn: “Ánh trăng sáng của anh là em, nốt chu sa cũng là em.”
“Anh thôi đi.”
Vương Nhất Bác đem mâm sứ lau sạch, xoay người muốn bỏ vào trong ngăn tủ, đột nhiên bị ôm eo, thiếu chút nữa vứt luôn cái mâm.
Tiêu Chiến dựa vào vai cậu, lại cười nói: “Ghen tị? Không nói đùa, thật là em.”
Vương Nhất Bác trầm mặc không nói. Tiêu Chiến nhìn chằm chằm đôi tai đỏ lên của cậu, trong lòng cân nhắc xem có muốn cắn một ngụm hay không.
Ngay sau đó nghe được Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói: “Ánh trăng sáng của em, là anh lúc mặc váy. Ông xã, hôm nào mặc váy cho em xem đi.”
Tiêu Chiến: “……”
Sáng sớm hôm sau, các trang web lớn ở đầu trang dường như thả một cái video đã qua cắt nối biên tập.
Ao rượu rừng thịt, quần ma loạn vũ, giống như niên đại xa xăm, mơ hồ còn có thể nhìn ra, có vài tổng tài trẻ tuổi mấy ngày hôm trước còn ở trước mặt phóng viên, nghiêm trang mà thảo luận hướng phát triển của công ty phát triển lịch trình nhìn có điểm tương tự.
Không bao lâu hình ảnh xuất hiện một người nữ tử trẻ tuổi, ngay sau đó hình ảnh trở nên tục tĩu.
Khúc sau tuy rằng đã che mờ, nhưng không ai sẽ cảm thấy đây là cuộc giao dịch ngươi tình ta nguyện.
Video mới ra đã bị điên cuồng chia sẻ, không đến nửa giờ lại bị khống chế cắt bỏ. Nhưng mà đã có rất nhiều người đã lưu lại, bàn tán về người lộ mặt trong video, cuối cùng lòi ra một cái tên là nữ minh tinh “Vương Thanh Thanh”.
Vài người nhớ lâu liền hồi tưởng, nhớ tới bộ dáng của cô cùng sự tích năm đó. Rất kỳ quái, rõ ràng chuyện lớn như vậy, sau lại bị ép tới một tiếng gió cũng không có.
Chuyện một đời người bị đào ra, kết hợp với video vừa thấy, trên mạng trào ra một đống Sherlock Holmes, phỏng đoán ra một cái đại án kinh thiên. Tuy rằng khoa trương đến có chút buồn cười, nhưng thực tế cũng thật làm cho người cảm thấy thái quá.
Vương Thanh Thanh năm đó chấn động một thời lúc này lại tạo thành oanh động, biết cùng không biết, đã mắng cùng chưa từng mắng đều như thủy triều vọt tới, khẩu phong cực kỳ nhất trí, đồng tình.
Thuận tiện mặt không đổi sắc mà đem trước kia viết như là “Chó cái không biết liêm sỉ, đáng chết, còn làm bẩn sàn nhà làm phiền toái người vệ sinh” trộm xóa.
Không lâu tư liệu có thể tra được của Vương Thanh Thanh đã bị dân mạng thần thông quảng đại toàn bộ đào ra, tinh mắt liền nhận ra điểm giống với Vương Nhất Bác.
Chuyện tốt lập tức liền kéo thêm Vương Nhất Bác vào, đào ra tình trạng Vương gia năm đó, thiếu niên Vương Nhất Bác có bao nhiêu đau khổ, còn tìm ra điểm đáng ngờ —— lúc học cao nhị, Vương Nhất Bác với thành tích học tập đứng thứ ba khối lựa chọn tham gia thi vào trường nghệ thuật.
Tai tiếng của Vương Nhất Bác cũng từng cái bị đào ra, trừ bỏ bị phú nhị đại theo đuổi, mặt khác đều không thấy chứng cứ, có thể kết luận là giả.
Các loại phỏng đoán không ngừng tuôn ra, mọi chuyện xôn xao, bị xóa tài khoản liền đăng ký nick nhỏ tiếp tục thảo luận, không có gì có thể lấp kín tâm tính bát quái của mọi người.
Mắt Vương Nhất Bác lướt web đến mỏi, ánh mắt đạm mạc mà đảo qua từng cái thảo luận.
cậu cũng không muốn bị người phỉ nhổ, ai thán cuộc đời mình, mỗi một lần nói lên, nhớ lại chuyện trước kia, đều như là một vòng luân hồi. Quá mức thống khổ, giống cắt một miếng thịt ở trong lòng, máu tươi đầm đìa.
Hiện giờ người biết chuyện giống như đi đào cải trắng, đào chuyện cho mọi người xem, so với trong tưởng tượng thì cậu bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, Tiêu Chiến đang ở công ty.
Hắn định tạm thời đem việc của công ty ném cho cha hắn, nhưng chưa thành công, chỉ có thể nhẫn nại, xử lý mớ văn kiện chồng chất trước.
Xử lý xong rồi, Tiêu Chiến lập tức lên mạng nhìn tình huống, nhíu mày, nhắn tin cho Vương Nhất Bác.
Không đợi bao lâu, Vương Nhất Bác liền trở về.
【 Mèo nhỏ tiểu Nhất Bác: Đi làm đừng có sờ ai, em tốt hơn 】
【Tiêu Chiến ba tuổi lưu manh: Không muốn sờ ai, muốn sờ em, em sờ anh cũng được 】
Vương Nhất Bác: “……”
Đồ lưu manh.
Hai người mọi lúc đều chú ý, không bao lâu, Tiêu Chiến gọi điện thoại cho Lý Hằng Nhiên, ngay sau đó nhắn cho Vương Nhất Bác.
“Có người định vị được tòa cao ốc kia.” Tiêu Chiến từ bàn công tác chất đầy văn kiện đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, quan sát dòng xe như nước trên đường, khóe miệng mang theo cười, ánh mắt không hề lương thiện, thậm chí có điểm lạnh lẽo, “Đại khái là không bao lâu nữa, sẽ có con cá cắn câu.”
Vương Nhất Bác nói: “Phương Hành Viễn đâu?”
Tiêu Chiến hít một hơi, trở lại trước bàn. Trên bàn công tác có ba cái máy tính, một cái trong đó đang dùng, trong màn hình là hình ảnh Phương Hành Viễn đang ở nhà.
Đột nhiên nhận tin bị đuổi việc, nhìn thấy video sáng nay, Phương Hành Viễn lưng dựa trên cửa phòng hoảng loạn, chột dạ mà kéo màn cửa lại, rúc ở nhà, sắc mặt xám trắng giống người chết.
Tiêu Chiến nói: “Cũng sắp cắn câu.”
Hình ảnh Phương Hành Viễn ở trong phòng lo âu mà đi qua đi lại, hồi lâu, không biết nhớ tới cái gì, cắn răng một cái, lấy di động ra gọi điện thoại.
Tiêu Chiến sớm đã tính toán, để người lén gắn thiết bị nghe lén trên điện thoại, nói khẽ với Vương Nhất Bác bên kia đầu điện thoại câu “Trò hay tới”, đem điện thoại gác ở trước máy tính, ấn ghi âm.
Tiếng kết nối dài dài qua đi, điện thoại rốt cuộc gọi được.
Không đợi người kia nói, Phương Hành Viễn vội vàng mở miệng, bởi vì vẫn luôn không nói chuyện, thanh âm khô khốc đã có chút quái dị: “Tiết tiên sinh, công ty đột nhiên đuổi việc tôi, vừa rồi còn tung cái video kia, Hứa Trú đã trở lại? Hắn muốn làm gì? Chọc giận những người đó tôi cũng sẽ bị liên lụy…… Tiết tiên sinh, bọn họ có phải muốn xuống tay với tôi hay không?”
Bên kia trầm mặc ba giây, liền truyền đến tiếng cười nhạo.
Con ngươi Vương Nhất Bác co rụt lại.
cậu đối với âm thanh rất mẫn cảm, tuy rằng trải qua rất nhiều trắc trở mới truyền tới tai cậu, nhưng có thể xác định chủ nhân của giọng nói này cậu đã gặp qua.
Trong đầu còn không có phân tích xong, người bên kia đã mở miệng: “Xuống tay thì xuống tay đi, mày đã sớm nên chết rồi.”
Phương Hành Viễn giận dỗi nói: “Tiết Hướng Du! Mày muốn vi phạm ước định của chúng ta?”
“Ước định hả……” Giọng Tiết Hướng Du chầm chậm, nói cực kỳ thiếu đòn, không chút nào che dấu mà cười xấu xa, “Không phải là để vi phạm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro