Chương 61: Bạch Dụ
Tiêu Chiến tỉnh dậy sớm hơn Vương Nhất Bác một chút.
Tỉnh lại là có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác, cảm giác quá tốt, hắn cười, thấp giọng nói câu "Chào buổi sáng", nhìn thời gian, đã giữa trưa.
Vương Nhất Bác ngủ thật sâu, hắn không đủ nhẫn tâm đánh thức cậu, nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy đi kiếm gì cho Vương Nhất Bác ăn.
Đến khi Vương Nhất Bác mơ màng tỉnh lại, quả nhiên là đã lỡ chuyến bay.
Tiêu Chiến vẫn luôn săn sóc cậu chu đáo, trừ thân thể có chút không khoẻ thì cũng không quá khó chịu. Đầu giường còn có hoa mới cắm, hương hoa nhàn nhạt, nằm trong chăn ấm áp, ngửi mùi hoa làm tâm tình cậu sung sướng không ít.
Vương Nhất Bác thoải mái nheo mắt lại, nằm một lát đầu óc mới rõ ràng lại, phát hiện có gì đó không đúng, nghiêng đầu không thấy Tiêu Chiến, trong lòng liền không vui.
Đàn ông lạnh nhạt vô tình, cùng cậu lăn xong liền chạy.
Cậu nằm trong chăn thầm mắng một lát, Tiêu Chiến lạnh nhạt vô tình đã trở lại.
Còn bưng theo cháo trắng đang bốc khói và đồ ăn sáng tinh xảo, thấy Vương Nhất Bác tỉnh, ngồi vào mép giường, duỗi tay sờ lên trán cậu: "Không phát sốt là tốt rồi... Bảo bối, cảm thấy thế nào?"
Giọng nói của Vương Nhất Bác khàn đến khó nghe, lúc mở miệng cũng khiến bản thân bị dọa sợ, già mồm theo thói quen: "Còn ổn, về sau không làm thế nữa là được."
Tiêu Chiến cười nhạo, chọc chọc mặt của cậu, nói: "Cái này không phải do em quyết định, em phải chịu trách nhiệm với anh, đời này em cũng chỉ có thể là của anh. Có đói bụng không, có muốn uống cháo không? Vé máy bay đổi thành đêm nay, ăn xong còn có thể ngủ thêm một lát."
Vương Nhất Bác chậm rãi ngồi dậy, nhích về phía bên cạnh hắn, dựa vào trong ngực hắn, toàn thân đều không thoải mái, ngay cả động ngón tay một cái cũng thấy mệt.
"Tiểu Tiêu Chiến." cậu lười nhác mà nâng mắt lên, nói: "Không muốn động đậy."
Tiêu Chiến mỉm cười, nâng chén lên, dùng muỗng sứ múc ra một muỗng, thử, thấy độ ấm vừa phải, lúc này mới chậm rãi bón cháo cho Vương Nhất Bác.
Ngủ đến bây giờ khiến bụng đói kêu vang, ăn cái này cũng không tệ.
Cháo trắng thêm chút đường trắng, hương vị dù thật thanh đạm, Vương Nhất Bác lại ăn đến vui vẻ, càng hưởng thụ chính là sự ôn nhu của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không muốn khiến cậu nhớ đến chuyện phiền não vào lúc này, kiên nhẫn bón cháo, nói: "Anh để tổ tiết mục chuẩn bị cho anh một phần thực đơn, trở về sẽ nghiên cứu rồi làm cho em ăn."
Vương Nhất Bác sờ sờ bụng không chút thịt thừa của mình, nói: "Em béo lên thì phải làm sao bây giờ?"
"Béo càng tốt, vậy sẽ không có nhiều người có ý xấu với em." Tiêu Chiến nghĩ lại liền cảm thấy tức giận, thấy Vương Nhất Bác không muốn ăn nữa, cũng không chê, uống nốt chút cháo còn dư lại, tiếp tục nói: "Trở về em nói với mẹ một tiếng, anh đã theo đuổi được em. Sáng nay mẹ gọi đến, anh nói mẹ còn không tin đâu."
Vương Nhất Bác cảm thấy buồn cười, sau khi ăn đã khôi phục chút sức lực, ôm Tiêu Chiến, không cho hắn đi bất kỳ chỗ nào.
Lẳng lặng ôm nhau một lát, cậu mới nhớ đến một vấn đề, ánh mắt hơi trầm xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Ngày đó, trời đã tối, vì sao còn muốn lên núi?"
"Không thấy em, anh sẽ rất bất an." Tiêu Chiến đáp mà không chút do dự.
Đột nhiên không kịp phòng bị, đáy lòng như bị cái gì đánh trúng, Vương Nhất Bác há miệng thở dốc, khó khăn nói: "Cho nên..."
"Cho nên muốn nhanh chóng đến bên cạnh em." Tiêu Chiến cũng không phải ăn may, nói lời dễ nghe, nhẹ thở dài: "Em chạy đi tìm anh, khiến cho anh vừa mừng vừa sợ, đến bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ đấy."
Vương Nhất Bác không phải người thích giải thích rõ ràng, không nói ra sợ hãi và lo lắng của bản thân, tặng Tiêu Chiến một cái hôn nhẹ coi như khen thưởng, nhớ tới đêm đó trời tối đen, gió thật lạnh, nói: "Sao anh lại sợ ma sợ tối như vậy? Không phải lúc nhỏ đều không sợ sao?"
"Muốn biết?"
"Nói thật đi."
Tiêu Chiến hơi dừng lại, chậm rãi nói: "Lúc mười hai tuổi, nói với bên ngoài là ra nước ngoài du học, không bằng nói là ra nước ngoài tránh nạn đi, trong nhà xảy ra hỗn loạn, chỉ là nhịn xuống cho xong, không nói với em, để em lo lắng. Khi đó ở nước ngoài rất lo cho trong nhà, tính tình không tốt lắm, động chút là nổi nóng, có mấy người thường xuyên bắt nạt người Trung Quốc, anh liền đánh cho bọn họ một trận. Bọn họ liên thủ lại chỉnh anh, nhốt anh vào một cái biệt thự nổi tiếng là bị ma ám trong thành phố."
Vương Nhất Bác trầm mặc.
"Qua ba ngày, mới có người tìm đến nơi..." Tiêu Chiến nhìn biểu tình của cậu, không nói rõ ba ngày kia đã trải qua những gì, nhẹ nhàng bâng quơ lược qua: "Về sau liền sợ ma sợ tối, kỳ thật cũng không có gì. Sau khi xảy ra chuyện, Triệu Sinh dẫn theo mấy người anh em, đánh mấy kẻ kia đến mức phải nhập viện nằm mấy tháng, khi trở về tất cả đều bị phạt."
Thật ra Vương Nhất Bác không hay an ủi người khác, đặc biệt là người càng thân thiết. Chỉ là nghĩ đến Tiêu Chiến mới mười mấy tuổi đã phải xa quê hương, bị nhốt ở chỗ như vậy tận ba ngày, trong lòng khó chịu như bị kim đâm.
Trước kia không hiểu rõ ngọn ngành, cậu còn đi dọa Tiêu Chiến rất nhiều lần, hiện tại nhớ đến liền muốn cho mình một cái tát.
Cậu sờ sờ đầu Tiêu Chiến, vụng về dỗ: "Không sao, em không sợ tối, cũng không sợ ma, về sau em che chở anh."
Tiêu Chiến buồn cười, nói: "Được, em trai, về sau phải bảo vệ anh đó."
Trước khi rời khỏi thành phố Y, Lý Hằng Nhiên gọi điện thoại đến.
Bởi vì đoạn video này, Hứa Trú đã trốn Đông trốn Tây nhiều năm, không có chỗ an thân, anh ta từng tung video ra, bị tìm ra chỗ ản thân nhờ vào truy tìm nguồn gốc video, suýt thì mất mạng.
Đoạn video này quá quan trọng, nếu không lợi dụng cho tốt, thật đúng là có lỗi với Vương Mi và Hứa Trú.
Lý Hằng Nhiên tính là trước tạm thời không coi đoạn video là chứng cứ để công bố ra ngoài, mà tung lên mạng trước, mở rộng một chút, làm mồi nhử, những người đó khẩn trương vì cái này, không chừng còn có thể câu được cá lớn.
Vương Nhất Bác cũng cảm thấy ổn, sau khi bàn bạc xong, cũng đã hoàn toàn ổn định lại được cảm xúc.
Bởi vì ở bên cạnh Tiêu Chiến, mới có thể lộ ra nhiều mềm yếu như vậy, nếu là trước lúc gặp lại Tiêu Chiến, xem xong video, cậu còn có thể tiếp tục nói nói cười cười với mấy người đó ấy chứ.
Tiêu Chiến thấy cậu nói chuyện điện thoại xong liền ngây ra, duỗi tay quơ quơ trước mặt cậu: "Nghĩ gì vậy, không phải chồng đang bên cạnh em sao."
Vương Nhất Bác tự hỏi xong:, nói "Em cảm thấy..."
"Ừ?"
"Hình như tính tình của em trở nên tốt hơn."
Khóe môi của Tiêu Chiến giật giật, cười nói: "Còn không phải sao, hiện tại không khó nói chuyện nữa."
Vương Nhất Bác liếc hắn một cái, không hé môi.
Cho đến khi ngồi lên máy bay mới nói: "Trước kia em khó nói chuyện?"
Tiêu Chiến nhớ lại những ngày bản thân bị từ chối, trong lòng ấm ức. Đâu chỉ có vậy.
Vương Nhất Bác nhìn một cái liền biết hắn đang nghĩ gì, cúi đầu xem xét chiếc nhẫn trên ngón áp út của tay trái, kéo tay Tiêu Chiến qua.
Hai người bọn họ còn chưa công bố kết hôn, hiện tại cũng không phải thời điểm để công bố, cậu không thể đeo chiếc nhẫn này chạy khắp nơi, cho nên chỉ có thể đeo một lát vào lúc này.
Vương Nhất Bác kéo tay hắn, hôn lên chiếc nhẫn trên tay hắn, nâng mắt lên nhìn hắn: "Hiện tại còn khó nói chuyện không?"
Cái hôn nhẹ dừng trên chiếc nhẫn, giống như một chiếc lông chim nhẹ phất qua, tim ngứa đến khó chịu.
Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, Tiêu Chiến thật muốn hôn cậu một cái, ngón tay chọc chọc trên mặt cậu, ý cười thật sâu: "Hiện tại là tiểu Nhất Bác mềm mại nhu thuận."
Thấy hắn cười đến vui cẻ, Vương Nhất Bác hiếm khi sinh ra cảm giác muốn sủng ông xã một chút.
Thôi bỏ đi, khó nói chuyện với người ngoài hơn một chút là được rồi. cậu nghĩ.
Cách lúc máy bay đến thành phố A còn một khoảng thời gian, khi ở khách sạn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều đã ngủ đủ, liền cầm quyển sách lên cùng nhau xem.
Tiêu Chiến có chút không tin, tuy chưa được bao lâu, nhưng thật sự đây là mấy ngày thoải mái nhất của hắn và Vương Nhất Bác.
Đáng tiếc có một số việc là không thể tránh khỏi, việc hắn phải làm là cùng Vương Nhất Bác đi đến tận cùng.
Lúc tới thành phố A, Vương Nhất Bác tháo nhẫn xuống, cẩn thận và quý trọng đeo lại trên cổ.
Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn động tác của cậu, ngàn dặm xa xôi trở về chỗ này, Vương Nhất Bác sẽ lại là dáng vẻ dối trá khách sáo, nội tâm nhạy cảm.
Hắn chỉ cảm thấy thật đau lòng, mong sao cho mọi chuyện mau chóng kết thúc.
Vẫn là những lời nói lạnh nhạt thường ngày, là Vương Nhất Bác một chút cũng không đáng yêu.
Tới đón hai người chính là tài xế do công ty sắp xếp, Trương Minh để anh ta lái xe đi trước, sau đó mới lái xe đưa hai người về nhà.
Tiêu Chiến nhìn thần sắc hoảng hốt của Vương Nhất Bác, thương tiếc mà cầm lấy tay cậu, thấp giọng nói: "Bảo bối, anh luôn ở phía sau em, lúc nào cũng có thể quay lại nhìn anh."
Vương Nhất Bác ôm cổ hắn, sau một lúc lâu mới nói: ".....Em không quay đầu."
"Anh không phải ở phía sau em, Tiêu Chiến, chúng ta là sánh vai cùng đi về phía trước..... Cảm ơn anh."
Tiêu Chiến cười, nói: "Lúc đã nói, nói "Cảm ơn anh" không bằng nói "thích anh", sơ với lời cảm ơn thì dễ nghe hơn nhiều."
Vương Nhất Bác nhìn hắn chăm chú, nói: "Được, em thích anh."
Không đoán được cậu lại nghe lời như vậy, trực tiếp đã nói ra, Tiêu Chiến giật mình, xoa xoa đầu Vương Nhất Bác, giọng nói ôn hòa: "Tiêu phu nhân, thật khéo, tôi cũng vậy."
Vương Nhất Bác bất mãn: "Anh hẳn nên gọi em một tiếng Vương tiên sinh."
"Vậy em gọi anh là gì?"
"Vương phu nhân."
"....."
Nhiệm vụ phát video giao cho Tiêu Chiến.
Người Tiêu Chiến quen biết rất nhiều, có không ít thủ đoạn, Lý Hằng Nhiên liền mắt nhắm mắt mở cho qua.
Người được mời đến là một người anh em trước kia cùng sống trong đạiviện, sau khi tốt nghiệp lại không có lòng đi quản lý công ty trong nhà, ngược lại đi theo đuổi mục tiêu trở thành hacker đứng đầu thế giớ một cách điên cuồng.
Không ít thứ lúc trước đều là do người này tra ra cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không giải thích quá nhiều, đối phương cũng không hỏi nhiều, nhìn nội dung video, nhướng mày: "Ôi, Tiêu thiếu, cậu muốn làm đại sư à."
Tiêu Chiến dựa vào bên cửa sổ, khoanh tay, nhẹ nhàng nói: "Giúp một chút đi, thiếu cậu một phần nhân tình."
"Nhân tình của Tiêu thiếu thì khỏi. Được, muốn làm như thế nào?"
Tiêu Chiến nói: "Lấy một đoạn ra, đăng lên các trang web lớn. Dùng địa chỉ của thành phố D."
"Được, chỗ nào ở thành phố D? Đài truyền hình tớ cũng có thể nha."
"Ở thành phố D... chỗ này." Tiêu Chiến đẩy sang một tờ giấy. Bên trên viết địa chỉ mà Vương Mi đã nhảy lầu.
Chín năm đã trôi qua, trung tâm của thành phố D dần dần dời đi, chỗ vốn rất phồn vinh cũng đã hoang vắng, tòa nhà kia không qua được kiểm tra, cũng sẽ rất nhanh bị phá bỏ.
Lựa chọn thả câu ở chỗ đó, có thể khiến đối phương sinh ra ảo giác rằng Hứa Trú lại xuất hiện lần nữa, muốn cá chết lưới rách.
Nếu chỉ có như vậy thì cũng sẽ không khiến Tiêu Chiến phải kinh động đến vị này, Tiêu Chiến nói tiếp: "Thiết kế ra mấy thủ thuật che mắt, sẽ có người muốn phá thủ thuật đó, tìm ra vị trí của người đo. Đến lúc đó liền tiền cậu tìm tung tích của người đó."
Bàn bạc xong, Tiêu Chiến liên hệ với Lý Hằng Nhiên một lần, tiễn người đi, trở lại phòng của Vương Nhất Bác, vừa lúc thấy cậu đang xem bưu kiện.
Là tư liệu về Bạch gia.
Vương Nhất Bác vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện lúc sắp chết mà Vương Mi vẫn còn liên hệ với Bạch Dụ.
Bạch Dụ là một trong số những kẻ đó, Vương Mi và hắn ta có quan hệ gì?
Chị gặp nhiều chuyện khó vượt qua như vậy, thống hận những người đó, vì sao lúc cô đơn cuối cùng còn có liên hệ với Bạch Dụ?
Hơn nữa thái độ của Bạch Dụ vẫn luôn thật kỳ quái.
Quan hệ của hắn ta và vương Mi chắc chắn không đơn giản.
Sẽ là dạng quan hệ gì?
Vương Nhất Bác đảo mắt qua tư liệu của người nhà họ Bạch một lượt, ánh mắt lạnh lùng.
Sẽ không đến mức, Bạch Dụ yêu chị của cậu, nhiều năm sau cái chết của chị cậu, còn cảm thấy tiếc hận (tiếc nuối + hối hận), thấy cậu muốn báo thù cho chị nên giúp cậu một tay chứ.
Sao có thể.
Cái gì gọi là rắn chuột một ổ (có phẩm chất, tính cách gần như nhau), Bạch Dụ ở chung với những người đó, chắc chắn không có bao nhiêu trong sạch.
Loại người này, sao có thể có cái gọi là chân tình chứ.
Lúc Tiêu Chiến lên lầu liền tiện tay bưng theo một rổ dâu tây, ngồi vào bên cạnh Vương Nhất Bác, thấy cậu nhíu mày nhìn mấy tư liệu kia, tiện tay cầm một quả lên, đưa đến bên miệng cậu: "Mẹ cho người đưa qua đây, rất ngọt."
Vương Nhất Bác thuận theo há miệng, lại nghe hắn nói: "Chỉ là không ngọt bằng em."
"....." Tai Vương Nhất Bác nóng lên, cho dù đã bày tỏ nỗi lòng, cũng khó mà hấp thụ nổi việc Tiêu Chiến thường xuyên nói lời ngon tiếng ngọt như vậy, ho nhẹ: "Làm chuyện chính đi, đừng quấy em."
"Từ tối qua đến giờ, em đã xem không dưới năm mươi lần." Tiêu Chiến nói: "Nhìn nữa có thể nở ra đóa hoa sao?"
Vương Nhất Bác: ".....Dâu tây đâu?"
Tiêu Chiến đưa đến bên môi cậu, thật hưởng thụ khi có thể bón cho cậu.
Vương Nhất Bác cắn trái dâu tây vừa ngọt vừa nhiều nước, mơ hồ không rõ, nói: "Còn nhớ lần trước về thành phố D thăm chị của em, có người nặc danh gửi đến một bó hoa không? Thật ra, sau đó còn tặng mấy lần, đều kèm theo thơ tình, em đọc, thấy không giống là viết cho em."
Tiêu Chiến chú ý đến: "Sao không nói với anh?"
Vương Nhất Bác chột dạ: "Khi đó... không phải còn chưa cùng anh bên nhau sao."
Tiêu Chiến giận dỗi không vui, trái dâu tây cuối cùng không cho Vương Nhất Bác ăn.
Vương Nhất Bác cảm thấy người này có chút ấu trĩ đến đáng yêu, cười cười, nói: "Lúc cuối chị còn liên hệ với một người họ Bạch, hoặc là tên người này có một chữ Bạch, thái độ của Bạch Dụ kỳ quái như vậy... Em nghi ngờ người chị liên hệ là hắn, người tặng hoa cho em cũng là hắn."
Tiêu Chiến đang muốn mở miệng nói cái nhìn của bản thân, di động của Vương Nhất Bác đã vang lên.
Tục ngữ nói "ban ngày không thể nói người, ban đêm không thể nói quỷ" (白天不可说人, 晚上不可说鬼: ý là đừng nói xấu hay bàn tán gì người khác, vì bạn không biết người bạn nói xấu và người bạn đang nói chuyện cùng có quan hệ gì đâu). Vừa mới nhắc đến người, tên đã nhảy loạn trên màn hình di động.
Người gọi đến là Bạch Dụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro