Chương 58: Sạt lở - Hoảng hốt
Tiêu Chiến giác ngộ tư tưởng muốn theo đuổi vợ nhất định phải chai mặt vô cùng sâu sắc, một từ "được" nhẹ nhàng của Vương Nhất Bác cũng khiến tâm tình hắn tốt như ăn một viên đường ngọt ngào. liền không biết xấu hổ, trêu đùa:
" trong mộng có em sao? Không có sẽ không ngủ."
Vương Nhất Bác: "..."
Tiêu Chiến nói: "hoặc là chính miệng em nói, em sẽ mơ thấy anh."
Vương Nhất Bác "..."
Chậm chạp không trả lời, Tiêu Chiến suy đoán có thể là thẹn thùng, vừa định thu liễm thái độ đi dỗ người, lại nghe được Vương Nhất Bác mở miệng.
Giọng của Vương Nhất Bác rất nhẹ nhàng, cho dù là nghiêm mặt nói chuyện cũng rất ôn hòa dễ nghe, lúc này tuy có chút mơ hồ, nhưng từng chữ rơi vào tai Tiêu Chiến rất rõ ràng.
"Tôi mơ thấy anh là được, anh không cần mơ thấy tôi." Vương Nhất Bác hơi dừng lại trong giây lát, cảnh giác lại thêm một câu: "Có mơ thấy tôi thì cũng đừng mộng xuân."
Nói nói xong liền cúp điện thoại.
Tiêu Chiến bị những lời nói này kích thích làm cho cảm giác say cũng hoàn toàn biến mất, trong lòng bồi hồi kích động khó hiểu, Vốn đã không buồn ngủ, bây giờ càng không thể ngủ được.
Hắn ngồi ở đầu giường, hưng phấn mà gọi điện thoại qua quấy rầy Vương Nhất Bác, muốn nghe câu nói kia một lần nữa.
Vương Nhất Bác không chịu nổi phiền phức, dứt khoát đem hắn kéo vào danh sách đen.
Không thể gọi video thì gọi điện thoại, không thể gọi điện thoại thì chịu ấm ức một chút mà nhắn tin cũng được. -------Tư tưởng Tiêu tổng giác ngộ rất cao, lập tức linh hoạt mà sửa đổi sách lược, lựa chọn nhắn qua WeChat cho Vương Nhất Bác.
[Tiêu Chiến lưu manh: Vợ bé nhỏ, một lời không hợp liền cho vào black list là chiến tranh lạnh, chiến tranh lạnh cũng là bạo lực gia đình.]
Vương Nhất Bác thấy tin tức này, trầm mặt "..."
[Tiêu Chiến lưu manh: Lúc trước là ai nói biết luật học pháp, còn lôi kéo tôi cùng nhau tìm hiểu từng chuyên mục.]
Vương Nhất Bác xoa xoa thái dương, khóe môi không tự chủ được mà cong lên, nhẹ nhàng trở mình, chậm rãi đánh chữ.
Vài giây sau, Tiêu Chiến nhận được trả lời của Vương Nhất Bác.
[Mèo con Tiểu Nhất Bác: đến cả wechat cũng muốn bị cấm à? ngủ.]
Nói là ngủ, lại ngươi tới ta đi mà nói một hồi, Tiêu Chiến cảm thấy mỹ mãn, xem thời gian đã muộn, nhớ tới việc Vương Nhất Bác còn phải theo tổ tiết mục chạy tới chạy lui, lúc này mới nói ngủ ngon.
Vương Nhất Bác buông di động, nghĩ thầm, Tiêu Chiến quả nhiên là đứa trẻ ba tuổi.
Cậu an ổn mà ngủ, còn Tiêu Chiến lại ngủ không được, lăn qua lộn lại, cuối cùng dứt khoát gọi điện cho Triệu Sinh, hơn nửa đêm còn đánh thức người ta để khoe khoang, lặp lại những lời Vương Nhất Bác nói, cảm thấy cách mạng của mình rất nhanh sẽ thành công.
Triệu Sinh đang ngủ ngon giấc lại bị đánh thức nhồi một đống thức ăn cho chó, liền giận sôi máu cắn răng nghe một lát, cười nhạo nói: " không phải còn chưa đem được người về nhà sao, anh khoe khoang cái gì? chờ chị dâu mang thai lại đến khoe với tôi."
Một câu liền dời sự chú ý của Tiêu Chiến đi, tuy biết là không có khả năng nhưng Tiêu Chiến vẫn cực kỳ nghiêm túc tìm hiểu xem cách làm cho nam nhân mang thai.
Đại khái là trong lòng Tiêu Chiến có mong muốn, chấp niệm mạnh mẽ, làm cho Vương Nhất Bác cả đêm mơ lung tung, ví dụ như cậu sinh cho Tiêu Chiến một đứa con.
Kỹ thuật nước ngoài phát triển, có không ít vợ chồng đồng tính có thể có con của chính mình, Vương Nhất Bác sau khi tỉnh lại liền đen mặt hồi lâu, nhớ lại nội dung của giấc mơ, cảm thấy có thể là cậu hơi dị ứng với việc lên giường cùng Tiêu Chiến.
Mục tiêu kế tiếp là địa điểm ở phụ cận thành phố Y, cách nơi này khá xa nên không có khả năng tiếp tục ở lại khách sạn này, tổ tiết mục liền tiến hành thủ tục trả phòng, lái xe lên đường.
Có Tiêu Chiến dặn dò, tổ tiết mục liền đổi địa điểm dừng chân đã định trước đó thành một khách sạn khác trong nội thành, tuy cách các phố mỹ thực nổi danh xung quanh khá xa nhưng tiện cho Vương Nhất Bác hành động.
Khi tới thành phố Y, chuyện của Tiêu Chiến ở bên kia vẫn chưa xong, đành để Vương Nhất Bác đi trước, hắn sẽ tới sau.
Vương Nhất Bác đi theo quay một tiết mục buổi sáng, đến buổi chiều liền sinh bệnh phải đến bệnh viện.
Phòng ngừa các khách mời sợ hãi sinh ra khủng hoảng mà bỏ chạy, tổ tiết mục không dám dùng bệnh viêm dạ dày cấp tính làm cái cớ qua loa lấy lệ, nên đổi một loại bệnh nghe qua thì có vẻ rất tệ, sau đó liền đổi một nghệ sĩ đã chuẩn bị sẵn trước đó đến tiếp tục quay,
Vương Nhất Bác nằm ở phòng bệnh, tiếp vài người bạn đến an ủi thăm hỏi, sau khi xác định sẽ không có người tiếp tục đến thì thay đổi một bộ quần áo giản dị, đội mũ và đeo khẩu trang vào, lén rời đi gặp mặt Trương Minh.
Trương Minh nói: "Ở phía Nam lúc này đang là mùa mưa, sắp tới có thể sẽ mưa to, đường vào núi không dễ đi."
Vương Nhất Bác Nhìn sắc trời lại nhìn dự báo thời tiết gật đầu nói: "Vậy nhanh chóng đi thôi."
Trương Minh đổi một chiếc xe việt dã, dựa theo bản đồ, chạy đến một huyện nhỏ gần thành phố Y, đến nơi hẹn, người tiếp khách là thân thích của Trần Mân.
Một thanh niên hai mươi mấy tuổi, làn da ngăm đen, tên và tướng mạo đều bình thường, gọi là Trương Bình.
Trương Minh chậm rãi đánh giá một lát, xem ảnh chụp của Trương Bình giống nhau như đúc, lại hỏi thêm một số vấn đề đặc thù mà Trần Mân đã nói, sau đó liền bất động thanh sắc thử người đàn ông này một lúc, sau khi xác định hắn ta chỉ là một người bình thường, mời hắn ngồi vào ghế lái phụ.
Bởi vì sau đó còn có Tiêu Chiến cũng lên núi, Trương Minh lại nhờ hắn ta tìm giúp một người dẫn đường cho Tiêu Chiến.
Trương Bình không hề nghĩ nhiều, lấy tiền làm việc, nhưng thật ra lại là một người nói nhiều, hỏi tên của Trương Minh, lúc nói chuyện lại lẫn không ít thổ âm (từ ngữ địa phương): "Cũng là họ Trương, hai ta là người nhà đó."
Lúc Trương Minh trầm mặc giống như một người trong suốt vậy, lời nói cũng có thể giả được, giả cái gì liền giống cái đó, Vương Nhất Bác nghiêng đầu nghe một chút, phát hiện không cần anh hỗ trợ, thuận tay cởi bỏ khẩu trang, cúi đầu nhàm chán tán gẫu với Tiêu Chiến.
Trương Bình quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác một cái, ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới lắp bắp: "Anh trai thật soái, giống đại minh tinh trên TV quá."
Vương Nhất Bác trên màn ảnh thật ra không đẹp bằng người thật, ngẩng đầu hơi mỉm cười với hắn ta.
Cúi đầu liền nhìn thấy tin nhắn WeChat Tiêu Chiến vừa gửi qua.
[Tiêu Chiến ba tuổi lưu manh: Không được cười với người đàn ông khác.]
[Mèo nhỏ tiểu Nhất Bác:.....]
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Trương Minh đang mất bình tĩnh chờ đèn đỏ, lần đầu hiểu rõ cái gì gọi là người không thể nhìn bề ngoài.
Ra khỏi huyện thành, đường còn xa, Vương Nhất Bác nghĩ đến sắp nhìn thấy Hứa Trú, Tròng lòng phức tạp, nặng trĩu, nói không rõ là vui vẻ hơn hay là trầm trọng hơn.
Theo cách nói của Trần Mân, lúc trước người cuối cùng ở bên cạnh Vương Mi không phải là Phương Hành Viễn, vậy theo phỏng đoán, rất có thể là người yêu của chị ấy.
Gặp được Hứa Trú, liền có thể biết rất nhiều chuyện năm đó..... Biết Vương Mi và mấy tháng kia là thế nào, người đàn ông thần bí kia là ai, còn có phần chứng cứ quan trọng nhất kia.
Trương Bình vốn định nói thêm với Vương Nhất Bác hai câu, Tiêu Chiến lại gửi WeChat đến, hung hăng kêu Vương Nhất Bác không cần để ý tới.
Thật ra khi còn nhỏ tính cách của Vương Nhất Bác cũng không bao gồm khéo đưa đẩy, ngược lại còn rất sợ người lạ, nói dối cũng lắp bắp, có thể đánh nhau với Tiêu Chiến một trận cũng là nghiệt duyên khó có được. Sau khi ba Vương qua đời, cậu càng thêm trầm mặc, cho đến khi tiến vào giới giải trí mới ép buộc chính mình phải thay đổi, đi đón ý nói hùa với người khác, dùng khuôn mặt tươi cười để đối diện người đời.
Trước kia Tiêu Chiến nói cậu dối trá, không sai chút nào, cậu thật sự dối trá, tươi cười đều là giả.
Nhiệt tình của Trương Bình tăng vọt, Vương Nhất Bác đều chỉ bình thản đáp lại, không biết có phải do thần kinh quá thô, hắn ta vẫn chưa phát hiện ra, tiếp tục hăng say hỏi tên, tuổi, nơi ở nghề nghiệp của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đau đầu xoa xoa thái dương, Trương Minh rất tri kỉ mà dẫn đề tài lên người mình, xem nhẹ Trương Bình nói nhiều, không khí trên đường đi cũng coi như hài hòa.
Lúc gần đến ngọn núi kia, mặt đường trở nên gập ghềnh khó đi, ngồi trên xe tựa như đang ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, chợt cao chợt thấp, cũng may xe việt dã chức nawg tốt, lăn lộn chạy đến một ven đường, Trương Bình bị xóc này đến nỗi thiếu chút nữa thì nôn ra.
Đường hẹp nên không đi được xe, tất cả xung quanh đều là cây và cỏ, liếc mắt nhìn qua đều như nhau.
Quả nhiên giống như lời Trần Mân nói, không có người dẫn đường sẽ không tìm thấy đường, khó trách Hứa Trú trốn vào nơi này.
Xe việt dã đã bị bỏ lại ở giao lộ, Trương Bình dẫn hai người đi về phía trước.
Mặt trời đã ngả về tây, Vương Nhất Bác lấy di động ra nhìn một cái, tín hiệu ngắt quãng, liền không lên mạng nữa.
Lại quay đầu nhìn lại, con đường vừa đi qua bị đủ loại đồ vật che phủ, không nhìn dấu chân cũng không biết là từ đâu đi đến chỗ này.
Rất nhiều vụ việc bị lừa bán sau khi phơi bày ra ánh sáng đều nói đi vào trong núi liền không ra được, trước kia Vương Nhất Bác còn ôm thái độ hoài nghi, hiện tại đã hoàn toàn tin.
Đi một hồi lâu, cuối cùng di động cũng có tín hiệu ổn định, trong lúc đó Tiêu Chiến đã gửi qua mấy tin, nói cho Vương Nhất Bác biết, hắn đang trên đường tới.
Đêm nay hẳn có thể gặp nhau.
Biết Tiêu Chiến sẽ đến, lòng Vương Nhất Bác vững vàng không ít, mơ mơ hồ hồ mà đi theo Trương Bình một lúc lâu, cho đến khi trời dần đen, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng thôn trong núi.
Thôn nhỏ trong núi nên hộ dân thưa thớt, khói bếp lượn lờ, xung quanh thật yên tĩnh. Trương Bình đưa Vương Nhất Bác đến hộ gia đình mà Hứa Trú ở ngờ kia, lại không gặp được người.
Tóm được ông chú hàng xóm hỏi chuyện, mới biết được là theo người trong thôn đi đốn củi.
"Có thể đợi thêm một lát sẽ trở về."
Trương Bình lau mồ hôi, chú ý thấy khuốn mặt Vương Nhất Bác dưới trời chiều như bạch ngọc, lơ đãng nâng lên bàn tay thon dài trắng nõn, xinh đẹp đến mức có thể phát sáng, có chút ngượng ngùng, giấu bàn tay đen nhánh ra sau lưng: "Các anh có muốn đến nhà tôi ăn cơm chiều trước không? Đã đi lâu như vậy chắc là đói bụng rồi."
Vương Nhất Bác mỉm cười, uyển chuyển từ chổi: "Cảm ơn. Dạ dày tôi không tốt, Trương Minh đã mang theo thức ăn thích hợp với dạ dày của tôi rồi, chúng tôi ăn mấy cái đó là được."
Trương Minh cõng theo một bao lớn lên núi, bên trong có đồ ăn và vài bộ quần áo, còn có chút đồ vật linh tinh, đã đi lâu như vậy mà mặt không đỏ hơi không loạn, trong ba người thì người thoải mái nhất chính là cậu ta.
Lý do này không chê vào đâu được, Trương Bình lưỡng lự một lát, liền nghe được tiếng người nhà gọi về ăn cơm từ một phía rất xa, lúc này mới rời đi.
Trương Minh lấy bánh mì ra, hoa quả, đồ hộp và nước đưa cho Vương Nhất Bác, nói: "Có thể nửa đêm Tiêu thiếu mới có thể đến."
Tuy rằng đường núi gập ghềnh, nhưng một đường đi không có chỗ nào gọi là quá nguy hiểm. Vương Nhất Bác gật gật đầu, nhân lúc điện thoại có tín hiệu, gửi đi một tin nhắn kêu chú y an toàn, cầm bánh mì cắn mấy miếng, ăn mà không có khẩu vị.
Vốn dĩ cho rằng đến đây là có thể gặp Hứa Trú, trong lòng cậu hơi khẩn trương, không hiểu sao lại như vậy, không gặp được người, ngược lại lại thở dài nhẹ nhõm.
Ban đêm trong núi lạnh, Trương Minh đưa cho Vương Nhất Bác một chiếc áo khoác thật dày, giải thích: "Tiêu thiếu kêu tôi chuẩn bị."
Vương Nhất Bác mặc thêm áo, mới phát hiện đây là áo của Tiêu Chiến.
Cái tâm tư nho nhỏ này.....
cậu thầm nói vài câu, phát hiện gió càng lúc càng mạnh, trong lòng xuất hiện một chút bất an.
Sắc trời thay đổi, kéo đến một mảng mây đen kịt, Vương Nhất Bác rùng mình một cái: "Hình như trời sắp mưa."
Vừa dứt lời, từng hạt mưa to như hạt đậu liền rơi xuống.
Hai người mau chóng chạy vào nhà trú mưa, Vương Nhất Bác có chút khẩn trương: "Trận mưa này sẽ không to lên chứ?"
Theo như thời gian của Tiêu Chiến, lúc này hẳn là hắn đang leo núi, vạn nhất trời mưa to, bây giờ trời lại tối, có phần nguy hiểm.
Vương Nhất Bác càng nghĩ càng lo, nhớ đến dự báo thời tiết nói mấy ngày nữa mới có mưa, trong lòng mắng vài câu.
Trương Minh vỗ vai anh an ủi: "Chắc là sẽ không, anh phải tin tưởng Cục Khí Tượng, nói không chừng chỉ là phô trương dọa người, một chút liền....."
Giọng nói nhỏ dần, phía chân trời, một tiếng sấm rền vang.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Dợi một lát, có người gõ cửa, là Trương Bình, trong tay còn ôm hai cái chăn, dùng túi nilon thật to bọc lại, vào nhà liền đưa cho Trương Minh.
"Một lát nữa sẽ có mưa to." Hắn ta nói: "Đêm nay mấy người Hứa tiên sinh có thể không trở về, đây là phòng của chú ba tôi, các anh ở lại chỗ này ngủ một đêm đi."
Vương Nhất Bác và Trương Minh liếc nhau, hỏi: "Mưa to sẽ rất nguy hiểm à?"
"Lên núi, xuống núi đều nguy hiểm, vạn nhất gặp phải sạt lở....." Trương Bình rùng mình một cái: "Bột phấn của xương cốt cũng khó tìm."
Sau khi Trương Bình rời đi, tâm tình Vương Nhất Bác càng bất ổn, tâm trạng lo lắng cho Tiêu Chiến vượt qua mất mát khi không gặp được Hứa Trú.
Nới này hẻo lánh đến mức đèn điện cũng là một thứ xa xỉ, trong phòng chỉ có đèn dầu và nến, Trương Minh thắp một cây nến lên, tiếp tục an ủi cậu: "Không sao, Tiêu thiếu phát hiện thời tiết thay đổi, hẳn là sẽ đi đường vòng....."
Ngay chính cậu ta cũng không tin những lời này.
Sắc mặt Vương Nhất Bác trắng bệch, vài lần muốn ngay lập tức lao đi tìm Tiêu Chiến, đều bị Trương Minh ngăn cản, Trương Minh nhíu mày, phân vân xem nên tiếp tục nghe lệnh bảo vệ Vương Nhất Bác hay là ra ngoài tìm người.
Vương Nhất Bác lo đến chịu không được, chỉ có thể lắc lắc điện thoại, thật vất vả mới có nửa điểm tín hiệu đáng thương, còn chưa kịp nhìn xem, tín hiệu lại bị mất.
Cậu chỉ có thể kiềm chế lo âu xuống, lại đợi thêm một lát, nghe tiếng mưa to đập lên mái nhà.
Ngay sau đó ở một cái nháy mắt nào đó, Vương Nhất Bác nghe được tiếng vang của một cái gì đó giống như là tiếng một vật bị sụp đổ, bị tiếng mưa rơi lấn át, không được rõ ràng.
Đầu óc căng chặt của Vương Nhất Bác sắp hỏng mất.
Cậu đột nhiên đứng lên, trực tiếp chạy ra ngoài. Mưa to táp vào người, nháy mắt toàn thân đều ướt đẫm.
Tìm được nhà Trương Bình, khi Vương Nhất Bác gõ cửa tay đều phát run: "Vừa rồi..... vừa rồi là tiếng gì vậy?"
"Chắc là chỗ nào đó bị sạt lở." Trương Bình vừa nói vừa nhìn quanh: "Hình như là con đường chúng ta đã đi, xem ra lúc xuống núi phỉa đi con đường khác......"
Đầu óc Vương Nhất Bác hơi ong ong.
Không biết có phải là do ý trời đã định, đột nhiên điện thoại nháy lên hai cái, nhận được một tin nhắn.
Mười lăm phút trước, Tiêu Chiến nói sắp tới rồi.
Trương Minh cũng theo sang đây, suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói: "Anh ở lại đây, tôi đi tìm Tiêu thiếu."
Vương Nhất Bác cứng đờ mà xoay người, giọng nói run run: "Tôi cũng đi."
Trương Minh nhíu mày, nói: "Tôi có thể bảo đảm an toàn của bản thân, anh....."
Cậu ta không nói được nữa. Ánh sáng xung quanh rất yếu, hai người đều ướt đẫm, nhưng thị lực tốt vẫn có thể giúp cậu ta thấy, trong mắt Vương Nhất Bác nhấn lệ.
Giọng nói của Vương Nhất Bác hơi run rẩy, giọng điệu lại rất kiên định, lặp lại: "Tôi cũng đi."
Trương Minh nặng nề, nói: "Nhưng mà vạn nhất anh xảy ra chuyện....."
Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, sợ hãi bao phủ mỗi sợi dây thần kinh. Cậu không dám tưởng tượng, nếu Tiêu Chiến đã thực sự xảy ra chuyện, về sau cậu sẽ sống như thế nào.
Tiêu Chiến vì cậu nên mới đến, lời trong lòng cậu còn chưa nói cho Tiêu Chiến nghe, vạn nhất Tiêu Chiến.....
Trong bóng đêm nhìn thấy một người như nguồn sáng, vạn nhất nguồn sáng đó mất đi, vậy đời này sẽ rơi vào vực sâu vô tận.
Không lâu trước đây, cậu mới chuẩn bị quý trọng bản thân thật tốt, báo thù cũng không muốn nộp mình vào nữa, cùng Tiêu Chiến bên nhau, thử sống những ngày có người làm bạn bên cạnh sau này.
Hưởng qua hương vị của Tiêu Chiến, cậu không thể quên được.
Đi lên tìm người rất nguy hiểm, nhưng không đi, cho dù báo được thù, đời này của cậu cũng không thể yên ổn nữa, chỉ sợ càng thống khổ hơn.
Sau khi Trương Minh đối diện với cậu một lúc lâu, thở dài: "Được, anh theo sát tôi."
Trương Bình bị đối thoại của hai người làm cho không thể hiểu được, load một hồi mới hiểu: "Bạn hai anh lên núi?"
Vương Nhất Bác im lặng gật đầu.
Thấy ánh sáng trong mắt cậu gần như tắt hẳn, Trương Bình nghĩ đi nghĩ lại, khẽ cắn môi: "Các anh thêm chút tiền, tôi dẫn các anh đi, đường trên núi, chắc hẳn các anh cũng quên rồi."
Đạt được thỏa thuận, ba người cầm đèn pin chạy đi. Mưa to nặng hạt che đi toàn bộ tiếng bước chân.
Trong lòng Trương Minh có hơi hối hận vì đã đáp ứng Vương Nhất Bác, lo lắng thể lực cậu không trụ được, đi được hơn mười phút cũng không thấy cậu bị tụt lại phía sau, lúc này mới thoáng yên tâm.
Phạm vi mà đèn pin có thể chiếu đến có hạn, ba người một mặt mò mẫm tìm đường xuống chân núi, một bên gọi tên Tiêu Chiến.
Đêm tối, mưa to, rừng cây, bóng đen lay động không ngừng, Vương Nhất Bác chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh này, tâm trạng rơi xuống đáy vực, không nhịn được suy nghĩ miên man.
Tiêu Chiến có phải đang sợ hãi? Tên này vừa sợ ma vừa sợ tối, vì sao trời tối rồi còn muốn lên núi.
Nếu hắn đã xảy ra chuyện, cậu làm sao bây giờ? lại làm sao có thể ăn nói với ba Tiêu và mẹ Tiêu đây?
Nước mưa lanh lẽo thấm vào toàn thân khiến cho cậu run rẩy, Vương Nhất Bác quấn chặt áo khoác của Tiêu Chiến, tụa như có được một chút an ủi, giảm đi chút sợ hãi. Xuống núi, chiếu đèn về phía xa, phát hiện bên kia thế mà đã bị sạt lở hơn một nửa, soa với khi mới đến khác nhau quá lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Trương Bình an ủi, nói: "Không có việc gì, người dẫn đường cũng là người trong thôn chúng tôi, biết trời mưa không thể đi lung tung, nói không chừng là đang tránh ở chỗ nào đó."
Đầu Vương Nhất Bác có hơi hỗn loạn, mắt điếc tai ngơ, tiếp tục lớn tiếng gọi tên Tiêu Chiến.
"Ba người cùng đi không thuận tiện tìm người....." Trương Bình nhíu nhíu mày: "Nếu không chia nhau ra tìm?"
Vương Nhất Bác lập tức gật đầu, Trương Bình cùng đi với cậu.
Trương Minh xuất thân từ bộ đội đặc chủng, khả năng tìm đường và khả năng sinh tồn so với hai người manh hơn không biết bao nhiêu lần, đã từng nhận huấn luyện ở rừng mưa, sa mạc, núi tuyết, theo thói quen luôn mang theo kim chỉ nam, lấy từ trong túi ra, đưa cho Vương Nhất Bác, nhân lúc Trương Bình không chú ý, lại nhét chủy thủ vào trong tay cậu, mới đi sang hướng khác tìm kiếm.
Khi chỉ còn lại hai người Trương Bình và Vương Nhất Bác, hắn ta rất khẩn trương, cẩn thận tìm lời, nói: "Người lên núi là ai?"
Giọng nói của Vương Nhất Bác hơi khàn, lau nước mưa trên mặt, nhàn nhạt nói: "Người tôi yêu."
Trương Bình không dám nói tiếp nữa.
Theo từng giây từng phút trôi đi, Vương Nhất Bác càng thêm tuyệt vọng.
Thế mà mưa lại ngớt đi không ít, đầu của cậu càng thêm hỗn loạn, trong đầu lặp đi lặp lại đều là khuôn mặt của Tiêu Chiến, giọng nói khi hắn trêu đùa, còn có hơi ấm khi hắn ôm ấp.
Cậu siết chặt chiếc nhẫn trước ngực, run rẩy cúi đầu, hôn lên chiếc nhẫn một cái.
Những chuyện trải qua từ nhỏ đến lớn khiến anh không tin cái gì gọi là quỷ thần, nhưng lúc này đây, cậu lại vô cùng tin tưởng mà cầu thần Phật hãy phù hộ cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến.....
Vương Nhất Bác nghĩ: Nếu anh đã xảy ra chuyện, tôi sẽ không sống nổi.
Trong lúc đầu óc hỗn loạn, bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng hét, Vương Nhất Bác giật mình, trì động mà phản ứng lại, thì ra là có người đang gọi anh.
Chiếu đèn pin qua, Vương Nhất Bác thấy một người cũng ướt đẫm như mình - Tiêu Chiến.
Trong nháy mắt đầu óc Vương Nhất Bác lại trống rỗng, còn chưa lộ ra vui mừng, nước mắt đã ào ra, thân thể phản ứng lại còn nhanh hơn não, Tiêu Chiến bước hai bước về phía trước, còn chưa kịp chạy tới ôm lấy bảo bối của hắn, Vương Nhất Bác đã tràn đầy hoảng hốt mà chạy tới trước mặt hắn.
Tiêu Chiến thấp giọng, nói: "Bác nhi, sao em lại đến đây....."
Vương Nhất Bác rơi lệ, nhào vào trong ngực hắn, gắt gao ôm hắn, vùi đầu vào cổ hắn, hô hấp nhè nhẹ phả lên da hắn.
Còn sống, còn ấm áp, Tiêu Chiến còn hoàn chỉnh.
Tiêu Chiến bị cậu gắt gao ôm lấy, ngẩn người, nhất thời quên cả việc phải ôm lại, Vương Nhất Bác ôm rất chặt, hắn có chút đau.
Cái ôm tuyệt vọng, còn xen chút may mắn như vậy.
Như là đang ôm tia sáng cuối cùng có thể cứu rỗi sinh mệnh vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro