Chương 56: Mờ mịt
Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này Tiêu Chiến đã sớm lên kế hoạch cẩn thận.
Vương Nhất Bác còn chưa ngốc đến mức cảm thấy sẽ có chuyện "trùng hợp" như vậy.
Nghĩ đến dáng vẻ lưu luyến của Tiêu Chiến tối hôm qua, Vương Nhất Bác đen mặt ngồi dựa vào cửa sổ, cảm thấy Tiêu Chiến làm thương nhân đúng là uổng phí tài năng.
Tên này nên gia nhập giới điện ảnh, khẳng định có thể đem vẻ vang về cho nước nhà, đoạt lại hàng loạt bức tượng vàng.
Tiêu Chiến không thèm để ý đến ánh mắt lành lạnh của Vương Nhất Bác, cười tủm tỉm rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, gỡ khẩu trang trên mặt cậu xuống, nhướng mày nói: "Trời nóng như vậy, không sợ bị rôm à."
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây tội này, không nói lời nào.
Tiêu Chiến không chột dạ chút nào, thậm chí là rất vừa lòng vì trên người Vương Nhất Bác đều là "dấu hiệu" của hắn, miệng dỗ dành: "Ngoan, nếu có bị rôm sẩy thật, em cũng là tiểu Nhất Bác đẹp nhất."
"......" Vương Nhất Bác đen mặt, trừng hắn một cái, cảm thấy mình thật hung dữ, "Cho tôi một lý do không ném anh ra khỏi máy bay."
Tiêu Chiến nhanh chóng thu lại vẻ mặt không đứng đắn, cúi đầu thành thật nói: "Bên kia quả thật là có hạng mục, thương lượng cùng ba hai ngày, bây giờ đổi thành anh đi. Không nói cho em là bởi lúc đó chưa xác định được là ba có phê chuẩn hay không, ông ấy không tới quản lý, anh cũng không thể bỏ công ty nửa tháng......"
"Ba......" Vương Nhất Bác bị thái độ của hắn làm cho bốc hơi hết cơn giận, thiếu chút nữa cắn lưỡi, "Hạng mục đó cũng không cần phải tới nửa tháng, vậy mà bác trai cho anh chạy theo tôi khắp nơi?"
Tiêu Chiến đương nhiên sẽ không nói cho Vương Nhất Bác biết, hắn lo lắng vô cùng, nếu cậu không ở trong tầm mắt, hắn sẽ cảm thấy lo lắng sợ hãi. Hắn cười: "Mẹ anh bây giờ phối hợp với anh để theo đuổi em, em là con dâu mẹ anh ưng ý đã lâu."
Mà trung tâm của ba Tiêu là mẹ Tiêu.
Vương Nhất Bác nói không nên lời.
Tiêu Chiến chống cằm nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú, chú ý tới đôi môi còn hơi sưng đỏ kia, nhớ tới tối hôm qua thiếu chút nữa là có thể lột cái vỏ bọc cứng rắn của cậu ra, có thể ăn cái thứ non mềm đó ngấu nghiến, trông có vẻ chưa đã thèm mà liếm liếm khóe môi: "Cho nên, Bác nhi, bảo bối, định khi nào đáp ứng anh?"
Vương Nhất Bác lúc này mới phát hiện mình bị lừa, không nên ngồi bên cửa sổ.
Tiêu Chiến che lại, kín không kẽ hở, vây cậu vào một góc nhỏ, không còn đường lui.
cậu không tự chủ mà nắm chặt vòng cổ trước ngực —— chiếc nhẫn Tiêu Chiến đưa. Cậu tiếc của, để trong tủ thì mau hỏng, lại không tiện mang ở trên tay, liền tìm một sợi dây xỏ vào, làm thành vòng cổ.
Trầm mặc một lát, Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: "Cho tôi một chút thời gian nữa nhé?"
Tiêu Chiến cảm thấy mất mát, nhưng nhanh chóng thu lại ánh mắt, đưa cho Vương Nhất Bác cái bịt mắt, nói: "Chờ bao lâu cũng được. Ngủ một lát đi, tới nơi anh gọi em."
Vương Nhất Bác mang bịt mắt lên, lại nghe được hắn thì thào: "Tối hôm qua lăn lộn với nhau trễ đến vậy mà."
Vương Nhất Bác: "......"
"Đã như vậy, vậy mà lại không ăn em." Tiêu Chiến tiếp tục chầm chậm thở dài, "Tôi so với Liễu Hạ Huệ còn Liễu Hạ Huệ [1] hơn."
Liễu Hạ Huệ: "..."
Editor: "..."
[1] Liễu Hạ Huệ (柳下惠, 720 TCN - 621 TCN): người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Vương Nhất Bác tức giận, đá hắn một cái.
Bình thường Tiêu Chiến là thuốc ngủ thiên nhiên của Vương Nhất Bác, hơn nữa vốn dĩ đang buồn ngủ, biết Tiêu Chiến đang ở bên cạnh, nên cậu chìm vào giấc ngủ rất nhanh chóng.
Tiêu Chiến đợi nửa ngày, đợi mãi mà không thấy Vương Nhất Bác tựa đầu vào mình, cảm thấy kịch bản phim truyền hình đều là giả, muốn hưởng phúc lợi vẫn là phải do mình tự ra tay.
Hắn cẩn thận mà dịch dịch đầu Vương Nhất Bác, để cho cậu dựa vào vai mình. Tiêu Chiến cong môi nhìn cậu trong chốc lát, lại hôn lên đôi môi hồng hồng của cậu vài cái.
Sau đó giữ chặt tay Vương Nhất Bác, mười ngón tay nắm chặt, cầm cái chăn, đắp trên người cả hai.
Lơ đãng nhìn đống văn kiện một lát, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, định ngủ chốc lát.
Nhưng hắn lại ngủ còn sâu hơn Vương Nhất Bác nữa.
Khi máy bay hạ cánh, Vương Nhất Bác cũng tỉnh lại. Nhìn Tiêu Chiến ngủ có vẻ hơi nặng nề, có hơi dở khóc dở cười, muốn chọc hắn tỉnh, giơ tay mới phát hiện tay phải đang nắm lấy tay Tiêu Chiến.
Ngẩn người, Vương Nhất Bác không có rút tay ra, dùng tay khác lắc lắc Tiêu Chiến: "Tỉnh dậy."
Tiêu Chiến mê mang mở mắt ra, con ngươi đen nhánh đang mơ màng, phản chiếu vẻ mặt của Vương Nhất Bác, trong mắt tỏa ra thần sắc ôn nhu, khẽ cười nói: "Bảo bối, mở mắt ra là có thể nhìn thấy em, thật hạnh phúc."
Bên tai Vương Nhất Bác hơi nóng lên, liền rút tay về, ho nhẹ một tiếng: "Tới rồi...... anh đi theo tôi, ở trong tổ chương trình bao nhiêu ngày? Trước mặt người khác không thể gọi tôi như vậy."
Tiêu Chiến nghe lời gật đầu.
"Cũng không được ôm tôi."
"Được."
"Càng không được hôn tôi."
Tiêu Chiến chần chờ một chút, thấy sắc mặt Vương Nhất Bác trở nên nghiêm túc, đành phải cố mà gật gật đầu.
Nhà tư bản Tiêu khiêm tốn đi vào, trừ đạo diễn không ai biết trợ lý đi theo sau Vương Nhất Bác là ai.
Đạo diễn đối mặt đại BOSS, trong lòng run run rẩy rẩy, dứt khoát an bài Vương Nhất Bác ở phòng tốt nhất.
Vì không để các nghệ sĩ khác cảm thấy chênh lệch trong lòng, sinh ra phê bình kín đáo với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vung bàn tay lên, tất cả mọi người đều ở chỗ tốt nhất.
Khi đến khách sạn thì đã là giữa trưa, từ lúc Vương Nhất Bác tiến vào giới giải trí tới nay, ở chung khá nhiều đoàn phim, lần đầu nhìn thấy đoàn phim giàu có đến thế. Anh vào phòng mới cười nhạo: "Tiêu tổng, nên gọi ngài là cái gì đây, người ngốc lắm tiền hay là tài đại khí thô [2]?"
[2] Tài đại khí thô (财大气粗): có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.
Tiêu Chiến cởi mũ ra, từ từ nói: "Khí [3] thô hay không, em không phải không biết."
[3] Tiêu Chiến chơi chữ (đồng âm). Chữ Khí (器) ở đây là trong từ (生殖器) có nghĩa là bộ phận sinh dục =))), khác với chữ Khí (气) ở chú thích 2.
Vương Nhất Bác: "......"
Người này rốt cuộc còn biết xấu hổ hay không? Nếu không biết xấu hổ, tốt xấu gì cũng phải lưu lại một lớp da mặt chứ, bộ gió thổi mạnh không đau hả trời?
Tiêu Chiến cầm mũ, cúi người nhìn Vương Nhất Bác, hành lễ, nho nhã lễ độ nói: "Bà Tiêu [4], người thừa kế tài sản của anh là em."
[4] Trong bản raw là 沈太太, phiên âm Hán Việt là Tiêu thái thái. Thái thái (太太) ngoài có nghĩa là bà cụ còn có nghĩa là bà xã hay còn dùng để gọi người phụ nữ đã có chồng, thường kèm theo họ chồng.
"Anh là đang cổ vũ tôi nhanh chóng hôn để mưu sát...... Mưu sát anh?" Vương Nhất Bác nhướng mày, khiêu khích nhìn hắn.
Tiêu Chiến cười ôm chặt cậu: "Được, mưu sát anh, ép khô anh, yêu chết anh đi."
Vương Nhất Bác không muốn nói chuyện với hắn nữa, đẩy hắn ra rồi cởi áo khoác xuống. Nhìn Tiêu Chiến tự nhiên ngồi vào bên cạnh bàn mở notebook ra xem văn kiện, cậu cầm ly nước ấm để trên bàn, gõ gõ lên bàn vài cái, nói: "Trợ lý Tiêu, phòng của anh không phải ở đây."
Tiêu Chiến nhìn màn hình, châm chước mấy câu, cười nói: "Bảo bối, em là người đầu tiên trên đời này có thể làm "bà chủ" của anh."
Người nắm quyền ở Tiêu thị, cũng phải được bà Tiêu mới có thể được xuất hiện.
Vương Nhất Bác hừ một tiếng, cơn giận còn chưa tan hết, mặc kệ hắn, tự mình đi tắm.
Minh tinh lấy hết can đảm tới tham gia chương trình này cộng thêm Vương Nhất Bác thì có tổng cộng năm người, những người khác ngày mai mới đến, hôm nay đều là người của công ty Tiêu Chiến đến.
Đều đã gặp qua ở công ty, hơn nữa trên dưới công ty đều truyền nhau Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã bí mật kết hôn rồi, nhìn thấy anh đều kính sợ, Vương Nhất Bác cũng không chuẩn bị đi thăm hỏi mọi người.
Tắm rửa xong, Tiêu Chiến còn đang xem văn kiện, bước chân cậu vô thức mà đi khẽ lại, ra ngoài mua bữa trưa
Tiêu Chiến thật sự là có chính sự, khó mới được cô vợ nhỏ thơm ngọt ngon miệng bên người lúc ẩn lúc hiện, cũng không bắt cậu lại đây xoa nắn hay hôn gì cả.
Vương Nhất Bác vô cùng nhàm chán, dứt khoát dời ghế, ngồi xuống kế bên Tiêu Chiến, liếc mắt nhìn văn kiện trên máy tính, biết mình xem không hiểu, liền nâng má nhìn Tiêu Chiến nghiêm túc làm việc.
Tướng mạo của Tiêu Chiến vô cùng anh tuấn, thời điểm không cười thì rất nghiêm túc, cười rộ lên lại không đứng đắn cho lắm, tu dưỡng tốt cũng không che dấu được vẻ lưu manh không đàng hoàng...... Hoàn toàn đi ngược lại hình tượng đứa con trai quý công tử nhẹ nhàng trong mộng của mẹ Tiêu.
Thấy môi hắn mím chặt, xương quai hàm cứng cáp Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, khó có thể tưởng tượng một Tiêu Chiến thường ngày hay nói lời cợt nhả, lời âu yếm muốn có liền có.
Cậu suy nghĩ đến hơi mê mang, nhìn sườn mặt Tiêu Chiến đến phát ngốc. Khi cậu đến ngồi bên cạnh, Tiêu Chiến đã cố gắng chịu đựng. Bây giờ không thể chịu được nữa, đẩy máy tính ra, duỗi tay kéo cậu vào trong lồng ngực, ôm eo, nâng cằm, nhìn chằm chằm đôi môi mọng nước xinh đẹp kia, hung tợn nói: "Muốn bị ăn sao? Lại câu dẫn anh!"
Mặt Vương Nhất Bác đầy dấu chấm hỏi: "Tôi? Câu dẫn anh?"
Tiêu Chiến kéo áo cậu ra, nhìn thấy ngực cậu có vài dấu hôn xanh tím, hít sâu một hơi, áp xuống nỗi xúc động, vỗ vỗ mông cậu, dùng ý trí cực lớn mới buông được cậu ra: "Đi sang bên kia chơi... Lúc anh làm việc đừng lúc ẩn lúc hiện. Bảo bối, em không biết là không thể nhìn chằm chằm người đang thích mình sao? Đây là một loại mời, sẽ bị "thao" đó."
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đùa cợt, Vương Nhất Bác vừa muốn mở miệng mắng người liền bị dọa cho ngậm miệng: "......"
"Hoặc là nói." Tiêu Chiến liếc mắt vị trí nổi lên phản ứng của bản thân, cười đến thật đáng đánh: "Bác nhi bằng lòng, trong lúc anh làm việc, giúp anh phân ưu?"
Vương Nhất Bác nghiêm túc nói: "Tôi muốn trình báo anh."
Bản thân Tiêu tổng không đủ sức chịu đựng, lực dụ hoặc của vợ yêu lại quá lớn, Vương Nhất Bác ấm ức mà kéo ghế đi đến một góc khác trong phòng, gọi điện thoại cho Lý Hằng Nhiên. Lý Hằng Nhiên đang ở thành phố A xa xôi, vì vụ án vứt xác mà sứt đầu mẻ trán mấy ngày nay, hôm nay mới được nghỉ một chút, mỗi ngày đều hút thuốc để nâng cao tinh thần, nên tiếng nói bị khàn đi không ít, suy nghĩ lúc trước của Vương Nhất Bác cho anh ta nhắc nhỏ.
Nhưng mà anh ta nghĩ không ra, nếu là tổ chức kia ngược đãi người đến chết, theo thủ đoạn của bọn họ, không cần dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để xử lý thi thể. Việc này có thể sẽ khiến bọn họ bị bại lộ.
Hiện tại, dựa vào hành lý và máy theo dõi đã tra ra mục tiêu đại khái là ai, tuy rằng còn chưa có quyết định cuối cùng là đi bắt người, nhưng Lý Hằng Nhiên càng đi sâu điều tra, trong lòng càng mờ mịt, cơ bản có thể khẳng định, kẻ bắt được chỉ là mồi nhử.
Nói cách khác, đang có người cố ý dẫn đường cho cảnh sát đi điều tra tổ chức kia.
"Đội trưởng Lý, sẽ là ai?" Trong lòng Vương Nhất Bác chấn động.
Lúc trước, cậu cũng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại nghe Lý Hằng Nhiên phân tích, mới phát hiện, ngoại trừ bọn họ, còn có người có ý muốn phá tổ chức kia.
Là ngoại trừ cậu, còn có người nhà của người bị hại khác lấy hết can đảm muốn phản kháng, hay là một người khác trong tổ chức kia có lòng riêng?
Không cần suy nghĩ nhiều, trước mắt Vương Nhất Bác liền hiện ra một đôi con ngươi lãnh đạm, trầm tĩnh.
—— Bạch Dụ.
Suy đoán này so với liên tưởng lúc trước còn không ra sao hơn.
Tuy rằng thái độ của Bạch Dụ có hơi kỳ lạ, còn từng giúp Tiêu Chiến, nhưng hẳn là trong đám người kia, có thể coi như là người dẫn đầu, Bạch gia kia tám phần không thể trong sạch được.
So với nhứng đại gia tộc lâu đời như Tiêu gia hay Tiết gia, Bạch gia kém hơn không ít "tuổi", phồn thịnh lên mới được mấy thế hệ, người hai thế hệ gần đây cơ bản đều làm chính trị. So với thương nhân, loại gia tộc này của bọn họ, một khi bị lộ ra vết nhơ, chính là con đường chết. Gia nhập loại tổ chức này, tuy rằng có ích lợi rất lớn, nhưng lại phải gắn liền với tổ chức, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, nhất là, Bạch gia lại là kẻ dẫn đầu.
Thật sự giúp cảnh sát tra ra, trong số những khẩu súng được dùng, có của Bạch gia.
Bạch Dụ sẽ vì nguyên nhân không biết tên nào đó, mà không màng tới an nguy của cả nhà?
Vương Nhất Bác lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ kỳ lạ này, trò chuyện với Lý Hằng Nhiên xong, đã bị người chờ đợi đã lâu ở phía sau ôm lấy.
Vương Nhất Bác quay đầu lại phía sau, liếc hắn một cái, gỡ tay hắn ra, xoay người, hơi mỉm cười, miệng lúc đóng lúc mở, phun ra mấy lời thiếu chút nữa thì khiến Tiêu Chiến hỏng mất: "Mông ngứa, muốn bị "thao"?"
Tiêu Chiến nghẹn một búng máu: "......"
Vợ yêu?
Vương Nhất Bác: "Lúc tôi nói chuyện chính sự, không cần lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt tôi."
Tiêu Chiến: "......"
Vương Nhất Bác: "Việc tối hôm qua và sáng nay, cơn giận của tôi còn chưa tiêu hết đâu, đừng ở trước mặt tôi động dục."
Tiêu Chiến: "......"
Vương Nhất Bác xoa bóp hắn mặt, cười lạnh nói: "Anh trai, khi tôi học được cách đùa giỡn người ta, anh còn chưa mọc tóc ấy chứ."
Tiêu Chiến rơi vào trầm mặc, không nói cho Vương Nhất Bác, biểu tình này của cậu đáng yêu đến khiến hắn muốn chảy máu mũi.
Quả thực muốn ôm lên lăn lộn vài vòng.
Sao lại có thể đáng yêu như vậy!
Cho rằng Tiêu Chiến bị chấn áp, Vương Nhất Bác vui mừng cuối cùng mình cũng có thể hòa một ván, một câu "Sức chiến đấu bất quá như vậy" trào phúng còn chưa nói ra, bỗng nhiên bị ôm ngang hông bế lên, ném lên giường lớn mềm mại trong khách sạn.
Dấu vết trên người Vương Nhất Bác còn chưa có tiêu hết, không muốn có thêm, hấp tấp giãy giụa, muốn bò dậy, Tiêu Chiến lại cũng nằm xuống, cậu hơi sửng sốt, còn chưa hiểu rõ Tiêu Chiến muốn làm gì, đã bị người kia giơ tay lên kéo một cái, áp lên trên người hắn.
Tiêu Chiến ngửa đầu nhìn Vương Nhất Bác đang ngây người, cười hết sức lười biếng, mở hai tay ra, làm ra tư thế chờ nhận "quân ân".
"Đến đây đi, bảo bối, không cần thương tiếc tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro