Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Diễn trò


Đột nhiên không khí trở nên ái muội.

Tim Vương Nhất Bác đập nhanh, bị áp chế nhưng lại không mở miệng đuổi hắn, liền mở to mắt trừng hắn.

Ánh mắt tối tăm nhìn thẳng vào mắt cậu, trong trẻo phảng phất như có thể phản chiếu tất cả mọi thứ.

“Đừng nhìn anh như vậy…” Tiêu Chiến nhịn không được duỗi tay che mắt Vương Nhất Bác “Nhìn như vậy, là mời anh nhanh nhanh ăn em à?”

Giọng nói trầm thấp vang bên tai tuôn ra những lời lưu manh làm thân thể Vương Nhất Bác mềm nhũn, không có sức lực đẩy hắn ra, có loại cảm giác “nghe thôi cũng muốn rụng trứng”, anh hất tay hắn ra lập tức đối diện với ánh mắt của Tiêu Chiến, trong lòng càng thêm thấp thỏm.

Tiêu Chiến … hình như không nói đùa, ánh mắt của hắn phảng phất như muốn đem cậu nuốt hết vào bụng.

Vương Nhất Bác không chịu nổi ánh mắt chăm chú như vậy theo bản năng muốn né tránh nhưng lại không dứt ra được.

Cũng may Tiêu tổng chỉ lưu manh ngoài miệng, không có ý định "bá vương ngạnh thượng cung", trừ việc thích động tay động chân, hôn hôn cọ cọ, về cơ bản có thể miễn cưỡng xem là một người “quân tử”.

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, không biết tại sao đột nhiên vui vẻ, quên mất mình đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, mỉm cười với Tiêu Chiến.

Có những người, chỉ cần thật lòng nở nụ cười, cười lên đặc biệt đẹp, như một đóa hoa bắt đầu hé nở, chậm rãi nở rộ.

Ánh mắt Tiêu Chiến tối lại, vốn chỉ muốn trêu chọc Vương Nhất Bác, hiện tại đã bắt đầu cân nhắc nên làm sao để đêm nay có thể mang người lên giường ăn sạch sẽ.

Não của Tiêu tổng bây giờ đã lên xe chạy sang thành phố bên cạnh, suy nghĩ nên dùng tư thế nào, Vương Nhất Bác đột nhiên nâng tay lên, cầm điện thoại di động làm trò trước mặt hắn gọi đi một cuộc điện thoại.

Tiếng chuông vang lên làm bầu không khí mờ ám tan hơn nửa, Vương Nhất Bác cười đến đáng giận, ra vẻ kinh ngạc nói: “Điện thoại của Vương Nhất Bác?”

Tiêu Chiến: “…”

Tiêu Chiến buồn cười nhéo mặt cậu, vẫn lười nhác đè lên người cậu như cũ, cọ cọ vào tóc cậu, nhận cuộc gọi, bình tĩnh tự nhiên mà mở miệng: “Alo? Sao thế bảo bối?”

Vương Nhất Bác không nói gì nhìn hắn lầm bầm lầu bầu.

“…Được, không nên ra ngoài một mình, bên ngoài nhiều kẻ xấu. Em là bảo bối đấy, ra cửa nhớ mang trợ lý theo.”

“Buổi tối muốn ăn gì?”

“Haizz, mới không gặp em một lát liền nhớ em, bảo bối có nhớ tôi không…Rất muốn tôi? Ngoan.”

Vương Nhất Bác nghĩ thầm, Tiêu Chiến anh không cầm mặt mũi à?

Không coi ai ra gì mà diễn một hồi, Tiêu Chiến cúp điện thoại, cười đến nhẹ nhàng, ôm lấy Vương Nhất Bác hôn một cái.

Vương Nhất Bác nói: “Ôm tôi mà nói lời âu yếm với người khác, Tiêu thiếu thật quá phận.”

Tiêu Chiến mỉm cười: “Trong mắt anh chỉ có mỗi em.”

“Chúng ta đây là đang yêu đương vụng trộm sao?”

Không khí mờ ám dịu dàng vốn tràn ngập trong xe đã bị Vương Nhất Bác phá tan sạch sẽ, muốn tiếp tục chuyện vừa rồi dĩ nhiên là không có khả năng.

Tiêu Chiến tràn đầy tiếc nuối, bắt lấy tay cậu xoa nhẹ, thuận thế ngồi dậy, nhưng vẫn không buông Vương Nhất Bác ra, cúi đầu giữ lấy môi cậu, nhẹ nhàng nói: “Ừ, em thích chứ?”

Lúc hắn nói câu này ánh mắt rất nghiêm túc chăm chú, rõ ràng không phải nói chuyện “yêu đương vụng trộm”. Vương Nhất Bác lập tức hiểu được ý của Tiêu Chiến.

Cậu thích Tiêu Chiến sao?

Đáp án đương nhiên là có.

Nhưng Vương Nhất Bác không biết mình thích Tiêu Chiến có bao nhiêu phần thật lòng. Tiêu Chiến đối với cậu quá tốt, cơ hồ lấp đầy khoảng trống trong lòng cậu bằng những tình cảm cậu chưa bao giờ trải nghiệm qua. Cậu còn phát hiện, những lúc mệt mỏi áp lực, nếu cậu có thể an ổn đi vào giấc ngủ cũng là do có Tiêu Chiến bên cạnh.

Tiêu Chiến đối với cậu là gì? Một bến đậu? Hay là…nguồn sáng?

Ở trong bóng đêm sờ soạng bước đi, bị thương đến đầu rơi máu chảy, nhìn thấy được ánh sáng, khẳng định ý muốn ỷ lại và vui mừng nhiều hơn là thích.

Tiêu Chiến nhận thấy Vương Nhất Bác lui bước, cau mày đem cậu túm trở lại, dựa vào người cậu làm nũng, chơi xấu dựa vào vai cậu thấp giọng nói: “Bảo bối, anh đã là người của em rồi, em còn tính bội tình bạc nghĩa sao?”

Nhìn thấy Tiêu Chiến ra vẻ đáng thương dựa trên người mình, Vương Nhất Bác bất chợt mê mang. Tiêu Chiến trong lòng cậu quả thực rất quan trọng.

Nhưng rốt cuộc, tình cảm của cậu đối với Tiêu Chiến là cảm kích và ỷ lại nhiều hơn, hay là thích nhiều hơn?

Vương Nhất Bác sống hơn hai mươi năm, chưa từng trải qua cảm giác chân chính thích một người. Lúc nghĩ đến Tiêu Chiến tâm tình sẽ tốt lên, đây là thích hay chỉ đơn thuần là ỷ lại?

Nếu là vế sau, Tiêu Chiến thích cậu đơn thuần như vậy, nhưng cậu lại dùng tình cảm này để đối xử với Tiêu Chiến, vậy sẽ làm bẩn đi tấm lòng của hắn, không xứng đáng với phần tình cảm đó.

Nếu là vế trước…

Nếu là thích…

Vương Nhất Bác quay đầu, trầm mặc nhìn Tiêu Chiến, không tự giác mà nắm chặt tay. Vậy cậu sẽ không trốn tránh nữa.

Nhưng hiện tại, cậu cần phải phân rõ cảm xúc của mình, rốt cuộc là thích hay ỷ lại.

Xe ngừng trước một căn hộ khác của Tiêu Chiến trong thành phố. Đến nơi, Tiêu Chiến mới ném hai cái máy nghe lén vừa lục soát ra cho tài xế, ý bảo anh ta xử lý chúng. Đây là một tiểu khu cao cấp, tính bảo mật rất cao, xe đi theo đằng sau không vào được, loanh quanh bên ngoài một lát, quay về báo cáo kết quả làm việc.

Đến khi vào nhà, Vương Nhất Bác đã ổn định được tâm tình, nhìn trái nhìn phải, nhướng mày nói: “Không nghe anh nói là có chỗ ở như này, lén giấu tình nhân ở đây à?”

Tiêu Chiến nhìn cậu như vậy thực muốn cắn một miếng, ung dung nói: “Tình nhân của anh, không phải đang ở trước mặt hay sao?”

Vương Nhất Bác cười vô cùng hiền lành: “Tôi không phải mèo con sao?”

Tiêu Chiến: “……”

“Tôi còn thiếu giáo huấn, Tiêu tổng vẫn sẽ cho tôi ăn no chứ?”

Tiêu Chiến sợ bị móng vuốt của mèo nhỏ nhà hắn cào cho một cái liền thành mặt mèo, liền sửa lại lời nói cho đúng: “Đúng là mèo nhỏ, thiếu giáo huấn chính là anh. Ngoan, về sau sẽ cho em ăn no.”

Da mặt Vương Nhất Bác không dày như hắn, không thể bình tĩnh tự nhiên mà thảo luận loại đề tài này, nghẹn một tiếng, một chân đá hắn, liền ngồi vào ghế sô pha, ho nhẹ một tiếng: “Nói chính sự trước đã.”

Nhiều chuyện xảy ra lẫn lộn, chính sự không biết phải nói từ đâu, Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, lựa chọn trước hết liên hệ Lý Hằng Nhiên.

Lý Hằng Nhiên nhanh chóng nhận điện thoại, đầu bên kia có vẻ hơi ồn ào. Sau một lát, mới tìm được nơi yên tĩnh, liền nói chuyện: “Đã cứu được người ra, bọn bắt cóc cũng bị bắt rồi. Bác sĩ Trần có hơi bị kinh hách, nhưng mà đã nhanh chóng điều chỉnh được tâm trạng, hiện tại đang ở bệnh viện làm kiểm tra.”

Rõ ràng là chuyện tốt, thế nhưng ngữ khí của cậu ta lại nặng nề, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, ấn mở loa ngoài.

“Đội trưởng Lý, đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Hằng Nhiên trầm mặc một lát, gian nan mở miệng: “Khi giải cứu con tin ở nhà xưởng, bên đối phương có dùng súng. Bọn chúng lại quen thuộc địa hình, có người lén vòng qua phía sau ý đồ bắn lén…… Chim én chắn cho tôi, may mắn không nguy hiểm đến tính mạng. Nhất Bác, cậu không hiểu được đâu, ngay trước lúc chim én trúng đạn, tôi còn hoài nghi cậu ta có phải gian tế hay không, ở trong đám người nội ứng ngoại hợp, nếu không đối phương làm sao biết chúng ta bố trí như thế nào, cứ nghĩ cậu ta định chạy đi.”

Hoài nghi tình nghĩa huynh đệ vào sinh ra tử là một chuyện vô cùng thống khổ, đang bị vây hãm trong loại dày vò này, nhất thời tinh thần Lý Hằng Nhiên sẽ hoảng hốt, cứ mãi nghĩ đến sự hoài nghi của chính mình không ngừng được.

Trước đây, Vương Nhất Bác cũng từng bởi vì những lời nói của Tiết Hướng Du mà bị một phen tâm thần không yên, lại trải qua sự nghi ngờ của Tiêu Chiến, cũng có thể lý giải được phần nào, liền thấp giọng khuyên Lý Hằng Nhiên vài câu, cuối cùng còn nói: “Đội trưởng Lý, anh là cảnh sát, hẳn là so với tôi phải rõ ràng hơn, có đôi khi mắt nhìn thấy chưa chắc đã là thật, bình thường những logic của trinh thám, cũng có lúc chỉ dựa vào trực giác.”

Lý Hằng Nhiên khẽ thở dài, ừ một tiếng, cúp điện thoại.

Vương Nhất Bác nhìn di động một lúc, cũng không cảm thấy lời anh nói với Lý Hằng Nhiên sẽ có ảnh hưởng gì lớn lao.

Rất nhiều chuyện, không phải năm ba câu là có thể khiến người khác thoải mái, ngôn ngữ không có sức mạnh lớn như vậy.

Tình cảm của Lý Hằng Nhiên và chiến hữu là biết bao năm vào sinh ra tử mà nên, anh cũng không thể giúp được, gấp cái gì.

“Đợi lát nữa chúng ta đến thăm Trần Mân.”

Tiêu Chiến rót nước ấm, cho thêm chút mật ong, thử lại độ ấm lần nữa, cảm thấy có thể uống, lúc này mới đưa cho cậu.

Vương Nhất Bác nhận lấy, hơi ấm bao lấy lòng bàn tay lành lạnh, gật đầu: “Biểu hiện trước đó của Tiết Cảnh Sơn, cậu thấy thế nào?”

“Ánh mắt rất quen thuộc.” Tiêu Chiến không chớp mắt mà nhìn Vương Nhất Bác, “Lúc anh nhìn em, đại khái cũng là loại ánh mắt này.”

Vương Nhất Bác bị hắn nhìn chằm chằm, chân tay liền luống cuống, ý muốn che dấu mà hé miệng uống ngụm nước, thấp giọng nói: “Nhưng hai người lại hoàn toàn không giống nhau.”

“Đúng vậy, Bạch Dụ và em cũng không giống nhau.” Tiêu Chiến cười cười, biết thần kinh thô vô cùng thô, cũng không hề bức bách anh, dời đi tầm mắt, thần sắc như suy tư gì đó, “Tiết Cảnh Sơn, vậy mà thích Bạch Dụ…… mấy người bọn họ thật sự là ở cùng nhau, rõ ràng là Bạch Dụ biết Tiết Cảnh Sơn có cảm giác đối với cậu ta.”

Vương Nhất Bác nhớ lại một chút hồi ức của chính mình về tư liệu thu thập được, chần chờ nói: “Nhưng mà…… Tiết Cảnh Sơn không phải trai thẳng sao, trước kia tôi từng điều tra, hắn chỉ có quan hệ với phụ nữ, hình như còn rất chán ghét tiếp xúc với đàn ông.”

“Tư liệu là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện khác, cái gì cũng có thể thay đổi.” Tiêu Chiến nâng má dựa vào sô pha, lười nhác nói, “Trên tư liệu còn nói trước kia có một tiểu tinh bò lên giường Tiết Cảnh Sơn thiếu chút nữa bị đánh chết, nhưng tôi nhìn ánh mắt Bạch Dụ như vậy thật không thích hợp. Trong tư liệu còn nói tôi là tính lãnh đạm nữa chứ, vớ vẩn, tôi ở đây mỗi ngày nhìn chằm chằm em, đều đã nghẹn chết rồi……”

Vương Nhất Bác lạnh nhạt mà nâng cao giọng nói: “Vất vả rồi, tiếp tục nghẹn đi.”

Tiêu Chiến u buồn mà thở dài: “Vợ à, em không nhìn thử, làm sao biết được anh làm việc kém? Lần đó thật sự chỉ là ngoài ý muốn, phải tin tưởng trình độ học tập của anh, anh đã xem không ít video……”

“Câm miệng!” mặt Vương Nhất Bác đã đỏ thành một mảnh, thẹn quá hoá giận đem cốc nước trong tay một hơi uống sạch, nhanh chóng đổi sang vấn đề khác, “Anh có cảm thấy là Bạch Dụ như đang giúp chúng ta không?”

Bạch Dụ có vẻ rất hoan nghênh, giống như đồng ý để Tiêu Chiến gia nhập hội bọn họ.

Tuy rằng tạm thời không thể thâm nhập, nhưng ít ra có thể thuận lợi mà bước ra bước đầu tiên.

Tiêu Chiến nói: “Chắc là do cậu ta và người khác có cảm nhận không giống nhau.”

Những người khác là khoác một tầng da ngăn cách, bên trong đã thối rữa, cầm thú, Bạch Dụ lại từ đầu đến cuối đều giống như người cao cao tại thượng, một quý công tử khắc chế mỗi lời nói cử chỉ của chính mình.

“Anh còn thấy được mấy người quen……” Tiêu Chiến nghiêng đầu, cười nhạo nói, “Có vài tên còn ngụy trang tốt hơn anh. Bên ngoài thì giả bộ, chỉ thiếu nước biến mình thành cấm dục, ở bể bơi lại dâm loạn đến vậy…… Không biết người nhà bọn họ biết con cháu mình lãng phí hàng tỉ ở bể bơi, không biết sẽ là cảm giác gì.”

Vương Nhất Bác nghe hắn nói ra như vậy, thiếu chút nữa cười ra nước mắt, lắc đầu nói: “Những người này…… Hoặc là nói đa phần người trong đó, chưa chắc nhà bọn họ đã không biết.”

Hai người liếc nhìn nhau, đều không nói gì.

Phải đi hết con đường này tất nhiên là gian khổ.

Có khi Phương Hành Viễn lúc trước đã phải chịu sự sai bảo của Vương Mi, hiện tại lại tham sống sợ chết, sợ hãi sẽ bị điên cuồng trả thù. Vương Nhất Bác có thể chỉ trích anh ta phụ lại Vương Mi, lại không thể cưỡng ép anh ta cần phải cùng cậu đứng chung trên một chiến tuyến.

Tiêu Chiến không nhất thiết phải giúp cậu, chính là hắn không chỉ có giúp, còn chủ động nhảy vào vũng bùn, cùng cậu bước đến phía trước.

Giống như trước lúc thoát khỏi vũng bùn này, chết cũng không buông tay.

Vương Nhất Bác nghĩ muốn nói cảm ơn với Tiêu Chiến, bởi lẽ một câu cảm ơn đơn giản như vậy, sao có thể để Tiêu Chiến làm vì cậu đây.

Huống hồ, Tiêu Chiến không cần lòng biết ơn của cậu. Cậu có thể cho Tiêu Chiến cái gì chứ?

Ngoại trừ cảm kích và ỷ lại, cậu ‘thích’ có thể so với Tiêu Chiến sao?

Vương Nhất Bác mấy lần do dự, cuối cùng vẫn không nói ra.

Phòng ở này là lúc mới vừa chuẩn bị kết hôn cùng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã chuẩn bị…… Dự phòng Vương Nhất Bác phiền phức, khi mà ở cùng dưới một mái nhà, có thể dọn qua đây, mắt không thấy tâm không phiền.

Dù sao thời điểm nửa năm trước, nếu có người nói cho hắn, rằng hắn sẽ thích Vương Nhất Bác, thích đến nỗi hận không thể đem tim đều móc ra đưa cho đối phương, hắn khẳng định không tin, ngược lại cảm thấy người nọ đầu óc có vấn đề.

Nhớ lại chuyện cũ mà kinh ngạc, Tiêu Chiến cân nhắc một chút, vẫn không dám nói mục đích sử dụng của căn hộ ra.

Người giúp việc đúng giờ có đến dọn dẹp sạch phòng ở, thường thường cũng mua chút đồ để vào tủ lạnh, những đồ sắp hỏng hay sắp hết hạn liền mang về ăn, bởi vậy tủ lạnh vẫn luôn có rau quả tươi mới.

Vương Nhất Bác giữa trưa không ăn cơm, dạ dày đã bắt đầu thấy không thoải mái, mở tủ lạnh ra, nhìn thấy bên trong bao nhiêu là đồ được xếp chỉnh tề, ánh mắt phức tạp: “Có phải anh thật sự đang bao dưỡng người ta hay không…… Đang ở trên lầu hả, tôi không tức giận đâu, anh mau kêu người xuống dưới nấu chút cơm đi.”

Tiêu Chiến oan ức không chỗ nói, quấn lấy Vương Nhất Bác, ôm chặt lấy cậu, hoàn toàn dán lên lưng, eo cậu, bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ nuôi mỗi em, nuôi người khác làm cái gì?”

Vương Nhất Bác lấy những đồ chính mình muốn ăn ra, cuối cùng tìm được mì sợi, đẩy tay Tiêu Chiến ra, đưa nguyên liệu cho hắn, thuận miệng nói: “Thật sao? Tại sao lại không nuôi người khác?”

“Người khác có đẹp như em sao?”

Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt càng thêm phức tạp: “Hoá ra…… là anh coi trọng khuôn mặt này của tôi.”

Tiêu Chiến chịu thương chịu khó mà vào phòng bếp rửa rau, theo hắn nói thì: “Đúng vậy, Tiểu Nhất Bác của tôi là xinh đẹp nhất. Giá trị nhan sắc phải trên mười điểm so với nam nghệ sĩ Châu Á.”

“…… Anh cũng xem mấy cái tào lao đó?”

“Tôi còn trà trộn vào diễn đàn fan của em nữa.”

Tiêu Chiến nói, cắt một lát dưa chuột nhét vào miệng Vương Nhất Bác, mỉm cười nói, “Fan của em mỗi ngày đều ồn ào suy nghĩ muốn ngủ với em.”

Vương Nhất Bác: “……”

Tiêu Chiến yên lặng nhìn cậu, giọng điệu nghiêm túc: “anh cũng muốn.”

Vương Nhất Bác đối diện với ánh mắt nóng rực của đối phương không quá ba giây, liền chạy trối chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro