Chương 34: Chạy trốn với tên khác
Lần tụ tập này quả thực "không có gì để nói", ngoại trừ việc có người hào khí dâng cao mà đánh cược mấy ván, trong ngực bọn họ đều có một hai "sủng vật nhỏ" đua nhau tranh sủng, mỗi người đều là thanh niên thời đại mới điển hình, luôn duy trì hình tượng ưu nhã khéo léo trước sau như một.
Những chuyện mà Vương Nhất Bác lo lắng cũng chưa xảy ra, nếu không phải biết rõ đây là những tên mặt người dạ thú, cậu sẽ hoài nghi có phải mình đến nhầm chỗ không.
Cho đến lúc tan cuộc, đám con nhà giàu áo mũ chỉnh tề kia bắt đầu đánh giá những "sủng vật" mà bạn mình mang theo, ánh mắt như dạo xem trong tiệm thú cưng, tuỳ ý trao đổi với nhau.
Thậm chí còn có người tràn ngập thú tính mà nhìn về phía Vương Nhất Bác, cũng may Tiết Hướng Du kịp thời đến chắn trước mặt cậu, hất tóc nhìn quanh một vòng, tươi cười rực rỡ mà đẩy "tình nhân nhỏ" trong ngực mình qua: "Tiền Nhị, đổi cho cậu một người nghe lời."
Tình nhân nhỏ ngây ngốc luống cuống: "Tiết thiếu?"
Tiết Hướng Du làm như không thấy, lạnh nhạt đẩy cậu ta qua. Tiền Nhị cũng không cự tuyệt, đẩy người trong ngực qua cho Tiết Hướng Du, ánh mắt hắn ta vẫn luôn ở trên người Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác mỉm cười với hắn ta, lập tức hiểu ra vì sao Tiết Hướng Du mang thêm một người nữa.
Ở nơi này, mọi người đều trao đổi bạn giường, rõ ràng là chuyện cực kỳ vớ vẩn, lại rất được hoan nghênh. Ngoại trừ tình nhân nhỏ của Tiết Hướng Du, dường như những người khác đều cam chịu loại vận mệnh này.
Tiết Hướng Du ôm "tình nhân" mới, không thèm nhìn lại người cũ, lôi kéo Vương Nhất Bác cùng nhau rời đi.
Ra khỏi câu lạc bộ, Vương Nhất Bác lại lần nữa nhìn thấy cách hành xử khác người của nơi xa hoa bốn phía trang hoàng phong cách Gothic này, sâu kín mà quay đầu đi.
Đến khi tới bên cạnh xe, Tiết Hướng Du phất tay bảo người kia lên xe trước, nhìn biểu tình của Vương Nhất Bác, đốt điếu thuốc, cười nói: "Thế nào, rất kinh ngạc? Cậu còn tưởng bọn họ sẽ tổ chức một buổi sex party (tiệc xxx) hỗn loạn? Hoặc là tụ tập hít thuốc [1]?
[1] Thuốc ở đây là thuốc kính thích, thuốc phiện.
Vương Nhất Bác không nói chuyện, vẻ mặt cam chịu. "Bọn họ sẽ không phóng túng ở nơi này." Tiết Hướng Du híp mắt, không biết nhớ tới chuyện gì, khoé môi cong lên mang ý trào phúng: "Dù cầm thú như thế nào, ở xã hội loài người cũng phải giả bộ làm người. Đừng nhìn bọn họ giả mù sa mưa, dáng vẻ hài hoà, thực tế quan hệ vẫn luôn như đi trên băng mỏng. Nếu không phải quan hệ của họ kém, có cơ hội đột phá, tôi cũng sẽ không giúp được cậu."
Vương Nhất Bác đương nhiên đã nhìn ra, cậu nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe, nhẹ giọng nói: "Vậy nơi bọn họ bại lộ thú tính là ở đâu?"
"Có một nơi bí mật, nhưng mà tôi còn chưa có tư cách đến đó. Khẳng định cũng không phải nơi tốt lành gì."
"Vậy hôm nay bọn họ tụ tập là có mục đích gì?"
Vương Nhất Bác nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra bọn họ tụ tập làm gì.
"Rảnh rỗi." Tiết Hướng Du nói, "Lâu lâu tụ tập một lần, bồi dưỡng tình cảm, trao đổi bạn giường, cũng không thèm sợ đổi qua đổi lại đổi ra bệnh. Đúng rồi, lúc nãy cậu với Tiền Nhị nói chuyện gì?"
Vương Nhất Bác hơi mỉm cười, trợn mắt nói dối: "Hẹn giường [2]"
[2] Bản gốc là ước pháo, như kiểu tình một đêm, nhưng ở đây là hai người hẹn nhau lên giường giống như hẹn hò.
Tiết Hướng Du: "...Hẹn hắn còn không bằng tìm tôi."
"Hai mươi phút?"
Vương Nhất Bác nói ra lời này, thành công oanh tạc Tiết Hướng Du.
Sắc mặt Tiết Hướng Du thay đổi, không bày ra vẻ mặt phong lưu ngả ngớn cười nữa, sau khi lên xe cũng không lên tiếng, khiến cho thiếu niên vừa bị đổi qua đây sợ tới mức run bần bật.
Vương Nhất Bác xuống xe trước, nho nhã lễ độ mà cảm ơn, Tiết Hướng Du cười như không cười, đánh xe chạy lấy người.
Bây giờ đã là 9 giờ tối, trên phố người đến người đi, thời tiết vẫn rét lạnh, người qua lại vội vàng nên không chú ý tới người đeo khẩu trang đội mũ như Vương Nhất Bác.
Tuy nhiên, đứng ở nơi này tỉ lệ bị nhận ra là rất cao Vương Nhất Bác đang muốn gọi Trương Minh qua đây, thì phát hiện quần áo bị người khác lôi kéo. Cậu cúi đầu thì thấy một đứa bé ôm một bó hoa diên vĩ màu lam nhạt đứng phía sau mình, mỉm cười ngọt ngào, đem hoa nhét vô ngực cậu.
"Anh trai ơi, có một vị tiên sinh đưa cho anh này."
Nói xong liền xoay người chạy, nhanh như chớp lủi vào đám đông, nháy mắt liền không có tung tích.
Lần này cũng giống lần trước, tấm thiệp bạch kim mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt, trên mặt viết một câu thơ tình.
《Tôi từng yêu em chân thành, ôn nhu như thế.》
Vương Nhất Bác cắn răng, cả người toả ra hơi thở rét lạnh.
Người đưa hoa vẫn là người lần trước, vẫn một câu như vậy, không giống như muốn nói với cậu, mà giống như...nói với Vương Mi.
Lăng nhục chị ấy như vậy, lại còn làm ra loại tư thái này, quả thực là ghê tởm tột đỉnh.
Vương Nhất Bác mặt không biểu tình xé nát tấm thiệp, quăng chung với hoa vào thùng rác gần đó, gọi điện thoại cho Trương Minh tới.
Trương Minh hình như thật sự đã từng đi lính, cảnh giác hơn người, nhìn Vương Nhất Bác lên xe, trầm giọng nói: "Bác ca, có người đi theo anh."
Vương Nhất Bác cũng không bất ngờ: "Có thế cắt đuôi không?"
Trương Minh gật đầu: "Anh yên tâm."
Quả nhiên Trương Minh có thể nhanh chóng cắt đuôi đối phương, người kia cũng không có ý định cắn chết không buông, vòng qua vòng lại mấy con phố, Vương Nhất Bác mới về đến nhà.
Tinh thần cậu mệt mỏi, nói cảm ơn với Trương Minh, đến trước cửa, miễn cưỡng vực tinh thần lên, không muốn Tiêu Chiến nhìn ra điểm bất thường.
Tiêu Chiến đang ngồi trên sô pha xem TV, Vương Nhất Bác nhìn thấy hắn, trong lòng bỗng nhiên yên ổn. Cái này gọi là "người dưới mái hiên, không thể không cuối đầu", ở đây mấy tháng, bất tri bất giác biến nơi này thành nhà mình.
Tiêu Chiến nghe được tiếng bước chân cũng không quay đầu lại, Vương Nhất Bác bước qua đó, mắt nhìn TV, cứng họng: "Sao anh lại xem cái này?"
Người trên màn hình rõ ràng là cậu, bạch y nhẹ nhàng, phe phẩy cây quạt, vẻ mặt phong lưu. Đây là cậu lúc trước diễn một bộ truyền hình cổ trang, kịch bản tuy rằng não tàn, nhưng khi đó cậu thực sự chỉ có thể nhận được những kịch bản nhỏ, cả bộ phim, cái duy nhất đáng giá thưởng thức là bối cảnh và tạo hình.
Nghe được Vương Nhất Bác nói chuyện, suy nghĩ rối rắm có nên ra ngoài cướp người trở lại hay không cả đêm không cánh mà bay, Tiêu Chiến thu liễm một chút vẻ mặt dữ tợn quay đầu lại nhìn cậu: "Đi đâu vậy?"
Vương Nhất Bác hơi dừng lại, nhớ tới đối thoại của mình và Tiền Nhị, đột nhiên chột dạ: "Đi tham gia một buổi tụ tập nhỏ...không có việc gì thì tôi đi nghỉ ngơi."
"Khoan đã."
Tiêu Chiến đứng lên, kéo tay Vương Nhất Bác qua, cảm giác có chút lạnh, theo bản năng xoa nhẹ ủ trong tay mình, ngay sau đó phát hiện mình giống như có bệnh, vội vàng buông tay.
Đầu ngón tay Vương Nhất Bác run rẩy, nhiệt độ cơ thể Tiêu Chiến phảng phất thông qua hành động vừa rồi truyền tới trên người cậu, làm cậu thấy cơ thể hơi nóng lên, tính xoay người đi, lại bị Tiêu Chiến kéo lại.
Vương Nhất Bác muốn đá hắn, không thể nói ra lý do, chỉ là đột nhiên muốn: "Anh làm gì?" Tiêu Chiến ho nhẹ một tiếng, lôi kéo cậu ngồi xuống sô pha, đem sợi dây chuyền chuẩn bị rất lâu lấy ra đeo lên cho Vương Nhất Bác, dặn dò: "Mẹ tôi bảo tôi mang đến cho em, nghe nói có thể phù hộ bình an tiêu trừ bệnh tật. Giữ cho cẩn thận, đừng có làm mất."
Vương Nhất Bác đối với lý do của hắn thì cực kì hoài nghi: "Dì?"
Tiêu Chiến cúi đầu đối diện với con ngươi đen nhánh sáng ngời của Vương Nhất Bác, trấn định nói: "Đúng vậy."
....Cái vòng cổ này còn có công hiệu thần kỳ đó?
Vương Nhất Bác vẫn hoài nghi như cũ, cúi đầu nhìn nhìn, nhìn không ra tên tuổi gì, đành phải gật đầu nhận lấy.
Anh còn phải về phòng báo cho Lý Hằng Nhiên tình hình cụ thể đêm nay, đi đến cầu thang, nghe được Tiêu Chiến nói: "Ngủ ngon."
Vương Nhất Bác không rõ cảm xúc của bản thân, cậu thấp giọng trả lại một câu ngủ ngon, rồi chạy nhanh trở về phòng, giống như Tiêu Chiến ở sau sẽ ăn thịt người.
Máy nghe trộm không tắt, Vương Nhất Bác biết Lý Hằng Nhiên chắc chắn đã nghe được chuyện gì, khi nói chuyện điện thoại có chút quẫn bách khó hiểu: "Đội trưởng Lý."
Cũng may Lý Hằng Nhiên không nhiều chuyện như Triệu Sinh, nghe xong tình huống cụ thể, liền viết thêm vài tên lên danh sách, nói: "Không có chuyện gì là tốt, danh sách đã có, kế tiếp sẽ điều tra từng người. Cậu vất vả rồi."
Vương Nhất Bác cười cười: "Đương nhiên phải có người tiên phong đi trước một bước."
"Cậu cùng với cái tên họ Tiền kia..." Lý Hằng Nhiên nhíu mày nói, "Xuất phát từ an toàn, cậu vẫn không nên tiếp cận hắn thì tốt hơn."
"Anh yên tâm." Vương Nhất Bác mỉm cười, lấy ra danh thiếp của Tiền Nhị, nhìn chằm chằm hai chữ "Tiền Tiềm", ngữ khí ôn hoà, "Tôi chỉ tạm thời phối hợp một chút."
Tuy đã lùi lại không ít công việc, nhưng Vương Nhất Bác vẫn có chuyện để làm.
Không biết Tiêu Chiến nói gì với Văn Sâm, khiến Văn Sâm khẩn trương lo sợ thân thể cậu không tốt, lúc quay bộ điện ảnh kia có khá nhiều động tác diễn, ngày nào Văn Sâm cũng mang người đến thăm hỏi, mỗi lần đều đeo khuôn mặt lo lắng, sợ Vương Nhất Bác làm xong sẽ vỡ vụn.
Cho nên phần lớn công việc bây giờ của cậu là thăm hỏi, làm khách mời của vài chương trình linh tinh, may mắn sau lưng có Tiêu Chiến hỗ trợ, nếu không chắc chắn công ty sẽ không vui khi Vương Nhất Bác sa sút như vậy. Vương Nhất Bác hiếm khi có hai ngày công tác vội vàng, chờ đến lúc nghỉ ngơi thì nhận được tin của Tiền Tiềm.
Mời cậu cùng nhau ăn bữa cơm, Vương Nhất Bác trả lời rất nhanh, hờ hững nghĩ, rốt cuộc cũng tới.
Tiền Tiềm hẹn ở một nhà hàng Tây, trước khi đi Vương Nhất Bác tỉ mỉ chải chuốt một phen, lúc chuẩn bị ra cửa, mới nhớ gần đây Tiêu Chiến luôn về nhà nấu cơm tối cho cậu, ngay lập tức lương tâm cảm thấy bất an.
Tuy hôn nhân của bọn họ chỉ là hình thức... nhưng làm như vậy, thật sự rất xin lỗi Tiêu Chiến.
Tuy nhiên đối với cậu mà nói, moi từ chỗ Tiền Tiềm càng thu được nhiều tin tức.
Vương Nhất Bác do dự một chút, đầu tiên là gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, một lúc sau cũng không có hồi âm, lo lắng hắn không đọc được, dứt khoát gọi điện thoại.
Một lúc sau Tiêu Chiến mới bắt máy: "Làm sao vậy? Đói bụng?"
"Không phải..." Vương Nhất Bác muốn nói chính sự trước, giật giật môi, không hiểu sao lại nói ra một câu khác, "Sao anh không trả lời tin nhắn?"
Tiêu Chiến đè thấp giọng nói: "Đang họp, tôi lấy cớ mèo mình nuôi sinh bệnh ra ngoài nghe máy."
Vương Nhất Bác: "......"
Tiêu Chiến lại cười nói: "Nói đi, không phải em có việc sao."
"Hôm nay tôi...ra ngoài ăn tối với bạn, anh không cần trở về gấp."
Không biết có phải do đường truyền âm hay không, giọng của Tiêu Chiến qua điện thoại luôn có vẻ ôn nhu, dường như chỉ cần cậu muốn là hắn sẽ đáp ứng.
Tiêu Chiến liếc nhìn tin nhắn còn lại, nhíu mày nghĩ thầm: Thủ đoạn lừa đảo bây giờ càng ngày càng kém, hắn hơi cáu một chút nhưng vẫn bình tĩnh đáp lại. Trở lại phòng họp, rõ ràng cảm giác được tâm tình Tiêu Chiến không tốt, khi cấp dưới báo cáo e sợ mình không cẩn thận làm Tiêu Chiến bộc phát. Ngày thường tính tình của đại Boss trẻ tuổi không tệ, nhưng khi giận thì rất doạ người.
Toàn bộ hội nghị thong thả tiến hành dưới áp suất thấp, báo cáo hoàn thành, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, chạy trốn hết cả.
Trợ lý của Tiêu Chiến ánh mắt trông mong nhìn người khác chạy đi hết, đành phải cẩn thận hỏi: "Tiêu tổng, mèo của ngài...làm sao vậy?"
Trong tay Tiêu Chiến cầm một cấy bút máy, phiền lòng khó chịu, linh hoạt xoay bút ở trong tay, không đáp lời trợ lý.
Trợ lý không thể tự tiện rời đi, muốn khóc cũng không khóc được.
Một lúc sau mới nghe Tiêu Chiến thở dài, dựa vào ghế nói: "Chạy trốn với tên khác."
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro