CHƯƠNG 26
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, phải dẫn theo Tiêu Chiến cùng về thành phố D.
Hai người chuẩn bị ngồi máy bay về. Nhìn thấy trước khi Vương Nhất Bác ra cửa thì đội mũ đeo khẩu trang, hận không thể che hết mọi tấc da của mình, Tiêu Chiến tự hỏi một chút: “Có cần phải ngồi phi cơ riêng hay không?”
Lúc này Vương Nhất Bác mới nhớ tới “nhân tình” của mình là người rất có tiền, e rằng mỗi lần ra cửa đều bao khoang hạng nhất, chưa hề trải nghiệm qua khoang phổ thông.
Ác ý rục rịch nổi dậy, Vương Nhất Bác lộ ra nụ cười không có ý tốt: “Không cần.”
Tiêu Chiến nhìn cậu cười liền biết cậu đang tính toán cái gì, nhướng mày, cười không nói.
Khoang phổ thông không thoải mái bằng khoang hạng nhất. Vương Nhất Bác vốn dĩ nghĩ Tiêu Chiến có thể yếu ớt kháng nghị rằng không đúng chỗ không ngồi, cậu liền có thể đá người đi, ai ngờ vẻ mặt Tiêu Chiến còn bình tĩnh hơn so với cậu, thảnh thơi cầm quyển sách lên xem.
Vương Nhất Bác không ném xong cục kẹo mạch nha này, đành phải chấp nhận số phận.
Mỗi năm Vương Nhất Bác đều sẽ đi thành phố D hai lần, đến thời điểm này, nhất định phải vũ trang đầy đủ, ngàn vạn lần không thể làm cho người khác phát hiện.
Vương Nhất Bác che giấu rất tốt, trước đó còn chưa có vấn đề. Máy bay tới thành phố D rất mau. Sau khi xuống, cậu cảm thấy một cô gái đang nhìn cậu, mắt lộ ra nghi hoặc, dáng vẻ do dự.
Trong lòng cậu rơi lộp bộp.
Không phải là paparazzi hay là fan chứ?
Nói như vậy, toàn thân cậu liền lộ ra trong đôi mắt của cô gái đó. Vậy còn có thể nhận ra được, đúng là thích rất nhiều.
Quả nhiên khi xuống máy bay, cô gái kia liền chạy tới, quấn quýt nhìn Vương Nhất Bác, muốn đi lên xác nhận, lại không dám. Vương Nhất Bác bị cô ta nhìn chằm chằm đến mồ hôi lạnh đều đổ xuống. Tiêu Chiến đang đi bên cạnh bước chân bỗng nhiên dừng lại, duỗi tay ôm Vương Nhất Bác vào trong ngực, dáng vẻ thân mật nói: “Bảo bối, có mệt hay không?”
Vương Nhất Bác cứng người một chút, phối hợp gật đầu.
Tiêu Chiến lấy ra di động gọi đi, nhưng vẫn duy trì động tác ôm Vương Nhất Bác nói: “Chờ một chút, có xe tới đón.”
“Hả?”
“Người của công ty ở đây.” Tiêu Chiến nói, “Yên tâm.”
Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu nhìn cô gái kia, hiền lành cười một chút. Không cười còn được, mắt Tiêu Chiến luôn có vẻ lạnh lẽo, vẻ mặt sắc sảo rõ ràng, môi mỏng mím chặt, nhìn hơi hung dữ. Khi nở nụ cười không thật lòng, nói dễ nghe thì là “đẹp trai cứng cỏi”, nói thẳng là có chút…… Dọa người.
Cô gái nhỏ bị dọa sợ, chạy mất.
Vương Nhất Bác nhịn không được muốn giơ tay tặng hắn một cái vỗ vai.
Tiêu Chiến khó hiểu: “Tôi trông dọa người như thể sao?”
“Không phải.” Vương Nhất Bác thật tình thật lòng, “Khi còn nhỏ anh đáng yêu như thỏ vậy.”
Tiêu Chiến không muốn nói về quá khứ đen tối lúc nhỏ của mình, không nói gì. Chờ không lâu lắm, xe của công ty đã tới, Tiêu Chiến hỏi: “Trước tiên tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút hay là đi thăm chị luôn?”
“Chị ấy không phải là chị của cậu.” Vương Nhất Bác nhìn nhìn thời gian, “Nên đi luôn thôi, đi ngang qua cửa hàng bán hoa ngừng một chút.”
Rời sân bay không lâu lắm, ven đường liền có cửa hàng bán hoa. Khi Vương Nhất Bác xuống xe Tiêu Chiến cũng đi theo, thấy Vương Nhất Bác chọn một bó hoa hồng trắng, cũng mua một bó.
Vương Nhất Bác liếc nhìn hắn một cái, trả tiền. Quay trở lại trên xe, mới nói: “Chị ấy thích hoa hồng.”
“Cộng thêm phần của tôi, không chừng chị ấy sẽ càng vui vẻ hơn.” Tiêu Chiến biết Vương Mi là cấm kỵ trong lòng Vương Nhất Bác . Cậu đối với mọi thứ của Vương Mi đều trở nên mẫn cảm đến kinh ngạc. Nhìn vẻ mặt hòa hoãn của cậu sau khi nói xong, lại dâng lên cảm giác đau lòng.
Ngoại trừ người mẹ mảnh mai và em gái, đại khái Vương Nhất Bác không dám tin người khác, cũng không muốn dựa vào người khác.
Rốt cuộc khi nào cậu ta mới muốn nhìn đến những người bên cạnh đây?
Tiêu Chiến chớp chớp mắt, cảm thấy Vương Nhất Bác giấu mình giống như một bông hoa đang bị che dấu dưới một lớp băng cứng, nếu không đập vỡ lớp băng cứng kia, thì ngay cả một chút hương thơm cũng không ngửi thấy được.
Sáng sớm, người đi tảo mộ khá nhiều. Cho dù đang Tết cũng không giảm bớt, còn có không ít người đi tế tổ, xe cộ xếp thành hàng dài. Khi đến nghĩa trang công cộng của thành phố D, đã là giữa trưa.
Nhớ tới việc dạ dày Vương Nhất Bác không tốt, Tiêu Chiến cau mày, nhìn dáng vẻ Vương Nhất Bác chắc cũng đã quên dạ dày mình chịu đau không nổi, đã đến nơi này, lúc này nếu nhắc việc ăn cơm trước, tám phần là sẽ bị đá. Tiêu Chiến đành phải ghi nhớ việc này, ôm hoa cùng Vương Nhất Bác cùng nhau đi vào.
Cho dù lúc sinh thời tạo nên bao nhiêu sóng to gió lớn, sau khi chết cũng phải im lặng vùi dưới đất đen.
Bia đá trong nghĩa địa công cộng san sát nhau. Dường như Vương Nhất Bác rất quen thuộc, sau một lúc lâu ngừng trước một tấm bia mộ, nửa quỳ xuống, đem hoa trong lồng ngực thật cẩn thận đặt xuống.
Tiêu Chiến học động tác đặt hoa của cậu, nhìn ảnh chụp trên bia. Cô gái trên ảnh chụp mặt mày như vẽ, cười thật ôn nhu, tuy rằng chỉ là bức ảnh, cũng có thể nhìn ra linh khí bức người của cô.
Cho dù hoạt động ở giới giải trí hiện tại, dáng vẻ của cô ấy cũng là loại xuất sắc nhất.
Vương Nhất Bác lớn lên không giống chị mình, chỉ có đôi mắt, cực kỳ giống.
Vương Nhất Bác quỳ gối trước bia mộ, mặt mày nhu hòa, xoa xoa mặt bia, nhẹ giọng nói: “Chị, em đã đến rồi.”
Có mấy lời muốn nói với chị, nhưng Tiêu Chiến ở bên cạnh, cậu khó mà nói, chỉ trầm mặc đối mặt với ảnh chụp Vương Mi.
Cậu nghĩ, nhiều năm như vậy, chị ơi, chị có trách em không?
Trách cậu lúc trước hiểu lầm chị, trách cậu mấy năm sau mới phát hiện cuốn nhật ký kia. Em trai trong lúc thống khổ nhất thì thờ ơ lạnh nhạt, sau khi chết lại muốn báo thù cho mình.
Vương Nhất Bác có đôi khi nghĩ, khi Vương Mi đi, có phải chị ấy hận bọn họ lắm hay không?
Tiêu Chiến đứng ở một bên nhớ về Vương Mi, mặc dù hồi ức không rõ ràng lắm.
Đáng tiếc khi hắn còn nhỏ, tất cả mọi chú ý dành cho Vương gia đều dành cho Vương Nhất Bác . Phần lớn ấn tượng về Vương Mi là khi bọn họ đòi đánh nhau, có cô gái mười mấy tuổi chạy tới ngăn cản.
Gió lạnh thấu xương trong nghĩa địa thổi qua, ù ù nghe rất giống tiếng quỷ khóc. Da gà của Tiêu Chiến đều nổi lên, rõ ràng là ban ngày ban mặt, vẫn hơi nhút nhát, dường như nơi này xuất hiện một tấm kính phản chiếu hình ảnh trắng đen, nháy mắt nơi này trở nên quỷ khí lành lạnh.
Nơi nơi đều là phần mộ, cũng không biết có bao nhiêu vong hồn đang dạo bước.
Tiêu Chiến cố nén khó chịu, không có hé răng, yên lặng tới gần Vương Nhất Bác .
Vương Nhất Bác lập tức chú ý tới hành động của hắn, suy nghĩ một chút liền hiểu được, cảm thấy có chút buồn cười, đứng lên phủi phủi quần, lại lần nữa nhìn thoáng qua bia mộ, nói: “Đi thôi.”
Tiêu Chiến trả lời: “Nhanh như vậy sao?”
Vương Nhất Bác nói: “Nghe nói nghĩa trang này trước kia có quỷ quậy phá. Ông giữ nghĩa trang nửa đêm nghe được tiếng động, mở đèn qua đây xem. Bỗng dưng một bóng đen hiện liên, đèn pin bỗng nhiên tắt, toàn nghĩa địa đều vang lên tiếng khóc hu hu…”
Mặt cậu không đổi sắc mà kể lể đôi câu, nghĩa trang cũng thật nể tình mà thổi một trận gió rét. Sắc mặt Tiêu Chiến đều trắng bệch, che lại miệng cậu: “……Chúng ta nên đi thôi.”
Vương Nhất Bác hết sức vui mừng.
Trên đường đi ra còn phải đi qua không ít mộ bia. Tiêu Chiến sợ vô cùng, dứt khoát đi tới cầm lấy tay Vương Nhất Bác.
Giống như trong tưởng tượng, tay cậu lạnh như băng.
Vương Nhất Bác bị hắn làm hoảng sợ, dùng sức phủi tay, tức giận: “Dẹp ngay! Anh làm gì đó?”
“Ai bảo cậu làm tôi sợ.” Tiêu Chiến bình thản ung dung, cầm tay thật chặt.
Vương Nhất Bác không bỏ được tay của hắn ra khỏi tay mình, cũng không rút tay mình ra được, nổi điên: “Có bản lĩnh thì anh nắm luôn đi, không được buông tay!”
Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu xác định? Tôi vẫn luôn rất có bản lĩnh.”
Vương Nhất Bác : “……”
Da mặt người này có thể đem đi xây tường thành.
Sau khi ra khỏi nghĩa trang công cộng, tài xế còn đang chờ, thấy hai người nắm tay, vẻ mặt trông như vừa nhận ra một điều gì đó: “Thì ra là thế”
Vương Nhất Bác không thể nhịn được nữa: “Buông tay!”
Tiêu Chiến phát hiện đùa Vương Nhất Bác như vậy rất vui, cũng có thể báo thù lúc nãy một chút, nhàn nhàn nói: “Không buông. Cho cậu nhìn thấy, tôi rất có bản lĩnh.”
Vương Nhất Bác không thể tin nổi: “Tiêu Chiến , anh năm nay ba tuổi à?”
“Vậy cậu cũng chỉ mới một tuổi thôi, cũng không bằng tôi .”
Ý xấu của Vương Nhất Bác đều bị hắn phá, hiện tại cậu đang rất cáu kỉnh.
Đáng tiếc luận về võ cậu không bằng Tiêu Chiến , luận về độ dày da mặt cũng chỉ có thể chịu lép vế. Cậu chỉ có thể cam chịu mà tùy hắn làm gì thì làm, mắt không thấy tâm không phiền, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng mà một khi nhắm mắt lại, tình huống càng không ổn.
Khi nhìn không thấy, thính giác, khứu giác, xúc giác đều phải nhanh nhạy hơn nhiều. Tay Tiêu Chiến khô ráo ấm áp, nắm bàn tay lành lạnh của cậu. Tay hắn cũng không bị lạnh, ngược lại bàn tay cậu dần dần được ủ ấm, độ ấm của hắn cũng giống như thuốc độc, lan ra khắp thân thể.
Cậu cảm thấy vành tai và da mặt đều nóng lên, nỗ lực rút tay ra. Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu, kinh ngạc nói: “Cậu phát sốt sao?”
Vương Nhất Bác nhắm mắt, trầm giọng nói: “Buông tay.”
Thấy cậu có vẻ sắp giận, Tiêu Chiến nhanh chóng buông tay.
Không khí có chút khô nóng chật chội vừa rồi nháy mắt tan thành mây khói, Vương Nhất Bác lúc này mới giấu đầu lòi đuôi nói: “Trong xe hơi nóng nhỉ.”
Cậu khẽ khép mắt, lông mi run run, sắc mặt đỏ ửng. Tiêu Chiến cũng cảm thấy hơi nóng, lung tung gật gật đầu, không tìm được lời nói: “Nghỉ phép gần kết thúc, tác phẩm mới của cậu hình như sắp khai máy phải không?”
Vương Nhất Bác gật gật đầu.
Tiêu Chiến lầm bầm lầu bầu: “Còn chưa có xem qua phim cậu đóng……”
Lúc trước hắn ghét Vương Nhất Bác , hễ trên danh sách diễn viên có ba chữ Vương Nhất Bác , một mực kính nhi viễn chi [1]. Bây giờ nhìn người bên cạnh nhớ chuyện xưa, lại tim gan cồn cào mà muốn lập tức xem cậu ở trên màn ảnh phô bày cái gì.
[1] Kính nhi viễn chi (敬而遠之): Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
Vương Nhất Bác nhún nhún vai, thản nhiên nói: “Tôi mới đóng qua vài bộ, vẫn là nam thứ n, phân cảnh không nhiều lắm.”
Tiêu Chiến thuận miệng nói: “Không chê.”
Nói xong liền lấy di động ra, tìm kiếm tên Vương Nhất Bác.
Không thể không nói, Vương Nhất Bác vì tự bôi đen mình, cũng coi như bỏ công rất nhiều. Tìm kiếm tên của cậu, đều là tai tiếng che trời lấp đất, làm khó fan còn cảm thấy cậu là ánh mặt trời, ấm áp như gió xuân.
Tiêu Chiến cũng có thể lý giải nguyên nhân cậu làm như vậy. Muốn giữ trong sạch ở giới giải trí quá khó, vậy thì tạo cho mình hình ảnh không sạch sẽ ngay từ đầu, cũng sẽ bớt đi rất nhiều ham muốn của người khác —— tuy rằng là đàn ông, nhưng ngày thường Vương Nhất Bác quả thật rất đẹp.
Lần đến thành phố D này, Vương Nhất Bác cũng không chuẩn bị, vội vội vàng vàng mà đi. Chỉ là khi chuyển nhà đến thành phố A, phòng cậu mua được cũng bán, nên chỉ có thể thuê khách sạn, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đi.
Tới khách sạn, Vương Nhất Bác có hơi buồn ngủ, muốn đi ngủ một lúc. Mới vừa nằm xuống thì cửa đã bị gõ, là người tới đưa cơm: “Tiên sinh, cơm trưa ngài đặt.”
Hẳn là Tiêu Chiến đặt.
Vương Nhất Bác sờ sờ bụng, lúc này mới nhận ra dạ dày không quá thoải mái.
Ăn cơm trưa xong, Vương Nhất Bác vận động một chút, vẫn là có hơi mệt mỏi, dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi. Không biết ngủ bao lâu, cậu mông lung nghe được cửa lại bị gõ gõ, dụi dụi mắt đi mở cửa, người tới là một người giao hoa: “Một vị tiên sinh tặng hoa cho ngài.”
Vương Nhất Bác ngơ ngác, theo bản năng liền nhận lấy, nhìn nhìn bó hoa mẫu đơn màu trắng này, trong đầu hiện ra dấu chấm hỏi.
Tiêu Chiến lại làm cái quỷ gì?
Thuận tay cậu đem hoa ném qua một bên, quả nhiên không bao lâu, cửa lại bị gõ.
Vương Nhất Bác có chút cạn lời, đi ra mở cửa, rốt cuộc gặp được chính chủ: “Cùng nhau ăn cơm chiều được không?”
Vương Nhất Bác : “Nói trọng điểm.”
Tiêu Chiến không dự đoán được mục đích của chính mình lại bị nhìn thấu, ho nhẹ một tiếng: “Buổi tối cùng nhau ngủ nhé?”
Một mình hắn ở trong phòng, nghĩ đến lời Vương Nhất Bác nói ở nghĩa trang, cảm thấy sợ chết đi được.
Vương Nhất Bác nhịn cười không được, thấy hắn vì tìm cảm giác an toàn mà thậm chí tặng hoa cho mình, rộng lượng gật gật đầu: “Được.”
Tiêu Chiến được vào cửa, nhẹ nhàng thở ra, xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy bó hoa mẫu đơn Vương Nhất Bác đặt ở đầu giường, nghi hoặc nói: “Cậu mua bó hoa này khi nào vậy?”
Vương Nhất Bác nghe vậy ngẩn ra, trong đầu ẩn ẩn hiện lên cái gì, bước nhanh qua. Lúc này cậu mới nhìn thấy bó hoa này còn kẹp một tấm card.
Tấm card màu vàng lịch sự thoang thoảng mùi nước hoa, mặt trên viết một câu.
—— Ngọc bích sáng chói cũng vì em mà phai màu, làm sao có thể so được với ánh mắt chăm chú của em ——
Không có đề tên.
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm dòng chữ này, sau lưng chậm rãi lạnh toát.
Không phải Tiêu Chiến , vậy đó là ai?
___________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro