CHƯƠNG 23: THAY ĐỔI
Tựa như thần binh ở trên trời phái xuống.
Chỉ có điều là đồng chí thần binh này còn đang mặc một bộ tây trang khéo léo, tựa như mới từ trong phòng hội nghị đi ra. Hắn đứng ở trước mặt Vương Nhất Bác, ngăn cách hết thảy mọi nguy hiểm, ánh mắt lạnh băng đầy nguy hiểm.
Nhìn xung quanh lại có thêm năm người bước lên bao vây, một tay kéo ra cà vạt, cởi áo ngoài vứt qua một bên, động tác nhanh lẹ xông lên.
Vương Nhất Bác mơ hồ nghĩ:Anh ta đến làm cái gì? Nhặt xác mình sao?
Sắc mặt Tiêu Chiến xưa giờ chưa từng âm trầm như vậy, hắn từ nhỏ đã được huấn luyện chuyên môn, thân thủ tốt hơn rất nhiều so với Vương Nhất Bác , đối phó với mấy tên côn đồ này cũng giống như chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi. Hắn ra tay lại tàn nhẫn, tuy bị vây ở bên trong lại thành thạo đánh cho năm kẻ kia còn cả cái tên đánh lén Vương Nhất Bác, tất cả đều nằm trên mặt đất.
Đầu óc Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng, nhắm mắt, đến khi mở mắt ra, lại nhìn thấy Tiêu Chiến đang nửa quỳ ở trước mặt cậu, sắc mặt lo lắng mà nói cái gì đó.
Vương Nhất Bác gian nan cử động môi: “Nguyên Dư…… ở bên trong……”
Tiêu Chiến lại không giống như cậu nghĩ sẽ lập tức xông vào trong, hắn run rẩy nhẹ nhàng ôm Vương Nhất Bác vào trong lòng ngực, lấy áo ngoài đắp thêm cho cậu.
Vương Nhất Bác mông lung nhìn hắn, một lát sau, mới nghe được tiếng còi cảnh sát cùng tiếng cấp cứu 120 vang lên ở xa xa. Cậu lâng lâng nhìn Tiêu Chiến cười một chút, rốt cuộc cũng yên lòng.
Ở trong lòng ngực Tiêu Chiến mất đi ý thức, Vương Nhất Bác nghĩ thầm: Cứu người cũng không biết đi cứu người trong lòng trước, mà lại đi quan tâm tình địch là cậu đây. Hèn chi cứ làm chó độc thân mãi.
Trước mắt một mảnh tối đen.
Sau khi hôn mê, vì đã trải qua rất nhiều cảnh trong mơ, nên không thể lừa gạt được Vương Nhất Bác. Có lẽ do ác mộng nhiều năm không ngừng, nên cậu có thể dễ dàng phân biệt ra hiện thực và hư ảo, ở trong mơ tìm kiếm, xung quanh tối đen như mực, đi tới trước hai bước, đột ngột trước mắt sáng ngời.
Trước mắt là đại viện quân khu mà cậu đã từng ở lúc còn nhỏ. Cậu mờ mịt nhìn chung quanh, không biết vì sao mình lại nằm mơ như vậy, ở cái nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ đi hết một vòng, thấy được cậu lúc còn nhỏ và…… Tiêu Chiến .
Tiêu Chiến so với Vương Nhất Bác lớn hơn sáu tuổi, lúc còn nhỏ rất sắc sảo, bị mẹ Tiêu chơi xấu mặc lên người cái váy nhỏ màu hồng nhạt, trông giống như một bé gái phấn nộn đáng yêu.
Ánh mắt bé con của Vương Nhất Bác cứ lăng lăng nhìn bé Tiêu Chiến , lấy kẹo trong túi ra, lấy lòng đưa qua: “Cậu rất đáng yêu nha, có chịu làm vợ tớ không?”
Bé Tiêu Chiến sửng sốt một chút mới phản ứng lại, thì ra là coi mình như bé gái, có một loại cảm giác như tôn nghiêm bị sỉ nhục, gầm một tiếng, tức giận nhào qua, không nói hai lời liền đánh nhau với bé con Nhất Bác .
Vương Nhất Bác mặt không biểu tình nhìn hai đứa nhỏ đang lao vào đánh nhau, đã cố tình quên đi thật lâu, nay mọi thứ lại dần dần hiện rõ. —— Cậu lúc còn nhỏ cứ vậy mà ghét Tiêu Chiến như thế…… Thật ra là do cảm thấy Tiêu Chiến lừa gạt cậu. Cậu thật sự rất thích bé gái thoạt nhìn xinh xinh đẹp đẹp kia, ai mà biết người đó trong ngoài khác xa nhau đến một trời một vực như vậy.
Thoáng ngẩn người, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, Vương Nhất Bác nháy mắt, ấy vậy mà nhìn thấy bé Tiêu Chiến đi từng bước một hướng về phía cậu, mỗi một bước đi sẽ cao lên một chút, lúc đi đến trước mặt cậu, thì đã cao hơn cậu rồi.
Tiêu Chiến lớn lên không còn sắc sảo đáng yêu như khi còn nhỏ nữa, khí chất bên ngoài mạnh mẽ quá mức, luôn tỏ ra tuỳ ý, khuôn mặt tuy khôi ngô tuấn tú, nhưng dường như có hơi hung dữ, lại có vẻ khó gần, người bình thường sẽ không muốn lại gần hắn.
Vương Nhất Bác không khống chế được mà lui ra phía sau một bước, trong mơ Tiêu Chiến lại đè lấy cậu, cười cà lơ phất phơ, cúi xuống thân mật cười nói: “Em thật đáng yêu, vợ à.”
Vương Nhất Bác trực tiếp bị doạ tỉnh.
Mở mắt ra, thế mà trước mắt vẫn là gương mặt đẹp trai kia của Tiêu Chiến .
“……” Vương Nhất Bác lại nhắm mắt, tự hỏi chính mình có phải còn ở trong mơ hay không?
“Tỉnh rồi còn nhắm mắt làm gì?”
Bên tai truyền đến giọng nói rõ ràng, Vương Nhất Bác thấy rõ hiện thực, đành phải mở mắt, khẽ nhíu mày, giật giật môi, giọng nói có hơi khàn khàn: “…… Đây là bệnh viện sao?”
“Bệnh viện tư nhân của Triệu Sinh. Cậu suýt nữa là đi gặp Diêm Vương rồi.”
Tiêu Chiến mặt đen như đáy nồi, trong nháy mắt hắn nhận được tin nhắn, lập tức báo cảnh sát, sai người đi điều tra, ngay sau đó gấp gáp gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, để cậu tạm thời không bị nóng nảy, kết quả điện thoại không gọi được, tra ra một hồi thì tìm được Văn Sâm, vừa hỏi tới, mới biết được cậu vậy mà lại một mình đơn thương độc mã đến đó.
Đại khái là đã đảm bảo với mẹ Vương , mấy ngày nay đối với Vương Nhất Bác lại chú ý quá nhiều, Tiêu Chiến nhất thời có hơi hoảng hốt, thông báo cho chồng Khương Nguyên Dư xong, liền dẫn đầu ra khỏi thành phố.
Cũng may hắn hành động nhanh lẹ, đến kịp lúc. Khi nhìn thấy Vương Nhất Bác suýt nữa bị giết, tim Tiêu Chiến dường như muốn ngừng đập.
Hắn thấy cái người đáng ghét trước kia đang mềm oặt dựa vào ven tường, ánh mắt rã rời, trên đầu không ngừng tuôn ra máu tươi, nửa bên mặt đều dính máu. Tiêu Chiến cực kỳ tức giận, nếu không phải còn sót lại một tia lý trí, mấy tên lưu manh kia dù không chết cũng sẽ tàn phế.
Tuy là vậy, nhưng sau đó hắn vẫn bị đồng chí cảnh sát phê bình. Hắn đánh gãy tay của tất cả bọn chúng, trên mặt bọn chúng đều là máu, nếu không phải Vương Nhất Bác được đưa lên xe đi cấp cứu, nhìn vẻ mặt Tiêu Chiến như mang mối thù giết cha giết mẹ, còn tưởng đâu hắn mới là kẻ bắt cóc.
Trên mặt hắn thậm chí còn dính chút máu, nghe đồng chí cảnh sát phê bình xong, nhoẻn miệng cười: “Tự vệ quá mức.”
Vương Nhất Bác thấy sắc mặt Tiêu Chiến không tốt lắm, cậu không nhớ ra đã đắc tội với vị thiếu gia này lúc nào, đầu còn hơi đau, suy nghĩ trống rỗng một lát, vội vàng hỏi: “Nguyên Dư đâu rồi?”
“Hít phải thuốc nên bị hôn mê, không bị thương. Nguyên Dư cho lời khai xong sau đó vẫn luôn trông chừng bên cạnh cậu, vừa mới bị vị kia nhà cậu ấy kéo ra ngoài ăn cơm rồi.”
“Mẹ tôi và bác gái có biết không?”
“Đều lừa họ hết rồi.”
Vương Nhất Bác yên tâm, nhớ tới cảnh tưởng diễn ra ở nhà kho, lại hỏi: “Ống chích ở nhà kho đâu rồi?”
“Cảnh sát mang về xét nghiệm, bên trong là heroin.”
Heroin.
“Ông chủ” kia sai người tiêm heroin cho Khương Nguyên Dư…… Đại não Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, vô cùng may mắn là cậu đã đi theo, nếu không bị một kim kia đâm xuống, cuộc đời của Khương Nguyên Dư coi như chấm hết.
Nhớ đến tin đồn Vương Mi sử dụng ma tuý, cậu cảm thấy cả người lạnh toát. Bắt cóc rồi sau đó tiêm ma tuý cho người ta, những kẻ đó vẫn quen dùng một loại kịch bản sao?
“Còn mấy người kia thì sao?” Vương Nhất Bác trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến phát hiện sắc mặt của hắn càng ngày càng kém.
Tính tình thiếu gia như vậy…… Ai chịu cho nổi?
Tiêu thiếu gia không nóng không lạnh nói: “Chúng bị bắt về cục cảnh sát rồi.”
“Bên phía truyền thông thì sao?”
“Đã áp chế xuống.” Tiêu Chiến sờ sờ cằm, “Có điều Kỳ Phong thường ngày yêu thích nhất là nhiều chuyện và xem náo nhiệt vậy mà không có đăng một tin tức nào.”
“…… Cảm ơn anh đã cứu tôi.” Vương Nhất Bác nói xong, phát hiện sắc mặt Tiêu Chiến khá hơn, trong lòng dở khóc dở cười.
Cậu ghét nhất là loại người kiêu ngạo như Tiêu Chiến, nhưng không thể không thừa nhận, lần này nếu không nhờ Tiêu Chiến xuất hiện kịp thời, thì cậu đã chết. Người này…… vẫn có chỗ đáng tin.
Cách nhìn Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến có chút thay đổi, nhưng nếu muốn cậu thật sự đối đãi với Tiêu Chiến bằng vẻ mặt ôn hoà, cậu lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, dứt khoát cứ ghi nhớ phần ân tình này trong lòng trước, chớp chớp mắt, tiếp tục hỏi: “Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?”
Tiêu Chiến nói: “Một ngày một đêm rồi.”
Vương Nhất Bác “à” một tiếng, đầu tiên là gật gật đầu, ngay sau đó lại đột nhiên phản ứng mạnh, trừng lớn mắt: “Cái gì? Một ngày một đêm rồi! Vậy còn buổi mừng thọ của Tiết lão gia tử……”
Thấy cậu kích động đến suýt nữa thì ngồi dậy, Tiêu Chiến “chậc” một tiếng, ngắt lời cậu nói, chọt chọt mặt cậu: “Tỉnh lại đã hỏi đông hỏi tây, sao cậu không hỏi xem tình huống của bản thân ra sao?”
Tình huống Vương Nhất Bác hiện giờ không thể nói là tốt. Mất máu quá nhiều, hiện tại trên eo trên lưng tất cả đều là dấu vết máu ứ đọng bầm tím do bị đánh, ngón cái của tay phải bị nứt xương rất nhỏ, hầu như trên dưới toàn thân, không có một chỗ nào lành lặn.
Có điều cậu cũng không để bụng, thực may mắn khi cậu có mặt ở đó hơn nữa cậu đã quyết định ra mặt kịp thời, Khương Nguyên Dư là ánh mặt trời xán lạn rực rỡ, cậu cũng không muốn người này bị rơi vào vực thẳm giống như chị của mình.
Tiêu Chiến thấy dáng vẻ không thèm để tâm của cậu, âm thầm quyết định sau này cần phải trông coi cậu tốt hơn mới được.
Vừa lơ đãng đã tự nhủ bản thân sẽ làm như vậy, nếu thật sự tìm được hung thủ đã hãm hại Vương Mi vào một ngày nào đó, cậu ta còn không xông lên đồng quy vu tận [3] với kẻ đó sao?
[3] Đồng quy vu tận: cùng nhau chết
Vương Nhất Bác rũ mắt xuống, suy nghĩ một hồi, mới nhớ đến người xui xẻo nào đó vẫn luôn chạy sau mông cậu, giúp cậu giải quyết tốt hết mọi hậu quả: “….Văn Sâm đâu rồi?”
“Đi tung tin ra bên ngoài là cậu bị bệnh cảm rồi.”
Tiêu Chiến vừa nói vừa cẩn thận lấy ra cháo còn nóng hổi: “Tôi có gặp mặt anh ta. Tối hôm qua anh ấy có đến đây, nói nếu cậu tỉnh, anh ta có thể đánh chết một người đang sống sờ sờ như cậu .”
Vương Nhất Bác cảm thấy chột dạ, cậu không thèm để ý mà cứ biến mất như vậy, cũng không biết đã gây ra cho Văn Sâm bao nhiêu phiền phức rồi.
Tiêu Chiến cũng không nói nhiều, ngồi lên giường, động tác tự nhiên múc một muỗng cháo đút cho Vương Nhất Bác . Vương Nhất Bác đang nghĩ đến mọi chuyện, thế nên cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, không để ý gì mà mở miệng ăn, rồi hỏi: “Ngày hôm qua anh có dự tiệc mừng thọ không?”
“Không đi, không muốn đi.” Tiêu Chiến thuận miệng đáp.
Trên thực tế sau khi đưa Vương Nhất Bác đến bệnh viện thì hắn cũng không có rời khỏi, không hiểu sao, nhìn Vương Nhất Bác cau mày hôn mê, khắp người đều là vết thương, thật sự không an tâm.
Vương Nhất Bác "ừ” một tiếng, cực kỳ tiếc nuối. Tiêu Chiến đã đút cậu ăn được hơn nửa bát, cậu mới phản ứng lại: “…… Anh đang làm cái gì?”
Tiêu Chiến bình tĩnh nói: “Đút cho cậu ăn cháo. Mở miệng nào, a.”
“…… Tôi có thể tự ăn được mà.”
“A.” Tiêu Chiến vẫn kiên trì.
Vương Nhất Bác đối diện với hắn một lát, rầu rĩ mà xoay đầu: “Không ăn.”
“Không ăn? Vậy, tôi ăn, không thể lãng phí thức ăn được.”
Nghĩ đến cái muỗng dính nước miếng của mình, Vương Nhất Bác khiếp sợ quay đầu lại, phát hiện Tiêu Chiến thật sự không chê, múc một muỗng lên đưa vào trong miệng, thật sự trợn mắt há hốc mồm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi ăn!”
Tiêu Chiến vừa lòng múc cháo đút cho cậu: “Bác sĩ nói hai tay cậu tạm thời đều không thể cầm đồ vật nặng, tôi và quản lý của cậu đã bàn bạc xong, từ giờ trở đi cậu cứ an tâm dưỡng thương, không cần làm việc. À, chờ lát nữa cảnh sát sẽ ghé qua đây hỏi vài câu.”
“……” Nghĩ đến việc mình tự ý tìm người theo dõi Khương Nguyên Dư, Vương Nhất Bác có hơi lo lắng.
Tiêu Chiến cười như không cười mà liếc cậu một cái, rõ ràng nhìn ra được tâm tư nho nhỏ này của cậu: “Yên tâm đi, chỉ hỏi cậu đã nhìn thấy gì, ở nhà kho đã xảy ra những việc gì mà thôi, sẽ không hỏi những chuyện khác. Nói không chừng còn đặc biệt đưa cậu lên làm gương mặt tiêu biểu để khen thưởng ‘Người dân tốt hăng hái làm việc nghĩa’.”
Hai người đang nói, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, Khương Nguyên Dư cùng với chồng của cậu ấy đi vào.
Tống Chấp - chồng của Khương Nguyên Dư thuộc phần tử trí thức, ngày thường tính tình kiêu ngạo, nhìn Vương Nhất Bác đặc biệt không vừa mắt. Phu phu hai người đều bận rộn công tác, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Khương Nguyên Dư xảy ra chuyện khi hắn ta còn đang đi công tác ở thành phố H, nhận được điện thoại lập tức chạy trở về.
Cứ nghĩ đến vẫn còn thấy sợ như trước, nên khi bước vào cửa thì luôn nắm chặt lấy tay Khương Nguyên Dư, không chịu buông ra.
Nhìn thấy Tiêu Chiến đút Vương Nhất Bác ăn cháo, hai người đều hơi sửng sốt.
Tiêu Chiến đút xong muỗng cuối cùng, buông bát, nhìn Khương Nguyên Dư cười cười. Thật ra thì hắn cũng rất phong độ, sau khi Khương Nguyên Dư kết hôn thì không chủ động dây dưa nữa, cũng không quấy rầy hôn nhân của cậu ấy.
Vương Nhất Bác không ngồi dậy được, chỉ có thể nửa tàn phế mà nghiêng đầu, lộ ra nụ cười tái nhợt: “Hậu bối, cậu bị sợ hãi rồi phải không?”
Khương Nguyên Dư nhìn thấy cậu, hốc mắt liền đỏ, bước nhanh đến trước giường bệnh, giọng mũi nói: “Tiền bối…… Cảm ơn anh, em…… Anh cảm thấy thế nào? Có phải rất đau không? Thực xin lỗi, đều tại em vô dụng!”
Cậu ta nói năng có hơi lộn xộn, không biết nên làm thế nào mới có thể biểu đạt ra lòng biết ơn. Sau khi tỉnh lại biết mình bị bắt cóc, còn suýt nữa bị tiêm thuốc phiện, cho dù Khương Nguyên Dư có to gan cỡ nào, cũng phải hoảng sợ mà toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
Tống Chấp cũng nhìn cậu gật gật đầu, sắc mặt thành khẩn: “Cảm ơn cậu.”
Vương Nhất Bác nhếch nhếch khóe môi, không phản ứng với anh ta, sắc mặt ôn hòa mà nhìn Khương Nguyên Dư nói: “Anh không có việc gì, đều là vết thương bên ngoài, sẽ lành lại nhanh thôi, về sau đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, tốt nhất nên đi cùng với mấy người bạn. Mấy ngày nay có nhiều hoạt động, ở đây công việc ít nhiều gì cũng sẽ bị chậm trễ, có việc thì cứ đi đi, canh giữ ở nơi này làm gì!”
Khương Nguyên Dư đang muốn mở miệng, Vương Nhất Bác tiếp tục nói chuyện, giọng nói ôn hòa, lại không cho phép từ chối: “Nghe lời đi.”
Khương Nguyên Dư rầu rĩ mà xoa xoa đôi mắt, gật gật đầu, rõ ràng là vẫn không muốn rời đi.
Vương Nhất Bác cũng không nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh lạnh mà liếc nhìn Tống Chấp, nói: “Tiêu Chiến , hậu bối, hai người ra ngoài trước đi.”
Rõ ràng là muốn giáo huấn người ta. Khương Nguyên Dư muốn giải thích với Tống Chấp một chút, lại bị Tiêu Chiến vỗ vỗ bả vai, nửa cứng rắn mà kéo cậu ấy đi ra ngoài.
Phòng bệnh chỉ còn lại hai người, lúc này Vương Nhất Bác mới nhàn nhạt nói: “Tống Chấp, anh ngày thường có chú ý đến Nguyên Dư không?”
Tống Chấp dừng một chút, nói: “Là tôi sai.”
“Không, chuyện này anh không sai, có điều là tôi vẫn muốn mắng anh.”
Vương Nhất Bác lạnh lùng nói: “Anh bảo vệ không được người anh thích, thì anh dựa vào cái gì mà có được người ấy?”
“…… Là tôi sơ sót.”
Tống Chấp tự biết đuối lý, đối mặt với tình địch, người đã cứu vợ của mình, mặt trầm như nước, “Mặc kệ thế nào, lần này thật sự cảm ơn cậu, ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ. Về sau tôi sẽ chú ý nhiều hơn, chuyện của Nguyên Dư cũng sẽ không để cho tới lượt cậu tiếp tục bận lòng.”
Vương Nhất Bác nhàn nhạt cười cười, trên mặt có vết thương, hơi đau: “Hy vọng là như thế.”
Chờ Khương Nguyên Dư nghe lời khuyên rời đi, Tiêu Chiến thừa dịp ở bên ngoài gọi điện thoại nói rõ với trợ lý, giải quyết mấy vấn đề công việc quan trọng, quay lại phòng bệnh thì nhìn thấy vẻ mặt buồn ngủ của Vương Nhất Bác , vừa định để cho cậu ngủ một tí, cảnh sát đã tới.
Chỉ cần không hỏi vì sao Vương Nhất Bác lại biết trước việc Khương Nguyên Dư bị bắt cóc, Vương Nhất Bác biết gì đều nói hết, nói đúng sự thật chính cậu đã đi theo vào nhà kho nhỏ đó sau đó nghe được thấy được gì đều nói ra toàn bộ.
Trong lòng mơ hồ đoán ra được chắc là Tiêu Chiến đã giúp cậu che giấu cái gì rồi. Chờ cho cảnh sát đi hết, Tiêu Chiến trở lại phòng bệnh, Vương Nhất Bác mới do do dự dự mà nói câu cảm ơn.
Tiêu Chiến phì cười một tiếng, gõ gõ đầu của cậu: “Ngủ đi, nhanh chóng dưỡng thương cho tốt, còn ăn Tết, để lâu là không thể lừa gạt người ta được nữa.”
Vương Nhất Bác buồn ngủ híp mắt, nỗ lực kiên trì không nhắm mắt: “Anh không cần đi làm sao?”
“Tôi là ông chủ.” Tiêu Chiến mang vẻ mặt trông như chả có chuyện gì xảy ra của một nhà tư bản vô lương tâm, “Tôi là người phát tiền lương, tôi muốn đi thì đi, không muốn đi thì thôi.”
Vương Nhất Bác cảm giác cái vẻ mặt này của hắn thật sự là đang rất thiếu đòn, lạnh nhạt “ờ” một tiếng.
Ngày hôm sau Văn Sâm tới, đáng lẽ ra là giận sôi máu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cậu thê thảm như vậy, thở dài mà hết giận hơn phân nửa.
Vương Nhất Bác đột ngột xảy ra chuyện, kế tiếp không biết sẽ có bao nhiêu phiền phức, cũng may là có Tiêu Chiến ở bên cạnh hỗ trợ, dọn sạch hết tất cả các biến cố xảy ra, mọi việc dễ dàng đơn giản hơn rất nhiều.
Văn Sâm nhìn cậu bị băng bó như cái xác ướp, hừ lạnh nói: “Biết chuyện thì sẽ khen cậu là anh hùng cứu mỹ nhân, không biết còn nghĩ rằng Vương Đại minh tinh của chúng ta đang trình diễn xác ướp pharaoh Ai Cập.”
Vương Nhất Bác áy náy trong lòng, cũng không chơi trò trêu chọc, thành thật nhận sai: “Thực xin lỗi.”
“Ai muốn cậu nói câu thực xin lỗi, chậc, cái tên nhóc thối nhà cậu, suýt nữa làm anh sợ muốn chết.” Văn Sâm bất mãn mà gõ gõ ngăn tủ, oán trách vài câu, sau đó nhắc tới vấn đề cần quan tâm nhất: “…… Thì ra "tình nhân" của cậu chính là Tiêu Chiến, khó trách lần trước đột nhiên lại nói chuyện giúp.”
Vương Nhất Bác lựa chọn giả chết.
Ở bệnh viện nằm hai ngày, Vương Nhất Bác liền về nhà. Chắc là do Vương Mi phù hộ, cậu bị cả đám dồn lực mà đánh như vậy, trên người vết thương ngoài da chiếm đa số, lại không có bị thương nặng đến gân cốt, nếu không sẽ thật sự ảnh hưởng đến hành động, nghiêm trọng nhất vẫn là nứt xương tay phải và cái đầu bị một cục gạch đập khá mạnh, khi xuất viện trên đầu vẫn băng bó, trên tay cũng bị băng bó, nói chung là thê thảm.
Rời khỏi bệnh viện, tinh thần Vương Nhất Bác cũng thả lỏng nhiều hơn. Nửa tháng nay cảnh sát thường hay đến lấy lời khai, cậu hỏi thăm một chút thì biết mấy tên lưu manh kia quả nhiên chính là nhận tiền làm việc, căn bản không biết đối phương là ai, số điện thoại liên lạc trong cùng một ngày lại không có ai sử dụng.
Vương Nhất Bác nhất thời không hiểu lắm, những người đó làm cách nào, sao lại trực tiếp ra tay thô bạo như vậy? Mấy năm nay liên tục có nhiều minh tinh ẩn lui như vậy, sao vẫn không có ai phát hiện ra? Cảnh sát cũng không phát hiện vụ án bắt cóc nào sao?
Việc này chỉ có thể hỏi Tiết Hướng Du, Vương Nhất Bác ở bệnh viện vẫn luôn bị Tiêu Chiến trông chừng bên cạnh, trở về nhà Tiêu Chiến cũng không buông tha cậu, đến buổi tối, mới tìm được cơ hội liên lạc Tiết Hướng Du.
Ở đầu bên kia điện thoại không biết Tiết thiếu đang ở đâu mà ôm một thân thể mềm mại, không biết ai đang ở bên cạnh mà chẳng biết kiềm chế gì hết đi trêu chọc anh. Hiển nhiên anh đã biết chuyện của Vương Nhất Bác, nghe giọng điệu của cậu có vẻ không kiên nhẫn, mới cười vui vẻ: “Ai da, thường thì anh hùng cứu mỹ nhân, nay anh hùng lại cứu anh hùng. A Phù Lạc Địch bé nhỏ, quả nhiên là dựa vào nhà họ Tiêu . Hiện giờ bọn họ cũng phải kiêng kị, trước mắt không cần biết nhà họ Tiêu có chống lưng cho cậu hay không, có lẽ tạm thời sẽ không xuống tay với cậu.”
Vương Nhất Bác nhíu mày hỏi: “Người của Tiết gia bắt cóc Khương Nguyên Dư đúng không?”
“Không phải.”
Như dự tính, Tiết Hướng Du phủ định, lười biếng mà giải thích, “Mấy người kia trong nhà Tiết gia không ngừng bắt tay nhau, chuyên môn làm ra loại chuyện này, đại khái là rất có hứng thú với việc bức ép con gái nhà lành trở thành kỹ nữ. Có điều Tiết gia ra tay thì sẽ không trực tiếp bắt cóc, hơn nữa, mấy ngày nay mừng thọ lão gia tử, từ trước đến nay lão nhân gia ngài ấy không thích những việc này, trong nhà đều rất khẩn trương, không ai dám có hành động gì.”
Vương Nhất Bác dừng một chút, gật đầu: “Hiểu rồi.”
Nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cậu nhanh chóng nói: “Cúp máy trước, lần sau nói tiếp.”
“Gọi điện thoại cho ai?” Tiêu Chiến vừa mang đồ vào phòng, thuận miệng hỏi.
Hai tay Vương Nhất Bác đều bị băng bó, chỉ lộ ngón trỏ ra ngoài, đáng thương vô cùng. Chọt màn hình di động một chút cũng phải cố hết sức, nếu không cũng sẽ không lựa chọn gọi điện thoại.
Cậu làm như không có việc gì, xoay người: “Nói với Văn Sâm mấy câu…… Đó là cái gì?”
“Thuốc dùng để bôi lên vết thương trên người cậu, có muốn tôi giúp không?”
Vương Nhất Bác toàn thân đều là vết thương, nửa người trên đặc biệt nghiêm trọng, nhìn thấy cặp mắt như đang chọc tức của Tiêu Chiến, không hề nghĩ ngợi liền từ chối: “Cút đi!”
Tiêu Chiến nghe lời thong thả mà cút đi. Vương Nhất Bác liếc nhìn chai rượu thuốc, vết thương phía trước còn dễ dàng bôi, nhưng phía sau lưng thì…… Có hơi khó khăn.
Cậu im lặng, quyết định không bôi nữa, uống thuốc, thay áo đi ngủ, ai ngờ mới vừa tắt đèn, liền nhìn thấy Tiêu Chiến cũng đang ở trong phòng nhìn cậu chằm chằm, còn mang theo cái gối đầu.
“……” Vương Nhất Bác cảnh giác: “Đêm nay không cúp điện, anh đến làm gì?”
“Chăm sóc cậu.” Tiêu Chiến nói hợp lý hợp tình, đem cái gối đầu quăng lên trên giường, liếc nhìn chai rượu thuốc, “Không bôi thuốc sao?”
Vương Nhất Bác trợn tròn mắt nói dối: “Bôi. Đi ra ngoài, bằng không tôi nói anh quấy rối tình dục.”
“Cậu vẫn chưa nhìn thấy quấy rối tình dục chân chính là như thế nào đúng không?”
Tiêu Chiến cầm lấy rượu thuốc, “Cậu tự cởi hay muốn tôi giúp?”
Vương Nhất Bác gắt gao nắm chặt cổ áo, cứng rắn trừng mắt hắn.
Tiêu Chiến hiểu ý gật đầu: “Được, tôi đây sẽ biểu diễn cho cậu xem một chút thế nào gọi là quấy rối tình dục chân chính.”
Nói xong hắn duỗi tay nhấn Vương Nhất Bác nằm lên trên giường, bắt đầu cởi quần áo. Vương Nhất Bác sức lực không lớn bằng hắn, dùng sức giãy giụa, không cẩn thận đụng đến vết thương, đau đớn ngược lại làm cho sức lực lớn hơn nữa, Tiêu Chiến vốn lo cậu bị thương, một tay đè lại, một tay túm sau cổ cậu, lại để cậu thoát được.
Vỗn dĩ cái áo ngủ đã rộng thùng thình, xoát một cái đã bị kéo xuống hơn phân nửa, toàn bộ lưng Vương Nhất Bác đều lộ ra ngoài, phần lưng đường cong tuyệt đẹp, eo nhỏ mà không yếu, làn da trắng như tuyết, tầm mắt thẳng tấp đi xuống, còn có thể mơ hồ nhìn thấy ẩn ẩn ở phía dưới áo ngủ là hai cánh mông tròn trịa.
Phong cảnh thật tốt, nhưng những vết bầm xanh xanh tím tím kia lại cực kỳ chướng mắt.
Tiêu Chiến phản xạ có điều kiện mà buông lỏng tay, ho nhẹ một tiếng: “…… Tôi chỉ muốn giúp cậu bôi thuốc ở phía sau lưng một chút thôi.”
Vương Nhất Bác cứng đơ người giống như miếng gỗ, vội vàng kéo áo ngủ lên, quay đầu trừng mắt Tiêu Chiến , bình thường hay cười nhưng nay trong mắt chỉ toàn là lửa giận.
Tiêu Chiến buông tay, nói: “Cậu muốn cho cô Vương lo lắng sao? Mẹ tôi thực sự lo lắng cho cậu, nghe nói cậu bị bệnh, còn muốn đến thăm cậu nhưng bị tôi ngăn cản. Hôm nay bác gái mới vừa mang đến một đống đồ ăn vặt mà cậu thích.”
Bị nói trúng chỗ đau trong lòng, Vương Nhất Bác lại cứng đờ, đưa lưng về phía Tiêu Chiến rũ mắt suy tư một lát, không rên một tiếng mà cởi áo ngủ, hàng tơ dệt mềm nhẹ một lần nữa lại rơi xuống, cậu nửa ngồi nửa quỳ ở trên giường, thân thể thoạt nhìn có chút mỏng manh gầy yếu.
Tiêu Chiến Sơn Vi Vương ZSWW mềm lòng, cũng không nói thêm gì, nhẹ nhàng mà giúp Vương Nhất Bác bôi rượu thuốc.
Hai người đều trầm mặc, chờ bôi xong rồi, Vương Nhất Bác mới quay đầu lại, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Tiêu Chiến trong khoảng thời gian ngắn rất khó miêu tả hình ảnh trước mắt này.
Nửa thân trên của Vương Nhất Bác trần trụi, nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt sâu thẳm, sườn mặt tinh xảo, trong phòng ánh sáng nhu hòa chiếu lên trên người cậu, liếc mắt một cái bỗng nhiên lại có một loại hương vị phong tình vạn chủng [3], tựa như một mỹ nhân cổ điển phương tây trong bức tranh sơn dầu vậy.
[3] Phong tình vạn chủng: đủ mọi loại phong tình, tạo sự thu hút.
Cổ họng hắn khô khốc, hoảng hốt một chút, Vương Nhất Bác đã mặc xong áo ngủ rồi.
Tiêu Chiến lại cảm thấy mất mát một cách kỳ lạ, lúc này mới lấy lại được tiếng nói, không có việc gì mà vỗ vỗ tay lên giường. Vương Nhất Bác liếc nhìn hắn một cái, thế mà lại không đá hắn xuống giường. Đại khái là do toàn thân chỗ nào cũng đau, không thể nhấc chân lên đá nổi.
Tiêu Chiến nghĩ đến những vết thương trên người cậu, tắt đèn, sờ sờ đầu cậu an ủi: “Ngủ đi.”
Vương Nhất Bác lạnh lùng nói: “Anh đụng tới miệng vết thương của tôi.”
Tiêu Chiến vội vàng rụt tay về, muốn bật đèn nhìn thử, bỗng nhiên ở trong lòng hắn giống như có một vết thương trong suốt, chỉ cần có người chạm nhẹ vào cũng dễ dàng tan vỡ, trong bóng đêm, bị một bàn tay lạnh lẽo kéo lại.
Ánh sáng nhạt, không thể thấy rõ khoé môi Vương Nhất Bác hơi nhếch lên, cản không được mà muốn cười: “Lừa anh thôi.”
Một đêm bình yên không có viêc gì, Vương Nhất Bác nhạy cảm nhận ra được không khí giữa cậu và Tiêu Chiến đã thay đổi.
Không thể nói là tốt hay xấu, cậu bình thường cũng rất ít khi qua lại hay giao lưu với người khác, dứt khoát coi như cái bầu không khí quỷ dị này là sự báo trước “Hóa thù thành bạn, tiêu tan hiềm khích lúc trước”. Nếu Tiêu Chiến chịu đứng ra đề nghị ly hôn thì sẽ càng hoàn mỹ.
Cuối năm công ty quá nhiều việc, Tiêu Chiến lại trải qua mấy ngày làm nhà tư bản vô lương tâm, ở nhà quan tâm chăm sóc, bảo vệ động vật quý hiếm Vương Nhất Bác thật cẩn thận, còn tuỳ thời mà phòng ngừa cậu xù lông.
Bi ai mà phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người giống như có chỗ nào đó không đúng, trong lúc một đống công việc bị tồn đọng, cụ thể vẫn không biết là không đúng chỗ nào, trợ lý kêu la thảm thiết, suýt nữa đã đánh hắn qua điện thoại.
Nhà tư bản họ Tiêu không thực hiện được tinh thần “Từ đây quân vương không tảo triều” cao cả, cũng không thốt lên được câu “Muốn đi thì đi, không muốn đi thì thôi”, xám xịt mà quay trở về công ty làm việc.
Vết thương trên người Vương Nhất Bác vẫn còn đau, tuy rằng bị ép buộc nghỉ phép trước kỳ hạn, nhưng mỗi ngày vẫn quen thức dậy thật sớm.
Tiêu Chiến cũng không nói cho cậu biết hắn quay về công ty, cho nên khi Vương Nhất Bác xuống lầu, không thấy được bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, ngơ ngác, còn cảm thấy có chút không quen.
Có điều Tiêu Chiến dán giấy ghi chú, chữ viết nắn nót: Cháo hầm ở trong chén, không cần ra ngoài, giữa trưa chờ tôi trở về ăn cơm.
Vương Nhất Bác : “……”
Vương Nhất Bác cảm thấy phía sau lưng nổi da gà.
Tiêu Chiến rốt cuộc bị chạm phải cọng dây thần kinh nào, cảm thấy cậu là một vật phẩm dễ vỡ sao?
Cuối năm nhiều việc như vậy, giữa trưa anh ta còn có thể gấp gáp trở về, chỉ để nấu cơm thôi sao?
Vương Nhất Bác cảm thấy có hơi buồn cười, đem việc này vứt ra sau đầu, ăn sáng, rồi về phòng chuẩn bị đọc kịch bản. Mới vừa mất sức tìm được kịch bản thì di động lại reo.
Điện thoại hiện lên là một dãy số lạ, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm ba giây, bấm nhận. Đầu bên kia điện thoại là giọng nói xa lạ của một người đàn ông, rất có cảm giác uy nghiêm: “Xin chào, có phải là Vương Nhất Bác tiên sinh không?”
Giọng nói này thực sự xa lạ, Vương Nhất Bác xác nhận chưa từng nghe qua, cẩn thận mà trả lời: “Là tôi. Ngài là ai?”
“Tôi là đại đội trưởng đội trinh sát cơ quan công an ở Thành phố A.” Đối phương hơi dừng lại, “Lý Hằng Nhiên.”
Mấy tên côn đồ kia cái gì cũng không biết, số điện thoại cũng là số giả, cảnh sát xoay xở hết cách, tra không ra kẻ đứng phía sau, việc này đành bị gác lại.
Vương Nhất Bác trong lòng căng thẳng, bắt đầu miên man suy nghĩ, giọng nói ôn hoà như cũ: “Đội trưởng Lý, xin hỏi có việc gì sao?”
Lý Hằng Nhiên nói: “Tôi muốn nhờ cậu xác nhận một sự kiện.”
“Lý đội cứ nói, tôi sẽ phối hợp điều tra.”
“Vương Thanh Thanh, hay còn gọi là Vương Mi, là chị của cậu phải không?”
Vương Nhất Bác vẻ mặt trống rỗng vài giây, không nói gì.
Lý đội tiếp tục nói: “Không cần khẩn trương. Vương tiên sinh, có rảnh ra ngoài gặp mặt không?”
Buổi sáng 9 giờ rưỡi, Vương Nhất Bác ở trong một quán trà nhỏ cùng Lý đội gặp mặt.
Mới đầu đáy lòng Vương Nhất Bác thật ra còn do dự, cậu không thể xác định Lý đội này là thật hay giả, nếu là do những kẻ đó phái tới dụ cậu ra ngoài thì sao? Nhưng nghĩ đến lời Tiết Hướng Du nói, cậu vẫn đến.
Lý Hằng Nhiên năm nay ba mươi bốn tuổi, làm cảnh sát nhiều năm, cho dù hắn mặc thường phục, khí thế cũng rất khác so với người bình thường, tràn ngập cảm giác áp lực.
Vương Nhất Bác đi đến ngồi xuống đối diện hắn, hơi hơi mỉm cười, chủ động mở miệng: “Lý đội kêu tôi ra đây, là muốn nói chuyện của chị tôi sao? Anh có quen biết với chị ấy sao?”
Lý Hằng Nhiên châm chước một chút, thấp giọng nói: “Tám năm trước, Vương Thanh Thanh —— hay còn gọi là Vương Mi, có một buổi tối đã từng gọi điện báo cảnh sát, khi đó tôi còn là một cảnh sát khu vực nho nhỏ, vừa vặn lại là khu tôi trực thuộc, chuyện này là do tôi xử lý.”
Vương Nhất Bác tay hơi run nhẹ, không dễ phát hiện: “…… Chị ấy báo cảnh sát sao?”
“Đến nhà, cô ấy mặc áo ngủ ngồi ở trước cửa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng không nói, tôi cho rằng cô ấy đang đùa giỡn, phê bình cô ấy một hồi.”
Lý Hằng Nhiên mang theo hồi ức, trầm ngâm nói: “Sau khi trở về tôi cảm thấy không thích hợp, vài lần điện thoại qua hỏi thăm tình huống của cô, cô ấy cái gì cũng không chịu nói. Thẳng đến một ngày, tôi nhìn thấy tin tức tai tiếng của cô ấy trên trang đầu tin giải trí, cô ấy gọi điện thoại, khóc lóc cầu xin tôi cứu cô ấy…… Chuyện sau đó, cậu là em trai cô ấy, chắc là đã biết rõ.”
Dĩ nhiên Vương Nhất Bác biết rõ. Cậu há miệng thở dốc, cảm thấy có chút ù tai, hô hấp không thuận: “…… Vậy anh, có cứu chị ấy không?”
Lý Hằng Nhiên sắc mặt áy náy, cúi đầu, trầm trọng nói: “Khi đó tôi cũng không làm được gì, cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng, cho rằng chỉ là một nữ minh tinh đi nhầm đường —— thẳng đến khi cô ấy nhảy lầu tự sát, trước đó, quả thật cô ấy có báo cảnh sát, nhưng lại bị phía trên áp chế xuống không xử lý.”
Cho đến hôm nay, Lý Hằng Nhiên còn giữ lại những cái tin nhắn đó, khi đó lòng hắn còn có nghi vấn, Vương Mi trước khi chết đã từng trình báo qua rất nhiều thứ, muốn điều tra rõ rốt cuộc là chuyện như thế nào, lại không có đáp án, không bao lâu hắn đã bị điều đi đến thành phố A, dựa vào biểu hiện xuất sắc, một bước thăng chức lên làm đội trưởng.
Chuyện này bị hắn đè nén ở trong lòng, đáng tiếc cho dù cảm thấy cực kỳ nghi ngờ, cũng không điều tra ra cái gì, dần dần có hơi phai nhạt, cho đến mấy ngày nay, Vương Nhất Bác xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt hắn.
“Năm đó tôi có ghé qua nhà cậu vài lần, cảm xúc của mẹ cậu thực sự kích động, hỏi cái gì cũng không biết, đuổi tôi ra ngoài. Sau này nhà cậu chuyển đi, tôi tìm không thấy các người, không thể không nghe theo lệnh điều đi đến A thị được.”
Vương Nhất Bác trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Lý đội, anh muốn giúp tôi sao?”
—— Tôi có thể tin tưởng anh không?
Lý Hằng Nhiên nhìn ra cậu do dự, trong lòng lập tức sáng tỏ. Vương Nhất Bác biết gì đó, nhưng không tin tưởng hắn. Hắn mặt mày vững vàng, nghiêm nghị nói: “Tôi muốn cho người chết một sự trọng sạch.”
Vương Nhất Bác cười nói: “Anh tin tưởng chị ấy trong sạch sao?”
Lý Hằng Nhiên nói: “Tin.”
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, nặng nề mà thở hắt ra: “Tôi biết không nhiều lắm, sau khi về nhà, tôi sẽ chụp lại nhật ký của chị ấy gửi anh trước.”
“Đừng tin tưởng ai khác trừ tôi ra.” Lý Hằng Nhiên đột ngột mà nói những lời này.
Vương Nhất Bác gật gật đầu, thay đổi cái dáng ngồi, không cẩn thận đụng đến vết thương, nhẹ rên một tiếng: “…… Bức chết chị của tôi không phải một người, tôi nghi ngờ bọn họ là một băng nhóm chuyên gây án. Tôi có một phần danh sách những người bị hại, trở về cũng gửi cho anh.”
“Được.” Lý Hằng Nhiên liếc cậu một cái, có hơi ngoài dự đoán, “Tôi từng có rất nhiều suy đoán, không ngờ lần này Khương Nguyên Dư bị bắt cóc, suýt nữa đã bị tiêm thuốc phiện, tôi đoán ra được chút manh mối. Bọn bắt cóc bị giam ở cơ quan Công an, mấy ngày nay tôi vẫn luôn chú ý, nói không chừng đối phương sẽ ra tay với bọn họ.”
Trong lòng Vương Nhất Bác mới vừa buông lỏng, lại nghe Lý Hằng Nhiên nói: “Có điều có những việc vẫn không thể làm tốt —— đặc biệt là chuyện Khương Nguyên Dư kết hôn đúng không?”
Mặt Vương Nhất Bác hơi cứng lại: “……”
Lý Hằng Nhiên cười một chút: “Mọi việc cẩn thận, tiếp tục giữ liên lạc."
Bị anh cảnh sát gặp mặt vạch trần hành vi phạm tội, Vương Nhất Bác xám xịt về nhà trước giữa trưa, trước khi về nhà mua mấy thùng mì gói, chuẩn bị ăn trưa.
Ai biết đến buổi trưa, Vương Nhất Bác vừa mới nấu xong mì gói, còn chưa có ăn một miếng nào, Tiêu Chiến bị gió và tuyết bao phủ đã trở lại.
Vương Nhất Bác ngây dại: “……”
Tiêu Chiến nhìn tô mì gói nóng hôi hổi trước mặt cậu, trầm mặc: “……”
Sau đó hắn đi tới, cầm mì gói của Vương Nhất Bác vứt đi. Vương Nhất Bác trừng lớn mắt: “Tiêu Chiến , anh !”
“Không dinh dưỡng.” Tiêu Chiến tránh đụng miệng vết thương, vỗ vỗ đầu của cậu, lấy lệ để cho cậu không xù lông, rồi đi vào phòng bếp, “Chờ tôi một chút.”
Vương Nhất Bác buồn bực cũng không được, ngồi ở trước bàn đợi hắn một lát, Tiêu Chiến hiệu suất cực nhanh mà làm tốt ba món ăn một canh, bưng ra.
Ngửi được mùi đồ ăn, Vương Nhất Bác lúc này mới vừa lòng, thấy Tiêu Chiến xoa xoa tay ngồi xuống muốn ăn cơm, có hơi ngạc nhiên: “Anh chưa ăn cơm sao?”
Tiêu Chiến nói: “Vội vàng trở về lo cho cậu trước.”
Bị nói là lo, Vương Nhất Bác rối rắm không thôi: “……”
Tiêu Chiến l liếc nhìn cậu một cái: “Cô Vương nói cậu ăn cơm một mình có khả năng sẽ khổ sở đến chết, cố gắng làm xong trở về chăm sóc cậu.”
Vương Nhất Bác xác thật không thích ăn cơm một mình. Hồi trước nhà bọn họ năm miệng ăn, trước bàn ăn lúc nào cũng ngồi đầy người, năm đôi đũa, về sau xảy ra việc ngoài ý muốn, từng đôi từng đôi một giảm đi, cuối cùng mẹ Vương vất vả làm công cũng không thường trở về ăn cơm nữa, bàn cơm lúc trước đã từng vô cùng náo nhiệt, nay chỉ còn có một mình cậu.
Vương Nhất Bác khó được không kẹp dao giấu kiếm mà phản bác, Tiêu Chiến kinh ngạc, cũng không nghĩ gì, hắn còn phải đi làm. Nhanh chóng lấp đầy bụng, thấy Vương Nhất Bác ăn xong rồi dọn dẹp bàn ăn, mới đứng dậy mặc quần áo, trở về công ty.
Vương Nhất Bác nhìn một loạt động tác của hắn, bất tri bất giác phát hiện một ưu điểm khác của Tiêu Chiến —— cẩn thận.
Tiêu Chiến rất tinh tế. Cho dù lúc trước không làm gì, ngoài miệng nói chuyện khó nghe, nhưng trên thực tế vẫn không có thái độ gì mà chăm sóc cậu.
Vương Nhất Bác lòng tràn đầy nghi hoặc , anh ta vì sao phải đối tốt với mình?
Nghĩ đến Khương Nguyên Dư thường thường gọi điện thoại lại đây dò hỏi, Vương Nhất Bác bừng tỉnh nhận ra: Hiện tại hậu bối lòng tràn đầy cảm kích, lần trước bị hiểu lầm, Tiêu Chiến là đang muốn ở trước mặt cậu tạo ra thật nhiều thiện cảm, muốn tạo thiện cảm gián tiếp với Khương Nguyên Dư luôn sao? Hay là muốn cậu giúp đỡ nói chuyện làm rõ mối quan hệ?
Tuy rằng tràn đầy lỗ hổng, Vương Nhất Bác vẫn tiếp nhận cái ý nghĩ này, không hề áp lực tâm lý mà lên lầu nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay phải tĩnh dưỡng để kịp về ăn Tết, nếu Vương Nhất Bác không bị chạm vào một chút đều sẽ đau đến nổi nhảy dựng lên, thì sẽ tháo xuống đốt hết mấy cái dây quấn trên tay trên đầu này.
Trong lúc Tiêu Chiến chăm nom ba bữa cơm không sót bữa nào, chạy tới chạy lui, Vương Nhất Bác mập lên hai cân thì hắn lại sụt hai cân.
Triệu Sinh sau khi biết nguyên nhân kết quả thì vui sướng khi người gặp họa: “Tình địch con mẹ nó thật thần kỳ, cậu đang chăm nom tổ tông sao? Nếu là tôi, không cho cậu ta ăn đồ bỏ thuốc xổ là may rồi.”
Tiêu Chiến học theo cách cười của Vương Nhất Bác, cái loại tươi cười phát ra tràn ngập ánh sáng mê hoặc: “Cho nên tôi mới là đại ca, còn cậu là đàn em. Phải rộng lượng với người ta —— hiểu không?”
Triệu Sinh nghẹn đến nói không nên lời: “……”
Tiêu Chiến giấu kín người nhà, giấu rất tốt, khi Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến trở về, bao gồm cả mẹ Vương , bà cũng chưa phát hiện có cái gì không đúng, mẹ Vương chỉ oán trách công ty Vương Nhất Bác một chút, đến lúc nghỉ mà còn một đống việc.
Vương Nhất Bác trộm lau mồ hôi lạnh, dỗ dành bà: “Không phải chỉ là nghỉ phép sao ạ, tạm thời con cũng không làm việc mà.”
Mẹ Vương hỏi: “Không đi thăm Uyển Uyển hả?”
Vương Nhất Bác dừng một chút, cười nói: “Con nghỉ ngơi một lát rồi đi thăm em gái, hiện tại tinh thần trạng thái con không tốt lắm.”
Sắc mặt của cậu quả thật là hết sức tái nhợt, mẹ Vương gật gật đầu, lo lắng mà nhìn con trai lần thứ hai, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Vương Nhất Bác tránh đi ánh mắt của bà.
Cậu muốn đem Vương Uyển ra nước ngoài, về sau cậu sống hay chết cũng còn chưa biết, tốt nhất là cứ để cô bé đối với cậu không có quá nhiều trông mong, lỡ như cậu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không quá khổ sở.
Tâm tư này Vương Nhất Bác không có nói với bất kỳ ai, nhưng thật ra mẹ Tiêu lại nghe được mẹ con họ nói chuyện với nhau, đi qua nhìn nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Vương Nhất Bác, đau lòng không thôi.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro