CHAP 6.2
Hai ngày sau chính là ngày diễn ra lễ cưới của Thư Nghiêm và chỉ tịch Kim. Do bận sắp xếp mọi thứ nên Kim Seokjin và Kim Namjoon không có nhiều thời gian chạm mặt nhau.
Giờ cữ hành hôn lễ cũng đã tới. Namjoon và Seokjin sẽ cùng trao nhẫn cho ba mẹ mình.
Trong nhà thờ, Namjoon đang loay hoay chỉnh lại trang phục thì có người phía sau vỗ vai cậu, cậu giật mình làm rơi chiếc nhẫn xuống sàn. Hốt hoảng tìm kiếm cũng không để ý gì người vỗ vai mình. Khuôn mặt cậu túa đầy mồ hôi thoạt trắng thoạt xanh.
"Mau giúp tôi tìm lại chiếc nhẫn đi " lúc này cậu mới quay lại nói với người phía sau "Jeon Jungkook ".
"À... được "cậu ta thừ người ra một chút rồi cũng cuối xuống giúp cậu.
"Ở đâu rồi nhỉ? Khi không cậu lại hù tôi giật mình làm gì? " Namjoon trách móc Jungkook "A... đây rồi "
Giây phút cậu vươn tay chạm vào chiếc nhẫn thì có một bàn chân giẫm thẳng không thương tiếc lên tay cậu. Namjoon ngước nhìn chủ nhân của nó.
"Xin lỗi ,tôi không cố ý anh trai à " Khuôn mặt Seokjin đầy vẻ khinh bỉ, lực đạo ở chân càng tăng thêm như muốn nghiền nát bàn tay trắng trẻo gầy trơ kia của cậu.
Quả thật cậu khóc không ra nước mắt, mày thanh nhíu lại đầy đau đớn.
"Này " Jungkook chú ý tới ,giơ tay hất mạnh chân Seokjin ra rồi đở Namjoon dậy "Tiểu joon à, có đau lắm không? "
"À... không đau đâu " miệng nói không đau nhưng tim thì đang rỉ máu.
"Hử,là người yêu của nhau sao? " Kim Seokjin nhếch môi.
"Đúng dấy "JeonJungkook cũng không chịu thua, vẻ mặt đầy phẫn nộ. Namjoon đứng một bên ngạc nhiên không biết vì sao cậu lại nói như vậy, chẳng lẽ cậu ta phát hiện mình là đồng tính luyến ái.
"Thật kinh tởm... " anh còn chưa nói xong thì Jungkook đã nhào tới túm áo anh đẩy anh vào tường, cũng may giờ này chưa có khách khứa gì nên không ai thấy được cảnh này.
Chỉ một câu nói "kinh tởm "đã làm trái tim nhỏ bé của cậu vốn rạng nức vở thành trăm mảnh. Không được khóc hôm nay là ngày vui của mẹ mà. Cậu định thần lại rồi nhảy vào can ra cuộc chiến không lý do của hai người kia.
Jungkook trừng mắt với Seokjin rồi kéo Namjoon ra chỗ khác.
Sau khi tiểu joon và Jungkook rời đi thì Seokjin đứng đờ ra được, hai mắt mở to, nghiến chặt răng chỉnh lại quần áo rồi cũng rời đi. Trong đầu còn tính toán gì đó.
________________________________________________________________________
=))))
Xin lỗi nhé, tại wattap bị gì ấy nên ko đăng đc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro