Chương 85
Điền Chính Quốc nằm sấp trên giường, mặt chôn trong chăn, cậu có thể ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của mình, việc này hình như khiến cho suy nghĩ của cậu càng chậm hơn, cậu cứ nằm sấp như thế không muốn dậy nữa.
Cậu say rồi, nhưng không say đến mức mất đi ý thức, chỉ là trong đầu cậu có cảm giác hưng phấn rất khác thường, cảm giác hưng phấn này cố gắng muốn điều khiển cơ thể cậu, làm cảm xúc của cậu tăng vọt.
Cậu nghe thấy tiếng cửa phòng bị đóng lại, sau đó là tiếng bước chân đi thẳng tới cạnh giường, giường lún xuống phát ra tiếng động rất nhẹ.
Thật ra Kim Thái Hanh còn uống nhiều hơn Điền Chính Quốc, anh nói anh không say, nhưng Điền Chính Quốc cảm thấy anh say rồi, hơn nữa còn cực kỳ say.
Điền Chính Quốc nâng mặt lên khỏi chăn, quay đầu qua nhìn Kim Thái Hanh.
Trong phòng vẫn không bật đèn, ánh đèn ngoài cửa sổ rọi sáng đường nét của Kim Thái Hanh, anh ngồi bên cạnh giường lớn, hai tay chống trên giường, đầu và cơ thể đều ngửa ra sau, hai mắt nhắm chặt. Hình như chú ý đến ánh mắt của Điền Chính Quốc, bỗng nhiên anh mở mắt ra, quay đầu chạm mắt với Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc bắt đầu cảm thấy dạ dày bị đè rất khó chịu, bèn trở mình nằm nghiêng trên giường nhỏ.
Kim Thái Hanh từ từ ngồi thẳng người lại, anh duỗi một tay ra với Điền Chính Quốc: “Lại đây.” Đó là giọng điệu ra lệnh.
Điền Chính Quốc không nhúc nhích, cậu nhìn Kim Thái Hanh một lúc, rồi chỉ duỗi một chân về phía giường lớn.
Hai chiếc giường không gần nhau, ở giữa có một khe hở rộng bằng một người, Điền Chính Quốc gác chân lên giường lớn, nhưng vẫn không thể đụng tới Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh giơ tay ra định bắt lấy chân Điền Chính Quốc, nhưng Điền Chính Quốc lại lập tức rụt chân lại.
Điền Chính Quốc uống rượu vào giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, cậu tránh được Kim Thái Hanh, nằm trên giường bật cười, cơ thể hơi rung rung, sau đó lại duỗi chân qua, trêu Kim Thái Hanh tới bắt lấy mình.
Kim Thái Hanh dùng khuỷu tay đỡ cơ thể, cúi người về phía Điền Chính Quốc, anh giơ tay bắt lấy chân Điền Chính Quốc, nhưng lại bị Điền Chính Quốc tránh được lần nữa.
Đến lần thứ ba, Điền Chính Quốc chủ động đưa chân tới trước mặt Kim Thái Hanh, cậu muốn Kim Thái Hanh bắt được mình.
Kim Thái Hanh thật sự bắt được chân cậu, ngón tay ấm áp bỗng nhiên nắm chặt lại, kéo cậu qua giường lớn luôn.
Điền Chính Quốc không hề phòng bị, nửa người dưới gần như rơi xuống khỏi giường, giường nhỏ ở dưới thân cũng phát ra tiếng cọt kẹt, dịch về phía giường lớn một khoảng. Cậu bị giật mình, tim đập rất nhanh, ban nãy suýt chút nữa sợ hãi kêu thành tiếng luôn.
Kim Thái Hanh vẫn không buông tay, anh nắm chân cậu kéo tới trước mặt mình, kéo luôn cả giường nhỏ dưới người Điền Chính Quốc ma sát trên đất dịch chuyển một đoạn, phát ra tiếng động rất chói tai, mãi cho đến khi cuối giường đụng đến mép giường lớn.
Tiếp đó Kim Thái Hanh dùng một tay khác nắm lấy vạt áo của Điền Chính Quốc, hai tay dùng sức kéo cậu lên giường.Điền Chính Quốc cảm thấy hơi sợ hãi, cậu sợ tiếng vang sẽ dẫn người nhà tới, nên không dám ngọ nguậy.
Kim Thái Hanh kéo cậu lên đùi mình, để cậu tách hai chân ra ngồi đối mặt với mình, anh ôm cậu cách quần áo vuốt ve mông và eo cậu, rồi ghé vào tai cậu nói: “Đừng nhúc nhích, cục cưng.” (bảo bối)
Giọng anh trầm thấp dinh dính, sột soạt chui vào tai Điền Chính Quốc, hơi mơ hồ không rõ, nghe ra giống như gọi cục cưng (bảo bối), hoặc là bé cưng (bảo bảo).
Điền Chính Quốc vốn uống say mặt đã hơi nóng lên, khoảnh khắc đó cậu cảm thấy toàn thân mình đều nóng hầm hập, cậu nói: “Anh sẽ làm ồn đến cha mẹ em đó.”
Kim Thái Hanh dừng lại, đôi mắt ướt át nhìn cậu, nói từng chữ từng chữ: “Xin lỗi, đều là lỗi của anh.”
Trong đầu Điền Chính Quốc ầm một tiếng, tầm mắt cậu bỗng chốc trở nên mơ hồ, hình ảnh trước mặt chồng lên ký ức sâu trong đại não, cậu gần như có chút mờ mịt, giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt Kim Thái Hanh, rồi lại cố gắng làm suy nghĩ của mình trở nên rõ ràng, cậu nói: “Anh Hanh, anh say rồi.”
“Không,” Kim Thái Hanh nhanh chóng phủ nhận: “Anh không say.” Anh hôn lên môi Điền Chính Quốc, tiếp đó là chiếc cằm nhọn, cổ, anh sốt ruột kéo cổ áo len của Điền Chính Quốc xuống.
Điền Chính Quốc phối hợp với động tác của anh, nắm lấy vạt áo len kéo nó lên, áo len đi qua gò má mềm mại của cậu, đẩy hết tóc trên trán cậu, Kim Thái Hanh cầm áo len của cậu vứt qua một bên, rồi lại cởi cái áo mỏng cổ tròn bên trong của cậu ra.
Tối tăm, ấm áp, hơi thở dồn dập, người đàn ông trưởng thành say rượu, sự khác biệt là không khí khô ráo, không phải đêm hè mồ hôi nhễ nhại nóng ướt kia, Điền Chính Quốc cũng không phải là thiếu niên ngây ngô không biết hôn môi.
Kim Thái Hanh đè cơ thể gầy gò của Điền Chính Quốc xuống giường, anh thô lỗ hôn lên tai và cổ của cậu, anh ghé vào tai cậu lẩm bẩm nói gì đó, ban đầu Điền Chính Quốc không nghe rõ, sau đó lúc cậu cố gắng nhớ lại, thì cảm thấy hai chữ đó là Tiểu Viễn.
Có một khoảng khắc Điền Chính Quốc cảm thấy cậu đã tỉnh rượu, nhưng suy nghĩ của cậu vẫn ngưng trệ, đầu cậu trống rỗng chẳng nghĩ được gì cả, chỉ nắm lấy tóc Kim Thái Hanh, ép anh ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi anh: “Anh gọi em là gì?”
Mắt Kim Thái Hanh giống như được phủ một tầng hơi nước, không thấy rõ cảm xúc của anh, anh nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc một lúc, nói: “Chính Quốc .”
Điền Chính Quốc không có phản ứng gì cả.
Kim Thái Hanh chôn người mình vào thân thể cậu.
Điền Chính Quốc cảm giác được giường đang đong đưa, cậu bắt đầu sợ hãi, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Kim Thái Hanh, nói: “Nhẹ một chút, nhẹ một chút.”
Kim Thái Hanh dừng lại, ghé vào tai cậu nói: “Suỵt —— chúng ta đừng ồn làm mẹ em thức giấc.”
Nói xong, anh kiềm chế động tác, nhưng thủy chung vẫn mang theo quyết tâm, tiếp đó anh cắn lên xương quai xanh của cậu, anh dịu dàng đánh dấu lên đó, thậm chí còn cắn chảy cả máu.
Kim Thái Hanh nắm chặt tay cậu, nói: “Đi tắm nhé?”
Điền Chính Quốc gật đầu, cậu vén chăn xuống giường, không mặc gì cả mà đi thẳng tới phòng vệ sinh.
Tầng hai có bốn căn phòng, nhưng phòng cậu là tốt nhất, chỉ có căn phòng này là có phòng vệ sinh, những phòng khác đều dùng phòng vệ sinh chung của tầng hai.
Trước đây cậu từng muốn đổi phòng cho anh hai và chị dâu, nhưng bọn họ đều nói không sao, nên khăng khăng giữ phòng lại cho Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc mở nước nóng ra, khoảnh khắc đứng dưới dòng nước nóng, cậu bèn nhớ tới tiếng Tiểu Viễn tối qua Kim Thái Hanh gọi mình. Cậu không tức giận hay là khó chịu, cậu chỉ hơi mù mịt và hoảng hốt, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Tắm xong đi ra, Kim Thái Hanh đã dọn xong giường, chăn trên hai chiếc giường đều được xếp gọn lại, đặt ở chỗ vốn có của nó.
Giấy ăn vứt lung tung trên nền nhà được ném vào bồn cầu xả đi, trên giường vẫn còn dấu vết ám muội đã khô ráo.
Thấy Điền Chính Quốc nhìn vào nó, Kim Thái Hanh nói: “Đêm nay rồi dùng khăn ướt chùi qua một chút, giờ làm ướt thì không tốt lắm.”
Điền Chính Quốc nói: “Bọn họ sẽ không tùy tiện vào phòng em đâu.”
Kim Thái Hanh đi tới trước cửa, nhìn chằm chằm giường lớn ngẩn ngơ nói một câu: “Chúng ta không nên làm vậy.”
Bọn họ một trước một sau từ trên lầu đi xuống, tầng một rất yên tĩnh, phòng khách được dọn dẹp rất ngăn nắp, không nhìn thấy bóng người, chỉ để hai phần bữa sáng trên bàn ăn ở trong phòng ăn.
Điền Chính Quốc nghe thấy trong phòng bếp có tiếng nước và tiếng nói chuyện, cậu đi sang bên kia hai bước đang định gọi người, lại nghe thấy chị dâu cậu nói với anh hai: “Thái độ của anh dành cho khách kiểu gì đấy?”
Điền Diệp giọng điệu lười biếng: “Anh cảm thấy Chính Quốc dẫn anh ta về hơi là lạ.”
Điền Chính Quốc không thốt ra tiếng, cậu dừng lại bên ngoài phòng bếp, Kim Thái Hanh đứng sau lưng cậu, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Phương Dĩnh nói: “Lạ gì cơ?”
Điền Diệp nói: “Nó nói dẫn bạn về, anh tưởng sẽ là một thằng nhóc bằng tuổi nó, em có biết tuổi Kim Thái Hanh còn lớn hơn tuổi tụi mình không? Anh ta lớn hơn Chính Quốc hơn mười tuổi, đâu có đạo lý theo người ta về nhà ăn tết chứ?”
Phương Dĩnh hình như đang rửa bát, trong phòng bếp không ngừng vang lên tiếng chén dĩa chạm vào nhau, cô nói: “Lớn hơn mười tuổi thì sao? Không thể làm bạn à?”
Điền Diệp nói: “Không phải nói showbiz rất hỗn loạn ư? Anh đang nghĩ không phải cha nuôi gì đó của Chính Quốc chứ ——”
“Cút!” Phương Dĩnh ngắt lời anh: “Đó là em trai anh đó, anh nói vớ vẩn cái gì vậy?”
Điền Diệp thở dài một hơi: “Anh cảm thấy thái độ của Chính Quốc dành cho anh ta hơi là lạ, anh không thể nói rõ được.”
Phương Dĩnh im lặng một lát, rồi nói: “Anh có biết bộ phim mà hai người họ đóng không?”
“Gì cơ?” Điền Diệp rõ ràng hơi mờ mịt.
Phương Dĩnh nói: “Anh không biết à? Vậy bỏ đi, coi như em chưa nói.”
Điền Diệp hình như đang quấn lấy cô: “Em đừng có nói một nửa thế chứ.”
Lúc này, Kim Thái Hanh bỗng nhiên nhẹ nhàng rời khỏi sau lưng Điền Chính Quốc, anh đi tới phòng khách.
Điền Chính Quốc quay đầu lại nhìn, thì nghe Phương Dĩnh nói: “Đi ra đi, đừng làm phiền em!”
Cậu lùi về sau hai bước, hít sâu một hơi, gọi: “Anh hai? Chị dâu? Hai người có đó không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro