
Chap 138: Quan hệ giữa JiEun và TaeHyung
Hye Jin trợn tròn mắt, vừa kinh hoàng còn có chút không thể tin.
Ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng sâu xa, mơ hồ còn kèm theo mấy phần nóng rực.
Nhận ra ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào một chỗ trên người cô, cô mới bừng tỉnh dùng sức đẩy anh ra.
Anh đứng dậy, cũng không còn kiềm chế động tác của cô.
Cô cúi đầu liếc mắt nhìn thoáng qua mình một cái, xấu hổ đến mức thiếu chút nữa phải tìm chỗ chui vào. Có lẽ do vừa rồi giãy giụa, sáng nay cô đi làm đã chọn một bộ áo sơ mi, thế nhưng giờ phút này lại có vẻ xốc xếch mờ ám, điều đáng nói là nút áo ở trước ngực cô không biết khi nào đã bị bung ra một cái.
Anh trái lại rất ga-lăng đưa ánh mắt nhìn sang chỗ khác, để cô có thời gian cài lại nút áo.
Cô ngượng ngùng quay lưng về phía anh, luống cuống cài lại nút áo, rồi sau đó cất bước thong thả đi ra khỏi phòng.
Nhưng, vào lúc khi cô định bước đi tay anh đã bắt lấy cổ tay cô.
Cô vung mấy cái cũng không hất ra được tay anh, cuối cùng cô tức giận xoay người lại, trừng mắt nhìn anh, "Buông tôi ra! !"
Anh càng túm chặt cô hơn, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn, "Tôi đưa em về!"
"Không cần!" Cô thẳng thắn cự tuyệt.
Đôi mắt đen hẹp dài của anh híp lại thành một đường ngang, môi mỏng mấp máy, "Chẳng lẽ em quyết định không vào 'Kim thị' sao?"
Cô nghiến răng nói, "Tôi nghĩ rằng không thể hình thành được quan hệ cấp trên và cấp dưới cùng với loại người như anh! !"
Giọng của anh bỗng trở nên lạnh hẳn, "Em có thể đi, nhưng mà, nếu như em muốn đuổi theo Jung HoSeok giải thích với hắn, tôi khuyên em hay là đừng nên làm chuyện không cần thiết đó!"
Cô tức giận nói, "Tôi muốn làm gì cũng không liên quan đến anh! !"
Dứt lời, cô dùng hết tất cả hơi sức hất anh ra, rốt cuộc cũng tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh.
Anh ngược lại không có hành động gì tiếp theo, chỉ nhìn cô bằng nửa con mắt, lạnh giọng nói,
"Park Hye Jin, bây giờ tôi sẽ nói rõ cho em hiểu, tôi không cho phép em có bất kỳ liên hệ nào với Jung HoSeok. Nếu không, em làm tôi không thoải mái thì tôi cũng sẽ không để cho Jung HoSeok dễ chịu đâu! !"
Cô không nghe hiểu anh muốn nói gì, tức giận thốt lên, "Đồ điên!"
Khi cô xoay người muốn bỏ đi, hai tay anh đột nhiên từ phía sau vòng lên trước ôm chặt cô vào trong ngực.
Ngay lập tức, mùi hương nam tính dễ chịu thuộc về anh bắt đầu quanh quẩn ở xung quanh cô, cằm anh gác ở trên vai cô, hai tay anh vòng từ phía sau lên ôm siết cô thật chặt.
"Anh buông tôi ra!" Hye Jin vội vàng dùng hai khuỷu tay để chống chọi lại với anh, thế nhưng cơ thể vẫn bị anh vững vàng khóa vào trong lồng ngực.
Hơi thở anh nóng rực bắt đầu lan tỏa xung quanh cổ cô, giọng nói trầm bỗng dễ nghe vang lên bên tai cô, "Tôi mặc kệ lúc này em có tâm tư gì, đời này em chỉ có thể đi theo tôi!"
Trong ấn tượng cô, anh xưa nay cũng không phải là một người đàn ông độc tài vô lý như thế này, thân thể cô hơi ngẩn ra.
Giờ phút này anh đang vùi đầu vào giữa cổ cô, như quyến luyến hít lấy mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng nơi cổ cô, giọng khàn khàn nói, "Đừng làm rộn. . . . . ."
Cô không thể phủ nhận ngay lúc này cô lại không hiểu nổi mà say đắm trong giọng nói khàn khàn thâm tình của anh, bởi vì đã nhiều năm trôi qua, anh ít khi dùng giọng nói như thế để nói chuyện với cô.
Nhưng mà. . . . . .
Cho dù say mê cỡ nào, nhưng vào giờ phút này cô cũng kịp hiểu ra, lý trí cô nói cho cô biết, cô nhất định phải đẩy anh ra. . . . . .
Mặc kệ là khoảng cách giữa bọn họ có liên can với người đời trước, hoặc là bên cạnh anh có JiEun, còn có bản thân cô. . . . . . Tóm lại, giữa bọn họ đang vướng mắc rất nhiều vấn đề. Cô và anh cuối cùng vẫn là không thể đến được với nhau, cho dù có thể xông phá tất cả chướng ngại, cô tin chắc rằng coi như bọn họ cuối cùng đến được với nhau, nhưng một ngày nào đó chắn chắn anh sẽ rất hối hận. . . . . .
Cô dần dần không còn giãy dụa nữa, chỉ nhắm chặt mắt rồi sau đó từ từ mở ra.
Anh phát hiện cô bỗng nhiên im lặng, sau đó mới nhận ra có gì đó không đúng, anh buông cô ra rồi xoay người cô lại đối mặt với anh, thì phát hiện hai mắt cô không biết từ lúc nào đã phủ kín một tầng hơi nước trong suốt như đầm nhỏ.
"Chết tiệt, chẳng lẽ em sợ tôi đến vậy ư?"
Thấy đáy mắt cô ẩn chứa nước mắt, hiếm khi thấy anh có biểu hiện luống cuống, vươn tay lau đi nước mắt đang chực chờ nơi khóe mắt cho cô.
Cô nghẹn lời nói, "Kim TaeHyung, tôi không muốn cứ mãi dây dưa thế này với anh nữa, tôi van cầu anh hãy thả cho tôi một con đường sống, để tôi có thể bắt đầu lại cuộc đời của mình lần nữa, được không?"
Anh nhẹ nhàng từ tốn lau đi nước mắt xung quanh hốc mắt cho cô, giọng nói từ tính khào khào,
"Tôi đã nói qua là sẽ không miễn cưỡng em, nhưng mà tôi rất muốn có em. Park Hye Jin, toàn bộ phụ nữ trên thế giới này tôi chỉ cần có một mình em, nếu để em đi, vậy tôi phải làm thế nào?"
Cô hết sức ngạc nhiên trợn mắt nhìn anh.
Hai tay nổi rõ khớp xương anh vuốt nhẹ hai gò má cô, con ngươi đen sâu lắng như lốc xoáy ở biển sâu mải miết nhìn gương mặt xinh đẹp không tỳ vết của cô, bỗng nhiên anh nghiêng đầu. . . . . .
Cô thừa nhận, cô đã khó có thể tự kiềm chế mà đắm chìm trong tình cảm dịu dàng hiếm khi thấy anh biểu hiện vào giờ phút này, nhưng khi bờ môi mỏng lạnh của anh sắp sửa hôn lên môi cô, cô đột nhiên dùng sức vươn tay đẩy anh ra.
Có lẽ anh cũng không ngờ cô sẽ có phản ứng kích động đến thế, ngay lập tức bị cô né ra.
Cô rất nhanh thụt lùi về đến cạnh cửa, nhìn thấy ánh mắt anh ẩm ướt, kiên định nói cho anh biết,
"Nếu như. . . . . . Ba năm trước anh chịu nói những lời này với tôi, t ôi thề tôi sẽ không chút do dự ở lại bên cạnh anh, nhưng bây giờ tất cả đều đã muộn rồi,Kim TaeHyung. . . . . . Giữa chúng ta thật sự không có khả năng nữa!"
------
Sau cùng, cô không hề quan tâm anh có đuổi theo cô ra ngoài hay không, cũng không hề quay đầu lại, cô bước nhanh đi ra khỏi hội sở, rồi vội vã ngồi vào trong xe tắc xi.
Dựa vào cửa sổ tắc xi, nước mắt cô không còn kiêng kỵ gì lần lượt chảy xuống, trong lòng dâng lên đau đớn cùng chua xót không cách nào ngăn chặn được.
Có thật là chỉ cần cô chủ động đưa tay ôm lấy anh, là kể từ nay bọn họ có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc của Vương Tử và Công Chúa không?
Nhưng mà, tại sao hạnh phúc trước mặt chạm tay là có thể có, tới hôm nay mới xuất hiện? Anh không biết được, không phải là cô không còn yêu, mà là. . . . . . Cô đã không thể yêu lại lần nữa.
. . . . . .
Trả xong tiền xe bước xuống tắc xi, Hye Jin lúc này ngoại trừ hốc mắt ửng đỏ, thì tâm tình đã bình tĩnh đi nhiều, nhìn không ra có gì khác thường.
Hye Jin đi còn chưa tới cửa phòng nhà trọ mình, đã thoáng nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu nhỏ bé đang đợi ở ngoài cửa phòng nhà trọ liền lập tức gây sự chú ý cho cô.
Đợi Hye Jin đi gần tới ngoài cửa phòng nhà trọ, JiEun bước lên cười chào hỏi, "Park tiểu thư!"
Hye Jin thoáng sửng sốt một giây rồi ngay sau đó bình tĩnh trở lại, lễ phép gật nhẹ đầu với JiEun.
Cô tất nhiên biết JiEun biết cô, dù sao quan hệ giữa cô và TaeHyung đối với người ngoài mà nói cũng không còn là bí mật nữa, huống chi JiEun là bạn gái TaeHyung, cô chỉ là không ngờ tới lúc này JiEun lại có thể đến chỗ ở của cô.
JiEun trước sau vẫn mỉm cười, "Tôi muốn nói chuyện với cô một chút, có thể mời tôi vào nhà ngồi một lúc không?"
Hye Jin gật đầu, "Dĩ nhiên!"
Lấy chìa khóa mở cửa phòng, Hye Jin mời JiEun ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách.
JiEun ngồi ở trên ghế sofa, nhận lấy ly cà phê Hye Jin đưa tới, sau đó liếc mắt nhìn xung quanh nhà trọ, cô điềm đạm nói,
"Hoàn cảnh nơi này thật tốt, nhất định là TaeHyung tự mình chọn cho cô."
Hye Jin ngồi ở đối diện JiEun, trong lòng từ nãy đến giờ suy đoán JiEun tới chỗ cô ở là có dụng ý gì.
Dường như nhận ra lúc này mình xuất hiện ở nhà trọ Hye Jin có chút kỳ quái, JiEun lập tức nói xin lỗi,
"Thật xin lỗi, tôi đã quên mất việc mình đường đột đến đây. . . . . . Thật ra thì tôi cũng là vừa tới đây, nhấn chuông cửa một hồi lâu mà cũng không có ai trả lời, tôi đoán có lẽ cô đã đi vắng, đúng lúc tôi vừa chuẩn bị đi thì gặp được cô trở về."
Hye Jin nhã nhặn nói, "Không có sao, tôi cũng vừa về đến, không có nghĩ tới Lee tiểu thư sẽ đến tìm tôi."
Bỗng nhiên JiEun chú ý tới chung quanh hốc mắt Hye Jin hơi sưng đỏ, JiEun như đã đoán được điều gì, nhẹ giọng hỏi,
"Sáng nay cô và TaeHyung đi ra ngoài sao?"
Hye Jin chợt ngước mắt, hình như không dám tin JiEun có thể đoán chính xác như thế.
JiEun khẽ cười, "Cô đừng cho rằng tôi lợi hại, là do mắt cô ửng đỏ thôi. . . . . . Không giấu gì cô, đối với cô, tuy tôi chưa từng gặp mặt, nhưng tôi cảm thấy được tôi rất hiểu rõ cô. . . . . . Từ khi tôi biết cô là mẹ của Gukkie thì tôi đã biết cô là một người phụ nữ rất kiên cường, cô sẽ không vì cảnh ngộ nhấp nhô hoặc chuyện không thuận lợi của mình mà thương tâm. Nhưng tình cảm của cô rất trong sáng, cô đối với người trong lòng của mình sẽ dốc hết tất cả tình cảm mà cô có, cho nên nước mắt của cô cũng sẽ chỉ vì người trong lòng cô mà chảy."
"Lee tiểu thư, nói thật, tôi không biết hôm nay cô tới tìm tôi là có chuyện gì, nhưng nếu như cô thật sự có lời muốn nói với tôi, cô có thể trực tiếp nói thẳng với tôi, tôi cũng sẽ có sao nói vậy trả lời hết những vấn đề của cô."
Hye Jin một lòng cho rằng lúc này JiEun đến tìm cô là vì quan hệ giữa cô và TaeHyung cứ dây dưa không rõ rằng nên khiến cô không vui.
JiEun lắc nhẹ đầu, sau đó nói, "Park tiểu thư, tôi có thể gọi cô là 'Jinie' không?"
Hye Jin gật đầu.
JiEun cười nói, "Jinie, thật ra thì tôi đã mua xong vé máy bay tối nay rời khỏi Los Angeles, ba tháng tới tôi ở lại Milan làm việc, vốn là tôi không muốn tới quấy rầy cô, cũng biết TaeHyung nhất định sẽ bất chấp tất cả giữ cô lại bên cạnh anh ấy. Nhưng tôi cảm thấy IQ của TaeHyung quả thật rất thấp, tôi sợ đến lúc tôi từ Milan trở về, anh ấy vẫn chưa thành công theo đuổi lại cô. . . . . ."
JiEun nói lời này khiến cho Hye Jin giống như như Hòa Thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu*, "Hả. . . . . ." (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì) (2 thước ở đây được tính là 80cm)
JiEun thản nhiên cười nói, "Jinie, mong cô đồng ý nghe tôi nói hết quan hệ giữa tôi và TaeHyung, chỉ cần cô chú lý lắng nghe là được rồi. Sau khi nghe xong, biết đâu quan hệ giữa cô và TaeHyung sẽ không còn rối rắm giống như bây giờ nữa."
"Lee tiểu thư, thật ra cô không cần phải. . . . . ."
JiEun cắt ngang lời nói Hye Jin tiếp tục nói ra,
"Jinie, đừng nên nghĩ rằng trong lòng tôi sẽ khó chịu khi nói ra những lời này với cô, đợi cô nghe xong quan hệ của tôi và TaeHyung thì cô sẽ hiểu."
Hye Jin rốt cuộc im lặng lắng nghe.
JiEun bắt đầu từ tốn nói.
"Tôi biết TaeHyung vào ba năm trước. . . . . . Khi đó, anh ấy tới tìm tôi nói con gái mình mắc chứng bệnh trầm cảm, anh ấy mong tôi có thể giúp trị bệnh cho con gái mình."
"Trầm cảm?" Hai mắt Hye Jin trợn thật to, không thể tin khi nghe hai chữ này từ miệng JiEun.
JiEun khẽ gật đầu, "Tôi cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Gukkie bị trầm cảm, nhưng là bác sĩ tâm lý, tôi chỉ có thể tận tâm cố gắng hết sức để giúp cho Gukkie. . . . . . Tôi đã dùng thời gian suốt cả nửa năm, rốt cuộc mới có thể làm cho Gukkie hòa nhập với mọi người, nhưng Gukkie cũng vì bị trầm cảm mà để lại di chứng —— Mỗi đêm cứ khóc lóc ầm ĩ đòi cô, giật mình tỉnh lại ba bốn lần, tôi nghĩ Gukkie là vì cô nên mới sinh ra chứng bệnh trầm cảm này. TaeHyung lại không cách nào tìm được cô, nên anh ấy hy vọng tôi có thể hoàn toàn chữa khỏi căn bệnh này cho Gukkie."
"Tôi không biết, tôi không biết Ryu Yi con bé. . . . . ." Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình không xứng đáng làm mẹ như lúc này, thời điểm đứa nhỏ mắc bệnh cô lại không có ở bên cạnh cùng con mình.
JiEun an ủi nói, "Việc này cũng không thể trách cô, bởi vì hiểu lầm lúc đó cô vẫn luôn ở Male, ngay cả chuyện Ryu Yi phát bệnh cô cũng không biết. . . . . ."
Hye Jin khẩn trương hỏi, "Vậy sau đó thì sao? Di chứng của Ryu Yi đã ổn chưa?"
JiEun trả lời, "Trước hết để tôi nói tiếp đi! Kỳ thực tôi sinh ra trong một gia đình giàu có và đông đúc, ba mẹ tôi đều là bác sĩ tâm lý nổi tiếng. Cả nhà chúng tôi tuy là người Hàn Quốc, nhưng từ nhỏ tôi sống và lớn lên ở Los Angeles, có lẽ là bởi vì di truyền bẩm sinh, cũng có lẽ là ba mẹ chờ mong tôi vượt qua bọn họ. Năm mười lăm tuổi tôi đã bắt đầu xem qua sách tâm lý học trẻ em, vẻn vẹn chỉ mất ba năm thời gian, tôi đã lấy được giấy chứng nhận bác sĩ tâm lý nhi đồng. Đương nhiên, tôi biết tôi có thể lấy được giấy phép này phần lớn nguyên nhân là vì danh tiếng chức vụ của ba mẹ tôi, cho nên mười chín tuổi, tôi được vào làm việc ở văn phòng khám và điều trị tâm lý của ba mẹ tôi thành lập. Có lẽ vận may tôi tốt, trong năm đó, tôi làm việc khám và điều trị ở văn phòng của ba mẹ thành lập, đã thành công chữa khỏi cho sáu em mắc bệnh trầm cảm, đây là một việc rất hiếm có ở trong giới giáo dục tâm lý. Sau đó bởi vì tuổi tôi còn quá nhỏ, càng thêm rất khó tạo sự nghiệp ở trong giới giáo dục tâm lý, và nhờ được sự tuyên truyền của giới truyền thông Los Angeles tôi lại tiến thêm một bước nữa, tôi nghiễm nhiên đã công thành danh toại ở trong giới giáo dục tâm lý." (lan man gê)
Hye Jin nghiêm túc lắng nghe, nhưng đối với những lời tự thuật về quá khứ của JiEun, Hye Jin thừa nhận giờ phút này cô chỉ mong chờ JiEun nhắc tới Ryu Yi.
Trong lòng JiEun tất nhiên hiểu rõ tâm tình lúc này của Hye Jin cô lập tức nói,
"Thật xin lỗi, nói nhiều với cô về quá khứ của tôi như vậy, có lẽ cô cũng không muốn nghe. . . . . . Nhưng những quá khứ này là đầu đuôi sự việc kế tiếp tôi muốn trình bày với cô về quan hệ giữa tôi và TaeHyung tôi phải nói rõ với cô trước."
Hye Jin gật nhẹ đầu một cái.
JiEun tiếp tục nói, "Thật ra thì tôi vẫn luôn không thích ba mẹ sắp đặt cho tôi đi con đường nhà tâm lý học này, cho nên sau khi chữa khỏi người mắc bệnh trầm cảm thứ năm tôi đã không còn muốn tiếp tục làm công việc này nữa. nhưng ông trời lại không chiều theo mong muốn của tôi, để tôi gặp thêm đứa trẻ thứ sáu mắc chứng bệnh trầm cảm. . . . . . Đứa trẻ này là con một trong gia đình, cha của nó là người Hàn Quốc, anh ta là một vị quan chức chính phủ cao cấp ở Hàn Quốc. Tôi thừa nhận, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi xuất sắc này thì tôi đã động lòng, có lẽ anh cũng biết được tôi đã động lòng với anh, anh ta bắt đầu từng bước theo đuổi tôi, khiến tôi cũng cho rằng tôi và anh ấy thật sự có thể bắt đầu một cuộc tình cảm lưu luyến, vì vậy tôi đã hết lòng chữa trị cho đứa nhỏ của anh, nhưng vào lúc tôi cứ nghĩ rằng vị quan chức chính phủ này cũng thật sự yêu thích tôi thì tôi lại phát hiện trong lòng anh ta đã có người mà anh ấy yêu mến, anh cố làm ra vẻ yêu thích tôi là vì anh muốn tôi điều trị tốt cho con của anh. . . . . ." Nói tới đây, hốc mắt JiEun bắt đầu nhuộm đỏ, giọng nói cũng tắc nhẹn.
Hye Jin tò mò hỏi, "Sau đó thì sao?"
JiEun nghẹn giọng trả lời, "Sau đó người đàn ông này dẫn theo đứa nhỏ đã trị hết bệnh trở về Hàn Quốc, mặc dù thỉnh thoảng anh ta cũng có liên lạc với tôi, nhưng sâu trong lòng tôi vẫn rất hận việc đã bị anh lợi dụng. . . . . . Cho nên, thời điểm TaeHyung tìm tới tôi, khi đó tôi căn bản là đã suy sụp tinh thần đến mức không muốn khám và trị bệnh cho bất kỳ ai. Nhưng khi tôi nhìn thấy Gukkie thì tôi lại mềm lòng. . . . . . Thế nhưng, tâm trí tôi khi đó đều bị chuyện tình cảm làm cho phiền loạn không yên, cho dù có lòng nhưng tôi cũng không cách nào bình tâm mà trị liệu tốt cho đứa nhỏ. Vào tháng đầu tiên khi tôi tiếp nhận điều trị cho Gukkie, tôi đã nói rõ với TaeHyung tình huống của tôi, tôi nghĩ rằng TaeHyung sẽ quyết định đổi một bác sĩ tâm lý khác, ai ngờ bởi vì Gukkie yêu thích tôi, nên TaeHyung đã quyết định không đổi bác sĩ khác, giữa lúc đi không được mà ở cũng không xong, vì thế tôi nói với TaeHyung tôi yêu cầu anh ấy công bố với bên ngoài tôi là bạn gái được anh chủ động theo đuổi, vậy tôi mới có thể cố gắng hết khả năng của mình để điều trị cho Gukkie!"
Hye Jin lập tức nhướng mắt lên nhìn JiEun.
JiEun như còn đang đắm chìm trong ký ức mà cười khổ nói, "Tôi cho là TaeHyung sẽ không đồng ý, ai ngờ được chỉ vì Gukkie mà TaeHyung đã đáp ứng tôi. Sở dĩ sau đó TaeHyung còn chủ động đưa tin theo đuổi tôi, cũng là vì tôi muốn dựa vào tin đồn này của TaeHyung mà bước vào làng giải trí, tôi quả thật đã trở thành người phụ nữ được muôn người chú ý, và cũng vì để tiện chăm sóc cho Gukkie nên tôi đã chuyển vào biệt thự họ Kim. . . . . . Hai năm qua, mọi người trong nhà họ Kim đều cho rằng tôi là bạn gái của TaeHyung!"
Hye Jin bình tĩnh nói, "Dù nói thế nào đi nữa, sự thật cô chính là bạn gái của anh ấy!"
JiEun lập tức lắc đầu, "Tôi dĩ nhiên không phải là bạn gái anh ấy, thật ra thì hai năm qua tôi và anh ấy ở cùng với nhau chỉ là vì tôi muốn kích thích người trong lòng của tôi mà thôi, tôi cho rằng một khi mình đã có được vị trí muôn người hâm mộ thì bất cứ ở đâu anh cũng đều có thể nhìn thấy tôi, tôi không thể khiến cho anh ta hối hận, ít ra tôi cũng phải để anh ta biết người đàn ông tôi hiện tại của tôi còn tốt hơn anh ta. Nhưng suốt hai năm qua, người tôi thích đó vốn cũng không hề quan tâm đến một chút tin tức nào về tôi. Mà tôi không thể không thừa nhận, hai năm qua ở chung một chỗ cùng TaeHyung mặc dù biết rõ TaeHyung chỉ là vì Gukkie nên mới đối xử tốt với tôi, nhưng có đôi khi tôi thật sự cũng thích được ở chung với TaeHyung, tôi nhận thấy anh ấy rất thương con, thì nhất định cũng là một người đàn ông tốt!"
Hye Jin vẫn im lặng.
JiEun tiếp tục nói, "Tôi đã từng hỏi TaeHyung nếu như tôi trị hết bệnh cho Gukkie, và Gukkie lại thích tôi không muốn xa tôi, vậy anh có thể vì Gukkie mà cưới tôi hay không? Anh nói có thể, nhưng anh ấy và tôi không thể có con! Rõ ràng, TaeHyung là vì Gukkie nên có thể bỏ ra tất cả. . . . . ."
Lòng của Hye Jin vào giờ phút này vô cùng đau xót, bởi vì chưa bao giờ biết TaeHyung vì Gukkie bỏ ra nhiều như vậy.
JiEun nói, "Thật ra tôi cũng không phải thuận miệng hỏi, tôi đúng thật nghĩ như thế, nếu như TaeHyung không có người trong lòng, vậy thì tôi cùng TaeHyung hãy kết thành một đôi đi! Mặc dù đáy lòng tôi còn có người kia, nhưng tôi biết rõ tôi và người đó đã không có khả năng nữa. Tôi liền nghĩ tới, tôi cũng không có phản cảm khi ở chung với TaeHyung điều quan trọng là tôi thật rất quý mến Gukkie. Dù sao TaeHyung cũng là một người tốt, mình cứ thử kết hợp với TaeHyung đi, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ tùy tiện của riêng tôi, tôi không ngờ, có một ngày, TaeHyung lại chủ động gọi điện thoại nói muốn kết hôn với tôi!"
Hye Jin cười nhạt, "Cũng có thể đó là bởi vì anh ấy thích cô!"
JiEun nghiêm túc phủ quyết, "Dĩ nhiên không phải như vậy! Căn bản giữa TaeHyung và tôi không hề có bất kỳ sự quan hệ thân mật nào, đây không phải là biểu hiện của một người đàn ông thích một người phụ nữ!"
Hye Jin không suy nghĩ gì nói, "Không giấu gì cô, lúc ở Male, tôi ở đối diện với phòng của cô và anh ấy, tôi từng nhìn thấy hai người. . . . . ." Nói tới đó Hye Jin mới cảm thấy những lời này hình như cô không nên nói ra vào lúc này.
JiEun lập tức bật cười nói, "Trời ơi, tôi và TaeHyung chỉ diễn trò cho người khác xem thôi, tôi không ngờ đúng thật là đã bị cô nhìn thấy! Tôi đến Male thật ra là vì tôi điều tra được người đàn ông đó đang nghỉ phép cùng bạn gái anh ta ở Male, vì vậy tôi thành khẩn yêu cầu TaeHyung phối hợp với tôi diễn một vở kịch ở trước cửa phòng của người đàn ông đó! Cô cũng biết tính cách TaeHyung vốn sẽ không đồng ý phối hợp với tôi, nhưng tôi nói với TaeHyung nếu như lần này anh ấy không giúp tôi thì hạnh phúc cả đời của tôi sẽ có thể tan thành mây khói, vì thế cuối cùng TaeHyung đã đồng ý! Tôi thề, đêm đó nếu cô có nhìn thấy tôi và TaeHyung nói chuyện điện thoại mờ ám hoặc là TaeHyung hôn tôi hay gì gì đó, những thứ này đều chỉ là diễn trò!"
"Người cô thích là?" Ngay lúc này Hye Jin cũng nhớ lại ngày đó đúng thật có một đôi tình nhân ở sát vách phòng cô, bởi vì khách hàng hôm đó là người duy nhất vào ở cùng dãy phòng với cô, cho nên cô nhớ rất rõ người khách Hàn Quốc ở lại đó tên là Min YoonGI!
"Min YoonGI! !" Ngay lập tức, JiEun đã xác nhận suy đoán của Hye Jin.
Hye Jin liền giật mình, cô hoàn toàn không nghĩ tới hình ảnh đêm hôm đó cô nhìn thấy lại chỉ là cảnh tượng giả tạo.
JiEun bổ sung thêm, "Tôi lại thất vọng thêm lần nữa, người đàn ông này vốn không có để tôi ở trong lòng, anh ta thậm chí ngay cả chào hỏi một tiếng với tôi cũng không có, tôi kéo TaeHyung đi theo ra bãi biển, vốn cũng là vì khiêu khích vì lúc ấy anh ta cũng đang ở bãi biển, nhưng không ngờ lại gặp phải cô. . . . . . Tôi cũng không biết tại sao TaeHyung tức giận, ngược lại sau khi nhìn thấy cô, TaeHyung liền trực tiếp trở về Los Angeles, sau đó có lần tôi vì không tìm được anh ấy mà gọi điện thoại cho anh, thì anh lại đề cập với tôi chuyện kết hôn!"
Hye Jin ậm ờ hỏi, "Rồi cô đồng ý?"
JiEun gật đầu, "Tôi biết rõ một phần lớn nguyên nhân TaeHyung muốn kết hôn với tôi là vì Gukkie cần tôi, cộng thêm lúc đó tôi cũng đang tức giận người kia, nên đã đồng ý với TaeHyung! Nhưng mà ngay lúc chuẩn bị tuyên bố ngày cưới thì TaeHyung đột nhiên chạy đi tìm cô. . . . . ."
Hye Jin nhìn JiEun hỏi, "Cô không tức giận sao?"
JiEun cười lắc đầu, "Tôi giận thế nào đây? TaeHyung sau khi trở về liền chủ động nói cho tôi biết anh ấy đã đi tìm cô, lúc ấy tôi rất vui, tôi còn giựt giây TaeHyung đi tìm lại cô, bởi vì tôi biết trong lòng TaeHyung vẫn luôn có cô. . . . . . Dù sao tôi cũng luôn hy vọng TaeHyung được hạnh phúc!"
"Vậy buổi tối hai người. . . . . ." Hye Jin nhớ lại lần trước cô gọi điện thoại cho TaeHyung chính là JiEun nghe máy.
JiEun dường như cũng đoán được suy nghĩ vào lúc này trong đầu Hye Jin cười cười giải thích nói,
"Cô đừng có ăn dấm chua, tôi và TaeHyung đúng thật là ngủ chung một phòng, nhưng mà tôi ngủ chung với Gukkie còn TaeHyung thì ngủ riêng. . . . . . À, tôi quên mất, phòng của TaeHyung và Gukkie là được nối liền nhau, bởi vì đêm hôm đó tôi không nhìn thấy TaeHyung ở trong phòng nên từ phòng trẻ đi qua phòng TaeHyung nghe điện thoại dùm anh ấy. Bởi vì đêm nào Gukkie cũng khóc tỉnh giấc mấy lần, không có tôi hoặc TaeHyung dỗ dành, Gukkie sẽ không thể ngủ được yên, cho nên thỉnh thoảng thấy TaeHyung bận rộn với công việc, buổi tối tôi sẽ ở lại giúp TaeHyung chăm sóc cho Gukkie, cứ xem như tôi là một bác sĩ tâm lý vô cùng có trách nhiệm với Gukkie đi! Có điều, tôi điều trị cho Gukkie đã ba năm, thế nhưng vẫn không có cách nào trị dứt di chứng này của Gukkie, tôi nghĩ, có lẽ Gukkie phải cần một người mẹ đúng nghĩa như cô đến chăm sóc cho con bé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro