Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 127: Cũng bởi vì có thể là cô mà anh tới

Như thể ngày đó gặp anh chỉ là một khúc nhạc đệm ông trời vô tình an bài, mấy ngày tiếp theo Hye Jin lại khôi phục cuộc sống yên tĩnh an nhàn.

Nghe nói TaeHyung không có thời gian rảnh để đi du lịch, định ở đây chơi với bạn gái mấy ngày ai ngờ TaeHyung và JiEun đến Male không tới hai ngày đã rời đi, Robert không giải thích nguyên nhân với Hye Jin, nhưng Hye Jin gần như cũng đoán được.

Hye Jin lại cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao tình cảm hai người cũng quá rối rắm, nếu đã không tới được với nhau, không thấy mặt dù sao vẫn đỡ lúng túng hơn.

Sau khi TaeHyung rời khỏi khách sạn, JiSoo vô tình nghe tập thể nhân viên phục vụ khách sạn đắm đuối nhắc tới TaeHyung, JiSoo nhất thời vừa ảo não, trách cứ Hye Jin,

"Trời ơi trời, Jinie, ngày đó Kim TaeHyung đi qua cách chỗ tôi không tới 20m, mà cô lại không nói tiếng nào với tôi sao?"

Trời mới biết, ngày đó ở hải vực nước cạn, cô đang đắm chìm nhìn cá nhiệt đới chợt nghe Hye Jin gọi, cô vừa mới ngước mắt lên đã chú ý tới bóng lưng nam tính cao ngất lẫm liệt đang ôm một cô gái mặc quần trắng rời khỏi...... Cô không bị cảnh tượng hình ảnh nam nữ lãng mạn đi dạo trên bãi biển hấp dẫn, mà bị bóng lưng hoàn mĩ phong độ của người đàn ông làm cho kinh hoàng. Chưa từng có người đàn ông nào, chỉ cần bóng lưng cũng có thể tản mát ra vẻ lãnh ngạo và tôn quý, làm trái tim dễ dàng đắm đuối của cô đập loạn như nai con, lập tức cô liền kéo Hye Jin đuổi theo người đàn ông kia, nào ngờ Hye Jin lại mỉm cười nói một câu ——"Làm ơn, bên cạnh có bạn gái của người ta rồi".

Cũng bởi vì câu này, cô bỏ lỡ cô hội gặp mặt Kim TaeHyung. Dĩ nhiên, ngay sau đó cô cũng không biết người đàn ông ngạo nghễ đó chính là Kim TaeHyung, nếu không, cho dù cô phải gánh tội phá hư giây phút lãng mạn của người ta cũng phải nhìn mặt Kim TaeHyung một lần.

Hye Jin nói lúng túng,

"Ặc, Han tiểu thư, tôi tưởng rằng cô thích tổng giám đốc Park của chúng tôi chứ."

Khuôn mặt dễ thương của JiSoo nhất thời ngượng ngùng đỏ bừng, lắp bắp,

"Ai nói tôi thích Tổng giám đốc Park? Tôi không thèm nghe cô nói nữa, Hye Jin, chuyện này tôi với cô chưa xong đâu......Hic, hiếm lắm mới có cơ hội nhìn thấy tổng giám đốc Kim, mà cô lại có thể làm cho tôi bỏ lỡ cơ hội tốt trời cho này, hừ!"

Nhìn JiSoo tức giận rời khỏi, Hye Jin sững sờ, một hồi lâu sau lắc đầu cười. Ở bên JiSoo mấy ngày, cô biết tính cách cởi mở hoạt bát của JiSoo, không nói đến lúc này JiSoo không thực sự giận cô, cho dù giận cô, cô tin rằng JiSoo sẽ nguôi giận nhanh chóng. Nhưng như đã nói, cô hoàn toàn vô tội, ngày đó JiSoo cũng không hỏi cô người đàn ông đó là ai mà!

Phát hiện JiSoo giận dỗi, HyungSik nghi ngờ đi tới bên cạnh Hye Jin,

"Sao vậy, cô chọc giận JiSoo à?"

Hye Jin nói đùa,

"Không có sao, cô ấy chỉ nhất thời bị nam sắc mê hoặc, anh yên tâm, mấy ngày sau lại bình thường."

Cô không bao giờ phủ nhận TaeHyung là người đàn ông có dáng người đẹp nhất mà cô nhìn gặp trên thế giới này.

HyungSik nhíu mày,

"Han đại tiểu thư không để ý tới tôi, tôi cũng vui mừng nhẹ nhõm, cô cũng biết Han đại tiểu thư không phải khẩu vị của tôi. Nhưng, tôi ghét cảm giác bị phụ nữ coi thường, bết bát nhất chính là nơi có Kim TaeHyung, tôi liền gần như thành cảnh nền......"

Khi HyungSik nói lời này, rõ ràng cho thấy anh đang phát tiết phẫn hận bị đè nén ở đáy lòng nhiều năm.

Hye Jin cười nói,

"Nhưng phụ nữ vây bên cạnh anh cũng không ít hơn Kim TaeHyung đúng không?"

HyungSik ghen tỵ,

"Vậy cô cũng phải xem vây quanh TaeHyung đều là người đẹp tuyệt sắc đến mức nào......"

Hye Jin lại nhớ tới vẻ đẹp tuyệt mỹ của JiEun,lúc này đành phải im lặng.

Sự yên lặng của Hye Jin làm HyungSik ý thức được dường như anh lại lỡ lời nói nhiều chuyện liên quan đến TaeHyung trước mặt Hye Jin, nên một giây tiếp HyungSik lập tức đổi lời nói,

"A, đúng rồi, hai ngày này tôi có hẹn,chuyện của khách sạn trông cậy vào cô. Dĩ nhiên công việc của cô cũng tăng lên, ông chủ như tôi nhất định không bạc đãi cô."...

Hye Jin trợn mắt, "Anh phải đi ư?"

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Hye Jin, HyungSik nghi ngờ,

"Làm sao vậy?"

Anh tán gái vì công việc dường như cũng không một thì hai lần rồi, chưa từng nghe thấy Hye Jin dị nghị.

Hye Jin nói,

"Ặc, ông chủ, tôi muốn xin nghỉ hai ngày......"

"Cô muốn xin nghỉ?"

HyungSik giật mình kinh ngạc,

"Có chuyện gì sao?"

Hye Jin nghiêm nghị gật đầu,

"Dạ, rất quan trọng, nên mấy ngày này tôi không thể ở lại khách sạn lo chuyện kinh doanh cho anh được."

HyungSik như thể đấu tranh nhiều lần trong lòng, cuối cùng chán nản nói,

"Nhân viên chăm chỉ nhất của tôi hai năm qua chưa từng xin nghỉ một ngày, xem ra, tôi không thể không phê chuẩn rồi."

Có thể làm sao đây? Người đẹp có thể tìm thêm, nhân viên tốt lại khó tìm.

Hye Jin hưng phấn nói,

"Tổng giám đốc Park, anh đồng ý cho tôi nghỉ sao?"

HyungSik gật đầu bất đắc dĩ,

"Trước khi tôi nhận được điện thoại của Rebecca, tốt nhất cô mau biến mất đi, nếu không tôi sợ sẽ không khống chế được."

Một giây sau, Hye Jin chạy khỏi tầm mắt của HyungSik bằng tốc độ cực nhanh.

-----

Một ngày sau.

Đây là lần thứ hai trong đời Hye Jin đến Los Angeles.

Los Angeles là trung tâm kinh tế thế giới, xa cách ba năm, Los Angeles phát triển vô cùng nhanh chóng.

Lúc này, Hye Jin gỡ kính xuống, lấy tay che trước trán ngước mắt nhìn khách sạn cao cấp bảy sao cao vút trong mây, tọa lạc tại trung tâm thành phố Los Angeles.

Đây là hạng mục quan trọng mà ba năm nay HoSeok luôn bận rộn.

Đứng trước khách sạn cao cấp bảy sao thứ hai trên thế giới do Loyal lên kế hoạch xây dựng, đấy lòng Hye Jin vô cùng hãnh diện vì HoSeok.

Đầu cô loáng thoáng cảnh tượng năm đó cô đi cùng HoSeok cạnh tranh hạng mục này với Kim thị, không ngờ rằng, vật đổi sao dời, hôm nay hạng mục cũng đã hoàn thành mỹ mãn.

Cho dù mặc váy dài trang nhã,Hye Jin vẫn nổi bật ở ven đường, tài xế đi ngang qua không khỏi dừng xe liếc nhìn Hye Jin,

"Cô gái xinh đẹp có cần đi xe không?"

Hye Jin lắc đầu, "Không".

Tài xế hậm hực lái xe rời đi.

Không phải Hye Jin e ngại vẻ mặt mơ ước của tài xế, mà nơi Hye Jin muốn đến cách đây có mấy phút, hơn nữa cô còn phải trang điểm.

Ngồi ở ven đường sửa sang lại một lần nữa, ngay sau đó Hye Jin vừa đi bộ, vừa thưởng thức khung cảnh sầm uất của Los Angeles.

Thật ra thì, Hye Jin cũng không quen thuộc với Los Angeles, dù sao cô sống ở đây cũng không lâu, vậy mà ba năm sau khi cô trở lại đây, cô đột nhiên cảm giác thân thiết, ngay cả không khí ở đây cũng xen lẫn mùi vị quen thuộc, làm người ta dễ dàng nhớ lại quá khứ.

Hye Jin ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm mênh mông, nuốt khổ sở nơi cổ họng, khóe miệng mỉm cười.

Mười lăm phút sau, cô đi tới sân khấu kịch thiếu nhi lớn nhất Los Angeles.

......

Khi Hye Jin đi vào sân khấu kịch,bên trong đã sớm tụ tập vô số người, họ đều ngẩng đầu chờ mong, ánh mắt chăm chú nhìn đoàn kịch trên sân khấu.

Hye Jin ngồi ở vị trí khuất trong đám người, những người đều đưa mắt về phía sân khấu,nhưng thỉnh thoảng có mấy người nhìn cô bởi vì lúc này cô trang điểm rất "Đẹp mắt".

Cô trang điểm rất đậm,uốn tóc lên, để lộ ngọc trai giả đeo trên cổ,mặc trang phục phu nhân.

Trước khi mở màn, bắt đầu có người nhà hưng phấn kêu lên, "Nhìn kìa, Hei Ran đó......"

"Đúng vậy, con gái chúng ta......Xinh quá!"

Từng tiếng ngợi khen không dứt truyền đến tai Hye Jin, lúc này Hye Jin cũng đã chú ý tới một người bạn nhỏ trong nhà hát.

Người bạn nhỏ nắm tay bà nội đang vui vẻ đến sôi nổi, gương mặt cực kỳ giống búp bê đang tràn đầy nụ cười ngây thơ.

Từ khi nhìn thấy người bạn nhỏ này xuất hiện, Hye Jin không kiếm chế được mà tầm mắt bắt đầu mơ hồ, cô cố gắng mở mắt thật to, thỉnh thoảng cắn chặt cánh môi mới kiềm chế không để bật ra tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng, cũng may đôi mắt ướt át của đã được giấu dưới cặp kính tròn che quá mặt.

Bà nội thương yêu dặn dò cháu gái,

" TaeGuk, bà nội ngồi dưới kia chờ con, con đừng lo lắng, biết không?"

"Bà nội, con biết rõ rồi, con sẽ biểu hiện thật tốt,ba nói sẽ đến xem con."

Cháu gái nhỏ nói giọng nói trẻ con bốn tuổi, lông mi dài dày chớp chớp, ngoan ngoãn gật đầu.

Hye Jin hiển nhiên không nghe thấy đối thoại của bà cháu, nhưng tầm mắt của cô chưa bao giờ rời khỏi người bạn nhỏ. Trong tầm mắt, người bạn nhỏ búi tóc dạ tiệc đáng yêu, mặc bộ váy dài đính trân châu sáng, thoạt nhìn như thể một tiểu tiên nữ trong chuyện cổ tích,cực kì xinh xắn.

Hye Jin khẽ hít mũi,những chua xót cô đang kiềm chế chợt lan tràn tới chóp mũi.

Nửa giờ sau, vở kịch mở màn. Hye Jin vốn tưởng rằng người mà cô bé như thể tiểu tiên nữ trên sân khấu kia cực kì chờ mong có thể sẽ không xuất hiện.

Nhưng năm phút trước khi bắt đầu, người đó lại đeo kính, mặc bộ vest màu mực ẩn vào trong bóng tối nhưng vẫn lộ vẻ tôn quý bất phàm xuất hiện trên dãy ghế trước sân khấu.

Anh ta hiển nhiên là vừa họp xong hoặc vừa thảo luận với khách hàng xong liền chạy tới ngay lập tức. Bởi vì rõ ràng không phải anh có thói quen mặc vest mọi nơi mọi lúc.

Dĩ nhiên anh không xuất hiện một mình, JiEun kéo anh ngồi xuống bên cạnh, chỉ nhìn bóng lưng cũng thấy hai người xứng đôi.

Những thiếu nhi diễn xuất trên sân khấu chính là những cô bé cậu bé từ bốn đến bảy tuổi. Đứa trẻ nhỏ nhất chính là cô bé diễn vai công chúa—— Bé là Kim TaeGuk.

Dĩ nhiên, cô biết rõ điều này qua tin tức trên báo.

Nghe nói diễn viên vở kịch này do những cô cậu bé nhỏ tuổi sắm vai, bởi vì xưa nay chưa từng có, lại biểu diễn ở sân khấu Los Angeles nổi danh xa hoa ở Los Angeles, nên người tới đây xem phần lớn đều là gia đình.

Có một nhóm trẻ em đứng trên sân khấu cổ vũ, cũng có người chờ đợi con gái, cũng có những cặp vợ chồng đưa con gái tới tham quan học tập, trên sân khấu cũng có người nhà của các cô cậu bé. Tóm lại, khắp nơi đều tràn ngập không khí gia đình nồng đậm.

Hye Jin ngồi trong góc khuất, nên sau khi vở kịch bắt đầu, không ai chú ý tới cô. Mà lúc này, cô nhìn cô bé diễn vai công chúa Bạch Tuyết trên sân khấu không chớp mắt,đáy lòng vui mừng vì cô có thể ở trong một góc an tĩnh theo dõi "công chúa nhỏ" của cô như vậy.

Câu chuyện Công chúa Bạch Tuyết tình cờ gặp bảy chú lùn rồi lại bất ngờ gặp gỡ hoàng tử dường như là câu chuyện tình yêu toàn thế giới đều biết.

Trên sân khấu, những cô bé cậu bé vốn khó có thể diễn được câu chuyện cổ tích kinh điển như vậy, dù sao số tuổi cũng không phù hợp. Nhưng khi cô thấy sân khấu không hề pha tạp bất kỳ sự lung linh kỳ ảo nào, nhân vật trên sân khấu lại thể hiện những tưởng tượng và hình ảnh duy mỹ đến trình độ cao nhất thì cô lại quên mất trên sân khấu chỉ là những cô bé cậu bé.

Cuối cùng, hoàng tử nắm tay công chúa, hôn lên mu bàn tay công chúa Bạch Tuyết thì cô cảm động muốn khóc......

Ba năm nay, mỗi khi cô muốn khóc đều mỉm cười để thay thế. Nhưng, lúc này cô lại không thể chịu đựng được nữa, cảm xúc cuộn trào mãnh liệt, cô không thể nén nhịn mà phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào......

Cũng may là lúc này nhà hát vang lên tiếng vỗ tay như sấm, dáng vẻ chật vật của cô chỉ bị chính cô nhìn thấy.

Đoàn kịch chào cảm ơn, TaeGuk được gọi là"công chúa nhỏ" giành được sự tán thưởng của tất cả mọi người, khi"công chúa nhỏ" vui vẻ vùi đầu vào lồng ngực ba thì Hye Jin không kiềm chế được đứng lên, ánh mắt lướt qua đám người hỗn loạn, nhìn thẳng vào hai ba con.

Ba ôm"Công chúa nhỏ" hôn đầy thương yêu, trên gương mặt trẻ tuổi tuấn dật tràn đầy tình thương của ba.

Khi Hye Jin muốn dời ánh thì phát hiện bây giờ "Công chúa nhỏ" đã được JiEun, cô gái xinh đẹp bên cạnh ba bé, thương yêu ôm lấy. Thấy "công chúa nhỏ" rất hòa hợp với JiEun, chuyện này cũng giống với tin tức trên TV và báo......

Thu hồi ánh mắt, trong đầu lóe lên hình ảnh một nhà ba đời ấm áp hài hòa, Hye Jin xoay người rời đi.

-----

Cũng không ai nghĩ đến, hết lần này đến lần khác mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, khi Hye Jin muốn bước ra khỏi sân khấu kịch thiếu nhi thì sau lưng Hye Jin đột nhiên vang lên tiếng gọi ngọt ngào,

"Ba, con muốn bế bế......"

Có lẽ là giọng nói non nớt của con cực kỳ giống với giọng nói trong trí nhớ của Hye Jin, cô quay người lại theo bản năng.

Cách hai lớp mắt kính, TaeHyung ôm TaeGuk bất chợt đụng phải ánh mắt của Hye Jin trang điểm rất đậm.

Hye Jin hoảng hốt, nhất thời dời mắt đi, làm bộ đứng tại chỗ, nóng lòng chờ người.

Đôi mắt giấu sau lớp kính đen của TaeHyung bén nhạy liếc nhìn cô, nhưng đập vào đáy mắt anh lại là một phu nhân thượng lưu cho dù mặc váy dài màu trắng nhưng lại trang điểm rất đậm.

Hye Jin thừa nhận khi bốn mắt nhìn nhau, cô cảm thấy anh giống như mấy năm trước, dường như cách tròng kính nhưng ánh mắt sâu thẳm cũng có thể dễ dàng xuyên thấu vào đáy mắt cô như vậy. Nhưng khi cô dời mắt, nhớ lại trang phục cô mặc hôm nay, cô cũng biết mình đang buồn lo vô cớ.

Quả nhiên, TaeHyung ôm TaeGuk đi lướt qua cô.

Cô nghiêng người, rũ mi mắt xuống,trái tim đau đớn, cô hít một hơi thật sâu.

Vài giây sau, TaeHyung và bà Kim từ từ biến mất trong tầm mắt cô,cô rốt cuộc không cần tỏ vẻ phu nhân nữa, khóe miệng khẽ nhếch cười rời khỏi nhà hát.

......

Ban đêm, biệt thự nhà họ Kim.

Sau khi quen JiEun, TaeHyung liền dọn đến nhà họ Kim, từ đó ba đời bà cháu vui vẻ hòa thuận với nhau.

Lúc này, bà Kim đang dỗ TaeGuk ngủ ở phòng trẻ, TaeHyung ngồi trên chiếc ghế salon cạnh cửa sổ trong thư phòng,cầm ly rượu đỏ, lẳng lặng suy nghĩ.

Cốc cốc.

Ngoài thư phòng vang lên mấy tiếng gõ cửa dè dặt, TaeHyung xoay đầu,

"Vào đi."

Người đi vào thư phòng là TaeYeon, cô nhẹ chân nhẹ tay đi tới trước mặt TaeHyung, không dám thở mạnh, nói,

"À, TaeHyung, tối nay JiEun không về với em à?"

TaeHyung vẫn luôn lãnh đạm,

"Có chuyện gì sao?"

TaeYeon cười xấu hổ một tiếng, sau đó nhăn mặt nói,

"Nghe nói lần này em đi Maldives, có phải đã gặp người quen nào không?"

Không biết vì sao,khi TaeYeon nói hai chữ "người quen", trong đầu TaeHyung thoáng qua hình ảnh anh gặp Hye Jin trên bờ biển......

TaeYeon thấy TaeHyung không trả lời, nhỏ giọng gọi,

"TaeHyung?"

TaeHyung hoàn hồn, gật đầu, "Robert ở đó."

Anh đương nhiên biết TaeYeon muốn hỏi người quen nào.

Nghe tên Robert, TaeYeon cố gắng nở nụ cười, trong lời nói lại ẩn chứa khổ sở,

"Chị...... Chị muốn đi tìm anh ấy."

TaeHyung nhìn TaeYeon, nói chậm rãi,

"Nghĩ thông suốt rồi?"

TaeYeon nuốt xuống khổ sở chẹn ở họng,cười gượng

, "Chị cũng đã ba mươi hai tuổi rồi...... Chị không có nhiều thời gian để lãng phí nữa, chị muốn nói rõ ràng với anh ấy."

TaeHyung không bao giờ can thiệp vào chuyện của TaeYeon và Robert, vậy mà lần này TaeHyung lại lên tiếng hờ hững,

"Tôi đi với chị một chuyến."

TaeYeon hết sức ngạc nhiên với phản ứng của TaeHyung, mà TaeHyung vẫn đang nghĩ tới người trang điểm đậm mà anh gặp ở nhà hát.

Anh không chắc chắn, nhưng không biết tại sao mà khi chạm vào ánh mắt đó lại thấy quen thuộc như vậy. Như thể đằng sau lớp kính vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt trong suốt chỉ thuộc về cô.

-----

Hai ngày sau, đảo Male.

TaeHyung và TaeYeon cùng xuất hiện làm Robert bất ngờ. Một trong những nguyên nhân là TaeHyung ít khi xuất hiện cùng TaeYeon, nguyên nhân thứ hai là anh hoàn toàn không ngờ rằng TaeYeon sẽ đến tìm anh.

Tính ra đã tám năm rồi TaeYeon không gặp Robert......

Khi nhìn thấy Robert, TaeYeon cũng không nói gì, rưng rưng nước mắt, nhìn thẳng vào Robert rất lâu.

Robert nhìn thấy nước mắt của TaeYeon thì không biết phải làm sao, anh sợ nhất là nhìn thấy nước mắt của phụ nữ, mà lúc này người khóc còn là TaeYeon......

Robert đỡ bả vai TaeYeon an ủi cũng không được, muốn lau nước mắt cho TaeYeon cũng không được, cuối cùng đành phải đè nén tức giận, thầm mắng dáng vẻ như không có chuyện gì của TaeHyung.

......

Khó khăn lắm mới trốn khỏi tầm mắt của TaeYeon, Robert tức giận đẩy cửa phòng của TaeHyung.

Căn phòng ba mặt nhìn ra biển, TaeHyung nhàn nhã ngồi trên ghế salon, đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn thẳng về phía căn phòng đối diện cũng ba mặt nhìn ra biển kia.

Nghe tiếng đẩy cửa, TaeHyung không hề sợ hãi.

Robert vênh váo đắc ý mà đi đến trước mặt TaeHyung, nghiến răng nói,

"Kim TaeHyung, cậu biết tôi ghét nhất phụ nữ khóc, chị của cậu......"

Nói xong lời cuối cùng, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt ngay cả mí mắt cũng lười nhướng lên của TaeHyung, khí thế Robert rõ ràng đã yếu đi mấy phần,

"Tôi thấy cậu cố ý trả thù chuyện tôi dẫn vợ cậu chạy trốn năm đó thì có......"

Như thể chạm đến thần kinh nhạy cảm ở đáy lòng TaeHyung, TaeHyung ngước mắt liếc nhìn Robert.

E ngại vẻ mặt lạnh lẽo của TaeHyung, Robert xoay người, cố làm như không sợ hãi hừ một tiếng.

TaeHyung lại nhìn về phía trước, lãnh đạm hé môi,

"Căn phòng đối diện là của ai?"

Anh chú ý tới cả khách sạn Yarit có rất nhiều phòng nhìn ra biển, nhưng duy chỉ có hai căn phòng này là ba mặt nhìn ra biển.

Robert nhìn theo tầm mắt của TaeHyung,

"Đối diện à......"

Robert vốn định thốt ra "Hye Jin", nhưng nghĩ đến TaeHyung gian ác đưa TaeYeon tới đây,Robert liền nói ám chỉ,

"Căn phòng đối diện là của một cô gái rất đẹp, nhưng mà cô gái xinh đẹp này hôm nay không ở khách sạn......"

Nói tới đây, Robert đột nhiên nghĩ đến nhân viên ưu tú của anh nói là xin nghỉ ba ngày, nhưng năm ngày không trở lại. Trong thời gian này vẫn nên gửi một tin ngắn nói cho cô ấy biết cô ấy có thể về trễ hai ngày.

TaeHyung khẽ nhíu mày, "Là cô ấy?"

Robert đang định lên tiếng hỏi "Cô ấy" mà TaeHyung nói chỉ ai thì lúc này cửa phòng bị người đẩy ra từ bên ngoài, giọng nói réo rắt của Hye Jin vang lên

——"HoSeok, giới thiệu với anh, anh ấy là ông chủ của em......"

Khi Hye Jin bước vào phòng, cô đang nhìn HoSeok đứng cạnh, mỉm cười.

Khi tầm mắt TaeHyung chú ý tới Hye Jin thì khuôn mặt của HoSeok hoàn toàn cứng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro