Chap 189 + 190
Chap 189. Khổ nhục kế
"Rầm ——" Lúc Kim Tuấn Miên đuổi theo Trương Nghệ Hưng trong nháy mắt, Trương Nghệ Hưng đã lập tức đóng lại cánh cửa sắt rỉ sét.
"Nghệ Hưng! Mau mở cửa ra!" Kim Tuấn Miên đập đập cánh cửa sắt, lớn tiếng kêu la.
Trương Nghệ Hưng xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất, lưng dựa dựa vào cửa gỗ, đôi tay cậu ôm ôm đầu gối, cuộn người thành một khối. Từng giọt lệ một rơi xuống kết thành một hàng dài, lẳng lặng chảy xuôi, "Anh đừng đến quấy rầy tôi nữa, tôi nhất định phải quên anh, tại sao... Tại sao anh lại đến làm phiền tôi..." Giọng điệu nghẹn ngào, tràn ngập ưu thương thâm sâu.
"Rầm! Rầm ——" Kim Tuấn Miên đập đập cánh cửa sắt, "Nghệ Hưng, mở cửa nhanh! Có nghe không..."
Tiếng gào của Kim Tuấn Miên làm những người hàng xóm xung quanh rối rít ra cửa, chỉ trích.
"Này! Hơn nửa đêm rồi, nhỏ tiếng thôi có được không!"
"Thật là! Ồn ào chết đi được...!"
"Anh còn lớn tiếng nữa, chúng tôi gọi điện báo cảnh sát đấy!"
...
"Tuấn Miên! Anh đi đi có được không... Tôi không muốn gặp lại anh, anh đi đi..." Trương Nghệ Hưng la hét.
Kim Tuấn Miên cảm thấy có chút mê muội đánh tới, đầu hắn chống đỡ trên vách tường, người chậm rãi tuột xuống, ngồi bệch dưới đất.
Hàng xóm thấy hắn không lớn tiếng kêu la cũng không đập cửa nữa bèn rối rít ôm chặt áo ngủ đi vào phòng.
"Nghệ Hưng..." Giọng nói sâu thẳm tĩnh lặng như một dòng chảy nhẹ, chầm chậm đổ xuống, "Thật xin lỗi... Em biết không? Trong khoảng thời gian em rời đi, lúc nào anh cũng nghĩ về em. Anh cảm giác như trái tim mình bị mất đi một thứ gì đó, hoàn toàn không có phương hướng, vô tri vô giác trôi qua một ngày, nhưng chính nhờ từng giây từng phút đối với anh mà nói quả thật chính là đau khổ ấy... Anh mới hiểu được em ở trong lòng anh quan trọng biết chừng nào."
Trương Nghệ Hưng dựa vào cửa, lệ rơi tán loạn như mưa bay, đôi tay cậu che miệng lại, cậu không muốn tiếng khóc của mình bị hắn nghe được.
Khoảng cách giữa hai người xa lắm cũng chỉ khoảng nửa thước, nhưng khoảng cách ấy lại như một kết giới, ngăn hai người giữa hai thế giới khác nhau.
"Anh đã nhờ rất nhiều thám tử điều tra tung tích của em, điều động cả tổ chức Ám, đáng tiếc... lại không thu hoạch được gì. Anh biết là em đang cố tình tránh né anh, không còn cách nào khác, anh đành đồng ý làm theo kế hoạch của Phác Xán Liệt... Anh không hề có ý định đùa bỡn em, chẳng qua là anh không biết còn cách nào khác để có thể khiến em trở về bên cạnh anh..."
Nước mắt làm mờ đi ánh mắt của cậu, làm lòng cậu rối tung, Trương Nghệ Hưng hoàn toàn mê mang, không biết phải làm sao?
Muốn trốn tránh hắn, muốn hoàn toàn cách xa hắn, muốn quên hắn... Tại sao lại khó khăn như vậy.
Chỉ cần một bài viết trên báo, hắn đã dễ dàng khiến Trương Nghệ Hưng cậu mất đi hồn phách. Mắc bẫy thêm một lần nữa. Cậu thế nhưng không chút hoài nghi, xúc động vội vã đi tìm hắn, tự mình chui vào bẫy do hắn bày ra, điều này có thể trách ai?
Trương Nghệ Hưng thật hận mình không thể trói buộc trái tim của chính bản thân.
"Nghệ Hưng, anh vẫn cho là mình đã bị nguyền rủa, bị mẹ chán ghét, bị ba vứt bỏ, nhất định cả đời sẽ sống trong bóng tối. Nhưng, khi gặp được em, dù anh tàn nhẫn đối đãi em như vậy, em vẫn kiên nhẫn, dịu dàng hiền lành đáng yêu... từng điểm từng điểm của em hòa tan đi băng cứng trong đáy lòng anh, anh cho là mình may mắn đến nhường nào. Anh kiêu căng lạnh lùng, thời thời khắc khắc đều đề phòng mọi thứ, sẽ không dễ dàng rộng mở cánh cửa trái tim của bản thân, nhưng khi gặp được em, anh nguyện ý vì em bỏ ra tất cả, Nghệ Hưng, anh yêu em..."
Giọng nói Kim Tuấn Miên chậm chạp thong dong hệt như giọt sương trên những phiến lá cây trong rừng rậm đang nhỏ giọt ——
Từng chữ từng chữ, như từng viên đá đập vào lòng của Trương Nghệ Hưng.
Trương Nghệ Hưng kiềm chế xúc động muốn mở cửa. Cậu không thể lại tin tưởng lời của hắn thêm một lần nữa, lời ngon tiếng ngọt của hắn hẳn là do Phác Xán Liệt dạy cho! Trương Nghệ Hưng không ngừng tự làm mình tê liệt, tự thôi miên bản thân. Nhưng... Tại sao câu nói 'anh yêu em' vẫn khiến cho Trương Nghệ Hưng run sợ không động đậy được.
Kim Tuấn Miên cảm thấy một trận cảm giác đau đánh tới đỉnh đầu, đôi con ngươi như được nhuộm lấy một màu đen của hắn khóa chặt, thân thể mềm nhũn tuột xuống ngay tại cửa ra vào, cuộn thành một khối.
Nước mắt như một dòng suối nhỏ lẳng lặng chảy xuôi, uốn lượn trên gương mặt trắng bệch...
Đợi đến khi mưa lệ tạnh hẳn, Trương Nghệ Hưng cảm thấy ngoài cửa đã không còn bất kỳ tiếng vang nào, ngửa đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên tường, mười hai giờ khuya rồi. Đã trễ thế này, chắc hắn về rồi cũng nên!
Trương Nghệ Hưng chống vào vách tường đứng lên, phát giác chân mình đã tê dại, cậu đứng yên một lát, chờ cảm giác tê dại biến mất, sau đó lê bàn chân đã cứng đơ của mình vào phòng ngủ.
————
Trương Nghệ Hưng trợn tròn mắt, mù mờ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trời đã dần dần sáng. Đêm qua, cậu lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh Kim Tuấn Miên, có tướng mạo, cũng như giọng nói của hắn.
Cứ như vậy, cậu mở to mắt ngỡ ngàng nhìn sắc trời dần dần đã hóa trắng ngoài cửa sổ, cả đêm không ngủ, thế nhưng cô lại không chút mệt mỏi.
"Reng, reng reng..." Đồng hồ báo thức vang lên.
Trương Nghệ Hưng đưa tay tắt đồng hồ báo thức, đã bắt đầu một ngày mới, nên đem chuyện không vui ngày hôm qua quên hết đi! Trương Nghệ Hưng nhếch miệng lên, nặn ra một nụ cười mỉm tái nhợt.
"Két . . .!" Trương Nghệ Hưng kéo ra cánh cửa sắt nặng nề.
Cúi đầu nhìn, hai mắt cậu trợn tròn ——
Thân thể cao to của Kim Tuấn Miên co rúc lại, nằm trên mặt đất lạnh như băng, đầu tóc rối bời, cả người không ngừng run rẩy.
Sao hắn lại ở chỗ này?
Trương Nghệ Hưng khinh thường liếc hắn một cái, tám phần lại là chiêu khổ nhục kế, lần này cậu còn lâu mới bị lừa.
Trương Nghệ Hưng cho là hắn đã ngủ say, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó nhón chân lên, lặng lẽ đi qua người hắn...
Thấy Kim Tuấn Miên không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại lòng Trương Nghệ Hưng dâng lên một nỗi niềm mất mát nho nhỏ.
Trương Nghệ Hưng vẫn không nhịn được, cho phép mình nhanh chóng quay đầu lại lén nhìn hắn một cái.
Gương mặt trắng bệch không còn chút máu, chân mày đen đặc nhíu thành một đường, đôi môi mỏng sắc bén cũng biến thành màu trắng.
Không tệ! Khá thật! Không biết lần này Phác Xán Liệt đã mời đến thợ trang điểm cao cấp nào, khiến hắn giống như bị bệnh thật vậy.
Dùng hai lần khổ nhục kế với cậu, lập đi lập lại! Lại còn dám dùng lần thứ ba.
"Hừ!" Trương Nghệ Hưng bực mình hừ một tiếng, lập tức quay đầu đi. Bước chân vốn dồn dập đi tới ngoài nhà trọ, thế nhưng cũng là dần dần chậm lại.
"Anh ta thật không sao chứ? Không lẽ anh ta thật sự suốt đêm nằm ngủ ngoài?" Trương Nghệ Hưng lặng lẽ thì thầm.
Chap 190. Tính khí trẻ con
Lòng Trương Nghệ Hưng càng thêm bất an, độ dài bước chân càng trở nên ngắn... Cậu bỗng dưng ngừng lại, hít sâu một hơi, "Dù sao cũng đã gần trở nên vừa ngốc nát vừa ngu xuẩn rồi, thêm một lần vừa ngốc nghếch vừa đần độn cũng chẳng sao."
Nói xong, cậu lập tức xoay người.
"Nè! Tỉnh dậy đi!" Trương Nghệ Hưng vừa dùng vẻ mặt đóng băng vừa đưa chân đá hắn một phát.
Nhưng, hai mắt Kim Tuấn Miên vẫn nhắm nghiền, không nhúc nhích.
"Vẫn giả vờ đúng không!" Trương Nghệ Hưng tức giận nghiến răng nghiến lợi nói, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng hư hỏng, cậu mở cửa, vào nhà.
Trở ra lần nữa, trên tay cậu bê theo một chậu nước lạnh, "Vẫn không đứng dậy đúng không! Được lắm, đừng trách tôi!"
"Ào ——" một chậu nước lạnh dội đến trên người Kim Tuấn Miên, trong khoảnh khắc toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều ướt đẫm.
"Ư..." Một tiếng rên rỉ nặng nề vang lên, nhịp thở mong manh, vô cùng yếu ớt. Mới vừa rồi toàn thân Kim Tuấn Miên hắn nóng bỏng như lửa lò, giờ thoáng chốc cảm thấy mình như được đặt trong hầm băng, từng luồng khí lạnh thẳng một đường chạy lên trên mà toát ra.
Chân mày thanh tú của Trương Nghệ Hưng khẽ chau chặt, Kim Tuấn Miên có gì đó không đúng, cậu ngồi chồm hổm xuống, lay lay thân thể của hắn, "Tuấn Miên!" Khẽ gọi một tiếng.
Kim Tuấn Miên nhíu chặt hai hàng lông mày, đôi môi trắng bệch không nhịn được mà run rẩy, hoàn toàn không phát ra bất kì âm thanh nào.
"Tuấn Miên! Anh làm sao vậy? Tỉnh lại đi..." Tay Trương Nghệ Hưng sờ sờ gương mặt tái nhợt của hắn, "Nóng quá!"
Hô hấp nặng nề nhào vào mu bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Trương Nghệ Hưng, hơi thở nóng bỏng hầm hập, như thở ra một ngọn lửa.
Bàn tay lạnh như băng của cậu chạm tới gò má lửa nóng của hắn, Kim Tuấn Miên đột nhiên cảm thấy thật thoải mái, đôi mắt nhắm chặt của hắn chậm rãi hé mở, mở miệng nói: "Nghệ Hưng, thật là em sao?" Giọng nói của hắn khẽ run, suy yếu vô lực.
"Anh phát sốt sao? Cũng đâu phải đứa trẻ lên ba, sao lại không biết tự chăm sóc mình hả?" Miệng Trương Nghệ Hưng oán trách, hốc mắt thì bị phủ bởi một màng hơi nước.
"Đừng khóc, đừng khóc..." Nhìn thấy nước mắt của Trương Nghệ Hưng, Kim Tuấn Miên hoảng loạn, hắn vươn tay muốn xóa giọt lệ kia, "Được! Là do anh không tốt, đều là do anh không tốt, đừng khóc nữa."
Trương Nghệ Hưng dùng sức nháy mắt mấy cái, lệ trong mắt cậu lập tức rơi vào bàn tay nóng hổi đang chạm vào trên mặt mình, "Người anh nóng quá, mau dậy đi, chúng ta đến bệnh viện!"
Một tay Kim Tuấn Miên khoác lên vai Trương Nghệ Hưng, tay kia dán chặt vào vách tường, chống đỡ lấy thân thể suy yếu vô lực, dần dần đứng lên, "Anh không muốn đi bệnh viện!" Hắn như cậu bé trai bướng bỉnh, kiên quyết phản đối.
"Tại sao? Anh bị sốt không nhẹ đâu."
"Mất thể diện lắm!" Kim Tuấn Miên nghiến răng nghiến lợi nói ra lý do mình không muốn tới bệnh viện.
Trương Nghệ Hưng ngẩn ra, "Mất thể diện? Đây là cái cớ gì thế. Không được, hôm nay anh nhất định phải theo em đến bệnh viện để truyền dịch."
Kim Tuấn Miên đứng lên, dùng đôi mắt suy yếu vô lực nhìn cậu, "Chỉ vì cảm mạo nóng sốt mà vào bệnh viện truyền dịch, rất mất thể diện, nói gì đi nữa anh cũng nhất quyết không đi!"
Kim Tuấn Miên kéo cánh cửa sắt ra, đi vào nhà, "Chỉ cần để anh ngủ đủ một giấc là được rồi..." Thân thể hắn khẽ dao động, lung lay muốn ngã xuống.
Trương Nghệ Hưng ngay lập tức tiến lên vịn hắn lại, "Bệnh thành như vầy rồi, còn cậy mạnh!" Dù nói vậy, nhưng cậu không có đủ cứng rắn để lôi Kim Tuấn Miên đến bệnh viện. Vì Trương Nghệ Hưng biết, lấy cái tính khí thối tha của hắn, cho dù bây giờ có thể áp tải hắn vào bệnh viện, thì chỉ cần hắn thoáng khôi phục thể lực, khẳng định sẽ lập tức trốn ra.
Trương Nghệ Hưng đỡ Kim Tuấn Miên đi vào phòng ngủ.
Vừa nhìn thấy giường, hắn lập tức ngã lên, khép mắt lại.
"Này! Anh đứng lên trước đã! Quần áo anh ướt hết rồi..." Trương Nghệ Hưng kéo kéo một tay của hắn lên, muốn gọi hắn dậy, cởi bộ đồ ướt sũng kia ra, nhưng hắn quá nặng, dù Trương Nghệ Hưng dùng hết sức, hắn vẫn lù lù bất động.
Trương Nghệ Hưng chống nạnh, hướng về phía Kim Tuấn Miên đang ngủ thật say thở dài một hơi, "Ai! Tôi không tin hôm nay không giải quyết được anh!"
Cậu trước tiên cởi giày của Kim Tuấn Miên ra, nhấc một cánh tay của hắn lên, cởi xuống chiếc áo khoác bẩn thỉu. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào áo sơ mi ướt đẫm của hắn, "Cái này không cởi không được mà đúng không? Tôi cởi nó rồi, anh cũng sẽ không để ý, đúng chứ? Anh không trả lời tôi, vậy tôi có thể hiểu thành anh đồng ý để tôi cởi đó." Trương Nghệ Hưng tự lẩm bẩm, biết hắn không trả lời, cho nên tự mình động thủ, cởi ra từng nút một trên áo sơ mi, làm lộ ra lộng ngực tinh tráng, vân da rõ ràng.
Trương Nghệ Hưng xấu hổ đưa ánh mắt liếc về phía khác, nhưng cũng không nhịn được len lén ngắm hắn mấy lần.
Chỉ cần một chút công phu, Kim Tuấn Miên đã bị Trương Nghệ Hưng biến thành trần truồng, giờ phút này trên người Kim Tuấn Miên chỉ còn lại cái quần lót.
Một tay Trương Nghệ Hưng chống cằm, trầm tư chốc lát, "Anh đã 'thoáng' thành ra như vậy rồi, chắc là không để ý 'thoáng' thêm chút nữa đâu đúng không? Anh không lên tiếng, tôi sẽ hiểu là anh chấp nhận nha!" Vừa nói xong, hai tay Trương Nghệ Hưng hướng về quần nhỏ của hắn mà tấn công.
"Ư..." Bị lửa nóng vây quanh Kim Tuấn Miên không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, trán của hắn đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Trương Nghệ Hưng vội vã đi mua một ít thuốc men, đem túi chườm nước đặt lên trán của hắn.
"Tuấn Miên! Dậy uống thuốc cảm đi, có được hay không?" Trương Nghệ Hưng ở bên tai hắn dịu dàng nói.
"Không! Không uống thuốc đâu!" Trong trạng thái hôn mê, Kim Tuấn Miên vẫn kiên quyết phản đối uống thuốc.
"Không uống thuốc sao được? Phải ngoan ngoãn uống thuốc, mới có thể nhanh chóng khỏi bệnh! Được không?" Trương Nghệ Hưng vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, cảm giác sao giống như mình đã biến thành 'cô' dạy trẻ, đang khuyên nhủ một cậu nhóc uống thuốc.
"Không muốn! Đắng lắm!" Đôi môi mỏng của Kim Tuấn Miên hé mở, nhưng giọng điệu vẫn tương đối kiên quyết.
"Hả?" Một người đàn ông vĩ đại như hắn lại bởi vì thuốc đắng mà không dám uống. Trên gương mặt trong trẻo dịu dàng của Trương Nghệ Hưng thoáng hiện lên một nụ cười, "Đắng chút thôi mà, ngoan, hé miệng nào, a ——"
Kim Tuấn Miên ngậm chặt miệng, không để ý tới cậu.
Trương Nghệ Hưng cau mày, hậm hực cắn môi, mềm không được thì cứng, "Tôi không tin anh dám không uống thuốc!"
Trương Nghệ Hưng phải mất sức của 'chín trâu hai hổ' mới có thể nâng hắn ngồi dậy, để đầu hắn tựa vào trong ngực của mình. Lấy một viên thuốc con nhộng, rồi nặn miệng Kim Tuấn Miên ra, nhét nó vào. Trương Nghệ Hưng vừa đinh xoay người lấy nước thì ——
"Khụ, khụ ——" Kim Tuấn Miên đã nhổ thuốc ra.
Thử lại mấy lần, Kim Tuấn Miên ngậm miệng mỗi lúc mỗi chặt thêm, hắn chính là không chịu uống thuốc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro