Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 157 + 158

Chap 157. Lương Tử Ngưng trả thù

Lương Tử Ngưng thuận tay cầm lên bình hoa thủy tinh nơi đầu giường, giây tiếp theo, các đóa hoa hồng lập tức bay tới bên cửa.

"Xoảng--" Kim Tuấn Miên mới vừa đi tới cửa, thì một bình hoa đã ập tới bên gương mặt lạnh lùng của hắn, gặp nguy không loạn, người hắn khẽ né sang bên cạnh, tránh được đợt tập kích của bình hoa.

Bình hoa thủy tinh ngay bên chân của hắn bể tan tành thành những mảnh vụn, những mảnh vụn trong suốt dưới sự khúc xạ của ánh mặt trời, lóe ra những tia sáng lấp lánh. Những đóa hồng mềm mại kiều diễm được ngâm trong nước, bể tan thành những cánh hoa vụn, khẽ rơi.

Đôi mắt lạnh lùng quét nhìn phòng bệnh cực kì bừa bộn, khóe miệng khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười lãnh khốc tuyệt tình, "Không tệ! Xem ra sức khỏe của cô khôi phục rất tốt."

Kim Tuấn Miên giơ chân lên, đôi giày da thủ công lóe lên ánh sáng lạnh như băng, bước qua chiếc bình hoa vỡ, đi tới bên cô.

"Anh, anh tới đây nhất định là để giết hại con tôi, van xin anh đừng qua đây!" Lương Tử Ngưng như gặp phải Quỷ La Sát, cô hốt hoảng nhảy xuống giường, cuộn mình trốn trong góc tường, cô co người lại thành một khối, thân thể không nhịn được mà run lẩy bẩy.

"Với tình huống bây giờ, đứa bé này không thể không lấy ra!" Lời Kim Tuấn Miên nói ra cực kì lãnh khốc, nhưng trên mặt lại không hề có một chút cảm xúc không đành lòng.

"Đứa bé này là hi vọng của tôi, không thể lấy ra, không thể lấy ra..." Lương Tử Ngưng như một đứa trẻ bị mất đi linh hồn, đầu tóc cô rối bời mà phủ lên đôi gò má trắng bệch, cô bất lực lắc đầu, động tác như cái máy, không ngừng lắc đầu, trong miệng vẫn nhắc đi nhắc lại câu nói trên .

Cô chỉ biết, nếu đứa bé này không còn, thì đối với Kim Dịch Tuấn mà nói, một chút giá trị lợi dụng cô cũng không có. Vậy thì, cô sẽ thật sự hoàn toàn mất đi Kim Dịch Tuấn.

Kim Tuấn Miên thấy cô có chút bình tĩnh lại, lập tức báo cho y tá bên cạnh, "Đánh thuốc mê cô ta, rồi trói đến phòng giải phẫu là được."

"Không!" Lương Tử Ngưng nhào tới, quỳ gối trước mặt Kim Tuấn Miên, ôm lấy hai chân của hắn, "Van xin anh, đừng làm hại tới đứa bé này, nó là con của chúng ta..."

"Bộp--" ngoài cửa, một bóng người mềm mại mảnh khảnh, đôi mắt to sáng ngời, khuôn mặt trắng bệch, cậu đứng ở nơi đó, hai bàn tay mềm mại không xương của cậu vẫn đang run run.

Kim Tuấn Miên quay đầu lại, lúc nhìn thấy Trương Nghệ Hưng, lòng hắn hốt hoảng, hỗn loạn, "Nghệ Hưng!"

Hắn muốn đi tới bên cậu, nhưng khi chân hắn khẽ nâng lên, lập tức bị Lương Tử Ngưng ôm chặt vào trong ngực.

"Chẳng lẽ anh quên đêm hôm đó rồi sao? Em biết anh chỉ vì uống rượu say, mà nhìn lầm em là chị, nhưng đoạn tình cảm kia thật sự đã xảy ra. Anh xem, trời cao cuối cùng đã chiếu cố tới em, cho em mang thai con của anh, để em thay chị mà ở bên cạnh anh, chăm sóc anh? Em không quan tâm dù mình có trở thành kẻ thế thân." Lương Tử Ngưng len lén nhìn về phía cửa, xem phản ứng của Trương Nghệ Hưng, ai bảo tên thối tha này lại muốn tranh giành Kim Dịch Tuấn với cô, cô muốn cậu ta phải trả một cái giá thật lớn.

Nếu Trương Nghệ Hưng đoạt đi người đàn ông của cô, vậy cô sẽ để cho cậu ta nếm thử một chút mùi vị khi người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác cướp đoạt.

Giọng nói réo rắt của Lương Tử Ngưng, từng lời từng tiếng như sấm nổ bên tai đánh vào lòng cậu, chấn động tới mức khiến đầu óc cậu trống rỗng, sững sờ đứng yên tại chỗ.

"Cô nói đủ chưa!" Kim Tuấn Miên khom người hung hăng đẩy cô ta ra, vội vàng đi tới bên Trương Nghệ Hưng.

"Nghệ Hưng, em đừng nghe cô ta nói bậy, em nghe anh giải thích có được không?."

Khóe mắt cậu thoáng hơi lạnh, Trương Nghệ Hưng dùng đôi mắt sáng trong nhìn hắn, cánh môi trắng bệch khẽ nâng lên, lộ ra nụ cười mỉm hư ảo, "Anh quên mang theo giấy tờ, nên em mang nó tới cho anh..." Cậu không muốn tiếp nhận sự thật này, cậu lựa chọn tránh né nó, vờ như không nghe thấy gì cả, cậu cúi đầu, nhìn vũng nước trên đất, giấy tờ đang ngâm trong nước, bên cạnh còn có đóa hoa hồng tươi đẹp đến mức chói mắt.

"Nghệ Hưng..." Phản ứng này của Trương Nghệ Hưng khiến Kim Tuấn Miên càng thêm lo lắng.

"Anh xem, em thật đần! Chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong." Cậu ngồi chồm hổm xuống đem giấy tờ nhặt lên, nước dọc theo túi giấy tờ mà nhỏ giọt xuống, hệt như những giọt lệ, "Thật xin lỗi, nó lại thành ra như vậy. Em thật sự vô dụng, chuyện gì cũng làm không xong..." Lẩm bẩm nói, giọng của cậu dần dần nghẹn ngào, những giọt nước mắt thê lương lả tả rớt xuống, lặng lẽ chảy dọc theo gương mặt tái nhợt của cậu....

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Từng giọt nước mắt của cậu, giống như từng viên đá đập vào trái tim của hắn, hắn ôm chặt cậu vào trong lòng, giống như chỉ có vậy, mới có thể cảm thấy cậu đang chân thật tồn tại.

Lương Tử Ngưng đi tới, "Phịch" một tiếng, quỳ xuống bên Trương Nghệ Hưng. Mặc dù trong lòng, cô ngàn vạn lần không muốn, nhưng vì giữ được sinh mệnh của đứa bé này, cô không thể không hy sinh tôn nghiêm của mình, "Trương Nghệ Hưng, tôi biết rõ anh sẽ không thể tha cho đứa bé này, nhưng đứa bé này vô tội, đây là một sinh mạng mới được ra đời, tôi van xin anh có thể để cho nó một con đường sống không? Tôi chưa từng có ý nghĩ muốn can thiệp vào cuộc sống của hai người, đứa bé này sẽ càng không ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người, anh có thể tiếp tục làm Kim chủ*, đứa bé này cũng sẽ không trở thành con riêng, tôi chỉ hi vọng anh có thể cho đứa bé này một con đường sống..."

(*): bản gốc là "bà Kim" hay "Kim phu nhân".

Nước mắt nhanh chóng làm tầm mắt của cậu mơ hồ, "Tôi không biết, cô đừng hỏi tôi, tôi thật sự không biết..."

Làm hại tới đứa bé này, cậu làm không được, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn Kim Tuấn Miên làm như vậy. Nhưng, khi cậu vừa nghĩ tới việc Kim Tuấn Miên có con với cô gái khác, mà người này còn là em gái của Lương Tử Oánh, tim cậu nhói đau đến mức sắp hít thở không thông.

"Cô câm miệng cho tôi! Cút ngay!" Kim Tuấn Miên không muốn nhìn thấy Trương Nghệ Hưng bị bức tới mức phải thống khổ như thế, toàn bộ bức xúc lập tức đổ lên trên người Lương Tử Ngưng.

"Để em yên tĩnh một chút có được không!?." Trương Nghệ Hưng đẩy Kim Tuấn Miên ra, "Em cần yên tĩnh một chút." . Đôi mắt trong veo như nước của cậu dao động những bi thương.

Kim Tuấn Miên chậm rãi buông lỏng tay, hắn lưu luyến, dường như chỉ cần hắn vừa buông lỏng, hắn vĩnh viễn sẽ không níu giữ được cậu.

Trong nháy mắt, Trương Nghệ Hưng xoay người, lệ đã tràn đầy hốc mắt cậu lập tức tuôn rơi, bàn tay cậu nhè nhẹ xoa xoa tim mình, mở ra đôi chân cứng đơ của mình mà bước ra ngoài, bước tiến của cậu càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp rút, như không thể chờ đợi mau chóng thoát khỏi nơi làm người ta hít thở không thông này.

Hoa viên sau bệnh viện rậm rạp cây cối, dưới một cây nhãn, trong một góc tối, Trương Nghệ Hưng đang ngồi trên băng đá lạnh như băng, người cậu co lại, toàn thân không ngừng run rẩy.

Chap 158. Đau lòng

Tại sao phải như vậy, tại sao?

Cậu bây giờ giống như một kẻ dư thừa, Kim Tuấn Miên có thể trở về thời điểm sáu năm trước rồi, hắn có cô gái thương yêu hắn, mà người kia lại giống Lương Tử Oánh như đúc, cô ấy còn có con với hắn nữa. Tất cả đều hoàn mỹ, thời gian như đang quay ngược lại. Điều bất đồng duy nhất, chỉ có cậu mà thôi.

Thế giới của hắn có thể trở về như trước, nhưng thế giới của cậu lại không cách nào trở lại. Kí ức đen tối trong nhà tù, vĩnh viễn tồn tại sâu trong trí nhớ của cậu. Cậu còn mất đi cả tim mình, đoán chừng cũng không thể tìm lại được.

"Trương Nghệ Hưng, sao cậu lại ở đây?"

Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói mạnh mẽ của đàn ông.

Trương Nghệ Hưng lập tức xoay người, lau lệ nơi khóe mắt, nụ cười tiêu chuẩn lần nữa xuất hiện trên mặt cậu. Sau đó cậu quay lại nhìn hắn, "Kim Dịch Tuấn, thật khéo! Sao anh lại tới bệnh viện?"

"À! Một người bạn của tôi bị bệnh, tôi tới thăm." Đôi con ngươi tối tăm của hắn dần bị một lớp khí lạnh phủ lên.

Mặc dù Trương Nghệ Hưng đang cực lực đè nén đau thương của cậu, nhưng hành lông mi nhỏ dài bị thấm nước càng thêm đen, làn nước bập bềnh trong đôi con ngươi, đã làm lộ ra nỗi bi thương trong lòng cậu.

"Tôi ngồi đây thì có sao không?" Kim Dịch Tuấn lễ phép hỏi một tiếng.

Trương Nghệ Hưng lắc đầu một cái, "Ngồi đi!" Cậu dời người sang bên cạnh, chừa chỗ cho hắn.

"Cậu đứng lên chút đi!" Kim Dịch Tuấn lấy khăn quàng cổ trên người xuống.

Trương Nghệ Hưng ngây ngốc đứng lên, sững sờ nhìn hắn phủ chiếc khăn quàng lên trên băng ghế đá, cậu vội vã ngăn cản, "Này, vậy không tốt lắm đâu!"

"Băng ghế đá lạnh như vậy, sẽ làm cậu ngã bệnh mất." Nói xong, hắn ấn bả vai Trương Nghệ Hưng xuống, ép cậu ngồi lên trên khăn quàng cổ của hắn.

Kim Dịch Tuấn chưa từng có hành vi tỉ mỉ, quan tâm người khác như thế, nhưng khi hắn nhìn thấy Trương Nghệ Hưng, hắn lại không nhịn được ý nghĩ muốn đem cậu nâng niu trong lòng bàn tay, quan tâm cậu, che chở cậu.

"Cám ơn!" Trương Nghệ Hưng ngập ngừng nói.

"Cậu gặp phải chuyện gì sao?" Hắn rất tự nhiên mở miệng, hỏi thăm cậu mọi chuyện. Khẩu khí quen thuộc như đang hỏi thăm cuộc sống của một người bạn đã lâu không gặp.

"Không có, không có gì." Trương Nghệ Hưng vẫn có chút đề phòng với hắn, cậu không muốn đem tất cả mọi chuyện nói cho hắn biết.

"Sao, không muốn nói cho tôi biết à? Tôi đoán tám phần là do Kim Tuấn Miên khi dễ cậu rồi." Kim Dịch Tuấn chắc chắn nói.

Vừa nhắc tới Kim Tuấn Miên, nỗi đau bớt đi phần nào lúc nãy lại bắt đầu nhói lên, mũi cậu bỗng đau xót, nước mắt lẳng lặng chảy xuôi xuống, "Anh đừng nhắc tới anh ấy có được không, tôi không muốn nghe..."

Mặc dù đã cố gắng đè nén xuống, nhưng nước mắt vẫn giống như những hạt trân châu bị đứt dây, liên tục rơi xuống. Trương Nghệ Hưng dùng sức lau nước mắt, nhưng vừa lau xong một đợt, một đợt nước khác lại tuôn ra. Dù cậu cố gắng cỡ nào, vẫn không thể lau hết chúng, như vết thương trong lòng, không thể nào kín miệng.

Kim Dịch Tuấn vỗ vỗ bả vai của mình, "Cho cậu mượn dựa một chút!"

"Không cần!" Giọng nói nghẹn ngào mang nặng âm mũi.

"Ai ~~~" Kim Dịch Tuấn thở dài một tiếng. Cậu rõ là mềm yếu, tại sao lại muốn giả bộ kiên cường chứ?

Kim Dịch Tuấn không để ý tới phản kháng của Trương Nghệ Hưng, ôm trọn cậu vào trong ngực mình, khẽ vuốt nhẹ lưng cậu, "Nếu muốn khóc thì cứ thỏai mái khóc đi, như thế lòng cậu còn có thể dễ chịu hơn một chút, cứ khóc lớn lên!"

"Ư hức..." Đè ép nhiều bi thương trong lòng như vậy, hẳn cũng nên buông thả chúng một thoáng, nếu cứ tiếp tục đè nén, thì khi tích tụ nhiều cũng sẽ thành bệnh.

Trương Nghệ Hưng đầu tiên là nhỏ giọng khóc sụt sùi, nhưng đau thương cứ liên tục tràn ra từ sâu trong đáy lòng cậu, rồi cậu vứt đi sự e dè của mình, lên tiếng khóc lớn.

Vài tia ánh mặt trời xuyên thấu qua những cành cây dày đặc, rơi vào trên người của cậu, phủ lên người cậu một tầng sắc mê ly.

Vườn hoa vắng vẻ, thật lẳng lặng mà lặng lẽ.

Nhưng đáy lòng cậu lại không cách nào yên bình như thế, những đợt sóng dữ cứ liên tục ập tới...

----

Mọi thứ thật bừa bộn, như có một vụ cướp vừa diễn ra.

Ánh mắt Kim Tuấn Miên nhìn chằm chằm vào phương hướng Trương Nghệ Hưng rời đi, khí giận phủ đầy lên đôi mắt u tối của hắn, lửa giận tán loạn.

Song Lương Tử Ngưng vẫn quỳ trên mặt đất, chân cô có chút tê dại, cô đưa tay lôi lôi ống tay áo của Kim Tuấn Miên, "Van xin anh, tha cho con của chúng ta có được hay không?"

Kim Tuấn Miên chợt vung tay lên, "Chỉ có đứa nhỏ do Nghệ Hưng sinh ra mới là con của tôi, về phần đứa trẻ này, đó chỉ là một kết quả ngoài ý muốn."

"Thế nhưng đứa bé đã chân thật tồn tại."

"Tôi sẽ không để cho nó sống sót!" Nói xong câu đó, hắn hất tay rời đi.

Lương Tử Ngưng ngồi liệt trên mặt đất lạnh băng, hai tay cô chống trên đất, một giọt lệ lăn xuống, "Con ơi, mẹ phải làm gì để cứu con đây? Mẹ nên làm gì mới có thể giúp ba con đây?"

----

Đầu hắn ngập đầy lửa giận, trong đầu Kim Tuấn Miên không ngừng hiện lên vẻ mặt bi thương của Trương Nghệ Hưng, hắn hốt hoảng gọi điện thoại cho cậu, nhưng chẳng có lần nào thông. Hắn giống như một con ruồi mất đầu, gặp người nào cũng kéo qua hỏi một chút, dường như, thế giới của hắn đã hỗn loạn rồi.

Khi hắn đi tới vườn hoa nhỏ phía sau bệnh viện, lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia thế nhưng lại đang rúc đầu vào trong ngực của người đàn ông khác, hắn tức giận, hừng hực khí thế bước tới, nắm chặt áo của tên đàn ông kia, rồi đấm mạnh vào mặt hắn ta.

"Kim Tuấn Miên, anh làm gì ở đây!" Trương Nghệ Hưng hướng phía hắn rống to, mặt cậu đầy nước.

Kéo Trương Nghệ Hưng qua, lấy thân mình chắn ngang người cậu, tuyên rõ quyền sở hữu, hướng về phía Kim Dịch Tuấn căm giận nói: "Đáng đánh!"

Kim Dịch Tuấn ưu nhã lau vết máu nơi khóe miệng, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đe dọa nhìn Kim Tuấn Miên, "Không ngờ chỉ có mấy năm không gặp, mày đã trở nên bạo lực như vậy!"

Trong nháy mắt, Kim Dịch Tuấn ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy của hắn ta cũng lập tức bắn ra tán loạn những tối tăm cùng với lạnh lẽo. Ánh mắt hai người giống nhau như đúc, Kim Tuấn Miên lập tức ý thức được thân phận của hắn.

Cánh môi mỏng của Kim Tuấn Miên khẽ nâng lên, tạo thành một nụ cười châm biếm, "Mày nói tao sao? Thích cám dỗ người có chồng, quả không hổ danh là con của một bà mẹ 'vụng trộm' chuyên nghiệp!"

Đôi mắt lạnh như băng hừng hực lửa giận, Kim Dịch Tuấn không cách nào đè nén xuống lửa giận của mình, "Mẹ mày mới là đồ đàn bà hạ tiện, đi cướp chồng của người khác!" Hắn xông lên phía trước, lưu loát đưa qua một đấm --

Kim Tuấn Miên nhanh nhẹn xoay người, tránh được nắm đấm của hắn ta, ngay sau đó, hắn ra một cú đá vào ngay lồng ngực của Kim Dịch Tuấn...

--------------------------------------

Má sao lại ko lí trí như vậy?! *gào gấu* Còn để cái tên kia ôm YwwY

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro