
Sự thật
Đã ba năm, Hoseok không còn dám nghĩ đên Yoongi, nhưng hôm nay, nó lại được nhìn hắn gần như thế này. Khuôn mặt Yoongi bỗng thân thuộc, hiền lành làm sao. Đôi mắt kia nhắm nghiền, là đôi mắt mang nụ cười hồn nhiên hay là đôi mắt lạnh lùng như ngày cậu rời xa. Nó không biết, nhưng sao nó thấy mình xót xa quá. Chẳng phải nó hận Yoongi sao?
"Yoongi từ lúc bị tai nạn rồi vào đây đến giờ luôn miệng gọi cậu trong cơn sốt, tớ...đến giờ mới dám gọi cậu.. ".Namjoon ngập ngừng khi chợt nhận ra Hoseok đang khóc.
Im lặng, cậu mím chặt môi đau đớn nhìn Yoongi, xót xa hay oán hận...
"Hoseok , đáng ra tớ nên nói chuyện này cho cậu biết từ ba năm trước...Có phải hộp quà Yoongi trả cậu, cậu chưa mở ra , đúng không ? "
Cậu ngơ ngác quay sang nhìn Namjoon , hoang mang gật đầu. Cậu không hiểu.
Tất cả như vỡ ra - oán hận, đau đớn và cả mảnh kí ức đau thương cậu mang vác suốt ba năm nay như vỡ toang. Namjoon kể lại câu chuyện ba năm về trước, khi mà anh mới vừa lên cấp ba, và chỉ vừa mới biết mặt cậu. Mọi thứ như một lần nữa đảo lộn cuộc đời cậu , mọi chuyện thật quá trái ngang.
Thì ra...
Ngày còn ở cạnh nhau, Yoongi đã biết tình cảm của cậu sâu nặng nhưng hắn hiểu lúc này đáp lại thì chỉ làm ảnh hưởng đến nhau thôi. Hắn, những lần lạnh lùng, cay đắng vô tình với cậu , chỉ là muốn cậu đừng dành tình cảm cho hắn quá nhiều trong khi tương lai hai đứa còn nhiều thứ phải lo.
Rồi khi xa nhau, Yoongi nhận ra mình cần cậu, nhớ cậu bé ngây ngô ấy lắm. Có những lần gọi điện cho cậu chỉ để nói vu vơ thực ra là vì nhớ cậu . Những ngày đầu ở ngôi trường mới, tuy không khó gì để cậu hòa nhập với xung quanh, nhưng mỗi ngày hắn chỉ muốn tối mau đến để gọi cho cậu , hắn muốn nói nhiều điều lắm, vì hắn biết chỉ có mình cậu chịu hiểu hắn.
Xa nhau, hắn lúc nào cũng lo lắng cho cậu bé ngốc nghếch này, hắn biết rõ, hai đứa xa nhau vậy chắc chắn cậu sẽ nhớ hắn lắm, hắn cũng sợ vì hắn mà cậu sao nhãng học hành. Có lúc muốn nói với cậu rằng hắn lúc nào cũng chờ cậu, cũng sẽ quan tâm cậu, muốn cậu cố gắng vì tương lai phía trước nhưng rồi hắn chỉ dám nói "Ráng mà học giỏi đi !". Yoongi không muốn cậu hi vọng vào mình quá nhiều. Mặc dù thương cậu nhiều lắm nhưng hắn bắt mình phải không được quá tốt với cậu, hắn sợ nhiều thứ. Hắn vẫn luôn giữ thái độ cách xa, đôi lúc là lạnh lùng hờ hững vói cậu , nhưng thực lòng hắn vẫn quan tâm cậu nhiều lắm. Vì hắn biết, Hoseok mà hắn thương thương hắn biết nhường nào, nhiều lần Yoongi nghĩ mà buồn khi hắn không thể nào đáp lại tình cảm đó. Tất cả chỉ vì hắn lo lắng cho cậu.
Lần đó, Yoongi viết bài văn đầu tiên ở cấp ba, hắn gọi điện nhờ cậu giúpnhư những lần trước, tức là giúp hắn tìm ý, sửa chính tả như mọi khi. Vẫn làthái độ ngang tàn nhưng lúc đó, nhưng thực sự, hắn cũng ngại lắm, cũng e dè mấylần rồi mới dám gọi. Yoongi chỉ định nhờ cậu chút thôi nhưng không ngờ cậu lạicùng hắn viết từ chiều đến tận khuya. Yoongi xót xa lắm khi thấy cậu cứ ngốcnghếch gửi cho cậu tất cả những câu văn mà cậu nghĩ ra, nick của cậu cứ bậtsáng mong chờ hắn. Thấy khuya rồi, Yoongi nhắn tin bảo cậu đi ngủ, nhưng cậu mộtmực không chịu, nói chưa buồn ngủ. Hắn biết cậu đã vì hắn nhiều lắm .
Hôm sau, tình cờ khi nhắn tin với Namjoon, hắn mới biết hôm ấy có kiểm tra anh văn. Cảđêm giúp Yoongi như vậy, cậu ôn bài được giờ nào chứ, vả lại cậu lại rất yếumôn anh văn, vừa thương vừa giận, hắn thật sự lo lắng cho cậu bé ngốc này quá. Hắnkhông biết phải làm sao khi mà cậu vì hắn mà bỏ mặc cả chuyện học hành của mìnhnhư vậy, hắn thấy mình thực sự làm ảnh hưởng cậu nhiều quá. Đang lo lắng khôngbiết phải làm sao để cậu đừng vì hắn nhiều như vậy thì đúng lúc điện thoại hắnbị trục trặc, không bắt được sóng phải đem đi sửa cả tuần mới xong. Không thểliên lạc với nhau, Yoongi biết cậu thế nào cũng lo lắng lắm. Yoongi định mượnđiện thoại bạn gọi cho cậu, cả hai đềunhớ số điện thoại của nhau, nhưng hắn chợt nghĩ lại...Có khi vậy mà lại tốt, đừngliên lạc với nhau nữa, cậu sẽ tập trung học hành hơn, không vì hắn mà bỏ mặcchính mình như vậy nữa. Vậy là từ lúc đó, hắn không để cậu liên lạc với hắn nữa.Lại sợ cậu buồn vì hắn, hắn viết một bức thư ngắn kèm vào hộp quà ngày hắn đi, cậuđã tặng. Yoongi thực sự rất thích chú khỉ nhỏ cậu đã tặng, chú khỉ mang một nụcười tinh nghịch ranh ma như cậu lúc bên hắn . Yoongi quý trọng món quà ấy lắm, lên thành phố học, hắncũng mang theo, nhưng bây giờ hắn quyết định gửi cậu cùng với bức thư, hắn tin cậusẽ không buồn khổ khi hắn rời xa, khimón quà đó đến tay cậu .
Đến đây, Hoseok chợt thấy trái tim mình nghẹn lại, thấy mình ngu ngốc quá. Đã ba năm nay, cậu cứ tưởng hắn bỏ rơi cậu, chưa một lần nó mở món quà bị trả lại của mình.
"Tớ... tớ chưa một lần mở hộp quà ra... "
Rồi cậu nghẹn lại, cậu khóc trong nỗi oán hận chính mình. Namjoon nhìn cậu , xót xa biết nhường nào. Mọi chuyện, anh đã giúp hắn giấu cậu ba năm nay. Giờ nói ra, anh thật xót xa cho hai người bạn của mình.
"Chưa hết...Cậu có bao giờ thắc mắc, tớ và cậu chỉ một vài lần nhắntin cho nhau trên mạng thôi, tại sao từ những ngày đầu tiên tớ đã quan tâm cậunhiều như vậy không ? Cậu không thấy sự quan tâm đó giống với Yoongi ngày xưa lắmsao...? "
Hoseok nhẹ nhàng đưa bàn tay nắm lấy tay Yoongi đang im lìm, lòng hối hận oán trách chính mình, nước mắt cậu rơi xuống trong muộn màng. Cậu đã hiểu ra tất cả.
"Ba băm qua, Yoongi luôn biết về cậu qua tớ. Khi Yoongi mới rời xa cậu, cậu buồn, nhưng cậu vẫn tươi cười hồn nhiên trước mặt mọi người nhưng tớ hiểu cậu đã đau khổ lắm vì cái cảm giác bị bỏ rơi. Nhưng.... sự thật thì cậu ấy chưa bao giờ rời xa cậu, cậu ấy đã quan tâm cậu âm thầm và nhiều hơn bao giờ hết.. Tất cả những tài liệu, đề thi và cả những quyển sách tớ cho cậu, đều là cậu ấy gửi cho cậu. Những lần, tớ cho đề cậu, bảo là thầy tớ cho nhưng tớ không thích làm, bảo cậu làm giúp thực ra là của Yoongi, Rồi khi sửa bài, chính Yoongi đã sửa cho cậu, đương nhiên là cậu ấy phải nhờ người khác ghi lại những chỗ sai cho cậu để cậu không nhận ra...Cậu ấy lo lắng cho cậu nhiều lắm... "
Khuôn mặt Yoongi lặng lẽ mờ dần trước mắt Hoseok . Trước mắt cậu là bao nhiêu hối hận, day dứt, trái tim cậu nghẹn lại vì quá đau, quá thương. Cậu đã làm cho hắn lo lắng suốt bấy lâu nay, hắn chưa từng bỏ rơi cậu, vâỵ mà cậu nhẫn tâm nói những lời cay nghiệt tối hôm đó. Chắc Yoongi đã buồn đau lắm, cậu thấy mình thật có lỗi vì lúc nào cũng làm hắn buồn.
"Tớ xin lỗi...xin lỗi cậu...Yoongi... Tớ chưa bao giờ ghét cậu cả, chỉ vì bản thân mình mà tớ đã làm cậu tổn thương như vậy.... Tớ thật có lỗi với cậu...". Hoseok nói trong tiếng khóc, trong nỗi oán hận của chính mình. Trong mơ màng, hắn gọi tên cậu. Hoseok đau đớn vì mình ngu ngốc quá. Tất cả là lỗi của cậu .
Nước mắt nhạt nhòa, một chút muộn màng, cậu ngèn ngẹn:
"Cám ơn cậu....Namjoon cậu trông chừng cậu ấy giúp tớ nhé.Tớ trở lại ngay...
Nhìn theo bóng cậu , Namjoon thấy nhẹ lòng...Sẽ không bao giờ là muộn với hai trái tim luôn yêu thương nhau
----------------------
Ngồi edit nửa tiếng đồng hồ :v mọi người ủng hộ tớ nha , lần đầu chuyển ver nên còn nhiều sai sót , mong mọi người chiếu cố :)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro