Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 40 : Cảm xúc thay đổi

"Vừa nãy anh không ăn hả?" Momo kinh ngạc mà nhìn hắn, hắn không phải vừa đi dự tiệc sao, thế này là thế nào.

"Ăn."

"Vậy anh"

"Lại muốn ăn rồi."

"Nhưng cái này không phải anh lấy cho tôi sao, tôi còn đang đói mà." Momo phiền muộn, cô còn chưa có ăn no nha, bụng còn  đang bị đói.

Suga ưu nhã nhai miếng thịt tiếp theo, con ngươi đen quét cô một chút, nói như là chuyện đương nhiên, "Vậy em liền bị đói đi, về nhà làm chút đồ ăn, tôi muốn ăn thêm một chút nữa."

Vừa nãy nhà hàng chuẩn bị đồ ăn Nhật Bản, khó ăn tới cực điểm.

Hắn vẫn là muốn ăn đồ mà cô tự mình làm lấy.

"…"

Đầu Momo đau đến muốn nứt ra.

Hắn ăn liền hai bữa không tính, còn muốn cô phải lăn vào bếp. Đang đói bụng lại phải làm thức ăn cho hắn, hắn có còn lương tâm hay không.

Hắn thật sự chỉ là đối với cô có hứng thú, mà không phải có ý kiến

Trở lại biệt thự, Momo đã bị Suga ném vào nhà bếp, bận rộn không ngơi tay, thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Cứ như vậy cướp mất món ăn yêu thích của cô, hừ… cho hắn ăn tới chết đi.

Momo đem tôm từng con từng con một ném vào trong chảo dầu, vốn trong lòng đối với Suga tràn đầy phẫn nộ.

Bên cạnh có một bóng người lướt đến, cô quay đầu, chỉ thấy Suga đã đổi lại bộ quần áo ở nhà, màu sắc trầm khiến cho người có thêm mấy phần trang nhã, không giống bộ dạng bình thường cuồng bạo bốc đồng.

Suga đem một bàn tay khoát lên trên vai cô, hạ thấp tầm mắt nhìn cô chiên tôm.

Ngón tay của hắn ấm áp, khoát lên trên người cô động tác rất thân mật, hắn ôm đến mức tự nhiên, lại như bạn trai ôm bạn gái của mình, làm cho cô có điểm không thích ứng.

Momo nhíu nhíu mày, coi như không thấy hành động đó, tiếp tục ném tôm vào chảo.

Suga đăm chiêu nhìn chằm chằm vào chảo tôm, bỗng nhiên trầm thấp hỏi, "Sao em lại không biết làm bữa sáng."

Trong giọng nói rất ghét bỏ mùi vị bữa sáng trước đó.

"Không a." Lúc Momo nói, tâm trạng có chút buồn bực, nghĩ tới bữa ăn sáng đó vậy mà hắn lại ăn.

"Vậy bắt đầu từ hôm nay em học đi." Suga ra lệnh.

"Tại sao" Momo kinh ngạc nhìn về phía hắn, "Anh muốn ăn thì mời bếp trưởng làm cho anh ăn không phải  tốt hơn sao."

Lúc trước làm đồ ăn cho hắn hắn cũng không kiêng ăn, làm cái gì ăn cái đó, cô cũng nhịn, bây giờ là thế nào, được voi đòi tiên bắt cô làm hết món này đến món khác, thật chuẩn bị đem cô bức đến phát điên rồi.

"Không được, em nhất định phải học."

Suga trầm giọng nói, hạ tầm mắt nhìn về phía cô có chút bất mãn, ngữ khí rất là bá đạo.

"Tôi không muốn học."

Momo từ chối, cô là họa sĩ truyện tranh, cũng không phải đầu bếp, dựa vào cái gì muốn cô đi nghiên cứu món ăn.

Nghe vậy, sắc mặt Suga trầm xuống, bàn tay đặt tại trên vai cô có chút dùng sức, "Em nhất định sẽ phải sẽ làm bữa sáng cho tôi, bằng không tương lai em mang theo con về Anh quốc làm sao có thể lấy lòng bố mẹ tôi."

Momo bị bàn tay hắn đè đau, nghe được lời của hắn cô kinh ngạc mở to mắt, "Cái gì về Anh quốc"

Cái gì gọi là tương lai mang theo con về Anh quốc

Cô lấy đâu ra con, thì tại sao phải về Anh quốc

Suga nhìn cô một chút, chậm rãi cúi đầu tới gần mặt cô, môi mỏng cơ hồ dán vào làn da cô,  nói rằng, "Em sớm hay muộn cũng sẽ sinh cho tôi đứa con, đứa nhỏ này là họ Min , em cùng con đương nhiên phải về Min gia ở Anh quốc."

Thơi thở của hắn dán rất gần cô, hô hấp phát ra những tia ám muội.

Momo ngơ ngác nhìn hắn, "Anh đây là muốn cùng tôi kết hôn?"

Min gia  ở Anh quốc.

Mang theo con.

Hắn là có ý này

Ở trong suy nghĩ của cô, chuẩn bị sinh con, gặp mặt cha mẹ  đều là những việc tiến tới hôn nhân.

"Kết hôn" Suga nhìn cô, con ngươi đen hơi ngưng lại, trên khuôn mặt anh tuấn thoáng xuất hiện vệt ngây người lóe lên một cái rồi biến mất.

Một thoáng kia, Momo đã hiểu ý của hắn.

Hắn chưa từng nghĩ tới việc cùng cô kết hôn, cô đối với hắn chỉ có chút ý nghĩa, muốn giữ lấy cô, muốn cô vì hắn sinh bảo bảo, nói cách khác, hắn muốn cô làm tình nhân của hắn.

Nghĩ tới đây, Momo không khỏi cười khổ một tiếng.

Cô nên vì hắn không muốn cùng cô kết hôn mà vui mừng, hay vì hắn coi cô là tình nhân mà bi ai

Suga thấp mâu nhìn chăm chú nụ cười cay đắng bên môi cô, cho rằng cô là vì là không thể kết hôn mà khổ sở, lông mày không khỏi nhăn lại, hắn đưa tay ra nắm cằm của cô, đưa cô quay mặt sang hướng về phía mình.

Hắn yên lặng nhìn kỹ đôi mắt hạnh đẹp đẽ của cô, trầm giọng nói, "Momo, em nghe kỹ cho tôi, tôi là không thể cho em một lễ cưới, nhưng em ở lại bên cạnh tôi, tuyệt đối tốt hơn nhiều hơn so với việc gả cho bất cứ người đàn ông bình thường nào."

Hắn tuyệt đối tự tin điều đó.

"…"

Momo trầm mặc nhìn hắn.

Đây coi như là hắn đang an ủi cô sao

Đúng, hắn là Suga, là người đàn ông có tiền nhất thế giới, dù cho trong hắn có ném đi vài đồng tiền lẻ, thì cũng là thứ mà người đàn ông bình thường mãi mãi không kiếm nổi.

Có thể đối với những người theo đuổi vật chất thì đó là một lời đề nghị tuyệt đến nhường nào, nhưng cô không phải là loại người đó.

Đương nhiên, những này cho dù cô có nói chắc hắn cũng không hiểu đâu, ai bảo hắn bị hoang tưởng đây.

"Ngoại trừ tờ giấy kết hôn đó tôi không thể cho em, còn lại cái gì cũng có thể." Suga nói với cô, đây là lần đầu tiên hắn đưa ra lời cam kết lớn như vậy với một người phụ nữ.

Lần đầu tiên.

Cũng là một lần duy nhất.

"Biết rồi."

Momo khẽ nói, cũng không có gì vui sướng, cô đẩy tay hắn ra, tiếp tục nấu ăn, tôm có ở trong chảo dầu đã ngả sang màu vàng óng ánh.

Suga bởi vì cô đã thong suốt, liền cao cao tại thượng nói, "Biết là tốt rồi, nhanh chóng học cách làm bữa sáng, cha mẹ tôi đối với đồ ăn rất xoi mói."

Nói xong, Suga cúi đầu tàn nhẫn mà hôn một cái trên mặt cô rồi mới đi ra khỏi nhà bếp.

"…"

Momo đứng tại chỗ, đưa tay xoa xoa mặt, lông mày nhíu lên.

Tiếp tục như vậy không được, cô nhất định phải làm cho Suga đối với cô mất đi hứng thú, bằng không, còn tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ bị buộc  phải sinh con cho hắn.

Suga đi ra khỏi nàh bếp, hai tay lười biếng để ở trong túi quần, đôi mắt lộ ra mấy phần suy tư.

Kết hôn.

Nữ nhân này nguyên lai đang suy nghĩ việc kết hôn, Việc hôn nhân ở Min vô cùng phức tạp, từ trước đến giờ đều do gia tộc quyết định, như vậy mới có thể duy trì Min gia đời đời  phồn hoa vững chắc.

Hắn sinh ở Min gia, đối với quyết định như vậy không có dị nghị.

Đáng tiếc Momo xuất thân không cao, chỉ là con gái nuôi, nhất định là không thể đường đường chính chính tiến vào cửa Min gia. Nếu không phải vậy, cùng cô kết hôn đối với hắn mà nói cũng không xấu.

Không biết cô mặc váy cưới sẽ thế nào đây

Suga nghĩ, đi vào phòng ăn, ngồi trước bàn ăn đợi Momo.

Chỉ chốc lát sau, Momo bưng lên một bàn đầy món ngon vào, đĩa tôm chiên được bưng ra, thân tôm chiên vàng óng ánh, vị thơm mười phần.

Suga ngồi ở chỗ đó nhìn chằm chằm động tác của cô.

Momo ra ra vào vào giữa phòng ăn và nhà bếp, có thể cảm giác ánh mắt Suga như tia laser quét một lần lại một lần trên khắp người nàng.

Từ khi hắn bá đạo thừa nhận có chút hứng thú với cô, hắn vẫn luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm cô.

Thứ ánh mắt này, làm cho cô có cảm giác như bị mổ xẻ từng phần trên cơ thể.

Thật sự không dễ chịu chút nào.

Cô không biết nên đối phó thế nào, đơn giản là không để ý đến hắn,  để hắn tùy tiện nhìn.

Toàn bộ bàn đồ ăn được bưng lên, Momo trước sau không nhìn tới hắn, cầm lấy đũa liền bắt đầu vùi đầu dùng bữa, nhưng Suga hiển nhiên không muốn cứ như vậy buông tha cô, ánh mắt của hắn còn đang trên vờn quanh người cô, một lần lại một lần khắp cả.

"Hirai Momo." Hắn bỗng nhiên gọi tên của cô.

"Ừ." cô cúi đầu đáp một một tiếng.

"HIRAI MOMO."

"…" 

Hắn muốn làm gì a

Momo không nói gì nâng lên mặt nhìn về phía hắn, tầm mắt lọt vào đôi mắt sâu như biển cả, cảm giác như bị hút đến nghẹt thở, nàng ngẩn ngơ, lập tức tránh khỏi ánh mắt của hắn, hỏi, "Gọi tôi làm cái gì"

"Sao, tùy tiện gọi vậy." Suga tùy ý nói, lúc này mới cầm lấy đũa bắt đầu gắp rau, bỗng dưng lại nói, "Em tại sao lại gọi là Momo"

Hắn hiện tại rảnh rỗi, lại bắt đầu muốn nghiên cứu tên của cô.

Momo tiếp tục hướng về đĩa thức ăn, không phản ứng lại.

"Momo… momo" Cung Âu ngồi ở trước bàn, ngón tay thon dài chuyển chuyển đôi đũa trong tay, tầm mắt rơi vào trên người cô không rời chút nào, đôi môi hé mở chậm rãi đọc tên cô, gợi cảm cực kỳ, "Nhớ mãi không quên."

Nhớ mãi không quên.

Thân thể Momo chấn động, có chút ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

"Vậy ra là ý tứ này." Phát hiện chính mình đã đoán đúng, Suga có chút đắc ý lặp lại, "Nhớ mãi không quên."

Thật là cái tên thú vị.

Trước đây hắn không có phát hiện ra.

Momo nghe hắn một lần lại một lần nói qua ý nghĩa cái tên: “Nhớ mãi không quên”, trong thân thể như có cái gì đó nhói lên.

Khi còn bé, mẹ nuôi thường ôm cô mà nói nhớ mãi không quên, nói đều yêu thương hai con gái như nhau; sau đó, Taehyunh cũng đối với cô cũng nói nhớ mãi không quên, nhưng có thể đi đến cuối cùng đâu.

"Ai mà lại có thể không quên được ai đó." Momo cười khổ một tiếng.

Tên của nàng chính là sự trào phúng lớn nhất, nói nhớ mãi không quên, nhưng đến cuối cùng có mấy người sẽ nhớ được cô.

"Tôi sẽ không quên em" nhìn nụ cười cay đắng trên gương mặt của cô, Momo trầm giọng nói, từng chữ từng chữ đều cố nhấn mạnh.

Momo có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn, "Cái gì"

"Tôi sẽ không quên em." Suga ngồi ở đối diện nàng, một đôi mắt đen kịt yên lặng nhìn về phía cô, chậm rãi nói, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn không có lấy một bỡn cợt.

Momo ngây người, cúi đầu nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng có sự chấn động không hề nhẹ.

Một người đã quen bị người xung quanh lãng quên, đột nhiên nghe  có người nói với mình như chém đinh chặt sắt rằng: “ tôi sẽ không quên em”, chuyện này đối với cô mà nói so với ba chữ anh yêu em còn đáng giá hơn vạn lần. 

Chỉ là, đối phương là nam nhân ác liệt.

Lòng của cô bị chấn động rồi.

Momo đờ ra một lúc lâu mới hạ thấp tầm mắt, và một miếng cơm lớn vào miệng, cực lực che dấu sự chấn động cảu mình, "Ăn cơm đi."

"Sau này tôi sẽ gọi em là Momo."

P/s : Momo trong tiếng nhật có nghĩa là Trái đào tiên . Nhưng trong cảnh này mình muốn tạo mô típ lãng mạn nên đành lấy nghĩa khác cho phù hợp với  cảnh mong các bạn bỏ qua . ❤

Jin bèn nói, "Thiếu gia, theo tôi được biết thì S thị vừa có một nhóm người tới, nếu không ngài cũng đi với Hirai tiểu thư, coi như hẹn hò."

Hẹn hò ?

Nghe hai chữ này, Suga cùng Momo có hai phản ứng khác nhau, Momo không vui run lên, nhưng dường như Suga lại đang ngẫm nghĩ đến chuyện hẹn hò.  

Hẹn hò, anh và Momo xác thực là chưa từng hẹn hò, quả thật là đề nghị tốt. 

"Sắp xếp lại lịch làm việc buổi chiều cho tôi, tôi với Momo đi hẹn hò." Suga quyết định thật nhanh, quyết định cùng Momo hẹn hò.

"Vâng, thiếu gia."

Jin cúi đầu.

Momo nghe muốn đau đầu, bỗng nhiên cô rất muốn anh dẫn cô đến công ty, ít nhất trong công ty anh bận chuyện công việc, cô còn có thể vẽ truyện tranh, “Tôi có thể không đi không?”  

Cùng Suga đi hẹn hò?

Nghĩ thôi đã thấy nổi da gà rồi.

"Không thể." Suga nhìn cô một chút, trực tiếp phủ quyết.

"Nhưng mà…."

"Không có nhưng mà...." Ngữ khí Suga âm trầm cắt ngang lời cô, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, không chút do dự, nói, "Tôi biết bây giờ em không yêu tôi, nhưng từ hôm nay trở đi, em phải ở bên cạnh tôi 24 giờ, sớm muộn em sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi, sinh con cho tôi.” 

Đây là logic của anh.

Suga khiếp sợ nhìn anh, thì ra hiện tại anh muốn cô ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi là vì muốn cô anh.  

Cô không nhịn được nói, “Suga, không phải là anh nói sẽ không yêu sao?”

Nào có ai ở bên nhau 24 giờ là có thể yêu nhau, tư duy của anh kiểu gì vậy? 

"Chúng ta cần thảo luận sao?” Suga liếc nhìn cô một cái, "Xưa nay đều là phụ nữ chủ động nhảy lên giường của tôi, em rất may mắn, em là người đầu tiên tôi bỏ thời gian để sắp xếp hẹn hò với em.”

"Tôi có thể không muốn loại may mắn này được không?” 

Cô nói thẳng.

Lời của cô vừa nói xong, sắc mặt Suga lập tức trở nên tái nhợt, ném đôi đũa trong tay cô ầm một cái. 

Đũa ở trên bàn bay ra ngoài, suýt chút nữa bay thẳng vào mặt cô.

Anh nổi giận.

Momo cả kinh, không tiếp tục nói nữa, trầm mặc nhìn anh.

"Hirai Momo , Momo ."

Tên của cô có một loại ôn nhu đặc biệt, nhưng trong miệng Suga không chút dịu dàng, anh đứng lên, cùi đầu trừng mắt nhìn cô, “Em còn nói câu này một lần nữa, chọc tôi nổi giận, em nhất định sẽ phải hối hận.” 

Nói xong, Suga mặt lạnh xoay người rời đi.

Anh mà không đi, anh chỉ sợ anh không kiềm chế được sự tức giận của mình mà đánh cô.  

Anh đã nói rõ cho cô biết, nhưng càng ngày cô càng biểu lộ sự coi thường của mình với anh, Momo , chờ xem, anh nhất định sẽ làm cho cô yêu anh.

Momo ngồi trước bàn ăn, ngạc nhiên nhìn những món ăn trên bàn còn chưa động đũa.

Xem ra anh thực sự là rất tức giận, một người thích ăn như vậy mà bây giờ ngay cả một món ăn không động đũa đã rời đi.  

"Hirai tiểu thư." Jin đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh này không khỏi thở dài nói, “Tại sao cô nhất định phải chọc cho thiếu gia tức giận?”  

Bởi vì muốn Suga mất đi hứng thú với mình, bởi vì cô muốn giải thoát.

Momo trầm mặc, không nói gì.

Jin lại thán một tiếng thật dài, "Hirai tiểu thư, lúc có có một khoảng thời gian cô không phải còn muốn xem mặt với thiếu gia sao, sao bây giờ lại không chịu tiếp nhận?” 

"Ông nói không sai, rất nhiều người coi Suga là cực phẩm.” Momo đứng dậy,  nghiêm túc nhìn về phía Jin , nói, "Có thể ông đã nghe qua câu nói là trèo cao ngã đau.”

"Trèo cao ngã đau?"

"Đúng vậy, tôi không với nổi tới Suga, thế giới của chúng tôi quá khác nhau, tính cách cũng khác nhau, vì cách đó tôi không thể nào tiếp nhận được.” Momo nói xong, đứng lên rời đi.

Cô cũng không có tâm trạng để ăn uống.

Cô vừa đi được hai bước liền nghe thấy giọng nói của Jin vang lên sau lưng cô, “Hirai tiểu thư không muốn thử một chút sao?” 

"Không muốn."

Momo kiên định lắc đầu, nhấc chân lên rời đi.

Xem mặt lấy điều kiện tiên quyết là kết hôn, mà kể từ giờ Suga đã nói rõ, giữa bọn họ không thể đi đến bước này. 

Vì lẽ đó, cô ngay cả thử cũng sẽ không.

Cô chỉ là cô nhi, được nuôi dưỡng trong nhà người khác, quan hệ gia đình đã không tốt, tại sao cô lại cho phép mình trở thành tình nhân, cho tương lai của con mình một gia đình tồi tệ đây? 

Cô chắc chắn sẽ không làm như thế.

Buổi chiều, Suga vẫn tức giận với cô, nhưng vẫn mang theo cô tới lớp học nấu ăn món Anh. 

Momo từ chối thế nào cũng vô ích, Cung Âu khiêng cô lên vai đi thẳng vào lớp nấu ăn.  

Trong lớp nấu ăn được trang trí xa hoa vô cùng, mấy giáo viên hướng dẫn đã đứng ở đó, nhìn thấy họ đi vào đều kinh ngạc vô cùng, nhưng vẫn lễ phép cúi đầu, thái độ hoan nghênh, " Min tiên sinh, Hirai tiểu thư, hoan nghênh hai người.” 

"Thả tôi xuống."

Momo liều mạng đánh lên người Suga.  

Suga lúc này mới đem cô thả xuống, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, ngữ khí mang theo bá đạo, "Học cho tốt, học xong mang em về Anh."

"Biết rồi."

Momo bị anh khiêng thở không nổi, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng trước, lúc xuống liền thở dồn dập.

Học cho tốt.

Cô không thích học tốt đấy.

"Dạy cô ấy."

Suga đi tới bên cạnh, ngồi xuống ghế, một tay chống cằm, một tay cầm tách trà nhấp một ngụm, đôi mắt nhìn chằm chằm Momo.

Không biết tại sao, anh thích nhìn chằm chằm Momo.

24 giờ nhìn chằm chằm cũng không chán.

Đây là lần đầu tiên Suga có cảm giác như vậy, đối với Momo cảm giác quá nồng nặc, nồng nặc đến nỗi anh không thể không nói rõ với cô.

Bằng không, cô sẽ vẫn giả ngu với anh, không chấp nhận anh. 

"Hirai tiểu thư, không biết cô có biết gì về thực phẩm Anh hay không?” Một giáo viên vừa mặc tạp dề cho Momo, thân thiết hỏi.

Hôm nay trong lớp nấu món Anh chỉ có một mình Momo.

“Cá nướng, khoai tây nướng, toàn đồ nướng.” 

Momo thành thực nói ra suy nghĩ của mình.

"Ha ha." Giáo viên hướng dẫn cười lên, "Được rồi, đây là một sự hiểu lầm đáng yêu, kỳ thực Quý tộc Anh có rất nhiều mỹ thực, hôm nay tôi sẽ chỉ cho một cách làm hồng trà kiểu anh. Trước đây, trong giới quý tộc, Hồng trà là phương thức đãi khách rất phổ biến.”  

"Vâng."

Momo gật đầu, buộc tạp dề lại, như nghiêm túc học theo.  

"Binh"

"Bàng"

"Ầm"

Một canh giờ ngắn ngủi, Momo không phải nấu hồng trà đến mức khó uống, mà chính là không ngừng làm rơi chén đĩa xuống đất.

Các giáo viên nhìn nhau, vô cùng kiềm chế để không nói ra câu “Tay chân vụng về.”  

Suga ngồi bên cạnh cũng không kiềm chế được, lông mày nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị địa nhìn về phía Momo , "Em cố ý ngươi không muốn học"

"Không có, tôi thật lòng muốn học."

Momo vẻ mặt vô tội nhìn về phía anh, trong lòng đang vui rạo rực.

Nhìn xem, cô chính là ngốc như vậy, ngu xuẩn như vậy, mau ghét bỏ cô đi, mau mắng cô đi, mau đuổi cô đi.  

Suga sắc mặt trở nên càng ngày càng khó coi, Momo vui sướng trong lòng nhưng vẫn thể hiện sợ sệt, tuyệt đối đừng tức giận đánh cô là tốt rồi.

Bỗng dưng, Suga đứng lên, bước thẳng đến chỗ cô.

A.

Không phải là lại muốn đánh cô chứ?

Suga nhìn anh càng đi càng gần, cả người lùi về phía sau, hô hấp như ngừng lại. 

Mấy giáo viên hướng dẫn đều cảm nhận được hàn khí phát ra từ sau lưng anh, cũng đổ mồ hôi thay Suga. 

Suga đến gần Momo, Momo đều nghĩ là anh muốn đánh cô, nhưng Suga không có làm vậy, mà là kéo cô đến trước người mình, sau đó nhìn về phía giáo viên, “Dạy lại lần nữa.” 

Đối với cô, anh đều dùng sự kiên trì vốn không nhiều nhặn gì của mình.

“V...vâng.”

Các giáo viên vội gật đầu.

Ngay sau đó, các giáo viên tiếp tục dạy, Suga liền đứng sau Momo , hai tay thon dài ôm lấy cô, bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô.  

Lưng Momo dính sát vào ngực anh, ngực anh nóng bỏng như lửa, khiến cả người cô nóng lên.

Cô muốn thoát ra, lại bị Suga dùng sức ôm lấy, "Học, nếu không tôi sẽ ôm càng chặt hơn.” 

"Được rồi."

Suga chỉ có thể thua trận, tiếp tục nghe giáo viên hướng dẫn dặn dò điều phối Hồng Trà, tay vẫn bị anh bao vây lại.

Tầm mắt của cô rơi vào một cái đĩa, đang muốn giả vờ đẩy xuống, Suga liền ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói, "Nếu muốn ném thì tôi sẽ phái người đi mua, em muốn ném bao nhiêu cũng được, nhưng bây giờ phải học thật tốt cho tôi.” 

Bị nhìn thấu ý đồ, Momo cắn vào môi, phiền muộn cực kỳ, không thể làm gì khác hơn thu tay lại, tiếp tục pha Hồng Trà.

Cô vẫn là học rất vô tâm.

Suga chậm rãi cúi đầu, môi mỏng kề sát tai cô, ấm áp thở vào tai cô, từng chữ từng chữ nói, "Momo, nếu như em không học cho tốt, có tin tôi ở ngay chỗ này làm em không?”  

Làm cô?

Momo sửng sốt một chút, lập tức nghe thấy anh dùng giọng đủ hai người nghe thấy, "s, m, đương nhiên, em là m."

Mặt Momo đỏ bừng, quay mặt sang lườm anh một cái. 

“Uống rất ngon” Suga uống chén Hồng Trà do Momo pha, khoé môi khẽ nhếch lên, khen ngợi cô.

"A" đột nhiên được đánh giá cao như vậy, Momo sửng sốt một chút.

Suga uống hết chén Hồng Trà cô pha, sau đó đưa lại chén không cho cô, nói "Làm cho tôi chén nữa"

"..."

Momo yên lặng rót một chén nữa đưa cho hắn, Suga uống hết chén đó lại muốn uống tiếp.

Cô phát hiện, Suga rất chiếu cố cô, toàn bộ đồ cô làm, mặc kệ có khó ăn, chỉ cần là cô làm, hắn đều có thể ăn rất nhiều nhưng vấn đề là cô làm rất tệ, hắn làm thế là để cổ vũ cô sao.

Suga uống liền mấy chén vào bụng, trên khuôn mặt anh tuấn lộ chút kiêu ngạo đối với tài năng kiệt xuất của cô.

" Tay nghề nữ nhân của tôi đáng bao điểm? "

Suga nhìn về phía mấy người giáo viên hướng dẫn kia, ánh mắt cao cao tại thượng, tràn ngập tự tin.

Các đạo sư nhìn sự tự tin hão huyền của Suga, một lần nữa bưng chén Hồng Trà lên tiếp tục thưởng thức, sau khi uống vài hụm, mấy người không hẹn mà cùng cau mày.

Trình độ còn kém, có gì đáng kiêu ngạo.

"90" Một giáo viên hướng dẫn nhìn Suga nói.

Cung Âu nhíu lông mày.

"100 điểm tối đa" giáo viên hướng dẫn lập tức sửa lại.

"Này còn tạm được."

Suga lúc này mới giãn lông mày ra, mười ngón tay nắm chặt tay Momo, hướng các đạo sư nói, "Sau này, mỗi tuần chúng tôi đều sẽ đến đây một lần, các ngươi nhất định phải đem toàn bộ ẩm thực quý tộc Anh dạy cô ấy, cô ấy có khả năng thiên phú như thế, hai tháng có thể không?"

"Có thể, có thể, đương nhiên có thể." Đối mặt với Suga kiêu ngạo, mấy giáo viên hướng dẫn còn có thể nói cái gì.

"Chúng ta đi."

Suga đổi kéo thành ôm, đem Momo ôm vào trong lòng rời đi, vừa đi vừa nói, "Học tốt, học xong dẫn em về Anh quốc."

Đó là nơi hắn sinh ra.

Hắn muốn cô đi cùng hắn về nơi đó.

"Nha."

Momo không hiểu hắn lấy đâu ra tự tin đối với cô lớn như vậy, mỗi tuần học một lần, hai tháng là có thể học xong, hắn thực sự là quá coi trọng cô.

Muốn cô dùng tay nghề của mình đi gặp bố mẹ hắn, kết quả chắc chắn chỉ có một, là bị đuổi ra ngoài.

Có điều, như vậy cũng tốt, cô có thể thoát khỏi hắn.

Đi ra khỏi lớp học nấu ăn, Momo bị Suga ôm đi, đi tới một nửa đường, điện thoại di động của cô vang lên, cô dừng lại, lấy điện thoại di động ra, ánh mắt dừng lại, là mẹ nuôi gọi điện thoại tới.

"Con đây mẹ."

Momo trả lời điện thoại, âm thanh có chút trầm thấp.

"Momo, con đã đi đâu, sao mẹ đến nhà trọ của con, chủ nhà nói con đã trả phòng, con đổi chỗ ở rồi à." Thanh âm của bà nghe có chút lo lắng.

Suga đứng ở sau lưng cô, vòng tay ôm lấy cô, im lặng nghe cô gọi điện thoại, nhàm chán nắm bàn tay còn lại của cô trêu đùa.

"Mẹ đến tìm con sao?" Momo sửng sốt, sau đó cấp tốc phản ứng lại nói, "Đúng, con đã đổi chỗ ở, chưa kịp nói với mẹ."

Một, hai, ba, bốn, năm.

Năm, bốn, ba, hai, một.

Suga nhàm chán thầm đếm  ngón tay của cô, bỗng dưng, hắn đưa tay cô tới bên môi cắn một cái.

"Ưm" Suga mẫn cảm run lên.

Suga nhếch môi nở nụ cười tà khí, tiếp tục cắn ngón tay của cô.

"Con sao vậy?" Mẹ nuôi nghe ra sự khác thường của cô.

"Không có gì." Momo vội vàng nói, rút ngón tay của mình về, "Mẹ vẫn còn ở phòng trọ à? "

Suga bất mãn mà ôm chặt cô, xiết chặt eo giống như đang trừng phạt cô, khiến cô không khỏi cau mày. Một lúc sau, hắn mới buông cô ra, sau đó lại cầm ngón tay của cô lên thưởng thức, quấy nhiễu cô làm cho cô không thể tập trung gọi điện thoại.

"Mẹ đang ở chỗ này, con đang ở đâu, mẹ muốn gặp con một lần."

Âm thanh của bà nghe có chút lo lắng.

Ở nơi đó.

Thiên Chi Cảng.

( cũng nửa năm rồi mới viết lại nên tui không nhớ rõ tên địa điểm dành lấy tên khác , mong các cậu bỏ qua vì sự cố này 😭 )

Đó là nơi không thể để cho mẹ nuôi biết.

Momo liếc mắt ra bên ngoài một cái, chỗ này cách nhà trọ trước đây cô thuê rất gần, liền nói, "Con đang uống cà phê ở bên ngoài, mẹ tới đây một chút đi."

"Được."

Nói địa chỉ cho mẹ xong, Momo cúp điện thoại, chỉ thấy Suga còn đang chơi đùa ngón tay của cô, uốn lượn ngón tay cô thành các loại hình dáng, vừa chơi vừa nói, "Ngón tay của em rất mềm."

Dù có mềm cũng không phải món đồ chơi của hắn.

Momo rút tay của mình về, ở trong lòng Suga xoay một vòng, đứng trước mặt hắn, nghiêm túc nói, "Tôi đến quán cà phê bên kia gặp mẹ một chút, anh cứ về trước đi”

Suga nhìn chằm chằm cô trầm tư vài giây, nói, "Tôi muốn gặp mẹ em”

"Cái gì" Momo sững sờ nói, "Anh gặp mẹ tôi làm gì, cái này có gì tốt”

"Bởi vì bây giờ chúng ta đang ở cùng nhau." Suga nói.

"Không được." Momo lập tức nói, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía hắn, "Anh tốt nhất là về trước đi, mẹ tôi chỉ là muốn nói chút chuyện với tôi mà thôi, anh không nên cùng bà ấy nói chuyện.”

Không thể để hắn thấy người nhà cô.

Suga nhìn chằm chằm vẻ mặt cầu xin của cô, con ngươi đen toát lên vẻ lạnh lùng, âm thanh đặc biệt âm trầm, "Em là không muốn tôi và người nhà em gặp mặt"

Từ khi ở trên Đảo Mây, hắn đã nhìn thấu suy nghĩ này của cô rồi.

( tên địa điểm đổi là như lý do trên 😭 )

Cô không hy vọng bất kì người thân nào của cô biết hắn.

Hắn đột nhiên bắt được tay cô, lôi cô đi ra ngoài, con ngươi đen lạnh lẽo mà kiên định, cô vội vã rũ sạch quan hệ, hắn liền muốn tất cả mọi người biết quan hệ của bọn họ.

Momo bị hắn lôi một mạch ra ngoài.

Bên ngoài đã là hoàng hôn, hơi lạnh của chiều tàn xuyên thấu thành phố, lành lạnh rơi vào trên đường phố, chiếu vào trên người hai người, đem ánh sáng mờ nhạt dát lên hai người một tầng.

Suga mạnh mẽ lôi kéo cô đi.

"Suga, anh thích một người chính là như vậy sao" Momo phía sau hắn trầm thấp nói, giọng nói mang theo sự cay đắng không nói ra được.

Suga đứng lại, quay đầu lại nhìn về phía cô.

Ánh sáng hoàng hôn rơi vào trên người cô, làm nổi bật nét đẹp của cô, cô nhìn hắn, mặt hắn lúc này trắng xám, trong mắt là một mảnh ảm đạm.

"Không sai, tôi chính là như vậy, tôi muốn em không rũ sạch được quan hệ với tôi” Suga bá đạo nói.

Suga đứng ở trước mặt hắn, một tay còn bị hắn lôi kéo, tóc dài bị gió thổi lên, cô thấp giọng hỏi, "Vậy anh muốn tôi làm gì?”

"Không từ chối tôi, không phủ định quan hệ của chúng ta"

Hắn trả lời rất nhanh.

"Vậy chúng ta là quan hệ gì? Tôi không phải bạn gái của anh, ai cũng biết Suga anh là một đại nhân vật, ai cũng biết giữa chúng ta có sự chênh lệch rất lớn, anh cũng nói, anh không thể kết hôn cùng tôi."

Momo dùng đôi mắt u ám mà nhìn Suga, ngữ khí có chút kích động, "Lẽ nào anh muốn tôi đi khắp thế giới nói cho người khác biết mình có quan hệ mập mờ, không tôn nghiêm với một người đàn ông sao”

Hoàng hôn trên đường.

Hai người đứng đối mặt, quần áo bị ánh chiều tà nhuộm vàng.

Suga nhìn cô rất lâu cũng không nói chuyện, như trình diễn kịch câm.

"Tôi ở trong xe chờ em"

Không biết qua bao lâu, Suga trầm thấp nói, cầm chặt lấy tay rồi mới chậm rãi buông ra.

Tay cô trở xuống bên cạnh người.

Hắn không kiên trì nữa, cứ như vậy thỏa hiệp, một người cố chấp hoang tưởng lại không có cùng cô tranh luận tới cùng khiến cô bất ngờ.

Suga sắc mặt rất xấu, ngang qua vai cô đi về phía trước, Momo thấp giọng nói, "Cám ơn anh, Suga."

Cảm ơn người đàn ông bá đạo này đã không đem tôn nghiêm của cô quét trên mặt đất.

Thanh âm cô rất thấp, thấp đến mức vừa ra khỏi miệng liền tiêu tan ở trong gió.

Suga đưa lưng về phía cô, thân thể cứng đờ, lập tức tiếp tục đi về phía trước.

Một chiếc xe màu đen đậu ở ven đường, tài xế ân cần vòng qua phía sau mở cửa xe, Suga khom lưng ngồi vào xe, thân thể hơi nghiêng ra sau, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

“Phụ nữ đều rất coi trọng hôn nhân sao? Không có quan hệ hôn nhân chính là không tôn nghiêm”

Suga ngồi ngồi ở phía sau xe, đột nhiên hỏi.

Tài xế sửng sốt một chút, chờ phân phó, hiện trong xe chỉ còn lại Suga cùng hắn, Min tiên sinh đây là đang hỏi hắn ư?

"Cái này là tâm tư của phụ nữ, tôi cũng không rõ." Tài xế nói, "Bất quá, tôi đã từng nghe một lão bà nói hôn nhân có thể làm cho phụ nữ có cảm giác an toàn."

"Một tờ giấy có thể có cảm giác an toàn gì chứ "

Suga lạnh lùng nghiêm nghị nói, kết hôn còn có thể ly hôn, có gì mà gọi là cảm giác an toàn.

"Ngài nói đúng, có thể phụ nữ chính là thích theo đuổi những thứ này." tài xế nói.

Phụ nứ thích theo đuổi những thứ này.

Suga mím môi, ánh mắt sâu không thấy đáy, đầu ngón tay vuốt nhẹ quá môi, hắn không cho cô hôn nhân được, cô vẫn muốn tiếp tục như vậy sao.

"Có điều, lão bà đó còn nói , cảm giác an toàn đến từ đàn ông vẫn là quan trọng hớn." Tài xế nói, "Đàn ông chịu cưng chiều phụ nữ, chịu dụ dỗ phụ nữ, cái gì trước hết đều nghĩ cho cô ấy, người phụ nữ kia dĩ nhiên là có cảm giác an toàn."

Cảm giác an toàn đến từ đàn ông là quan trọng hơn.

Vì lẽ đó, là hắn bây giờ còn không đủ cưng chiều cô, cô mới có thể để ý đến một tờ giấy hôn thú này.

Suga ánh mắt nhất thời thêm sâu, đột nhiên nhìn về phía tài xế.

Tài xế bị nhìn thấy lạnh cả tim, kinh hoảng nói, "Min tiên sinh, tôi xin lỗi đã lắm lời"

"Trở về nói với Jin tăng lương gấp đôi cho người."

Suga nói.

"A"

Tài xế choáng váng nửa ngày không phản ứng lại.

Bên trong một tiệm cà phê

Momo ngồi một mình ở vị trí cạnh cửa sổ sát đất, vừa quay đầu liền nhìn thấy ngoài cửa sổ một chiếc xe màu đen đậu ở rìa đường, cửa sổ xe phía sau chậm rãi hạ xuống, Suga ngồi ở phía sau xe, một đôi con ngươi đen thẳng nhìn về hướng cô.

Hắn một phút không nhìn chằm chằm cô có phải là liền sống không nổi?

Momo có chút bất đắc dĩ, gọi nhân viên phục vụ mang hai ly cà phê.

"Momo." Mẹ nuôi từ bên ngoài đi vào tiệm cà phê, ngồi vào đối diện Momo . Momo liếc mắt liền nhìn thấy mẹ nuôi. Bà so với trước đây tiều tuỵ rất nhiều, lớp trang điểm tinh xảo cũng không che được những nếp nhăn. Cô nhẹ giọng nói, “Mẹ, nhìn người rất tiều tuỵ”

=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=

~ Lời tác giả ~

- Hế lú tui đã quay lại với chap siêu dài ( hơn 6000 từ 😭 ) . Đây là quà hối lỗi của tui 😭 Mong nhận đc tha thứ 😂
- Chap này các cậu thấy Đường nhà ta đã ngọt hơn chưa ? Dù rằng đã cố áp dụng mô típ lãng mạn Hèn Xẻng nhưng mình vẫn thấy anh Chua lắm =)) hãy cho mình ý kiến nhiều hơn nhé 💖
- Lịch đăng sẽ không rõ ràng 😂 bởi rảnh lúc nào thì viết mà tôi toàn viết lúc bình minh nên mọi người hóng hơi khó 😂 nhưng tui hứa sẽ viết ít nhất 1 tuần 3 chap , mỗi chap 600 từ 💪
- Cảm ơn vì đã chờ đợi 💋
#comeback
#30/06/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro