Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 38 : Rốt cuộc tin tưởng hài tử không tồn tại

"Anh yêu" Mina lên tiếng, giọng nói mang chút trách móc.

“Hirai tiểu thư thì ra cô ở đây” Jin bỗng xuất hiện khiến Woomin hết sức ngạc nhiên, hắn vội đưa tay ra bắt tay cùng Jin. Trước đây, hắn tốn không biết bao nhiêu công sức để tìm kiếm cơ hội hợp tác cùng BangTan , kết quả hắn cũng chưa từng được gặp Suga, chỉ gặp mặt Jin một lần.

"Song tổng cũng đến à. Min tiên sinh còn đang bận bịu, có thời gian sẽ đến gặp Song tổng."

Jin mỉm cười, rút tay lại, quay đầu nhìn về phía Momo, cung kính mà nói, "Hirai tiểu thư, Min tiên sinh đang chờ người qua khiêu vũ."

Nghe vậy, Woomin khiếp sợ há to miệng, ngơ ngác mà nhìn về phía Momo.

Momo nghĩ đến một màn vừa rồi ở trên cũng có chút tê cả da đầu, cô nói với Mina, "Mina ssi, mình có việc cần nhờ cậu giúp, cậu có thể tạm thời đừng đi xa được không?"

Chuyện ba năm trước càng sớm giải quyết càng tốt.

Có thể việc hôm nay cô gặp lại Mina trên chính chuyến tàu 3 năm trước là ý trời. Chắc ông trời cũng không chịu được khi cô bị Suga ức hiếp liền giúp cô làm rõ chân tướng.

Mina khiếp sợ nhìn Woomin, không có phản ứng lại.

Woomin vội vàng gật đầu nói, "Vâng vâng vâng, chúng tôi nhất định không đi xa. Hirai tiểu thư có cái gì dặn dò, chúng tôi bất cứ lúc nào cũng chờ."

Woomin nhìn về phía Momo vẻ mặt nịnh nọt, giả tạo đến cực điểm.

Momo nhìn Mina một chút, mới cùng Jin rời đi.

Bọn họ vừa đi, Woomin liền đẩy Mina một cái, vẻ mặt nịnh nọt vừa nãy trong nháy mắt trở nên dữ tợn, "Cô, cái nữ nhân này làm hỏng việc của ta, bạn học của cô là nữ nhân của Min tiên sinh làm sao không nói sớm, hại ta mất mặt còn bảo ta giới thiệu bạn trai? Nữ nhân của Min Suga còn cần Kim chủ khác sao?"

Trên thế giới này còn có Kim chủ nào có tiền hơn Suga.

"Mim tiên sinh" Mina ngơ ngác hỏi, "Min tiên sinh là ai?"

"Còn có thể là Min tiên sinh nào ngoài Min Suga"

Woomin tức giận đến không nhịn được.

"..."

Min Suga, tổng giám đốc BangTan

Momo cùng Suga có quan hệ.

Biểu hiện trên mặt Mina nhất thời càng thêm dại ra, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần.

Bên trong chuyến tàu ánh đèn óng ánh, ăn uống linh đình.

Nữ ca sĩ cùng vũ nữ ở trung tâm sàn nhảy ra sức biểu diễn , bên dưới sân khấu nam nữ dồn dập múa lên, trình diễn ra xã hội thượng lưu phồn hoa.

Suga ngồi ở trên ghế salông, hơi nghiêng người, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng nhìn về phía trước, độc chiếm một phần ba chiếc ghế sô pha.

Momo đi tới.

"Đã chạy đi đâu?"

Suga lạnh lùng ngước mắt nhìn cô, cơn thịnh nộ không có rút đi.

"Tôi ra ngoài hóng gió một chút thôi."

Momo khẽ nói, cẩn thận quan sát hắn, do dự làm sao mở miệng nói cho hắn biết đã tìm được Mina - người có thể chứng minh cho sự trong sạch của cô.

Ánh mắt Suga âm trầm, rơi vào trên người cô như lưỡi dao sắc lướt qua, làm cô run sợ.

Đêm nay, cô thật sự làm Suga tức rồi.

Suga từ trên ghế sa lông đứng lên, đem ly Champagne đưa cho Jin, một tay kéo Momo, đưa cô vào sàn nhảy.

Thấy Suga đi vào, các khách mời xung quanh không từ mà biệt, lui ra ngoài, để lại cho bọn họ một khoảng sàn rộng lớn.

Momo đem tay mình khoát lên trên vai hắn, nhảy điệu Waltz.

Điệu nhảy này là khi cô xem phim truyền hình phương Tây thấy kĩ thuật nhảy thật đẹp, liền nghiên cứu sách vở, lôi kéo Taehyung lén lút tự học.

Suga ôm cô khiêu vũ, trên mặt không một tia cảm xúc, tối tăm cực kỳ.

"Anh còn đang tức giận" Momo nhỏ giọng hỏi, phối hợp nhảy với hắn.

"Em cũng biết là mình đã chọc tôi tức giận"

Suga thấp giọng âm trầm nhìn cô.

"Tôi chỉ muốn biết rõ ràng chuyện của ba năm trước, anh hà tất phải như vậy." Momo càng thêm nhỏ giọng.

Ánh mắt Suga lạnh lẽo, bàn tay kề sát ở bên hông của cô, đột nhiên dùng sức một cái, đưa cô tới gần mình, "Thật không? Làm sao tôi lại cảm thấy em chính là muốn cùng tôi rũ sạch quan hệ, muốn thoát khỏi tôi"

Nghe tiếng nói của hắn, Momo trong lòng run rẩy, ngoài miệng nỗ lực bình tĩnh nói, "Anh nghĩ nhiều rồi."

"Tốt nhất là thế"

Ánh mắt Suga dừng lại trên mặt cô, từng bước từng bước khiêu vũ cùng cô.

"Anh dạy tôi khiêu vũ đi"

Momo nói lảng sang chuyện khác, trong đầu nghĩ cách làm thế nào để Mina xuất hiện một cách tự nhiên trước mặt Suga để hắn không nổi trận lôi đình.

"Mang em theo đúng là thừa." Suga khinh bỉ nói, giày da nhọn chống đỡ ở mũi giày của cô, "Lui về phía sau."

Cô tự học không sánh được với hắn.

Năm đó cô tự học nhảy nên bước nhảy quá mức thâm căn cố đế, dù Suga đã nói mấy lần nhưng chân cô vẫn theo cách thức trước đây mà bước.

"Chưa từng thấy ai đần như em, mấy bước này không phải như thế"

Cung Âu không nhịn được, bắt đầu dạy lại cô từ đầu.

Thấy hắn như vậy, Momo thoáng thở ra một hơi, một bên mất tập trung nghe hắn dạy, một bên nhìn về sàn nhảy bên cạnh.

Chỉ thấy Woomin ôm Mina đang ngồi ở bên cạnh Jin, Mina vẻ mặt chấn động ngạc nhiên mà nhìn bọn họ. Ngược lại, Woomin liều mạng vẫy vẫy tay với cô, mặt đầy nịnh nọt.

"..."

Momo có chút bối rối.

Hiếm thấy Suga, Mina đều ở chung một chỗ, đây là thời cơ tốt nhất để đàm luận chuyện ba năm trước, những vẫn là nên thận trọng, cô vừa mới chọc giận Suga.

Phải dùng phương pháp an toàn.

Momo làm bộ nũng nịu, dựa vào trong lồng ngực Suga, "Ai da, đau quá."

Suga nhíu lông mày, một tay đỡ lấy cô, con ngươi đen quét về phía mắt cá chân cô.

Vết thương ở chân của cô mới khỏi không bao lâu.

"Dìu tôi qua bên kia ngồi đi." Momo nhìn về phía Suga.

"Em là không muốn học khiêu vũ, giả bộ trẹo chân ?"

"Tôi không có."

Suga trừng hai mắt nhìn cô, Momo bất đắc dĩ đón lấy tầm mắt của hắn.

Suga không có đỡ cô, mà là trực tiếp ôm ngang cô lên dưới ánh mắt của mọi người bên dưới đi ra khỏi sàn nhảy, hướng về Jin bên kia đi đến, Jin lập tức đứng lên nhường chỗ.

"Hirai tiểu thư, cô không sao chứ" Jin thân thiết hỏi.

"Không có gì, xem ra là tôi không có khả năng khiêu vũ"

Momo mỉm cười nói.

Suga ôm cô ngồi ở trên đùi của mình, bàn tay to lớn trực tiếp cởi giày cao gót cho cô, đặt chân cô ở ngang trước mặt mình, chăm chú kiểm tra mắt cá chân cho cô, âm thành trầm thấp, "Không sưng."

"Ừ, chắc là không nghiêm trọng lắm."

Momo theo lời của hắn nói, nhìn dáng vẻ Suga chăm chú kiểm tra, bỗng nhiên có chút không dễ chịu.

Hắn thật sự cho rằng cô nhảy đến sưng chân rồi.

"Min tiên sinh đối với Hirai tiểu thư thật tốt." Woomin ngồi một bên tận dụng mọi thời cơ để bắt chuyện với Suga.

Suga ngước cặp mắt lạnh lẽo nhìn về phía hắn.

Momo nắm lấy thời cơ, vội vã nhìn Suga nói, "Suga, vừa vặn trên chuyến tàu này tôi gặp được bạn học thời đại học, để tôi giới thiệu với anh một chút. Đây là Mina Myoui, đây là bạn trai cô ấy, Song Woomin - chủ tịch ngân hàng Song thị."

"Min tiên sinh, tôi là Song Woomin"

Woomin cúi đầu khom lưng, Mina đứng bên cạnh hắn, sắc mặt có chút tái nhợt vừa nhìn Suga, vừa nhìn Momo.

"Mina Myoui" Suga ánh mắt suy xét, "Cái tên này có vẻ rất quen."

Momo nhất thời khẩn trương, vội vã làm bộ tùy ý nói, "Chính là người mà lần trước tôi nhờ anh tìm giúp, không nghĩ tới lại gặp được cô ấy ở nơi này."

Nghe vậy, ánh mắt Suga lập tức âm trầm nhìn về phía cô.

Momo nghĩ đến một màn vừa rồi ở trong phòng đấu khẩu cùng hắn, không khỏi nín thở.

Cô không đoán được một giây sau Suga sẽ làm cái gì, là đem cô chửi đến máu chó đầy đầu, hay là trực tiếp đem cô ném ra ngoài.

Momo vẫn ngồi ở trên đùi hắn, cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều dừng lại, không có âm thanh, không có ai, trong mắt của cô chỉ còn dư lại sắc mặt tối tăm kia của Suga.

Bỗng dưng, Suga nở nụ cười lạnh.

"Đây là người làm chứng cho em?" Suga cười lạnh một tiếng.

"..."

Momo không hiểu ý của hắn.

Suga quay đầu lại, con ngươi đen lạnh lùng liếc nhìn Mina, vẻ mặt Mina lập tức càng thêm trắng xám.

Suga bỗng nhiên nắm cằm Momo, cương quyết quay mặt cô nhìn về phía Mina, sau đó cười lạnh nói, "Có chuyện tôi đã quên nói cho em biết, trong lúc điều tra sự việc ba năm trước, chính là người bạn học này của em đã cung cấp chứng cứ có sức thuyết phục cho tôi, là chứng cứ chứng minh đêm đó em có vấn đề"

Momo kinh ngạc đến ngây người, "Anh nói cái gì"

Momo cảm thấy như có một chậu nước đá từ trên trời giáng xuống nặng nề trên đầu cô, dập tắt hi vọng mong manh cuối cùng của cô.

Mina là người cung cấp chứng cứ có sức thuyết phục cho hắn.

Cô ngơ ngác mà nhìn về phía Mina, Mina sắc mặt trắng bệch, lui về sau một bước.

Thấy tình cảnh có chút phức tạp, Jin liền đi đặt một gian phòng trên tàu cho bọn họ tiện nói chuyện.

Trong phòng khách mang đậm phong cách Châu Âu, Suga ngồi một mình trên ghế salông, cơ thể hơi nghiêng về sau, tay cầm một ly Champagne lắc nhẹ, con ngươi đen nhìn về phía Momo.

Hắn cũng muốn xem thử bây giờ Momo còn có lý do gì để cãi lại hắn.

Mina sắc mặt vẫn chưa hết trắng bệch cùng Woomin đứng bên cạnh.

Momo dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn về phía Mina, "Sao cô nói ba năm trước có chứng cứ chứng tỏ đêm đó tôi bỏ thuốc Suga?”

Cô cho rằng Mina sẽ là hy vọng cuối cùng của cô.

Kết quả lí do cô phải chịu đựng Suga hết thảy đều là do Mina ban tặng.

"Tôi" Mina ngước mắt nhìn về phía cô, lui về phía sau hai bước, "Tôi không phải là có chứng cứ, là người của hắn hỏi tôi lúc đó đang ở nơi nào, lại hỏi cậu ở nơi nào."

"Lúc đó không phải tôi đang ở cùng cô sao?” Momo nói.

"Nhưng là buổi tối ngày hôm ấy, không phải cậu nói là không thoải mái, rồi nghỉ ngơi một canh giờ ở trong phòng rửa tay sao. Bọn họ hỏi tôi, tôi chỉ có thể nói thật." Mina bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cô.

Momo choáng váng, "Đích thực đêm đó tôi có chút không thoải mái, có nghỉ ngơi một quãng thời gian." Chẳng lẽ đó chính là thời gian Suga bị bỏ thuốc.

Ý trời

Cái này gọi là ý trời, tất cả mọi người đều có chứng cứ, chỉ có cô là không

Momo lui về phía sau vài bước, cô ngơ ngác mà hỏi lại, "Cho nên, dù tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch"

Rõ ràng không phải cô làm.

Hiện tại cũng chỉ có cô là không có chứng cứ, ông trời là ở đùa bỡn cô sao.

Momo vẫn lui về phía sau, lùi tới một bên vách tường, mất đi hết cả niềm tin, tâm cũng lạnh lẽo dần.

Tại sao lại như vậy

Suga liên tục nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên hướng Jin liếc mắt ra hiệu.

"Song tổng, Myoui tiểu thư, mời tới bên này." Jin tiến lên mời bọn họ rời đi.

Woomin còn muốn cùng Suga hàn huyên vài câu, lại bị Jin có chút cương quyết kéo ra ngoài, toàn bộ quá trình mặt Mina trắng bệch không còn một giọt máu.

Phòng khách to lớn chỉ còn dư lại hai người Suga cùng Momo.

"Momo, em bây giờ tuyệt vọng rồi chứ? tuồng vui này cũng đến lúc kết thúc rồi"

Suga thả xuống ly Champagne, giọng nói trầm thấp.

Momo dựa vào vách tường, cả người như không có xương cốt chậm rãi trượt xuống ngồi dưới đất, cả người không nhấc lên được một điểm khí lực, "Tại sao… không sớm nói cho tôi biết, anh đã biết rõ Mina không thể trở thành nhân chứng của tôi, nhưng cái gì cũng không nói"

"Bởi vì em quá khát cầu tự do."

Suga lạnh lùng thốt ra.

"…"

Momo trầm mặc.

"Chung quy phải cho em một tia hi vọng, em mới có thể an phận ở tại bên cạnh tôi." Suga từ trên ghế Salon đứng lên, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, hạ thấp tầm mắt nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Từ khi cô thể hiện một lòng không khuất phục, hắn liền biết không thể quá gấp gáp bắt cô đi vòa khuôn khổ.

Momo không có ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào hai chân hắn, lúng túng nói, "Anh đã biết tôi khát cầu tự do, anh cũng nên hiểu rõ tôi cũng không muốn bám anh, vậy nên ba năm trước tôi sẽ càng không phải là người bỏ thuốc anh, chọc vào một đại nhân vật như anh."

Hắn đã hiểu rõ tính cách của cô không phải sao

Anh nên hiểu rõ tôi không muốn bám anh.

Anh nên hiểu rõ tôi không muốn bám anh.

Lời của cô vang vọng vào lỗ tai hắn, cô lại một lần nữa rõ rõ ràng ràng nói cho hắn biết, cô không muốn bám hắn.

Sắc mặt Suga liền trầm xuống, trong mắt dần dần hiện lên những tia sáng nguy hiểm, bỗng dưng, hắn cười lạnh một tiếng, "A, nói vậy cũng không chắc, ba năm trôi qua, tâm tình một người có biến hóa cũng là điều rất bình thường. Coi như em bây giờ chỉ muốn cùng tôi rũ sạch mọi quan hệ, thì cũng không thể hiện được năm xưa em không trêu chọc tôi hay không."

"Tôi không có. Nếu như tôi có tâm lừa anh, thì trước tiên tôi đã cùng Mina thông đồng để cô ấy giúp tôi"

Cô lần nữa nhắc lại.

Chuyện đã đến nước này, Momo cũng rõ ràng, cô có nói cái gì đi nữa đều vô dụng rồi.

Buồn cười, Suga vì có thể làm cho cô an phận thủ thường ở bên cạnh hắn, lại để cho cô nuôi hy vọng hão huyền.

Cho tới nay, nguyên lai ở trước mặt hắn, cô căn bản không có phần thắng.

"Bây giờ nói những cái này đã không còn ý nghĩa gì rồi." Suga lạnh lùng thốt, ở trước mặt cô chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, bóng người ngăn trở ánh đèn, ngón tay trỏ chống đỡ ở mi tâm của cô, chậm rãi trượt xuống, một lần cuối cùng nâng cằm cô lên.

Cô bị ép ngẩng mặt lên, đón lấy tầm mắt của hắn.

"Momo, em nghe đây, tôi mặc kệ ba năm trước tại sao em lại trêu chọc tới tôi, nhưng nếu em đã có gan trêu chọc, hiện tại lại muốn rũ sạch, không dễ như vậy đâu" Suga lạnh lùng nghiêm nghị nhìn cô, "Chuyện đến nước này, đem con giao ra đây."

Hắn lại một lần nữa nhắc tới cái này.

"Không có hài tử." Momo lúng túng nói, "Tại sao anh không chịu tin tưởng tôi"

Tại sao không tin cô.

Cô cũng không có làm gì, dựa vào cái gì lại muốn cô gánh vác cái tội danh không tồn tại đó.

Suga nhìn chằm chằm cô.

Momo đón tầm mắt của hắn, trong mắt không có một tia hi vọng, tất cả đều là tuyệt vọng, nhìn một chút, hốc mắt của cô dần đỏ, đôi mắt phủ kín một tầng nước mắt.

"Tại sao không tin tôi" cô lầm bầm lại hỏi một lần, nước mắt mơ hồ che đi tầm mắt của cô, gương mặt của Suga cũng dần trở nên vặn vẹo.

Nước mắt của cô lăn dài hai gò má, nước mắt rơi xuống trên đầu ngón tay hắn.

Suga hạ tầm mắt nhìn về phía này, giọt nước mắt đọng trên ngón tay hắn, ngực bỗng nhiên như bị ai đó nện vào, vô cùng đau đớn.

"Quên đi, tùy tiện đi." Momo cười khổ một tiếng, đẩy ra tay hắn ra, đứng lên, tuyệt vọng lê từng bước một rời đi, "Là tôi quá ngây thơ rồi, làm sao có thể yêu cầu một người bị bệnh hoang tưởng tin tưởng tôi, muốn như thế nào thì cứ như thế đi."

Hy vọng của cô đã bị hủy hoàn toàn rồi.

Cô còn có thể như thế nào đây

Không có đường ra, cứ như vậy đi, tùy tiện đi.

Momo đi về phía cửa, từng bước chân run rẩy, cô có thể đi đến đâu đây, cô đột nhiên hoang mang.

"Tôi tin tưởng em."

Một thanh âm ở sau lưng cô đột nhiên vang lên.

Suga vẫn nửa ngồi nửa quỳ ở vị trí đó, âm thanh phát ra còn nhanh hơn so với ý thức của hắn vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh này.

Ghế Phát hiện nói dối, đến bệnh viện tổng hợp, bệnh viện đa khoa kiểm tra, lại lên con tàu Ba Cáp này, tìm người làm chứng chính là vì muốn cùng hắn rũ sạch quan hệ, điểm ấy, hắn làm sao không tin.

Nghe vậy, Momo có chút cứng đờ xoay người, ngây ngốc nhìn về phía hắn, "Anh nói cái gì"

Hắn nói, hắn tin tưởng cô

Thật sự

Suga từ từ đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô, ánh đèn lọt vào đáy mắt của hắn, vẫn như cũ không ấm.

Một lúc lâu, cô nghe được hắn nói, "Tôi đã mời bác sỹ tâm lý phân tích, nguyên nhân em phủ nhận sự việc ba năm trước có ba lý do."

"Cái gì"

Momo run lên.

"Thứ nhất, em nghĩ muốn leo lên giường tôi, cố ý muốn lưu cái ấn tượng cho tôi, nhưng điểm ấy không đúng, bằng không lúc ở Cung gia em đã thực hiện rồi, sẽ không tùy ý để tôi ném em đi." Cung Âu chậm rãi nói, tiếng nói trầm thấp.

Momo kinh ngạc mà đứng yên tại chỗ.

Nguyên lai, hắn còn không có cố chấp đến mức đem cô gán vào hình tượng đó, vẫn còn biết suy nghĩ.

Sau khi nghe được phân tích của hắn, cô cảm giác có đến mấy phần hy vọng.

"Thứ hai, em là tay chơi lão luyện, thấy tôi đối với em có mấy phần hứng thú, liền muốn bỏ con săn sắt bắt con cá rô, em muốn mưu đồ chuyện gì đó lớn hơn, tỷ như sự chú ý của Suga tôi, có khi còn muốn cái to lớn hơn như trái tim của tôi. Đương nhiên, lý do này cũng không phải."

Suga chậm rãi hướng về phía cô, con ngươi đen vẫn thật sâu ghim ở trên người cô, ngón tay cái vuốt nhẹ ngón tay trỏ.

Trên ngón tay hắn còn đọng nước mắt của cô.

Lành lạnh man mát.

"Tại sao anh cảm thấy tôi không phải loại người đùa bỡn đàn ông" Momo có chút kỳ quái hỏi.

Nghe vậy, ánh mắt Suga sâu hơn, dừng lại hai giây nói, "Nếu như em là cao thủ, bây giờ em đã có thể thu được kết quả."

Bởi vì, cái cô muốn đã chiếm được rồi.

Bởi vì, cô đã thành công rồi.

Momo nhìn hắn, lông mày hơi cau, không hiểu hắn đang có ý gì, cô không có nghĩ sâu xa, tiếp tục hỏi, "Vậy lý do thứ ba đâu"

Lý do thứ ba có phải là liền thừa nhận tất cả hành động của hắn là hiểu lầm, cô vô tội.

"Thứ ba, liên quan tới một giờ này vào ba năm trước, em đã lựa chọn quên ký ức lúc đó." Suga lạnh lùng nói, "Căn cứ vào biểu hiện của em, khả năng này là lớn nhất."

"Tôi mất trí nhớ về một giờ ba năm trước??" Momo kinh ngạc, lập tức phủ nhận, "Không thể, tôi không mất trí nhớ."

Tất cả cô đều nhớ rõ ràng mà.

"Vậy bây giờ em lập tức nói cho tôi biết, trong một giờ đó em đang ở đâu, làm cái gì" Suga âm trầm hỏi.

Thời Tiểu Niệm nỗ lực nhớ lại chuyện tình khi đó, "Tôi trốn ở phòng rửa tay giải lao, lúc đó tôi rất không thoải mái, đầu óc choáng váng, vì thế nên ở đó ngủ một lúc."

"Giả thuyết như vậy em tin được sao?"

Suga lạnh lùng thốt ra, đi tới ghế Salon ngồi xuống.

Trong một giờ này, cô không có ai làm chứng, lại còn ngủ một giấc.

"Tôi…" Momo nghẹn lời, nói như vậy thì cô như là đặc biệt mất đi trí nhớ trong một giờ. Cô chỉ có thể nói, "Nói chung tôi không có mất trí nhớ, cũng chưa từng nghe thấy có người chỉ mất trí nhớ có một tiếng đồng hồ a."

Như Taehyung, sau khi làm phẫu thuật xong, toàn bộ trí nhớ trước kia đều mất hết.

Cũng sẽ không chỉ mất trí nhớ trong một tiếng đồng hồ.

"Em chưa từng nghe thấy, không có nghĩa là chưa từng xảy ra." Suga lạnh lùng thốt.

Momo tìm không ra được một câu phản bác, nghĩ đi nghĩ lại, nàng hỏi, "Chờ chút, anh lấy mất trí nhớ để làm lý do, liền nói rõ anh tin tưởng tôi nói thật"

"…"

Suga ngước mắt hướng về cô, môi mỏng khẽ mím, trên mặt không hề có chút biểu cảm nào.

Hắn không lên tiếng, chính là ngầm thừa nhận.

Momo nhất thời vui vẻ, vội hỏi, "Vậy chúng ta mặc kệ một tiếng đồng hồ ba năm trước rốt cuộc là tôi có mất trí nhớ hay không, anh cũng nên tin tưởng tôi không sinh con cho anh đi."

Nghe vậy, trong mắt Suga có một vệt thất vọng thoáng lên rồi biến mất.

Điểm này, từ rất sớm hắn đã nghĩ qua, các minh chứng cô mang thai là hoàn toàn không có, sử dụng ghế phát hiện nói dối, các kết quả kiểm tra ở bệnh viện cùng các thông tin đều đưa ra kết quả là không nên mới tin tưởng cô, thả cô.

Chỉ là hắn không muốn chính mồm thừa nhận đứa bé này chưa bao giờ từng xuất hiện trên đời.

Cô cùng con trai của hắn.

Lại chưa từng tồn tại, điều này làm cho hắn rất bất mãn.

Thấy hắn ngầm thừa nhận, Momo đi tới trước mặt hắn, vội vàng nói, "Anh đã tin tưởng đứa bé này không tồn tại, vậy ràng buộc giữa chúng ta cũng không còn, có phải là hiệp ước cũng sẽ hủy bỏ có đúng hay không"

Cô vậy là có thể đi rồi

Cô đã có thể rời khỏi hắn, có thể tự do được rồi.

Suga ngồi ở trên ghế Salon, cứ như vậy lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, không nói một lời.

Momo bỗng nhiên lại có một loại không nói ra được, không rét mà run, cô nhìn thấy ánh mắt Suga lạnh lẽo, vui mừng dần dần biến mất, người có chút cứng đờ lui về phía sau, "Anh tại sao nhìn tôi như vậy"

"Em nói xem"

Suga hỏi ngược lại, từ ghế Salon đứng lên.

"Tôi nói không đúng sao, hiệp ước giữa chúng ta hẳn là không có hiệu lực, không phải sao" Momo vừa lùi về sau vừa nói.

"Em lui về phía sau làm gì, tôi rất đáng sợ sao"

Suga cười lạnh nhìn cô ...

Vote cho tui có tí động lực 💓💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro