Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Chap này sốp iu dành tặng tới nhanvientiembanh vì tối qua ẻm đã tặng sốp 1 chap =))) chap này bù lại đoạn hôm qua bị cắt nhó còn hên xui không biết cái fic lày sốp có lấp hết hay là ngụp tiếp 🥲 nữa

Kay bất đắc bị Soobin kéo ra cửa, Kay muốn hất tay Soobin ra nhưng ngại ánh mắt đối phương không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, nhiệt độ lòng bàn tay từ da thịt truyền đến làm lòng Kay nhồn nhột.

"Cậu không cần bài xích như vậy, làm bạn đi dạo phố cũng được."

"Bạn bè đi dạo phố sẽ không... nắm tay." Kay trở nên ngượng ngùng khó hiểu.

"Chẳng lẽ cảnh sát Kay Trần cảm thấy xấu hổ?"

"Nào có!" Giọng Kay đột nhiên trở nên lớn hơn.

"Vậy cậu dám nhìn thẳng mắt tôi nói không? Soobin dừng lại nhìn chằm chằm Kay .

"Đồ hâm."

Kay nhỏ giọng lầm bầm một câu, vẫn quyết định thoát khỏi tay Soobin đi về phía trước, Soobin cũng không tức giận, nhìn bóng lưng Kay rồi chậm rãi theo phía sau.

Hai người một trước một sau đi vào trung tâm thương mại đối diện nhà trọ, lần này đổi thành Kay theo sau Soobin, ngáp nhìn anh ở khu hàng hóa chọn tới chọn lui.

"Sao mua một cái bàn chải anh cũng lựa dữ vậy?" Kay nhìn đống bàn chải trước mặt, thứ duy nhất cậu thấy không giống ở nơi này là giá cả.

"Tôi mua bất kỳ thứ gì cũng chọn." Trong tay Soobin một trái một phải mỗi bên cầm một bàn chải dường như đang khó khăn.

"Không hiểu nổi mấy người các anh."

Kay lấy điện thoại trong túi quần ra, định mở thì bị Soobin lấy đi.

"Làm gì vậy?"

"Hai cái này cái nào tốt?" Soobin giơ hai cái bàn chải lên hỏi cậu.

Kay nhìn một cái màu xanh da trời một cái màu tím, đưa tay chỉ cái màu tím.

"Vậy thì mua cái này đi."

Soobin buông cái bàn chải màu xanh da trời xuống giữ lại cái màu tím trong tay.

"Anh mua cái này thật?" Kay kinh ngạc, cậu chỉ tùy tiện chọn thôi.

"Tôi tin mắt nhìn của cậu, không biết cậu có nghe câu này chưa?"

"Câu gì?" Kay tò mò.

"Bọn họ nói... gay đều thích màu tím."

Khóe miệng Soobin vui vẻ nâng lên, từ từ nhích lại gần Kay , đưa điện thoại của cậu đến trước mặt tỏ ý trả lại cậu.

"... Lý lẽ hoang đường."

Kay lui về phía sau một bước, lấy điện thoại trong tay anh về, mất tự nhiên quay mặt đi nơi khác, vừa rồi trong nhất thời chạm phải mắt Soobin cậu đột nhiên hơi hoảng. Soobin đầy hứng thú đánh giá Kay , lôi người đến khu vực đồ dùng hàng ngày khác, mua xong hai người xách túi đồ đi trên đường, bụng Kay bắt đầu ùng ục vang lên.

"Tiếng gì vậy?" Soobin biết vẫn hỏi.

"Anh nghe lầm rồi."

Ngay sau đó bụng Kay lại vang tiếng "ùng ục", mặt Kay nóng lên.

"Nghe giống như tiếng cún con đang đói bụng."

"... Anh..." Kay định phản bác gì đó thì bụng reo lên lần thứ ba lớn hơn.

"Đi thôi, tôi vừa thấy bên kia đường có tiệm ăn." Soobin cũng đói, không trêu Kay nữa, xoay người chuẩn bị qua đường.

Hai người ngồi trong tiệm ăn, khẩu vị Kay thanh đạm, Soobin nhìn cái dĩa trước mặt cậu không nhịn được trêu cậu vài câu.

"Cậu là người trưởng thành sao khẩu vị giống trẻ con vậy?" Soobin vừa nói lại bỏ vào chén mình một muỗng ớt.

"Dù sao người khẩu vị nặng giống anh cũng không thấy nhiều." Kay nhìn chén Soobin đỏ au thì nhíu mày.

"Vậy bây giờ cậu thấy rồi." Soobin múc một muỗng cơm chiên cho vào miệng, đưa lưỡi liếm sạch muỗng.

Kay thấy đầu lưỡi anh, không kiềm được nhớ đến nụ hôn ban sáng của Soobin , khi đó đầu lưỡi cũng chậm rãi liếm môi...

Không được, dừng lại!

Kay cầm muỗng lắc đầu, nhanh chóng ném những hình ảnh trong đầu kia ra ngoài.

"Sao cậu lại làm cảnh sát?" Soobin đột nhiên đặt câu hỏi.

"Hả?... Ừm... Bởi vì đây là ước mơ từ nhỏ của tôi."

Đề tài của Soobin thay đổi quá nhanh, Kay dừng một chút mới trả lời anh.

"Vậy anh thì sao, sếp? Sao anh lại làm cảnh sát?"

Soobin dường như cũng dừng một chút, muỗng bạc cầm trong tay nhẹ nhàng đặt cạnh đĩa tạo ra tiếng vang, anh xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa mày rậm tựa hồ phủ một tầng ưu sầu, thấy anh phản ứng như vậy Kay tỏ ra hơi lúng túng, cậu nghĩ có phải mình hỏi vấn đề không nên hỏi hay không.

"... Cái đó..." Kay định kéo suy nghĩ của Soobin về.

"Vì làm cảnh sát mới có thể chèn ép loại dân thường bé nhỏ như cậu đấy."

Ngay khi Kay định nói sang chuyện khác Soobin đã đổi lại biểu cảm bình thường, cầm ly nước chanh bên cạnh nhấp một ngụm trả lời cậu.

"... Tôi rõ ràng cũng là một cảnh sát..." Kay tức giận liếc mắt.

"Cảnh sát làm hư hại của công, phạm pháp lừa gạt tiền?" Soobin cười.

"Nhỏ giọng giùm chút!" Kay nghiêng người về trước trợn mắt nhìn anh một cái, thấy đối phương đang dò xét, có chút không vui rụt cổ về.

"Đừng quên bây giờ anh và tôi là một phe, còn nữa nếu không phải anh keo kiệt muốn thu lãi của tôi, tôi có thể nghĩ ra chủ ý tệ hại này sao?" Kay càng nghĩ càng rầu, cậu lại vì một lý do cùng cấp trên kết hôn vô lý, bây giờ còn phải vô lý ở chung.

Về đến nhà, Kay quăng giày lập tức ngã lên salon, cả ngày hôm nay thật mệt.

Soobin ở phía sau xếp giày xong, đặt toàn bộ dụng cụ rửa mặt, khăn lông các thứ vào chỗ của chúng, sau đó đi tới cạnh ghế salon cởi áo lộ ra cơ bắp săn chắc cùng cái bụng phẳng lỳ bóng loáng, nhìn kỹ còn có cơ bụng ẩn hiện, ở giữa có một nhúm lông dọc theo bụng kéo dài xuống dưới.

"Anh muốn làm gì?" Kay nằm trên salon nhìn Soobin , người này cũng quá tùy ý rồi, ngày đầu tiên ngay tại phòng khách nhà người ta cởi đồ.

Soobin không để ý đến Kay , tiếp tục động tác cởi dây nịt da, cởi bỏ quần dài lộ ra hai chân, mặc dù có lông chân nhưng không quá rậm rạp.

Tầm mắt đi lên nữa, quần đùi màu đen phẳng phiu vị trí ở giữa có gì đó nhô lên, nhìn dáng dấp có vẻ không nhỏ. Kay nuột một ngụm nước bọt, ngay khi cậu đang ngẩn người thì Soobin đã cởi sạch, toàn thân cao thấp đều chỉ còn lại mỗi cái quần lót đứng trước mặt Kay nhìn cậu chằm chằm.

"... Có gì cần nói thì nói thật tốt... anh đừng... đừng kích động."

Kay bị Soobin nhìn đến hoảng trong lòng, cậu đột nhiên nghĩ đến Soobin nói gay đều thích màu tím, còn mình thì không kiên nhẫn tùy tiện chọn một cái bàn chải màu tím, nhưng Soobin cũng không từ chối, vậy có phải nói rõ rồi không...

Anh ta là gay???

Kay bị suy nghĩ của mình dọa sợ, nếu Soobin là gay thật thì bây giờ mình thật nguy hiểm, cậu vội từ ghế salon nhảy cẫng lên muốn chạy đi lại bị Soobin túm lấy cổ tay kéo một cái ép ở góc tường.

Theo đó hơi thở Soobin đến gần, trên người Kay lập tức nổi đầy da gà, cậu rũ mắt xuống không nhìn mặt Soobin, kết quả vừa cúi đầu đã thấy "cái kia" của người ta, Kay khẽ nhích về phía trước một chút cũng có thể tiếp xúc thân mật với nó.

Ngay khi Kay định dùng chân hung hăng đá văng Soobin ra thì Soobin mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp có từ tính quanh quẩn bên tai cậu, khiến da đầu cậu bắt đầu tê dại.

"Nước nóng phòng tắm, vặn bên trái hay bên phải?"

Tai Kay đỏ như muốn nhỏ máu, cậu đẩy Soobin đang nhịn cười ra, da thịt lành lạnh trên ngực đối phương, lòng bàn tay Kay lưu lại cảm xúc lạnh băng.

"Rất thú vị sao? Tắm mà làm như gay vậy."

Kay sờ trán, vì căng thẳng mà có lớp mồ hôi mỏng, tên khốn này khiến cậu thiếu chút nữa cho rằng mình sẽ bị....

"Chẳng lẽ vừa rồi cậu nghĩ đến chuyện sắc tình... hửm?" Soobin hất cằm lên.

"Không có chuyện đó!"

Kay bối rối cởi áo khoác ném lên ghế salon chuẩn bị về phòng ngủ né tránh ánh mắt của Soobin , vì bị nói trúng tâm tư nên biểu cảm có chút khó coi.

Trước một giây đẩy cửa phòng ngủ ra, Kay quay đầu tức giận nói với Soobin.

"Tắm nước nóng vặn bên phải, lau khô người rồi hãy ngủ trên salon của tôi."

'Rầm' một tiếng cửa đóng lại, nhìn cửa phòng ngủ của Kay khóe miệng Soobin hiện lên một tia chưa thỏa mãn. Thật ra thì vừa rồi trong chớp mắt chính xác anh biết anh muốn làm những gì, nhưng lúc thấy biểu cảm của đối phương anh đột nhiên đổi chủ ý, nhanh như vậy đã ăn sạch sẽ rất không ý nghĩa, thỏ trắng thú vị như vậy, tất nhiên sói xám phải từ từ rồi.

Úi là lá ~~~~ mấy bà nhân viên tiệm bánh thấy saoo nào :> toai thấy đến đấy là được rồi đúng honggg cả nhà iu của Kem 🤣 nhớ vote comment cho sốp nhé sốp đi đây ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro