One.
Mưa ! Mưa !
Tiệm cafe yên ắng bỗng trở nên đông đúc bởi những vị khách vãng lai lạ lẫm , có lẽ do những đám mây đen sám xịt đang che đi một vùng trời báo hiệu cơn mưa là lí do mà họ chọn nơi đây làm tạm trú .
T/b thở dài , cô thu dọn tập tài liệu bày bừa trên mặt bàn và đeo lại túi xách trên vai, phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi cơn mưa kịp kéo đến .
Nhưng có vẻ sự nhanh nhạy của cô vẫn không thể nhanh hơn cơn mưa kia . Những giọt mưa lớn dần sau khung cửa kính ngăn cản bước chân cô rời khỏi cánh cửa , như để chờ đợi mối duyên của đời mình .
"Thật là !"
Cô chau mày trở lại chỗ ngồi . Một người vẽ truyện tranh như cô cần nhất là yên tĩnh thế nhưng hôm nay tiệm có chút ồn ào .
Đây là tiệm cafe mà T/b thường lui tới . Chỉ đơn giản với cô ở giữa lòng thành phố ồn ào như Seoul để tìm được một tiệm cafe yên tĩnh là rất khó , một phần vì tiệm cafe này có phần kính lớn để nhìn rõ khung cảnh ngoài kia , nơi con đường dài thẳng tắp với hàng cây xanh che phủ bóng mát , những hàng quán đối diện tấp nập người đủ loại trang phục nên nó giúp ích rất nhiều mỗi khi cô bí ý tưởng .
T/b ghét mưa vì tiếng mưa mang lại cho người nghe cảm giác buồn man mác , những hạt mưa va vào kính làm nhòe đi khung cảnh phía bên ngoài . Những chiếc ô dù đầy màu sắc thật đẹp , cơn mưa cũng khiến tầm nhìn giảm xuống , tất cả chỉ còn là sương mờ của bụi mưa ngoài không trung khiến cô phải căng mắt mới nhìn rõ được khung cảnh bên ngoài .
Cô ghét mưa nhưng lại thích cafe nóng , mà cafe nóng uống khi mưa mới thú vị . Con người đôi khi có những sở thích trái ngược nhau đến kì lạ.
"Xin lỗi ... nhưng tôi có thể ngồi cùng cô được không ? Chỗ ngồi..."
Âm giọng trầm trầm của người con trai lạ cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của T/b, cô đặt bản vẽ trên bàn ngước mắt nhìn người con trai cao quá khổ so với mình rồi im lặng nhìn xung quanh . Đúng là chỗ ngồi đã hết , chỉ còn chỗ cô là trống ghế đối diện.
"Không sao , mời anh ngồi !"
T/b cười nhẹ vui vẻ mời chàng thanh niên lạ . Cô ý tứ kéo chiếc máy tính đang nằm chễm chệ hết phần bàn về phía mình nhường chỗ cho người đối diện .
Cách ăn mặc phong cách, nhìn sơ cũng đã biết chất lượng không phải loại thường, là dân nghệ thuật sao? Cô đoán thế vì cách phối đồ của người này quả là không thể chê được. Người con trai ngồi xuống trong vội vã, phần áo trên có lẽ vì cơn mưa kia mà thẫm ướt, vài hạt bụi mưa li ti còn vương trên mái tóc màu nâu hạt dẻ. Đôi mắt hai mí to tròn, sống mũi đầy đặn , đôi môi chúm chím, gương mặt ấy ,thần thái ấy có gì đó cứ cuốn hút lấy cô khiến cô không khỏi rời mắt. Đang loay hoay phủi những bụi mưa trên áo bỗng người con trai ngước lên nhìn cô , đôi mắt họ chạm nhau. Như một cậu bé nhút nhát làm quen với người lạ, chàng trai nở nụ cười ngại ngùng, đôi mắt cũng vì thế mà cong lên. T/b có hơi ngượng khi nhận ra mình đã để ý đến người ta quá lâu nên vội quay đầu về hướng khác.
"Anh lau áo đi."
Thật gãy gọn nhưng cũng thật xúc tích , T/b lấy trong chiếc túi 'đa năng' của con gái một chiếc khăn màu da cho anh .
Chàng trai phì cười nhận lấy chiếc khăn từ tay cô , nụ cười trông thật tự nhiên, hai má lúm đồng tiền làm tăng thêm đường nét cho khuôn mặt vốn đã điển trai .
"Cô là họa sĩ truyện tranh à"
Anh nhìn tập bản thảo trên bàn với những nét vẽ nguệch ngoạc vẫn chưa được hoàn thành xong , cây bút chì vẫn nằm ngay ngắn trên bàn .
"Cũng chỉ là dân nghiệp dư thôi anh"
T/b đáp trong sự khiêm tốn . Như nhận ra điều gì đó chàng trai vội lên tiếng .
"Tôi không làm phiền cô chứ?"
Khuôn mặt khá lo lắng của người đối diện khiến T/b phải sua tay nhanh chóng .
"Không đâu, sao có thể chứ."
Ly cacao nóng được người phục vụ mang ra, trời mưa mà uống thứ gì nóng là tuyệt nhất. Chỉ vừa lúc nãy thôi T/b đã nghĩ mình không gặp may vì trời mưa mà khách thì đông, nhưng có vẻ như cô đã có một ý tưởng mới cho bộ truyện của mình nhờ anh chàng ngồi đối diện kia.
"Tôi là Choi Soobin"
Người con trai đặt ly cacao vừa nhấm nháp xuống rồi đột nhiên lên tiếng sau một khoảng không im lặng.
Chính Soobin cũng không biết tại sao anh lại muốn người đối diện biết tên mình. Cứ cho đó là phép lịch sự nhưng anh cũng là đang mong chờ câu trả lời từ người con gái đối diện .
"Em là Kim T/b"
"Em vẽ đẹp rất đẹp đó"
Soobin gãi đầu, có chút gì đó ngại ngùng sau lờikhen ngợi. Cô tròn mắt nhưng rồi cũng vội vã cảm ơn. Có lẽ họ là những ngườikhách khí nhất trong tiệm ngày hôm nay.
_____________
Phải nói bộ fic mà tớ chuyển ver này thật sự rất hay, tuy là tớ đã đọc rất lâu rồi nhưng nó vẫn đọng trong kí ức của tớ. Tớ cảm thấy nếu như chuyển thử sang ver của Soobin thì có phải sẽ rất phù hợp hay không. Và suy nghĩ của tớ đã đúng. Bên trên thì tớ đã sửa lại một vài chỗ cho phù hợp với tính cách cũng như sở thích ngoài đời của Soobin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro