Chương 8
Bây giờ chỉ còn một cách.
"Người đâu, đổi hướng, đi Tinh Mộ. Vệ Phong, ngươi gửi thư cho Hoa di nương, nói ta có việc gấp nhờ di nương giúp đỡ, còn nữa, báo cho sư phụ sư mẫu, chúng ta thay đổi lộ trình."
"Vâng, lâu chủ."
Đoàn nhân mã đổi hướng đi Tinh Mộ quốc, tìm người được Vương Tuấn Khải gọi là " Hoa di nương". Đó chính là một bằng hữu tốt của Vân Hinh- thần y y độc song tuyệt nổi danh thiên hạ Mộ Hoa Ảnh.
Trong bảy ngày đi đường, sự sống của Vương Nguyên được duy trì bằng dược vật, cùng nguyên khí của Vương Tuấn Khải truyền vào trong người nàng.
Tĩnh vương phủ, Tinh Mộ.
"Tuấn Khải, ta phải nói cho ngươi biết, ta không nắm chắc có thể cứu sống người đó." Mộ Hoa Ảnh bắt mạch xong, thở dài. Nàng đã gần tuổi tứ tuần, nhưng trên gương mặt không có một chút tàn tích của thời gian, ngược lại tuổi tác càng tăng thêm vẻ quý phái thuần thục.
"Di nương, người là thần y mà! Nếu người không thể thì còn ai có thể cứu người đây!" Vương Tuấn Khải bất lực kêu lên.
"Tuấn Khải, ta là thần y, không phải thần tiên." Mộ Hoa Ảnh chậm rãi nói. " Có qua được kiếp nạn này không, còn phải xem phúc khí của hắn."
"Xin người hãy làm tất cả những gì có thể." Vương Tuấn Khải đau lòng áp bàn tay lên má Vương Nguyên " Nếu không có người ấy, con cũng không sống nổi!"
"Bây giờ phải dùng dược vật, đợi đến lúc nàng tỉnh lại, ta sẽ dùng ngân châm bức huyết tụ trong người hắn ra." Mộ Hoa Ảnh nói xong, đặt tay lên vai Vương Tuấn Khải " Nếu như thành công, nàng sẽ sống khoẻ mạnh, còn nếu như không thành, ngươi đành tiễn hắn đi thôi. Chính ta cũng không thể nói trước được điều gì."
Trong bốn ngày đêm, Vương Tuấn Khải không ăn không ngủ túc trực bên giường Vương Nguyên . Những loại thuốc Mộ Hoa Ảnh đưa tới, đều do đích thân hắn giúp người uống, không để ai nhúng tay vào.
Ngày thứ năm, Vương Nguyên rốt cuộc mở mắt.
"Tuấn Khải!"
"Nguyên Nguyên, ngươi tỉnh rồi!" Vương Tuấn Khải kinh hỷ, vội vàng sai người đi gọi Mộ Hoa Ảnh.
"Tuấn Khải, con của ta, nó... mất rồi phải không?" Vương Nguyên nhẹ nhàng sờ lên bụng mình, cậu có thể cảm nhận được, đó là nhờ linh tính của người mẹ mách bảo. Trước đây cậu mới hoài thai hai tháng, bụng vẫn bằng phẳng như thường, cũng không bị ốm nghén, đứa trẻ đáng thương, cậu chưa kịp cảm nhận rõ sự tồn tại của nó, thì sinh linh ấy đã không còn tồn tại trên đời rồi.
"Nguyên Nguyên, ngươi đừng buồn, chúng ta rồi sẽ..."
"Tuấn Khải, đừng nói gì cả..." Vương Nguyên rướn người, ôm lấy cổ hắn " Chàng không cần phải an ủi ta, có lẽ chàng còn đau lòng hơn ta nữa. Xem như chúng ta với đứa trẻ này không có duyên, nhưng chúng ta còn trẻ, rồi ta sẽ sinh cho chàng những hài tử thông minh đáng yêu." Cậu đau lòng vô cùng, nhưng Vương Nguyên hiểu rõ, so với cậu, Vương Tuấn Khải còn đau lòng gấp ngàn vạn lần. Đứa trẻ mới được hai tháng, hắn đã chuẩn bị phòng ở, đồ dùng, đồ chơi, y phục... tất cả đều là thứ tốt nhất. Chỉ là không muốn làm cho cậu thương tâm, cho nên hắn mới đè nén đau đớn trong lòng. Cậu rơi vào đại nạn, lại có thể gặp được nam nhân gắn bó cả đời, âu cũng là phúc phận.
Vương Nguyên buông Vương Tuấn Khải ra, lời đang muốn nói, lại bị tiếng mở cửa chặn lại " Được rồi, hắn đã tỉnh, bây giờ có thể thi châm. Tuấn Khải, ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi." Sự thật mất lòng, nhưng Mộ Hoa Ảnh không muốn giấu giếm, phương pháp này thực sự nguy hiểm.
"Di nương, con tin người sẽ không có việc gì." Vương Tuấn Khải nắm chặt lấy tay Vương Nguyên " Ngươi có sợ hãi không?"
Vương Nguyên mỉm cười "Có chàng ở đây rồi, ta còn phải sợ hãi điều gì?" Cậu đã xác định tình cảm của mình, thì sẽ nói ra lời xuất phát từ đáy lòng.
Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên vào một căn phòng kín, Mộ Hoa Ảnh sẽ chữa trị cho cậu ở trong này. Ranh giới giữa sự sống và cái chết, canh bạc này nếu thua, kết cục nghiệt ngã vô cùng. Nhưng Vương Tuấn Khải đã nghĩ, nếu như cậu chết, hắn sẽ đi theo cậu, cậu không thương hắn cũng không sao, ít nhất dưới hoàng tuyền, hắn vẫn có thể theo bảo vệ cho cậu.
"Tuấn Khải, ngươi hãy ra ngoài chờ đợi, chưa có sự cho phép của ta, tuyệt đối không được xông vào!" Mộ Hoa Ảnh nói xong, liền bắt tay vào chuẩn bị.
Vương Nguyên bình tĩnh thản nhiên, dù nàng không biết rốt cục chuyện gì sắp xảy đến vớimình, nhưng cậu sẵn sàng đón nhận. Dù có chết đi chăng nữa, cậu vẫn luôn ởtrong tim hắn, thế là đủ rồi .
"Tuấn Khải, ta đã nợ chàng quá nhiều, nếu như ta có mệnh hệ gì, kiếp này không trả nổi, vậy đến kiếp sau, kiếp sau nữa, chàng có thể chờ ta đến trả nợ không?"
"Vương Nguyên, ta không muốn chờ đợi, kiếp này, ngươi nhất định phải dùng nửa đời sau hoàn trả đủ cho ta." Vương Tuấn Khải bá đạo nói, lại đưa tay lau đi lệ trên mặt cậu, ghé sát vào tai cậu thì thào " Nguyên Nguyên, ta yêu ngươi."
Vương Tuấn Khải hạ quyết tâm, bước ra cửa, lại quay đầu nhìn Vương Nguyên. Hai mắt cậu đẫm lệ, đôi môi khẽ mấp máy không thành tiếng.
Trước khi cánh cửa nặng nề khép lại, ngăn cách hắn và Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải vẫn nhìn thấy lúc ấy, cậu nói gì đó với hắn, bằng khẩu hình.
Là "Ta yêu chàng"!
Thật sự là ta yêu chàng!
Trái tim của Vương Tuấn Khải dường như muốn vỡ tung vì những cảm xúc hỗn loạn, hồi hộp, căng thẳng, sợ hãi, và cả hạnh phúc cực độ.
Hắn đã chờ đợi điều này biết bao nhiêu năm! Tại sao đến bây giờ mới nói cho hắn biết? Tại sao đến lúc cận kề nguy hiểm, mới nói cho hắn nghe câu này?
Không được, Nguyên Nguyên, ngươi nhất định phải sống, cùng trải qua một đời hạnh phúc với ta! Nếu như ngươi đi trước, ta sẽ không theo ngươi, ta cũng bắt ngươi chờ đợi lâu như ta vậy!
Trời hửng sáng, cánh cửa vẫn đóng im lìm, vương Tuấn Khải tưởng chừng cả thế kỷ đã trôi qua. Đến lúc trời sáng hẳn, Mộ Hoa Ảnh mới bước ra ngoài.
" Sao rồi, di nương, người sao rồi?" Vương Tuấn Khải tóm lấy cánh tay Mộ Hoa Ảnh, lớn tiếng hỏi.
Mộ Hoa Ảnh chỉ im lặng nhìn Vương Tuấn Khải, không nói một câu. Trái tim của Vương Tuấn Khải phút chốc bị treo lên cao, hắn kích động nói" Di nương, người mau nói đi!"
"Ngươi tự mình vào đi." Mộ Hoa Ảnh chỉ vào bên trong phòng, lắc lắc đầu, chậm rãi rời đi.
Vương Tuấn Khải vội vã chạy vào bên trong, chỉ thấy Vương Nguyên nằm bất động trên giường, hai mắt nhắm chặt. Hắn sợ hãi đến cực độ, muốn đưa tay kiểm tra mạch tượng của cậu, nhưng lại sợ kết cục mình biết được, bàn tay cứ do dự dừng giữa không trung.
"Ngươi làm gì thế?" Mộ Hoa Ảnh đi vào, đem theo một mảnh giấy nhỏ " Hắn đang ngủ, đợi người tỉnh lại, theo đơn này sắc uống trong một tháng..."
"Thành công rồi? Di nương, nói như vậy, thành công rồi?"
Vương Tuấn Khải có cảm giác muốn điên, nói Mộ Hoa Ảnh là quái y không sai, hại hắn một hồi lo sợ như vậy. Hoa di nương không còn trẻ nữa, sao tính cách chẳng thay đổi chút nào?
"Phải, uống đơn thuốc này một tháng nữa, là sẽ hoàn toàn hồi phục, không có vấn đề gì." Mộ Hoa Ảnh đưa đơn thuốc cho hắn. " Ngươi xem lúc nào phù hợp, nhanh về gặp Vân Hinh đi. Bây giờ ta phải tiến cung, có việc gì cứ gọi đệ tử của ta."
"Vâng, di nương đi thong thả." Lần đầu tiên trong đời, Vương Tuấn Khải chỉ trong thời gian một ngày một đêm, mà lần lượt trải qua căng thẳng cực độ, vui mừng cực độ, sợ hãi cực độ rồi lại vui mừng cực độ, khiến cho hắn ngây ngẩn cả người.
Ba tháng sau, Thanh Khâm.
"Có chuyện gì thế?"
"Vương thừa tướng bị oan, hoàng đế chiếu cáo thiên hạ!"
"Ta biết mà, ta biết ngài ấy là người tốt mà!"
"Bây giờ minh oan có ích gì? Người đã chết không thể sống lại."
Nghe đến đấy, dân chúng lại đồng loạt thở dài.
Kinh thành vì chuyện này mà một hồi náo nhiệt, vừa yên ắng không được bao lâu, lại xảy ra chuyện oanh động.
Thái tử Tiêu Duệ hãm hại thủ túc, vì muốn kế thừa ngôi báu mà hại Đại vương gia tàn phế, thiết kế Ngũ vương gia làm ra chuyện ô nhục, lại dùng Vu cổ trù ếm hoàng đế, đại nghịch bất đạo, được ban một ly rượu độc, chết ở đại lao.
Triều đình Thanh Khâm vốn đã mục nát, không chịu được một kích chí mạng này, trên dưới xảy ra nội loạn, trong dân gian nổi lên cuộc khởi nghĩa lật đổ họ Tiêu, một năm sau khi Tiêu Duệ chết, thiên hạ Thanh Khâm phong vân đổi sắc, Dung gia xuất thân thương phú lên nắm quyền.
Đại Khang.
"Tuấn Khải, đỡ ta đứng dậy!"
"Ngươi sắp sinh rồi, đừng đi lại nhiều."
"Hoa di nương nói, gần đến ngày sinh, phải chịu khó đi lại, sinh nở mới thuận lợi."
Vương Tuấn Khải đỡ Vương Nguyên khó khăn đứng dậy, bước ra ngoài sân. Lúc này, mặt trời ngả về tây, ánh tịch dương bao trùm lên người hai người, đẹp đẽ đến kỳ lạ.
Từ nay, hắn cùng với cậu sẽ cùng nhau trải qua biết bao lần mặt trời mọc rồi lặn, năm năm tháng tháng, một đời bình an.
-----------------------
12/9/2017
HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro