Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Thế Huân! Em yêu anh rất nhiều.

Tháng 2, tôi tham gia một lớp nấu ăn, mỗi ngày đều tham gia một buổi hai giờ, đó là đoạn thời gian tôi rất vui vẻ.

Sau đó tôi liền mang mấy món học được ở lớp, từng chút từng chút đút cho anh ăn. Anh thật sự rất mệt, cũng không quan tâm đến hương vị, chỉ lo điền đầy bụng. Ăn xong rồi, anh đi tắm rửa, sau đó nằm trên giường, tôi mát xa cho anh, làm cho anh ngủ thật ngon.

Tuy rằng nhiêu đó cũng không phải là chuyện giỏi giang gì, nhưng vì anh rất bận, cho nên tôi cảm thấy cuộc sống thật phong phú, thật thoả mãn.

Có một ngày, tôi học được một món mới, ở phòng bếp dồn sức làm, thi thoảng lại nhìn đồng hồ, 9 giờ, anh cũng sắp về rồi. Đang lúc nghĩ như vậy, chuông cửa quả nhiên vang lên. Tôi vội vàng chạy ra mở cửa.

"Tiểu Lộc!"

Là giọng của Lô Quân, hắn cùng Lưu Cẩm dìu Thế Huân đã say như chết. Tôi cả kinh, vội vàng cho họ đi vào.

"Sao lại thế này?" Tôi sốt ruột hỏi.

"Tiểu Lộc, không sao!" Lưu Cẩm nói, "Hạng mục thành công, Thế Huân rất vui, uống hơi nhiều!"

"A! Như vậy là tốt rồi." Tôi quỳ gối cạnh sô pha lau mồ hôi cho anh. Tôi rất lo lắng, cho nên không chú ý đến bên cạnh còn có một người nữa đang đứng.

"Đang làm gì trong phòng bếp vậy?" Trong im lặng, bên tai bỗng truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc.

Tôi một trận mồ hôi lạnh, quay đầu lại, chỉ thấy một đôi mắt xinh đẹp, nửa cười nửa không nhìn tôi.

"La tiểu thư!" Tôi không khỏi nhẹ kêu lên thành tiếng.

La Tình hơi nghiêng đầu, quyến rũ đến điên đảo chúng sinh, cô ấy nói, "Lại gặp nhau rồi!" Sau đó, đến tiếp lấy chiếc khăn trong tay tôi, "Có tôi đây thì cậu nên vào trong bếp đi!"

Tôi nhìn cô ấy, tay cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy. Tôi nhìn lại tay của mình, không có chút máu, không có nhẵn nhụi. Tôi đi vào bếp, hung hăn cắn mu bàn tay mình.

Tôi thật sự rất muốn đuổi cô ta đi, tuy rằng cô ta rất thân mật với Thế Huân, nhưng Thế Huân chưa từng đưa cô ta vào nhà. Mà tôi vẫn, xem đây là sự dịu dàng trực tiếp nhất của anh.

Tôi cắn mu bàn tay, cắn đến hiện lên dấu răng màu tím.

Tôi thật muốn đuổi cô ta đi!

Tôi ngồi trên sô pha đối diện với Thế Huân, ôm chén Mark, vừa uống cà phê, vừa nhìn chằm chằm La Tình.

"Thế Huân, có đỡ hơn chút nào không?" Cô ta nhẹ giọng, "Đã bảo anh đừng uống nhiều như vậy, anh lại không nghe!"

Đừng nói nữa! Tôi kêu gào trong lòng.

Thế Huân tựa hồ có chút thanh tỉnh, mở ánh mắt mê say, anh lắc lư ngồi dậy, nhìn Lô Quân cùng Lưu Cẩm, lại nhìn nhìn La Tình. Bỗng nhiên vung tay, hung hăn ôm cô ta vào ngực, "Anh lại thắng!" Anh nhìn cô ta, uy phong nói, "Thế Huân, em vĩnh viễn cũng không đuổi kịp anh!"

Sau đó, ngay tại trước mặt tôi, bọn họ hôn môi, điên cuồng đến cực điểm.

Xoảng, cái chén của tôi dừng trên sàn nhà, Lô Quân cùng Lưu Cẩm xấu hổ nhìn tôi, "Tiểu Lộc!"

Tôi lắc đầu, không kịp thu dọn chén, xoay người, nghiêng ngả lảo đảo về căn phòng ngủ tối om kia.

Cạch một tiếng, cửa khoá lại.

Ngày hôm sau, lúc tôi rời giường, phòng khách đã không còn ai. Tôi đứng lên, mặc một chiếc áo khoác màu xám, bỏ chạy ra ngoài tìm Thế Huân. Tôi chạy đến dưới Nguyên Thịnh, ngẩng đầu nhìn toà nhà cao ngất tận mây xanh, Thế Huân đang ở ngay trên tầng cao nhất, tôi muốn gặp anh.

Vừa nghĩ vậy, tôi liền đi vào trong, nhưng khi vọt đến cửa thang máy, lại nhìn thấy anh cùng một đám người phong thái sáng láng từ thang máy đi ra, trên mặt anh không có chút suy sút nào của vụ say rượu đêm qua. Tôi sửng sốt, nhìn anh, lại nhìn mình một cái, áo khoác xám, tóc rối bời, khuôn mặt tiều tuỵ, tôi làm sao còn dám đi qua.

Thế Huân vui vẻ đưa tiễn hộ khách xong, một tay vẫn còn bỏ trong túi quần tây trang, tay kia tao nhã thả bên người, xoay người chuẩn bị đi vào thang máy, anh sửng sốt, thấy tôi, đang tránh ở bên cạnh bồn hoa.

"Cậu đến đây làm gì?" Anh nhíu mày.

Tôi cứng ngắc đi đến, túm góc áo, "Em có chuyện......"

"Đến quán trà đối diện chờ tôi!" Anh mặt không thay đổi, bỏ lại những lời này, liền vượt qua người tôi, tôi xoay người định gọi anh, chỉ nghe thấy 'đinh' một tiếng, cửa thang máy đã đóng lại.

Tôi thành thật ngồi trong quán trà đợi hai giờ, rốt cục anh mới khoan thai mà đến.

"Chuyện gì!" Còn chưa ngồi xuống, anh liền hỏi.

"Tối hôm qua, anh có tiễn La tiểu thư về không?" Tôi hỏi.

"Chính cô ta tự mình trở về!" Anh thuận miệng trả lời.

"Vậy, về sau cô ấy còn đến nhà chúng ta không?" Tôi lại hỏi.

"Sẽ không!" Anh chém đinh chặt sắt nói, sau đó có chút hồ nghi, "Cậu tìm tôi vì việc này sao?"

Tôi gật đầu, hơi dừng lại, rồi lại lắc đầu,

"Còn có chuyện gì không?"

"Tú Tú vừa nhận con nuôi, em muốn tặng quà cho cậu anh biết mà, Tú Tú là người bạn duy nhất của em!" Tôi cúi đầu.

Thế Huân cười một tiếng, "Không thành vấn đề." Sau đó đưa cho tôi một tấm thẻ bạch kim, "Bấy nhiêu đủ chứ!"

Tôi lắc đầu.

"Còn gì nữa chứ!" Lúc này trông anh thật không kiên nhẫn.

Tôi bị doạ đến mặt cũng trắng bệch, vuốt tóc, nhỏ giọng trả lời, "Em đói bụng!"

Không biết tại sao, sau khi anh nghe nói vậy cũng không phát giận, trầm mặc một hồi, anh gõ tắt khói thuốc nói, "Phục vụ, thực đơn!"

Sau đó, tôi kinh ngạc nhìn anh, anh thế nhưng không đi, ngồi ở đó cùng tôi ăn cơm.

"Lộc Hàm!" Ánh mắt anh quét tôi một cái, anh nhàn nhạt nói, "Cậu là bạn đời của tôi, tôi nhất định sẽ mua cho cậu những thứ tốt nhất, tôi cho cậu sự thoả mãn mà bất luận kẻ nào cũng không cho được. Nhưng cậu lại quá dễ dàng thoả mãn, điều này làm cho tôi thật mất hứng, biết không! Thứ tôi nợ cậu chính là tiền, cậu phải cho tôi có hội để tôi trả cho cậu!" Anh nói, giọng rất nghiêm túc.

Tôi cúi đầu, không nói lời nào.

"Nói chuyện!" Trông anh hơi giận.

Nói gì, không biết, tôi cười, nói, "Thế Huân, còn nhớ rõ lần đầu tiên anh và em gặp nhau không?"

Anh không lên tiếng, dĩ nhiên là không còn nhớ rõ.

"Em ở phòng làm việc của cha nhìn thấy anh, khi đó anh đang nói chuyện với một vị khách hàng nước ngoài, anh tao nhã lễ độ, hào phóng tự nhiên, mặc dù em một câu tiếng Anh nghe cũng không hiểu, nhưng em lại biết anh đã chinh phục được vị khách hàng nước ngoài đó, bởi vì ông ấy giơ ngón tay cái lên với anh! Mà anh chẳng qua là cười nhạt, vô cùng thản nhiên tự tin."

Thế Huân uống một ngụm trà, "A? Phải không?"

"Ừ!" Tôi gật đầu một cái, sau đó nói, "Thế Huân, cả đời này chuyện duy nhất không thản nhiên, chính là thông qua cưới em mà có được Nguyên Thịnh. Cho nên anh chán ghét em!"

Thế Huân lại uống một ngụm trà, lắc đầu một cái, anh không nhanh không chậm nói, "Lộc Hàm, thật ra tôi cũng không phải là ghét cậu, chẳng qua là cậu không theo kịp bước chân của tôi, cho nên tôi không có cách nào yêu cậu. Nhưng tôi sẽ chăm sóc cậu, không có cậu, sẽ không có tôi của hôm nay, điều này tôi vĩnh viễn cũng không quên."

Tôi nhìn anh, không biết tại sao, chỉ cần anh có dụng tâm trong những lời nói với tôi, bất kể anh nói gì, tôi cũng sẽ không tức giận.

"Vậy anh yêu La Tình sao?" Tôi hỏi.

Thế Huân bật cười, anh nói, "Đã từng có yêu!"

"Thế Huân!"

"Ừ?"

"Anh sẽ cùng em cả đời sao?" Tôi lại hỏi, trong lòng ấm áp.

Thế Huân đổi tư thế, lại ngậm điếu thuốc lên môi, nghĩ một lát, anh nói, "Có lẽ vậy! Dù sao tôi cũng sẽ không nói ly hôn trước!"

Tôi nhìn anh, "Vậy, nếu em chủ động rời khỏi anh thì sao? Anh có thể cảm thấy cô đơn hay không? Dù sao chúng ta đã chung sống ba năm!"

"Phì! Cậu rời khỏi tôi?" Anh cười lớn, "Cậu rời tôi thì có thể đi nơi nào, còn tôi ngay cả muốn rời đi thì cũng lười phải muốn đấy!" Vừa nói, anh vừa đứng lên, "Ăn xong rồi cũng mau trở về đi, bộ dáng này của cậu bị người ta thấy cũng thật mất mặt!"

Tôi nhìn bóng lưng anh, anh vừa ra đến cửa quán trà thì cô lễ tân đỏ mặt nói với anh, hoan nghênh lần sau lại đến, anh lạnh lùng đi ra ngoài, sau đó băng qua đường, đối diện, là Nguyên Thịnh, vương triều của anh!

Qua một tuần lễ, tôi đi thăm Tú Tú, Tú Tú trước kia từng bảo nếu nhận con nuôi, vô luận là con trai hay con gái, đều gọi là Chung Nhân.

Tôi ngồi ở bên giường gọt táo cho Tú Tú, Tú Tú cười nói, "Tiểu Lộc, cậu đừng khẩn trương như vậy, thằng bé mới chỉ có một tháng thôi!"

Tôi gõ đầu cô ấy, "Từ giờ trở đi, cậu cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể vui vẻ ca hát, chỉ có thể cười mà thôi! Nhất định phải nuôi lớn Nhân Nhân thật đẹp trai đấy!" Nói xong tôi đưa quả táo cho cậu ấy.

Tú Tú cắn mạnh một cái, nhìn tôi, ánh mắt chợt trở nên ưu thương, "Tiểu Lộc, cậu đến ở với bọn tớ đi! Đừng ở chung với hắn ta nữa!"

Tôi sửng sốt, nở nụ cười, "Tú Tú muốn nuôi tớ sao, nhưng tớ là một con ký sinh trùng, cái gì cũng không biết à nha!"

Tú Tú áp trán mình vào tay tôi, "Tiểu Lộc, cậu cái gì cũng không cần làm, tớ và ông xã sẽ chăm sóc cho cậu, cho cậu nhà, cho cậu ấm áp, con tớ cũng sẽ gọi cậu là cha nuôi! Tiểu Lộc, đừng ở với hắn ta nữa!"

Tôi lắc đầu một cái, "Tú Tú...", đang muốn nói chuyện, lại cảm thấy một hồi trời đất xoay chuyển, đầu nện mạnh vào trên giường.

Không biết là qua bao lâu, tôi cảm thấy có người một mực vỗ vào mặt mình, tôi lại mở mắt ra, nhìn thấy Tú Tú đang rất sốt ruột.

Tú Tú lau mồ hôi trên trán tôi, ưu tâm hỏi, "Rốt cục là bệnh gì? Gần đây sao lại té xỉu nhiều như vậy?"

Tôi nhắm mắt lại, không nhìn cậu ấy, hỏi, "Tú Tú, cha tớ vì sao lại chết?"

Bàn tay bận rộn trên trán ta của Tú Tú dừng lại, mấy giây sau rồi cậu ấy ôm tôi khóc, nói, "Bác ấy là bị ung thư não mà chết."

Tôi liền nhắm hai mắt lại, nói với Tú Tú, "Tú Tú đừng khóc, trừ cha ra, cái ôm của cậu làm ấm áp nhất. Tớ không muốn cậu thương tâm. Thật ra chuyện này tớ đã sớm có chuẩn bị tư tưởng rồi, bệnh ung thư vốn có tính di truyền, chẳng qua là tỷ lệ phát bệnh của mỗi người là khác nhau mà thôi, giống như tớ đây, cả ngày mặt mày sầu khổ, đầu óc trống rỗng, không bị bệnh mới là lạ!"

Tú Tú ngồi xuống, ánh mắt đỏ hoe, vừa thút thít vừa hỏi, "Hắn có biết không?"

"Không biết." Tôi lắc đầu, "Tớ cũng không có ý định nói cho anh ấy biết."

Tú Tú gật đầu một cái, cái gì cũng không nói, cậu ấy hiểu rõ tôi nhất.

Một hôm chủ nhật, anh ngủ lấy lại sức, đến hai giờ chiều mới rời giường, vừa mới từ phòng ngủ bước ra, đã nhìn thấy Tú Tú kiểm tra thị lực cho tôi. "Cậu bị bệnh à? Có đi bệnh viện kiểm tra chưa?" Anh vừa ngáp vừa hỏi tôi.

"Rồi, chỉ là thị lực bị giảm sút thôi, không có việc gì!" Tôi nói.

"Ừ!" Anh gật đầu, lại ngáp một cái, tóc rối bời, trông rất đáng yêu.

"Thế Huân!" Tôi gọi tên anh, "Có thể xin anh một chuyện được không?"

Anh tựa vào ghế sô pha, "Nói đi!"

Tôi đi đến, ngồi bên cạnh, đặt một bàn tay lên đùi anh, "Chúng ta phân phòng ngủ đi!"

Anh chợt ngồi dậy, không thể tin nhìn tôi, "Tại sao?"

"Bởi vì hiện tại em tín Phật, cho nên muốn lục căn thanh tịnh!" Tôi thuận miệng viện một lý do.

Anh tựa như nghe được chuyện cười, cười ha ha thật lâu, mới không lo lắng mà nói, "Không được!" Sau đó anh kéo tay tôi lên cọ vào cằm mình, tôi cảm thấy thật nhột, anh đùa như vậy một hồi lâu, mới nói, "Lộc Hàm, đừng giận dỗi với tôi, cậu cũng biết, tôi cũng có nhu cầu!"

"Nhưng mà, anh còn có La Tình mà!" Khi nói những lời này tôi không dám nhìn anh.

Thế Huân cười, "Cô ấy có cuộc sống của mình, Lộc Hàm, cô ấy cũng không phải là người mà tôi kết hôn!"

Tôi ngồi trong lòng anh, nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh của anh, ánh sáng đã có chút mờ đi. Kết hôn mấy năm, chúng tôi chưa từng nói chuyện quá nhiều. Chiếc nhẫn của tôi cùng của anh cũng chưa từng chạm nhau, bởi vì chúng tôi cũng chưa từng nắm lấy tay nhau.

Tôi ôm anh thật chặt, "Thế Huân, em thật rất yêu anh, cho nên sợ nhất là ân ái với anh, bởi vì anh chẳng qua là đang phát tiết mà thôi! Có phải không? Anh không muốn có con, không sao, em không ngại. Cuộc sống của em nằm trong lòng bàn tay anh, nhưng anh có thể cho em một chút không gian ảo tưởng, để em có thể dần tự mình tự lực có được hay không?"

Thế Huân nhìn tôi, như có điều cần suy nghĩ, "Cậu muốn tự lực, tôi có thể giúp cậu, nhưng việc này cùng việc có cùng giường hay không cũng không mâu thuẫn!" Vừa nói, anh vừa ôm lấy tôi, đi vào phòng ngủ. Tôi biết, anh chính là đang muốn phát tiết!

"Thế Huân!"

"Ừ?"

Lúc đóng cửa lại, tôi hỏi anh, "Anh thật không yêu em sao?"

Anh cởi áo ngủ ra, nhẹ nhàng hôn tôi, giữa răng môi, anh chẳng qua chỉ trả lời, thật xin lỗi!

Ánh mặt trời xuyên qua hơi thở mờ ám, vào lúc tôi còn không kịp kéo rèm cửa, nó đã đem căn phòng dung hợp thành một bức tranh sặc sỡ. Tôi cúi đầu nhìn vào ánh sáng chiếu trên mặt đất kia, dường như có một sinh mạng đang dần chuyển động.

Lúc này là 8 giờ sáng, bên giường trống rỗng, anh đã đi làm. Tôi mở chăn, bước xuống sàn, trên đó có tóc, còn cả mùi nước hoa nhàn nhạt, đó là hương vị đêm qua anh đã lưu lại.

Tôi là một người có cuộc sống rất đơn điệu, lúc không có anh lại còn thêm đơn điệu, mỗi ngày chính là rời giường, ăn sáng, xem ti vi, một mình đi dạo phố, sau đó đi đến khi đói bụng, sẽ tìm chỗ ăn cơm. Nếu như không muốn dạo phố, tôi liền ngồi ở nhà cả ngày, cho đến lúc anh trở về, cùng anh trò chuyện, mặc dù nói chẳng nhiều lắm, thế nhưng đó lại là thời khắc tôi vui vẻ nhất trong một ngày.

Trước kia Thế Huân có giới thiệu một vài người bạn đã có chồng của anh, anh nói những người đó đều giống tôi, mỗi ngày chỉ hưởng thụ, anh muốn tôi học hỏi một chút mấy người đó. Nhưng mà, Thế Huân phải biết, tôi cùng đám công tử lớn kia không giống nhau, những món đồ đắt đỏ cùng các hội quán hưu nhàn sang trọng không thích hợp với tôi, mỗi khi tôi ở cùng với đám người đó, tôi liền không vui, sau đó tôi gọi điện cho Tú Tú, bất kể trong tình huống nào Tú Tú cũng sẽ đến đón tôi, sau đó dẫn tôi đi ăn.

Lúc ăn cơm liền gõ đầu tôi, nói "Tiểu Lộc nhà chúng ta nhà một người ngốc! Có tiền mà không biết xài!"

Khi đó, tôi liền vui vẻ, lúc ở chung với Tú Tú luôn thật là thoải mái.

Thật sự, trừ Thế Huân ra thì người tôi thích nhất là Tú Tú, mặc dù Tú Tú hoàn toàn khác biệt với tôi, cậu ấy là một người đáng được ca tụng hơn so với cả La Tình, cũng không dễ dàng thoả hiệp với cuộc sống, hơn nữa ý chí rất kiên định, lại sáng sủa hoạt bát, am hiểu ý người. Cho nên, từ nhỏ tôi rất nghe lời cậu ấy, duy nhất có một chuyện, đó là lúc tôi kết hôn với Thế Huân.

Nhưng Tú Tú nói, "Nhưng Tiểu Lộc, từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên, tớ rất hiểu cậu, cũng biết rõ là hắn lợi dụng cậu, cậu lại nguyện ý gả cho hắn, tớ còn có thể nói gì đây? Bởi vì Tiểu Lộc nhà chúng ta là một người ngốc nghếch, cho nên tương lai dù Thế Huân không thể cho cậu hạnh phúc cũng không sao, tớ cho cậu hạnh phúc là được rồi."

Tú Tú chính là một người như vậy, cậu ấy kiên cường, còn có suy nghĩ của cậu ấy, đó là khát vọng, tâm nguyện mà tôi muốn có ở kiếp sau, tôi thường thường nghĩ như vầy: Nếu như kiếp sau, tôi có thể biến thành cậu ấy, tôi sẽ đi gặp Thế Huân, làm một người mà anh tán thưởng; nhưng nếu như kiếp sau, tôi vẫn là tôi, tôi nhất định sẽ không đi gặp anh ấy, nếu như có gặp, cũng chỉ là thoáng qua, đừng có 'vừa thấy đã yêu' nữa.

Mở TV, tuỳ tiện chọn một kênh. Tôi bắt đầu ngồi trên sô pha uống cà phê, một cốc lại một cốc, trong miệng tràn đầy vị đắng, làm cho người ta phải nhức đầu.

Lúc bị đau đầu, tôi sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng rèm cửa bị gió thổi lay động, bên khung cửa hiện lên thế giới bên ngoài

Trên đường cái là những cô gái khác biệt, tôi đột nhiên nghĩ... Người ta nói đàn ông không thích bạn đời thông minh, nhưng thật ra theo tôi, đàn ông càng ưu tú, lại càng khát vọng có một người bạn đời thông minh làm bầu bạn. Cho nên bọn họ sẽ không yêu một người ngu muội, cho dù anh ta đã cưới người đó.

Uống xong cà phê, đáy cốc vẫn còn lớp thuốc màu trắng chưa tan hết, tôi quết chúng lên, từng chút từng chút nuốt vào. Gần đây tôi chỉ có thể quen với cuộc sống yên tĩnh, nếu không thanh tỉnh, cũng thường hay ngất xỉu......

Tính mạng của tôi bắt đầu đến lúc đếm ngược. Vậy mà, một cuộc sống đơn điệu không có sinh khí như vậy, vẫn làm cho tôi lưu luyến không dứt, không dứt bỏ được!

......

Thế Huân!

Anh có biết hay không?

Em yêu anh rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro