Chương 1: Lộc Hàm là người bạn đời của Thế Huân
Anh là một người đàn ông tài hoa, tuy rằng xuất thân bần hàn, nhưng anh rất có khí phách, dựa vào điểm này thôi thì đám bạn bè thiếu gia õng ẹo kia có hợp lại cũng không bằng ý chí chiến đấu và nghị lực của riêng anh, anh từng bước đi đến ngày hôm nay, bất quá tôi chỉ muốn nói, anh cũng không phải là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng!
Ngày 24, tháng 5 năm 2002, anh mặc một chiếc áo sơ mi đã sờn cùng với một chiếc quần bò cũ kỹ màu lam, bỗng nhiên lao đến nhà tôi, khi đó chỉ mới chạng vạng, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, khắc sâu trên khuôn mặt anh, anh hung thần sát ác đứng trước bàn ăn nhà tôi, lúc ấy tôi và cha đang ăn cơm, sau đó anh hét to: "Chúng ta kết hôn đi!"
Một ngày đó, anh bị cha đánh một trận, không lưu tình, bị đánh đến bầm dập mặt mũi.
Một năm đó, tôi 21 tuổi, cũng không chút do dự, gả cho anh.
Bởi vì ánh mắt anh lúc nhìn thấy tôi, rất liều lĩnh. Thật giống như anh bị đuối nước, chỉ có tôi mới có thể cứu được anh vậy.
Hôn lễ của chúng tôi rất long trọng, đây có thể là một loại hư vinh, hoặc cũng có thể là một loại tuyên cáo.
Thật ra cha rất tán thưởng anh, thường khen ngợi với tôi rằng anh là một đế vương, nhất định sẽ lập nên vương triều của chính mình. Sau đó, vì hạnh phúc của tôi sớm muộn cũng đã tới, trong hôn lễ, cha ở trước mặt mọi người tuyên bố để anh tiếp nhận chức Tổng giám đốc của tập đoàn Nguyên Thịnh. Lúc đó, anh rốt cục mỉm cười, sau khi tôi cố gắng lâu như vậy, cũng không chiếm được một chút động dung của anh, anh rốt cục cũng mỉm cười, khoé miệng hơi kéo lên một chút, quả thật rất giống một đế vương.
Đó là một hôn lễ thật tịch mịch, tôi nắm tay anh, lại không - cảm giác được hạnh phúc, anh kéo tôi đi khắp nơi kính rượu, cũng không có hỏi tôi có mệt hay không. Tôi đi theo anh ngược lại hai chân đều sưng vù, lại không dám hé răng, rất sợ làm anh mất hứng.
"Thế Huân!"
Chính tại lúc đó, một giọng nói mềm mại vang lên, kinh động tay chân của tôi, bên tai dư âm vẫn chưa tan, anh bỗng nhiên lại ôm lấy tôi, thật chặt, thậm chí tôi có thể ngửi được mùi rượu trên người anh, sau đó tôi vươn tay đặt trên ngực anh, anh sửng sốt, nhìn tôi một hồi lâu, mới hoàn hồn.
"Thế Huân!" Cô gái đứng trước mặt lại kêu lên lần nữa.
Anh nhìn cô ấy, cười nói, "Đến đây, giới thiệu một chút, đây là người bạn đời tôi, Lộc Hàm!"
Tôi vội gật đầu với cô ấy, đây là lần đầu tiên Thế Huân lại chính thức giới thiệu tôi như vậy.
Cô gái kia nhìn tôi, sắc mặt nhanh chóng hiện lên một chút âm u, sau đó cô ấy cười vươn một bàn tay, "Xin chào, tôi gọi là La Tình, bạn của Thế Huân!"
Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp.
Tôi đỏ mặt, khẩn trương bắt tay cô ấy, "Xin chào, hoan nghênh chị đến tham dự hôn lễ chúng tôi!"
Sau đó, La Tình trả lại cho tôi một nụ cười thâm sâu, quay đầu nhìn Thế Huân, "Động tác của anh cũng thật nhanh, vĩnh viễn đều bỏ xa người ta ở phía sau nha!"
Thế Huân ừ hử, "Mọi người cũng vậy, còn em? Sao lại không mang ông xã đến cho anh được biết một chút!"
Ánh mắt La Tình chăm chú, giống như lửa thiêu, một đôi tay xinh đẹp của cô ấy níu lấy cà vạt anh, sau đó dùng thanh âm chỉ có chúng tôi nghe thấy nói, "Người toàn thành phố này đều biết người có tiền nhất chính là cha của anh, em còn dẫn cái tên quái dị ấy đến đây để doạ người chi chứ!"
Sau đó họ nhìn lẫn nhau, lạnh lùng nở nụ cười.
...
Cho nên nói, hôn lễ tịch mịch chỉ có thể mang lại cuộc hôn nhân tịch mịch, kể từ ngày đó, tôi liền bắt đầu nuôi dưỡng một thói quen xấu - đối với tất cả các hành vi ở bên ngoài của anh đều làm như mắt điếc tai ngơ, thói quen xấu xí mắt điếc tai ngơ.
Một năm sau cha qua đời, khi đó tôi mới hiểu được, vì cái gì ông lại không phản đối tôi và Thế Huân kết hôn, bởi vì ông vội vã tìm một người, có thể thay mình chăm sóc tôi.
Lúc 23 tuổi, bên cạnh tôi chỉ còn một người chồng, một người chồng nổi tiếng, nhưng lúc nào cũng thờ ơ với tôi.
Thế Huân thường nói với tôi, thật ra tôi tuyệt không yêu cậu.
Mà tôi cuối cùng vẫn là vùi đầu vào pha cà phê, tôi chỉ biết mỗi pha cà phê. Tôi pha MOCA đặc biệt đắng, đắng đến nỗi giằng xé thần kinh con người ta, cho nên anh chỉ uống một lần vào tuần trăng mật sau đó không hề uống qua nữa. Sau lại, chỉ cần tôi pha cà phê cho anh, anh sẽ nói rằng tôi tuyệt không yêu cậu, nhưng cậu yên tâm, không có cậu thì sẽ không có tôi hôm nay, cho nên tôi sẽ không ly hôn.
Mỗi khi anh nói như vậy, tôi sẽ cười, cười cho đến lúc anh nhìn thấy, sau đó anh sẽ nói, đừng đắc ý, loại thiếu gia công tử chân tay vô dụng như cậu, đến ngay cả ngũ cốc cũng chẳng thể phân biệt được này thì tôi khinh thường nhất!
Trên thực tế, anh chỉ nói đúng một nửa.
Tôi cười không phải là vì tôi đắc ý, mà là thay anh cảm thấy đáng tiếc - anh luôn có một sống nguyên tắc đặc biệt cố thủ cũng không muốn buông tha. Ví dụ như đối với tôi, tôi là một thanh niên thật vô dụng, đọc sách không nhiều, cũng chưa từng ra xã hội làm việc, từ nhỏ thân thể yếu ớt, tướng mạo lại bình thường không có chút phong phạm thiếu gia. Tôi ngu muội không hiểu, lại hiểu biết nông cạn, căn bản tôi không thừa hưởng được sự chuyên nghiệp của cha, cho nên đối với chuyện anh có trong tay Nguyên Thịnh, ngược lại lại cảm thấy may mắn, đó là bát cơm của hơn một ngàn công nhân, tôi làm sao có thể đảm đương cho được.
Tôi cười là đồng tình cho sự trói buộc của bản thân mình đối với anh, rõ ràng anh đã có năng lực để có thể tự do, nhưng anh lại không muốn có được sự tự do ấy.
Tuy rằng anh không yêu tôi, nhưng đối với anh như vậy, tôi lại cảm thấy thực đáng yêu, cho nên tôi sẽ không nói với anh: muốn ly hôn thì ly hôn đi, không sao cả! Tôi sẽ không nói, bởi vì tôi còn chưa muốn rời khỏi anh. Tôi đoán hẳn là trên thế giới này vẫn còn người như tôi tồn tại, bởi vì biết rõ bản thân mình thiếu mị lực đến cỡ nào, cho nên cho đến tận giờ cũng chưa từng hy vọng xa vời rằng mình sẽ được quý trọng, cho đến tận bây giờ cũng chỉ là cầu nguyện, anh đừng quá vô tình, vì tôi không muốn lại quá thương tâm.
Buổi tối, 11 giờ, anh về nhà.
"Anh đã về rồi!" Vừa nghe thấy tiếng động mở cửa, tôi liền vội chạy ra, mang dép lên đặt dưới chân anh.
"Cậu còn chưa ngủ sao!" Anh không kiên nhẫn tháo cà vạt, đến sô pha ngồi xuống, sau đó mở laptop, tiếp tục làm việc. Anh thật sự rất mệt mỏi, mày vẫn còn nhíu, môi cũng thật khô. Cuối cùng tôi thấy anh như vậy, liều chết làm việc, sau đó kiếm được rất nhiều tiền, so với cha trước khi qua đời còn nhiều hơn.
Nếu một người có gia tài bạc triệu, mà một năm chỉ có 365 ngày, thì chỉ có không đến 20 ngày là nghỉ ngơi, thậm chí 20 ngày này anh chỉ dạo bờ sông một chút, hóng gió một chút, ngắm pháo hoa một chút, còn có cả trăng sao, vậy anh kiếm nhiều tiền như vậy đến tột cùng là vì cái gì?
Tôi từng hỏi anh, anh lại cười nhạo không thôi, anh nói rằng cậu là đồ đàn ông không biết kiếm tiền! Kiếm tiền, đó là một loại chinh phục, cậu vĩnh viễn cũng sẽ không thể hiểu được!
Lúc anh nói những lời này, vẻ mặt rất hưng phấn, đó là vẻ mặt của một đế vương.
Kính coong!
Chuông cửa vang lên, tôi liền đứng dậy đi ra mở cửa.
"Anh Tiểu Lộc!" Người đến là Lô Quân và Lưu Cẩm, bạn bè của Thế Huân, hai người cầm túi xách, đầu đầy mồ hôi, "Thế Huân có trong không?" Bọn họ hỏi.
"Có!" Tôi gật đầu, xoay người nhìn anh, "À... Bạn của anh đến tìm!
Kết hôn tròn hai năm, tôi chưa từng gọi anh là 'ông xã', bởi vì tôi không dám.
"Ừ!" Anh mang kính, hai tay vẫn gõ trên bàn phím, không nhìn bất luận kẻ nào, "Đi pha trà cho bọn họ đi!"
Tôi vào bếp pha trà, sau đó mang cho Lô Quân và Lưu Cẩm, ba người bọn họ đều cúi đầu bàn chuyện công tác, không nói với tôi nữa. Tôi thành thật ngồi trên sô pha, rụt người lại, trong tay ôm một chén Mark, bên trong chén là cà phê nâu vàng.
Tôi nhìn ngoài cửa sổ, ngọn đèn mờ ảo một vùng.
"Tôi còn tưởng cậu.... tên tiểu tử thối này sao gần đây lại không đến 'Bóng đêm', thì ra là vừa mắt tiểu Mĩ Mi!"
Lúc bọn họ bắt đầu đề tài này, tượng trưng cho việc bọn họ đã xong rồi. Mở đầu là Lô Quân, hắn phun một làn khói, thần sắc hạ lưu nhìn Lưu Cẩm, đề tài của đàn ông thì đơn giản chỉ có hai loại, tiền và phụ nữ!
Lưu Cẩm cười ha ha, "Haizz, không có cách nào cả, ai kêu trên đời lại nhiều phụ nữ như vậy chứ!" Nói xong, hắn dựa vào ghế, tà tà liếc Thế Huân, "Lại nói, Thế Huân vẫn là tốt nhất, lấy được Tiểu Lộc ngoan như vậy, cũng không ngại chuyện này chút nào cả!"
"Đúng vậy, Thế Huân thật sướng nha, chơi đùa với phụ nữ đều không thua kém kiếm tiền. Người phụ nữ La Tình kia luôn ăn hiếp chồng mình, bây giờ so với chúng ta cũng không thua kém gì cả!" Lô Quân nói tiếp, ngữ khí tuy rằng có chút lỗ mãng, nhưng đối với người bạn đời vẫn có khâm phục, hắn cũng nhìn Thế Huân.
Thế Huân đang uống trà, anh kề cốc bên môi ngửi một chút, mới giương mắt nhìn bọn họ, cười nói, "Ngày mai sinh nhật cậu ấy, tôi bao trọn 'Bóng đêm', các cậu phải mang quà mới được đến đấy!"
Lô Quân trợn trắng mắt, "Huân đại gia! Cậu hai cũng không phải dễ chiều đâu, bọn tôi tặng món nào cũng không kinh ngạc cả!"
Lưu Cẩm bật cười, "Quân tử cậu đừng không cam lòng thế, có Thế Huân thì cậu sợ cậu ấy không cười thành đoá hoa sao!"
"Ha ha! Cũng đúng!"
Bọn họ tán gẫu, tôi ngồi cạnh uống cà phê, một ngụm lại một ngụm.
Lúc bọn họ tán xong, đã là rạng sáng 2 giờ.
Mà tôi đã nằm trên sô pha ngủ, tôi không phải là một đoá hoa.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua bức rèm, dừng trên mặt tôi, tôi cảm thấy ấm áp vì thế mở mắt ra.
Tôi vẫn như cũ nằm trên sô pha. Đừng tưởng rằng ở nhà tôi sẽ diễn ra vở kịch phổ thông trên màn ảnh: người chồng ôm người vợ lên giường, sau đó tắt đèn, để lại một nụ hôn cưng chiều.
Ở nhà của tôi, cho dù tôi ngủ trong WC, anh cũng sẽ không quản tôi.
Tôi ngồi xuống, nhìn ba chén trà trên bàn, bỗng nhiên cảm thấy thật buồn cười. Mang chúng chậm rãi đi rửa rửa, đặt trong tủ ấm chén trên tường xong thì tôi gọi điện cho Tú Tú.
Tú Tú - Độ Khánh Tú là người bạn duy nhất của tôi, chúng tôi cùng nhau lớn lên, lúc tôi kết hôn thì cậu ấy là người đưa tôi bước tới lễ đường.
Tú Tú dẫn tôi đi ăn cơm trưa, sau đó tôi theo cậu ấy đi xem phim.
Nhưng mà bộ phim ngày đó tên gì, nội dung ra sao, tôi một chút cũng không xem thấy, ngồi bên cạnh Tú Tú, tim lại đập thình thịch. Bởi vì rạp chiếu này, nằm ngay cạnh 'Bóng đêm'.
Buổi tối 9 giờ, chúng tôi ra khỏi rạp, bên ngoài trời đổ mưa, tôi thích nhất chính là mưa phùn.
Tôi đi trong mưa, gió rất nhẹ, thổi vào hạt mưa nhỏ tản ra như hoa bồ công anh, quần áo của tôi ngày càng ướt, tôi xoay người trong mưa, cảm thấy mình hoà vào không gian, tuyệt không cô đơn.
Tú Tú ngồi ở cầu thang ngay cửa rạp chiếu phim, hai tay chống má, cậu ấy nhìn tôi cười, biết tôi hiện tại có bao nhiêu vui vẻ.
Tôi vén tóc ướt trên trán lên, từ từ nhắm hai mắt, ngẩng đầu lên, tôi khát vọng mưa phùn càng nhiều.
"Tiểu Lộc?"
Ngay lúc tôi đang mê say, bỗng có một tiếng kêu to, cơ hồ ngay trong nháy mắt đem nước mưa trên người tôi kết thành băng, nhìn thấy Lô Quân nghênh diện đi đến, bên cạnh là Lưu Cẩm, sau đó theo khoảng cách ngày càng gần, tôi nhìn thấy anh, trong ngực có một cô gái xinh đẹp đang dựa vào, sắc mặt âm trầm nhìn tôi.
"Sao cậu lại ở đây?!" Thế Huân hỏi tôi.
"Em......" Tôi cúi đầu, lắp bắp hồi lâu, chỉ có thể nói ra được một chữ.
"Về đi!" Anh lạnh lùng ngắt lời.
"Ắt xì!" Tôi hắt xì, bị anh uất giận nhìn, lại cảm thấy càng thêm lạnh lẽo.
"Tiểu Lộc!" Tú Tú nhìn thấy tình huống này, vội chạy đến đây, cởi chiếc áo khoác phủ thêm cho tôi, "Cậu cảm lạnh rồi, đi, chúng ta trở về đi!" Nói xong, cậu ấy quay đầu kêu to sang bên kia đường, "Ông xã, ông xã, bên này, bọn em ở bên này!"
Cậu ấy kêu một tiếng, tôi liền bật khóc. Bởi vì nước mắt quá nhiều, cũng đã không thể giả vờ đó là mưa được nữa. Tú Tú quay đầu lại, kéo áo khoác lên trên, che mặt của tôi, "Ngoan! Không có việc gì, chúng ta đi!"
Sau đó chúng tôi liền lên xe của người yêu cậu ấy.
Tôi không dám quay đầu nhìn anh, tôi giống như một người ở trong lãnh cung, xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện, chọc đế vương giận dữ, tôi cũng không dám qua đêm ở nhà Tú Tú, thành thật đi vào căn nhà tối tăm kia, chờ anh trở về.
"Cậu uất ức lắm sao?"
Đây là câu nói đầu tiên sau khi anh trở về.
Tôi lắc đầu, không phải.
"Vậy cậu khóc cái quái gì! Làm như tôi ngược đãi cậu không bằng vậy."
"Không phải, không phải!"
"Hừ!" Anh cởi áo khoác, áo sơ mi bên trong có chút nhăn, cổ áo mở ra, anh day day trán, bộ dáng trông như uể oải, nhưng thật gợi cảm. Tôi ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt vẫn còn sưng.
Anh quay đầu, châm một điếu thuốc, dãy đèn tường trong phòng khách vẫn sáng, nhưng ánh sáng thật mờ ảo, cho nên tôi chỉ nhìn thấy được đôi mắt sáng ngời của anh, còn có cả làn khói trắng lượn lờ. Trong không khí, thỉnh thoảng lại vang lên một vài tiếng động khi anh mân môi hút thuốc, cực kỳ giống hôn môi.
Tôi lui người vào trong sô pha, cúi đầu, nhìn đôi bàn chân bị nước mưa ngâm cho trắng bệch của mình.
Qua chốc lát, dư quang khoé mắt lại nhìn thấy đầu ngón tay anh đang cuốn lấy đầu thuốc lá, ném mạnh vào gạt tàn, từ trên cao nhìn xuống nói với tôi, "Đi, vào trong phòng mau!"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, "Mới vừa rồi mắc mưa, em còn chưa tắm!"
"Vậy đi tắm, nhanh lên!" Nói xong, anh đã bước vào phòng.
"Ắt xì!" Tôi lại đánh cái hắt xì, sau đó đứng dậy đi tắm rửa. Tắm xong rồi, đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong thật tối, không bật đèn, tôi nằm xuống cạnh anh, bên phải, sau đó anh bắt đầu thực hiện quyền lợi của người làm chồng.
Tôi không có hỏi, anh vì cái gì không cùng qua đêm ở bên ngoài với La Tình, có hỏi anh cũng không nói cho tôi biết.
Thế Huân là một người đàn ông rất có chủ kiến, người sống chung với anh, sẽ phải lấy anh là trung tâm, trong vô thức đã bị anh chi phối. Một năm này anh gần 30 tuổi, mà tôi cũng gần 24 tuổi, kết hôn hai năm, chúng tôi không có con.
Thật ra anh biết tôi rất muốn có con, nhưng anh lại không muốn, anh cảm thấy làm cho tôi lo lắng suông rất thú vị, anh thường ở trên giường nói với tôi, tôi sẽ không cho cậu có con! Tôi sẽ không cho cậu có con!
Tôi cảm thấy, trong lòng có lẽ là anh rất hận tôi, anh hận tôi không chịu có chí, học hành xong sẽ không học lên nữa, cho nên tôi không học vấn không nghề nghiệp, lúc còn nhỏ sống dựa vào cha, lớn lên cuộc sống lại ỷ lại vào anh, điều này làm cho anh càng thêm chán ghét. Bởi vì anh chỉ thích, người phụ nữ như La Tình, kiên cường, độc lập, hiểu rõ cuộc sống, không xoay quanh người khác, cô ấy là người phụ nữ duy nhất từng bỏ rơi anh, sau đó cô ấy cùng anh đấu đá, xem ai lên đến đỉnh cao trước người kia.
Đương nhiên, người thắng là anh!
Ngày 6 tháng 12 năm 2004, thời tiết lại có chút oi bức.
Toà nhà mới của Nguyên Thịnh cắt băng khánh thành, tôi cùng anh đến bữa tiệc chiêu đãi hộ khách. Ở lễ chiêu đãi, anh hăng hái, trở thành tiêu điểm tầm mắt của mọi người, tôi kéo anh, anh nơi nơi kính rượu, giống như lúc tôi kết hôn, tôi đi đến phù chân, trong dạ dày lại có cái gì đó trào lên, rất khó chịu.
"Thế Huân, đã lâu không gặp!"
Một người mặc tây trang màu lam, bộ dạng rất hàm hậu bước đến.
"Chung Đại, ngây ngẩn ở nước ngoài lâu như vậy, cậu thay đổi cũng không ít đấy nhé!" Anh đi qua bắt tay với hắn.
"A! Vị này chính là bạn đời của cậu phải không?" Chung Đại nhìn tôi, cười cười. Bạn bè của Thế Huân đều có một điểm chung, chính là rất thích cười. Vô luận hắn có quen bạn hay không, hắn vẫn cứ cười, giống như là quen biết tất cả vậy.
"Ừ!" Tay Thế Huân vỗ trên lưng tôi, "Lộc Hàm, đây là Kim Chung Đại, bạn thời đại học của anh!"
Lúc này tôi đã không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, mặt tôi trắng bệch, ý thức mơ hồ vươn tay, tôi muốn nói, xin chào, nhưng khi tôi nắm được tay hắn, liền bắt đầu nôn mửa, giống như nôn khan, đều là nước chua xót, tôi cảm thấy rất tức ngực, hít vào thật sâu, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại.
"'Tiểu Lộc?" Tôi nghe được Kim Chung Đại kêu lên một tiếng.
Tôi thật thích hai từ này.
Lúc tỉnh lại đã ở trong nhà, trong phòng ngủ của chúng tôi. Tôi ngồi xuống, nghe thấy ngoài phòng khách vang lên một chuỗi thanh âm gõ bàn phím. Đi ra ngoài, quả nhiên là nhìn thấy anh đang làm việc trước laptop.
"Thế Huân!" Tôi gọi anh.
Anh ngẩng đầu, đẩy gọng kính màu vàng, một bày tay day day mi tâm, mệt mỏi hỏi, "Hôm nay sao vậy? Bác sĩ bảo cậu làm việc nhiều nên mệt nhọc quá độ, sao tôi lại không biết cậu làm cái gì mà 'mệt nhọc quá độ' nhỉ?!"
Tôi đi qua, đứng ở bên cạnh, "Có đói bụng không, em làm mì cho anh!"
Anh tựa vào sô pha, thật sự rất tuấn tú, "Tôi không ăn mì gói!" Anh nói.
Vì thế tôi đi vào phòng bếp, pha cà phê.
"Cậu uống quá nhiều cà phê, buổi tối mới không ngủ được, cho nên bác sĩ nói cậu là làm việc mệt nhọc quá độ, nên uống ít lại, đừng tự tìm phiền toái!" Anh nhìn tôi, ra lệnh.
"Vâng!" Tôi thành thật từ phòng bếp đi ra. Ngồi cạnh anh, "Tháng sau là sinh nhật anh, quà... em đã chuẩn bị!"
"Ừ!" Anh tuỳ tiện gật đầu, tắt máy, đến phòng tắm tắm rửa.
Phòng tắm nhà chúng tôi là thuỷ tinh trong suốt, tôi nhìn anh dưới vòi hoa sen, lưng phập phồng nặng nề, anh thở thật sâu. Nhất định anh cảm thấy mệt chết đi được, bởi vì trong nhà không có ai có thể cùng anh chia sẻ áp lực, cũng không có ai có thể cùng anh chia sẻ thắng lợi.
"Thế Huân, anh thật sự rất tuấn tú!" Tôi đi đến gần phòng tắm, si mê nhìn anh.
Anh quay đầu, mạnh mẽ kéo tôi qua, chúng tôi hôn nhau, tất cả đều là hương vị của hơi nước ấm phun ra.
"Anh thật hoàn mỹ!" Tôi nói.
Anh xé áo của tôi, chui đầu vào khe cổ tôi, tôi nghe thấy giọng anh nói, "Đúng, mà cậu chính là nét bút hỏng của tôi!
Ngày 13 tháng 1 năm 2005, sinh nhật của Thế Huân, anh đã 30 tuổi.
Tôi tặng cho anh một chiếc áo lông, là mới mua, bởi vì anh sẽ không thích mấy thứ tôi tự làm, nhưng mà tôi đã lén thêu vào mảnh vải phía trong chiếc áo, trên đó có hai chữ: Lộc Hàm.
Vì điều này, mà tôi trộm vui vẻ thật lâu, mỗi lần anh mặt chiếc áo lông kia đi đánh golf, tôi sẽ không nhịn được mà cười lên.
"Cậu cười ngu ngốc gì chứ!" Tất yếu có lúc, anh sẽ mang tôi đi cùng, sau đó tôi an vị trong xe che miệng cười.
Thật sự rất vui vẻ......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro