Chương 52
Từ khi cất cánh đến khi máy bay hạ cánh, tình hình của Joohyun vẫn không khá hơn là mấy. Trong suốt hành trình toàn mê man, lúc nào cũng thấy mệt mỏi nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt. Seulgi biết mình cho Joohyun uống thuốc say máy bay cũng không giúp ích được gì, chỉ có thể tiếp tục xoa huyệt thái dương cho Joohuyn.
Joohyun từ từ mở mắt ra, cặp mắt chứa lưu quang đen nhánh, tựa hồ cũng ảm đạm đi một chút, mặt tái nhợt đầy mệt mỏi.
"Học tỷ, chị sao rồi?" Seulgi hơi khẽ cau mày, có chút lo lắng nhìn Joohyun, cô chưa từng say máy bay, nhưng thấy Joohyun thế này, cũng đoán được là rất khó chịu.
"Không sao đâu, chị quen rồi." Joohyun nghiêng đầu nhìn Seulgi, mặt tái nhợt treo nụ cười miễn cưỡng. Trước đây ít năm cơ hồ cứ cách mỗi hai ngày nàng phải đi máy bay một lần, có nhiều khi vừa đáp máy bay, chưa kịp hết choáng váng lại phải bay tới những chỗ khác. Cảm giác buồn nôn và vô lực này sớm đã thành thói quen.
Joohyun trả lời như vậy càng khiến lông mày Seulgi nhăn hơn, không cần nghĩ cũng biết Joohyun thường xuyên đi công tác, nếu như mỗi lần đều như vậy, chắc hẳn nàng đã chịu bao nhiêu cực khổ rồi.
"Seulgi, trước giờ chị chỉ đi công tác với đồng nghiệp trong công ty, đôi khi còn có đối tác, cho dù có khó chịu cũng phải nhịn, giữ vững khí độ. Lần này do đi với em, nên chị mới chẳng thích cố gắng." Joohyun ngẩng đầu nhìn Seulgi, nở nụ cười yếu ớt.
"Ở trước mặt em học tỷ không cần cậy mạnh, bởi vì em vĩnh viễn sẽ không tổn thương học tỷ." Seulgi nói kiên định như vậy.
"Ừm, chỉ cần đến lúc đó Seulgi đừng ghét con người thật của chị, đừng chê chị ngây thơ quá mức, cố tình gây sự là tốt rồi." Joohyun cúi đầu xuống gối lên vai Seulgi, môi phả ra nhiệt khí, nhẹ nhàng nhàn nhạt phun trên cổ Seulgi.
Không biết từ khi nào nàng đã ỷ vào cô bé nhỏ hơn nàng ba tuổi này. Nhiều năm trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, nàng khó tránh khỏi tính toán tường tận, đối với ai cũng không hoàn toàn tín nhiệm, thậm chí hoài nghi với bất kì ai xuất hiện. Thế nhưng vì sao cho tới bây giờ cũng chưa từng hoài nghi Seulgi, ngay cả bản thân Joohyun cũng hơi kinh ngạc. Cho dù mấy năm trước nàng từng gặp Seulgi, cho dù nàng từng len lén giấu lại bức vẽ của Seulgi, thế nhưng nàng không nghĩ như thế đủ để khiến nàng tín nhiệm và ỷ lại Seulgi tới mức này. Loại tín nhiệm và ỷ lại này khiến nàng vừa lo sợ, lại vừa hạnh phúc.
Sợ...Bởi vì trước đây người duy nhất nàng tín nhiệm, nàng ỷ lại đã triệt triệt để để phản bội và tổn thương nàng, thiếu chút nữa đã khiến nàng vạn kiếp bất phục. Nàng không muốn cũng không thể vượt qua thêm một lần nữa, một lần duy nhất nữa thôi cũng đủ hủy diệt nàng hoàn toàn.
Hạnh phúc...bởi vì nàng trầm mê với loại cảm giác này, nàng tìm được sự ôn nhu và dịu dàng của Seulgi, nàng như một đứa trẻ muốn chiếm hữu Seulgi làm của riêng.
Tay nàng nắm tay Seulgi càng chặt, phảng phất như muốn hòa vào da thịt của cô. Trong lòng đột nhiên xuất hiện một bóng đen, tựa hồ đang dụ dỗ nàng, kêu nàng hãy triệt để chiếm hữu cô bé ôn nhu đáng yêu trước mặt này đi.
Seulgi cảm thấy đau, nhưng lại không giãy dụa, không kêu đau mà chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, một tay vuốt lên lưng Joohyun vỗ về.
"Sắp tới rồi." Seulgi nói bên tai nàng, những lời nói thì thầm đầy ôn nhu.
Máy bay rất nhanh liền đáp xuống mặt đất, Seulgi thấy như trút được gánh nặng, muốn nhanh đưa Joohyun đến khách sạn để nàng nghỉ ngơi một hồi.
Thành phố B nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, dựa vào núi dựa vào sông mà hình thành, không khí sinh hoạt so với thành phố S nhẹ nhàng hơn. Trên đường đi ai cũng thong thả, bên đường nhiều nhất là tiệm cơm và quán trà. Ngay cả tài xế lái xe ai cũng đều cười ha hả, cứ tìm chủ đề việc nhà việc nhỏ mà buôn, rất thân thiết và hiếu khách.
Nơi cả hai tới là một trong những khách sạn năm sao duy nhất thành phố B, do Heeyeon đã sớm đặt trước. Hai gian phòng thông với nhau qua một phòng khách, thoạt nhìn sạch sẽ và rộng rãi.
Lúc Joohyun ngồi ở trên ghế salon uống nước, Seulgi đã kéo vali đi tới đi lui trong phòng, thoạt nhìn có vẻ rất bận rộn.
Cuộn mình ở trên ghế salon, Joohyun tò mò nhìn Seulgi móc đồ ra khỏi vali, đôi mắt long lanh của nàng luôn dõi theo bóng lưng cô.
Sau khi đổi toàn bộ bao gối, ga giường và chăn nệm, Seulgi lại vào phòng tắm dọn dẹp một lần, áo choàng tắm treo trong tủ quần áo cũng bị vứt ra ngoài, đổi cái mà cô mang tới, Seulgi bận rộn một hồi lâu mới dừng lại.
Mặt không thay đổi nãy giờ rốt cuộc cũng có chút hài lòng đảo mắt một vòng.
"Em ngủ phòng này hả?" Joohyun có chút khiêu mi hỏi, trong vali Seulgi chỉ chứa một bộ ga giường, nàng nhìn thấy rõ, Seulgi đổi mới toàn bộ căn phòng này từ trong ra ngoài, hẳn là không thích xài đồ dùng khách sạn của phòng bên.
"Giường ở đây cho dù có giặt hay thay mới, em vẫn không thích, vừa nghĩ đến nếu như đã từng có một cặp nam nữ nào nằm ở đây rồi, em lại không muốn nằm nữa." Seulgi dùng tay lau một lớp mồ hôi mỏng trên trán.
"Vậy chúng ta đổi phòng, chị qua bên kia ngủ." Joohyun ngây cả người, toan đứng dậy.
"Không cần, đừng dùng gian bên đó, chúng ta ngủ chung đi." Seulgi trả lời như vậy là lẽ đương nhiên, phảng phất giống như cô đã tính trước hết rồi.
"Ngủ chung?" Mắt Joohyun mang theo một tia kinh ngạc.
"Em không ngại đâu, hơn nữa không phải cũng từng ngủ chung rồi sao?" Seulgi mặt không thay đổi nhẹ gật đầu.
"Vậy em không sợ chị ngại sao?" Mặt Joohyun tái nhợt nhưng lại vẫn giữ vẻ hòa nhã, lười biếng dựa vào ghế salon, đôi mắt long lanh, giống như cười mà không phải cười liếc nhìn Seulgi, tóc dài bóng mượt hơi rối ở đầu vai, hòa cùng một chút nhợt nhạt càng tăng thêm sức quyến rũ của nàng.
"Học tỷ...không muốn ngủ chung với em sao?"
Joohyun có chút ngây ngẩn cả người, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày Seulgi muốn ở cùng một phòng với nàng, hôm nọ bất quá chỉ vì cô say mà thôi.
"Vậy mà em còn tưởng chị sẽ không ngại..." Seulgi cau mày, có chút ảo não cúi đầu, trong lòng không hiểu vì sao lại thấy có chút buồn bực, thì ra học tỷ không muốn ngủ với cô.
"Đồ ngốc, giỡn với em thôi mà." Joohyun cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, oán trách lườm Seulgi một chút, nhìn thông minh như vậy, tại sao lại có đôi khi IQ thấp tới vậy, lời nói đùa mà cũng không nghe ra.
Sau khi bàn bạc xong, Joohyun lại nghỉ ngơi một hồi, hai người lúc nãy mới lên nhà hàng ở lầu hai ăn cơm. Ở trên máy bay bởi vì khó chịu, Joohyun vẫn chưa ăn gì, Seulgi cũng không ăn, khiến hai người cùng đói bụng.
Nhà hàng này khá đông khách nên có chút ồn ào, tiếng người cười nói, tiếng chén dĩa khua vào nhau, còn có tiếng cụng ly giòn tan.
Joohyun cùng Seulgi lên lầu, đương nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt. Ai nhìn thấy cũng phải thầm ước ao, hai cô gái vừa bước vào này thật sự là quá xuất sắc.
Một người mặc váy dài cột tóc với gương mặt đẹp đến có chút không chân thực, khuôn mặt tái nhợt mang theo tiếu dung hữu lễ và ôn nhu, như nét đẹp vừa cao quý vừa ưu nhã.
Người còn lại khí chất cực kỳ đặc biệt, làn da trắng nõn, dáng gầy gò cao cao, gương mặt thanh tú xinh đẹp, hết như vừa bước ra từ một bức tranh thủy mặc, bởi nét mặt cô không chút biểu cảm, mang theo vài phần lười biếng và kiêu căng, đồng tử lóe ánh sáng lạnh nhạt dưới ánh đèn.
Sau khi hai người ngồi xuống bàn có không ít đàn ông bắt đầu rục rịch. Dù sao hai cô gái độc thân xinh đẹp như thế, không phải lúc nào cũng có thể gặp được.
Vừa ngồi xuống, hai người còn chưa chọn món, phục vụ đã đưa một bình rượu đỏ tới: "Hai vị tiểu thư, đây là do ông chủ của chúng tôi tặng hai vị."
Một người đàn ông anh tuấn tuổi còn trẻ, người mặc quần áo tây ngồi ở cạnh cửa sổ sát đất đối diện mặt mỉm cười vẫy tay với hai người.
Rượu à? Seulgi ngước mắt nhìn người đàn ông nọ, nhíu mày lại.
"Phiền anh mang rượu trả lại, thay chúng tôi nói tiếng cám ơn, chúng tôi không uống rượu." Joohyun nhìn cũng không thèm nhìn người đàn ông kia, ôn hòa nhìn phục vụ, đẩy cốc đến mép bàn.
Rượu bị trả lại, người đàn ông cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại cười cười đầy hứng thú. Nâng ly đế cao, đi từ từ đến bên trái Joohyun và Seulgi.
"Hai vị tiểu thư không thích uống rượu, vậy không biết hai vị muốn ăn gì, hôm nay mừng ngày nhà hàng chúng tôi khai trương tròn ba năm, hai vị tiểu thư rất may mắn, là vị khách thứ năm mươi của nhà hàng. Cho nên chi phí hai vị tiểu thư ở khách sạn này, toàn bộ miễn phí." Người đàn ông anh tuấn cao lớn, tóc có chút rối, cúc áo sơ mi trên cùng bị cởi ra, thoạt nhìn hắn có thể khiến rất nhiều cô gái vây quanh.
Joohyun với nụ cười trên mặt ngắm nhìn bốn phía, cái gì mà mở cửa tròn ba năm, bất quá chỉ là thủ đoạn bắt chuyện mà thôi.
Nhưng Joohyun mẫn cảm nhận ra, có vẻ mục tiêu của người đàn ông này không phải mình, vì ánh mắt gã có chút lửa nóng cứ không ngừng quét tới chỗ Seulgi, nghiễm nhiên rất có hứng thú với cô.
"Không cần, chúng tôi không thích ăn bữa tối miễn phí. Cơ hội tốt như vậy nên để dành cho vị khách tiếp theo đi." Seulgi cảm thấy người đàn ông trước mặt này khi nhìn Joohyun cứ kì kì, vốn gã chỉ là một người đàn ông như bao người đàn ông tới bắt chuyện với Joohyun, nhưng lúc này trong mắt Seulgi, lại có chút dung tục.
"Ha ha, vị tiểu thư xinh đẹp này, cơ hội tốt thế này không phải lúc nào cũng có. Hai vị cứ tùy ý chọn món ăn, hi vọng hai vị dùng cơm vui vẻ." Cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp hai cô gái như thế này, người đàn ông hơi kinh ngạc khiêu mi, nhưng rất nhanh càng cười niềm nở hơn, không dây dưa nói nhiều, cứ thản nhiên rời đi với ý cười trên mặt.
Để cho người ta cảm thấy hắn tựa hồ cũng không phải là người muốn bắt chuyện, mà chỉ là tới thông báo cho hai vị khách hàng may mắn mà thôi.
Đồng tử Joohyun tối sầm lại, ánh mắt dõi theo người đàn ông nọ, trực giác nói cho cô biết, vị chủ quán trẻ tuổi này sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, người đàn ông kia đi đến quầy tính tiền, thấp giọng nói cái gì đó với nhân viên ở đó, sau đó giương mắt nhìn về phía họ, thấy Joohyun đang nhìn hắn, hắn lễ phép cười một tiếng, sau đó ánh mắt liền rơi về chỗ Seulgi đang cau mày nhìn chằm chằm menu.
"Hôm nay em mời chị." Seulgi nhếch môi nhìn Joohyun, biểu lộ có chút nghiêm túc.
"Vì sao em lại muốn mời?" Joohyun nhẹ nhàng chống cằm, gương mặt xinh đẹp tinh xảo được ánh đèn mông lung phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, ưu nhã mà lười biếng, đẹp một cách quá đáng.
"Em không thích hắn, không muốn để hắn mời chị." Seulgi rất nghiêm túc nói ra ý nghĩ trong lòng mình, không sai, cô không thích gã chủ quán trẻ tuổi cứ dùng ánh mắt ham muốn nhìn Joohyun kia, cảm giác chán ghét đột nhiên dâng lên trong lòng.
Hiển nhiên, cô cũng không biết biểu hiện của mình lúc này thật hợp với mấy chữ: "Uống phải bình dấm chua."
Chỉ có điều cô đã hoàn toàn hiểu sai tình hình...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro