Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Bởi Ji Won mang thai, Kang gia tựa hồ có chút khác thường. Rõ ràng là số người trong nhà vẫn giống nhau không thừa không thiếu nhưng cảm giác náo nhiệt hơn so với trước. Nhị lão Kang gia mỗi ngày đều vui tươi hớn hởn, tính tình táo bạo thường ngày cũng thu liễm không ít. Mỗi ngày trời vừa sáng đều tay trong tay đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn mới, về nhà nấu canh, nghiên cứu thực đơn. Buổi tối thường xuyên cầm laptop của Min Hyuk ngồi ở sofa phòng khách, xem video trẻ em và đồ dùng của trẻ em, thỉnh thoảng sẽ bởi vì thảo luận mua màu hồng phấn hay xanh lam mà ầm ĩ lên, thật sự khiến mọi người dở khóc dở cười.

Mà Min Hyuk cũng thay đổi không ít, trước kia thời gian ở công ty so với ở nhà còn nhiều hơn, thế nhưng hiện tại nếu có thể xử lý công việc ở nhà liền tận lực ở nhà xử lý, cũng rất ít khi đi ra ngoài xã giao, mỗi ngày săn sóc quan tâm hầu hạ bên người Ji Won làm nàng vui vẻ, ăn xong cơm chiều liền cùng Ji Won đi tản bộ.

Tuy rằng thời gian Min Hyuk đi tới công ty ít hơn thế nhưng công việc ở công ty vẫn còn nhiều. Min Hyuk chậm rãi đem các hợp đồng của công ty giao cho Seulgi. Cho nên mọi người trong Kang gia hiện tại đều nhàn nhã vui vẻ vây quanh Ji Won, mà Seulgi mỗi ngày đều làm việc tại công ty đi sớm về muộn. Tuy nói là ở trong cùng một căn nhà nhưng cơ hội gặp mặt Ji Won lại ít đến mức đáng thương.

Như vậy sinh hoạt thường ngày bận rộn hoàn toàn tương phản với những ngày tháng cô trốn ở phòng vẽ tranh trong căn hộ nhỏ của mình. Sau một thời gian, Seulgi có chút hoảng hốt. Hiện tại cô hoàn toàn có thể xác định rằng Joohyun không hề có chút suy nghĩ nhớ nhung gì với anh trai của cô, tuy rằng công việc trước mắt cô đã chậm rãi học tập tích lũy, đã có chút ít kinh nghiệm, một số việc cũng có thể tự mình đảm nhiệm. Nhưng Seulgi đối với sinh hoạt theo khuôn phép lại sinh ra một chút khủng hoảng, cách sinh hoạt này không nên là của mình.

Cho nên thời điểm khi cô cần tìm đến Min Hyuk nói phải rời khỏi công ty, trong lòng như buông xuống gánh nặng. Bất quá không đơn giản như trong tưởng tượng của cô, ban đầu vốn tưởng rằng chỉ cần xác nhận Min Hyuk cùng Joohyun không có quan hệ gì liền có thể rời đi, thế nhưng Seulgi lại dễ dàng bị thuyết phục, mặc dù trong lòng không muốn nhưng lại không có cách nào phản bác.

Min Hyuk nói với cô một câu rất thấm thía và hợp tình hợp lý khiến cho Seulgi đem một bụng bất bình miễn cưỡng nuốt xuống. Min Hyuk ông anh hai của cô khẩn thiết nhìn cô nhẹ nhàng nói: "Chị dâu của em hiện tại đang mang thai, anh nghĩ là nên bên cạnh chăm sóc cô ấy nhiều một chút, công việc của công ty đành phiền Seulgi trước vậy."

Tuy rằng mỗi ngày còn muốn đi làm thế nhưng Seulgi lại thuận lợi chuyển về ở trong căn hộ của mình, trong nhà náo nhiệt không khí thật ấm áp nhưng ngẫu nhiên nhìn ánh mắt của Ji Won lại làm cho cô cảm thấy bất an càng lúc càng mãnh liệt. Mặc kệ người trong nhà khuyên can, Seulgi vẫn cương quyết đi ra ngoài, một lần nữa về tới căn hộ nhỏ của mình.

Căn hộ của Seulgi không lớn, một phòng ngủ cùng một cái ban công lớn. Trên ban công có đủ các loại hoa cỏ, một gốc dây thường xuân xanh mượt bao vòng quanh ban công, còn có một cái xích đu treo ghế dựa làm bằng tre. Trước đây Seulgi thích nhất là để chân trần xếp bằng dựa vào trên ghế đọc sách, thưởng thức mùi hương thanh khiết của hoa cỏ, nhàn nhã mà tĩnh lặng.

Trước kia cho dù là về nhà ở, Seulgi cũng sẽ trở lại tưới nước chăm sóc hoa cỏ, cho nên khi nàng về lại nhà riêng thì đã đến mùa các chậu hoa nở rộ, còn là nở đầy toàn bộ ban công. Cây bạc hà lúc trước tiện tay gieo cũng đã chiếm cứ một góc, sinh trưởng mạnh mẽ, có vẻ không chút nào bị mùa thu ảnh hưởng, ở giữa một đám hương hoa một mình lan tỏa mùi hương thoang thoảng.

Seulgi ngày hôm đó nhàn rỗi, giữa trưa trở về nhà trọ, xắn ống tay áo không nói một lời lôi chổi ra quét tước một lần, quỳ trên mặt đất cầm khăn lau từng chỗ từng chỗ trên sàn nhà bằng gỗ. Gió thu và ánh nắng mặt trời theo ban công tiến vào, Seulgi dừng động tác ngồi quỳ giữa phòng khách nhìn theo hướng hoa cỏ ở ban công, cầm trên tay khăn lau ướt sũng, trên vầng trán trắng nõn xuất hiện một giọt mồ hôi trong suốt, theo độ cong hoàn mĩ của khuôn mặt mà chậm rãi chảy xuống, tại chiếc cằm dừng lại một chút rồi mới rơi xuống sàn nhà tạo thành một bọt nước nhỏ.

Dường như có chút phiền muộn, Seulgi khẽ nhíu nhíu mày, cúi đầu tiếp tục dùng lực lau sàn. Cô bỗng nhiên nhớ tới Joohyun, cái người mà tựa như biến mất khá lâu rồi. Ngày đó sau khi rời khỏi nhà Joohyun, cô liền được tin chị dâu mang thai, trong lúc nhất thời không kiểm tra di động, Chờ thêm hai ngày, điện thoại lấy ra đã tắt nguồn, cô mới nhớ tới lúc trước Joohyun đã nói qua, nếu như đi bệnh viện sẽ gọi điện cho mình, cho nên vội vàng cấp tốc đem điện thoại đi sạc điện sau đó khởi động máy.

Seulgi nhận được một tin nhắn từ Joohyun, ngay buổi tối mà cô rời khỏi nhà Joohyun. Trí nhớ Seulgi vẫn rất tốt, có thể liếc mắt xem qua một thứ gì đó cũng sẽ lưu giữ khá lâu trong đầu. Cho nên hiện tại cô cũng nhớ rất rõ nội dung tin nhắn của Joohyun, một chữ một dấu ngắt câu đều nhớ rõ.

Mặt trên viết: "Seulgi, thật ngại quá. Vốn muốn mời em ăn cơm nói lời cảm ơn thế nhưng công ty lại xảy ra chuyện, chị cần phải đi công tác ở tỉnh khác, khả năng sẽ rời thành phố S một thời gian. Chờ sau khi trở về, chị sẽ tìm em, thật xin lỗi. Đúng rồi, bệnh viện chị đã đi, bác sĩ nói không có gì trở ngại. Ngày hôm đó mì em nấu ăn rất ngon, hi vọng lần sau trở về còn có thể may mắn được thưởng thức. Cám ơn em."

Sau khi xem xong tin nhắn, Seulgi gửi lại Joohyun một câu: "Nhớ đừng uống rượu." Sau đó một ngày, cô nhận được tin nhắn trả lời từ Joohyun, chỉ ngắn gọn một chữ: "Được."

Tiếp sau đó, Joohyun liền hoàn toàn biến mất, đến bây giờ cũng nửa tháng rồi. Seulgi chỉ có ngẫu nhiên nghe từ miệng nhân viên trong công ty cùng tạp chí lá cải, nghe được cái tên của Joohyun. Nhưng trong bài báo lá cải này, phần lớn là tin đồn hư cấu, Seulgi nhớ rõ trên bìa một cuốn tạp chí không nhớ rõ tên, ảnh Joohyun mặc áo gió đeo kính râm, bưng một ly cà phê mặt không chút cảm xúc tiêu sái ngồi ở đầu đường phồn hoa, bên cạnh phóng to đầu một người đàn ông trung niên nghiêm túc, tiêu đề chính là: "Nữ doanh nhân, kẻ thứ ba truyền kỳ, Bae Joohyun bất ngờ nắm tay ôm hôn nồng nhiệt đại gia trung niên trên bãi cát."

Seulgi nhìn chằm chằm ảnh chụp hồi lâu, không có bờ cát, không có nắm tay cũng không có ôm hôn nồng nhiệt, nội dung khoa trương cẩu huyết, mỗi câu nói đều có vấn đề, hữu danh vô thực, tạp chí tùy ý viết ra như vậy cũng có người xem xong tin thật sao?

Bất quá Seulgi hiển nhiên là quá mức ngây thơ. Ngày nào đó khi cô uống cà phê ở quán cà phê, ngẫu nhiên có hai cô gái trẻ tuổi ngồi phía sau cô cầm quyển tạp chí tán gẫu. Ngữ khí hèn mọn khinh thường, hiển nhiên đã muốn tin tiểu thuyết Joohyun "lại chia rẽ một gia đình", ngoài miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ dùng ngòi bút làm vũ khí, đối với diện mạo và trang phục Joohyun soi mói vô lý một phen, đưa ra kết luận Joohyun tựa như một kẻ thứ ba không biết xấu hổ, lời nói nghiến răng nghiến lợi giống như các nàng là người trong cuộc bị hại.

Thì ra danh tiếng của Joohyun chính là từ chỗ này mà ra, Seulgi chống cằm nhàn nhã khuấy ly cà phê. Joohyun nói với mình đi công tác ở ngoại tỉnh, tạp chí lại nói ngày hôm qua nàng tại thành phố S cùng người đàn ông trung niên trên bờ cát dắt tay ôm hôn nồng nhiệt. Seulgi biết Joohyun sẽ không nói dối mình, như vậy thì hiển nhiên là tạp chí nói vô căn cứ.

Hai cô gái phía sau nói chuyện có chút khó nghe, chính xác là công kích Joohyun, Seulgi nhíu mày, trong lòng có chút không hài lòng, cô buông ly cà phê xuống, gọi phục vụ lại tính tiền. Cô trước tiên kêu phục vụ đem cho hai cô gái phía sau hai phần bánh ngọt, sau đó trả tiền.

Xoay người đi đến trước mặt hai cô gái kia, cầm lấy quyển tạp chí trên bàn lật qua lật lại thản nhiên nói: "Bài báo không hề có căn cứ, các cô không nên tin những thứ thông tin không chính xác này." Nói xong liền dùng một lực xé bản tạp chí thành hai nửa, tiện tay quăng vào thùng rác bên cạnh.

"Ai, chị...chị làm gì thế..." Hai cô gái còn chưa kịp phản ứng, mặt đầy kinh ngạc thẫn thờ nhìn Seulgi.

"Thật ngại quá làm hỏng tạp chí của các em, chị liền đưa tiền bồi thường các em. Mua một quyển tạp chí vô căn cứ như này cũng dư thừa." Seulgi lạnh nhạt móc ví, cầm ra tờ tiền mới rút hôm qua đi siêu thị, đặt tờ tiền giấy mới tinh trên bàn, sau đó cũng không thèm liếc đến hai cô gái trẻ tuổi đang kinh ngạc kia, xoay lưng rời đi không quay đầu lại.

Seulgi ngồi xổm ở sàn nhà phát ngốc thật lâu, mãi đến khi bị tiếng máy móc ồn ào đang trang hoàng ở căn nhà sát vách đánh thức cô mới cau mày cúi đầu, tăng thêm tốc độ nhanh chóng đem sàn nhà lau sạch sau đó rửa tay, mang theo tai nghe để giảm bớt tạp âm bên cạnh nhà, cầm một quyển sách nằm trên ghế treo ở ban công lắc lắc lư lư đọc sách.

Lần trước cô đáp ứng giúp Joohyun hỏi một câu nhà sát vách có còn cho thuê nhưng bận rộn nên quên đi, khi cô nhớ đến thì cũng đã qua một tuần. Seulgi lúc đó đi hỏi, chủ nhà nói rằng phòng này một ngày trước đã có người khác tới thuê, cũng không còn phòng nào khác cho thuê nữa.

Seulgi trong lòng có chút áy náy, bởi vì cô quên nên kéo dài thời gian, phòng đã sớm bị người khác thuê mất rồi.

Cho nên cô xin chủ nhà giúp đỡ, liên hệ với người thuê phòng kia, ra giá cao một chút nhượng lại cho cô thuê nhà, nhưng chủ nhà nói lại rằng người thuê nhà kia dù giá cao thế nào cũng vẫn sẽ không chuyển nhượng. Seulgi không còn cách nào, chỉ còn có thể đi xem những chỗ cho thuê nhà khác, nhưng phần lớn là không hài lòng.

Chủ nhân căn nhà sát vách có vẻ như động tác rất nhanh, thuê phòng được hai ngày liền bắt đầu trang hoàng. Tuy rằng ồn ào nhưng họ đều làm vào thời gian mà cô đi làm, đến khi cô về thì họ liền thu công. Cho nên Seulgi cũng không có cảm giác bị quấy rấy, chỉ là hôm nay về nhà sớm nên mới nghe được những âm thanh ồn ào này.

Seulgi không biết nằm trên ghế ngủ từ lúc nào, chờ khi cô tỉnh lại nắng vàng cuối ngày đã chiếu lên trên người, thanh âm ồn ào ở cách vách cũng đã muốn biến mất rồi.

Seulgi đứng dậy, chuẩn bị đi xuống siêu thị gần nhà mua chút đồ ăn, đồng thời cũng vừa lúc gặp gỡ chủ nhà bên cạnh mở cửa ra, vài công nhân khiêng đồ cười cười đi ra, một người mặc đồng phục công sở tóc cắt ngắn, cô gái có diện mạo thanh tú trắng nõn trẻ tuổi đứng ở cạnh cửa gọi điện thoại: "Bae tổng, trang hoàng đã hoàn thành rồi, ngài muốn mua thứ gì, được...ngày mai tôi tìm người giúp ngài chuyển lời."

Seulgi cầm theo một túi rác nhỏ, tự hỏi hôm nay sẽ mua những món gì, cùng vài công nhân vào thang máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro