Chap 9: Tình yêu bắt đầu
Cô vừa vào nhà thì thấy anh đang nằm trên sofa bất tỉnh nhân sự.
_" Nè anh bị làm sao vậy. tỉnh lại coi?". Cô vỗ mạnh vào má anh nhưng anh không tỉnh.
Chết tiệt.
Cô khổ tâm lắm mới kéo anh lên phòng.
_" Dì xuống nhà bếp lấy cho con cái khăn và chậu nước ấm đi ". Cô kêu người giúp việc. ba mẹ chồng đi đâu mất tiêu rồi.
Anh thì do ngày hôm qua không ăn gì tối còn uống rượu nên mới như vậy.
........................................
_" cái tên chết bầm cái tên chết thúi. Ngươi tỉnh lại chưa hả?". Tới tối mà anh vẫn chưa dậy cô tức đá đạp tới tấp vào người anh.
_" Ui cái quái gì thế?". Anh còn đang mơ ngủ bị người khác đánh nên phải tức rồi.
Nhưng sao nghe cái giọng chửi này quen quen.
_" Má ơi không phải mơ chứ?". Anh không thể tin vào mắt mình người trước mặt anh là Ánh Hân.
Anh bay lại ôm chằm lấy cô.
_" Ui đau cái tên này ngươi bị điên à". Cô đau quá chửi một hơi.
Ặc anh từ thiên đường đi xuống địa ngục, cô không thể nói một câu ngọt ngào với anh à.
_" á anh xin lỗi". Anh cười cười nhìn cô.
_" Em về lúc nào vậy, làm anh lo muốn chết". Vẫn giống như những câu trêu đùa lúc trước cô đã quá quen nhưng cô đâu biết lần này là không phải đùa.
_" Hừ sao anh không chết luôn đi. Không ăn cơm thì cứ ngủ tiếp, còn ăn thì mau thay đồ xuống ăn cơm". Cô nói rồi phi nhanh xuống lầu.
Còn anh thì mới tội nghiệp đang định mật ngọt với cô ai ngờ bị chửi một cách phủ phàn. Anh bị xuống giá như vậy sao?.
Mọi người trong nhà ai cũng không còn nhắc tới chuyện cũ. Còn 2 người dù yêu nhau nhưng vì sĩ diện quá cao nên không ai chịu tỏ tình trước thành ra ngày nào cũng cãi nhau chí chóe mà người giảng hòa lại là 2 ông bà.
_" Bực quá 2 cái đứa ngu ngốc này tới chừng nào mới chịu thành đây. Tôi cứ nghĩ qua vụ đó tụi nó sẽ thương nhau thấm thiết sao bao ngày xa cách chứ nhưng không ngờ không giống như phim". Bà nói bó tay.
_" Bà hỏi tui tui hỏi ai có trách thì trách 2 đứa nó ngu quá.......... Hừ học cho lắm vô cái đầu chẳng chịu suy nghĩ cái gì?". Hồi trước ông mạnh dạng tỏ tình bà mới đồng ý yêu ông còn 2 cái đứa này cải nhau suốt chắc tới già ông cũng chưa có cháu bồng.
_" Tui với ông phải làm gì mới được?". Bà đang nghĩ cách.
_" Hình như con dâu chúng ta rất sợ thằn lằn thì phải?". Ông cười nham hiểm.
_" Ừ. Tui hiểu rùi". Kakakaka
Lần trước khi cô thấy con thằn lằn trong góc nhà cô chạy, hét lớn làm ai cũng hết hồn. khi biết chỉ là một con thằn lằn bé nhỏ Thanh Tùng cười như điên.
Tiếp sao đây là một âm mưu hết sức dễ thương haha.
_" Thanh Tùng à". Bà từ nhà bếp chạy ra.
_" Chuyện gì vậy mẹ". Anh hỏi, lúc này anh với cô đang giành cái tivi.
_" à con với Ánh Hân ra ngoài nhà kho tìm giùm mẹ cái bàn gỗ nha, cũng to lắm 2 đứa đi mới khiên được".
_" Đi với cô ta á". Anh nhìn cô.
_" Ừ chứ không lẽ mẹ với con đi". Sắp trúng kế rồi.
_" Dạ". Anh quay sang nhìn cô._" Đi kìa không nghe hả".
_" Biết rồi không có điếc". Cô nói rồi theo anh đi ra nhà kho.
Ngôi nhà tối thui hà. Nhìn bên ngoài là ớn lạnh rồi nhưng biết sao giờ mẹ kêu thì phải làm.
_" Vào đi". Anh kêu cô.
_" Ừ tối thui ghê quá". Cô thấy hơi ớn có thằn lằn không trời.
Lúc này có 4 con mắt đang nhìn theo hai người
_" Ông lấy ra đi". Bà quay qua kêu ông lấy môt cái túi lớn.
_" Bà khóa cửa nha". Ông nhìn bà cười cười.
_"Ừ ok". Hehehehe.
Cô vừa vào phòng thì thấy có cái gì lạ lạ. Cô sợ các con vật nhỏ nhỏ á.
_" Anh có thấy sao sao không?". Cô quay qua hỏi anh.
_" Sao là sao đi tìm đồ mẹ kêu đi". Anh đi trước lấy đèn pin tìm, cô cũng đi theo.
Bỗng từ ngoài cửa sổ có cái gì bay vô.
_" Bịch.........".
_" Á mẹ ơi thằn lằn". Cô la hét quá trời.
_" Khóa cửa nhanh nhanh". Lúc này 2 ông bà ở ngoài cười tươi như hoa nhìn trong nhà kho.
Cô la hét anh cũng giật mình nhìn xuống đúng thằn lằn không phải một con mà là mấy chục con.
Anh nhìn cô vẻ mặt sợ hãi làm anh cũng lo theo. Theo phản xạ cô thấy anh không nghĩ nhiều lập tức nhảy lên người anh núp trong lòng anh cảm giác sợ hãi cũng không còn nhiều.
_" hahaha con bé nhảy lên người Thanh Tùng rồi kìa kịch tính đây".
Anh thì bây giờ đã hóa đá cô làm anh khó chịu quá, nhìn cô bé trước mặt mình vẻ mặt sợ hãi này làm anh đau lòng, khuôn mặt xinh đẹp hiện ngay trước mặt.
Tim anh bắt đầu đập liên hồi, cô cũng cảm nhận có cái gì lạ ngước lên nhìn thì ra là anh đang nhìn cô bằng ánh mắt say đắm.
C
ô thấy hành động của mình hơi quá lố nên vội nhảy xuống lúc này dưới sàn không còn thằn lằn nữa.
_" A .............". Anh không muốn mất cái cảm giác này nên ôm cô chặc hơn không cho xuống.
_" Thả tôi xuống anh làm gìvậy?". Cô hơi bất ngờ trước hành động của anh.
_" Em thật sự không hiểu sao?". Anh hỏi cô giọng chứa biết bao tình cảm.
_" Hiểu gì?". Cô làm như không hiểu.
Lời chưa dứt anh đã ban cho cô một nụ hôn ngọt ngào, ban đầu cô chống cự nhưng sau đó đã nhanh đáp trả. Anh thấy cô chịu mình trong lòng vui thầm cuối cùng thì cô cũng đã chấp nhận.
_" A đau". Anh chợt nhớ mấy tấm hình đó nên cắn cô nhẹ một cái nhưng cũng đủ làm cô đau.
_" Anh làm gì vậy không biết đau à". Cô lườm anh một cái.
Anh thả cô xuống áp cô vào cửa.
_" Em có biết anh thích em như thế nào không?". Lời nói của anh tà mị vô cùng.
_" Anh không nói làm sao em biết". Cô vẫn vậy trả lời không lãng mạn tí nào?.
Anh hơi bực trước cái trả lời của cô thiệt con bé này không biết gì là đẹp mà.
_" Ông thấy sao cái này là tại con dâu mình ngốc nè không phải tại con trai mình". Bà nảy giờ quan sát thấy cô tức ối máu.
_" Không biết ba mẹ nó khi xưa làm sau cưới được nhau ta". Người ta nói cha nào con nấy nếu vậy thì cô giống ba mẹ mình rồi.
_" Ai biết".
.........................
_" Em không hiểu sao?. Em có biết lúc em bị bắt cóc anh sợ như thế nào không anh sợ mất em, khi thấy những bức ảnh đó anh rất tức nhưng anh không có quyền trách em vì lúc đó anh chưa tỏ tình với em. Em hiểu không?". Anh nói tình cảm vô cùng 2 ông bà ngoài kia còn cảm động.
_" Em .................Em". Cô không biết nói gì cho phải. nhưng quả thật khi đó lúc nào cô cũng nhớ đến anh, muốn có anh bên cạnh cái đó có được xem là yêu không?.
_" Tại sao em không nói gì?". Giọng anh hơi buồn không lẽ em không yêu anh.
_" Em.......... Cũng thích anh". Cô nói giọng hơi run.
Anh thầm cảm ơn ba mẹ mình. Anh biết ba mẹ anh cố tình giúp anh mới bày ra cái trò này. Anh cũng không phụ lòng ba mẹ cuối cùng vợ của anh cũng chịu chấp nhận rồi.
_" Anh thật hạnh phúc". Nói rồi anh ôm cô vào lòng hạnh phúc vô cùng.
_" Đùng ............rầm......... Cành ...........". cánh cửa rớt xuống mặt đất 2 ông bà đang nằm chồng lên nhau một cảnh tượng thật đẹp mắt.
_" Đứng lên coi đã bảo đóng cửa rồi mà không nghe".
_" Tại ông nặng quá chứ bộ".
_" Tại bà chồm tới mới vậy đó".
Lúc này mặt của cô đã đỏ như trái cà chua vì quá ngượng thì ra nảy giờ hai người làm gì ba mẹ thấy hết huhuh xấu hổ chết đi được.
Anh thì thấy vợ yêu cứ núp trong lòng mình vì ngại đáng yêu vô cùng.
_" Hihihihi mẹ lấy bàn hè hè". Bà không biết nói gì vì bây giờ bà thấy mình đúng là người có duyên số một.
_" Ba cũng vậy hehehe đi bà". Nói rồi 2 người chuồn mất dạng.
_" Vợ à vợ đỏ mặt kìa". Anh trêu cô.
_" Đáng ghét". Cô đánh hắn đùng đùng bỏ đi.
_"thôii chồng không ghẹo nữa mà". Anh theo sao năng nỉ.
_" Nghĩ chơi ùi Boa Boa xì............".
Hơi đúng là con nít hết biết. Anh cười tươi vợ mình thật đáng yêu.
............................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro