Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#75

Manjirou đứng sau một gốc cây to, ảm đạm ngắm nhìn tòa lâu đài xa hoa phía trước mặt. Nơi đó có đài phun nước, hoa tươi, thảm cỏ xanh mượt mà... Tất cả tất cả, dường như đều không có chút dấu vết nào của mùa đông. Thì ra, khoảng cách giữa người hầu và chủ nhân là lớn đến như vậy. 

Tựa mình vào gốc cây, em nhẹ nhàng thở dài một hơi. Thật sự, em rất muốn bước xa hơn ranh giới này, tìm Haruchiyo, nhìn hắn, nhưng là, không ai cho em cơ hội cả. 

Xoay người định rời đi, em luyến tiếc ngoái đầu nhìn lại nơi đó một lần nữa, đột nhiên, hai mắt lại trở nên đỏ hồng. Từng giọt từng giọt nước mắt hạ xuống, vỡ tan, giống như cõi lòng em lúc này. 

Sanzu... 

Người kia là Sanzu, đúng vậy, nhưng người đứng bên cạnh hắn lúc này, lại không phải là em . 

Akane? Em chớp nhẹ hai mắt, thật sự không thể tin nổi. 

Tuy hai người không chạm mặt nhau nhiều lần, nhưng dù gì trước kia em cũng là người thân trong gia đình của Akane, làm sao lại có thể nhận sai? Vậy ra, người hắn yêu bây giờ lại chính là cô chị họ của Seishu, trái đất mới bé nhỏ làm sao, thật đáng buồn, cũng thật đáng cười. 

Nhìn thấy hắn, vì sao lại là trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy? 

Lặng lẽ rời đi, em khó chịu ho khan một tiếng, từng bước chân nặng nề giống như cơ thể đang phải gánh vác cả ngàn cân nặng. Hắn đã hạnh phúc rồi không phải sao, em cũng nên thực hiện lời hứa của mình mới đúng. Chẳng qua, từ tận sâu bên trong, em vẫn cảm thấy có chút gì đó không cam lòng, em không muốn nhắm mắt làm ngơ, cũng giống như... ngày đầu tiên hai người gặp mặt. 

Haruchiyo đột nhiên giật mình, xoay người nhìn về phía một gốc cây gần đó, hơi hơi nhíu mày lại. Rõ ràng vừa rồi hắn cảm thấy có người đang lặng lẽ quan sát bọn họ, hơn nữa, ánh mắt ấy quen thuộc đến lạ kỳ. 

"Sanzu, anh làm sao vậy, nơi đó có ai sao?" Akane hoài nghi nhìn về phía bên kia, lại không cảm thấy có điều gì khác thường. 

Haruchiyo nghe thấy giọng nói của nàng, vội vàng thu hồi tầm mắt lại. Hắn ôn nhu nhìn vào cô gái trong lòng, lại đột nhiên cảm thấy có chút không đúng. Manjirou vẫn rất xinh đẹp, thực thiện lương, nhưng là, hình như vẫn còn thiếu mất điều gì đó. 

Ví như, ưu thương, man mác buồn. 

Ví như.... em ấy....hắn luôn muốn được nghe giọng nói của em ấy.

Nhưng mà, tại sao lại như vậy!? Tại sao lại là giọng nói.... Hắn không thể hiểu nổi.

"Sanzu."Akane kéo tay hắn, nũng nịu gọi. Mà Haruchiyo cũng là nở nụ cười, có lẽ do hắn nghĩ nhiều quá đi? Người có thể gọi hắn là Sanzu, chỉ có mình nàng mà thôi. 

"Không sao cả, em đừng lo lắng." hắn cúi người xuống, ôn nhu in lại nụ hôn trên đôi môi đỏ mọng của nàng, nhưng cũng chỉ dám nhẹ nhàng lướt qua, vô cùng cẩn thận. Bởi vì, Manjirou của hắn vẫn luôn thực rụt è, yếu ớt, hắn chỉ sợ mình sẽ dọa đến em, sẽ bị em ấy ghét bỏ. 

Có lẽ, chỉ một cuộc hôn nhân lúc này mới có thể khiến hắn cảm thấy yên lòng. 

... 

Shano Manji nghe thấy tiếng cửa phòng mở, lập tức lau khô đi nước mắt, lạnh lùng nâng cằm lên nhìn thẳng vào Manjirou. 

"Cậu đang rất đắc ý có phải không, bởi vì tôi bị người ta cưỡng hiếp, tôi không còn sạch sẽ, tôi rốt cuộc thì không còn xứng với Haruchiyo. Cậu đắc ý lắm phải không, cậu nói đi, nói đi!" Shano Manji thê lương gào lớn, hai mắt sưng lên vì khóc nhiều, giọng nói cũng trở thành khàn đặc. 

Manjirou mím môi, chậm rãi đi vào phòng, cẩn thận rót ra một chén nước ấm, sau đó, đưa tới trước mặt Shano Manji. 

"Không cần mày giả vờ thương hại tao, đồ dối trá." Shano Manji vung tay ra, 'choang' một tiếng, cái chén bị đánh rơi xuống sàn nhà, vỡ tan thành nhiều mảnh. 

Manjirou hơi hơi giật mình, rất nhanh sau, lại tự rót thêm một chén nước khác, nhưng lần này, là cho chính em. Lấy ra giấy bút đặt sẵn dưới ngăn bàn, em viết nhanh vài chữ, đặt ở trước mặt Shano Manji, sau đó cầm lấy chén nước rời đi. 

Gió lạnh bên ngoài thổi tới trên mặt em , cảm giác có chút đau đớn, tâm tình, có phần nặng nề. 

Phải chăng, mỗi một người có tình cảm với Sanzu đều sẽ không có kết cục tốt,  ví như em , ví như, Shano Manji. 

'Nếu trên thế giới này, không có ai thương tiếc cho nước mắt của cậu , như vậy, chính cậu sẽ hiểu được tự mình đau lòng.' Shano Manji nhìn tờ giấy trong tay, cắn chặt môi, sau đó dùng sức hung hăng xé nó ra thành từng mảnh, một lần nức nở khóc òa. Sano Manjirou sao? Lẽ nào cảm giác của em ta kể từ khi Haruchiyo rời đi chính là như vậy? Nhưng em ta còn có Inui Seishu mà, gã ta rất yêu em, thương tiếc cho nước mắt của em. Còn cậu?! Cậu không có ai cả!!!

Cậu biết Manjirou không sai.... Nhưng là, cậu không còn lựa chọn nào khác. Cậu muốn khiến Haruchiyo phải chịu đau khổ.

"Cho nên, tôi rất xin lỗi, Sano Manjirou." 

Cậu đứng lên, mở cửa bước ra ngoài, hàm ý nhường lại căn phòng cho ai đó đã sắp chết cóng ngoài kia. 

[ Lược bỏ một đoạn Yuzuha đi nhờ Shion đến khám bệnh cho 'Sano'. ] 

Shion nhìn đến khuôn mặt đang an tĩnh ngủ say của Manjirou, đồng tử không khỏi co rụt lại một chút. 

Làm sao có thể là em được? 

"Em ấy đã ở đây bao lâu rồi?" Bọn họ mới trở về chưa đầy một tháng, như vậy, em ấy đã sang đây từ bao giờ? 

Yuzuha nghiêng đầu nhìn hắn, cẩn thận suy nghĩ, sau đó rụt rè nói nhỏ, "Chắc là gần một tháng." 

Ánh mắt của Shion hơi tối lại một chút, hắn tiến đến bên giường của Manjirou, nhẹ nhàng lay động. 

"Này, bé câm, tỉnh dậy đi..." 

Manjirou chậm rãi mở hai mắt ra, mệt mỏi nhìn thiếu niên tóc vàng trước mặt, mất một lúc sau, em mới định hình được người đến là ai, không giỏi giật mình một chút. 

"Chúng ta lại gặp nhau rồi, bé con xinh đẹp, tôi tên là Shion."  Shion hơi hơi mỉm cười, rất tự nhiên giới thiệu lại một lần nữa. 

'Shion?'

"Đúng vậy, Shion." Hắn thoải mái lặp lại một lần, đổi lấy Manjirou có chút kinh ngạc mở to hai mắt. Hắn hiểu được khẩu ngữ của em sao? 

"Đúng vậy." Shion nhìn ra  nghi vấn của em , gật đầu một cái. "Chủ nhân đã dạy tôi cách đọc khẩu hình, cho nên em có thể thoải mái nói ra, tôi sẽ hiểu được tất cả." 

Chủ nhân, là hắn phải không, Sanzu? 

Shion đặt tay lên trán của Manjirou, lo lắng nhíu mày lại. Chẳng trách em sợ lạnh như vậy, rõ ràng là đã bị sốt nặng mấy ngày. 

"Tôi đi lấy cho em một ít thuốc." Shion lập tức đứng dậy, chuẩn bị xoay người rời đi, lại bị Manjirou giữ tay từ chối. 

'Không cần, tôi không cần uống thuốc, sẽ làm hại đến thai nhi.' Manjirou lắc đầu nhìn hắn, không tiếng động nói xong. Ý tốt này của Shion, em nhận, nhưng là em thực sự không có vấn đề gì, chỉ là ốm nhẹ mà thôi, mấy hôm nữa sẽ tự khỏi. 

"Yên tâm đi, thuốc của tôi tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến em bé." Shion nhẹ nhàng trấn an em , sau đó xoay người rời đi. [...] 

Manjirou nhìn lọ thuốc trong tay, vẫn là có chút do dự. Không phải em không tin Shion, chỉ là, bản năng khiến em trở nên nhạy cảm hơn bình thường, rất hay lo lắng đứa nhỏ sẽ gặp phải điều gì bất lợi. 

"Sẽ không có ảnh hưởng gì hết, tôi cam đoan." Shion nghiêm nghị nói, thanh âm lại vẫn có phần hiền hòa. Nếu không phải là em, còn lâu hắn mới tự hiến thuốc của mình cho người khác, đừng nói đến chuyện thuyết phục dài dòng. 

Nhưng là, đối với Manjirou, hắn vẫn luôn kiên nhẫn đến khó hiểu. Có lẽ, là vì trông em rất thuận mắt đi? Hơn nữa, hơi thở trên người em có chút gì đó thực quen thuộc... Đúng rồi, hương kẹo ngọt, giống như của chủ nhân. Từ khi chủ nhân trở về, ngài đã luôn thích những gì có vị ngọt ngào như kẹo vậy.

Manjirou nhìn ánh mắt trong suốt của Shion, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu. 

Shion thế này mới cảm thấy yên lòng, nhưng là, khi nhìn về phía bụng của em , hắn vẫn không khỏi nhíu mày lại. "Tôi thật sự không thể tin được đứa bé này đã được bảy tháng, thật sự là quá nhỏ. Nếu hai tháng nữa sinh ra, có lẽ em sẽ phải vất vả rất nhiều đấy" 

Manjirou đặt tay lên bụng, cảm giác được một sinh mệnh bé nhỏ đang kiên cường lớn lên từng ngày. Nếu như Sanzu không rời đi, có lẽ, mọi chuyện sẽ khác... 

Em kéo kéo tay áo Shion, mà hắn cũng là kỳ quái nhìn em . 

"Em có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?" hắn có thể nhận ra bé con này có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng dường như, lại cũng do dự thật nhiều. 

'Tôi muốn biết...' Em dùng sức xiết chặt tay áo của Shion, vừa định nói tiếp, cửa phòng lại bị người hung hăng đẩy ra. Shano Manji lạnh lùng đứng ở nơi đó, ánh mắt như muốn giết người nhìn thẳng vào Shion, mà hắn, dường như lại chẳng thèm để ý đến cậu ta. 

"Em cứ tiếp tục dùng thuốc này, nếu hết tôi sẽ đưa thêm, không cần lo lắng." hắn bình tĩnh dặn dò, lại không để ý đến ánh mắt của Manjirou chợt hiện lên mấy phần tiếc nuối. Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi... 

"Tôi đi trước, nơi này có người tôi không ưa." Shion không thèm cho Shano Manji chút mặt mũi nào, hắn nói xong, thẳng thừng bước ra khỏi cửa, một cái liếc nhìn cũng lười cho người nào đó. 

Shion đi đã xa, sắc mặt của Shano Manji vẫn âm trầm đòi mạng, cậu lững thững bước vào, trên cao nhìn xuống Sano Manjirou, châm chọc cười nói. "Thuốc của thằng đần Shion kia, mỗi viên đều giá trị ngàn vạn, thế nhưng cho mày cả một lọ. Tao còn không biết, tao nên hâm mộ mày hay là ghen tị với mày đâu, hahaha!" 

Mỉa mai xong, cậu chợt cúi người xuống, chạm tay vào bụng của Manjirou. Manjirou giật mình nhìn cậu, vội vàng lui người lại, mà dường như ngay cả đứa bé cũng bài xích sự tiếp xúc này, yếu ớt đạp vào bụng em, khiến em khó chịu nhăn mày lại. 

"Không cần sợ thành như vậy." Shano Manji cười lạnh một tiếng. "Tao không có hứng thú gì với đứa nghiệt chủng trong bụng của mày đâu. Tao chỉ muốn nói trước, tốt nhất là mày đừng có ngu ngốc hỏi thăm Shion về chuyện của Haruchiyo làm gì, nếu không... Cô ta sẽ giết mày đấy, biết chưa?" cậu lạnh giọng cảnh cáo, trong mắt hiện lên hận ý rõ ràng, làm cho Manjirou không khỏi thương cảm thở dài một hơi. 

"Sano Manjirou, nếu không muốn chết quá nhanh, như vậy, đừng để người khác biết được thân phận của mình. Tao đây, chính là một ví dụ!" Shano Manji nói xong, 'phịch' một tiếng đóng cửa lại. Để một mình Manjirou ôm chặt thân thể của mình trong căn phòng lạnh lẽo, dường như có chút phát run. 

... 

Shano Manji bưng khay điểm tâm ngọt trên tay, khóe môi tràn ra một ý cười lạnh lẽo. Thích ăn đồ ngọt sao, tốt lắm, cậu sẽ chờ xem, cô ta có thể ăn được đến lúc nào. 

Đều là kẻ thay thế, nhưng có lẽ, cô ta còn bi thảm hơn cả cậu, ngay cả tên thật của mình cũng không thể dùng. Sống trong thân phận của một người khác, bị gọi bằng cái tên của một người khác, không biết mỗi tối cô ta có được ngủ ngon không đây? Hừ! 

"Phu nhân, điểm tâm đã đến rồi ạ." Cậu đứng trước cửa, khép nép cúi đầu thông báo. 

"Đặt ở nơi đó đi." Akane một tay tùy ý chỉ vào chiếc bàn gần đó, tay kia vẫn cầm một quyển tạp chí chăm chú không rời. Cô ta thực xinh đẹp, mái tóc dài buông xõa xuống đầu vai, quả nhiên so với cậu còn giống Sano Manjirou hơn vài phần. 

Nhưng tất nhiên, cũng dừng lại ở mức 'giống'. 

Đặt khay điểm tâm xuống bàn, cậu vẫn đứng ở nơi đó, âm thầm đánh giá Akane, khóe miệng lạnh lùng giơ lên một độ cong châm chọc. 

"Như thế nào cậu còn không đi?" Luôn cảm giác mình bị nhìn thật lâu, làm cho Akane cực kì không thoải mái. Nàng ngẩng đầu lên hỏi, một bộ dáng chủ nhân uy nghi mười phần. 

"Phu nhân đẹp quá, làm tôi xem đến ngây người." Shano Manji nghĩ một đằng nói một lẻo, vẫn cúi đầu thật thấp nhìn kĩ lại chiếc áo trắng cô ta đang mặc. Quả nhiên, ngày đó cậu không hề nhận lầm. 

Là cô ta, người đã hủy hoại cuộc đời của cậu. 

Akane có chút đắc ý cong lên khóe môi, những lời này tuy rằng từ nhỏ đến lớn nàng đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng là, có kẻ nào lại không thích lời đường mật. Dù bên tai đã nghe đến chết lặng, bản thân lại vẫn cảm thấy thoải mái vô cùng. 

"Tốt lắm, cậu đi xuống đi." Tuy khá hài lòng với câu trả lời của cậu ta, nhưng là, uy nghiêm của chủ nhân vẫn phải giữ vững, nếu không, làm sao tương lai nàng có thể quản lý cả tòa lâu đài Royal được? 

Nhưng là đợi một lúc lâu sau, nàng cảm giác người kia vẫn chưa đi ra ngoài, vừa quay đầu lại định chất vấn, thanh âm lại không cách nào thoát ra khỏi miệng. Tờ tạp chí cứ thế bị đánh rơi xuống dưới sàn, hai mắt nàng trợn to, đôi môi cũng hơi hơi mở, sợ hãi nhìn Shano Manji. 

[ lược bỏ đoạn Shano Manji nói chuyện với Akane, Akane chửi rủa cậu ta chỉ là đồ thế thân rởm, vậy nên Shano Manji cũng cười đáp lại cả hai đều giống nhau, chỉ là thế thân của Manjirou. Nhưng cậu sẽ không vội vạch trần Akane vì muốn hành hạ Haruchiyo] 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro