Niên Thần Dực không vạch trần lời nói dối của Uy Nặc, bởi vì cậu cũng không quen người trước mặt, mục đích chỉ là trả lại huân chương, cậu lấy huân chương ra: “Đây là huân chương của anh, xin kiểm tra xem có tổn hại không, nếu không có thì tôi xin đi trước.”
“…………” nam nhân, phải nói là Ngô Dục Hành ngồi xuống đối diện Niên Thần Dực, chỉ lướt nhìn một chút anh đã có thể xác nhận tấm huân chương này quả thực là thứ mình đã đưa cho Niên Thần Dực trước đó, kỳ thực khi đó anh cũng không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ vì thú nhân trước mặt rất quan tâm chăm sóc mình, vì thế anh mới muốn đem huân chương này tặng cho đối phương làm quà cám ơn.
“Thật có lỗi.” Ngô Dục Hành cũng không phải người nói nhiều, vì thế anh cầm huân chương bỏ vào túi tiền xong thì không mở miệng nữa.
Niên Thần Dực tuy không rõ vì sao người này lại xin lỗi, bất quá cậu cũng không quá để ý, đứng dậy nói: “Nếu không còn chuyện khác thì tôi xin đi trước.”
“Thu thu~?” Tiểu Hoàng tuy vẫn còn nghi hoặc vì sao chủ nhân nhà mình mới ngồi không bao lâu đã muốn đi, bất quá nó vẫn nhảy lên vai chủ nhân, chuẩn bị cùng nhau rời đi.
Ngay lúc Niên Thần Dực chuẩn bị chuồn đi, âm thanh trầm thấp của nam nhân lại vang lên: “Tôi định dùng bữa tối.”
Niên Thần Dực hơi khựng lại một chút, đây là ý gì? Chẳng lẽ muốn cậu lưu lại cùng ăn tối? Niên Thần Dực không định ăn cơm với nam nhân này, nhưng cậu còn chưa kịp từ chối, nam nhân đã nói thêm: “Ngô Dục Hành, tên của tôi.”
“Aisu” Niên Thần Dực cũng nói tên ở thế giới này của mình, cậu cẩn thận quan sát biểu tình Ngô Dục Hành, đây là một người có gương mặt rất nghiêm túc, còn có cảm giác cẩn thận tỉ mỉ, loại nam nhân bình thường không thích ra vẻ, vì thế Niên Thần Dực không có cảm giác quá tệ đối với anh.
“Hảo ý của anh tôi lĩnh, bữa tối thì không cần, kỳ thực tôi không thích nhà ăn này.” Niên Thần Dực cố gắng chọn lọc từ ngữ để cự tuyệt, đối phương có hảo ý, cậu không thể quá phận.
“……….” Ngô Dục Hành nhíu mày, trầm mặc một lát mới mở miệng: “Này Nặc nói, lời mời hôm nay là cậu đưa ra.”
Niên Thần Dực lúc này thực sự trợn mắt há hốc, Uy Nặc, người này rốt cuộc suy tính cái gì a? Tuy cậu và nam nhân tên Ngô Dục Hành này trước đây chưa từng quen biết, nhưng qua khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi xem ra, đối phương sẽ không lừa cậu, nói cách khác Uy Nặc đã dùng một lý do thực buồn cười lừa cả hai người họ ra?
Niên Thần Dực một lần nữa ngồi xuống, cậu chăm chú nhìn nam nhân trầm mặc đối diện: “Vì thế….. anh cũng là bị lừa tới?”
Ngô Dục Hành không trả lời, chỉ trầm mặc gật đầu.
“Tôi sẽ trả một nửa tiền cơm.” Niên Thần Dực nhớ rõ phí nhà ăn này rất cao, nếu đối phương cũng bị lừa tới, như vậy không có đạo lý để đối phương trả hết.
Ngô Dục Hành nghe vậy mày lại càng nhíu sâu hơn, anh dùng đôi mắt màu xám chăm chú nhìn Niên Thần Dực, cứ như muốn nói gì đó, nhưng có lẽ tốt nhất không nên nói, cuối cùng miệng anh chỉ phun ra được hai chữ “Không cần.”
Niên Thần Dực không tiếp tục tranh luận vấn đề này với Ngô Dục Hành, bởi vì lúc thanh toán nhanh chóng trả phần của mình là được. Nhân viên phục vụ nhanh chóng dọn bàn ăn, bò bít tết thơm lừng, bên cạnh còn có bắp và một dĩa salad rau dưa, bởi vì Niên Thần Dực không thích ăn thịt động vật, nên cậu chỉ ăn một chút cùng vài muỗng bắp, sau đó liền chuyển qua món salad.
Thời điểm ăn cơm hai người vẫn trầm mặc, trừ bỏ tiếng dao nĩa va chạm cơ hồ không còn nghe thấy âm thanh gì khác, nhóm nhân viên phục vụ đều trợn tròn mắt, bọ họ lần đầu tiên thấy hai người cùng dùng cơm mà im lặng tới vậy, vì thế bọn họ tò mò bắt đầu thảo luận trong phòng bếp.
“Người mặc quân trang hẳn là Ngô Dục Hành đại nhân đi?” Nhân viên A.
“Nhất định là anh ta, bất quá thực hiếm thấy, Ngô Dục Hành đại nhân bình thường rất ít khi vào đây ăn cơm, lần này cư nhiên lại đặt chỗ từ 3 ngày trước.” Nhân viên B.
“Nói vậy, người ngồi đối diện Ngô Dục Hành đại nhân là ai? Lúc ta dọn đồ ăn có lén nhìn một chút, thú nhân kia trên tay không có dấu ấn, không phải giống cái.” Nhân viên C.
“Có lẽ là bằng hữu đi, bất quá thú nhân kia ta nhìn rất quen mắt……..” Nhóm nhân viên túm lại suy nghĩ tên Niên Thần Dực, vài phút sau, một người rốt cuộc nhớ ra, hô lớn: “Thú nhân kia là anh trai của hoa khôi học viện đi? Tôi không nhớ sai đâu!”
“Ai? Thiệt hay giả?” Nhóm nhân viên lại tiếp tục thảo luận sôi nổi, đầu bếp lúc này cũng làm xong phần thức ăn ngọt tráng miệng, một nhân viên lập tức xung phong nhận việc mang phần tráng miệng.
Tốc độ Niên Thần Dực cùng Ngô Dục Hành dùng cơm rất nhanh, bởi vì tư lúc đồ ăn được dọn lên bọn họ đã không hề nói một câu nào, chăm chú dùng cơm, bất quá tác phong hai người tốt lắm, không hề phát sinh tình huống lang thôn hổ yết, nếu Niên Thần Dực vì kiếp trước dùng cơm tây mà tạo thành thói quen, thì Ngô Dục Hành rõ ràng đã được quân đội dưỡng thành tác phong, tốc độ ăn cơm mặc dù nhanh nhưng rất ngay ngắn chỉnh tề.
“Tráng miệng của hai người, ách…….” Nhân viên còn chưa kịp giới thiệu xong, khóe miệng của cậu ta đã không thể ngừng run rẩy, cậu định sẵn bưng đồ ăn lên tiện thể xem bát quái, kết quả bát quái không thấy lại thấy một màn khôi hài.
Kỳ thực đầu sỏ làm cậu nhân viên mất bình tĩnh là Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng vì ham ăn nên dọc đường đi đã gặm hết bùn đất Niên Thần Dực đưa cho, lúc này nhìn chủ nhân cùng thú nhân kia dùng bữa, nó nhàm chán, đối với một con khế ước thú chỉ có suy nghĩ của một đứa trẻ 3 tuổi thì nhàm chán sẽ làm gì? Đương nhiên là tìm chuyện gì đó thú bị làm.
Tỷ như lăn qua lăn lại trên bàn cơm, làm rối tinh lên hết, Tiểu Hoàng chơi không biết mệt, vì Niên Thần Dực không ăn thịt bò nên Tiểu Hoàng tò mò chuyển sự chú ý lên nó, đầu tiên nó dùng vuốt chọt chọt, phát hiện co dãn không tồi, sau đó hệt như phát hiện ra một món đồ chơi mới mà nhảy lên tảng thịt bò, dùng cơ thể bé xíu của mình không ngừng lăn qua lộn lại, mà cậu nhân viên đi tới chuẩn xác thấy được một màn này.
Nhưng thứ làm cậu nhân viên khiếp sợ không phải việc này, mà là thần tượng Ngô Dục Hành của cậu lại không hề biến sắc tiếp tục dùng cơm, cứ như không hề nhìn thấy trò đùa của bé khế ước thú.
Mà màn phát sinh tiếp theo làm cậu nhân viên cả kinh tới mức cằm sắp rớt xuống đất, bởi vì lăn trên tảng thịt bò quá thích thú nên kết quả là không thể phanh lại, sắp đập vào cái chén bên cạnh, Ngô Dục Hành thế nhưng chuẩn xác dùng tay giúp bé khế ước thú chắn lại, làm một miếng đệm thịt giảm xóc.
“Cẩn thận.” Ngô Dục Hành đem Tiểu Hoàng một lần nữa ôm lên bàn, đôi mắt xám tro thoáng lưu chuyển tinh quang lo lắng, anh ở rừng nhân tạo đã có thói quen ở cùng nhóm la mật khâu, nhóm la mật khâu có chút mơ mơ màng màng thường xuyên sẽ đập đầu vào gốc cây hay ngã ụp mặt xuống đất, vì thế lúc ở cùng nhóm khế ước thú anh luôn trong tình trạng cảnh giác cao nhất.
“Cám ơn anh.” Niên Thần Dực cũng giống Ngô Dục Hành, từ lúc bắt đầu dùng cơm với nhau, cậu có thể cảm nhận được nam nhân này rất giống cự lang, tuy thoạt nhìn có vẻ lãnh khốc, khó tiếp cận hơn nhưng trái tim anh thật sự rất thiện lưng. Cậu ít nhiều cũng tăng thêm phần hảo cảm với nam nhân này, mặc kệ thế nào, cự lang ký khế ước với nam nhân này có lẽ cũng không phải chuyện xấu.
“Đừng khách khí.”
Vì thế hai người lại im lặng, Niên Thần Dực tuy rất am hiểu cách ở cạnh khế ước thú nhưng nếu đối tượng là con người thì phẫn kém một chút, Tiểu Hoàng sau khi được cứu thì tỏ ra rất thân thiết với Ngô Dục Hành, ngay lúc nó định nhảy phốc vào lòng anh, Niên Thần Dực đã nhanh tay lẹ mắt túm nó trở về, sau đó không để ý tới sự kháng nghị của Tiểu Hoàng, dùng khăn tay lau nước sốt thịt bò dính trên người nó.
“Thu thu~~~~” Tiểu Hoàng hướng đôi mắt cầu cứu về phía người vừa cứu mình, Ngô Dục Hành đầu tiên là trầm mặc nhìn nó một chút, sau đó trầm mặc nhìn Niên Thần Dực, một chút ý tứ muốn cứu giúp cũng không có.
“Cậu còn việc gì sao?” Niên Thần Dực mặc dù đang chà chà cơ thể Tiểu Hoàng, bất quá cậu vẫn lưu ý tới nhân viên bên cạnh, hơn nữa vị này lúc nãy rớt cằm xuống sao tới giờ vẫn không chịu khép lại, có chuyện gì đáng kinh ngạc tới vậy sao?
“A, thật xin lỗi.” Cậu nhân viên đỏ mặt cúi người, sau đó hệt như chạy trốn mà lao đi, vừa tới phòng bếp cậu ta đã vô cùng hưng phấn kể lại với nhóm nhân viên khác, cuối cùng còn cảm khái một câu: “Hình ảnh kia, các cậu không biết đâu, quả thực là hệt như hai người mang theo đứa nhỏ của mình, cùng dùng bữa cơm gia đình a………..”
“Thật không đó?”
“Không phải cậu thấy ảo giác đi?” Nhóm nhân viên đều tỏ vẻ không tin.
“Mới không phải! Mọi người phải tận mắt thấy mới cảm nhận được!” Cậu nhân viên cố gắng cãi lại nhưng cuối cùng vẫn bị khuất phục vì số đông.
***
Dùng cơm xong, Niên Thần Dực định trả trước phần của mình, kết quả nhân viên mỉm cười tươi rói nói với cậu: “Thực xin lỗi, có thể quý khách không biết, chỗ chúng tôi thanh toán trước qua chuyển khoản, Ngô Dục Hành tiên sinh đã thanh toán.”
Niên Thần Dực nhìn về phía Ngô Dục Hành, lang ca vẫn trầm mặc như trước, Niên Thần Dực biết cho dù cậu đưa tiền thì đối phương phỏng chừng cũng không nhận, vì thế chỉ đành từ bỏ.
“Hôm nay cám ơn anh.” Niên Thần Dực nhét Tiểu Hoàng vào túi áo khoác, tuy trên người Tiểu Hoàng vẫn còn đầy dầu mỡ, bất quá không còn dính nướt sốt, vì thế quần áo cũng không bị dơ lắm.
“Đừng khách khí.” Ngô Dục Hành vẫn ít lời, bất quá Niên Thần Dực biết, đây không phải anh không bận tâm người khác mà tính cách trời sinh đã vậy.
“Thời gian không còn sớm, tôi về kí túc xá trước.” Niên Thần Dực cùng Ngô Dục Hành rời khỏi nhà ăn, tuy tốc độ dùng cơm rất nhanh, nhưng vì là món Tây nên cũng gần một giờ, bên ngoài sắc trời đã tối sầm.
“Ừ.” Ngô Dục Hành thản nhiên lên tiếng, ánh đèn đường âm u, bóng ma bên mặt làm ngũ quan anh càng thêm lạnh nhạt, một thân quân phục xanh biếc dường như bị nhuộm đen, làm anh càng tăng thêm phần lãnh khốc so với lúc ở nhà ăn.
Niên Thần Dực đi vài bước, phát hiện Ngô Dục Hành vẫn theo sau, Niên Thần Dực có chút nghi hoặc nhướng mi: “Ký túc xá của anh ở hướng này sao?”
“………….” Ngô Dục Hành trầm mặc, Niên Thần Dực cũng nhận ra ý tứ của anh, cậu thở dài nói: “Không cần đưa tôi về.”
Ngô Dục Hành tuy không trả lời, nhưng anh dừng bước: “Cám ơn em.”
“Sao cơ?” Niên Thần Dực khó hiểu, hôm nay là Ngô Dục Hành mời cơm, cậu phải cám ơn đối phương mới đúng.
“Em chăm sóc khế ước thú của tôi.” Ngô Dục Hành nói tiếp.
“Đừng khách khí, anh cũng mời tôi ăn cơm, khế ước thú của anh….. tốt lắm, hi vọng anh sẽ đối xử tốt với nó.” Tuy Niên Thần Dực cảm thấy khả năng nam nhân này ngược đãi khế ước thú không lớn, bất quá có lẽ vì cự lang quá giống Alai nên cậu vẫn không an tâm.
“Tôi sẽ.” Ngô Dục Hành xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nói: “Kỳ thật thịt….. nên ăn nhiều một chút.”
“………” Niên Thần Dực có chút giật mình, chờ cậu hồi phục tinh thần đối phương đã đi xa.
Ăn nhiều thịt một chút? Không ngờ tới thế giới này, người đầu tiên nói với cậu những lời này lại là người lần đầu tiên gặp mặt, Niên Thần Dực cười khẽ.
Trở về ký túc xá. Niên Thần Dực mang Tiểu Hoàng đi tẩy sạch sẽ số dầu mỡ trên người, sau đó lên mạng tra tin tức về Ngô Dục Hành, Niên Thần Dực nhìn tin tức trên màn hình ánh sáng, mí mắt hung hăng nảy lên.
Bên kia, Uy Nặc thích thú dào dạt hỏi Ngô Dục Hành về thu hoạch đêm nay, chỉ tiếc Ngô Dục Hành hoàn toàn không để ý tới anh, điều này làm anh thương tâm thật lâu.
“Vì thế cậu đã lừa gạt học trò của tôi?” Uy Nặc tự pha cho mình một tách cà phê hỏi.
“……….”
“Được rồi, đổi đề tài, cậu thấy cậu học trò này của tôi thế nào?”
“……….”
“Ân? Này cũng không thể trả lời? Vậy cậu dùng thân phận gì để tiếp xúc học trò của tôi?”
“Ngô Dục Hành.”
Uy Nặc sửng sốt một giây, sau đó không thể tin được mà hét lớn: “Cậu điên rồi sao? Này không phải cậu hét thẳng vào mặt người ta chuyện con lang kia là giả sao? Cậu căn bản không phải khế thú mà là hồn thú!”
“Tôi không muốn lừa em ấy.”
“Được rồi, tôi không biết cậu là tên nhất kiến chung tình cơ đấy, vì thế hiện tại tôi cũng không hiểu được cậu rốt cuộc có ý tứ gì, bất quá tôi có thể nói cho cậu biết, người học trò này của tôi, đối tới khế ước thú hảo hơn người rất nhiều.”
“Tôi biết.” Ngô Dục Hành nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Niên Thần Dực, lúc đó anh tới khu 10 vì ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt, chờ anh tìm được chủ nhân của mùi hương đó anh lại phát hiện thú nhân này rất đặc biệt, chính là hôm nay gặp mặt, đối phương cơ hồ chưa từng mỉm cười, nhưng lúc anh là cự lang, đối phương lại đối xử rất ôn nhu, thậm chí ngay cả tươi cười cũng không chút keo kiệt.
Đây đã không còn đơn giản là yêu thích khế ước thú nữa, vì thế anh bắt đầu có chút để ý……
Uy Nặc nhìn Ngô Dục Hành lâm vào trầm tư, hứng thú nhếch khóe miệng: “Sao? Ngay cả chuyện này cũng biết? Không hổ là thủ tịch đại nhân, nắm chắc như vậy. Mặt khác……. cậu thực sự thích học trò này của tôi?”
“Tôi…… không biết………” Ngô Dục Hành nhắm mắt lại, anh chỉ để ý mà thôi, không biết vì sao, vẫn…… vẫn thực để ý…… như vậy chính là thích sao? Anh không thể xác định, có lẽ, anh cần thời gian.
“Được rồi, không làm khó dễ cậu nữa, dù thế nào đi nữa, chúc cậu may mắn.” Uy Nặc hướng Ngô Dục Hành trên màn hình làm động tác nâng chén.
“………..” Ngô Dục Hành lại trầm mặc, anh tắt màn hình, anh cũng không nói cho Uy Nặc biết kỳ thật học viện này người tên Ngô Dục Hành không chỉ có mình anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro