Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 6

Tuần trăng mật trôi qua một cách tốt đẹp, Ngô Dục Hành cùng Niên Thần Dực bớt chút thời gian về thăm lại nhà cũ của Ngô gia.

Ngoại trừ song thân của Ngô Dục Hành ở bên ngoài thì hầu hết thân thích đều ở đây, giống như một cuộc họp mặt gia đình nhỏ, bởi vậy Niên Thần Dực hết sức khẩn trương. Cậu bị Ngô lão thái thái mang đi giới thiệu với từng người thân, trong đó có cả mẹ của Tiền thư kí, cũng là chị họ của Ngô Dục Hành.

Sau một vòng đi chào hỏi, Niên Thần Dực cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, Ngô lão thái thái liền đưa cậu một ly trà, Niên Thần Dực tiếp nhận, vội vàng nói lời cảm tạ.

"Mẹ nghe Dục Hành nói các con muốn đi tuần trăng mật?"

"Dạ vâng." Niên Thần Dực cẩn thận nói, "Đi đến những nơi có thể tắm nắng, sẽ có lợi cho sức khỏe của anh ấy. Nghe nói phơi nắng ít nhiều có thể làm tăng miễn dịch cho cơ thể."

Ngô lão thái thái gật đầu, "Như vậy cũng tốt, bất quá có một việc con cần phải chú ý."

"Mẹ cứ nói." Niên Thần Dực vội hỏi.

"Dục Hành nó tính tình táo bạo, cho dù sinh bệnh cũng sẽ không nói ra, con cần phải lưu tâm." Ngô lão thái thái nói xong lại thở dài "Nó từ nhỏ thân thể đã yếu nhược, cũng không chịu chăm lo cho bản thân, năm ấy mười bảy tuổi lại bị bệnh nặng, suýt nữa liền..." Bà nói rồi lại lắc đầu, "May mắn là không có chuyện gì, chính là thân thể điều dưỡng như thế nào cũng không tốt lên."

"Con biết, con sẽ chú ý mà." Niên Thần Dực buông chén trà, chậm rãi nói.

Hai người còn nói chuyện phiếm một hồi, nhiều nhất là nhắc đến những thói quen của Ngô Dục Hành, Niên Thần Dực tuy rằng tinh thần căng thẳng, nhưng không khỏi thừa nhận Ngô lão thái thái quả thật là một người mẹ tốt, không chỉ đối với con mình quan tâm săn sóc mà với một người khác họ như cậu cũng vô cùng khách khí, không giống bình thường mẹ chồng nàng dâu như nước với lửa, nguyên do hiển nhiên là vì yêu ai yêu cả đường đi.

Đợi đến lúc Ngô lão thái thái để cậu đi tìm Ngô Dục Hành, Niên Thần Dực mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hỏi qua người giúp việc, mới biết được Ngô Dục Hành không thích mọi người cho lắm, chính y cũng chỉ muốn ở trong phòng nghỉ ngơi. Niên Thần Dực do dự một chút, vẫn quyết định ăn một ít cơm rồi mới lại đi tìm y. Tuy nói là tổ chức tiệc rượu, nhưng kỳ thực cũng chỉ là một bữa cơm gia đình, Niên Thần Dực ngoài mặt biểu lộ sự lễ phép cùng vẻ tươi cười, hướng mấy người thân thích vừa mới quen biết mà thăm hỏi, gắp được một ít thức ăn liền vội vàng tránh đi, tìm nơi ít người chú ý ngồi xuống dùng cơm.

Khi Niên Thần Dực một mình một bóng đứng ở ban công yên lặng ăn cơm, không biết là biểu muội hay đường muội của Ngô Dục Hành, cùng mấy người phụ nhân ở trong phòng nói chuyện, tuy rằng âm thanh đã đè thấp nhưng vẫn ẩn ẩn truyền đến nơi ban công.

"... Thoạt nhìn cũng thực bình thường. Nói thật, tôi còn nghĩ Ngô Dục Hành sẽ độc thân cả đời."

Người còn lại cười nói: "Bình thường là bình thường, thoạt nhìn rất hiền lành, nếu cùng anh họ tranh cãi, nhất định sẽ không cãi lại được."

"Đúng rồi, nghe nói lúc trước là do mẹ cậu ta đề nghị hôn sự này... Bất quá ngay từ đầu lại chỉ nhắc đến người con thứ hai, nhà cậu ta không phải còn người con trai cả cùng một người em gái nhỏ sao?"

"Con lớn phải kế thừa gia nghiệp, em gái nhỏ... Nghe nói người em gái kia vừa tròn hai mươi tuổi, nếu lấy cô ấy thì chẳng phải chồng già vợ trẻ sao, bất quá người con thứ dường như cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.

"Còn không phải bởi vì không được yêu quý sao." Có người cười nhạo, "Chuyện mười mấy năm trước kia, các cô đều đã quên sao?"

Lời này vừa nói ra, vài người khác cũng cười lên. Niên Thần Dực gục đầu xuống, tự giễu mà cắn môi; chưa từng lường được qua nhiều năm như thế, còn có người nhớ rõ chuyện kia, nhất thời cũng không biết nên khóc hay nên cười. Cậu từ từ ăn hết chén cơm, chờ những người kia đi khỏi, mới lặng lẽ bước vào, trên mặt dường như không có chút cảm xúc nào.

Niên Thần Dực đi vào đại sảnh, mới phát hiện Ngô Dục Hành ở đó từ lúc nào, đang đứng ở một góc, cùng mấy nam nhân xấp xỉ tuổi mình nói chuyện. Niên Thần Dực do dự một chút, không có đi tới, ngược lại tìm một nơi ngồi xuống, im lặng uống hương tân.

Một lúc sau, Ngô Dục Hành đi tới, không kiên nhẫn hỏi han: "Em vừa rồi đã đi đâu?"

Niên Thần Dực ngẩng đầu, trả lời: "Không có gì, em vừa mới đứng đợi ở ban công." Trên mặt cậu lộ ra một nụ cười áy náy: "Thực xin lỗi, đã làm anh phải lo lắng."

"Tôi không có lo lắng." Nam nhân mạnh miệng nói.

"Vâng em biết." Niên Thần Dực nói xong liền đứng lên, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi: "Em có thể đi nghỉ một chút được không?"

Ngô Dục Hành từ chối cho ý kiến, nhưng vẫn đem cậu đến một gian phòng ở phía trong, nói: "Đây là phòng của tôi trước kia, em nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi rồi sẽ trở về tìm em."

Niên Thần Dực thuận theo mà lên tiếng trả lời, nhìn theo bước chân đối phương rời đi, lập tức cởi giầy, nằm lên giường, dùng chăn bông che khuất chính mình. Không biết bởi vì mệt mỏi hay do mấy chén rượu, Niên Thần Dực cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng không muốn chống cự lại cơn buồn ngủ kéo đến, chỉ một lát sau liền ngủ thật, giữa lúc hoảng hốt, cậu nằm mộng.

Trong mơ là cảnh tượng bên trong một cao ốc bị bỏ hoang, mặc dù có quần áo nhưng vẫn cảm nhận được cái lạnh của nền xi-măng cứng rắn. Tay chân vì bị buộc chặt trong thời gian dài mà đã sưng đỏ đọng máu, thậm chí tri giác cũng dần chết lặng, nhưng cậu không thể cố được nhiều như vậy nữa.

Niên Thần Dực vừa lạnh vừa đói, cậu không ý thức được mình đang ở trong mộng, không khỏi kêu to cầu cứu, tiếng gọi cuối cùng, ngay cả âm thanh phát ra một chút khí lực cũng đều không có, thế là cậu nhỏ giọng khóc lên, từ tiếng nức nở gián đoạn rồi gào khóc, nhưng cũng không có ai để ý đến cậu, cành cửa duy nhất kia vẫn cứ đóng chặt.

Cậu chỉ cảm nhận sâu sắc được từ bụng truyền đến một trận nóng rực kịch liệt, cơ hồ cảm giác được đau đớn do quá trình co rút của dạ dày, nhưng cậu không biết làm sao để có thể thoát khỏi tình cảnh khốn cùng ấy, cậu còn quá nhỏ.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cánh cửa kia cũng được mở ra, một người đàn ông tướng mạo hung ác đi đến, đối với cậu không phân trần gì mà chỉ biết quyền đấm cước đá, vừa đánh vừa chửi: "Thao! Mày khóc cái gì, khóc tang cho ba mẹ mày sao!"

Niên Thần Dực ngậm miệng, trên người đau đến không chịu nổi, nhưng cậu không dám phát ra âm thanh gì nữa, chỉ có thể gắt gao cắn môi, cắn đến đôi môi cánh hoa đều rỉ ra tơ máu mà cậu cũng chưa phát hiện.

Ngay lúc cậu cảm thấy mình bị đánh đến chết thì cảnh trong mộng cung kết thúc. Bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc, mang theo một tia buồn bực: "Em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Niên Thần Dực chậm rãi mở mắt ra, trước mắt vẫn là một mảnh mơ hồ, đèn huỳnh quang chói mắt dị thường.

Bên cạnh Ngô Dục Hành tựa hồ còn đang nói cái gì, nhưng hoàn toàn không lọt vào tai cậu, cậu trừng mắt nhìn, tìm kiếm một hồi, mới ý thức được mình đang nằm trong phòng ngủ của Ngô Dục Hành, tình cảnh vừa trải qua chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

"... Em có đang nghe tôi nói chuyện không!" Tựa hồ bị bỏ qua lâu lắm, ngữ khí nam nhân cũng gắt gỏng lên.

Cậu quay đầu, nhìn Ngô Dục Hành, lại thấy vẻ mặt đối phương thoáng ngốc lăng.

Có gì đó nóng rực ôn nhuận theo gương mặt mà rơi xuống, rớt trên chăn bông, in lên một đóa hoa bé nhỏ. Niên Thần Dực đưa tay lên sờ, lại đụng đến một giọt nước mắt. Cậu đến lúc này mới phát hiện mình thế nhưng lại đang khóc. Ngô Dục Hành cầm khăn tay thay cậu lau mặt, lực đạo có chút quá nặng, Niên Thần Dực trên mặt hơi hơi đau đớn, nhưng lại cảm thấy an tâm.

"Cám ơn." Cậu nói.

"Em khóc cái gì." Ngô Dục Hành cố ý truy hỏi, sắc mặt cũng có chút trầm trọng.

"Chỉ là gặp ác mộng thôi." Niên Thần Dực gợi lên khóe môi, lại lộ ra nụ cười trấn an lúc bình thường.

"Gặp ác mộng liền khóc thành như vậy, em quả thật yếu ớt đến không chịu nổi một sự đả kích." Ngô Dục Hành lạnh lùng nói, tùy tay đem một cái khăn tay sạch sẽ tới, còn nói: "Em đi rửa mặt đi, tôi gọi người mang túi chườm nước đá đến."

"Hả?" Niên Thần Dực mê hoặc nâng mắt lên.

Nam nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt liếc cậu một cái: "Em cho rằng bộ dạng khóc đến sưng đỏ mắt đẹp lắm sao? Như vậy đi ra ngoài còn đâu mặt mũi của Ngô gia."

Đứng ở bồn rửa tay, nhìn đến gương mặt mình, cậu không khỏi cười khổ đứng lên. Cậu vốn tưởng rằng mình đã sớm quên chuyện đó, lại không nghĩ thì ra chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Chuyện kia là một cái bóng đè nặng, đến giờ còn trong tâm trí cậu, vô luận thế nào đều không thể quên được.

Trong gương hiện lên người thanh niên hai mắt sưng đỏ, khóe mắt ướt át, hai gò má tái nhợt không chút huyết sắc. Niên Thần Dực chỉ nhìn một chút, liền di chuyển tầm mắt, lại rửa sạch mặt thêm vài lần, mới đi ra khỏi phòng tắm.

Bên ngoài Ngô Dục Hành ngồi trên sô pha, thấy cậu đi ra, điềm tĩnh nói: "Lại đây."

Niên Thần Dực nghe lời đi tới, ngồi xuống bên cạng đối phương, mới nghĩ muốn tiếp nhận khăn mặt bọc túi chườm nước đá, đối phương đã chế trụ tay cậu, dùng sức mà kéo, Niên Thần Dực không hề phòng bị liền ngã lên đùi nam nhân, mới nghĩ giãy dụa để đứng dậy, chợt nghe thấy thanh âm không kiên nhẫn của Ngô Dục Hành: "Đừng lộn xộn."

Cậu ngơ ngác để đối phương tùy ý đem đầu cậu gối lên đùi, dùng túi nước đá đắp lên mắt cậu. Nhưng trên thực tế, cái lạnh của túi nước đá càng làm nổi bật độ ấm tứ chi của nam nhân khiến cậu một phen luống cuống.

... Đây là cái gối đầu trong truyền thuyết sao?

Chính là hiện tại cậu gối lên, không phải cặp đùi mềm mại tuyết trắng của cô gái xinh đẹp mà là chiếc đùi rắn chắc của đàn ông. Huống hồ đây là loại thời điểm, trừ bỏ bị vuốt ve má hai má cùng tóc một cách ôn nhu, nhất định phải có thêm cảnh nhẹ nắm lấy lỗ tai, dùng tăm bông dài nhỏ vói vào trong lỗ tai cẩn thận câu lộng, cái loại này là cảm giác yếu mềm ngứa ngáy, hơn nữa ngón tay mềm mại vuốt ve lưu lại xúc cảm.......

Không biết có phải hay không phát hiện cậu miên man suy nghĩ, Ngô Dục Hành đột nhiên hỏi: "Em lại làm sao?"

"Nếu có thể lấy cái lỗ tai thì tốt rồi..." Còn đắm chìm trong ảo tưởng Niên Thần Dực thì thào nói.

"Lấy cái lỗ tai?" Ngô Dục Hành nhíu mày.

Niên Thần Dực đột nhiên bừng tỉnh hoàn hồn, đồng thời phát hiện mình vừa nói cái gì, hận không thể tìm một cái động nhảy vào rồi mới đem chính mình chôn xuống. Cậu lắp bắp nói: "Cái kia, không phải... Em không phải là ý tứ này..."

"... Cũng không phải không được." Ngô Dục Hành không có tức giận, ngón tay lại mơn trớn tóc của cậu, thay cậu sửa sang. "Lần sau nếu em chịu cầu tôi, tôi liền giúp em lấy cái lỗ tai." Đối phương gần như ngạo mạn nói.

Niên Thần Dực sợ run lên một chút, liền ngơ ngác lên tiếng trả lời.

Ngón tay thon dài của nam nhân còn ở trên đầu cậu khẽ động, ngẫu nhiên chạm một chút vào lỗ tai cậu, giống như âu yếm sủng vật mà tùy ý hôn lên một cách tinh tế, trên mắt Niên Thần Dực còn chườm túi nước đá, lại cảm thấy ánh mắt truyền đến một chút cảm giác ấm nóng rất nhỏ.

Cho dù hiện tại bên cạnh mình là nam nhân này, một chút cũng không giống với ước mong của mình là một cô gái xinh đẹp, xinh đẹp mềm mại thậm chí ôn nhu chăm sóc, cậu cũng hiểu được không sao cả, Ngô Dục Hành là cái giống đực, tính cách có không tốt một chút, cá tính lại mạc danh kỳ diệu(không hiểu sao) khó có thể nắm lấy, nhưng Niên Thần Dực lại bắt đầu cảm thấy như vậy cũng tốt lắm.....Chính mình cũng nam nhân này có hôn ước, ở thời điểm ôn nhu, so với cô gái xinh đẹp bình thường còn đáng yêu hơn ít nhất một trăm lần.

Không biết qua bao lâu, Niên Thần Dực mông lung bên trong bị đẩy vài cái, cậu mở mắt ra, trước mặt là Ngô Dục Hành mặt không đổi sắc, đối phương có chút buồn bực nho nhỏ: "Em muốn nắm tôi đến khi nào, buông tay."

Niên Thần Dực lúc này mới phát hiện ngón tay mình chặt chẽ bắt lấy áo sơ mi của đối phương, đem áo sơ mi trảo đến nhăn lại; không chỉ có như thế, cậu mới vừa rồi không cẩn thận thiếp đi một lát, nước miếng cũng chảy xuống, tự nhiên dừng lại ở trên chiếc quần tây trang của Ngô Dục Hành.

Cậu vội vàng ngồi dậy, kích động nói: "Thực xin lỗi, em không có cố ý."

Ngô Dục Hành hừ một tiếng, nói: "Sửa sang lại dáng vẻ một chút, phải đi về."

"A." Cậu thuận theo lên tiếng trả lời.

Trên đường về, hai người đều duy trì im lặng, đi qua ba ngã tư, Ngô Dục Hành bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Em vừa rồi mơ thấy ác mộng gì?"

Niên Thần Dực quay đầu nhìn đối phương, đắn đo một chút, nói: "Không có gì, chỉ là một ác mộng bình thường." Cậu vừa nói vừa cười còn bồi thêm một câu: "Cảm ơn anh đã quan tâm."

"Đây không phải quan tâm, chỉ xuất phát từ đạo nghĩa thôi." Ngô Dục Hành có chút không thoải mái nói.

Niên Thần Dực gãi má, nói: "Cho dù là như vậy, em cũng thực vui vẻ." Cậu thầm nghĩ sau một lúc lâu, nói: "Bình thường em cũng không quá quan tâm anh, bởi vì so với em anh lớn tuổi hơn, mọi chuyện đều xử trí rất suôn sẻ..." Niên Thần Dực do dự một chút, cân nhắc mà nói: "Nhưng em cũng muốn thử hiểu anh, cho nên, nếu anh có chuyện gì không vui, hoặc là phiền não... Cho dù em không giúp được gì, vẫn muốn chia sẻ cùng anh."

Ngô Dục Hành không trả lời, ngược lại trầm mặc phi thường lâu, mới chậm rãi nói: "Tôi không hiểu ý tứ của em."

"Anh có thể thử thẳng thắn một chút." Niên Thần Dực trực tiếp nói, vành tai bỗng nhiên nóng lên, "Em sẽ không cười nhạo anh, cũng sẽ không vì vậy mà lảng tránh."

"Được rồi." Ngô Dục Hành cười nhạo một tiếng, "Hôm nay buổi tối tôi hi vọng em có thể kêu lớn một chút, còn có bởi vì tẩy trừ thực phiền toái, cho nên mời em thay tôi mang bảo hiểm, cuối cùng, trong tủ đầu giường có một chút đồ SM chuyên dụng tạo tình thú, tôi nghĩ dùng trên người em. Như vậy có đủ thẳng thắn không?"

"Tuy rằng em không phải ý nói mặt này..." Niên Thần Dực có chút ngượng ngùng nghiêng đầu, "Nhưng anh đã nói như thế, như vậy em cũng sẽ cố gắng."

Ngô Dục Hành sắc mặt cứng đờ, thần sắc toát ra một tia không thể tin, lập tức cúi đầu hừ một tiếng, không thèm nói nữa.

Hai người về đến nhà, Ngô Dục Hành đến thư phòng, Niên Thần Dực trở lại phòng ngủ của bọn họ, vừa mở tủ đầu giường ra, quả nhiên không thấy có cái gì đồ chơi SM tình thú, không khổi vì đối phương lúc trước phô trương thanh thế mà bật cười.

Đến đêm khuya, như mọi lần, Niên Thần Dực chủ động lại gần. Lúc giải khai quần áo đối phương, hỏi: "Đồ bảo hiểm đâu? Em thay anh mang."

"Nào có loại đồ vật này nọ." Ngô Dục Hành không kiên nhẫn nói.

Niên Thần Dực liền bật cười ra tiếng, cậu nở nụ cười hồi lâu, thẳng đến khi Ngô Dục Hành tức giận mà dùng miệng ngăn chặn tiếng cười của cậu, mới dừng lại thở dốc rồi lại cười to, bắt đầu đón ý hùa theo đối phương.

Mấy ngày sau, bọn họ dựa theo kế hoạch đáp phi cơ, bắt đầu đi hưởng tuần trăng mật. Niên Thần Dực từ trước tới nay không thích ra khỏi cửa, đối với chuyện đi du lịch cũng không đặc biệt hứng thú, nhưng khi tới nơi, dưới ánh mặt trời, bờ cát cùng sóng biển vây quanh, cũng không tự giác mà lơi lỏng tâm tình.

Ngày đầu tiên bọn họ trụ tại khách sạn của một nơi có cảnh đẹp nổi tiếng, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau mới đến bãi biển tư nhân của khách sạn du ngoạn. Niên Thần Dực chỉ mặc một chiếc quần bơi, còn Ngô Dục Hành thì choàng thêm một chiếc áo khoác mỏng, cảm giác có chút quái dị nói không nên lời.

Thật không phải nói đối phương không thích hợp mặc như vậy, chẳng qua dáng người của nam nhân rất đẹp; ngực, bụng, cánh tay, mỗi nơi đều rắn chắc, chỉ là màu da quá mức tái nhợt mà thôi; huống hồ Niên Thần Dực đã sớm quen với việc đối phương thường cẩn thận tỉ mỉ phủ ba kiện tây trang, mà Ngô Dục Hành cho dù ở nhà cũng ăn mặc rất chỉnh tề, ngay cả cánh tay cũng không lộ ra quá nhiều, hiện tại đột nhiên da thịt lõa lồ, quả thật làm cho cậu có chút không thích ứng kịp.

Phát hiện đáy mắt cậu có chút kinh ngạc phảng phất, Ngô Dục Hành không thoải mái nói: "Em nhìn cái gì."

"Không có gì." Niên Thần Dực vội vàng nói, "Đúng rồi, phải bôi kem chống nắng, bằng không lúc phơi nắng sẽ không tốt cơ thể." Cậu nói xong liền lấy ra từ cái ba lô tùy thân một hộp kem chống nắng, có chút do dự nói: "Em thay anh thoa?"

Ngô Dục Hành từ chối cho ý kiến, vừa cởi áo khoác vừa nằm xuống ghế dựa, tự lấy một cốc nước trái cây tươi ngon uống. Niên Thần Dực chạy nhanh tới, ở dưới cái dù, đem kem chống nắng quết lên tay, thay đối phương vẽ loạn lên.Khi thoa đến ngực thì, cậu nhất thời không cẩn thận, móng tay khẽ chạm qua điểm nổi lên ở trước ngực đối phương, chỉ nghe thấy Ngô Dục Hành hừ nhẹ một tiếng, giương mắt hung hăng trừng cậu.

Niên Thần Dực vội áy áy nói: "Thực xin lỗi, có phải em lộng đau anh không?" Cậu cẩn thận nhìn cái nơi vừa bị đụng qua, nhũ tiêm của nam nhân hơi hơi thẳng đứng, màu sắc vẫn là hồng nhạt.

"... Không cần sờ loạn." Ngô Dục Hành tức giận nói.

Trả lời như vậy thì chắc đại khái không làm đối phương bị thương. Niên Thần Dực yên lòng, nói: "Anh quay lưng lại, phía sau cũng cần thoa kem."

Ngô Dục Hành xoay lưng lại, Niên Thần Dực thay anh bôi kem chống nắng, một bên thoáng yêu thích và ngưỡng mộ nói: "Lưng của anh thật đẹp... Thực làm cho người ta ghen tị."

Ngô Dục Hành trầm mặc một hồi, mới nói: "Tôi không cần em nịnh hót như vậy."

"Không phải nịnh hót." Niên Thần Dực nhẹ nhàng nói, động tác trên tay cũng thả chậm lại, "Chính anh chẳng lẽ không biết nói sao?"

Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy lỗ tai của đối phương tựa hồ đỏ lên một ít, nghĩ lại tưởng tượng, có thể là do thời tiết quá nóng bức, nên cũng không đặc biệt chú ý. Thật vất vả mới thoa xong kem chống nắng, Niên Thần Dực cũng tự mình bôi một ít, đang muốn cất lọ kem đi, lại nghe thấy Ngô Dục Hành nói: "Lại đây."

"Có chuyện gì sao?" Cậu tiến lại gần.

"Tôi giúp em bôi." Ngô Dục Hành trào phúng nói, "Em cho rằng dùng tay em có thể bôi được đến lưng?"

"... Cám ơn." Niên Thần Dực không cho là kiếm chuyện, chân thành nói tạ ơn, liền nằm úp sấp ở trên ghế dựa, tay Ngô Dục Hành cùng kem chống nắng lạnh lẽo trắng mịn vừa chạm đến lưng, cậu hơi hơi cương một chút, rồi mới trầm tĩnh lại được.

Cậu không có thói quen, giữa ban ngày, cùng nam nhân có hôn ước với mình thân mật như vậy, cho dù chỉ là quét lem chống nắng, nhưng độ ấm cùng cảm xúc nơi bàn tay đối phương khó có thể không để ý, phần eo mẫn cảm cũng bị khẽ nhu kem lên, Niên Thần Dực lúc này mới ý thức được, cho dù khẩu khí của đối phương không tốt, động tác lại vẫn mềm nhẹ.

Trên mặt cậu một mảnh nóng rực, thấp giọng nói: "Ân, như vậy thì tốt rồi... Cám ơn."

Ngô Dục Hành như bình thường không có đáp lại, chính là lại nằm xuống ghế dựa, tựa hồ hạ quyết tâm muốn tắm nắng; Niên Thần Dực lúc này lại cảm thấy có chút đói, liền hỏi: "Em đi lấy đồ ăn, anh muốn ăn món gì?"

"Tùy em." Nam nhân ngay cả mí mắt cũng chưa nâng một chút.

Niên Thần Dực liền đứng dậy, đi đến nhà ăn. Lúc cậu mang một khay sandwich, một mâm hải sản nướng cùng một hộp kem nhỏ về, mới phát hiện một người mặc áo tắm gợi cảm, cơ hồ không thể che được dáng người đẹp của nữ nhân.

Niên Thần Dực đến gần, mới nghe rõ được cuộc đối thoại của bọn họ.

Nữ nhân dùng tiếng Anh hỏi Ngô Dục Hành buổi tối có thể tham gia buổi gặp mặt hay không, nhưng Ngô Dục Hành vẻ mặt không kiên nhẫn, liên tục cự tuyệt mấy lần, đối phương vẫn đang không biết khó mà lui.

Trong đó có một số cô gái lớn mật thậm chí kéo tay Ngô Dục Hành, thần sắc Ngô Dục Hành lại càng lạnh hơn, dùng tiếng Anh nói một câu, những lời này Niên Thần Dực không có nghe rõ, nhưng cô gái kia nhất thời buông tay Ngô Dục Hành ra, khuôn mặt trở nên dị thường khó coi.

Ngay lúc Niên Thần Dực do dự có nên bước qua hay không, nam nhân đã nhìn thấy cậu, lập tức hướng cậu ngoắc tay. Cậu không còn lựa chọn nào khác, đành phải thuận theo bước tới.

Đặt thức ăn trong tay xuống, Ngô Dục Hành giữ chặt cậu trong lồng ngực, hỏi cậu: "Sao em đi lâu vậy?" Cư nhiên đem mấy người phụ nữ kia gạt sang một bên.

Cậu sửng sốt một chút, nói: "Không có gì... Vị tiểu thư này là?"

"Đến bắt chuyện." Ngô Dục Hành phiền chán nói, "Không cần phải để ý cô ta. Còn nữa, em chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"Na~ Lúc đi lấy cơm có gặp một người ngoại quốc, hắn nói rất hứng thú với văn hóa, cho nên muốn cùng em trao đổi liên lạc, thuận tiện sau này kết giao." Niên Thần Dực có chút nghi hoặc nói, "Bất quá tiếng Anh của em không tốt lắm, hắn làm sao theo em trao đổi văn hóa."

"... Em cho hắn?" Ngô Dục Hành nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.

Niên Thần Dực lắc đầu: "Không có, sao có thể cho người xa lạ cách liên lạc?"

Ngô Dục Hành sắc mặt nguôi giận, giống như răn dạy mà nói: "Nhớ kỹ, cho dù có người bắt chuyện, em cũng không được cùng người lạ nói chuyện."

Niên Thần Dực không ý thức được tình huống phát sinh với mình lúc trước chính là làm quen, trong lòng cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật gật đầu. Hai người ngồi xuống, Ngô Dục Hành cầm lấy một khối sandwich ăn, Niên Thần Dực thấy thế, rõ ràng cũng bỏ qua những nữ nhân bên cạnh, cầm lấy một xiên thịt nướng, bắt đầu gặm cắn, mấy nữ nhân không có biện pháp, đành phải ngượng ngùng rời đi.

Hai người ăn một hồi, Niên Thần Dực hỏi: "Anh còn đói bụng không? Bên kia còn một ít hoa quả cùng một số đồ ăn khác..."

Ngô Dục Hành lấy khăn tay xoa xoa miệng, lắc lắc đầu.

Niên Thần Dực chú ý thấy đối phương so với lúc ở nhà còn ăn ít hơn, hiện tại cũng chỉ ăn hai miếng sandwich nhỏ, không khỏi lo lắng, nói: "Nếu anh không muốn ăn ở bên ngoài, chúng ta có thể quay về khách sạn."

"Không cần." Ngô Dục Hành nhăn mặt trứ mi, uống một ngụm nước trái cây đá, thình lình hỏi: "Nhẫn của em đâu?"

"Cái gì." Niên Thần Dực nhất thời không phản ứng kịp.

"Nhẫn kết hôn." Nam nhân thần sắc lạnh lùng, "Vì cái gì không đeo."

Niên Thần Dực cúi đầu, theo bản năng nhìn tay Ngô Dục Hành, ngón áp út tay trái quả nhiên có đeo nhẫn mà bọn họ trao đổi lúc trước. Niên Thần Dực không cần xem cũng biết ngón tay mình trống không, cũng không khỏi cảm thấy chột dạ.

"... Cái đó, có điểm rất khoe khoang..." Niên Thần Dực nhỏ giọng nói, mới phát hiện câu nói có thể gây hiểu lầm, lại vội vàng sửa miệng: "Chỉ là trên mặt nhẫn viên bảo thach quá lớn, mang theo không tiện, cũng có thể bị kẻ cắp chú ý..."

Thần sắc Ngô Dục Hành dịu đi một chút, nhưng khẩu khí vẫn nghiêm khắc: "Đợi lát nữa đi mua một cái khác, sau này em không được lại tháo ra nữa."

"Ừm." Niên Thần Dực tuy không hiểu ra sao, nhưng vẫn thành thật lên tiếng trả lời.

Cậu tuy rằng đáp ứng, lại không nghĩ đối phương hành động như thế mạnh mẽ vang dội. Hai người tắm nắng tới giữa trưa, quay về ăn tối ở khách sạn xong, Ngô Dục Hành liền mang cậu đến phố mua sắm, không mất nhiều thời gian, liền tìm được một cửa hàng trang sức.

Hai người bọn họ đi vào rồi, Niên Thần Dực nhìn trang sức cùng bảo thạch trưng bày tỏa sáng, chỉ cảm thấy hoa mắt; Ngô Dục Hành quay đầu lại, bảo với cậu: "Lại đây chọn một cái."

Niên Thần Dực đi đến, trong một dãy đồ, chọn lấy một chiếc nhẫn thoạt nhìn rất bình thường, là một chiếc nhẫn bạch kim nạm một viên ngọc bích nhỏ. Ngô Dục Hành cũng chọn một chiếc nhẫn giống y đúc, chỉ là kích cỡ hai người khác nhau, liền mang ra tính tiền, Niên Thần Dực tiếp nhận hóa đơn của nhân viên cửa hàng, không khỏi cả kinh.

"Sao lại quý giá như vậy..." Cậu ngơ ngác nói, không dám đếm xem tờ biên lai có bao nhiêu số không.

"Trên mặt nhẫn này khảm chính là ngọc xanh." Ngô Dục Hành không hề hứng thú nói, một bên mở hộp, thay cậu đeo nhẫn, rồi lại đem hộp đưa cho Niên Thần Dực.

Niên Thần Dực trì độn lấy nhẫn ra, đeo vào cho Ngô Dục Hành, thì thào nói: "Cái này so với chiếc nhẫn trước còn quý hơn..."

"Kiểu dáng thoạt nhìn không đẹp, cho dù bình thường mang cũng không khiến người khác chú ý." Trên mặt Ngô Dục Hành ẩn ẩn một tia hài lòng.

Tựa hồ là muốn giết thời gian, cũng có thể đơn thuần chỉ muốn tiêu tiền, Ngô Dục Hành mua rất nhiều đồ vật trên phố, quần áo túi xách thậm chí giày da, còn có một số đồ trang sức thoạt nhìn bình thường nhưng thật ra rất trân quý, ngay cả nhẫn đều mua thêm một đôi, nhẫn bạc khảm kim cương xanh, Ngô Dục Hành mua cái gì cũng đều không quên phần của Niên Thần Dực, cuối cùng mua một đống đồ vật này nọ, hầu hết đồ đều giao cho nhân viên phục vụ trực tiếp đóng gói gửi về nhà.

Tới đêm khuya, Ngô Dục Hành tắm xong nằm trên giường, sắc mặt lại một mảnh ửng hồng, thỉnh thoảng hắt xì, khóe mắt cũng thoáng đỏ lên. Niên Thần Dực thay anh đo nhiệt độ, không có phát sốt, nhưng hiển nhiên là sinh bệnh, liền chạy nhanh về khách sạn tìm nhân viên chăm sóc và khám chữa bệnh; bác sĩ khám xong, chẩn đoán là bị cảm.

Nhân viên chăm sóc vừa rời đi, Niên Thần Dực rót chén nước cho đối phương uống thuốc, thân thiết nói: "Anh có đỡ hơn không?"

"Đau đầu." Ngô Dục Hành mệt mỏi nói.

Nam nhân nằm ở trên giường, bởi vì bị cảm, nước mắt không ngừng rơi, hơn nữa còn hắt xì cùng đau đầu, hiện tại Ngô Dục Hành lộ ra một vẻ ốm yếu.

Niên Thần Dực cẩn thận ngồi xuống mép giường, hỏi: "Có muốn uống chút nước không? Hay là muốn ngủ."

"Lại đây." Ngô Dục Hành nhu nhu mắt, dùng giọng mũi nói đúng lý hợp tình: "Giúp tôi nghỉ ngơi."

Niên Thần Dực ngẩn ra, nở nụ cười: "Em đi tắm rửa, anh nên nằm nghỉ một chút."

Cậu vội vội vàng vàng tắm qua, thay áo ngủ, đi ra khỏi phòng tắm.

Ngô Dục Hành nằm trên giường, chán đến chết lật một quyển sách, tựa hồ cũng không thật sự xem, nhưng cũng không có việc gì làm để giết thời gian. Niên Thần Dực đi đến bên giường, dựa nửa người vào thành giường, hỏi: "Sao còn không ngủ?"

Nam nhân nhíu nhíu mày, trả lời: "Không ngủ được." Uống thuốc xong dần dần không hắt xì nữa, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy, Niên Thần Dực nhìn khóe mắt ướt át của đối phương, đem khăn tay đến, thật cẩn thận lau cho anh.

"Có muốn xem TV không?" Niên Thần Dực dò hỏi.

Đối phương từ chối cho ý kiến, nhưng vẫn cầm lấy điều khiển từ xa, mở TV, rồi lại không kiên nhẫn thường xuyên đổi kênh, phảng phất cảm thấy thập phần chán nản, ngay lúc Niên Thần Dực cảm thấy có chút buồn ngủ, TV truyền đến thanh âm làm cho cậu tỉnh táo lại. Trong tai là tiếng ồ ồ thở dốc liêu nhân, bên cạnh Ngô Dục Hành dường như cũng không được tự nhiên, nhất thời tắt TV, quay đầu nhìn cậu một cái, nói: "Mau ngủ."

Niên Thần Dực nằm xuống, tắt đèn đi, chỉ chừa lại đèn ngủ.

Bên cạnh Ngô Dục Hành lăn qua lộn lại, tựa hồ không thể ngủ được; qua một lúc lâu sau, Niên Thần Dực mới hỏi: "Anh không ngủ được?"

Nam nhân không trả lời, lại trở mình.

Niên Thần Dực nhớ tới anh bị cảm, nhất thời cũng vì đối phương chịu khó ngồi dậy, xích lại gần, thò tay sờ sờ hai má nam nhân, lại đụng phải một bàn tay ướt át, còn chưa kịp nói gì, đối phương đã bắt lấy tay cậu, cúi đầu nói: "Đừng sờ loạn."

Không biết có phải do bị sinh bệnh hay không, giọng nói của nam nhân có vẻ yếu ớt.

Niên Thần Dực do dự một chút, nói: "Vậy phải làm sao anh mới dễ chịu hơn?" Cậu dừng lại một chút, "Tuy rằng em không phải thầy thuốc, nhưng nếu có thể làm cho anh thoải mái một chút thì tốt rồi..."

Ngô Dục Hành trầm mặc rất lâu, ngay lúc Niên Thần Dực nghĩ rằng đối phương đã buồn ngủ, nam nhân im lặng nhích lại gần, Niên Thần Dực cảm nhận khuôn mặt đối phương đang tựa vào ngực mình, tóc tai mềm mại cuốn ở cổ mình, cơ hồ không chút chần chờ, theo bản năng đưa tay ôm lấy đối phương, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc cùng lưng của anh.

Không biết qua bao lâu, trong lòng truyền đến tiếng hít thở vững vàng, Niên Thần Dực mới bỗng nhiên phát hiện, bất tri bất giác, Ngô Dục Hành đã ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro