CHƯƠNG 15
Tròn một đêm Niên Thần Dực chưa ngủ.
Cậu gắt gao mở to mắt, nhìn một lần lại một lần, thẳng đến khi nhớ kỹ từng câu từng chữ vẫn không dừng lại. Quả thật cậu ngủ không được, trong đầu dường như tràn ngập một loại cảm giác hưng phấn cùng hoảng loạn quái dị, cậu nhớ đến một số chuyện mà đáng lẽ phải quên rồi, nhóm bắt cóc cậu có khoảng bốn, năm người, cầm đầu là một nam nhân cậu cảm thấy quen mặt đến kỳ lạ, còn có một số chuyện xảy ra trên đường trốn chạy.
Niên Thần Dực nằm trên giường, lăn qua lộn lại, tới hừng đông, cậu liếc nhìn thời khóa biểu, không chút do dự quay đi. Có một số việc, cậu cần suy nghĩ.
Cậu có thể xin giúp đỡ, nhưng Ngô Dục Hành sẽ đồng ý giúp sao? Vấn đề này chính cậu cũng cảm thấy có chút dư thừa; đương nhiên Ngô Dục Hành sẽ giúp, cho dù vừa mắng cậu "Ngu ngốc" vừa hung hăng trừng mắt nhìn cậu, nhưng anh chắc chắn sẽ không từ chối cậu.
Lúc này Niên Thần Dực cơ hồ cảm thấy có chút bối rối... Nếu nhờ Ngô Dục Hành giúp, chắc chắn, việc cậu che giấu sẽ bị biết được, hơn nữa còn giống như gánh hàng rong không hề che đậy trước mọi con mắt, cậu cảm thấy lo ngại về việc này. Cậu muốn tin tưởng Ngô Dục Hành, nhưng nếu anh biết chuyện này, còn có thể đối xử tốt với cậu giống như mấy ngày nay sao?
... Cậu không thể chịu đựng nổi bị Ngô Dục Hành vứt bỏ.
Ước chừng đến giữa trưa, Ngô Dục Hành đã về. Kỳ hạn công tác của anh đã chấm dứt, trên tay là hành lý đơn sơ, tùy ý giao cho nữ dong; Niên Thần Dực nghe thấy tiếng bước chân của nam nhân, nhưng vẫn nằm trên giường không nhúc nhích. Cửa phòng hoàn toàn không đóng, cậu có thể nghe thấy âm thanh ở bên ngoài.
Ngô Dục Hành đang dặn dò nữ dong làm cơm và pha cà phê, chờ cậu rửa mặt xong sẽ xuống lầu dùng cơm, nữ dong đáp lại, bước xuống lầu, còn Ngô Dục Hành thì đi vào phòng.
"Em không đi học?" Nam nhân hỏi.
"Vâng..." Niên Thần Dực ậm ờ.
Đối phương cũng không nói gì nhiều, tựa hồ hoàn toàn không để ý đến việc cậu bỏ giờ lên lớp, chỉ nói: "Tôi đi tắm, lát nữa em xuống ăn cơm cùng tôi." Nói xong vừa cởi áo sơ-mi vừa đi đến phòng tắm.
Niên Thần Dực nằm sát mép giường, nhấc điện thoại lên, gọi cho nữ dong chuẩn bị bữa cơm.
Không lâu sau, Ngô Dục Hành đi ra, đến tủ quần áo cầm một bộ quần áo lên thay, liếc mắt nhìn Niên Thần Dực một cái, nhanh chóng ngồi xuống mép giường, hỏi: "Em mệt sao?"
"Vâng, mất ngủ." Niên Thần Dục bình thản nói.
Lúc này bàn tay đối phương chụp đến, sờ sờ trán cậu, lại vuốt lên đôi gò má tái nhợt của cậu, nói: "Em nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Niên Thần Dực lúc này không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống, cậu cơ hồ nghẹn ngào nói: "Em... Ngày hôm qua..." Cậu lắc lắc đầu, tựa hồ không biết nói tiếp như thế nào.
Ngô Dục Hành sốt ruột, ôm lấy Niên Thần Dực, chính mình cũng nằm lên giường, kiên nhẫn chờ đối phương bình tĩnh lại. Nhưng Niên Thần Dực khóc hồi lâu, nước mắt nhiễm ướt vạt áo, đôi mắt cũng sưng đỏ lên, lúc này Ngô Dục Hành bắt đầu có chút luống cuống chân tay, vừa lau nước mắt vừa hôn nhẹ hai má cậu, cuối cùng Niên Thần Dực cũng ngừng khóc, nhắm mắt ngủ luôn.
Chính cậu cũng không ý thức được, trước mặt nam nhân xấu tính này lại khiến cậu cảm thấy bình yên cùng dễ chịu, mà loại cảm giác an tâm này cũng đủ để cậu yên tâm ngủ mất.
Cậu tựa hồ đã ngủ một giấc thật dài, khi tỉnh lại, đã là nửa đêm.
Trong phòng thắp một ngọn đèn nhỏ, Ngô Dục Hành đang tựa vào đầu giường, đánh máy văn bản, để ý thấy cậu tỉnh, liền gập laptop lại, đưa tay sờ sờ trán cậu. Cậu hưởng thụ sự dịu dàng hiếm thấy của nam nhân, bỗng nhiên cảm thấy mọi lo lắng trước đây của mình đều dư thừa.
"Em ngủ thật lâu." Ngô Dục Hành "Hừ" một tiếng.
"Ngô... Ngô Dục Hành." Niên Thần Dực gần như mỏi mệt, cuối cùng vẫn quyết tâm nói, "Em có chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì?"
"Là chuyện xảy ra trước kia."
Niên Thần Dực đứng dậy, ngồi đối diện Ngô Dục Hành, ánh mắt dao động hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Cái kia, anh có biết... Lúc tám tuổi em bị bắt cóc... Nhưng cha mẹ không giao nộp tiền chuộc."
"Ừ." Ngô Dục Hành gật gật đầu.
Cậu gục đầu xuống, dường như không dám nhìn mặt nam nhân: "Kỳ thật không phải như thế, đúng là em bị bắt cóc, nhưng lúc ấy anh trai em cũng bị bắt cóc cùng..."
Hơi thở Ngô Dục Hành ngừng một lát, Niên Thần Dực không để ý thấy, đôi mày đối phương đang kinh ngạc nhíu lại.
"Lúc ấy bọn bắt cóc bắt bọn em, yêu cầu tiền chuộc giá trên trời. Cha mẹ em không dám báo cảnh sát, trong vòng hai ngày, cũng chỉ miễn cưỡng chuẩn bị được một nửa số tiền chuộc, thế là họ gọi điện thoại cho bọn cướp, trước mắt giao một nửa tiền chuộc, để cứu anh trai em về trước..."
Cậu tự giễu, "Bọn cướp nghĩ em là đứa con trai được họ yêu quý, sau khi thương lượng thì chấp nhận điều kiện của họ, nhưng bọn cướp vạn lần không ngờ tới, sau khi anh trai em trở về bình an, cha mẹ liền báo cảnh sát."
Ngô Dục Hành không nói lời nào.
Đối phương trầm mặc như vậy lại khiến Niên Thần Dực càng khẩn trương, tiếp tục nói: "Sau đó, bọn cướp biết cha mẹ em báo cảnh sát, lại sợ bị bắt, liền lén lút trốn đến thâm sơn hoang vắng. Nhưng anh trai em đã chỉ ra và xác nhận diện mạo bọn bắt cóc, trong số chúng có một kẻ có cái bớt trên mặt, có thể dễ dàng nhận ra. Cho nên bọn cướp bất đắc dĩ, mang em chạy trốn, tính toán chờ sóng gió qua đi, lập tức sẽ giết người bịt miệng."
Cậu nói tới đây, cơ hồ phát ra một tiếng cười: "Nói là chạy trốn, nhưng trong quá trình giải thoát em, đại khái không đến hai tuần, lúc em trốn ra ngoài, được một người tốt đi ngang qua đưa đến cục cảnh sát, cha mẹ mới đến nhận em về."
Ngô Dục Hành mấp máy môi, cuối cùng nói: "Việc em muốn nói, chính là chuyện này?"
"Không phải." Tuyên Hoà nhẹ nhàng nói, hốc mắt lại nóng lên: "Chuyện em thật sự muốn nói, là chuyện sau này."
Ngô Dục Hành im lặng nhìn cậu.
"Chính là... Em không dám... Em không dám nói..." Niên Thần Dực rơi lệ, "Em thực sự... thực ... Sợ..."
"Em sợ cái gì." Ngô Dục Hành ngữ điệu thường thường nói.
"Em sợ..." Cậu nức nở cùng nghẹn ngào nói, "Em sợ anh nghe xong, sau này liền..." Cậu không tiếp tục nói, nhưng đầu càng ngày càng cúi thấp, tầm mắt nhát gan chỉ dám liếc nhìn nét mặt đối phương một cái.
Nhưng trên mặt Ngô Dục Hành lại không có cảm xúc gì, không phải tức giận thậm chí cũng không phải lạnh như băng, cái gì cũng đều không có. Nam nhân nói: "Em nghĩ tôi là người như vậy sao? Em cho rằng tôi vì chuyện đã xảy ra với em mười mấy năm trước mà sẽ thay đổi?"
Niên Thần Dực bối rối lắc đầu, muốn biện giải, nhưng lại không biết nên nói gì, Cậu có thể nói gì chứ, ngoài mặt cậu cố lấy dũng khí, đáy lòng vẫn mơ hồ có một suy nghĩ nhỏ như vậy.
"Em... Không biết nên nói sao..." Tiếng cậu đứt quãng, thậm chí không phát hiện trong ánh mắt mình bao chứa đầy vẻ cầu xin, "Anh làm ơn..."
Ngô Dục Hành gần như lãnh khốc nói: "Em còn muốn trốn tránh đến khi nào?"
"Em..." Niên Thần Dực nghẹn lời.
"Muốn cái gì, thì hãy tự mình giành lấy, việc này khó khăn với em lắm hay sao?" Thanh âm Ngô Dục Hành giống như sắt thiếc vừa trầm lại vừa lạnh.
Niên Thần Dực ngẩn ra, nước mắt nhất thời rơi xuống. Đối với cậu mà nói, việc này quả thực gian nan; cậu cho tới bây giờ vẫn không dám tin mình có thể chủ động giành được; cũng không dám tin trả một cái giá thì có thể thu về được, nếu trên đời vận mệnh thực sự tồn tại, vận mệnh của cậu nhất định là bị người chán ghét vứt bỏ... Cha mẹ sinh ra cậu, cũng không do dự mà vứt bỏ cậu.
Cậu chần chờ hồi lâu, lòng tràn đầy ủy khuất, lại không biết nên làm sao; nhưng nhớ tới mấy ngày nay, thân mật lẫn nhau, khắc khẩu, lại hòa hợp, cuối cùng cậu hạ quyết tâm. Niên Thần Dực chưa bao giờ tin tưởng người nào như vậy, nhưng thời khắc này, cậu không hề do dự muốn tin tưởng Ngô Dục Hành.
"Cho dù anh biết chuyện kia... Cũng không được vứt bỏ em." Niên Thần Dực thấp giọng nói, nước mắt cũng ngừng rơi, cậu lấy lại bình tĩnh, lại kiên định nói: "Ngô Dục Hành, em không cho phép anh được bỏ rơi em."
Nam nhân nhìn cậu, đáy mắt lộ vẻ dịu dàng cùng nhiệt thành, cậu nghe được đối phương nói: "Được."
Cuối cùng Niên Thần Dực bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: "Bên trong nhóm cướp, có hai anh em... Người anh thường đánh đập em, thái độ cũng rất thô bạo, còn người em thì dịu dàng hơn, thường những dịp anh trai vắng mặt, giấu diếm người khác làm đồ ăn cho em, còn cho em uống nước..."
Cậu nhìn Ngô Dục Hành, không phát hiện tia dị trạng nào trên mặt đối phương, thế là nói tiếp: "Khi đó cha mẹ em đã báo cảnh sát, bọn cướp mang em chạy trốn đến nơi thâm sơn hoang dã, bọn họ có chuyện cần thương lượng bàn bạc, nên đã để người em mang em ra ngoài. Vài lần sau này, em cùng người kia nói chuyện, bởi vì cẳng chân chảy không ít máu, cho nên em muốn rửa chân."
Niên Thần Dực cười khổ: "Người kia mang em đến bờ sông, chắc là nghĩ rằng một đứa trẻ như em không có khả năng chạy thoát. Nhưng em đã thừa dịp hắn không chú ý, chạy trốn. Em chạy không chậm, nhưng hắn đuổi theo phía sau; nơi đó là thâm sơn, địa hình hiểm trở, người kia không cẩn thận trượt chân vấp té."
Ngô Dục Hành duy trì vẻ trầm mặc.
Niên Thần Dực nói: "Hắn thiếu chút nữa té xuống chân núi, nhưng một bàn tay vẫn gắt gao bám lấy vách núi, khi đó em đứng gần hắn, em... Em sợ hắn sẽ trèo được lên, cho nên..." Cậu đờ đẫn nói: "Em tìm xung quanh được một nhánh cây, dùng nơi sắc nhọn của cành cây chọc vào tay hắn, đại khái là do hoảng sợ cùng phẫn uất, em cư nhiên có thể dùng nhánh cây làm tay hắn bị thương. Em nghe thấy tiếng kêu rên của hắn, khi nhìn hắn buông tay, biết hắn rơi xuống vách núi... Em liền xoay người bỏ chạy."
"Chính là như vậy, em giết... Một người." Cậu tổng kết, trên mặt miễn cưỡng lộ ra chút mỉm cười.
"Em có chắc rằng hắn đã chết?" Ngô Dục Hành hỏi.
Niên Thần Dực lắc đầu, nói: "Em không biết, cũng không chắc lắm... Chính là, hôm qua em gặp một đàn ông trung niên, phát hiện y là một trong số những kẻ bắt cóc năm đó, em mới nhớ ra chuyện này." Cậu càng nói giọng càng nhỏ, đầu cũng không ngẩng lên, cơ hồ tuyệt vọng hỏi: "Hiện tại có phải anh đã hối hận vì đáp ứng em..."
"Không có." Ngô Dục Hành lạnh lùng nói, "Em gặp người kia ở chỗ nào?"
"Trên đường." Niên Thần Dực nói, lập tức ngẩn ra, "Không phải em cố ý không nghe lời..."
"Rồi sao?" Ngô Dục Hành tức giận nói, "Em nói cho hết đi."
Niên Thần Dực đem chuyện tình tối hôm đó kể lại, thành thực không hề giấu diếm, nhưng sắc mặt Ngô Dục Hành càng ngày càng đen, đến cuối cùng, ngay cả đáy mắt cũng tràn đầy tức giận; Niên Thần Dực nói xong lập tức ngậm miệng; lại thấy đối phương cười lạnh nói: "Lá gan của em cũng to thật, dám một thân một mình đến quán bar đồng tính luyến ái."
"Em không có cố ý..." Niên Thần Dực cẩn trọng nói, "Anh thật sự không để ý việc em giết người sao?"
"Nhất định là đầu óc em bị phá hư rồi." Ngô Dục Hành lạnh lùng nói, "Người kia là kẻ cướp, là tội phạm, là người tính toán muốn giết em; cho dù hắn cho em một chút đồ ăn thức uống; cũng không phải xuất phát từ thiện tâm. Nếu đổi lại là tôi ở vách núi khi ấy, vì chạy trốn, cho dù có giết người kia cũng không nửa phần do dự."
Rõ ràng ngữ khí của đối phương bén nhọn hà khắc như thế, nhưng lại dỡ bỏ được tâm tình bấy lâu của Niên Thần Dực. Cậu thử nhích lại gần đối phương, nam nhân lập tức ôm chặt lấy cậu, quát lên: "Sau này không được mạo hiểm giống như tối qua."
"Vâng." Cậu nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, đem mặt vùi vào lồng ngực nam nhân.
"Tôi sẽ không quên chuyện mình đáp ứng." Đối phương thoáng ngạo mạn nói. Nhưng Niên Thần Dực biết, ý Ngô Dục Hành muốn nói ── "Tôi sẽ không bỏ rơi em."
Lúc này Niên Thần Dực không đáp lại, chính là nâng mặt lên, hôn Ngô Dục Hành.
Cậu chỉ nhẹ nhàng hôn một chút, không biết vì sao, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Thật kỳ quái, rõ ràng bọn họ kết hôn đã vài tháng, đêm tân hôn cũng quan hệ rồi, chính là mỗi lần cậu hôn một chút như vậy, thì tiếp theo liền không biết nên nhìn mặt Ngô Dục Hành như thế nào.
Đối phương tựa hồ không cảm thấy bất mãn với nụ hôn ngắn ngủi này, cứ nhìn cậu, bỗng nhiên nói: "Tới lượt em?"
... Cái gì cơ? Niên Thần Dực nhất thời sửng sốt.
"Hứa hẹn." Ngô Dục Hành nhìn ra nghi hoặc của cậu, không kiên nhẫn nhắc nhở.
Cậu sợ run một chút, sau khi suy nghĩ cẩn thận, cư nhiên không biết nên khóc hay nên cười. Kỳ thật cậu có chút vui mừng, Ngô Dục Hành hứa hẹn không bỏ rơi cậu, hiện tại lại còn yêu cầu cậu hứa hẹn lại, cậu rõ ràng là người làm cái gì cũng sai, thậm chí còn gây tội nghiệt hại một người đàn ông, nhưng Ngô Dục Hành cư nhiên lại hi vọng nhận được lời hứa hẹn của cậu.
Không cần biết vì lý do gì Ngô Dục Hành lại nói như vậy, nhưng cách nói này làm cậu nghĩ tới, sự quan tâm của đối phương dành cho cậu đã vượt qua sự tưởng tượng của cậu...
Niên Thần Dực đắn đo một hồi, hỏi: "Em không hiểu. Anh muốn em hứa hẹn giống như anh đã làm lúc nãy?"
Ngô Dục Hành liếc cậu một cái, thở dài. Qua một lúc lâu sau, nam nhân mới nói: "Em nghĩ rằng vì cái gì tôi nguyện ý hẹn ước không bỏ rơi em." Anh dừng một chút, bình tĩnh nói: "Em nghĩ rằng vì cái gì tôi muốn kết hôn với em, vì cái gì muốn đem chuyện quá khứ nói cho em... Ngốc nghếch thì cũng có giới hạn thôi, ngu ngốc."
"Bởi vì..." Niên Thần Dực do dự nói, "... Thích?" Cậu hoàn toàn không dám chắc đây là một đáp án chính xác, nhưng trừ điều này, quả thật cậu không tìm được lý do thích hợp nào khác.
Ngô Dục Hành im lặng.
Dưới ngọn đèn hôn ám, Niên Thần Dực vẫn có thể thấy rõ ràng, khuôn mặt biến hồng của nam nhân, nhưng vẫn kiên trì nhìn cậu, hoàn toàn không đem ánh mắt ly khai hay né tránh. Vẻ mặt đỏ bừng này hoàn toàn không giống với nét đỏ mặt khi hai người làm tình hoặc lúc Ngô Dục Hành tức giận, cậu biết, đối phương đang xấu hổ.
... Nam nhân thế nhưng lại thích cậu. Chuyện này so với việc sang năm đến ngày tận thế còn khó tin hơn.
Niên Thần Dực cơ hồ có chút hoảng hốt, nhưng cậu rất rõ ràng, Ngô Dục Hành không nói dối, cũng không cần thiết phải nói dối. Nhưng vì sao? Vì sao lại ngầm thừa nhận... Nếu anh không ngầm thừa nhận, Niên Thần Dực đại khái sẽ nghĩ, chính mình dị thường may mắn khi gặp gỡ được một đối tượng kết hôn tốt như vậy.
"Anh muốn em hứa hẹn, muốn em không bỏ mặc anh..." Niên Thần Dực thì thào hỏi, "Nhưng nếu em không thích anh thì sao?"
"Cái loại chuyện này không đáng nhắc tới." Ngô Dục Hành hừ lạnh nói, khuôn mặt vẫn đỏ bừng.
"Không đáng nhắc tới... Anh cảm thấy khinh thường, hay là không thèm để ý?" Niên Thần Dực bỗng nhiên muốn biết đáp án.
"Phiền chết đi được, em nói nhiều quá." Ngô Dục Hành cáu giận nói, "Sao tôi có thể khinh thường! Ngu ngốc!"
Niên Thần Dực không hỏi lại, chỉ chăm chú nhìn đối phương tức đến đỏ mặt, đáy lòng nóng lên lại mềm xuống, giống như có chút gì đó ngọt ngào trong nháy mắt tan ra, làm cho cậu không biết nên diễn tả như thế nào. Cậu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Em cũng sẽ không buông tha cho anh."
Rõ ràng là dưới ngọn đèn hôn ám, nhưng cậu lại tinh tường thấy được ánh mắt Ngô Dục Hành sáng lên. Nhưng tiếp theo, ánh sáng ấy rất nhanh đã bị che giấu; Ngô Dục Hành gắt gao cắn môi, thùy hạ mi mắt, thấp giọng nói: "Không được đổi ý nữa."
"Vâng."
Niên Thần Dực vừa lên tiếng, lập tức đã bị nam nhân hôn trụ. Khi hai cơ thể ấm nóng giao triều, cậu hoảng hốt nghĩ... Có lẽ loại tình cảm này đến nhanh hơn mình tưởng, cũng có thể đã sớm đến từ lâu rồi... Cậu không biết nên thừa nhận hay phủ nhận, nhưng trong lòng lại muốn ỷ lại cùng thân mật, thậm chí cảm giác tình cảm của đối phương có chút không thật.
Thẳng đến khi Niên Thần Dực hỏi Ngô Dục Hành: "Anh bắt đầu thích em từ lúc nào?"
Quả thật cậu cảm thấy phi thường kinh ngạc, bởi vì trước giờ Ngô Dục Hành đối xử với cậu rặt một vẻ không thèm để ý, tựa hồ vì cần kết hôn nên mới đồng ý lấy cậu; nhưng hỏi gì Ngô Dục Hành cũng đều không trả lời, nếu không phải tức giận thì cũng đem cậu áp trên giường làm chuyện khác; hoặc lại tức giận bỏ đi, tựa hồ đối với vấn đề này không có hứng thú.
Ban đầu Niên Thần Dực còn muốn truy hỏi, nhưng sau này cũng hiểu được dù đối phương không trả lời cũng không sao, dù sao Ngô Dục Hành cũng đã thừa nhận tình cảm, cho nên cậu không cần phải... hỏi mãi không thôi.
Ngày đó cậu đưa danh thiếp cho Ngô Dục Hành, vài ngày sau, Ngô Dục Hành đem một phần tư liệu giao cho cậu, nói: "Em tự xem đi."
Niên Thần Dực lật tư liệu, trong đó chỉ nói chủ nhân của danh thiếp mới về nước vài năm trước, mở một công ty nhà đất, nhưng không nhắc tới người nào khác ngoài hắn, Niên Thần Dực khó hiểu ngẩng mặt lên.
Ngô Dục Hành nhìn cậu, nói: "Người này không có anh chị em, hắn là con trai độc nhất, cha mẹ đều đã không còn."
"Nhưng, lúc trước người kia rõ ràng gọi hắn là anh trai..." Niên Thần Dực mê hoặc nói.
"Cũng có thể là em họ hoặc anh em bà con, một số chuyện của họ còn đang điều tra." Ngô Dục Hành mị hí mắt, cười lạnh, "Bất quá, người này mấy năm trước dám trở về, vậy chắc thời hiệu khởi kiện cũng đã qua (*)."
(*)Thời hiệu khởi kiện: thời hiệu khởi kiện là thời hạn mà chủ thể được quyền khởi kiện yêu cầu tòa giải quyết vụ án dân sự bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp bị xâm phạm; nếu thời hạn đó kết thúc thì mất quyền khởi kiện, trừ trường hợp pháp luật có quy định khác. Như vậy, thời hiệu khởi kiện là thời hạn mà đương sự được quyền yêu cầu cơ quan tòa án giải quyết vụ việc nhằm bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mình bị xâm phạm. Quy định về thời hiệu khởi kiện buộc các đương sự phải ý thức được việc bảo vệ quyền lợi của mình và sớm có yêu cầu cơ quan có thẩm quyền giải quyết, tránh tình trạng khởi kiện tuỳ hứng. Ở nước ngoài, mỗi vụ án có một thời hạn nhất định, tránh tình trạng bỏ quá nhiều công sức mà không thu được kết quả gì từ vụ án. Qua hạn này, bị can sẽ không bị truy tố nữa.
"Vâng... theo luật thời hạn khởi kiện của vụ án này là mười năm, đã sớm qua hạn rồi." Niên Thần Dực không yên lòng nói.
Ngô Dục Hành chăm chú nhìn cậu, bỗng nhiên như có chút tức giận nói: "Em không để ý sao?"
Niên Thần Dực hồi phục lại tinh thần, vội vàng nói: "Gì ạ?"
Nhưng Ngô Dục Hành đã lạnh nhạt: "Không có gì."
Niên Thần Dực phản ứng trì độn, vội kéo Ngô Dục Hành nói: "Không phải em không thèm để ý, chính là, chuyện của chính mình em còn không giải quyết được, thật sự không có tâm tư nghĩ đến việc khác."
Ngô Dục Hành nhìn cậu một cái, thường thường nói: "Nếu người kia thật sự đã chết, có phải em sẽ buông tha cho anh trai y không?"
Niên Thần Dực sửng sốt, thật sự không biết vì lý do gì đối phương lại hỏi như thế, đành phải đáp: "Cũng không phải... Nhưng em biết làm sao, thời hạn pháp luật đã qua... Huống hồ, khi đó em mới tám tuổi, nhưng giờ em đã trưởng thành, đối với chuyện cũ không thể làm như không thấy."
Ngô Dục Hành hừ một tiếng, than thở nói: "Cái kiểu người tốt rách nát..."
Niên Thần Dực nhất thời không nghe thấy, lại không kịp hỏi, cảm thấy đối phương có thể sẽ tức giận, trấn an nói: "Em biết là anh nghĩ cho em, cám ơn anh."
Ngô Dục Hành cuối cùng vẫn không từ bỏ, nhưng thái độ đã hòa hoãn một chút.
Mãi đến khi Niên Thần Dực đọc tin tức trang nhất trên báo, mới biết được Ngô Dục Hành quả nhiên không buông tay, không biết đã dùng thủ đoạn gì, làm cho bọn cướp phải quyên góp cho hội từ thiện một số tiền rất lớn, vừa vặn bằng với một nửa số tiền chuộc năm đó, hơn nữa còn có người phụ trách giám sát số tiền quyên góp, tránh cho khoản tiền bị cá nhân hoặc tổ chức nào đó nuốt mất.
Cậu đi hỏi Ngô Dục Hành, nam nhân không kiên nhẫn nói: "Hắn lấy tiền chuộc anh trai của cha mẹ em, lẽ ra phải bồi thường lại cho em, nhưng em không thiếu thốn gì chút tiền ấy, nên tôi bắt hắn mang đi quyên góp coi như tích âm đức."
Niên Thần Dực vốn không có ý định làm từ thiện, nhưng nghĩ tiền quyên góp kia có thể giúp nhiều người, vẫn là mơ hồ có chút cao hứng. Càng đáng mừng hơn, là Ngô Dục Hành cũng không làm chuyện gì hại đến người kia; trong mắt cậu, bọn cướp cực kì bỉ ổi đê hèn, nhưng cậu không muốn Ngô Dục Hành cũng thủ đoạn giống chúng.
Ngày ngày cứ như vậy mà trôi qua, mấy tuần sau, Ngô Dục Hành thừa dịp cuối tuần, đưa Niên Thần Dực đi chơi ở bên ngoài.
Niên Thần Dực vốn nghĩ đây là một chuyến du lịch ngắn, trong lòng cũng có chút chờ mong, nhưng tới nơi rồi, mới phát hiện đó là một trấn nhỏ gần giống như ở vùng nông thôn, xung quanh nếu không phải núi thì cũng là ruộng, chỉ có một ít cây cối, cho dù coi đây là du ngoạn thiên nhiên, nhưng nói thật, cảnh sắc cũng không được đẹp.
Tìm một khách sạn nhỏ, cậu đi theo Ngô Dục Hành,hai người vào phòng, bỏ hành lý xuống. Lúc này Ngô Dục Hành nói: "Chúng ta ra ngoài ăn cơm trưa."
Cậu đáp lại, nguyên bản trong lòng vốn ngột ngạt bỗng cảm thấy hưng phấn hơn, nếu Ngô Dục Hành đã cố ý nói ra, như vậy chắc trấn nhỏ này cũng có mỹ thực đang chờ đợi họ.
Niên Thần Dực đi cạnh đối phương, nhất thời hứng khởi, nắm tay đối phương, Ngô Dục Hành ngay cả đầu cũng không quay lại, nhưng Niên Thần Dực lại phát hiện tay đối phương lành lạnh(*), một lát sau, mới trì độn ý thức được nam nhân cũng đang hồi hộp, cậu càng nắm chặt tay anh hơn.
(*): Ngô Dục Hành hồi hộp nên tay chảy mồ hôi –> tay lạnh.
Nhưng thẳng đến khi bước vào một nhà hàng, hai người ngồi xuống, gọi cơm, ăn xong, Niên Thần Dực vẫn chưa phát giác được nơi đây có gì đặc biệt, ngay cả hương vị thức ăn cũng rất bình thường.
Cậu nhìn Ngô Dục Hành, đối phương liếc nhìn cậu một cái, ý bảo cậu hãy nhìn quầy hàng xem. Có một người nam nhân đang ngồi ở kia, thỉnh thoảng tính tiền cho khách, còn đại đa số thời gian thì đều làm việc khác, chẳng hạn như xem báo.
Niên Thần Dực nhìn lại nhìn, vẫn không nhìn ra có điểm gì khác biệt, lúc này nam nhân bỗng nhiên đứng lên, động tác không được tự nhiên đi đến phòng bếp, cước bộ có chút quái dị, có thể thấy được là do tật ở chân.
Bỗng nhiên Ngô Dục Hành nói: "Đó là vết thương lưu lại từ mười mấy năm trước, khi y bị rớt xuống vách núi... Nơi đó không quá cao, y chỉ bị gẫy mấy cái xương, bất quá do được phát hiện muộn, không kịp chữa trị, nên để lại di chứng, khiến chân bị thọt."
Niên Thần Dực giật mình, bỗng nhiên ý thức được điều gì, trừng lớn hai mắt, nhìn chòng chọc bóng dáng người nọ, nhỏ giọng nói: "Anh nói... Người này, chính là năm đó bị em..." Cậu nói được nửa câu, cuối cùng mới cảm thấy người nọ thật giống thanh niên mười ấy năm trước ấy, có chút dồn dập nói: "Anh đã tra ra được, anh muốn cho em thấy, y vẫn còn sống..."
Ngô Dục Hành nhìn cậu, không nói gì.
Một lát sau, Niên Thần Dực nhỏ giọng nở nụ cười, lại mang theo một chút giọng mũi, hốc mắt cũng hồng lên. Cậu nói: "Thật sự là quá tốt..."
Ngô Dục Hành đứng dậy, để lại tiền trên mặt bàn, kéo Niên Thần Dực rời đi. Hai người đi trên đường trấn nhỏ, đều trầm mặc giống nhau, hốc mắt Niên Thần Dực hơi hồng, làn da tái nhợt, thoạt nhìn thật giống con thỏ nhỏ đáng yêu, Ngô Dục Hành trộm nhìn hồi lâu, cảm thấy luyến tiếc khi phải dời tầm mắt, đương nhiên Niên Thần Dực không biết chuyện này.
Hai người trở lại phòng khách sạn, Niên Thần Dực có chút bất mãn hỏi: "Sao anh không nói trước với em."
"Tôi nghĩ rồi em sẽ biết." Ngô Dục Hành không hề dao động.
"Anh không nói cho em biết..." Niên Thần Dực cơ hồ có chút đanh đá nói, lại có chút như đang làm nũng, nhưng trong nháy mắt, cậu lại hạ giọng, cơ hồ có chút ngượng ngùng nói: "... Cảm ơn anh đã dẫn em đến đây. Em rất vui."
Ngô Dục Hành bất vi sở động, chỉ nói: "Tôi không cần lời cảm tạ của em, phù phiếm lại không thực tế."
"Vậy..." Niên Thần Dực vắt hết óc, cuối cùng nói: "Nghe nói cách nơi này hơi xa có một suối nước nóng, buổi tối em cùng anh đi tắm suối..."
Ngô Dục Hành từ chối cho ý kiến, nhưng lại lập tức đi tra đường đến suối nước nóng. Ban đêm, hai người ngâm mình hồi lâu trong ôn tuyền, khiêu khích lẫn nhau một phen, thẳng đến khi trở lại phòng khách sạn, mới phát hiện một vấn đề lớn ––– vách tường phòng quá mỏng, hiệu quả cách âm cực kém, phòng bên cạnh chỉ cần nói chuyện lớn tiếng một chút là bên này có thể nghe được.
Đối diện với ánh mắt khẩn cầu xen lẫn áy náy của Niên Thần Dực, Ngô Dục Hành đen mặt lại, cuối cùng tức giận nói: "... Ngủ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro