CHƯƠNG 3: TÍNH KẾ
Chuyện tốt Pavel nói chính là bảo người ta hỗ trợ xử lý “thi thể”, đương nhiên để báo đáp, y vô cùng chân thành hỏi Sailup có muốn ngủ ở sofa hay trên thảm không.
“Anh có thể từ chối.” Pavel rất nhân từ “Vậy mời anh mở cửa ra ngoài ngay bây giờ, sau đấy tìm đại chỗ nào đó mà ngủ.”
Sailup “…”
Hai người nhìn nhau vài giây, Sailup bình tĩnh ngồi xuống sofa. Hắn làm vậy không phải vì vấn đề chỗ ở mà là bọn họ đều là người thông minh. Nếu Pavel ngầm cho hắn theo tới, rất có khả năng là muốn hợp tác. Mà đối với lần khảo hạch này, y đã có kế hoạch sơ bộ, chỉ cần nhân thủ là đủ. Qua quá trình quan sát, hắn cảm thấy Pavel là một lựa chọn rất tốt. Hiện tại Pavel đã tỏ ý muốn dùng hắn, vậy hắn giúp y một lần, bán cho y một cái nhân tình cũng không phải là không thể.
Pavel thấy thế liền biết hắn đã đồng ý, y bắt đầu tưới rượu lên người cậu ấm kia “Như vậy người khác sẽ cho rằng hắn ta uống say. Anh dìu hắn ra ngoài, xác suất bị nghi ngờ sẽ nhỏ đi. Này, chìa khóa xe…”
“Khoan đã.” Sailup cắt ngang “Cậu nhất định bắt hắn đi làm gì? Giám sát ngay dưới mắt mình không phải càng bớt lo hơn sao?”
“Không, có hắn làm cái gì cũng vướng víu tay chân. Điều kiện đầu tiên của khảo hạch là xóa bỏ thân phận, lỡ hắn đoán ra được cái gì từ mấy cuộc nói chuyện, chúng ta có thể sẽ bị loại đấy.”
Sailup thầm nói, đúng là có thể, nghĩ một lát “Vậy cũng không cần đem hắn đi, chú ý nhiều hơn là được.”
“Không, đây là khách sạn, hắn chỉ cần kêu lên một tiếng là có thể bị nghe thấy, nguy hiểm lắm.”
“Bịt miệng lại, mạng của hắn nằm trong tay chúng ta, chắc chắn hắn không dám kêu lên đâu.”
“Thế lỡ có thì sao?”
Sailup thấy y rất kiên trì, khiến hắn không khỏi hoài nghi “Có thật là vì thế không?”
Pavel hiếm khi chần chừ vài giây, y im lặng một lát “… Anh không hiểu đâu.”
“Hửm?”
“Giữ hắn lại phải hầu hắn ăn, uống, đi đái, đi ỉa. Nếu có hai toilet, chỉ cần lột quần hắn, trói trên bồn cầu là được, nhưng trong phòng này chỉ có một cái, lúc muốn đi lại phải nhấc hắn ra.” Pavel dừng một lát, mặt đầy nghiêm túc “Anh ngẫm lại mà xem, lỡ anh đang nhấc hắn lên mà hắn vừa mới đi đại tiện xong…”
Biểu tình của Sailup co rút lại “… Câm miệng!”
“Tại anh cứ muốn hỏi mà.” Pavel tỏ ra vô tội “Tôi có tính sạch sẽ, chắc chắn sẽ không có chuyện hầu người khác đâu, là anh làm sao?”
Tuy Sailup luôn được người khác hầu hạ, thế nhưng thời điểm đặc biệt cũng không phải là không thể hi sinh chút ít. Hắn rơi vào trầm tư, cân nhắc xem tình huống nào có mức độ nguy hiểm thấp hơn.
Pavel đi tới sofa ngồi xuống, nhắc nhở “Tới lúc đó đừng quên chùi sạch cho hắn đấy, không thì tôi không chịu nổi đâu.”
“…” Sailup hỏi “Cậu vừa bảo muốn đưa hắn tới quốc lộ số mấy?”
“Số mười.” Pavel cảm thấy thật vừa lòng với sự thức thời của hắn “Quốc lộ đó nối liền khu chín với khu mười, xung quanh không có một bóng người, hiện nay chỉ mới xây dựng được hơn nửa. Theo bác tài xế lái taxi nói, bởi vì an ninh khu mười không tốt, công trình đó bị bỏ hoang hai năm rồi, bình thường không ai tới cả, ném hắn ở đó sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Vị trí ở đâu?”
“Trên xe có hướng dẫn, tự tìm đi. À, mua dây thừng và băng dính trói hắn lại rồi hẵng ném đi, điện thoại di động của hắn bị chúng ta giữ, tính cả thời gian hôn mê, giãy dụa ra khỏi dây thừng, phân biệt phương hướng, vân vân, sớm nhất là đêm mai hắn có thể trở về rồi.” Pavel phỏng đoán “Thế nhưng lúc đó hắn đã là nỏ mạnh hết đà, rất có khả năng té xỉu, qua ngày hôm sau mới có thể tìm tới cửa, nên tốt nhất là chúng ta rời đi vào sáng sớm ngày thứ ba.”
Sailup nghĩ lại đủ các nhân tố một lần, cảm thấy có lẽ không nguy hiểm, mới khẽ gật đầu. Thế là Pavel lấy ra một xấp tiền, đếm mấy tờ, đưa qua “Tiền xăng, mất công anh không về được.” Sailup đoán chừng xấp tiền đó phải tới gần mười ngàn, hắn trầm mặc một giây “Đó là hắn cho trên xe? Hắn không nghi ngờ cậu?”
“Có chứ, tôi cảm thấy hắn muốn trấn an mình trước, sau đó lại tìm cơ hội điều tra.” Pavel lộ ra biểu tình vô hại “Nên tôi đành phải thất lễ đánh hắn bất tỉnh.”
“…” Sailup nhận tiền, chần chừ hỏi “Cậu thật sự không đi cùng?”
Pavel nhướn mày “Sợ tôi tính kế anh sao?”
Sailup không đáp, người trước mắt này là người đi một bước nhìn ba bước, không thể không khiến người ta lo lắng. Hắn chăm chăm nhìn đồng tử xinh đẹp ở dưới ánh đèn của Pavel “Nếu không gặp tôi, cậu tính làm sao?”
“Tìm một tên côn đồ, trả thù lao bảo hắn đi xử lý.” Mặt Pavel không đổi sắc “Tôi mảnh mai lắm, lái xe cả một đêm sẽ chết mất.”
Sailup “…”
“Nhưng mà tôi đã gặp anh.” Pavel làm như không thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn, tâm tình vui vẻ “Tôi vẫn cảm thấy Alpha là người thích hợp làm việc nặng nhất.”
Sailup “…”
Pavel vỗ vai hắn cổ vũ rồi đi vào phòng tắm xả nước, tiếp theo lấy bộ đồ ngủ mềm mại trong tủ quần áo, chuẩn bị ngâm mình trong bồn tắm massage. Sailup lẳng lặng nhìn, chỉ cảm thấy mỗi một hành động của người này đều vô cùng nhịp nhàng, thậm chí có chút hiển nhiên, giống như sinh ra là để hưởng thụ vậy.
Hắn chợt có ảo giác “Kẻ bị vây ở dưới đáy xã hội thật ra lại là Alpha”, trầm mặc mấy giây, vội vàng bác bỏ, thầm nghĩ Alpha tài hoa, can đảm rõ ràng mới là người điều khiển mọi thứ.
Pavel không quan tâm sự rối rắm của hắn, y thong thả đi vào phòng tắm.
Sailup xem lại sự việc một lần, xác định không có vấn đề, liền dựng tên cậu ấm kia dậy, tiếp theo lái tới quốc lộ số mười, ném người xuống, để lại một chai nước rồi rời đi. Tuy họ pha lẫn cả dân xã hội đen, nhưng không phải người lạm sát kẻ vô tội, tập đoàn cũng ghét loại người không bằng súc sinh, mà họ có thể leo tới vị trí hiện tại, đương nhiên cũng không phải loại người này. Cho nên dù đều biết rõ làm thịt cậu ấm đó thì càng bớt việc nhưng họ cũng không thật sự ra tay.
Lúc Sailup trở lại khách sạn, ở phía chân trời đã có tia sáng, Pavel mơ màng nhìn hắn “… Mấy giờ rồi?”
“Chưa tới năm giờ.”
“Ưm.” Pavel cuộn người lại, khua tay “Đừng quên gọi điện đặt cơm đấy.”
Sailup đứng ở trước phòng ngủ, nhìn y một hồi, sau đó lắc đầu, đóng cửa lại.
Lúc Pavel mở mắt lại đã là bảy giờ, bữa sáng vừa đưa tới, y rất vừa lòng với điều đó, rửa mặt đánh răng xong liền đi hưởng thụ. Sailup đánh giá căn phòng xa hoa này, lại nhìn một bàn đồ ăn phong phú, tưởng tượng cảnh nhóm người kia tối qua ngủ gầm cầu, tìm phòng thuê giá rẻ hoặc cẩn thận nhảy vào cửa sổ nhà người khác. Hắn thầm nghĩ người này so với người kia càng muốn đi chết hơn.
Hai người thong thả ăn xong, Pavel lau miệng “Nói chút về suy nghĩ của anh đi.”
“Với tình hình hiện tại, khả năng kiếm được số tiền mặt đó trong thời gian ngắn là không cao. Ngoại trừ giống như cậu đề xuất bắt người ta nói ra hai chữ tự nguyện.” Sailup nhìn y “Nhưng tôi cảm thấy… khả năng phạm quy rất lớn.”
“Ừ, nếu cướp bóc mà được thì đã đánh đồng với thân thủ, nhưng mặt đó đã thi đấu từ lâu rồi, cho nên lần này…” Pavel cười, chỉ vào đầu mình “Vòng thi này có lẽ là ở đây.”
Nếu suy luận chính xác thì tiền vốn cũng chỉ có một ngàn, đây cũng là nguyên nhân Sailup vẫn nhịn ăn nhịn mặc, hắn nheo mắt lại “Cách nghĩ của chúng ta giống nhau, chỉ là thiếu mất chứng cứ. Có điều hôm qua cậu đã ném một con mồi, sớm muộn gì cũng có người mắc câu thôi.”
Pavel tỏ ra rất vô tội “Có ư? Rõ ràng là tôi tốt bụng đề xuất cho họ thôi mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro