Chương 8
Sáng hôm sau, nhân lúc tất cả mọi người trong “tòa thành” vẫn còn chìm trong giấc ngủ sau đêm vui điên cuồng ngày hôm qua, Lệ Dĩnh xách một rương lớn hành lý muốn rời khỏi đây.
Hôm qua sau khi cô về phòng thì cô đã chẳng còn thấy bóng dáng của Doãn Nhi đâu, giống như lúc cô ấy đột nhiên xuất hiện vậy. Thậm chí Lệ Dĩnh còn chưa kịp nói hẹn gặp lại với người bạn duy nhất mà cô làm quen được khi đến nước Mĩ thì đã phải rời đi.
Cô lựa chọn thời gian rời khỏi đây sớm như vậy để không chạm mặt Ngô Diệc Phàm. Nhưng Lệ Dĩnh không ngờ tới sáng sớm xe của nhà Ngô đã dừng ở cổng, trên xe cũng chất hành lý.
Cô thấy Ngô Diệc Phàm đang chuẩn bị lên xe, hiển nhiên là anh cũng đang muốn rời khỏi đây.
Trước khi anh lên xe thì quay đầu lại nhìn, không ngờ lại nhìn thấy Lệ Dĩnh đang xách hành lý. Anh cứng người ở trước cửa xe.
Lệ Dĩnh quay mặt đi, cúi đầu vội bước qua anh ── “Chờ một chút”.
Cô đứng lại. Khi cô quay đầu lại thì cô nhìn anh và nở nụ cười.
“Cô phải đi à?”. Anh hỏi, nghiên cứu nét mặt của cô.
“Đúng vậy.....”. Cô cười gật đầu một cái.
“Tôi cứ nghĩ là cô sẽ ở đây một tuần”. Giọng của anh rất nhạt, không biết là đang vui hay buồn.
“Ừm, đầu tiên tôi cũng định như vậy......, nhưng mà tôi rất nhớ cha mẹ và tiểu Ái nên tôi quyết định trở về trước thời gian đã định”. Cô nhẹ nhàng trả lời, nghe giọng nói dường như cô rất vui vẻ.
“Dù sao thì tôi cũng phải đi rồi, cô cứ ở lại”. Ngô Diệc Phàm lạnh nhạt nói.
“Không cần đâu, cảm ơn anh đã cho tôi ở lại”. Cô lắc mạnh đầu giống như đứa ngốc. “Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không quấn lấy anh nữa, tôi nói thật đó”.
Cô cười vẫy tay với anh, xoay người đi về hướng lúc nãy cô đã đi, nụ cười cứng ngắc nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt cô.
“Này”. Anh gọi cô.
Lệ Dĩnh coi như không nghe thấy, cô tiếp tục đi về phía trước.... Cô sợ rằng nếu mình dừng lại thì toàn bộ dũng khí của cô sẽ biến mất.
Cho đến khi cô ra khỏi “tòa thành”, Ngô Diệc Phàm cũng không gọi cô nữa.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Lệ Dĩnh thẫn thờ nhìn chằm chằm cảnh vật mơ hồ phía trước. Cô không đưa tay lau nước mắt trên má mà mặc cho nước mắt rơi đầy mặt.
“Không sao cả...... Không quan trọng...... Sau này sẽ không khó để vượt qua chuyện này....”. Cô tự lẩm bẩm... Bởi vì tối hôm qua cô đã tự nói với mình. Bây giờ cô rời đi, sau này, vĩnh viễn cô sẽ không bao giờ rơi lệ vì bất cứ một người đàn ông nào nữa.
~~~~~
“Cậu không nên để cô ấy một mình xách hàng lý đi bộ rời khỏi đây”.
Lợi Nhân Tuyển đã đứng ở cửa từ lâu, một màn đó anh ta đã xem cả rồi sau đó thong thả đi đến bên cạnh Ngô Diệc Phàm.
“Cô ấy muốn đi, tớ không có quyền cản cô ấy”. Ngô Diệc Phàm nhún vai, lạnh nhạt nói.
“Nếu như cậu nói thì cô ấy sẽ ở lại”. Lợi Nhân Tuyển nói.
Ngô Diệc Phàm cười. “A Tuyển, tớ thấy cậu dạo này có vẻ như là ăn no không có việc gì làm”.
Anh mở cửa xe chuẩn bị bước vào.
“A Giới muốn tớ nhắn cho cậu biết”. Ánh mắt Lợi Nhân Tuyển thâm trầm.
Ngô Diệc Phàm cười lạnh. “Những lời mà cậu ta bảo cậu nhắn lại cho tớ, chắc chắn là không có chuyện tốt ──”.
“Cô gái kia họ Triệu, tên đầy đủ là Triệu Lệ Dĩnh”.
Ngô Diệc Phàm sửng sốt, “Cậu nói cái gì?”. Một lúc sau mặt anh không biến sắc hỏi.
“Đó là cô con gái của nhà họ Triệu cũng là cô gái đã bị cậu vứt bỏ trong hôn lễ bốn tháng trước”.
Ngô Diệc Phàm nhìn chằm chằm vào bạn thân, cho đến khi anh xác định cậu ta không nói đùa.
Anh quay đầu lại nhìn, đã không còn bóng người nào trong tầm mắt. Mặt Ngô Diệc Phàm bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cánh cổng trống rỗng.
~~~~~
Lệ Dĩnh về nhà đã được 2 tuần rồi.
Mẹ Triệu thấy con gái ngày ngày đều giam mình trong phòng, không hề bước chân ra khỏi nhà. Bà thấy lo lắng khi con gái còn tự bế hơn cả trước khi đi Mĩ.
Bà đang định tìm thời điểm nói chuyện với con gái thì trong bữa ăn tối Lệ Dĩnh lại nói cho cha mẹ biết cô chuẩn bị tìm việc.
“Tại sao? Con vừa mới về nước không lâu, cần gì phải tìm việc gấp như vậy!”. Mẹ Triệu không tán thành.
“Mẹ, con muốn tìm việc làm vì con sợ mình cả ngày ở nhà không có việc gì làm”. Lệ Dĩnh nở nụ cười nhợt nhạt.
Không chỉ mẹ Triệu mà ngay cả cha Triệu cũng phát hiện ra gần đây Lệ Dĩnh gầy đi rất nhiều.
“Lệ Dĩnh, con định tìm công việc như thế nào?”. Cha Triệu hỏi.
Lệ Dĩnh lắc đầu, “Con cũng chưa biết..........”.
“Ngay cả tìm việc gì cũng chưa biết thì có thể tìm được việc làm gì tốt?”. Mẹ Triệu không ủng hộ.
Lệ Dĩnh trầm mặc không nói.
Thấy phản ứng của con gái quá khác thường. Đến bây giờ, ngay cả cha Triệu cũng cảm thấy lo lắng!
“Lệ Dĩnh, nếu vậy con đến công ty cha ──”. Lệ Dĩnh lắc đầu không để cho cha nói hết lời, “Cha, con muốn tự mình tìm việc làm”.
“Lệ Dĩnh, đến công ty cha con làm có gì không tốt? Làm sao con nhất định phải tự mình tìm việc?”. Mẹ Triệu nhíu mày.
Lệ Dĩnh ngơ ngác nhìn chằm chằm sàn nhà thật lâu. Đột nhiên cô nói nhẹ. “Cha, mẹ, con cảm thấy hơi mệt, con về phòng ngủ trước”.
Mẹ Triệu kinh ngạc. Bà và chồng liếc nhìn nhau một cái, nhìn chằm chằm bóng lưng của con gái đang lên tầng, bà lẩm bẩm. “Tôi chưa bao giờ thấy bộ dạng này của con bé...........”.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Cha Triệu cũng ngây người.
“Không được rồi, tôi thấy từ sau chuyện kia con bé vẫn chịu kích thích lớn, không có cách nào bình phục được”. Mẹ Triệu suy đoán nói.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”. Cha Triệu hỏi.
“Cái này còn không phải do ông à? Tự nhiên ông lại đồng ý cho con đến Mĩ, sau khi trở về nó thay đổi hoàn toàn thành người tự bế”. Mẹ Triệu mắng chồng mình.
Cha Triệu vô tội nói. “Chuyện này.... sao lại trách tôi? Chính bà cũng đồng ý cho con bé đi mà”.
“Thôi, việc quan trong nhất bây giờ là làm sao cho Lệ Dĩnh quên được việc trước kia ── bây giờ tôi sẽ không so đo với ông”. Mẹ Triệu cau mày, bắt đầu suy tư.
Cha Triệu nhìn vợ, không nghĩ được gì.
“Xem ra, tâm bệnh thì cần có tâm dược chữa rồi”.
“Ý của bà là gì?”.
Mẹ Triệu thần bì nhìn chồng một cái......... Trong lòng bà đã có cách.
***
Dành cho bạn nào chưa biết lịch đăng chấp cụ thể là thứ 3, 5 và 7 nha!
#Sông
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro