Chương 4
Anh không thể cho thân hình cứng ngắc của cô kịp phản ứng, lập tức tiến thêm một bước, cạy đôi môi của cô ra, bằng cách khêu gợi để tiến hành chinh phục cô ── Anh đã lăn lộn trong tình trường nhiều năm, cho dù hôn một người phụ nữ không phải phụ nữ, anh vẫn có thể bình thường mà “nhập vai”.
Lệ Dĩnh hoàn toàn khác, cô không thể nào khống chế được phản ứng của mình, cô không biết cái mà anh gọi là hôn thử, lại hôn tới trình độ “sâu” như vậy....
“Ưm...”.
Lệ Dĩnh cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu gấp gáp. Dần dần, cô từ bị động rồi đuổi theo lưỡi của anh, cuối cùng hai tay của cô vòng ra sau lưng ôm chặt lấy anh. Đột nhiên Ngô Diệc Phàm thả cô ra.
Lệ Dĩnh thở hổn hển, ánh mắt phức tạp ngước lên nhìn anh.... “Chúng ta dường như đã quá đà rồi”. Giọng nói của anh rất tỉnh táo, hơi thở của anh cũng bình thường không hề dồn dập thở gấp như cô.
Con ngươi Lệ Dĩnh lóe lên, hơi thở gấp không ổn định vẫn chưa thể bình thường
“Tôi muốn ngủ”.
Đột nhiên anh nói một câu rồi xoay người đi về phòng.
Lệ Dĩnh không thể nào mở miệng ra gọi anh.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi vào trong phòng, cho đến khi toàn bộ đèn trong phòng anh đã tắt, Lệ Dĩnh vẫn cứ đứng trên ban công.... Dường như sắp sáng rồi, ở phương xa chỉ còn vài ánh sao chớp lóe trên bầu trời, không cam lòng tỏa ra những ánh sáng cuối cùng....
Sau khi trở lại phòng, Lệ Dĩnh vẫn không thể nào ngủ được.
Trằn trọc cả một đêm không ngủ, sáng sớm cô lại nghe thấy tiếng cửa phòng sát vách mở ra.
Rón rén đi đến cửa, Lệ Dĩnh nhẹ nhàng mở hở cửa rình xem động tĩnh bên ngoài ── cô nhìn thấy quản gia Giang đang chỉ huy người giúp việc mang hành lý từ trong phòng Ngô Diệc Phàm ra ngoài.
Lệ Dĩnh lập tức mở cửa hỏi khi nhìn thấy những hành lý kia: “Quản gia Giang, đây là hành lý của ai vậy? Có người muốn chuyển vào đó ở à?”. Cô hoảng hốt, dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“Không phải, đây là hành lý của cậu A Phàm”. Quản gia Giang trả lời. “Cậu A Đường đang ăn sáng ở dưới lầu, sáng nay cậu ấy sẽ có chuyến bay về Mỹ lúc 10h”.
Đáp án như trong dự liệu của cô nhưng càng làm lòng cô đau.
Cô xoay người chạy xuống lầu, chạy thẳng vào trong phòng ăn.
“Chào buổi sáng”.
Thấy Lệ Dĩnh vội vàng chạy xuống, Ngô Diệc Phàm vẫn chào hỏi với cô như không có gì, ngày hôm qua coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Chào buổi sáng.....”.
Đứng ở cửa phòng ăn khoảng mười giây, Lệ Dĩnh mới từ từ đi vào.
“Anh chuẩn bị phải đi rồi hả?”. Cô lấy dũng khí hỏi anh.
“Ừ”. Anh trả lời.
Mặc dù giọng của anh rất lạnh nhạt nhưng Lệ Dĩnh vẫn làm bộ như không biết, tự động ngồi vào ghế, tiếp tục hỏi anh. “Làm sao mà đột nhiên lại về như vậy? Tối ngày hôm qua sao anh không nói cho tôi biết ──”.
“Tự nhiên quyết định muốn đi nên tôi cứ như vậy đi thôi”. Anh nói, cắt đứt câu hỏi của cô.
Sau buổi tối ngày hôm qua cô nhìn thấy thái độ của Ngô Diệc Phàm với cô gái xinh đẹp kia, Lệ Dĩnh nhận ra anh không thích bị người ta hỏi.
“Oh, vậy sau này chúng ta có cơ hội gặp lại không?”. Cô nhìn chằm chằm vào bàn ăn, nhìn vào khăn trải bàn cười.
“Có lẽ sẽ gặp những cũng có lẽ sẽ không gặp lại”.
“Đáp án của anh thật sâu sa, tôi nghe chả hiểu gì!”. Cô như người ngốc, cười hì hì.
“Tôi rất vội nên không có thời gian gặp”. Anh nói thẳng.
“Oh”. Lệ Dĩnh vội vàng cúi đầu, “Này, nếu như anh về Mĩ mà có nhớ đến mỳ ăn liền của Đài Loan thì cứ gọi điện cho tôi nhé”.
“Làm gì”. Anh hỏi.
“Tôi có thể gửi một ít cho anh”. Cô nói.
Anh nhếch môi, không nói gì.
“A, anh cười, anh cười kìa! Anh cười lên như vậy có phải là đẹp trai không, làm sao phải học người ta làm mặt lạnh lùng làm gì!”.
“Này!”. Anh đùa cô. “Tôi xin cô, cô có thể ra dáng một người phụ nữ một chút không?”.
“Cái gì? Tôi chính là người như vậy, là do anh nhìn tôi không vừa mắt đấy chứ!”. Cô làm mặt con heo.
“Tôi phục cô”. Ngô Diệc Phàm đứng lên, chuẩn bị rời khỏi phòng ăn.
“Anh phải đi à?”. Cô đi theo anh.
“Ừ”. Anh đi ra phòng khách.
Lệ Dĩnh cũng đi ra ngoài. “Nếu tôi muốn gửi mỳ ăn liền cho anh thì gửi về đâu?”.
Anh nhìn cô một cái rồi mới nói. “Cô có thể nhờ quản gia Giang gửi cho tôi”.
“Oh”.
Dường như anh cũng không phản đối.
Cô nhìn quản gia Giang chỉ huy tài xế lái xe đến trước cổng biệt thự, nhìn người giúp việc mang hành lý xuống xe.
Sau đó Ngô Diệc Phàm mở cửa xe ngồi vào phía sau.
“Nếu như tôi đến Mĩ, tôi có thể đến tìm anh không?”.
Rốt cuộc trước khi xe sắp lăn bánh, Lệ Dĩnh cũng không nhịn được, đôi tay nắm lấy cửa xe, nói ra khát vọng trong lòng mình.
Ngô Diệc Phàm nhìn cô chằm chằm, sau đó thật lâu, lâu đến nỗi Lệ Dĩnh nghĩ anh sẽ từ chối cô.... “Được”. Ánh mắt của anh bình tĩnh, lơ đãng đáp.
“Thật sao, lúc đó tôi sẽ mang một thùng mỳ ăn liền thật lớn đến nước Mĩ tìm anh!”. Không khống chế được, Lệ Dĩnh cười hì hì.
“Tôi phải đi rồi!”. Anh nói, ý muốn bảo cô thả tay ra.
“Oh”.
Lệ Dĩnh buông tay ra.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh... Đứng ở đó, Lệ Dĩnh đưa mắt nhìn xe của Ngô Diệc Phàm đến khi nó khuất tầm mắt... Cô cũng không biết, khuôn mặt tươi cười của cô còn khó nhìn hơn so với khi khóc.
Sau khi Ngô Diệc Phàm rời khỏi biệt thự nhà họ Giang được hai ngày, Lệ Dĩnh cũng xách hành lý của mình chuẩn bị về nhà.
Trước khi về nhà, cô đã cố gặng hỏi quản gia Giang về địa chỉ của Ngô Diệc Phàm.
“Địa chỉ của cậu A Phàm?”. Quản gia Giang nhìn Lệ Dĩnh, kinh ngạc hỏi.
“Ừ, tôi có ít đồ muốn gửi cho anh ấy, ông có thể nói cho tôi biết địa chỉ của A Phàm được không?”. Lệ Dĩnh nhìn ông chờ đợi.
“Chuyện này....”. Quản gia Giang khó khăn nói. “Tiểu thư Lệ Dĩnh, không phải là tôi không nói cho cô, mà thật sự là tôi cũng không biết địa chỉ ở bên Mĩ của cậu A Phàm”.
“Ông cũng không biết?”. Lệ Dĩnh ngẩn người. “Nhưng mà rõ ràng anh ấy đã nói với tôi, nếu như tôi muốn gửi cái gì cho anh ấy thì chỉ cần chuyển cho ông là được?”. Cô vội vàng hỏi.
“Nói như vậy cũng không sai, nhưng mà nếu như tôi chuyển thì tôi chỉ có thể chuyển đồ đến văn phòng làm việc Mỹ Tây của cậu A Phàm mà thôi”. Quản gia Giang giải thích.
“Phòng làm việc Mỹ Tây?”.
“Đúng vậy, đó là chi nhánh công ty dầu hỏa của nhà họ Ngô ở nước Mĩ”.
Lệ Dĩnh chỉ do dự trong một giây, sau đó hỏi quản gia Giang: “Này, ông có thể cho tôi địa chỉ phòng làm việc Mỹ Tây của A Phàm ở Mỹ được không?”.
Quản gia Giang sửng sốt một chút: “Tiểu thư Lệ Dĩnh, cô hỏi địa chỉ phòng làm việc làm gì?”.
“Tôi... Tôi muốn gửi ít đồ”.
“Tôi có thể gửi giúp cô”.
“Nhưng mà, có thể tôi sẽ đến Mĩ tìm A Phàm”.
Quản gia Giang lại sửng sốt. “Tiểu thư Lệ Dĩnh, cô đến địa chỉ đó tìm cũng chưa chắc đã thấy được cậu A Phàm”.
“Tại sao?”. Lần này là Lệ Dĩnh sửng sốt.
“Bởi vì một năm 365 ngày thì có đến 300 ngày cậu A Phàm không ở văn phòng Mỹ Tây”. Quản gia Giang uyển chuyển nói.
“Vậy thì anh ấy ở đâu?”. Lệ Dĩnh kinh ngạc hỏi.
“Ở khắp các quốc gia trên thế giới”.
“Các quốc gia trên thế giới? Anh ấy làm cái gì ở đó?”. Lệ Dĩnh không thể hiểu được.
Quản gia Giang trầm mặc một lúc, sau đó thở dài một cái, nói. “Tiểu thư Lệ Dĩnh, cậu A Phàm... Cậu ấy không giống như người mà cô tưởng tượng đâu?”.
“Là sao?”. Cô không hiểu.
“Tiểu thư Lệ Dĩnh, cô có biết giải đua xe F1 nổi tiếng thế giới không?”.
Lệ Dĩnh lắc đầu. “Không biết”.
“Giải đua xe F1 là giải đua xe công thức nổi tiếng toàn thế giới, nói cách khác, những tay đua giỏi nhất trên thế giới sẽ tụ tập về đây, lối sống của bọn họ khác xa với người bình thường”.
Quản gia Giang nhếch môi, cười vui vẻ. “Cậu A Phàm là tay đua vô địch giải đấu F1! Cậu ấy đi khắp thế giới tham gia vào các đấu trường F1. Trong giới đua xe của Mĩ và Châu Âu, không ai là không biết đến danh tiếng của cậu ấy!”.
Nghe quản gia Giang nói, Lệ Dĩnh ngẩn người. “Vậy công ty của anh ấy thì làm sao?”.
“Cậu ấy không cần ngồi trong phòng làm việc”. Quản gia Giang cười nói. “Bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, cậu ấy có thể chat webcam và bàn bạc công việc”.
Cậu A Phàm, thông minh giống hệt cậu A Giới của ông.
Khuôn mặt Lệ Dĩnh như đưa đám. “Quản gia Giang, tôi xin ông đấy, ông cho tôi địa chỉ phòng làm việc Mỹ Tây đi”.
“Chuyện này... Thôi được”. Rốt cuộc, Giang quản gia cũng đồng ý.
Lấy được địa chỉ đó, cuối cùng nụ cười cũng nở trên môi Lệ Dĩnh.
Mặc dù cô biết rõ có thể Ngô Diệc Phàm sẽ không ở Mĩ, nhưng mà nếu như bọn họ có duyên phận, cô đến Mĩ nhất định sẽ gặp được anh! Giống như trong phim “Tình duyên nước Mĩ” vậy.....”. Lệ Dĩnh nghĩ thế
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro