Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15


Em hãy nhớ mãi mãi, đêm nay ai là người đã làm cho em vui vẻ.

Cô không biết đó có được tính là một cách tạm biệt hay không.

Nhưng cô lại bị đau một lần nữa, Lệ Dĩnh tự nói với mình, đã hết rồi, không còn gì tiếc nuối.

Đây chẳng qua là nghi lễ nên hoàn thành vào ba năm trước, chẳng qua lúc đó anh không cho cô cơ hội mà thôi.

Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại thì Ngô Diệc Phàm đã rời khỏi đây.

Lệ Dĩnh thức dậy, trên giường lớn chỉ có mình cô, sự đau đớn giữa hai chân làm cô phải nhíu mày.

Cái gối bên cạnh vẫn còn lõm xuống, trong chăn vẫn còn hơi ấm của anh, chứng tỏ anh vừa mới rời đi không lâu. Anh đi như vậy, không nói nguyên nhân cũng không nói gặp lại.

Dù sao………. Vĩnh viễn nhớ, đêm nay ai làm cho cô vui vẻ.

Lúc gặp nhau không nói “Hi”, lúc chia tay không nói gặp lại, giữa hai người vẫn luôn giữ nguyên sự ái muội mơ hồ.

Lệ Dĩnh vẫn nhớ, sáng sớm ngày hôm đó khi cô muốn rời Mỹ về nhà, Ngô Diệc Phàm cũng dùng cách này để rời đi, muốn thoát khỏi sự dây dưa của cô.

Thật ra thì cô cũng sẽ không tiếp tục dây dưa với anh, bởi vì cái cô am hiểu nhất chính là trốn tránh.

Lệ Dĩnh nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, cô lẩm bẩm: “Không sao, không quan trọng, về nhà là tốt rồi……..”.

Giống như ba năm trước đây, cô một mình đi ra khỏi biệt thự nhà họ Giang. Khác là lần này quản gia Giang dùng ánh mắt thương hại nhìn cô rời đi.

Sau một giờ Lệ Dĩnh về đến nhà trọ, rất nhanh cô đã phát hiện, trong căn nhà trừ một vài đồ vật phẩm riêng tư của Bình Tư thì quần áo và chăn của Tiểu Nham đã không thấy đâu! Trên bàn chỉ có một tờ giấy, trên đó là chữ của Bình Tư ── Lệ Dĩnh, chị rời khỏi đây một thời gian, đừng tìm.

Lệ Dĩnh tìm Bình Tư ở khắp nơi, hỏi chủ nhà cũng không biết.

Cô nghĩ, có lẽ Bình Tư xuất ngoại du lịch, không kịp nói cho cô biết nên chỉ để lại tờ giấy. Ngày trước Bình Tư cũng hay xuất ngoại du lịch, chỉ là khi đó Tiểu Nham còn nhỏ nên đều là cô chăm sóc cho bé.

Buổi sáng hôm sau, Lệ Dĩnh trở lại cửa hàng vật nuôi, Trương Trạch vừa thấy cô thì lo lắng hỏi, “Lệ Dĩnh?! Em làm anh lo quá, mấy ngày hôm nay em đi đâu vậy?”.

“Em đi du lịch giải sầu thôi”. Cô không muốn giải thích với anh, chỉ nhẹ nhàng nói.

“Em có làm sao không Lệ Dĩnh? Anh thấy hình như em không được khỏe, có vẻ mệt mỏi?!”. Trương Trạch quan tâm hỏi.

“Em rất khỏe”. Lệ Dĩnh nói, rồi cô đến trước tủ kiếng động vật, vuốt ve mấy người bạn nhỏ.

“Lệ Dĩnh”. Trương Trạch do dự một lát, lấy dũng khí nói, “Lệ Dĩnh, anh biết là bây giờ nói cái này thì không hợp, nhưng ba năm nay, em biết rõ tâm ý của anh ──”.

Anh dừng một chút, Lệ Dĩnh biết anh sẽ nói gì nhưng lần này cô không ngăn cản anh.

“Lệ Dĩnh, gả cho anh nhé!”. Trương Trạch nhẹ nhàng nói.

Không biết tại sao gần đây anh có một cảm giác lo lắng, hình như là kể từ khi gặp được người đàn ông đó, hắn có cảm giác, rằng Lệ Dĩnh sẽ rời khỏi anh.

Cho nên anh lại cầu hôn cô, mặc dù biết rõ cơ hội chỉ mong manh như trước.

Lệ Dĩnh không quay đầu lại, nhìn chằm chằm những động vật nhỏ, một lúc sau cô nhẹ giọng hỏi: “Trương Trạch, anh biết mình đang nói gì không?”.

“Đương nhiên anh biết”.

Cô quay đầu lại, nghiêm túc nhìn hắn, nói. “Cho dù tình cảm của em với anh không phải là tình yêu nam nữ, anh vẫn muốn lấy em sao?”.

“Tình cảm thì có thể từ từ bồi đắp”. Trương Trạch gãi đầu, “Trước khi kết hôn, cha mẹ anh cũng chưa hề gặp nhau”.

Lệ Dĩnh cười khẽ, cô sẽ không nghi ngờ thành ý của anh, nếu không anh cũng sẽ không lãng phí 3 năm ở cạnh cô.

“Nếu như anh không quan tâm, vậy thì chúng ta kết hôn đi!”. Cô thở dài nói.

Trương Trạch ngây người!

Lệ Dĩnh đã từ chối anh vô số lần, mỗi lần anh nhắc đến là cô luôn cố ý lảng tránh, nhưng lần này cô không nghĩ đã đồng ý, làm cho anh cảm thấy kinh ngạc.

“Lệ Dĩnh, anh rất nghiêm túc, em đừng nghĩ là anh đang nói đùa………..”. Cô đồng ý quá nhanh làm anh không tin được.

“Em cũng đang nghiêm túc”. Lệ Dĩnh thu lại nụ cười. “Trừ phi chúng ta đang hiểu lầm ý nhau”.

Trương Trạch nhíu mày, “Lệ Dĩnh, em biết là anh thấy chúng ta rất thích hợp, bởi vì chúng ta cùng thích động vật, cá tính cũng giống nhau, hơn nữa chúng ta đã làm việc với nhau ba năm, không những ăn ý mà hợp tác cũng rất tốt! Em biết không, anh rất thích em, Lệ Dĩnh”. Anh giống như đang giải thích một bài số học, trần thuật đâu ra đấy.

Cô nghiêm túc nhìn anh, có lẽ định nghĩa về yêu của cô và Trương Trạch là bất đồng. Cô đồng ý lời cầu hôn của anh có lẽ không công bằng với anh.

Bởi vì, Trương Trạch cung cấp một chứng thư, còn cô cũng có thể trốn vào chỗ gọi là “hôn nhân” để tránh gió.

“Cảm ơn anh……….”. Cô mỉm cười, lẩm bẩm, tự nói trong lòng.

***

Mặc dù cô đã nói không cần một hôn lễ khoa trương.

Nhưng mà mẹ cô và nhà trai đều phản đối, khiến Lệ Dĩnh lại phải đối mặt với một buổi lễ kết hôn và mọi người đến nói “chúc mừng”.

Người thân hai nhà phát rất nhiều thiệp mừng, hơn nữa đặt hơn trăm bàn ăn trong khách sạn, đến khi kết thúc buổi lễ sẽ mở tiệc mừng, nghênh đón các nhà đến chúc mừng.

Trước buổi lễ kết hôn mười lăm phút, Lệ Dĩnh ngồi nghỉ ngơi trong phòng cô dâu, cô đã thay một chiếc áo cưới viền ren, gương mặt trắng sáng được trang điểm trang nhã, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống sau lưng, chỉ có một chút tóc rủ xuống bên tai, bên trên là một cái kẹp tóc giữ lấy.

Khi lựa chọn áo cưới, cô không để ý sự phản đối của mọi người mà chọn vải đội đầu.

Mặc dù biết rõ như vậy, nhưng đối với một cô dâu không mong chờ hôn lễ, đối mặt với khuôn mặt vui sướng của chú rể là một vấn đề khó khăn như thế nào.

Vì vậy cô lựa chọn không đối mặt.

Cha Triệu vui vẻ, trước lúc buổi lễ diễn ra 5 phút, ông xuất hiện trong phòng nghỉ ngơi của cô dâu, sau đó kéo Lệ Dĩnh đứng ở cửa lễ đường, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng…….. Nhưng mà mười lăm phút đã qua vẫn chưa thấy chú rể xuất hiện.

“Ai da, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

“Không thể nào! Chẳng lẽ lại giống với ba năm trước đây, nhà trai lại chạy trốn, Triệu tiểu thư lại bị thoái hôn rồi?”. Một phụ nữ che miệng cười.

Trong chỗ ngồi quan khách, mọi người bàn luận xôn xao, tiếng rỉ tai nhau huyên náo, giống hệt ba năm trước đây, ác mộng vẫn lan đến hôm nay.

Qua ba mươi phút, Lệ Dĩnh đi giày cao gót, bắt đầu run run………. cha Triệu nhìn cô, dự cảm chẳng lành trong lòng làm ông lo lắng. Nếu như chú rể không xuất hiện lần nữa thì mặt của nhà họ Triệu ném đi đâu!

“Cha, chúng ta trở về phòng nghỉ đi”. Cuối cùng, Lệ Dĩnh tuyên bố, sắc mặt cô tái nhợt.

“Lệ Dĩnh?!”. Cha Triệu trợn to hai mắt.

“Không cần chờ nữa đâu cha, chú rể sẽ không xuất hiện đâu”. Cô ném bó hoa trong tay xuống, sắc mặt dù tái nhợt nhưng trong lòng cô có một cảm giác thoải mái.

Cha Triệu trơ mắt nhìn Lệ Dĩnh xoay người đi, sắc mặt con gái tái nhợt làm ông cảm thấy lo lắng…………….

***

Lệ Dĩnh trở lại phòng nghỉ, yên lặng bỏ váy cưới, tẩy trang….. Bây giờ cô biết, chắc chắn hôn lễ của cô bị nguyền rủa, vĩnh viễn cô đều không có được hạnh phúc.

Nước mặt lặng yên rơi xuống, mặc dù cô không hiểu nguyên nhân Trương Trạch không xuất hiện, nhưng cô cũng không trách anh, là đáng đời cô, lại nghĩ dùng hôn nhân để tránh gió.

Cô thay đồ rồi từ từ rời đi từ cửa sau, khi Lệ Dĩnh nhìn thấy cha mẹ đứng ở cửa xin lỗi khách.

Trái tim cô cảm thấy rất đau.

Cô bước nhanh tới đầu phố, gọi một chiếc xe taxi, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi làm cô không hít thở nổi.

“Tiểu thư, cô muốn đi đâu?”. Tài xế tủm tỉm cười hỏi.

“Tùy tiện đi”. Cô đáp.

“Ah?”. Tài xế liếc nhìn vị khách, “Tiểu thư, cô nhìn thật đáng yêu! Nhưng hình như tâm trạng của cô không được tốt lắm”. Tài xế cười hì hì lộ ra một cái răng bạc lấp lánh.

Lệ Dĩnh thẫn thờ nhìn tài xế, không trả lời.

“Cô gái xinh đẹp, kết hôn chưa?”. Tài xế tiếp tục hỏi.

Hai chữ “kết hôn” lại làm cô đau đớn, cô hơi run lên, sau đó lắc đầu.

“Oh? Vậy có bạn trai chưa? Có muốn tôi giới thiệu cho một người ──”.

“Bác tài, lái xe nghiêm túc đi được không?”. Cô nhíu mày.

“Ah?”. Tài xế khoảng 60 tuổi, cười hì hì, “Nhưng công việc lái xe cũng rất nhàm chán, tiểu thư nói chuyện với tôi một chút đâu có mất gì đâu”.

Lệ Dĩnh trầm mặc nhìn đầu gối, tránh việc nhìn chằm chằm vào đối phương.

“Hì hì, tiểu thư, tôi tự giới thiệu, tôi họ Trương,…. Tôi cảm thấy tôi và cô rất có duyên đấy! Tôi mang cô đến nhà tôi ngồi một chút nhé!”.

Tài xế cười giống như một ông già sắc lang.

Lệ Dĩnh bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, “Bác tài, dừng xe lại, cho tôi xuống ở chỗ này”. Cô tình nguyện đổi một chiếc xe taxi khác.

“Dừng xe? Nhưng cô còn chưa đến đích? Làm sao có thể dừng xe lại được?!”. Lão Trương trợn mắt, cố ý đạp ga tăng tốc xe.

Lúc này Lệ Dĩnh mới để ý đến, xe chạy đến một nơi càng lúc càng vắng vẻ.

“Ông đưa tôi đi đâu?”. Lệ Dĩnh khẩn trương.

“Tiểu thư, cô không cần sợ! Bởi vì ông chủ nhỏ uy hiếp tôi, nhất định tôi phải đưa cô đến gặp cậu ta, nếu không cậu ấy sẽ kêu ông chủ lớn xào tôi lên, nếu vậy thì mười vạn tiền lương của tôi sẽ bị bỏ qua à! Huống chi tôi còn nuôi một bà vợ nhiều bệnh, tôi cũng rất là đáng thương, tôi cũng không muốn đâu…………..”.

Lệ Dĩnh trợn mắt, cô không hiểu ông ta đang nói cái gì!

“Rốt cuộc ông muốn chở tôi đi đâu! Mau dừng xe lại!”.

Cô thấy xe chạy càng lúc càng nhanh, không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm mở cửa xe. “Này, cô bé muốn làm gì đấy! Không thể mở cửa xe được!”. Lão Trương vươn tay muốn bắt cô.

Lệ Dĩnh bị dọa sợ, nửa người chòi ra khỏi cửa xe, chỉ do dự khi nào nhảy ra khỏi xe….. Đột nhiên một chiếc xe thể thao màu đó phi lên từ phía sau, chạy song song với xe taxi. “Lão Trương, dừng xe!”. Ngô Diệc Phàm rống lên với người lái xe taxi.

“Vâng, thiếu gia A Phàm!”. Lão Trương vừa được xem kỹ thuật của ông chủ nhỏ thì hưng phấn ── ông chủ nhỏ nhà bọn họ, đẹp trai nhất! Vô địch giải đua xe F1 toàn cầu! Bây giờ thiếu gia A Phàm chỉ sau thiếu gia A Tư, trở thành một thần tượng mới của lão Trương tài xế.

Lệ Dĩnh thấy Ngô Diệc Phàm đột nhiên xuất hiện thì hồ đồ. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?!

Đột nhiên xe dừng lại, suýt nữa Lệ Dĩnh bị văng ra ngoài.

Ngô Diệc Phàm cũng dừng xe lại, anh xuống xe bắt lấy cô gái định chạy trốn.

“Buông tay!”. Lệ Dĩnh hất tay anh ra.

“Đáng chết!”. Anh nói, “Em lại dám cùng người khác vào lễ đường?!”. Anh hét lên.

Lệ Dĩnh nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc, bỗng nhiên cô lại nhớ đến đêm đó hai người triền miên, cô đỏ mặt. “Đó là việc của tôi, xin hỏi anh có tư cách gì mà can thiệp tới?!”.

Anh giận quá mà cười, gương mặt tà ác nói. “Anh sẽ không can thiệp, anh sẽ phá hỏng nó!”.

Lệ Dĩnh ngây người, cô còn chưa kịp phản ứng thì cái ông tài xế sắc lang chở cô đột nhiên nói với lên. “Thiếu gia A Phàm, cái chú rể bị trói rất đáng thương, bây giờ tôi đi thả cậu ta ra đó!”. Ông ta nói xong, đạp ga chạy đi.

Ánh mắt Lệ Dĩnh càng trợn to, cô thật không dám tin. “Anh bắt cóc Trương Trạch?!”.

Anh không xấu hổ nói. “Không phải bắt cóc, mà là muốn cậu ta “nghỉ ngơi” tạm thời mà thôi!”.

Trong lòng bỗng dâng lên một sự uất ức, vành mắt Lệ Dĩnh đỏ lên. “Tại sao anh lại phá hư hôn lễ của tôi?!”. Cô kêu lên, nước mắt rơi xuống.

“Ai bảo em tùy tiện tìm một người để gả”. Anh nói lại, nhìn chằm chằm cô.

Lệ Dĩnh trợn mắt, “Anh nghĩ rằng mỗi người đều giống anh à?! Tôi là nghiêm túc đi vào lễ đường, không hề tùy tiện!”.

Lời nói của cô như chọc giận anh. “Em nói cái gì?”. Gương mặt tuấn tú Ngô Diệc Phàm âm trầm, “Em còn dám nói à, em thật sự muốn gả cho người đàn ông khác sao?”.

“Mặc kệ anh phá hư mười lần hay một trăm lần thì tôi vẫn muốn cưới đấy!”. Cô không sợ anh, tiếp tục khiêu khích anh.

“Đáng chết! Em thật sự muốn chọc giận tôi sao?”. Anh nhíu mày, lời nói mang tính uy hiếp.

Gương mặt Ngô Diệc Phàm giăng đầy sương, nhìn anh như muốn bóp chết cô. Lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông vô tâm này tức giận.

Cô nói mình muốn kết hôn, là có thể chọc giận anh sao? Cô lùi lại hai bước, cô bắt đầu lo lắng sự an toàn của mình.

“Em muốn kết hôn à?”. Anh giận điên người, đột nhiên lại tỉnh táo khác thường, gương mặt tuấn tú còn nở một nụ cười giả tạo. Anh bắt lấy cô gái đang lùi về sau, kéo Lệ Dĩnh về phía chiếc xe của mình.

“Anh muốn làm gì, buông tôi ra ──”. Lệ Dĩnh không thoát được, không thể làm gì khác hơn là ôm chặt lấy cửa xe, liều mạng không lên xe.

“Em đã muốn kết hôn thì anh giúp em ── bây giờ chúng ta sẽ vào lễ đường”. Anh cố gắng kéo cô lên xe.

“Anh điên rồi!”. Cô không thoát khỏi tay anh, lại vì giãy dụa mà làm chân bị thương….

“Cô bé này, rốt cuộc em còn muốn như thế nào?”. Anh rống lên với cô, dứt khoát đè cô lên cửa xe.

Cô cắn môi, cố gắng chịu sự đau đớn trên đùi.

Ngô Diệc Phàm nhìn chằm chằm cô, sắc mặt anh cũng không dễ xem. Đến lúc anh nhìn thấy một mảnh hồng hồng trên váy cô. Anh ngây người, ôm lấy cô.

“Buông tôi ra!”. Lệ Dĩnh giùng giằng, đánh anh vì anh không hiểu chuyện, nhưng vì cô cử động nên vết thương cũng rách ra, máu chạy xuống.

“Đáng chết, em muốn tôi vò nát em ra à?”. Giọng của anh khàn khàn, lại thêm một chút nhu tình, một phần bất đắc dĩ.

Giọng nói trầm nhẹ của anh làm trái tim Lệ Dĩnh nhói lên, nhưng cô quay mặt đi, không nói lời nào, cũng không nhìn anh. Anh đưa cô ngồi vào xe, lấy ra một hòm thuốc và băng gạc sạch. Sau đó anh dùng băng gạc đắp lên vết thương của cô để cầm máu.

Cô co người lại một chút, anh ôm lấy hông cô. “Có đau không?”. Nhẹ giọng hỏi.

Động tác của anh nhẹ nhàng, thuần thục, dứt khoát, cẩn thận không làm cô đau, giống như đang che chở cho bảo bối.

Cô cúi mặt, nước mắt lăn dài trên má, sự dịu dàng của anh càng làm lòng cô đau hơn là vết thương……..

“Nhìn anh”. Anh thấp giọng nói, ra mệnh lệnh, bá đạo, nắm lấy cái cằm mảnh khảnh của cô. “Em nghĩ rằng, anh không hề nghĩ đến cảm thụ của em à?”. Anh khàn giọng, thở dài.

Cô nói, “Không sao cả, trước giờ anh vẫn vậy……..”.

“Ngốc”. Anh nói, cắt đứt lời tố cáo của cô, “Trước kia là trước kia, em không thấy là bây giờ kém rất nhiều sao?”.

Hốc mắt Lệ Dĩnh ửng hồng, ngẩng lên nhìn anh.

“Hôm đó, sau khi rời khỏi biệt thự, anh về Mỹ để xử lý công việc. Anh định cho em một sự bất ngờ, sau khi về Đài Loan sẽ đến đề cầu hôn em, không ngờ mới có một tuần lễ ngắn ngủn, anh về đến Đài Loan thì nghe được tin em kết hôn”. Anh cau mày giải thích.

Cô không muốn tin tưởng. “Anh nói dối………”.

“Em biết là anh đua xe không?”. Anh nâng mặt cô lên, để cô không phải ngước mắt.

Lệ Dĩnh gật nhẹ đầu.

“Ở trên trường đua, danh hiệu của anh là Prad, có nghĩa là Báo đen. Những người mê xe đều nghĩ rằng báo đen là để chỉ tốc độ đua xe của anh, thật ra thì….”. Anh thở dài một hơi, lẩm bẩm nói, “Trên thực tế, cái danh hiệu này có ý là, khi anh gặp một người con gái anh nghiêm túc yêu, thì anh sẽ giống như con báo, nhanh nhẹn chạy lên cướp!”.

Cô kinh ngạc nhìn anh, gương mặt tuấn tú hơi ửng hồng.

“Shit!”. Anh lẩm bẩm. “Anh đã giải thích xong rồi! Bây giờ chúng ta vào lễ đường là được!”.

“Nếu như anh muốn nhanh nhẹn chạy, sao lại còn muốn cùng em vào lễ đường?”. Khi anh ôm lấy cô, cô hỏi.

Gương mặt tuấn tú của Ngô Diệc Phàm cứng lại, “Dù sao không ai chịu cưới em, anh không thể làm gì khác hơn là hi sinh thân mình”. Anh bỏ qua gương mặt ửng hồng.

“Nếu như không phải do anh làm hỏng thì em và Trương Trạch đã kết hôn rồi”. Cô nói.

Anh nhíu mày cảnh cáo. “Ai dám cướp người của anh, anh phái người giải quyết ngay!”.

Nhìn vẻ mặt thổ phỉ của anh cô chợt hiểu, hóa ra người phong lưu này, thật ra thì anh không có thói quen yêu đương!

Trong mắt cô xẹt qua một chút ý cười , cô nói như thở dài, “Người có thể lấy em cũng bị anh hù chạy mất rồi, xem ra em chỉ còn lựa chọn duy nhất, đó là phải uất ức mà gả cho anh rồi”.

Ngô Diệc Phàm sửng sốt, gương mặt anh toét ra nụ cười. “Lệ Dĩnh?!”. Giọng anh khàn khàn.

“Lần này, chú rể của em có chạy nữa không?”. Cô chần chờ hỏi anh.

“Tuyệt đối sẽ không!”. Anh vội vàng đảm bảo, anh ôm chặt cô vào trong ngực, giọng nhẹ nhàng nói. “Hơn nữa, anh muốn cho cả thế giới biết, cô dâu của Prad là ai!”.

Lần nay anh về Mỹ chính là muốn tổ chức một hôn lễ thế kỷ. Anh muốn cho cô một sự vui mừng, để cô tin tưởng lời hứa của anh vững như kim thạch.

“Em có đồng ý gả cho anh không, Lệ Dĩnh?”.

Lúm đồng tiền trên má cô hiện ra. Người đàn ông bá đạo này rốt cuộc cũng nhớ tới nên cầu hôn cô dâu.

Trước khi anh mất kiên nhẫn, rốt cuộc cô cũng gật đầu.

Ngô Diệc Phàm kích động ôm cô vào ngực. “Anh đảm bảo sẽ cho em một hôn lễ khó quên”. Anh đưa ra một lời cam kết của đàn ông.

Ba năm trước về Đài Loan, anh vẫn chưa rõ tâm ý của mình. Sau khi từ nước trở về Mỹ, anh không thể nào đổi bạn giường được nữa, vì sao? Ba năm này anh không suy nghĩ, cho đến ba năm sau gặp lại cô, rốt cuộc anh đã hiểu rõ, trái tim của anh ngay từ ba năm trước đã bị một cô gái ôm lấy. Có lẽ, trò chơi tình ái anh chơi quá nhiều, nên tự mình kiêu ngạo nghĩ rằng mình rất lão luyện, anh không hề phòng bị sự thâm tình và trẻ trung của cô, để cho cô có cơ hội trêu chọc anh. Đến khi anh phát giác ra thì anh đã lọt lưới, không thể thoát ra được.

Tư vị hạnh phúc vốn xa như thế, bây giờ lại gần như vậy….. Cô vùi đầu trong ngực anh, một nụ cười quỷ dị hiện lên trên gương mặt cô. Buổi lễ kết hôn ngày hôm đó cô đảm bảo anh cũng sẽ có một hôn lễ khó quên. Không đâu tự dưng bộ bị đau lòng 2 lần, cô dâu bỏ chạy một lần, cũng là không công bằng rồi, đúng không?

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro